Ashling cũng có một ngày Chủ nhật không mấy hay ho.
Cô thức giấc trong tâm trạng phấp phỏng mơ hồ về Marcus Valendne. Tò mò và chờ đợi, cô cảm thấy hoàn toàn sẵn sàng - cho một buổi hẹn hò, cho một màn tán tỉnh, một chầu tâng bốc. Rất dứt khoát là điều gì đó...
Cả buổi sáng dành cho việc quanh quẩn ra ra vào vào, nằm cuộn tròn trong chăn ấm, những giác quan của cô căng ra hết cỡ. Nhưng khi ngày tắt dần mà không có cú điện thoại nào, nụ cười bên trong cô đông lại thành nỗi bực bội. Để giết thời gian và tiêu bớt năng lượng thừa trong người, cô bắt tay vào dọn dẹp đôi chút.
Mà Marcus cũng đầu có nói khi nào anh sẽ gọi điện. Nỗi bẽ bàng của cô vì bị cự tuyệt thì ít mà chủ yếu là cảm giác bỏ lỡ một cơ hội tốt. Nhưng cho dù cô không thể nói chắc chắn mình có mê anh ta không, cô ngờ rằng cũng có thể. Tất nhiên, cô sẵn sàng cố hết sức của mình, về mặt cảm xúc mà nói, cô cứ ăn diện rồi chẳng có chỗ nào để đi thì thật chẳng hay ho gì.
Nhìn mình này, cô nghĩ, vừa giận dữ cọ nhà tắm. Trước đây mình đã từng như thế này. Chờđợi một người đàn ông gọi điện. Quá muộn, cô nhận ra mình đã hưởng thụ khoảng thời gian trống ngắn ngủi đó biết bao khi cô không còn phải bận lòng về một người đàn ông và trước khi cô trở nên phải lòng một người khác. Thật đáng đời mình vì đã nông cạn đến mức đi phải lòng một người-đàn-ông-trên-sân-khấu.
Cô mới tiếc làm sao vì đã không bellez anh ta khi có cơ hội. Và bây giờ thì đã quá muộn vì cô không tìm thấy mảnh giấy ở đâu cả. Cô hoàn toàn không nhớ gì về việc cô thực sự ném nó đi không nữa - nếu ném thì hẳn cô đã phải nhớ vì kiểu gì cô cũng sẽ nghĩ mình thật là tàn nhẫn. Nhưng lục lọi khắp các túi tắm và ngăn kéo gần đó cũng không mang lại kết quả gì, trừ những tờ hóa đơn gợi ra cảm giác tội lỗi và tờ rơi quảng cáo máy tính.
Quay lại với việc dọn dẹp. Nhưng sau khi chùi sạch bên trong chiếc lò vi sóng, cô thấy cần một sự nâng đỡ, nên quyết định ngó trộm trước xem tương lai của mình thế nào. Những lá bài tiên tri thiên thần của cô không hứa hẹn bất cứ điều gì, thế là để giục giã cuộc gọi của Marcus nhanh đến, Ashling - ít nhiều cũng ngượng ngùng - khai quật bộ Hộp ước của mình. Nó chưa hề được thấy ánh sáng mặt trời kể từ những ngày cuối cùng với Phelim. Cô biết rằng cách này không báo trước điềm gì may mắn.
Chiếc hộp gồm sáu cây nến, mỗi cây được trang trí với một từ - Tình yêu, Tình bạn, May mắn, Tiền bạc, Hòa bình và Thành công - và tương ứng với chúng là sáu hộp diêm. Những cây nến Tình bạn, Tiền bạc và Thành công thậm chí còn nguyên cả ruột bấc chưa bị đốt, những cây nến Hòa bình và May mắn thì cháy được một tí, nhưng chính cây nến Tình yêu mới phải hoạt động nhiều nhất. Nó là anh bạn thân thiết nhất trong cả hộp. Một cách thành kính, với que diêm Tình yêu cuối cùng, Ashling châm ngọn nến, nó cháy ngon lành được khoảng mười phút cho đến khi hết sáp, rồi chập chờn và tắt hẳn.
A, chết tiệt, Ashling nghĩ, hy vọng đó không phải là một Điềm báo.
Chập tối Ted thò mặt xuống, trong tâm trạng của một người ở dưới vực sâu sau khi mới lên đỉnh cao. Mặc dù đã gặp nhiều cô gái, anh ta vẫn chưa tóm được cô nào trong số đó.
“Thế còn cô nàng lộng lẫy mà cậu đang nói chuyện khi tớ ra về thì sao? Cậu có ngủ với cô ta không?”
“Không.”
“Ted! Cậu không được nói thế. Ngay cả là cậu có không lên giườngvới cô ấy, cậu cũng phải nói là có để bảo vệ danh dự cho người ta chứ.” Nhưng Ted không có vẻ gì là thích thú. “Cô ta bảo tớ có mùi buồn cười. Giống bà cô ta vậy.”
“Thì cũng phải có những người rất điên chứ?”
“Không, thật đấy.” Ted cáu kỉnh. “Cô ta nói đúng. Quả là có mùi như bà cô ta vậy.”
Trong khi Ashling đang băn khoăn không hiểu làm sao Ted lại biết bà cô gái kia có mùi như thế nào, thì Ted đã xơi xơi nói với cô đầy vẻ buộc tội. “Và cậu có biết ra đoán là do cái gì không?”
“Cái gì?”
“Cái thứ chết tiệt mà cậu xoa lên người tớ trước khi chúng ta đi chơi.” “À, dầu oải hương.” Nhiều lúc Ashling cảm thấy Ted bạc bẽo khủng khiếp.
“Đó là mùi của một bà già, đúng không?” Ted vẫn chưa chịu buông
“Tớ nghĩ là mùi nước tiểu khăn khẳn thì đúng kiểu hơn.” Cảm giác bị đối xử vô ơn bạc nghĩa khiến Ashling trở nên cay độc đến bất ngờ.
“À, mà đằng nào cô ta cũng không hợp với tớ,” Ted lầm bầm thừa nhận. “Tất cả bọn họ đều quá trẻ con và ngốc nghếch, và bọn họ thích tớ vì những lý do sai lầm... Bạn cậu Clodagh,” đột nhiên anh ta hỏi. “vẫn đang có chồng, đúng không?”bg-ssp-{height:px}
“Tất nhiên rồi.”
“Có chuyện gì với cậu vậy?” Ted đã nhận ra anh ta không phải là người duy nhất đang nói năng cắm cảu.
Ashling cân nhắc, và quyết định không rên rẩm về chuyện Marcus chưa gọi điện. Anh ta chưa hề phá vỡ lời hứa nào và có thể gọi bất kỳ lúc nào. Vì vậy thay vào đó cô chỉ khẽ nói, “Nỗi buồn tối Chủ nhật ấy mà.” Cô vẫn thường tâm sự với Ted, Joy, Dylan - thực tế là bất kỳ ai đi làm - về tiếng sấm kinh hoàng rền vang trong lòng vào khoảng năm giờ chiều một ngày Chủ nhật. Khi như có cả tấn gạch va vào khiến ta nhớ ra là phải đi làm vào sáng thư Hai. Cho dù vẫn còn mấy tiếng đồng hồ cuối tuần nữa, nhưng thực tế thì tất cả hầu như đã chấm hết ngay khi ta có cảm giác tuyệt vọng như tiếng chuông báo tử đó.
Ted nhìn đồng hồ của mình và có vẻ hài lòng với lời giải thích đó. “Năm giờ mười. Chính xác tuyệt đối nhé.”
“Tớ thấy ngột ngạt quá. Bọn mình đi chơi đi.” Ashling vừa mới kịp nhớ ra một trong những nguyên tắc cơ bản trong mối quan hệ nam nữ. Tất nhiên là Marus chưa gọi - cô đã chờ kè kè suốt bên điện thoại! Tất cả những gì cô phải làm là ra khỏi nhà và chắc chắn anh ta sẽ đốt nóng ran đường dây điện thoại cho mà xem.
Trước khi họ ra ngoài cô quơ vội vài quyển sách cho Boo. Tối hôm trước cô đã bối rối đến phát ngượng khi không có quyển sách nào trong túi xách để đưa cho anh ta thay cuốn bách khoa toàn thư về nấm. Nhưng khi nhét cuốn Trainspottin [Nghĩa đen của từ này là để chì sờ thích SƯU tập số của các đầu máy tàu hỏa. Nhưng nghĩa bóng là "cách tìm ven", để chỉ hành động tìm tĩnh mạch nổi rõ nhất cho việc tiêm chích ma túy]vào túi, cô chợt thấy chột dạ. Liệu anh ta có lấy làm bị xúc phạm không nếu cô đưa cho anh ta một cuốn sách về nghiện heroine? Liệu anh ta có nghĩ là cô đang ám chỉ điều gì đó?
Tốt nhất là cứ cẩn tắc vô ưu. Lại lôi nó từ trong túi ra. Thay vào đó cô lấy cuốn Fever Pitch và mấy quyển khoa học viễn tưởng linh tinh mà Phelim đã tặng cô hai sinh nhật trước mà cô chưa bao giờ đọc. Một cuốn sách dành cho con trai. Nhưng, xuống đến đường phố, không thấy bóng dáng Boo đâu.
Ted và Ashling đến quán Long Hall uống vài ly chẳng đâu vào đâu, tiếp theo là một chầu pizza lặng lẽ ở quán Milanos, rồi lại quay về nhà. Khi Ashling vào đến trong nhà, điều đầu tiên cô tìm kiếm là ánh sáng đỏ nhấp nháy trên máy trả lời. Và nó kia rồi! Cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để thất vọng đến nỗi cô cứ nghĩ mình đang tự tưởng tượng ra nó. Cô đứng chăm chú nhìn, trong khi ánh đèn nhấp nháy hết sáng lại tắt. Chấm tròn nhỏ màu đỏ, không còn chấm tròn nhỏ màu đỏ, chấm tròn nhỏ màu đỏ, không còn chấm tròn nhỏ màu đỏ... Đó là một tin nhắn, chắc chắn rồi. Vừa nhấn nút “play”, một ý nghĩ khủng khiếp bỗng làm cô nặng trĩu. Nêu như đây là của Cormac nói rằng anh ta sẽ chuyển tới một xe tải đầy cây bụi vào thứ Tư, mình sẽ gào lên mất.
Nhưng tin nhắn không phải là của nhà cung cấp đồ làm vườn bí ẩn,cũng không phải của Marcus Valentine. Nó là của bố Ashling.
Ôi lạy Chúa, chuyện gì đã xảy ra?
Trước khi nghe thấy giọng ông là sự im lặng xen lẫn với tiếng lạch tạch, tiếng tĩnh điện lẹt xẹt và tiếng thở khò khè. Sau đó ông nói với ai đó trong phòng cùng mình, “Giờ thì tôi nói nhé?”
Người kia - chắc hẳn là mẹ của Ashling - nói gì đó mà Ashling không nghe được, rồi Mike Kennedy nói, “Có mấy tiếng ngăn, và một tiếng dài. Chúa ơi, tôi ghét mấy cái trò này... Ashling, bố đây. Bố thấy mình ngốc khủng khiếp khi phải nói chuyện với một cái máy. Bố mẹ chỉ nghĩ là lâu lâu rồi bố mẹ không biết tin tức gì của con cả. Con có khỏe không? Bố mẹ ở đây rất ổn. Tuần trước Janet gọi điện về cho bố mẹ, con bé phải tống khứ con mèo đi, nó cứ húc vào đầu Janet trong khi con bé ngủ. Và bố mẹ còn nhận được một bức thư của Owen, nó nghĩ nó vừa khám phá ra một bộ lạc mới. Không phải là mới hoàn toàn, tất nhiên. Chỉ là mới đối với nó thôi. Bố đoán là con đang bận với công việc mới của mình, nhưng đừng có quên bố mẹ chứ, phải không? Hahaha. À, thôi tạm biệt con nhé.”
Lại những tiếng lạch tạch và tiếng thở. Rồi, “Tôi sẽ làm gì bây giờ? Cứ gác máy à? Tôi không phải ấn một cái nút hay thứ gì chứ?”
Bất thình lình tín hiệu kết nối bị cắt đứt.
Ashling bị kẹt giữa cảm giác tội lỗi và oán trách, Marcus Valentine hoàn toàn bị quên bẵng, cô có thể cảm thấy áp lực đối với một chuyến về thăm Cork đang lớn dần. Không thì ít nhất cô cũng phải gọi điện cho bố mẹ. Nhất là khi em gái cô Janet còn vượt qua được sự chênh lệch những tám múi giờ để gọi điện từ California về, và em trai cô Owen có thể gửi cho họ một lá thư từ lưu vực sông Amazon.
Cô vụt liếc về phía bức ảnh cô vẫn để trên nóc tivi. Bức ảnh đã ở đó từ lâu đến nỗi nhiều lúc cô không nhìn thấy nó. Nhưng những cảm xúc bị cú điện thoại khuấy lên khiến cô phằi cầm nó lên và đăm đăm nhìn, như thể đang lần kiếm đầu mối.
Cô chợt nhận ra, vẫn như mọi khi, rằng Mike Kennedy từng là một người đàn ông đẹp trai. Dạn dĩ và cao ráo, ông đang cười hết cỡ trước ống kính, với kiểu tóc mai đầu những năm và mái tóc xõa trên cổ áo sơ mi có trang trí họa tiết. Kể cũng buồn cười bởi vì một mặt ông là bố cô. Nhưng mặt khác, trông ông lại giống mẫu đàn ông đểu cáng bạn gặp trong một bữa tiệc nhưng vẫn bị hút vào, người mà bản năng tự bảo vệ của bạn sẽ cảnh báo nên tránh thật xa.
Mike quàng tay quanh Janet, lên bốn tuổi. Con bé đang cúi gập người ngang hông và nhét nắm tay vào giữa hai chân mình - lúc đó nó chỉ muốn vào nhà vệ sinh, cứ lần nào chụp ảnh là nó lại bị như vậy. Đứng dựa vào Mike, bế Owen ba tuổi trên hai cánh tay diện vải polyester họa tiết xoăn kiểu Pucci là Monica. Bà đang mỉm cười hạnh phúc, trông trẻ đến mức không thể nào tin nổi, mái tóc mượt mà và gọn gàng, lớp mas- cara Priscilla Presley lấp lánh. Và ở trung tâm, kẹp giữa hai người lớn, đôi mắt lên sáu tuổi lác sang hai bên trông rất buồn cười, là Ashling.
Lucifer[Theo Kinh thánh của Thiên chúa giáo, Lucifer là người đứng đầu các thiên thần nổi loạn chống lại Chúa Trời, và sau đó bị đuổi khỏi Thiên đường.], trước khi bị ném khỏi Thiên đường, cô luôn nghĩ vậy mỗi khi chăm chú nhìn tấm ảnh. Họ trông thật giống một gia đình nhỏ hạnh phúc biết bao. Nhưng cô thường tự hỏi khỏng biết, ngay từ ngày ấy, sự mục nát đã bắt đầu diễn ra chưa.
Đặt tấm ảnh lại chỗ cũ, cô trở về với hiện tại. Đã được khoảng ba tuần nay kể từ gần đây nhất cô gọi điện về cho bố mẹ mình. Không phải là vì sau lần đó cô quên mất - cô suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó, nhưng hầu như lần nào cũng nghĩ ra được cớ để không gọi nữa.
Tuy vậy, cô cũng không bao giờ thực sự thoải mái với việc mình ít liên lạc với bố mẹ. Cô biết rằng Clodagh ngày nào cũng gọi cho mẹ. Mặc dù Brian và Maureen Nugent khác rất nhiều so với Mike và Monica Kennedy. Có lẽ giả sử nếu Brian và Maureen mà là bố mẹ cô thì có lẽ cô đã khá hơn trong việc duy trì liên lạc.