Thẩm Vân Cương kiểm tra hơi thở của cô ấy, cảm nhận được cơn hô hấp vô cùng nhỏ.
Biết người này vẫn còn sống, cô bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vân Cương ngồi dưới đất, dựa vào trường, nhẹ nhàng đỡ cho Helena tựa vào người mình.
Phòng khiển trách này tối đen như mực, chỉ có độc cái bóng đèn thỉnh thoáng mới nhá lên một cái, luôn khiến người ta có cảm giác lúc nào nó cũng có thể biến mất không còn.
Lúc Thẩm Vân Cương lặng lẽ nhìn cái bóng đèn kia chớp đến lần thứ mười, cuối cùng Helena cũng tỉnh.
Đầu tiên là cô ấy nhỏ giọng rên lên một tiếng, đoạn mới mở mắt, lại phát hiện ra mình đang tựa vào người một người, bèn nhịn đau mà ngồi thẳng dậy.
Nhờ có ánh đèn nhấp nhoáng, cô ấy tập trung nhìn vào, ngạc nhiên hỏi: “Cương? Sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Vân Cương thở dài bảo: “Còn cậu thì sao, sao cậu cũng ở đây?”
“Chẳng lẽ cậu cũng là vì…” Helena có lời suy đoán, sau đó chộp mạnh tay cô.
Vì động tác quá mạnh, cô ấy lại động phải vết thương, bèn “a” một tiếng nữa: “Cậu thừa nhận rồi sao?”
Thẩm Vân Cương lắc đầu: “Tớ và hắn có quan hệ gì đâu, sao phải thừa nhận chứ?”
Helena yên tâm, đè nhỏ giọng bảo: “Dù thế nào cậu cũng tuyệt đối không được nhận, thừa nhận sẽ bị bọn chúng giết thẳng!”
Đúng là trước đó cô đã từng có suy nghĩ như vậy.
Cô cho là nếu mình nhận có quan hệ không bình thường với Molders, phải chăng hắn sẽ bị cách chức? Tuy nhiên, sau khi suy xét tỉ mỉ, đây lại là một hành vi tự tổn hại bản thân khủng khiếp, nên cô đã quăng đi.
“Sao cậu cũng bị bắt vào đây? Có phải… cậu bị ép tới không?” Thẩm Vân Cương hỏi rất cẩn thận.
“Có kẻ mật báo, tớ cũng không biết là lính của đảng SS hay bọn capo, đúng là khốn kiếp.” Helena giận dữ bảo.
“Vậy bây giờ cậu tính sao đây? Anh ta sẽ đến cứu cậu chứ?”
Helena lắc lắc đầu, buồn bã: “Anh ấy cũng bị bắt rồi.”
“Sao lại như vậy?”
“Vậy nên tớ không được thừa nhận, anh ấy cũng sẽ như thế, nếu không cả hai sẽ tỏi ngay lập tức.”
“Vậy cuối cùng, cậu và anh ta…”
“Tớ yêu anh ấy mất rồi.” Helena nhỏ giọng nói, nói xong thì nước mắt lập tức rơi xuống, nắm tay của cô ấy hơi siết lại: “Cương, tớ cũng đau khổ lắm, tớ không thể nói với ai khác, chuyện này sắp nghẹn trong lòng tớ đến điên rồi!”
Thẩm Vân Cương đưa tay lên lau nước mắt của cô ấy đi: “Cậu nói từ từ thôi, tớ nghe, tớ sẽ quyết định giúp cậu.”
“Tớ phải hận anh ấy mới đúng, nhưng anh ấy thật sự đối xử với tớ rất tốt.
Anh ấy không chỉ cứu mạng tớ, còn cứu mạng của chị tớ.
Anh ấy… anh ấy cho tớ cảm giác an toàn không gì sánh nổi, cũng sẽ không khiến chuyện gì không hay xảy ra với tớ.” Helena nói xong, miệng vẫn mỉm cười: “Cậu có biết không Cương, ở nơi này, có rất nhiều tù nhân Do Thái sẽ yêu các cô gái khác, bọn họ sẽ thường qua lại trong những nơi bí mật của nhà kho, mà đám lính Đảng Vệ đội bắt được sẽ cưỡng ép những cô gái đó.
Nhưng mà Wunsch, anh ấy… anh ấy chưa từng làm gì tớ hết.”
“Anh ấy chỉ đợi những lúc không có ai, vội đến nói với tớ vài lời tâm tình, hoặc viết cho tớ những trang giấy, nói tớ biết anh yêu tớ.
Thậm chí anh ấy còn mạo hiểm vì tớ không chỉ một lần.”
“Tớ đã yêu anh ấy mất rồi, vì những điều đó.
Tớ biết đây là chuyện điên cuồng, không thực tế, nhưng ở nơi lúc nào cũng có thể chết mất này, là anh ấy cho tớ ấm áp, cho tớ sự động viên, cho tớ dũng khí lớn lao để đối mặt.” Helena che mặt khóc nức nở: “Nhưng tớ là người Do Thái, anh ấy là lính Nazi.”
“Cương, cậu có cảm thấy tớ ghê tởm lắm không? Yêu một tên sát nhân đã giết hại vô số đồng bào mình, thậm chí tớ còn khuyên cậu nữa…”
“Sao có thể chứ, Helena? Đây không phải lỗi của cậu, cũng không phải của anh ấy, là lỗi của thời đại này.
Dưới tình trạng khắc nghiệt, khủng khiếp này, hai người vẫn có thể giữ được loại tình cảm thuần khiết đẹp đẽ như thế.
Đó là gì? Là tình cảm con người mà không thủ đoạn nào cướp đi được! Hai người rất giỏi, giỏi lắm, sao có thể nói là ghê tởm chứ?” Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Helena, lại không cẩn thận chạm vào vết thương của cô ấy.
Helena nhỏ giọng “a” một tiếng, Thẩm Vân Cương vội vã đưa tay xốc áo cô ấy lên, nhìn thấy vai cô ấy đã kín đầy những vết bầm tím.
“Sao bọn chúng có thể đánh cậu thành như thế này?”
“Vì tớ có làm sao cũng không chịu nhận quan hệ với anh ấy, bọn chúng không tin.”
“Bọn khốn nạn đó…”
“Tớ không sao.” Helena nhìn dáng vẻ đau lòng của Thẩm Vân Cương, nói: “Ở phân xưởng tớ làm việc trước kia, chúng tớ được phân nhiệm vụ tháo dỡ tòa nhà, hoàn cảnh ở đó vừa nặng nhọc vừa vất vả, đám capo cũng rất hung ác, hở tí là đánh người.
Tớ cũng quen rồi.”
“Chuyện như vậy sao có thể nói là quen chứ?” Thẩm Vân Cương nhìn miệng vết thương của cô ấy, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
“Nói chuyện của c đi, Cương.” Để dời sự chú ý của Vân Cương, Helena dẫn đầu lên tiếng: “Nếu hai người không có gì cả, sao cậu lại bị bắt đến đây? Hắn là kẻ đứng đầu nơi này, hẳn có thể cứu được cậu ra ngoài.”
“Tớ cũng buồn bực lắm đây này, không đâu lại có đống người xông tới lôi tớ đi.” Cô cắn cắn môi: “Nghe lời chúng thì hình như có kẻ nào đã mật báo, nói là hắn làm trái luật chủng tộc, cần hắn phối hợp điều tra.
Hình như người kia có quyền hành hơn hắn, chắc lúc này chính hắn còn không giữ nổi thân mình.”
Đúng là lúc này Molders đang thấy rất nan giải, làn gió tham ô hủ bại vẫn luôn len lỏi bên trong trại tập trung, hơn nữa phần lớn đều là hành động lén lút, hắn cũng không dư hơi sức đâu mà quan tâm chút chuyện vặt đó, nên trước nay vẫn luôn nhắm một mắt, mở một mắt.
Tuy nhiên, rõ ràng là lần kiểm tra đột xuất này nhắm vào hắn.
Bản thân hắn tất nhiên không thẹn với lòng, vì dù sao hắn cũng không làm gì, dù đúng là có chút suy nghĩ, nhưng hắn chưa từng hành động.
Quan trọng là bây giờ hắn phải nghĩ cách đưa người phụ nữ kia ra ngoài.
Phòng khiển trách là nơi như thế nào, trong lòng Molders rõ hơn ai hết.
Tuy là hắn cũng không quan tâm người kia lắm, nhưng hắn còn nhiều vấn đề chưa hỏi rõ – Molders tự nói với lòng mình như vậy.
Tất nhiên hắn không tin câu cửa miệng kiểu “Sau năm , đế quốc Đức sẽ thua trận rồi đầu hàng” của cô, chắc chắn là cô hận hắn lắm mới buông lời nguyền rủa.
Tuy nhiên, có một số thứ cô phân tích cũng rất hợp lý.
Đám Do Thái cứ được đưa tới không ngừng khiến hắn phiền não, có thiêu hoài cũng chẳng hết, vì sao không đưa chúng ra chiến trường, bảo chúng nghe theo lệnh quân Đức bọn họ?
Nhưng hắn chỉ vừa mới bắt đầu, Himmler đã ngắt lời hắn, người này vô cùng giận dữ vì lời vu cáo của Konrad: “Lúc mới đến trại tập trung, tôi đã nói thế nào, cậu có còn nhớ không?”
“Nhớ rõ.”
“Nhớ cái gì?”
“Toleranz ist schwach.”
(Tiếng Đức): Khoan dung là yếu đuối.
“Trong lúc nước Đức đang nguy nan hết sức, không còn gì để mất, bọn Do Thái ranh ma lại nhanh tay cháy nhà hôi của, bọn chúng lên chiến trường cũng sẽ chỉ phản bội chúng ta vì lợi ích của chúng thôi.
Chúng không có sự trung thành gì đáng nói hết!” Himmler lạnh lùng quát: “Tôi thấy cậu không còn hợp với vị trí ở đây nữa rồi, xét thấy hành vi của cậu vẫn đúng mực, tôi sẽ điều cậu đến trại Berlin, cậu sẽ có một chức vị cao hơn và quyền lợi lớn hơn nữa!”
Molders đã quá chán ghét việc quản lý người Do Thái, hắn không muốn đổi chỗ khác rồi tiếp tục làm việc tương tự.
Chưa hết, hắn còn muốn tự chứng minh với người phụ nữ kia, khiến cô nhìn cho rõ một chút, thấy đế quốc Đức của họ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quét ngang đại lục Châu Âu như thế nào.
“Tôi có thể xin ra tiền tuyến không?” Hắn hỏi.
Himmler cho là Molders cảm thấy bất mãn với sự sắp xếp của mình, dùng cách này để từ chối ông ta, bèn giận dữ nói: “Tất nhiên là được.
Thư điều phái của cậu sẽ đến tay cậu cuối tuần này, cậu có thể chuẩn bị chuyển giao công việc rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Molers tựa một cái vào lưng ghế dựa phía sau, thở dài thườn thượt.
Konrad đã tìm được nhiều thứ không nên tồn tại trong phòng của vô số binh sĩ, thậm chí còn xử tử hai người trong đó.
Molders nghe nói Langz Wusnch cũng bị bắt, bèn đến phòng tạm giam tìm anh ta.
“Chỉ huy, sao ngài lại đến đây?” Wunsch đang bị nhốt trong nhà giam, hoàn toàn không ngờ sẽ được nhìn thấy hắn.
Molders sửa sang lại quân phục một chút, đoạn mới ngồi sau một cái bàn dài của phòng tạm giam: “Nói một chút đi, cuối cùng cậu và người phụ nữ Do Thái kia có chuyện gì?”
“Chúng tôi không có gì cả ạ.”
“Với tôi mà cậu còn nói dối sao?” Đôi mắt trầm lặng trong không khí kia của Molders nhìn về phía Wunsch, người đang vô cùng chật vật: “Cuối tuần tôi bị điều đi rồi, cậu vẫn chắc là mình không có gì để nói?”
Ngực của Wusnch giật nẩy hai cái: “Là vì Konrad kiểm tra đột xuất sao?”
“Không phải, cậu không cần quan tâm chuyện đó.” Ngón tay của Molders gõ vào mặt bàn phía trước: “Nếu bây giờ cậu không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Lòng Wusnch đang vô cùng mâu thuẫn, tất nhiên anh ta biết chỉ huy căm ghét người Do Thái đến mức nào, nhưng Helena đã bị bắt đi rồi, sống chết chưa rõ.
Để thẩm vấn, những người kia có thể làm bất cứ điều gì, tất nhiên chính anh ta sẽ không gặp nguy hiểm, cùng lấm bị tra hỏi vài ngày thôi, nhưng mà với Helena… chắc chắn những người đó sẽ không khách sáo như vậy.
Bây giờ chính anh ta cũng bị nhốt lại rồi, hoàn toàn không cách nào ra cứu cô ấy được.
“Tôi…” Wunsch do dự mở lời.
Anh ta há miệng thở dốc, càng muốn nuốt lại vào trong.
Molders chỉ im lặng mà nhìn, cũng không giục anh ta.
Một lát sau, Wunsch cúi đầu nói một câu: “Xin ngài giúp tôi cứu cô ấy.”
Hai mắt Molders nheo lại, nói: “Cậu có biết bản thân đang làm gì không?”
Wunsch cười khổ một tiếng: “Tất nhiên là tôi biết.”
“Người Aryan tuyệt đối không thể qua lại với người Do Thái.”
“Chỉ huy, tất nhiên là tôi biết, nhưng mà…” Anh ta nở một nụ cười có chút bất đắc dĩ mà hạnh phúc, nói với Molders: “Tôi yêu cô ấy.”
“Nhưng cô ta là người Do Thái.”
“Người Do Thái thì sao? Cô ấy chỉ là người con gái tôi yêu, không hơn, không quan hệ đến điều gì khác.”
Molders cảm thấy nghi ngờ thái độ kiên định kia của Wunsch.
Cuối cùng là cái gì đã khiến người này có thể làm trái tín ngưỡng, thậm chí là mặc cả tính mạng để yêu một người Do Thái? Bỗng nhiên hắn có hơi tò mò, rốt cuộc là người phụ nữ kia trông như thế nào, có phải cũng mê hoặc lòng người như người phụ nữ Châu Á kia không.
Sau khi im lặng hồi lâu, hắn đột ngột đứng dậy, đè thấp vành nón đi ra ngoài cửa.
Lúc ra khỏi nhà giam, hắn còn bỏ lại một câu: “Tôi biết rồi.”
Wunsch nghe xong lời này thì lập tức an tâm..