Sườn Xám Và Quân Trang

chương 59: 59: ngoại truyện 1 chúng ta có quen nhau sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Thẩm Vân Cương quay lại lúc trước khi nhảy lầu, vẫn còn mặc bộ sườn xám màu xanh cũ.

Tất cả mọi người đằng sau đều nhìn cô đầy hoảng sợ, chỉ có người đã ăn cắp bản quyền tác phẩm của cô – Trần Linh Lộ nở một nụ cười đắc thắng, nhưng nếu ai đó nhìn sang, cô ta sẽ đổi ngay thành biểu cảm sợ hãi kinh hoàng, trông rất vô tội.

Bỗng, họ nhìn thấy Thẩm Vân Cương trên ban công thu lại sự điên loạn của mình, ngẩn ra đó một lát, chợt nhếch mơi cười.

Gió đêm thổi mái tóc cô tung bay bồng bềnh sau lưng, một cảm giác đẹp đẽ kỳ lạ bao trùm nơi đó.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, khí chất trên người cô như lột xác.

Nếu nói trước đó Thẩm Vân Cương đẹp mà tầm thường, vậy thời khắc này đây, vẻ đẹp của cô tăng thêm phần già dặn.

Vân Cương xoay người, bước từng bước về phía Lý Linh Lộ.

Cô ta bị vẻ kỳ dị trước mặt dọa sợ, nhưng cũng bình tĩnh nghĩ chuyện mình làm không lọt giọt nước nào, chắc chắn không có vấn đề gì, nên mới ưỡng ngực đối mắt.

Thẩm Vân Cương ném mạnh một cái USB lên cằm Lý Linh Lộ, lạnh nhạt nói: “Tôi cho cô hai ngày, nếu cô không xin lỗi và nói sự thật, tội sẽ khiến cô thân bại danh liệt!”

Cô ta hoảng hốt, cho là mình không có chuôi để cằm nên tưởng cô chỉ lừa ả, thế nên ả bày vẻ khóc sợ tỉ tê: “Vân Cương, cô muốn làm gì tôi?”

Đồng nghiệp nam đứng cạnh thấy thế thì ra tay nghĩa hiệp: “Thẩm Vân Cương, cô đang đe dọa Linh Lộ? Sao cô phải làm thế?”

Thẩm Vân Cương cười lạnh, nghênh ngang bỏ đi.

“Ôi chà, còn tưởng cô ta muốn nhảy lầu để chứng minh mình trong sạch, tưởng ồn ào thế thì người ta tin!” Tiếng xì xào của đồng nghiệp sau lưng truyền đến, Vân Cương cũng không quan tâm mà đi khỏi.

“Linh Lộ, chúng tôi tin cô, đừng khóc.”

Lý Linh Lộ đẫm nước mắt thút thít giữa lời an ủi của mọi người: “Tôi không sao, mọi người đừng lo, Vân Cương… Hẳn cô ấy cũng nhất thời hồ đồ thôi.”

“Linh Lộ, là do cô tốt quá nên mới bị người khác bắt nạt đấy.”

????

Thẩm Vân Cương cầm chiếc USB – phần thưởng nhiệm vụ của hệ thống trên tay, bên trong ghi lại tất cả thủ đoạn của Lý Linh Lộ để thăng quan tiến chức.

Thậm chí đến hiện tại, cô vẫn nghĩa cô ta là đóa sen trắng, bộ dạng đáng thương đủ để cô mủi lòng, không ngờ sau cùng vẫn là đồ giả tạo.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Vân Cương ngồi trên salon nhìn căn phòng rỗng không, à sai rồi, phòng này thậm chí còn hơi chật, nhưng lòng cô thì trống rỗng.

Cô đừ người ra, khép mặt trên salon, những hình ảnh cứ liên tục xẹt qua não: Thảm cảnh trong trại, trời đất trắng tuyết ở Volgograd, chiến trường loạn lạc và cả… Những người cô đã biết.

Thẩm Vân Cương quay đầu nhìn sang máy tính bàn, đứng bật dậy mở tìm thông tin bằng tên Molders, nhưng cô tìm đủ công cụ vẫn không thất bất cứ tài liệu nào.

Cô lại chuyển sang tìm Ludwig List thì cũng chỉ tìm được chút tóm tắt: [Ludwig List, thiếu tá Tập đoàn quân số Sáu bộ quân lệnh của Đảng, sau vì nghi ngờ quyết định của Hitler nên bị cắt chức xuống làm hạ sĩ, bị thương trên chiến trường, phải giải ngũ.

Bị ám ảnh cả đời vì bệnh tâm lý hậu chiến tranh, không lập gia đình.]

Cô nhập lại một lần nữa bằng cái tên Sigmund Von Molders, hay đại khái thế, cũng phải tìm mười mấy trang mới thấy một góc nhỏ nhắc đến anh.

[Sigmund Von Molders, tiền chỉ huy trại tập trung Auschwitz, bị điều ra chiến trận vì một người phụ nữ Châu Á mà làm trái tuyên ngôn dân tộc, sau chiến bại bị đưa vào tòa, kết án treo cổ.]

Thẩm Vân Cương đưa tay lên vuốt những dòng chữ lạnh như băng trên màn hình.

“Molders…”

Trở lại chừng hai ngày, cuối cùng Vân Cương cũng bình thường trở lại, hai ngày nay cô không thấy Lý Linh Lộ nói bất kỳ lời xin lỗi nào, bèm cắm USB vào máy tính trước mặt tất cả các đồng nghiệp, phơi bày sự thật, đồng thời cũng gửi một bản vào hộp mail của cô ta.

Lúc Lý Linh Lộ đến công ty như mọi ngày thì thấy bầu không khí kỳ dị, cô ta chào mọi người, họ cũng không cười lại vui vẻ giống mọi khi, thậm chí còn bày ra vẻ ghét bỏ.

Cô ta hỏi chuyện đồng nghiệp nam từng bảo vệ mình, không ngờ anh ta lạnh lùng nói: “Tự cô check mail đi.”

Lý Linh Lộ vội vàng mở máy ra, xem được nội dung video thì như bị tạt gáo nước lạnh.

Trong video, cô ta thân mật tựa vào người một ông chủ, cười quyến rũ: Ngoài mặt thì mỉm cười làm chị em thân thiết, sau lưng lại đâm một dao không chút lưu tình, chưa dưới một lần ăn cắp bản quyền tác phẩm của người khác…

Lý Linh Lộ cảm thấy không khác gì bị lột trần trước mặt mọi người, nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

Không biết vì sao vợ của ông chủ tìm được cô ta, ra lệnh để nguyên đồ cô ta lại đây, sau đó nắm tóc lôi ra ngoài.

Thẩm Vân Cương thấy hình ảnh này trên mạng, cô bật cười rồi tắt màn hình.

Trước đó công ty có gọi cô đi làm lại, tự dưng mất trắng hai diễn viên múa ưu tú nhất, họ sắp phá sản đến nơi, nhưng Vân Cương từ chối ngay.

Cô tranh thủ thời gian để đi du lịch, đến Lệ Giang, Đại Lý, Trương Gia Giới… Vốn là cô muốn hoàn toàn thả mình, nhưng càng đi càng thấy rỗng không.

Núi cao biển lớn thế nào cũng không chạm được vào hố sâu đáy lòng.

Trên đường đi, cô cũng gặp không ít những gã đàn ông tán tỉnh, hoặc người muốn làm bạn thật, cũng không thiếu người ưu tú, nhưng Vân Cương đều từ chối cả.

Cô có thể làm sao đây? Lòng cô có một người quá xa vời, dù chiều dài lịch sử đã qua lâu, với cô chỉ như mấy ngày ngắn ngủi.

Giải tỏa mấy tháng, Thẩm Vân Cương quyết định trở lại, bạn cùng trường cũ biết cô đang thất nghiệp nên rủ cô đến biểu diễn ở một công ti nổi tiếng, thù lao rất khá.

Xuân đau thu buồn cũng không phải phong cách của cô, vẫn phải sống tiếp, nên Vân Cương nhận.

Năm mới, khởi đầu mới, cô quyết định rũ hết tất cả để làm lại từ đầu.

Thẩm Vân Cương đeo balo lên, định để Tây hồ trở thành nơi từ giã, đêm đó tuyết rơi lớn, bất giác lại thêm phần thi vị.

Cô đứng lặng trên cầu một lát, quay người chuẩn bị về, không ngờ lại đụng phải ai đó, trượt chân ngã trên đất.

Một bàn tay với những ngón tay thon dài đưa đến trước mặt cô, rồi giọng nói lạnh lùng trong trẻo xen lẫn tiếng gió tuyết thổi vào tai người: “Xin lỗi!”

Thẩm Vân Cương ngẩng lên thật mạnh, chạm phải một đôi mắt xanh sâu thẳm.

Dáng người trước mặt cao lớn, bộ âu phục trên vai được may rất tỉ mỉ, khoác thêm một cái áo choàng dài bên ngoài, gió thổi vù vù sau lưng hắn ta.

Thấy cô gái dưới đất trợn mắt ngạc nhiên, người đàn ông nhíu mày vì chút cảm giác quen thuộc khó hiểu, nhưng đây là lần đầu hắn đến Trung Quốc, nên anh hỏi: “Quý cô này, chúng ta có quen nhau sao?”

Thẩm Vân Cương nhìn bộ dạng cau mày quen thuộc, hé miệng nói: “Không, không biết.” Cô bò dậy khỏi tuyết, vừa định chạy đi thì bị kéo về.

“Vậy sao cô lại khóc?”

????

Trên chuyến xe về nhà, Thẩm Vân Cương vẫn còn nghĩ về cảnh gặp đó, không ngờ cô lại có thể… Trên đời này thật sự có chuyện kiếp này kiếp khác sao? Họ có vẻ ngoài giống nhau, nhưng hắn ta không biết cô, vậy họ có phải là một?

Vân Cương không biết phải đối mặt như thế nào, cũng không biết làm sao để khống chế xúc động muốn ôm lấy người đó, nên không còn cách nào khác là vội vã hất tay hắn ta chạy đi.

Dù lòng cô rất loạn, công việc vẫn phải xong, cô nhốt mình trong phòng một tháng để nghĩ điệu múa mới, lại nhờ bạn giúp phổ nhạc, cuối cùng cũng hoàn thành.

Ngày việc lớn đã thành, cô tự xuống quán ăn dưới nhà thưởng mình món lẩu.

Quán ăn đang chiếu một bộ phim truyền hình, vừa nhàm vừa cẩu huyết nên Vân Cương đã tiện tay mượn điều khiển chuyển sang đài khác, rồi bỗng cô ngẩn ra đó.

Trong màn hình là người đàn ông lạnh lùng có vẻ ngoài giống hệt Molders mà cô đã đụng phải kia, hắn ta đang trả lời phỏng vấn.

“Thưa ngài Molders, ngài đã cố gắng liều lĩnh nhiều năm mới có được ngày hôm nay, sao ngài lại quyết định trích mười triệu tệ ra để làm từ thiện? Lý do là gì ạ?”

Mười triệu tệ: ..., VNĐ

“Ngài chuẩn bị chuyển công việc sang Trung Quốc?”

“Nghe nói ngài là một người yêu văn hóa Trung Quốc, xin hỏi lần này ngài đến Trung Quốc làm gì?”

Vốn biểu cảm người kia có hơi ngạo mạn, cằm hơi cao, vẻ ngoài hờ hững, dường như thấy những nhà báo xung quanh rất phiền phức, vậy mà lúc nghe được câu hỏi này, hắn lại rũ mắt, một lát sau mới dịu dàng nói: “Có một cô gái Trung Quốc tóc đen mắt đen luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi, nhưng tôi không thấy rõ mặt cô ấy.”

Một nhà báo trêu chọc: “Vậy ra ngài đang đi tìm người tình trong mộng? Không biết cô gái nào lại may mắn như thế?”

Hắn gật đầu thật nhẹ, rời khỏi tòa nhà dưới sự hộ tống của đoàn vệ sĩ.

Mà lúc này đây, nhân viên tiệm lẩu cũng nhìn vị khách nữ bàn số tám tự dưng khóc lóc đầy quái dị, còn nói: “Cay quá hu hu…”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio