SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn️
????????????
Chương : "Giết cô? Còn cần lý do sao?"
Mọi người bị cái giọng bất thình lình đó dọa sợ, họ đứng hết dậy, nhìn ra cửa, run lẩy bẩy.
Người vừa lên tiếng là một sĩ quan Nazi, quân phục khoác đèn lên cái sơ mi đã hở hai cúc, tay vẫn còn huơ huơ chai Whiskey.
Ai cũng sợ hãi, sợ vì đã chọc giận hắn.
List lảo đảo hai bước, mấy cô gái lại lùi về sau một bước.
"A..." Anh cười nhẹ: "Yên tâm, tôi không đến gây phiền phức gì đầu, ừm..." Anh nhìn về phía Vân Cương đang đứng ngoài nhất, bảo: "Tôi đang tìm một cô gái châu Á tóc đen dài."
Vân Cương khẽ nhíu mày: "Ngài tìm tôi có việc gì không?"
Anh không nói gì, chỉ kéo tay cô đến, mặt phớn phở: "Quan chỉ huy vĩ đại của các người tìm cô đấy."
Vân Cương lại càng thấy không ổn hơn, Molders tìm cô? Chắc chắn chả phải chuyện gì tốt, nhưng căn bản là cô không thể từ chối, đành phải đi theo gã đàn ông kia ra ngoài.
Họ đã đến cửa ra, Vân Cương dừng bước, nhìn anh rồi hỏi: "Thưa ngài, ngài chưa định buông tay tôi ra à?"
List lười nói: "Sao đây? Cô có quyền nghi ngờ hành động của tôi?"
"Tất nhiên là không, tôi chỉ sợ hành động thân mật với hầu gái này của ngài sẽ gây ảnh hưởng xấu cho ngài."
"Cũng đúng." List buông tay cô ra, lại cầm chai Whiskey lên ực một hơi, đoạn nhìn mái tóc cô: "Tiếc thật"
"Tiếc cái gì?"
"Cô dám cắt lời tôi?"
"A..."
"Đi đi, Molders đang chờ ở sảnh lớn đấy, tôi không có hứng xem kịch." List ném chai rượu đi, xua tay rồi đi tìm nhà vệ sinh.
Vân Cương thấy tên sĩ quan này cứ lạ lạ thế nào, song cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều nữa, bèn lắc đầu đi thẳng về phòng khách.
Bữa tiệc đã qua một đoạn cao trào nhất, đêm càng rực rỡ hơn, vài sĩ quan đã bị mấy cô gái bán hoa hớp hồn, đi thẳng lên phòng nghỉ.
Molders đang đứng nói gì đó với một quý bà mặc áo khoác lông, lúc này mấy đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng vạn năm mới trông nhu hòa hơn chút.
"Thưa chỉ huy, ngài tìm tôi ạ?" Vân Cương đi tới cạnh hai người, cung kính hỏi.
Quý bà kia quay lại nhìn cô một lạt, lúc này Vân Cương mới nhận ra bà ta có ôm thêm một con mèo mun.
"Đây là vật liệu tốt mà cậu nói?" Bà ta ôm mèo đi vòng quanh cô.
Vân Cương vừa nghe "vật liệu" là da đầu tê hết cả.
Người đàn bà duy nhất mà cô có ấn tượng trong thế chiến II chính là Ilse Koch.
Bà ta là một con quỷ thích lột da người có hình xăm chụp lên đèn.
Nhưng cô đâu có xăm mình?
Ilse Koch: là vợ đầu tiên của Karl-Otto Koch, chỉ huy các trại tập trung Buchenwald (-) và tái hôn với Majdanek (-) của Đức Quốc xã.
Bà ta là một trong những nhân vật đầu tiên nổi bật của Đức Quốc xã bị Quân đội Mỹ bắt.
Bà ta bị cáo buộc về tội lấy da có hình xăm đặc trưng từ những tù nhân bị sát hại để làm quà lưu niệm.
Bà ta bị nhắc đến với cái tên như "Phù thủy của Buchenwald" bởi sự tàn ác của mình đối với tù nhân.
"Đúng vậy, không phải hợp với màu lông con thú cưng của bà lắm sao? Bà Clara?" Molders kéo một chùm tóc của cô.
A...!May là tóc.
Vân Cương thở phào, chỉ cần không lột da thì sao cũng được.
Dù đúng là có hơi tiếc, dẫu gì cô cũng đã nuôi nó nhiều năm, nhưng tình cảnh đã thế này, chẳng qua chỉ tốn chút tóc thôi, cô miễn cưỡng chịu được.
"Ừ..." Bà Clara gật đầu, vuốt vuốt phần đuôi tóc cô, trông có vẻ rất hài lòng: "Đúng là tốt lắm"
"Vậy..."
"Hai người đang nói gì thế?" Có ai đó vừa cắt ngang lời Molders.
Vân Cương nhận ra người đàn ông vừa đi gọi mình ban nãy.
Anh đã sửa sang quần áo, ăn mặc chỉnh tề, trạng thái say xỉn cũng không thấy nữa, trông đầy sức sống.
"List à, bảo sao cả đêm không thấy cậu." Người đàn bà cười.
Molders thì nhíu mày.
"Tôi thấy không khỏe nên lên lầu nghỉ một lát, hai người đang nói gì vậy?"
Bà Clara vuốt ve con mèo mun trong lòng: "Mold chọn được cho mèo của tôi chút vật liệu làm thảm đẹp lắm."
"Hửm? Cái này ấy à? Sao trông không ra gì hết vậy?"
"Sao? Không đẹp à?"
List lắc đầu, cúi người thì thầm vào tai bà: "Chủ nhân lẫn mèo đều xinh đẹp thế này, tất nhiên phải dùng màu vàng càng chói càng tốt, như màu tóc của bà đấy."
Clara nghe xong thì cười toét miệng: "List lại chọc tôi."
Người kia nâng cằm bà ta lên, nhìn người bằng cặp mắt xanh đa tình: "Lời nào của tôi cũng thật lòng cả, trước nay List này có dối lừa bà bao giờ chưa?"
"Sao lại không, bao nhiêu cô gái Đức xinh đẹp đã bị câu hớp hồn mất rồi?" Biết chỉ là tán tỉnh, nhưng phụ nữ mà, ai lại không thích nghe?
"Trong mắt tôi, chỉ có quý bà đây mới là xinh đẹp nhất.
Sao nào? Chúng ta đi uống một ly chứ?"
"Được."
Vân Cương lẫn Molders đứng làm bóng đèn hết nửa ngày, cô lén nhìn sang cái tên chỉ huy lạnh lùng đó, phát hiện ra hình như hắn lại bắt đầu phát hơi lạnh.
...!Không ổn, không ổn rồi.
Cô lắc đầu, vội vã cúi xuống không dám nhìn nữa.
Bị List phá chuyện mất, Molders thấy Vân Cương đứng đó vừa vô dụng vừa chướng mắt, lạnh lùng bảo: "Cút!"
Vân Cương vội cút, sợ không khéo lại bị hắn đập cho chết.
Chưa kịp tỉnh hồn thì cô đã về lại hầm rồi, mọi người thấy cô về thì rối rít vây cả lại.
Năm mồm bảy miệng có hiểu ai ai đâu, nhưng trông họ cũng lo lắng lắm.
Cô gái nói tiếng Đức bảo: "Sao rồi? Cô vẫn ổn chứ?"
Vân Cương thở hổn hển: "Không sao không sao, mọi người mau đi ngủ đi, sắp phải đổi ca rồi"
"Ai mà còn tâm trạng ngủ nữa, hồi nãy bị dọa chết rồi, chúng tôi còn tưởng...!Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Vân Cương nằm trên giường, bắt đầu nghĩ lại chuyện ban nãy.
Nếu không phải cô nghĩ nhiều, hẳn tên kia đã giúp cô đi? Nhưng cô có quen hắn đâu? Dù sao cô cũng là người xuyên không, không có liên hệ gì đến thế giới này.
Vậy lý do gì lại khiến một tên sĩ quan Đức giúp một cô gái Châu Á?
Sắc đẹp? Tào lao.
Cô hoàn toàn không hợp thẩm mỹ của họ.
Không lẽ là do điệu múa ban nãy? Càng không thể, mình vừa lên án họ mà?
Vậy...!Không lẽ là hào quang của nhân vật chính trong truyền thuyết? Vậy sao mấy người khác không bị ảnh hưởng?
Không nghĩ nổi, Vân Cương quyết định không nghĩ nữa, một tiếng nữa là cô phải đi trực rồi, hy vọng lát không gặp lại.
????
Sau khi tiễn xong bà Clara, Molders hỏi List: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
List ngạc nhiên: "Gì là gì?"
"Đừng giả ngu."
List cười hì hì, khoác tay lên vai Molders, bảo: "Lại giả vờ lạnh lùng, đông rồi, tôi chịu không nổi đâu.
Chẳng qua tôi chỉ nói lên suy nghĩ của mình thôi, bà ấy thích tôi còn cách nào khác chớ?"
Molders không đổi mặt, hất tay anh ta xuống, nói chắc nịch: "Cậu cố ý."
List huơ huơ ly rượn trong tay, không phản bác gì: "Nếu cậu muốn lợi dụng để bà ta giúp, chi bằng ngủ một đêm cho nhanh, dù gì bà ta cũng có ấn tượng tốt với cậu nha!"
"Đừng có xem tôi là cậu." Molders chẳng muốn nhiều lời với anh, quay đầu đi mất.
"Phải rồi, cuối cùng cậu đang làm gì vậy?" List gọi với theo hỏi một câu vẩn vơ.
Molders dừng lại, cũng không quay người: "Phấn đấu vì vinh quang"
"Thật à?" List thở dài thật to, song không nói gì nữa mà uống cạn rượu, vượt đi ngang qua mặt Molders.
????
Chẳng mấy chốc đã đến giờ thay ca, Vân Cương theo hai mươi cô gái còn lại ra ngoài.
Mọi người rất ngại chuyện cô bị sợ nên không để cô đến phòng khách, chỉ bảo Vân Cương vào phòng bếp vắng và ít người.
Thức ăn trong bếp toàn đồ thừa, nhưng có mấy cô gái vẫn nhìn mà nuốt nước miếng.
Vân Cương lại không cảm thấy gì, không biết đói bụng, đồ ăn có ngon cỡ nào cũng không lay động nổi cô.
Lúc này căn bản là không có ai, mà số mệnh của đám đồ ăn này cũng là vào thùng rác.
"Để tôi canh cho, mọi người cứ ăn tạm dằn bụng đi, dù sao cũng là đồ thừa." Họ đã làm việc cả ngày rồi mà chỉ được một mẩu bánh mì và chút nước vẫn ăn từ bữa đến nay.
"Cô thì sao?"
"Tôi không đói, mọi người cứ ăn đi."
"Được, lát nữa chúng ta ra đổi lại."
Vân Cương tựa người vào cửa bếp, bên trên ốp kính nên cô có thể nhìn ra hàng lang.
Lúc này đã gần một giờ, vậy mà phần lớn đám sĩ quan vận còn sung sức lắm.
Mấy người ăn lén cũng không tham lam, bốc hai miếng rồi thôi.
Dù gì lỡ mà bị bắt là bị bắn chết, còn không cũng bị một trận roi.
Họ ăn xong thì ra bảo Vân Cương vào, cô chỉ lắc đầu: "Tôi ăn ít lắm, bánh mì buổi chiều là đủ rồi."
"Đừng sợ, chúng tôi sẽ canh kĩ mà." Cô nàng nói tiếng Đức tưởng cô nhát gan thì an ủi.
Vân Cương cũng không biết làm sao nữa, đành phải vô ăn đại cái gì đó.
Đi được nửa đường thì gặp hầu gái rót rượu, cô cũng lén nhét cho cô ấy một viên kẹo nhỏ, tránh để bất trắc vì đường trong máu thấp.
Nháy mắt lại qua một tiếng nữa, vì căn bản nãy giờ không nghĩ ngơi được gì, các cô gái đã bắt đầu buồn ngủ.
Tiếng ồn trong phòng khách cũng nhỏ dần, hẳn sẽ kết thúc nhanh thôi.
Nhưng vừa lúc đó, bỗng có tiếng súng vang lên từ phía ngoài, sau đó là tiếng phụ nữ thét chói tai.
Vân Cương sợ khiếp, đây là lần đầu tiên cô nghe tiếng súng ở khoảng cách gần như vậy.
Cô bèn ra xem thử theo bản năng, ai dè mới bước ra khỏi bếp đã đụng trúng List.
Anh đã về lại cái trạng thái lười biếng kia, duỗi tay chặn cô lại: "Này hầu gái, lấy cho tôi trái táo."
"Dạ." Vân Cương ngoan ngoãn chọn một trái táo trong mâm, rửa lại sạch sẽ rồi mới đưa sang.
"Ừ, không tệ, ngọt lắm." List cắn một miếng rồi bảo: "Vì trái táo này, tôi tốt bụng khuyên cô không nên ra đó."
Lúc này Vân Cương mới kịp hiểu, hẳn đã có chuyện liên quan đến mạng người rồi.
Ban nãy cô xông ra liều mạng thế, hẳn sẽ bị liên lụy.
"Sao ngài phải giúp tôi?" Cô hơi do dự, song tò mò quá nên phải hỏi.
"Giúp cô?" List cười như không, lại cắn hai miếng táo nữa, ép cô lùi.
Anh càng tiến lên, Vân Cương càng lùi về, mãi đến lúc đụng phải kệ bếp phía sai, không thể di chuyển nữa.
List đưa tay ra, Vân Cương tưởng anh muốn ôm mình, vội vã đưa hai tay ra đẩy, không ngờ anh chỉ đang với lấy một trái chuối phía sau lưng cô.
Tay đưa lên của Vân Cương lúng túng hẳn, List quào một đường bằng trái chuối lên mặt cô, cười cười: "Không lẽ cô nghĩ tôi định ôm cô đấy à?"
"Không phải, không có, tay tôi bị tê thôi." Vân Cương chối bay biến.
List ném quả chuối kia cho cô.
"Hả?" Vân Cương vẫn chưa hiểu.
"Lột vỏ đi, cô nghĩ tôi cho cô chắc?"
"À à."
"Sức chứa của não và chiều cao tỉ lệ thuận với nhau thật nhỉ?"
Vân Cương ngừng động tác lột vỏ, cô vừa bị khinh thường đấy à? Chắc chắn là vậy rồi! Lùn thì sao? Lùn nhưng cô nhanh nhẹn nhé!
"Nhanh nhẹn lắm, nên cô mới hợp với việc lột vỏ chuối đấy!"
"Tôi có nói gì đâu?" Vân Cương hết cả hồn
"Viết hết trên mặt cô rồi kìa."
Vân Cương không dám cãi lại, bực bội đưa quả chuối sang.
List quay người khoác tay: "Thưởng cho cô đấy đồ khỉ nhỏ."
"..." Anh mới là khỉ! Cả nhà anh đều là khỉ! Mới đến đây mấy ngày mà cô đã có tận hai biệt danh rồi, mà toàn là động vật nữa.
Bọn Đức quốc xã họ thích đặt biệt danh vậy đấy à?
List đã đi thẳng ra cửa, lúc này Vân Cương mới nhận ra anh chưa trả lời câu hỏi của mình.
Lại qua chừng nửa tiếng nữa, tiếng hét lẫn với tiếng súng: "Các người! Đi dọn sạch phòng khách!"
Mọi người vội vã buông việc trong tay xuống để theo đám binh lính đến phòng khách, song lòng ai cũng thấy không yên.
Trước đó đã gọi mười người rồi, bây giờ gọi thêm họ nữa...
Quả nhiên sảnh lớn đã loạn hết cả lên.
Ly vỡ, thức ăn thừa vương vãi khắp nơi, mấy chai rượu rỗng nằm lăn lốc trên sàn, và cả...!Máu.
Dường như thứ chất lỏng đỏ tươi đó vẫn còn ấm, đang tiếp tục lan đi.
Dù ai trong số họ cũng đã chuẩn bị tinh thần, song vẫn không khỏi thảng thốt sợ hãi.
Mấy tên sĩ quan đã đi cả lên lầu, mà mấy người vốn phục vụ ở đây cũng không thấy ai nữa.
Vân Cương quỳ gối chùi những vệt máu trên sàn, không kiềm được mà lạnh toát.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng liên hệ với những tiếng súng ban nãy, sợ những người kia đã có bất trắc.
Dù chỉ mới ở chung vài ngày ngắn ngủi, nhưng ở nơi địa ngục này, đồng bệnh tương liên là cảm giác dễ sinh sôi nhất.
Vẫn còn một đám lính cầm súng đứng nhìn họ, chẳng ai dám nói lời nào, chỉ làm công việc của mình trong cơn sợ hãi.
Vân Cương đang lau rất nghiêm túc thì một đôi giày da bóng lộn ngừng lại trước mặt cô.
Cô ngẩng lên nhìn, làn da bắt đầu rút lại.
Là Molders.
Vân Cương vẫn còn cầm cái giẻ đầy máu trong tay.
Hắn nhìn cô bằng cặp mắt lạnh lẽo đáng sợ đó, rốt cuộc hắn muốn gì nữa đây?
Vậy mà Molders chỉ nhìn chòng chọc cô như pho tượng hai phút đồng hồ, Vân Cương cũng ngây ra đó ngần ấy thời gian.
Vừa lúc cô sắp chịu hết hổi, bỗng hắn ngồi xổm xuống, đưa tay phải ra sau lưng, mò lấy khẩu súng Walther ở đó.
Vân Cương nhìn thân súng đen xì kia, trừng mắt như muốn rớt cả con ngươi ra ngoài, cô lắp bắp run rẩy: "Chỉ...!chỉ...!chỉ huy, tôi...!tôi...!tôi đã làm sai...!sai gì sao?"
Molders dùng thanh súng Walther kia đẩy cằm cô lên, giọng lạnh như băng: "Giết cô? Còn cần lý do sao?".