Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Clodagh tỉnh giấc từ sớm. Không có gì lạ. Clodagh bao giờ cũng tỉnh giấc sớm. Đó là chuyện xảy ra khi bạn có con nhỏ. Nếu chúng không rống lên đòi ăn, thì chắc chúng đang nhào lên giường nằm chen vào giữa bạn và chồng bạn và nếu chúng không làm những chuyện đó thì tức là chúng đang ở trong bếp từ lúc sáu giờ rưỡi một buổi sáng thứ Bảy, khua chảo loảng xoảng một cách đáng sợ.

Sáng nay chúng đang thực hiện màn khua-chảo-loảng-xoảng-đáng- sợ. Rồi sau đó kiểu gì cô cũng phát hiện ra là Craig, đứa năm tuổi, đang bày cho Molly, đứa hai tuổi rưỡi, làm món trứng chiên. Từ bột mì, nước, dầu ôliu, nước xốt cà chua, nước xốt thịt, dấm, bột cacao, nến sinh nhật và tất nhiên, cả trứng nữa. Chín quả liền, cả vỏ. Căn cứ vào mức độ ồn ào Clodagh biết là có những chuyện khủng khiếp đang diễn ra trong căn phòng bên dưới, nhưng cô quá mệt mỏi, hoặc quá gì gì đó, để rời khỏi giường và can thiệp.

Mắt đăm đăm nhìn vào hư không, cô nằm nghe tiếng chân ghế miết trên sàn nhà mới lát lại băng đá, những chiếc tủ chạn hiệu SieMatic vừa mua một tháng bị mở toang và đóng rầm lại, còn những chiếc chảo Le Creuset đang bị quăng quật một cách không thương tiếc.

Bên cạnh cô, Dylan vẫn ngủ ngon lành, anh trở mình, rồi quàng tay lên người cô. Cô rúc vào người chồng trong giây lát, tìm kiếm sự khuây khỏa. Rồi đột nhiên cứng đờ người với cảm giác miễn cưỡng quen thuộc và lại uể oải nhích xa ra khi cô cảm thấy cơn thèm muốn của anh đang ngóc dậy và vươn thẳng lên chọc vào bụng mình.

Sex thì không. Cô không thể chịu được chuyện đó. Cô muốn được âu yếm, nhưng cứ lần nào cô áp người mình vào người anh, tìm kiếm sự vuốt ve an ủi, là y như rằng anh lại dựng đứng lên. Đặc biệt là vào buổi sáng. Cô cảm thấy áy náy mỗi lần dứt khỏi anh. Nhưng không áy náy đến nỗi phải chiều theo ý chồng.

Vào buổi tối thì may ra anh còn có cơ hội, nhất là khi cô đã uống một vài ly. Cô không bao giờ bắt anh phải nhịn quá một tháng vì cô quá lo sợ hậu quả chuyện đó sẽ đem lại. Và thế là khi cái hạn chót kia lơ lửng hiện ra, cô luôn bố trí cho mình một hình thức say khướt nào đó và thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, mức độ nhiệt tình và sáng tạo của cô hoàn toàn tỷ lệ thuận với lượng rượu gin mà cô đã uống trước đó.

Dylan lại quờ tay kéo vợ và cô vội trườn người qua bên kia giường thoát khỏi tầm với của anh, bằng một sự nhanh nhẹn có được sau nhiều tháng thục luyện.

Một tràng những tiếng loảng xoảng cuồng loạn từ căn phòng bên dưới vọng lên.

“Lũ ranh con,” Dylan ngái ngu càu nhàu. “Chúng nó làm nhà sập mất thôi.”

“Để em xuống quát cho chúng một trận.” Tốt hơn hết là nên ra khỏi giưòng.

Lúc sau, khi Ashling qua chơi sáng hôm đó, món trứng bác kiểu Pháp chỉ còn là một ký ức xa vời và đã bị thế chỗ bởi những thứ khủng khiếp trên bàn ăn sáng.

Khi Clodagh ra mở cửa, cô vẫn còn đang nhùng nhằng trong một cuộc đàm phán phức tạp về việc mặc áo len với cô bé Molly tóc màu nâu nhạt xinh như thiên thần. Molly cứ khăng khăng đòi mặc chiếc màu cam.

“Chào Ashling,” Clodagh lơ đãng nói, rồi giúi mặt mình xuống mặt Molly và nói dứt khoát với vẻ bực dọc, “Nhưng con quá lớn để mặc nó rồi, Molly. Con mặc nó từ hồi còn bé tí cơ mà. Sao con không mặc chiếc màu hồng xinh xắn này?”

“Khô...ooông!” Molly cố vặn vẹo để thoát ra.

“Nhưng con sẽ bị lạnh.” Clodagh nắm chặt lấy cánh tay Molly. “Khô...ooông!”

“Vào trong bếp đi, Ashling.” Clodagh lôi Molly qua phòng để áo mũ. “CRAIG! XUỐNG KHỎI CÁI GIÁ ĐẤY NGAY!”

Cậu bé Craig tóc nâu nhạt cũng xinh không kém gì thiên thần đã trèo vào chiếc tủ chạn trong bếp và đang tự đánh đu, hết cúi về trước lại ngả ra sau trên khung giá thép, chễm chệ trên những túi gạo và mì ống.

Ashling bước lại chỗ cái ấm đun nước và bật nó lên. Ashling và Clodagh cùng lớn lên cách nhau hai số nhà và đã trở thành bạn thân kể từ khi đối với Ashling thì ở nhà Clodagh còn an toàn hơn ở nhà mình.

Chính Clodagh là người đã cho Ashling biết sự thật về tình trạng không có eo của mình. Và cũng chính Clodagh là người khai sáng cho Ashling về những khía cạnh khác của con người cô khi nói, “Cậu thật may mắn khi có cá tính. Còn tớ, tất cả những gì tớ có chỉ là nhan sắc.” Ashling không bao giờ mếch lòng vì điều đó. Clodagh không hề có chút ác ý nào, hoàn toàn bộc trực, và sẽ hoàn toàn phí thời gian để phủ nhận là cô xinh đẹp lạ thường đến nhường nào. Nhỏ nhắn và cân đối, với những lọn tóc dài và vàng ỏng ả đậm nét Scandinavia, cô làm cho giao thông như ngừng lại. Điều này cũng không có ý nghĩa cho lắm ở Dublin, nơi mà dòng giao thông hiếm khi nhúc nhích.

Ashling có một tin quan trọng. “Tớ tìm được việc rồi!”

“Khi nào?”

“Tớ biết tin được khoảng một tuần rồi,” Ashling thừa nhận. “Nhưng hôm nào tớ cũng phải làm đến nửa đêm, dọn dẹp đâu vào đấy để bàn giao cho người mới ở Woman’s Place

“Tớ đã nghĩ kể cũng hơi là lạ khi không thấy cậu liên lạc gì. Kể cho tớ nghe mọi chuyện xem nào.”

Nhưng cứ mỗi lần Ashling định kể, Craig lại nài nỉ đòi đọc cho cô nghe một cuốn sách lộn ngược. Mỗi khi ánh đèn sân khấu rời khỏi mình dù chỉ trong một giây thôi, là cu cậu vội chụp lấy nó kéo lại.

“Ra ngoài chơi xích đu đi con,” Clodagh dỗ dành cậu nhóc. “Nhưng đang mưa mà.”

“Con là ngưòi Ireland, phải quen với việc đó đi chứ. Đi đi. Ra!”

Nhưng Craig vừa đi khỏi lại đến lượt Mollỵ trở thành nhân vật chính. “Muốn!” Cô bé tuyên bố, chỉ thẳng vào cốc cà phê của Ashling. “Không, đấy là của dì Ashling chứ,” Clodagh nói. “Con không uống được.”

“Cứ để cho cháu nếu nó muốn...” Ashling cảm thấy mình nên nói gì đó.

“MUỐN!” Molly nằng nặc đòi.

“Cậu không phiền chứ?” Clodagh hỏi. “Để tớ lấy cho cậu cốc khác.” Ashling đẩy chiếc cốc qua mặt bàn, nhưng Clodagh đã chặn lấy nó trước khi nó đến chỗ Molly, làm cô bé kêu ré lên ăn vạ ầm ĩ.

“Mẹ chỉ thổi nó thôi mà,” Clodagh giải thích. “Để con không bị bỏng miệng.”

“MUỐN! MUỐN! MUỐN!”

“Nhưng còn nóng lăm! Con sẽ bị bỏng mất.”

“MUỐN Cơ! MUỐN Cơ! MUỐN BY GIỜ cơ!!!”

“Ô thôi được rồi. Từ từ thôi, đừng có làm sánh ra đấy.”

Molly bập miệng vào vành cốc, rồi giật bắn trở lại và bắt đầu hét ầm lên. “Nóng! Đau! Oa oaaaa!”

“Ôi, mẹ kiếp,” Clodagh lầm bầm.

“Mẹ kiếp,” Molly phát âm, rành rọt từng chữ một.

“Đúng rồi,” Clodagh nói, với vẻ độc ác làm Ashling choáng váng. “Mẹ kiếp.”

Dỵlan lao sầm vào phòng, sau khi thấy nghe tiếng gào của Mollỵ. “Ashling!” Anh ta mỉm cười, đưa một bàn tay to đùng lên hất mái tóc màu vàng rơm của mình ra khỏi mặt. “Trông em tuyệt quá. Có tin gì từ mặt trận công việc không?”bg-ssp-{height:px}

“Em tìm được việc rồi!”

“Quăng thòng lọng vào cổ bọn ngựa trốn trại ở Mullingar à?”

“Ở một tạp chí. Một tạp chí dành cho phụ nữ trẻ.”

“Có thế chứ! Tiền nhiều hơn không?”

Ashling tự hào gật đầu. Không phải một khoản kếch sù, nhưng cũng tốt hơn khoản lương bèo bọt điều chỉnh theo mức giá sinh hoạt mà cô vẫn nhận suốt tám năm qua ở Woman‘s Place.

“Và không còn những bức Thư của Cha Bennett - à mà nhân tiện, em có biết tờ The Catholic Judger bị xóa sổ rồi không? Trên báo có đưa tin về chuyện này đấy.”

“Vậy mọi chuyện hòa ra lại rất tốt đẹp, thực sự tốt đẹp,” Ashling mỉm cười sung sướng. “Vụ rắc rối với bà ’Sullivan ở Waterford có lẽ là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với em!”

Dylan tỏ ra thích thú - rồi hốt hoảng, vì một cơn rung chuyển dữ dội xảy ra trong vườn. Craig đã ngã khỏi chiếc xích đu, và căn cứ vào tiếng khóc và gào thét thì cu cậu đang rất đau. Ashling liền bắt đầu lục lọi trong túi xách tìm lọ Rescue Remedy[Tên một loại sàn phẩm kết hợp từ các loại tinh dầu hoa khác nhau, dùng để ngửi khi cần giảm căng thẳng, an thần và điểu trị chấn động thần kinh.] cho chính cô.

“Anh sẽ ra đấy chứ?” Clodagh hướng đôi mắt mệt mỏi về phía Dylan. “Em trông chúng cả tuần rồi. Rồi cho em biết mức độ bị thương của nó ở mức tối thiểu cần biết thôi.”

Dylan chạy ra ngoài.

“Cậu có cần tớ kiểm tra xem Craig thế nào không?” Ashling lo lắng hỏi. “Tớ có băng gạc đây.”

“Tớ cũng có mà.” Clodagh ném cho cô một cái nhìn bực bội. “Kể cho tớ nghe về công việc của cậu đi. Xin cậu đấy."

“OK.” Ashling tiếc nuối nhìn về phía khu vườn lần cuối. “Đó là một tạp chí hào nhoáng. Còn bóng bẩy hơn Woman’s Place nhiều.”

Khi cô kể đến phần Jack Devine giận dữ cãi vã, rồi bị cô gái châu Á cắn, cuối cùng Clodagh cũng hào hứng hẳn lên.

“Tiếp đi,” cô giục giã, mắt lấp lánh. “Kể cho mẹ con tớ nghe! Không gì, đúng là không gì khiến tớ thấy thích thú hơn là nghe người khác bốp chát với nhau. Tuần trước ấy, một hôm tớ đang ở phòng tập thể dục đi ra thì có một một cặp ngồi trong chiếc xe đang đậu và bọn họ đang gầm lên với nhau. Ý tớ đúng là gầm ấy! Mặc dù cửa xe đã đóng kín mà tớ vẫn nghe thấy tiếng họ. Làm cả ngày hôm ấy tớ thấy dễ chịu vô cùng.”

“Tớ ghét những chuyện ấy,” Ashling thú nhận. “Nghe nặng nề bỏ xừ.”

“Nhưng tại sao chứ? Ô, tớ đoán là với, ừm, hoàn cảnh của cậu... Nhưng với hầu hết mọi người chuyện đó thật thú vị. Người ta sẽ cảm thấy được an ủi là không phải mình đang gặp khó khăn.”

“Ai đang gặp khó khăn chư?” Ashling cau mày lo lắng.

Clodagh có vẻ khó chịu. “Chẳng ai cả. Nhưng tớ thực sự phát ghen với cậu đấy!” Bất thình lình cô nổ tung. “Độc thân, bắt đầu một công việc mới, thật phấn khích làm sao.”

Ashling không biết nói gì. Đối với cô, cuộc sống của Clodagh chẳng khác gì Chén Thánh. Người chồng đẹp trai, tận tụy, cùng công việc kinh doanh phát đạt, ngôi nhà gạch đỏ theo phong cách thời Edward trang nhã trong khu sành điệu Donnybrook. Cả ngày chẳng phải làm gì ngoài việc nấu món mì ống Barney bằng lò vi sóng, lên kế hoạch trang trí lại những căn phòng vốn dĩ đã hoàn hảo và chờ Dylan đi làm về.

“Và tớ cá là đêm qua cậu lại ra ngoài bù khú,” Clodagh nói gần như buộc tội.

“Ừ, nhưng... Chỉ là Sugarclub thôi mà, với lại hai giờ sáng tớ đã về nhà rồi. Một mình!” cô nhấn mạnh khi nói đến đây. “Clodagh, cậu có tất cả mọi thứ. Hai đứa con tuyệt đẹp, một người chồng quyến rũ...”

Anh ấy quyến rũ thật à? Clodagh ngỡ ngàng nhận ra rằng đó không phải là điều vẫn nảy ra trong đầu cô thời gian gần đây. Cô thừa nhận với vẻ nghi ngại rằng đối với một người đàn ông đã ngoài ba mươi thì cơ thể của Dylan cũng không đến nỗi tệ - bụng anh vẫn chưa chảy xệ xuống thành một xấp những lá mỡ nhão nhoét vì nốc bia như mấy ông bạn cùng tuổi. Anh vẫn còn quan tâm đến chuyện quần áo - thành thật mà nói, thì dạo này còn quan tâm hơn cả cô ấy. Và anh cắt tóc ở một hiệu làm tóc đúng nghĩa, chứ không phải ở chỗ lão thợ cạo gần nhà, người nào bước ra từ chỗ lão này trông cũng chẳng khác gì bố họ.

Ashling tiếp tục phản đối. “...và trông cậu rất quyến rũ! Sinh hai đứa rồi mà cậu vẫn có thân hình đẹp hơn tớ - mà tớ lại còn chưa có con chứ, mà nhiều khả năng là vẫn sẽ không có, nếu vận may của tớ với đàn ông không sớm cải thiện. Ha ha ha.”

Ashling thầm mong Clodagh sẽ mỉm cười, nhưng tất cả những gì cô nói là, “Cảm giác tất cả đều cũ rích. Đặc biệt là với Dylan.”

Ashling tuyệt vọng đưa ra một lời khuyên. “Các cậu chỉ cần hâm nóng lại cảm giác say đắm. Thử nhớ lại xem lần đầu các cậu gặp nhau như thế nào.”

Cô lấy cái trò này ở đâu ra ấy nhỉ? À đúng rồi, chính cô đã viết như vậy trong tờ Woman’s Place, cho một người phụ nữ sắp phát điên vì chồng bà vừa mới nghỉ hưu và suốt ngày ở nhà ám lấy vợ.

“Mình thậm chí còn không thể nhớ mình gặp anh ấy ở đâu nữa,” Clodagh thú nhận. “Ô không, tất nhiên là mình nhớ chứ. Cậu đã đưa anh ấy tới bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của Lochlan Hegarty, nhớ không? Chúa ơi, cảm giác như là lâu lắm rồi ấy.”

“Cậu phải cố làm cho mọi chuyện luôn thật mới mẻ,” Ashling trích lại nguyên văn. “Ra ngoài tận hưởng những bữa tối lãng mạn, thậm chí là có thể đi nghỉ cuối tuần thật xa. Tớ sẽ trông tụi trẻ bất kỳ khi nào cậu cần.” Cô chợt thấy hoảng hốt vì lời hứa bốc đồng của mình.

“Chính tớ đã muốn kết hôn.” Dường như Clodagh đang tự nói với chính mình. “Dylan và tớ dường như rất hợp với nhau.”

“Nói như thế còn là nhẹ đấy.” Ashling còn nhớ cảm gỉác rùng mình lan tỏa khấp bữa tiệc khi Clodagh và Dylan lần đầu tiên bập ánh mắt vào nhau. Dylan là anh chàng đẹp trai nhất trong nhóm mà anh chơi cùng, trong khi không thể phủ nhận rằng Clodagh là cô gái xinh đẹp nhất trong hội của cô và con người ta vẫn luôn bị hút về những người tương xứng với mình. Khi Dylan và Clodagh trao đổi ánh mắt định mệnh đó, thực tế là Ashling đang hẹn họ với Dylan - lần hẹn đầu tiên, và như thế, cũng là lần cuối cùng của cô. Chỉ với một cái nhìn đó vai trò của cô coi như đã được định đoạt. Nhưng cô hoàn toàn không oán trách gì hai người. Họ sinh ra là để cho nhau, tốt nhất cô nên độ lượng chấp nhận thực tế đó.

Clodagh mệt mỏi cười khẽ. “Mọi chuyện vẫn ổn, thật đấy. Hoặc ít nhất là cũng sẽ ổn sau khi tớ đã thay đổi cách phối màu trong phòng khách phía trước.”

“Lại trang trí nữa!” Hình như chưa được bao lâu kể từ khi Clodagh bố trí lại căn bếp của mình. Mà thực ra, hình như cũng không lâu hơn thế được bao nhiêu kể từ khi cô trang trí lại phòng khách.

Buổi chiều, trên đường từ chỗ Clodagh về nhà, Ashling tạt vào một của hàngTesco để mua đồ ăn. Cô thảy hết gói này đến gói khác loại bỏng ngô nổ được bằng lò vi sóng vào trong giỏ, rồi quay ra trả tiền.

Người phụ nữ đứng trước cô trong hàng có dáng vẻ gì đó bóng bẩy và sành điệu đến nỗi Ashling bất giác nhận ra mình đang ngả hẳn ra sau để có thể chiêm ngưỡng cô ta rõ hơn. Giống như Ashling, cô ta cũng mặc quần thun dày, đi giày thể thao, và một chiếc áo len nhỏ, nhưng khác với Ashling, mọi thứ của cô ta đều có vẻ tinh tế và lộng lẫy. Kiểu như của các đồ vật trước khi chúng được giặt lần đầu tiên và mất đi vẻ long lanh mới cóng.

Giày thể thao của cô ta là đôi Nike màu hồng mà Ashling đã nhìn thấy trong một tờ tạp chí, nhưng là loại mà bạn chưa thể kiếm được ở Ireland. Chiếc ba lô bằng vải lụa dù màu hồng của cô ta cũng rất hợp với màu gel hồng ở dưới gót giày. Và mái tóc của người phụ nữ mới thật là tuyệt đẹp - óng ả và bồng bềnh, dày dặn và mượt mà - theo kiểu mà bạn không bao giờ tự có được.

Trong cơn mê mẩn Ashling tò mò kiểm tra những món đồ trong giỏ mua hàng của người phụ nữ. Bảy lon đồ uống giảm cân Slimfast hương dâu, bảy củ khoai tây nướng, bảy quả táo và bốn...năm...sáu...bảy miếng sô cô la nhỏ gói riêng lẻ được nhặt từ giá bánh kẹo hỗn hợp. Thậm chí cô ta còn chưa dồn chỗ sô cô la vào chung một gói, nhìn có vẻ như cô ta định để mặc chúng như là bảy mòn hàng mua riêng biệt vậy.

Bản năng không thể cưỡng lại mách bảo Ashling rằng giỏ hàng khiêm tốn kia là tất cả những gì người phụ nữ mua cho một tuần. Hoặc là thế hoặc là cô ta đang mua đồ ăn cho ngôi nhà bí mật của Grumpy, Sneezy, Dopey, Happy[Tên của bốn trong số bảy chú lùn trong bộ phim hoạt hình "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn" của Walt Disney, những cái tên được đặt theo tính cách của từng chú lùn, có nghĩa là Gắt gỏng, Hắt hơi, Ngốc nghếch, Vui vẻ...] và có trời mới nhớ được tên của ba người còn lại là gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio