Nơi nào có thể khiến bạn có thể nhanh chóng hiểu biết về một thời đại hoàn toàn xa lạ?
Thư viên ư? Không, Ôn Loan phát hiện kho hàng tạm thời của cướp vũ trụ thích hợp hơn nhiều!
Ôn Loan bản thân ở trong tòa thành hình dáng bán nguyệt kỳ quái này, nơi mà bọn cướp thường gọi là "Hải đăng", chỗ bọn cướp dùng để phân chia những khu vực chúng đánh chiếm, đồng thời kiêm luôn công dụng làm kho hàng, mỗi người trong bọn cướp đều có tàu bay cùng với chiến hạm vũ trụ, chẳng ở trên hải đăng làm gì.
Nhưng hải đăng là căn cứ di động của bọn hải tặc, luôn được bảo vệ nghiêm ngặt nhất.
Người chủ trang trại thế kỷ nước Mỹ hiện giờ đổi nghề làm thủ lĩnh cướp vũ trụ gì kia, thì ở trên tầng cao nhất của hải đăng.
Đàn em của hắn không chỉ có Bạch tuộc, mà còn có rất nhiều chủng tộc giống loài trí tuệ khác, đủ loại vô cùng quái lạ.
Theo như Seere nói ---- "Phẩm chất tốt đẹp của kẻ cao thượng không có giới hạn, có thể chiến thắng sự kỳ thị chủng tộc màu da, gắn kết một cộng động người sinh hoạt cùng nhau, nhưng trớ trêu thay, sự tham lam của kẻ đê tiện cũng có cùng hiệu quả."
Ôn Loan cảm thấy tên cơ giáp này đã đi vào con đường triết học, một đi không ngoảnh lại.
Hải tặc nói tiếng Anh đúng chuẩn như bạch tuộc Caesar, còn có thể vui vẻ trò chuyện với đối tượng bị đánh cướp, dù sao cũng thuộc số ít, đa số bọn cướp đều cực kỳ thô lỗ, điểm ấy biểu hiện ở chỗ cái gì chúng đều muốn, cho dù chỉ bay ngang qua cũng không buông tha.
Ôn Loan đã tận mắt chứng kiến một nhân viên điều khiển máy bay chiến đấu loại nhỏ của một quốc gia nào đó đang lạc hướng trong vũ trụ, bị bọn cướp hung hăng chặn lại.
Dựa trên nguyên tắc đánh cướp năm phần trăm, bọn cướp dỡ lấy thiết bị dẫn đường đã qua sử dụng trên máy bay chiến đấu, còn dùng vũ khí laser ép buộc đe dọa người bị hại không được nhúc nhích, khi phát hiện trên người nhân viên điều khiển nọ không có đồng nào, thế nhưng không hề bỏ qua mà bức hết cúc áo có trên quân trang của đối phương.
Mười mấy cái cúc áo cùng với thiết bị dẫn đường cứ thế bị ném vào kho hàng.
Bọn cướp thiếu cúc áo chăng? Khẳng định là không hề nhé.
"Chúng ta là những cướp vũ trụ có đạo đức nghề nghiệp tốt đẹp!" Bạch tuộc Caesar quơ quơ xúc tua, khoa trương kêu to, "Tại sao có thể vì đồ vật trên người người bị hại không đáng giá tiền, chúng ta lại không cướp chứ? Đây là vi phạm đạo đức nghề nghiệp!"
"..."
Cho nên, kho hàng lâm thời của bọn cướp bị biến thành bãi đổ rác, thật sự không hề kỳ quái tí nào.
Còn chuyện càng thảm họa hơn nữa, ví dụ như những người sử dụng chuyến bay dân dụng tinh tế bị nạn, chỉ còn mỗi khoang cấp cứu bay lè tè trong vũ trụ, bị bọn cướp "Cứu" được.
Chúng kéo khoang cấp cứu tới cứ điểm tạm thời, lễ độ chỉ phương hướng cho người bị nạn, cung cấp thực vật áp súc khó ăn nhất cùng với nước, ngay khi người bị nạn cảm động đến rơi nước mắt thì, bọn cướp bưu hãn nhào lên lột đồ từ trên xuống dưới của người ta, cười ha hả nói cho người bị nạn lúc này đang sợ tới run lẩy bẩy rằng, "Bọn ta là cướp đó cưng à, trong vũ trụ bao la mờ mịt này gặp được nhau chính là duyên phận", rồi đem cả người cả khoang cấp cứu của người ta quăng vào khoang tàu buôn mà chúng vừa đánh cướp, còn không quên vẫy tay chào tạm biệt "Lần sau lại gặp nạn nhất định nhớ hãy đi qua nơi này của bọn ta, ố là la, gặp người quen sẽ giảm giá cho, đảm bảo lần sau không lấy hết.
Để lại cho anh một đôi vớ nha".
"Cậu không thể đòi hỏi tất cả hải tặc đều kiến thức uyên bác giống tôi được!" Tên cướp Bạch tuộc đắc ý dào dạt nói, "Hàng hóa trên tàu buôn rất nhiều loại, ví dụ một loại quặng mỏ nguồn năng lượng quý hiếm, nhìn qua cứ tưởng cục đá nát nào đó.
Làm cướp, nhất định tất cả đều cướp hết, mới có thể giảm thiểu tổn thất xuống thấp nhất."
Kho hàng lâm thời không chứa mấy khối năng lượng kim loại quý, thứ có thể dùng làm đồng tiền thay cho tiền tệ, có thì cũng sớm được đưa vào tầng cao nhất của hải đăng.
Còn lại toàn là những thứ lung tung, Bạch tuộc đẩy núi rác tới, tận tâm tận trách giới thiệu nội dung công việc cho Ôn Loan: "Cho nên, để làm một nhân viên quản lý kho lâm thời đạt tiêu chuẩn, cần phải có khả năng phân loại những thứ này."
"..."
Ôn Loan cảm thấy loại sinh hoạt như vậy, hắn có làm thêm ba trăm năm nữa, cũng đừng mong được thăng từ trợ lý của Caesar lên thành chính thức.
- --------- tên này có tám cái tay! Hiệu suất làm việc như vậy sao so nổi?
Núi rác khủng bố chồng chất, tên này bùm bùm bận việc một hồi, lập tức phân loại xong xuôi.
Thứ có thể bán lấy tiền ở chợ đen, thứ có thể tháo gỡ, đợi lúc tàu nào bị hư hỏng thì có đồ để thay, cùng với thứ tốt cực kỳ đặc biệt nộp lên cho thủ lĩnh bọn cướp, ngay cả tiền của các nước, đều bị Bạch tuộc Caesar lấy tiền tệ của khu vực thông dụng để làm chuẩn, phân chia thành N loại xếp thành vòng khóa đặt trong kho hàng dùng chung của bọn cướp, mặt trên dán nhãn, để tiện cho việc sử dụng khi buôn bán ở những quốc gia đó.
"Cái này làm sao đây?" Ôn Loan sững sờ nhìn một đống đồ vật chắc chắn sẽ bị xếp vào loại phế thải đang nằm chất chồng trong kho hàng.
Đồ mà bọn cướp cướp về, đúng là phần lớn đều là rác, ví dụ như cúc áo, hoặc quần áo.
Caesar hờ hững liếc một cái, quơ xúc tua:
"Bán cho hành tinh có nền văn minh thấp hơn thôi."
Bạch tuộc rút ra một tấm bản đồ, nói cho Ôn Loan biết cái nào là hành tinh văn minh trí tuệ phát triển còn cái nào vẫn là xã hội nguyên thủy, còn trong thời kỳ mông muội, thì chỉ cần dùng chút đồ bỏ, là có thể đổi lấy lượng lớn kim loại nặng và đá quý quý hiếm, còn có cả thức ăn.
Còn quần áo gì đó, thì cứ bán cho nơi mà chiến tranh quanh năm là được.
Thậm chí ngay cả ốc vít của con tàu cũ nát nhất, cũng bán được cho những tinh cầu chỉ vừa mới thăm dò vũ trũ, ngay cả tàu bay cũng chưa thể chế tạo! Giá cao! Còn đổi được rất nhiều thổ sản!
"Chúng ta là những cướp vũ trụ có đạo đức nghề nghiệp, chỉ cướp bóc trong không gian vũ trụ, chưa bao giờ vượt qua phạm vi này!" Bạch tuộc Caesar kiêu ngạo nói, "Phải bảo vệ những nền văn minh lạc hậu nha, bạn hiền, họ chính là đối tượng mà tương lai chúng ta sẽ đánh cướp, người cổ Địa Cầu nói rằng, có duy trì liên tục thì mới phát triển."
"Nhưng tôi không hiểu, vì sao bọn anh mỗi lần buôn bán đều thành công được hay vậy?" Vấn đề Ôn Loan thắc mắc, "Ví dụ như ốc vít của tàu vũ trụ, chẳng lẽ không có quốc gia với khoa học kỹ thuật tiên tiến nào khác bán mấy thứ này sao?"
"Hả!"
Bạch tười cười muốn lộn ruột: "Chẳng lẽ quân đội của họ cùng với tàu buôn có thể di chuyển với quy mô lớn dưới sự theo dõi của nước láng giềng, sang những nền văn minh thấp hơn để bán buôn được à? Đó chính là mất nhiều hơn được! Chỉ có hải tặc như bọn tôi, mới có thể tùy ý vượt qua biên giới, di chuyển tới bất cứ ngõ ngách nào giữa các vì sao mà thôi!"
Bạch tuộc nhảy lên xác một chiếc đĩa bay cũ, màu sắc cơ thể chuyển sang màu vàng kim sáng rọi, trong đôi mắt to lấp lánh vầng sáng trí tuệ, mười phần khí thế rống lên: "Chỉ có khoa học và hải tặc, là không có biên giới!"
"..."
Ôn Loan bất hạnh trẹo chân, hắn đau đến mức hoàn hồn.
Đây rốt ruộc là thế đạo gì?
Lượm một tên cơ giáp muốn chinh phục tinh thần biển rộng, vất vả lắm mới gặp được một người quen, lại làm nghề hải tặc, ở thời đại này, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở tạm thời không lý tưởng lắm, lại gặp phải một đồng nghiệp bị hải tặc tẩy não thành như vậy.
Thảm họa nhất chính là thông qua sóng điện não Seere còn hùa theo bảo rằng nói hay lắm.
"Không sai, nói rất chí lý!"
"Chủ nhân, ngài sẽ ở lại đúng không? Tôi phát hiện ở đây tôi có thể phục chế rất nhiều tài liệu, đối với việc thăng cấp hệ thống trí năng của tôi có trợ giúp rất lớn.
Các loại thiết bị ở đây cũng nhiều, tôi có thể chuyển đổi nguồn năng lực để tự động bổ khuyết."
Mắt thấy Seere chuẩn bị điền thêm hai chữ hải tặc đằng sau dòng chữ chức nghiệp lý tưởng nhất trong vũ trụ, Ôn Loan nhanh chóng kêu dừng, hắn đã phát hiện Seere đối với những kế hoạch mạo hiểm và câu chuyện nhiệt huyết đều đặc biệt tán đồng, tên nhà khoa học tạo ra cỗ cơ giáp này rốt cuộc nghĩ gì trong đầu thế kia chứ?
- -----kỳ thật là vì sau khi Seere khởi động máy.
Nhận lầm Ôn Loan là dân cư lưu lạc, phục chế toàn bộ hồ sơ dân lưu lạc của hệ hành tinh White Whale.
Gần như mỗi "người lưu lạc" đều phải kể một chút lai lịch độc đáo của họ, những việc từng trải vui buồn đan xen, tình yêu ngọt ngào bi thương, ngẫu nhiêu có hai người lưu lạc ở lại hành tinh Dark Blue (là huyết tộc mượn cơ hội này trà trộn vào xã hội loài người), cũng đều là những con người lời nói văn nhã, học thuật uyên bác, thành công, phấn đấu vươn mình, hoàn mỹ y như nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Lần đầu khởi động thì bị hun đúc bởi đám tư liệu được phục hồi kia, nên Seere thành ra như bây giờ.
Tên cướp Bạch tuộc lần đầu thấy viên cầu kim loại cũng rất kinh ngạc, bởi vì hắn không biết cái thứ quái này là gì cả, Ôn Loan chỉ đành kiên trì đem lời nói dối "Máy tính quang đời mới nhất của hành tinh Dark Blue" lặp lại lần nữa.
Không ngờ tới hai tên này ngay tức khắc trò chuyện cực kỳ hợp rơ.
Ba ngày sau, mới tỉnh ngủ còn mơ mơ màng màng Ôn Loan không thể nhịn được nữa: "Mấy người chưa từng dừng lại phút nào hả?"
Viên cầu Seere quay vòng vòng, cùng mang hình dạng tròn trịa Bạch tuộc Caesar lắc lắc biểu thị lắc đầu.
"Caesar, anh không cần ngủ à?"
"Đúng." Bạch tuộc hớn hở trả lời, "Bộ tộc trí tuệ của tôi đã tiến hóa thành công, tuổi thọ kéo dài, cùng với việc sinh ra đại não thứ hai, chúng tôi cả đời đều không cần nghỉ ngơi, đại não cứ thay phiên làm việc, như vậy có thể hưởng thụ thời gian đời người càng nhiều, học tập nhiều tri thức hơn, đó cũng là lý do mà thủ lĩnh Đại nhân Setra bổ nhiệm tôi làm quản lý kho hàng."
"..." Ôn Loan quỳ.
Sau khi quyết định không đoái hoài gì tới hai tên kia nữa, sinh hoạt của Ôn Loan từ từ bước vào quỹ đạo: khi không có việc gì thì dùng thiết bị học tập học ngôn ngữ thông dụng của hệ hành tinh White Whale, có việc thì đi theo Caesar phân loại chiến lợi phẩm của bọn cướp, sắp xếp kho hàng.
Ôn Loan còn lấy một khẩu súng loại nhỏ từ trong kho vũ khí của bọn hải tặc để phòng thân, có lúc thì đứng trong hành lang trước kho hàng, nhìn bọn cướp làm việc.
Đối với hắn, tựa như người thường xem hội, khi chiến đấu kịch liệt, các loại lửa đạn ầm ầm nổ tung trong không gian vũ trũ đen thăm thẳm, còn đẹp hơn cả pháo hoa.
Có rất ít người chống trọi khi yếu thế, mọi người trong hệ hành tinh White Whale tương đối thức thời, biết đấu không lại sẽ lập tức đầu hàng, cho nên Ôn Loan chưa từng nhìn thấy bi kịch của việc liều chết chiến đấu oanh liệt này nọ, mỗi ngày hắn nhìn thấy đều là chuyện hài.
Ví như chuyện cắt trọi tóc của đối tượng đánh cướp để thế cho năm phần trăm, còn cả việc hút hết mấy ống máu thế chấp nữa, chúng đã thật sự xảy ra, bọn cướp vũ trụ có lúc rảnh quá, thậm chí còn dỡ ra toàn bộ con tàu của người bị hại xong lại đem chúng lắp vào lại, lấy cớ rằng e người bị hại giấu tài sản đi.
Sau khi lắp ráp xong, một ít dụng cụ, thiết bị nếu thiếu cũng không ảnh hưởng an toàn đến việc phi hành đã bị chúng tịch thu.
Lúc Ôn Loan hoài nghi bản thân có thể phải sinh hoạt như vậy cho đến khi hiểu hết thường thức thời đại này thì, Seere cũng đang lặng lẽ quan sát Ôn Loan, nó đã thử nhắc với Ôn Loan việc bộ da sói tuyết bị mất tích thần bí kia, nhưng sau đó Ôn Loan lại quên ngay khi qua ngày hôm sau, bởi vậy rất mờ mịt không hiểu Seere nói gì, mà còn cho rằng quần ảo của hắn đã vứt khi còn ở bến tàu hành tinh Dark Blue, mặc chính là quần áo của Jimmy đưa.
"Vậy đây nhất định là một bí mật vô cùng quan trọng, cực kỳ khác với lẽ thường!" Seere nghiêm túc tự hỏi.
Hành tinh Dark Blue, chủ nhân Lemegeton, bọn cướp dùng lời nói dối lừa gạt Ôn Loan, nhìn thì có vẻ đang săn sóc nhưng thật ra lại hoàn toàn hạn chế hoạt động của Ôn Loan trong phạm vi này! Thủ đoạn giam lỏng cực kỳ cao minh đó chứ, vậy nên đây tuyệt đối là âm mưu!
"Tình báo không đủ, không thể phân tích."
Seere chọn cách chờ đợi biến hóa xảy ra, còn chuyện nói chân tướng cho Ôn Loan? Bản thân nó còn không biết đây nè.
Thời gian cứ chầm chầm trôi qua, Seere yên lặng ghi chép:
- ------ hôm nay chủ nhân của tôi, trong vòng một tiếng, ngáp hết bốn lần, quá bất thường rồi.
Có lẽ những điều bọn cướp kia nói là thật?
Ôn Loan đói với đồ vật mới lạ và thú vị, thì thái độ học tập vẫn rất nghiêm túc, dù sao hắn phải nghĩ biện pháp thích ứng với thời đại này, để sống sót.
Gần đây khi càng nghiêm túc mày mò khoang điều khiển của robot võ trang, thì tinh thần lại càng không phấn chấn nổi, một bộ mệt mỏi muốn ngủ.
Bảy ngày sau, triệu chứng Ôn Loan càng nghiêm trọng, hắn phờ phạc tựa người vào ghế mềm trên một con tàu đã bị bọn cướp tháo dỡ, liên tục bị thiết bị học ngôn ngữ lải nhải, cuối cùng không thể dậy nổi, ôm cái máy ngủ như chết.
Bọn cướp lúc ra ngoài làm việc thức ăn rất khó nuốt, chỉ có thực vật áp súc đủ loại mùi vị cùng với nước uống trạng thái rắn, vì vậy Ôn Loan ăn ngày càng ít, thời gian ngủ của hắn cũng từ bảy tiếng mấy, từ từ tăng lên thành một ngày một đêm.
"Căn cứ hiểu biết của tôi đối với sinh vật trí tuệ..." Bạch tuộc lết đến trước mặt Ôn Loan đang ngủ như chết, dùng vòi gãi gãi đầu, trừng to mắt, "Chỉ có giống loài thoát khỏi trói buộc của điều kiện ngoại cảnh mới phát triển sinh ra trí tuệ văn minh, Ôn cậu ta sao lại ngủ đông rồi? Loài người cần phải ngủ đông sao?"
Con người đương nhiên không cần.
Nhưng nếu là một con người bình thường, tất nhiên sẽ không ăn mộng cảnh.
Ôn Loan rốt cuộc là thứ gì đây?
"Tình báo không đủ, tư liệu không đủ." Seere nói thầm.
Ôn Loan tuy ngủ sâu, nhưng tinh thần hắn dao động vẫn luôn rất mạnh mẽ, đây là nguyên do vì sao Seere không hề nóng nảy.
Các số liệu đều thể hiện, không có dấu hiện Ôn Loan sẽ tử vong.
Ngay khi Seere chuẩn bị áp dụng biện pháp tất yếu, Jimmy lại kích động chạy đến.
"Hả, Ôn?"
Ôn Loan không phản ứng, ngay cả hô hấp cũng trở nên thong thả.
Seere lặng lẽ quan sát, tinh thần Ôn Loan dao động đã tăng gấp đôi, người này nếu dám làm chuyện bẩn thỉu gì, nhất định sẽ chết rất -----
"Ầm!"
Cả người Jimmy bị bắn tung ra ngoài, giữa không trung, thân mình Jimmy y như sợi mì bỗng duỗi dài ra, lông lá toàn thân sinh trưởng rậm rạp, trên đầu che kín vằn vện.
Caesar đang sắp xếp kho hàng bỗng giật mình, kéo theo đám vòi của mình chạy tới, kết quả thấy Ôn Loan vốn đang hôn mê, lại hoàn toàn không giống người thường mà từ trên ghế phập phềnh đứng dậy, ánh mặt nhắm chặt, tay chân buông thõng.
"Có quỷ-----" Bạch tuộc hét lên một tiếng, xoay đầu bỏ chạy, nửa đường đụng trúng Seere, hai viên cầu lăn thành một đống.
Seere cũng cảm thấy không ổn, ý thức tự chủ của nó đang bị mệnh lệnh từ quyền hạn cao nhất chầm chậm ép xuống, toàn bộ viên cầu kim loại phút chốc nóng phừng, tên cướp Bạch tuộc kêu lên thảm thiết, đồ phi hành bị đốt thủng, hương vị hải sản nướng lan tràn.
"Lách tách"
Viên cầu kim loại phân giải toàn bộ, biến thành những khối kim loại mất trật tự.
Cùng lúc đó, đám thiết bị lung tung beng trong kho hàng, con tàu cùng dụng cụ, xác robot võ trang, cũng bị bắn theo văng ra ngoài, xoay tròn quanh người Seere.
Seere tiếp nhận một ý chí hàm hồ, nhưng cực kỳ cường liệt.
Ôn Loan sở hữu quyền hạn cao nhất của nó, Seere chỉ đành vâng theo.
Vì thế Jimmy sau khi dại ra hết ba giây, liền gào khóc một cách bi thảm "Thân vương Setra, chạy mau, không ổn" giữa thanh âm, kỵ sĩ giáp bạc đã xuất hiện, trên khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt điện tử ánh xanh trực tiếp chuyển thành đen, không hề cảm xúc nói: "Seere, khởi động %, xác nhận, trạng thái chiến đấu chung cực!"
"Ầm" một phát, kỵ sĩ giáp bạc lần thứ hai phân giải, vô số mảnh nhỏ hung hăng đánh vào vách tường kho hàng, theo đó mặt đất bằng phẳng bắt đầu dậy sóng, có nhiều chỗ như bị bẽ nát, biến thành một góc vuông buồn cười, thiết bị lơ lửng khi nãy, bao quát cả vũ khí trên người Ôn Loan cùng Jimmy, đều bị vách tường vặn vẹo cắn nuốt.
Bọn cướp vừa vặn ở tại ngọn "Hải đăng" này, hoảng sợ lấy tay đỡ lấy bức tường đang lay động.
Bên trong tòa thành vũ trụ mà họ quen thuộc này, tựa như bỗng chốc biến thành đất nặn của bọn trẻ, bị tùy tiện bóp nắn vặn vẹo.
Trên người họ, khuy áo bằng đồng, thậm chí khuyên bạc của lưng quần, dây chuyền vàng trên cổ, tất cả đồ vật bằng hợp kim đều nối đuôi nhau bay ra tới.
Có người điên cuồng hét lên, móc vũ khí ra, có thể tưởng tượng, bay ra đầu tiên chính là nòng pháo hợp kim của vũ khí, sau đó là linh kiện, khối năng lượng bên trong càng phát ra ánh sáng xanh chói mắt càng bị hút theo, cuối cùng trong tay bọn họ chỉ còn lại đai an toàn của súng năng lượng, có lẽ do không phải kim loại mà làm từ liệu da.
"Ầm!"
Sàn nhà hoàn toàn sụp đổ, bọn họ tựa như rơi vào ống dẫn tối đen, cuối cùng lăn vào một căn phòng đen ngòm, ngã đến thoi thóp.
Tên cướp Bạch tuộc cùng Jimmy cũng được đãi ngộ tương tự.
"Không không, Thủ lĩnh Đại nhân, khối năng lượng của kho hàng!" Caesar kêu la thảm thiết, hắn chủ động tiến về trước, điều cuối cùng nhín thấy chính là trên trần nhà, phát ra ánh sáng xanh chói mắt khủng khiếp, đây là màu sắc khi nguồn năng lượng bị kích phát khởi động, quy mô lớn như thế, có thể nổ tung toàn bộ phân nửa hệ hành tinh này.
Bên ngoài Hải đăng, đám cướp vũ trụ đang khoái trá điều khiển phi thuyền đánh cướp, đồng loạt đờ đẫn quay đầu nhìn căn cứ nhà mình, nhưng tòa thành vũ trũ vòng cung này, đã hoàn toàn biến hình.
Đầu tiên xuất hiện chính là vó ngựa màu bạc xinh đẹp.
Sau đó là hình dạng cơ bắp mạnh mẽ, lập lòe ánh sáng bóng bẩy của kim loại, ảnh ảo lông mao, đầu ngẩng cao, đôi cánh to lớn tựa như được hợp thành từ những lưỡi dao sắc bén, nhẹ nhàng chớp động.
Nó vốn chỉ lớn bằng nửa tòa thành vũ trụ này, nhưng một sợi lông vũ của nó, vẫn lớn hơn nhiều so với tàu vũ trụ của Jimmy.
Trên thân ngựa là một kỵ sĩ giáp bạc, thân hình cao ngất, chậm rãi vươn tay, giữa dòng năng lượng dao động khủng bố, ngọn giáo bạc của kỵ sĩ liền từ từ thành hình.
Giữa bầu trời sao đen kịt, kỵ sĩ giáp bạc cưỡi ngựa bay cứ như vậy từ tốn ngẩng đầu, bỗng, mở choàng đôi mắt đen như mực!.