Vào chạng vạng, nhóm người Do Thái bị nhầm được đưa đến rạng sáng hôm qua kia lại được kiểm kê một lần nữa, sau đó đi lên xe lửa dưới sự xô đẩy của đám lính.
Thẩm Vân Cương đứng từ cửa sổ nhìn ra thấy hết những cảnh này, hai tay bèn siết lại, có chút căng thẳng.
Xem ra mọi thứ đã xong, vì nhóm người Do Thái này sắp bị đưa về rồi.
Nhưng sau khi ra ngoài từ sáng nay, List vẫn chưa trở về, cô lại không thể tự tiện chạy ra đó.
Vân Cương lo lắng đi tới đi lui trong phòng.
Cơ hội nghìn năm có một như vậy, nếu lần này cô không đưa được Gerta đi thành công, chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa.
Mắt thấy gần nghìn cái tên người Do Thái đã được điểm danh gần một nửa, vậy mà List vẫn chậm chạp chưa về, Thẩm Vân Cương cắn chặt răng, chuẩn bị ra cửa lớn nhìn ra một chút.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy List đi đến với một người lạnh lẽo, bèn chậm rãi bước mấy bước lên chào đón anh.
List cười liếc cô một cái: “Sao hôm nay cô nhiệt tình vậy, cô chưa từng đặc biệt ra chào đón tôi đấy!”
Thẩm Vân Cương xấu hổ cười nói: “Còn không phải do bình thường tôi không dám đi ra sao, nhỡ bị súng ai đó bắn chết thì làm sao giờ?”
“Thì ra cô cũng biết vậy à!” List khoác cái áo ngoài của mình lên cho cô.
Vân Cương nhanh chóng cầm lấy treo lên rồi lại quần trở về.
“Cô không đi nấu cơm đi, quay lại đây làm gì?” List nhướng mày hỏi.
“Cơm.
A! Cơm đã nấu xong rồi!” Thẩm Vân Cương vội vã bưng cơm chiều lên bàn cho anh.
Nhìn anh ta ăn đến ngon lành, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa: “Thiếu giáo…”
“Hửm?”
“Nhóm người Do Thái bên ngoài kia… có phải sắp được đưa về không?”
“A, đúng rồi.”
“Vậy… người bạn kia của tôi…” Thẩm Vân Cương nói rất nhỏ nhẹ, sợ khiến anh không vui.
List ngừng động tác trên tay, nhìn cô nói: “A, tôi quên mất rồi!”
“Sao? Quên rồi…”
Nghe được tin như thế, biểu cảm của cô như trời sập xuống vậy, ngây ra đó một lúc lâu.
Toi rồi, mạng nhỏ của cô sắp gặp nguy rồi! Sớm biết đàn ông nào cũng không đáng tin, huống gì là người Đứa - kẻ thù của người Do Thái.
Vì biểu cảm của cô thật sự có thể hình dung bằng từ “thảm thiết”, List hỏi đầy hứng thú: “Vì sao cô phải chấp nhất cứu lấy một người bạn Do Thái mà không phải bản thân vậy? Cô cho tôi một lý do thuyết phục đi, có thể tôi sẽ giúp cô nghĩ cách khác.”
Vì mạng của tôi với cô ấy cùng một nhịp đấy!
Tất nhiên Vân Cương sẽ không nói ra những lời này, vì sẽ chẳng có người nào tin tưởng.
“Thiếu giáo, vì hiện tại cô ấy là một người mẹ đấy! Một mình tôi có thế nào cũng không sao, nhưng để một người phụ nữ mang thai ở lại trại tập trung thế này… ngài hiểu đấy, căn bản cô ấy không thể thuận lợi sinh được con.” Thẩm Vân Cương nóng lòng nói.
Tuy không biết có tác dụng hay không, nhưng cô chỉ có thể thử một chút.
Vẻ mặt List lập tức thay đổi.
Thẩm Vân Cương thấy vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt anh, bèn nhìn thật lâu.
Cô cho là List vốn không tán thành quan điểm của Molders, vậy ra cô đã nghĩ sai rồi sao?
“Bạn của cô tên là gì?” List đứng dậy đi về phía bàn làm việc, vừa kéo ngăn ra vừa hỏi cô.
“Ger… Gerta.” Thẩm Vân Cương khẽ do dự rồi vẫn nói cái tên ra.
Anh lấy bút máy ra, điền cái tên của Gerta lên, lại đóng một con dấu chim ưng lên đó.
“Đi đi, Cương.” List đưa tấm thẻ này cho cô.
Thẩm Vân Cương quét mắt hai cái, mừng rỡ như điên.
Cô cúi đầu với List một lúc lâu, đoạn vừa chạy ra cửa vừa nói: “List, anh thật sự là một người tốt!”
List nghe xong thì khóe môi gợi lên một nụ cười chua xót.
Người tốt? Tất nhiên anh không xứng.
Anh chỉ đang muốn giảm bớt cơn ám ảnh từ sâu tỏng nội tâm mình vì đã từng giết hại những đứa bé kia thôi.
Thẩm Vân Cương chạy vội qua chỗ doanh trại, trên đường bị chặn lại hai lần.
Cô đưa tờ giấy kia ra là được thuận lợi cho qua.
Người trong doanh trại rất nhiều, những người phụ nữ vốn tiều tụy trước đó bây giờ thật sự gầy nhom, họ nằm trên giường như những bộ xương khô.
Vân Cương vừa đi vừa gọi to tên Gerta, đột nhiên có đôi tay giữ cô lại.
“Vân Cương, là em sao?”
Nếu không nhờ có nốt ruồi ở giữa trán kia của cô ấy, bây giờ căn bản Thẩm Vân Cương không nhận ra đây chính là cô gái vốn một tháng trước còn xin đẹp và khỏe mạnh kia.
Tóc Gerta khô đi rất nhiều, hai má hõm vào thật sâu, tay kéo lấy tay cô hệt như hai cái que củi lửa.
Mặc cái áo ngủ rộng thùng thình, cô còn có thể thoáng thấy bụng cô ấy đã hơi nhô ra.
“Gerta.
Mau, chị mau ra đây!” Thẩm Vân Cương dùng sức muốn kéo cô ấy dậy, nhưng bây giờ hạng động của Gerta rất chậm chạp, không có chút khí lực nào.
“Vân Cương.
Chị, khụ, cảm thấy bản thân sắp không xong rồi… hình như chị không kiên trì nổi nữa…”
“Không được nói như vậy! Chị suy nghĩ cho đứa bé trong bụng và cha nó đi! Nhất định hai người sẽ còn gặp lại, vậy nên mục đích hiện tại của chị là sống sót!”
Thẩm Vân Cương nâng cô ấy lên, đỡ ra tận cửa, đoạn vừa khoác tay cô ấy vừa chậm rãi nói: “Gerta, cơ hội ra ngoài của chị đến rồi.
Nhóm người Do Thái kia sẽ được đưa đến nhà máy quân sự làm thợ phụ.
Ở đó thì tỷ lệ sống sót tốt hơn nhiều.
Nhất định chị phải tỉnh táo một chút, biết không?”
Gerta nhận lấy mảnh giấy trong tay cô, nhìn kĩ, bỗng đột nhiên tràn nước mắt.
“Vân Cương, chị nên cảm ơn em thế nào đây?” Vốn cô ấy đã không còn hy vọng gì nữa, ý chờ chết đã đến gần, nhưng chính Vân Cương lại mang về ánh sáng cho cô ấy một lần nữa.
Gerta cũng không hiểu, vì sao cô gái Châu Á lạ lẫm này cố chấp phải giúp mình như vậy, thậm chí cô ấy còn không giành cơ hội tốt nhất cho bản thân.
Gerta nghĩ, nhất định người này là thiên thần mà Thượng đế cử xuống.
“Nếu chị muốn báo đáp em, vậy nhất định phải sống sót!” Thẩm Vân Cương nắm tay Gerta thật chặt, lấy từ trong túi ra hai viên kẹo, lén nhét vào tay cô ấy: “Sinh đứa bé ra cho tốt, nuôi nó lớn lên!”
Thẩm Vân Cương nhìn bóng Gerta lên tàu lửa, cuối cùng cảm giác mới nhẹ nhõm.
Không biết như vậy là cô đã được tính là hoàn thành nhiệm vụ chưa, hay phải đợi đến lúc Gerta sinh con mới chấp nhận.
Toàn bộ nhân viên kiểm kê xong, bọn lính thô bạo đóng cửa lại.
Thẩm Vân Cương vẫn nhìn theo đoàn tàu này, thấy nó nổ máy rồi rời khỏi nơi đây, mãi đến khi không thấy nữa.
Gerta ở trên tàu mở một viên kẹo ra, nhét vào miệng.
Vị ngọt thấm đẫm khoang miệng cô ấy, khiến như cả người cô ấy lấy lại sức lực.
Gerta thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Vân Cương, dù thế nào cũng tuyệt không từ bỏ!
List vẫn luôn đứng khuấy cà phê cạnh cửa sổ cười nói với Molders ở bên cạnh: “Mold, cậu nhìn đi, thì ra ở nơi như thế này cũng có người giàu sức sống như vậy!”
Molders nâng mũ lên, ánh mắt âm trầm nhìn ra cô gái đã gầy nhom mà vẫn còn gan bỏ chạy kia, trả lời: “Lần sau không được làm như vậy nữa.”
“Không có lần sau nữa đâu!” List uống một hơi cạn sạch cà phê trong tách.
“Còn sống trở về.”
“Mong là vậy!” List nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Chuyện như vậy không phải thứ tôi tự quyết định được.
Tôi không giống cậu, nắm trong tay cái quyền lớn được sinh sát nhiều người như thế!”
List nói xong, hai người im lặng hồi lâu, mãi đến khi Thẩm Vân Cương trở về, cô mới phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng này.
Thẩm Vân Cương, người vốn tâm trạng rất tốt đi vào trong phòng, lại phát hiện ra Molders đã ở trong rồi.
Khuôn mặt vốn đang tươi cười của cô cứng lại ngay, Vân Cương ngoan ngoãn chào bọn họ, dọn mấy tách cà phê rồi vội vã quay lại nhà bếp.
List buồn cười bảo: “Mold, đừng lúc nào cũng banh cái mặt ra thế! Cậu dọa cô hầu nhỏ đáng yêu ngọt ngào của tôi rồi kìa!”
Molders không kiên nhẫn “Hừ” một tiếng, nhìn theo ánh mắt của List về phía bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp, bảo: “Con nhỏ đó, lá gan lớn lắm đấy!”
“Ồ? Vậy sao?”
Molders không hề giải thích, chỉ nói đầy khẳng định: “Cô ta không hề ngoan ngoãn chút nào, toàn là giả vờ thôi!”
Giọng bọn họ không tính là nhỏ, cũng chẳng sợ tránh ai.
Vân Cương đang ở trong phòng bếp nghe được những lời này rất rõ ràng.
Lưng cô cứng đờ, cảm nhận được tầm mắt cả hai, cà phê trong tay không cẩn thận mà rơi ra một chút.
Không ngờ người đàn ông kia dám nói xấu sau lưng cô.
Xấu xa!
List thấy phản ứng của cô thì càng thấy thú vị, tiếp tục nói: “Mold, sau khi tôi đi rồi, tôi giao lại cô ấy cho cậu đấy!”
Thẩm Vân Cương bưng cà phê đi ra.
Nghe được những lời này, suýt nữa là cái khay trong tay cô rớt xuống.
Giao lại? Giao cái gì?
“Tôi không cần người hầu hạ.” Molders từ chối thẳng.
Ừ, như vậy mới đúng.
List, không có việc gì làm cũng đừng nói vậy chứ!
“Cương rất thạo việc, cũng không gây phiền phức.” List thấy biểu cảm của cô thì lòng cười đến lăn lộn, nhưng vẫn vờ như không nhìn được suy nghĩ của cô.
Thao việc? Thạo việc cái gì? List, anh xem tôi là gì đấy! Mấy ngày nữa tôi lột sạch anh giờ! Mẹ kiếp lừa ai đấy? Thẩm Vân Cương hò hét trong lòng.
“Còn không gây phiền? Chẳng lẽ người Do Thái ban nãy là cậu chủ động muốn phóng thích à? Nếu để tôi phát hiện ra chuyện này lần nữa, chắc chắn tôi sẽ cho đầu hai cô ta hai phát súng.”
Tay rót cà phê của Thẩm Vân Cương ngừng lại một chút.
Tuy những lời này là nói với List, nhưng rõ ràng hắn đang cảnh cáo cô.
“Không! Không có lần sau đâu!” Cô vội vã mở miệng nói.
“Đến lượt cô nói sao? Không có phép tắc!” Molders lạnh lùng nhìn cô một cái.
“…”
“Mold!” List nhìn hắn, vô cùng không tán thành.
“Tóm lại tôi không cần.
Đợi sau khi cậu đi rồi, bảo cô ta qua đầm lầy bên kia khai khẩn đất đi thôi.
Dù sao sức cô ta cũng rất lớn, hình như ở đây pha cà phê hơi phí phạm.”
Thẩm Vân Cương điên cuồng gật đầu với List.
Cô thà đi làm việc còn hơn ở lại hầu hạ tên đàn ông cả ngày âm trầm lạnh lẽo này!
“Được rồi, trông Cương cũng không muốn hầu hạ cậu lắm!” Nhìn qua List đồng ý khác bất đắc dĩ.
Thẩm Vân Cương nghe được những lời này của anh ta, lập tức có dự cảm bất hảo.
Biểu cảm may mắn của cô còn chưa kịp thu lại, Molders đã đột ngột quay đầu.
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt như nhiễm độc kia vai giây, sau đó khóe môi đột ngột nhếch lên một độ cung rất nhỏ mà kỳ lạ: “Vậy thì, ở lại đi.”
Thẩm Vân Cương lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Cảm giác may mắn trước kia tức thì tan thành mây khói.
Molders đi đến trước mặt cô, cúi xuống nói vào tai cô: “Không biết vì sao, nhưng tự dưng ta thấy hơi khó chịu trước bộ dạng ngoan ngoãn của cô.” Nói xong, hắn đứng thẳng lại, chỉnh trang cổ tay áo một chút, lại đè vành nón xuống, dặn dò: “Đợi List đi rồi, cô lên thẳng lầu ba.”
Thẩm Vân Cương nhìn theo bóng hắn rời đi, não đã không còn hoạt động nổi nữa.
List đang ở bên cạnh lại đợt ngột nở nụ cười.
“Quả nhiên Mold vẫn y như trước, không chịu được chút khích tướng nào!”
Thẩm Vân Cương nhìn List đầy oán hận.
Cô vô cùng muốn đưa tay lên nắm vay anh rồi lay cho chết, hỏi anh mắc gì phải hãm hại cô! Tuy nhiên, tất nhiên là cô không dám, hơn nữa List còn vừa mới giúp cô một chuyện lớn như vậy.
Cô không nói, nhưng biểu cảm đã hoàn toàn bán đứng cô, List buông tách cà phê trong tay xuống, đi đến trước mặt cô, bảo: “Cương, tôi chỉ đang muốn tốt cho cô!”
“…” Cảm, ơn, anh!
Chờ đến tối, lúc cô có thể nằm xuống nghỉ ngơi, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một loạt pháo hoa.
“Chúc mừng cô, cô đã hoàn thành nhiện vụ đầu tiên!”
Thẩm Vân Cương có phần vui vẻ: “Vậy là đã hoàn thành rồi sao?”
“Rời khỏi nơi này, cô ấy đã có đủ điều kiện sinh được đứa bé.”
“Vậy thì tốt rồi!” Biết Gerta sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, thì dù chỉ là vì nhiệm vụ, nhưng cô cũng cảm thấy vui vẻ khi đã thuận lợi cứu một người: “Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết, rằng vì sao tôi phải cứu Gerta không?”
“Chỉ có người lòng luôn hướng thiện mới có có hội được cứu rỗi.”
“Lòng luôn hướng thiện?”
Một hình ảnh xuất hiện trước mắt cô.
Lúc chiến tranh vẫn chưa bùng nổ, Gerta - người có hoàn cảnh gia đình coi như khá giả thường xuyên giúp đỡ mèo và chó hoang ở bên ngoài, lại chia thức ăn của mình với những người nghèo khổ.
Lúc vừa vào trại tập trung, cô ấy đưa nước uống mình trân quý nhất cho một người bệnh, sau chính cô ấy lại bị bệnh, người kia đã lén giúp cô ấy làm rất nhiều việc, nên cô ấy mới không bị đánh.
Sau khi xuống tàu, Gerta lại đưa một viên kẹo của Vân Cương cho một cô bé thoạt nhìn chỉ mới hơn mười tuổi ngồi ở đối diện.
Còn rất nhiều hình ảnh như vậy nữa.
“Thì ra là vậy! Điều này giống với một câu tục ngữ của nước chúng tôi: Ở hiền gặp lành.”
“Đúng vậy.”
“Vậy… tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi thì có thưởng gì không?” Thẩm Vân Cương thấy hệ thống không nói gì, bèn nhắc nhở thử.
“Có.”
“Là gì?” Cô hỏi nó với vẻ sốt ruột.
Chỉ nghe một tiếng “Đinh” vang lên, một ngón tay nữa của cô lại biến thành vàng.
“Chắc chắn cậu đang đùa với tôi phải không?” Mặt Vân Cương không thay đổi chút nào.
“Ngón tay này có thể giúp cô dễ dàng nói chuyện với người đến từ quốc gia khác.”
“Sao?”
“Nó có chức năng khai thông ngôn ngữ của cô.
Sau này cô có thể tùy ý trao đổi với bất kỳ kẻ nào, nhưng điều kiện tiên quyết là trước đó cô phải chạm vào người đối phương.”
“Nói vậy là bây giờ tôi thông thạo toàn bộ ngôn ngữ trên thế giới?”
“Đúng.”
“Ha ha ha, cuối cùng cũng quay lại làm người rồi!” Dù là còn hạn chế, nhưng cô đã rất hài lòng rồi.
“Nhiệm vụ tiếp theo sẽ là nửa năm nữa, cô chuẩn bị đi.”
“Nhiệm vụ gì vậy?”
“Đến đúng lúc cô sẽ biết.”
Sau khi hoàn thành suông sẻ một nhiệm vụ, lòng tin của Thẩm Vân Cương tăng vọt.
Cô cảm thấy sẽ không có nhiệm vụ nào khó hơn cái đầu tiên nữa, chưa kể cô còn có “bàn tay vàng”, thế nên cô bèn vào ôm tâm trạng vui vẻ mà vào mộng đẹp..