SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn️
????????????
Chương : Đồ lừa gạt
Chiến trường vốn vô tình vậy đấy.
Nó chẳng màng bạn có là cha một đứa trẻ chưa ra đời, một thanh niên chưa kịp lớn, hay đứa con duy nhất của đôi vợ chồng đã già cỗi.
Tất cả, nó đều huơ lưỡi dao thật lớn đó, gặt lấy sinh mệnh người ta, không chút lưu tình.
Sau từng đợt rồi lại từng đợt chiến đấu, hết sinh mệnh này đến sinh mệnh khác bỏ mình, cuối cùng mùa đông cũng thật sự về.
Bão tuyết tán loạn.
Nếu mùa đông thế kỷ hai mươi mốt mà có những trận tuyết lớn như thế, thì hẳn Thẩm Vân Cương sẽ vui sướng lắm.
Nhưng lúc này đây, cô đang dẫm trên lớp tuyết cao quá cẳng chân, bước đi khó nhọc.
Vì không muốn nổ súng, cô luôn tìm thời cơ tự làm bị thương mình, nhưng không khiến nó quá nghiêm trọng để phải vào bệnh viện, thế nên mọi công tác hậu cần đều giao cho cô.
Tuyết lớn vùi lấp tất cả, nhưng không giấu đi được tội ác của con người.
Cô mang theo khẩu phần lương thực của binh lính, bước từng bước về nơi trú ẩn.
Dọc đường đi, Vân Cương nhìn thấy rất nhiều xác chết đã đông cứng bị vùi vào lớp tuyết lớn, có của binh lính Đức, cũng có của quân Liên Xô.
Từ sau cuộc phản công lớn của Hồng quân ngày - , quân Đức nhanh chóng lâm vào khốn cảnh.
Hai mạch Hồng quân Nam Bắc giáp xông, chẳng bao lâu nữa sẽ bao vây Tập đoàn quân số Sáu ở Stalingrad.
Lần đầu tiên, Paulus và Molders xảy ra bất đồng.
Hai người họ thương lượng xem nên làm sao để thoát khỏi khốn cảnh.
“Bây giờ chúng ta chỉ có hai cách: Một là bỏ đánh Stalingrad, lui về sau.
Hai là triển khai phòng ngự, theo sát bước chân quân Xô, đợi viện quân đến.” Paul lo lắng đi qua đi lại trong phòng.
Molders ôm cằm suy nghĩ một chút: “Tôi ủng hộ cách đầu tiên.
Bỏ Stalingrad đi, tạm ngừng chiến.
Nếu không, với thế cục trước mắt, hầu như chúng ta không thể nào thành công!”
Paulus nói có phần khó xử: “Nhưng làm thế nghĩa là uổng phí tất cả hy sinh và đổ máu của chúng ta trước đó!”
“Nhưng chúng ta không thể đổ hai trăm năm mươi nghìn quân của Tập đoàn quân số Sáu vào một trận địa có thể định trước như vậy! Hơn nữa, mùa đông sắp đến, vấn đề vật tư cho binh sĩ cũng rất khó giải quyết!” Molders nói như chém đinh chặt sắt.
“Thủ tướng nói Tư lệnh Không quân Goering đã cam kết sẽ không ngừng tiếp tế cho Tập đoàn quân số Sáu đang bị bao vây.”
“Tuyệt đối không thể! Một ngày Tập đoàn quân số Sáu cần ít nhất ba trăm tấn nhu yếu phẩm tiếp tế, nhưng kể từ khi trời vào đông đến nay, không phải hôm nào khí hậu cũng thích hợp hành quân, vậy nên, để có thể tiếp tục, hầu như mỗi ngày tập đoàn cần đến năm trăm tấn vật tư chiến đấu.” Molders đè nén sự xao động trong lòng, nói đầy quả quyết: “Thượng tướng Paulus, chúng ta cần lui về ngay!”
Vì bị đả kích liên tục, Paulus cũng bắt đầu cảm thấy tiếp tục sẽ rất gian nan, ông ta mở miệng đầu khó khăn: “Nhưng Thủ tướng đã phát điện bảo ra lệnh cho chúng ta không được lui lại, phải thủ vững đợi viện quân đến.”
Molders đưa tay lên day trán, mặt chuyển tái xanh.
Lần đầu tiên hắn bắt đầu nghi ngờ quyết định của Thủ tướng: “Đó là đang đùa giỡn với tính mạng của hai trăm năm mươi nghìn quân sĩ!”
Theo thời gian bị bao vây càng dài, lời của Molders càng được nghiệm chứng.
Thời tiết càng ngày càng ác liệt, căn bản máy bay không thể cất cánh.
Vật tư Không quân hứa hẹn ban đầu căn bản không đến được, thậm chí cả một nửa cũng không được, còn càng ngày càng vơi đi.
Ở trong vòng vây ngày một nhỏ dần, binh sĩ vừa lạnh vừa đói, đã hoàn toàn không còn nổi tinh thần nữa.
Molders và Paulus ra tiền tuyến thị sát.
Hắn nhìn những nhóm binh sĩ còn lại tay đã bắt đầu nứt nẻ, đói đến mức không nhấc nổi xẻng, đang cố hết sức đào chiến hào trên mặt đất vừa lạnh vừa cứng.
“Thượng tướng Paulus, đó chính là những binh sĩ mạnh nhất ở tuyến đầu của chúng ta, bọn họ đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bảo bọn họ phải làm sao để đẩy lùi quân địch đây?” Molders nhìn những binh sĩ đã hấp hối nằm trên tuyết: “Nhiên liệu dự trữ của chúng ta đã gần hết rồi.
Trong tình huống không có nhiên liệu, xe tăng và pháo địa hình không thể động đậy được!”
Tất nhiên trong lòng Paulus cũng chua xót.
Ông ta nhìn những binh sĩ bị thương đến sắp không xong, vẫn phải quên mình chiến đấu ở tuyến đầu, vậy mà mỗi ngày chỉ có thể được nhận một trăm ổ bánh, khiến bọn họ chỉ đành tách vỏ cây điền bụng.
Paulus trở lại sở chỉ huy với tâm trạng nặng nề, dùng vô tuyến phát điện báo: “Chúng tôi đã anh dũng chống cự, nhưng… xin cho phép chúng tôi rút lui!”
Molders tìm đến phân đội của List.
Vì thượng úy phân đội đã bỏ mạng, Molders trực tiếp thăng anh lên làm thượng úy.
Ở đây cũng không khác gì những phân đội còn lại, đều lạnh đến mức bó vào nhau.
Thực phẩm khan hiếm mấy ngày liên tục khiến bụng họ trống trơn, hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu.
Chỉ có cậu Landmess nhìn qua vóc dáng nhỏ con kia là vẫn còn phấn chấn như cũ, hiện đang cùng nói chuyện với List.
Đám lính nhìn thấy hắn cũng không buồn đưa tay lên chào.
Chưa đợi hắn mở miệng, họ đã vươn hai tay ra, nói đầy khẩn thiết: “Thượng úy, cho tôi một mẩu bánh mì đi, tôi đói bụng lắm rồi!”
Thẩm Vân Cương đứng bên cạnh List, thấy hầu kết Molders nhấp nhô hai lần, sau đó hắn lấy từ túi áo pardesuss một hộp thuốc lá: “Xin lỗi cậu, bây giờ chỉ có thứ này.”
Đám lính vẫn rất vui vẻ nhận lấy.
Vì trong hộp chỉ còn mấy người, mỗi người một điếu là không đủ, thế nên bọn họ chỉ có thể hai người dùng một điếu.
Nhưng dù là thế, khuôn mặt bị lửa đạn hun đốt của họ vẫn lộ ra vẻ tươi cười.
Đó chính là những binh sĩ trẻ tuổi mà vĩ đại nhất của dân tộc Aryan bọn họ đấy! Molders nhìn bọn họ, đôi mắt trở nên âm trầm.
Hắn đi đến bên cạnh List, bẻ cho anh một mẫu chocolate nhỏ.
List tùy ý nhận lấy, lại bẻ một nửa cho Thẩm Vân Cương.
Cô xua tay tỏ vẻ không cần, nhưng List lười vô nghĩa với cô, trực tiếp nhét vào miệng cô.
Động tác này của anh khiến Molders liếc nhìn Vân Cương đang đóng giả Landmess nhiều thêm một cái, nhưng hắn cũng chỉ nhìn lướt qua mà thôi, ánh mắt không ngừng lại quá nhiều.
List ném chocolate vào miệng.
Anh không ăn hết ngay, mà để nó từ từ tan ra trong miệng.
List quan sát khung cảnh đầy tuyết mênh mông, trong mắt lại là mảnh tro tàn, mở miệng bảo: “Mold, cậu biết không? Mùa đông năm trước cũng giống thế này đấy.
Đồng đội của tôi chết trận, chết vì lạnh cóng.”
Molders không nói gì cả, bởi căn bản hắn cũng chẳng biết nên mở miệng thế nào.
Nói ra lời an ủi lẫn hứa hẹn gì lúc này đều có vẻ quá hời hợt.
Nhưng tất nhiên List cũng chẳng mong nghe được câu trả lời của hắn, anh phủi tay bảo: “Cuối cùng năm nay tôi cũng có thể đoàn tụ với bọn họ rồi, chỉ tiếc là chưa kịp ăn món bánh khoai tây cô hầu nhỏ làm cho tôi.
Sớm biết sẽ thế này, tôi đã bảo cô ấy làm thêm mấy phần tôi ăn trước khi đi cho đỡ thèm rồi.”
Thẩm Vân Cương nghe xong lời anh nói, bỗng cảm thấy không ổn.
Cô hỏi: “List, không phải năm nay chiến hữu của anh đều còn sống sao? Anh nhìn chúng tôi này, không phải vẫn còn ở đây à? Anh đừng bi quan quá, nhất định chúng ta có thể sống sót! Đến lúc đó, đừng nói là hai phần bánh, cả khoai tây xếp thành núi tôi cũng có thể… Khụ, cô ấy cũng sẵn lòng làm cho anh.”
Nếu nói List là bị quan, vậy chi bằng bảo anh rất lạc quan, vì ngay cả Molders cũng không cảm thấy lạc quan được trong tình huống như vậy, thế mà cậu trai vóc nhỏ này vẫn có sức sống như thế.
Molders nhìn vào hai mắt cô, không khỏi có lòng khen ngợi: “Thiếu úy Landmess, trạng thái của cậu tốt lắm.
Tiếp tục duy trì!”
Thẩm Vân Cương bỗng nhiên được hắn gọi tên khích lệ, vội vã đứng lên học theo cách chào của bọn họ, kiễng chân nói một câu thật to: “Dạ!”
Molders nhìn Landmess trước mặt chỉ đứng tới ngực mình thì khẽ nhíu mày, chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thét to của quan sát binh: “Mau! Quân Liên Xô đánh úp! Mau! Mau!”
Một đội người của bọn họ lập tức đi lên, đều tự chạy đến vị trí của mình.
Thẩm Vân Cương vẫn trở thành phó xạ thủ cho List như trước, mở nắp đạn súng máy ra, bỏ thêm vào mấy viên đạn.
Molders lấy kính viễn vọng ra quan sát, nhất thời cảm thấy không ổn.
Quân địch dùng xe tăng công kích, xe tăng của họ vốn được chuyên dùng cho mùa đông Liên Xô, dù có đi trên tuyết cũng rất linh hoạt.
Còn về xe tăng của bọn họ, hiện tại cơ bản đã xem như vô dụng.
Xe tăng Hồng quân hùng hổ lao đến.
Sau một loạt tiếng pháo, máu tươi và phần còn lại như chân, tay bị cụt của đám binh sĩ Đức văng tung tóe trên mặt đất như những đóa hoa tử thần.
Súng máy của bọn họ căn bản là không thể ngăn được thế công của xe tăng, đạn pháo cỡ lớn cũng không dùng được nữa vì thiếu nhiên liệu.
Molders bình tĩnh nói: “Cột năm quả lựu đạn vào ném qua!”
Sau hai lần miễn cưỡng đánh trúng quân địch, đại đội của Liên Xô đã gần trong gang tấc.
Đội binh sĩ phía trước đã bị ép thành thịt nát, có người tránh trong ụ tuyết, đợi xe tăng qua rồi lại ném vào hai quả lựu đạn, có thêm hai chiếc xe tăng mạo hiểm bốc khói, ngừng hoạt động.
Phía sau xe tăng còn một đám lính Liên Xô.
Molders thấy tình thế không ổn, bèn thay vào vị trí của một người dùng súng máy, nghiêm mặt bắn về phía quân địch.
Tuy nhiên, xe tăng quân địch thật sự rất đáng gờm, nếu không đánh vào xe tăng trước, căn bản không có được phần thắng.
Tiếng bánh xích xe tăng vang rền trên mặt tuyết như ở chốn không người, nghiền áp hết tất cả khí thế của bọn họ.
Không được.
Cứ tiếp tục như thế, tất cả sẽ kết thúc.
List ném súng máy đi, cắn răng nói với Molders: “Mold, ở đây giao cho cậu!” Nói xong, anh bèn ôm lựu đạn chạy vọt lên.
Thẩm Vân Cương thấy vậy thì sợ lắm, lập tức đứng dậy chuẩn bị theo sau.
Molders thấy hành vi như tự sát của cô thì chuẩn bị ngăn cô lại, nhưng một chiếc xe tăng đã nhắm pháo vào chiến hào của bọn họ.
Lại một đám khói đen nữa bốc lên, Thẩm Vân Cương muốn lao vào thì bị trận nổ tung này ngăn lại, đầu óc choáng váng.
Lúc cô ngẩng đầu lên được, List đã chạy xa hơn năm mét.
Từ lúc anh bắt đầu, một chiếc xe tăng đã phát hiện ra, hơn nữa chuẩn bị bắn về phía List.
Molders chỉ có thể kìm cơn kích động trong lòng xuống, trầm giọng ra lệnh thủ hạ che cho anh, nhưng cuối cùng List vẫn trúng đạn.
Dù sao giữa một trời mù mịt tuyết trắng, anh cũng không có nơi nào để náu mình.
Đầu tiên là tay anh bị thương, bèn theo quán tính mà lùi về sau hai bước, nhưng List vẫn cắn chặt răng chịu đau, tiếp tục chạy.
Trán anh nổi đầy gân xanh, sau đó chân trái cũng bị đạn ghim vào.
List đã không đứng dậy nổi nữa, nhưng vẫn dùng cánh tay còn lại chống bò lên trước.
Vết máu trên người anh tạo thành một đường vân dài đỏ rực trên tuyết.
Cuối cùng List cũng đến được nơi cần đến, anh run rẩy mở chốt lự đạn trong người ra, ném qua một bên.
Tuy nhiên, vì tay đang bị thương, List đã ném trật, quả đó không thành.
Vì thế, chiếc xe tăng còn lại cuối cùng của quân Xô giận dữ nhắm pháo về phía anh.
“List!”
“Đừng mà!”
Hai tiếng gọi của Thẩm Vân Cương và Molders bị chôn vùi vào tuyết.
List dùng chút sức lực cuối cùng quay người lại nhìn bọn họ.
“Đoàng!” Tiếng nổ mạnh vang lên, đồng tử của Thẩm Vân Cương và Molders lập tức phóng đại.
Một quả bom binh sĩ nào đó đặt trước xe tăng Liên Xô đã phát nổ.
Tuy xe tăng không bắn trúng List, nhưng ngực anh cũng ghim một viên đạn.
Molders dẫn đội ngũ cùng hăng hái gom lưới bắt gọn những Hồng quân còn lại.
Thẩm Vân Cương chạy đến, vừa bước vừa trượt.
List đang nằm ngửa trên mặt đất, máu trên người anh chảy xuống đã đọng thành một mảng lớn trên nền tuyết.
Thẩm Vân Cương đè lại miệng vết thương trước ngực hắn, nức nở gào thét: “List! Anh tỉnh lại đi! Làm ơn… Xin anh đừng chết mà…”
Thấy List vẫn nằm đó, không còn mấy sinh khí nữa, cũng không nói nổi tiếng nào, cô bèn ôm đầu anh gào khóc: “List… xin anh đấy… đừng chết mà… huhu…” Vì khóc quá nhiều, cô nói như nấc lên: “List… Anh tỉnh lại đi… Không phải anh thích ăn bánh khoai tây tôi làm nhất sao? Tôi đã làm cho ăn được mấy lần đâu… Sau khi anh tỉnh lại rồi, tôi sẽ làm cho anh ăn mỗi ngày… được không?”
Một đôi tay lạnh lẽo đưa lên xoa xoa nước mắt Vân Cương.
Cô chợt thấy List mở mắt, đôi ngươi dịu dàng tình cảm kia đang nhòa đi, tất nhiên đã gắng hết sức để mỉm cười: “Cô hầu nhỏ của tôi.
Đừng khóc, vốn đã xấu rồi, khóc càng xấu hơn.”
Thẩm Vân Cương khóc đế cả người đầy nước mắt, vẫn cứng ngắc nhấc khóe môi lên, bảo: “Ừ, tôi không khóc, anh cũng đừng chết được không? Xin anh…”
“Được, tôi đồng ý với cô.” List nhìn lên không trung đầy lo lắng, đôi mắt dần khép lại, giọng vừa vang lên đã phiêu đãng giữa không trung: “Nhưng Cương à, tôi mệt mỏi quá… Tôi cảm thấy tiếp tục sống, thật sự… quá mệt mỏi…”
Hai mắt List đã khép lại hoàn toàn, đôi ngươi đẹp như biển cả kia dần chìm vào bóng đêm vĩnh viễn.
Thẩm Vân Cương ôm anh, khóc đứt quãng, thút thít: “Anh, anh… đồ lừa gạt!”.