Clodagh nghĩ chắc cô đang suy sụp, cô chắc chắn là như vậy. Nhưng cô phải thay quần áo và đi đón Molly ở vườn trẻ. Vừa quay về, cô lại quay lên giường và tiếp tục từ chỗ cô đã ngừng lại, nhưng Molly đã bắt đầu ỉ eo là phải cho mì ăn liền vào lò vi sóng cho nó. Với vẻ nhẫn nhục, Clodagh lại nhấc người dậy.
Cô cũng đầu thích thú gì - đó thực sự là một điều ngạc nhiên lớn. Hồi còn bé, cô đã thấy mẹ của Ashling chạy trốn vào chiếc giường của bà và đinh ninh rằng cách đó trông thật là trễ nải lại còn thú vị cực kỳ. Nhưng trong thực tế, nằm bẹp một chỗ với cảm giác hoàn toàn bất lực, chìm đám trong nỗi hoang mang và tự căm thù bản thân, chẳng hề có tí gì là hay ho như cô từng nghĩ.
Từ mười giờ sáng nay - chẳng lẽ thực sự mới chỉ là sáng nay thôi sao?
Toàn bộ cuộc sống của cô đã trở thành một trải nghiệm thoát xác[Out-of-body experience: Chỉ một tình trạng trong đó ý thức của chủ thể dường như tồn tại bên ngoài thể xác, giúp người đó quan sát được chính cơ thể mình từ bên ngoài. Hiện tượng được cho thường gặp ở những người suýt chết, hoặc đã chết lâm sàng và được cứu sống.]. Từ khoảnh khắc cô nghe thấy tiếng chìa khóa của Dylan trong cửa, cô biết ngay. Màn kịch đã kết thúc.
Cô đã ngừng lại khi đang ưỡn cong ngưòi bên dưới Marcus và khum một bàn tay lên tai để lắng nghe. “Suỵt!” Bằng một chuyển động mềm mại anh ta đã lăn xuống khỏi người cô: chết lặng và mắt mở trừng trừng, họ đã nghe thấy tiếng Dylan đi lên cầu thang.
Cô đã có mọi cơ hội để nhảy ra khỏi giường, quàng vội lên ngưòi một chiếc áo choàng và đẩy Marcus vào tủ quần áo. Quả tình là Marcus đã có trườn ra khỏi giường, nhưng cô đã ngăn anh ta lại bằng cách chụp chặt lấy cổ tay anh ra. Và rồi cô chờ đợi với sự bình tĩnh khủng khiếp, khung cảnh sắp thay đổi cuộc đời mình.
Suốt năm tuần vừa rồi cô đã trải qua những đêm không ngủ vì trăn trở không biết chuyện gian díu của cô với Marcus sẽ chấm dứt ở đâu. Cô đã dao động giữa việc kếr thúc mọi chuyện với anh ta và quay lại cuộc sống bình thường với Dylan, hay mơ màng hình dung ra một tình huống trong đó Dylan không hề tồn tại như có phép màu, mà cô thì không phải nói thẳng với anh là mọi chuyện đã chấm dứt.
Nhưng trong lúc lắng nghe tiếng bước chân của Dylan tiến lại mỗi lúc một gần hơn, cô chợt nhận ra rằng quyết định đã được đưa ra đối với mình. Bỗng nhiên cô không dám chắc là mình đã sẵn sàng.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở, và mặc dù cô biết đó là Dylan, sự hiện diện của anh vẫn làm cô choáng váng đến sững sờ.
Khuôn mặt anh. Nét cảm xúc trên khuôn mặt anh còn kinh khủng hơn rất nhiều so với những gì cô từng hình dung ra được. Cô gần như ngạc nhiên vì mức độ đau đớn trong đó. Và giọng anh khi anh nói không phải là giọng của Dylan. Trong đó nghe như có tiếng Hự, như thể anh vừa bị húc thẳng vào giữa bụng. “Để tránh rủi ro khiến nó nghe như lời một bài hát,” anh khó nhọc lấy lại hơi thở với vẻ đường hoàng đến thảm hại, “chuyện này diễn ra được bao lâu rồi?”[ Ở đây có sự chơi chữ, không dịch được. Đúng ngữ pháp thì Dylan phải hỏi là "How long has this been going on?', nhưng câu này, Dylan hỏi chệch đi thành "How long has this being going on?"]
“Dylan...”
“Bao lâu?”
“Một tháng.”
Dylan quay sang Marcus, người đang ấp chặt tấm chăn vào ngực mình. “Phiền anh ra về được không? Tôi muốn nói vài câu với vợ mình.” Vừa ngượng nghịu khum ray che hàng họ, Marcus vừa nhích ngang như cua bò từ giường ra, chộp vội ít quần áo và lúng búng nói với Clodagh, “Anh sẽ gọi cho em sau.”
Dylan nhìn anh ta rút lui, rồi quay lại nhìn Clodagh và khẽ hỏi, “Tại sao?” Một trăm nghìn câu hỏi chất chứa trong hai từ đó.
Cô khó nhọc tìm từ chính xác “Thật ra em cũng không biết nữa.” “Xin hãy nói cho anh biết tại sao. Nói cho anh biết có chuyện gì không ổn. Chúng ta có thể hàn gắn điều đó, anh sẽ làm bất kỳ chuyện gì”
Cô có thể nói gì đây? Với vẻ chắc chắn bất ngờ, cô biết cô không hề muốn anh hàn gắn nó. Nhưng cô nợ anh sự thành thật. “Em nghĩ là tại em cô đơn...”
“Cô đơn ư? Sao lại thế được?”
“Em không biết, em không thể diễn tả được. Nhưng em đã rất cô đơn và chán chưòng.”
“Chán ư? Chán anh?”
Cô lưỡng lự. Cô không thể tàn nhẫn như thế được “Chán tất cả mọi thứ.”
“Em có muốn hàn gắn chuyện này không?”
“Em không biết.”
Anh đăm đăm nhìn cô trong nỗi im lặng đau đớn, kéo dài. “Có nghĩa là không. Em có yêu thằng... anh ta không?”
Một cái gật khổ sở. “Em nghĩ thế.”
“Được rồi.”
“Được rồi?”
Nhưng Dylan không trả lời. Thay vào đó, anh kéo chiếc vali từ trên nóc tủ quần áo xuống, quẳng nó lên giưòng và, rầm rầm hết mở rồi lại đóng các ngăn tủ, bất đầu lẳng vào đó đồ lót và áo sơ mi. Không có gì chuẩn bị cho cô biết là điều đó có thể gây sốc đến nhường nào.
“Nhưng...” cô gượng lên tiếng, mắt cô đảo qua đảo lại lia lia, chứng kiến cà vạt, đồ cạo râu của anh, rồi mấy đôi tất bay tót vào vali. Mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh.
Trong chốc lát chiếc vali đã đầy căng. Và rồi Dylan đang kéo khóa đóng nó lại với một tiếng rít đến chói tai. “Anh sẽ quay về lấy những thứ còn lại sau.”
Anh quay người đi ra khỏi phòng, và sau một giây hoảng hốt
Clodagh chụp vội lên người một chiếc áo choàng và chạy xuống cầu thang đuổi theo anh.
“Dylan, em vẫn còn yêu anh,” cô van vỉ.
“Nếu vậy thì tất cả chuyện đó là thế nào?” Anh hất đầu lên phía trên
“Em vẫn còn yêu anh,” cô lặp lại, giọng cô càng lúc càng khẽ dần, “nhưng..”
“Em không còn say mê anh nữa?” Dylan cay nghiệt nói nốt.
Cô lưỡng lự. Nhưng cô phải thành thật. “Em nghĩ thế...”
Anh đóng sập nét mặt lại. “Tối nay tôi sẽ quay lại để giải thích mọi chuyện với các con tôi. Trong thời gian đó cô có thể ở lại đây trong ngôi nhà này.”
“Trong thời gian đó là sao?”
“Vì ngôi nhà sẽ phải bị rao bán?”
“ Thật sao?”
“Tôi không thể đủ sức trả tiền vay thế chấp cho chỗ này và một nơi khác. Còn nếu cô nghĩ là cô sẽ tiếp tục ở lại đây trong khi tôi chui rúc trong một cái xó xỉnh hôi hám nào đó ở Rathmines, thì cô nhầm to rồi đấy.”
Và rồi anh đi mất.
Cô lảo đảo vì choáng váng, vì tốc độ chóng mặt mà tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Cô đã mường tượng ra cảnh Dylan tự rút lui ra khỏi cuộc sống của cô, nhưng giờ đây khi thực sự xảy ra như dự định thì mới thấy nó tồi tệ làm sao. Mười một năm bị xóa sạch chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, còn Dylan đau khổ đến cùng cực như vậy. Còn nói đến chuyện bán nhà nữa chứ! Đúng, cô đã phát mê mẩn vì Marcus, nhưng mọi chuyện đầu có đơn giản như thế.
Quá bàng hoàng để có thể khóc, quá hoảng sợ để có thể đau khổ, cô ngồi trong bếp một lúc lâu. Một hồi chuông ở cửa trước làm cô giật nẩy mình quay trở về với thực tại. Đó có thể là Marcus.
Nhưng không phải. Đó là Ashling.
Clodagh đã không hề trông đợi Ashling. Dĩ nhiên là cô chưa sẵn sàng đối mặt với bạn. Và thái độ thù địch giận dữ thật bất ngờ của Ashling càng làm tồi tệ thêm toàn bộ mớ bung bét khủng khiếp này. Từ trước đến nay lúc nào Clodagh cũng được bao bọc trong tình yêu, nhưng bất thình lình tất cả đều căm ghét cô, kể cả chính bản thân cô. Cô là một kẻ cùng khổ, một kẻ đốn mạt, cô đã phá vỡ mọi quy tắc trong sách vở và sẽ không bao giờ được tha thứ.
Sau khi Ashling bỏ đi, và rồi cô bật khóc. Cô lê bước quay vào trong giường, giữa những tấm chăn còn nguyên mùi ái ân trụy lạc. Cô chưa bao giờ giặt vỏ chăn ga gối nhiều như cô đã làm trong năm tuần qua. Thôi, hôm nay thì không cần, chẳng còn gì để mà che giấu nữa.
Cô với điện thoại và gọi cho Marcus, để anh ta có thể nhắc cho cô nhớ là họ thực sự chưa hề làm bất kỳ điều gì sai trái. Rằng họ phát điên lên vì nhau, rằng họ không thể nào ngăn nổi mình, rằng mối quan hệ của họ là một sự gian díu đáng trân trọng. Nhưng anh ta không có ở chỗ làm và anh ta cũng không trả lời điện thoại di động, vì thế cô đành chịu đựng nỗi đau đớn một minh.
Đây không phải lỗi của mình, cô nhắc đi nhắc lại hết lần này đến lần khác như một câu thần chú. Mình không thể nào ngăn được mình. Nhưng, giống như một vết nứt xuống địa ngục đang mở ra, cô loáng thoáng nhận ra mức độ tàn tệ của những gì cô đã phạm phải. Những gì cô đã gây ra đối với Dylan là không thể nào tha thứ nổi. Không thể tin nổi. Trong nỗi run rẩy cô cuống cuồng chụp lấy tờ tạp chí gần mình nhất và cố lãng quên chính mình trong một bài viết về cách tô màu. Nhưng vết nứt lại mở ra. Lần này còn tồi tệ hơn. Không chỉ có Dylan là người bị cô làm tổn thương. Còn có các con cô. Và Ashling.
Tim cô đập nhanh hơn và với một bàn tay trơn nhẫy mồ hôi cô nhấn các nút trên chiếc điều khiển từ xa cho đến khi cô tìm thấy Jerry Springertt[Jerry Springer ( -): Một người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng người Mỹ gốc Anh, hiện phụ trách một chương trình talk show mang tên mình]. Nhưng ông ta cũng không đủ để khiến cô quên đi bản thân mình - bình thường thì những người xuất hiện trên chương trình của ông ta dường như là những nhân vật hoạt hình với cuộc đời riêng rối rắm đến lố bịch của họ, nhưng hôm nay cô không hề cảm thấy khác họ tí nào.
Cô lướt nhanh sang Emmerdale, rồi Home andAtvay, nhưng chẳng có gì ăn thua. Cô run lẩy bẩy vì sốc và sững sờ trước những hành động của chính mình, trước những tổn hại mà cô đã gây ra. Rồi cô nhớ là cô sẽ phải đi đón Molly từ vườn trẻ về nhà và tê cứng người hoảng sợ. Cô không thể nào ra ngoài được. Cô thực sự không thể. Đó là điều bất khả thi.
Cô không thể ở một mình và cô không thể ở bên cạnh bất kỳ ai khác và trong một khoảnh khắc khủng khiếp cô đã tự hỏi hay là cô đang suy sụp. Ý nghĩ không thể nào chấp nhận nổi đó bóp nghẹt lấy cô trong một khoảng thời gian ác mộng, và rồi cô có gượng dậy khỏi sự ôm ấp của chiếc giường. Suy sụp thậm chí còn tồi tệ hơn là phải đối mặt với thể giới bên ngoài.
Buổi chiều Marcus gọi điện và, bất chấp tất cả mọi chuyện, mỗi tế bào trong cơ thể cô lại reo lên ngay khi cô nghe thấy giọng anh ta. Cô phát điên lên vì anh ta, theo một kiểu mà cô không hề cảm thấy với Dylan trong nhiều năm qua. Nếu như trước kia từng có lúc. Tình yêu sẽ chinh phục tất cả.
“Em thế nào rồi?” Anh ta hỏi, giọng tràn đầy vẻ quan tâm.
“Tồi tệ!” cô nửa cười, nửa khóc. “Dylan chuyển đi rồi, mọi người đều căm ghét em, tất cả là một thảm họa.”
“Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi,” anh ta dỗ dành.
“Anh hứa chứ?”
“Anh hứa.”bg-ssp-{height:px}
“Này, lúc trước em đã gọi cho anh, và điện thoại của anh tắt máy.” “Anh đang ẩn mình cho qua chuyện đã.”
“Ashling biết rồi. Dylan đã kể cho cô ấy.”
“Anh cũng đoán là anh ta sẽ làm thế.”
“Anh sẽ nói chuyện với cô ấy chứ?”
“Anh không nghĩ là có ích lợi gì,” anh ta nói, có che giấu nỗi hổ thẹn của mình. “Anh muốn ở bên em. Anh còn có thể cho cô ấy biết điều gì mà cô ấy chưa biết chứ?”
Suốt năm tuần vừa rồi Marcus đã tìm cách bao biện cho sự gian díu của anh ta với Clodagh bằng cách nói rằng Ashling đang bỏ bê anh ta. Nhưng, trong thực tế, cảm xúc của anh ta còn phức tạp hơn thế. Anh ta không thể nào tin nổi vận may của mình với Clodagh. Cô thật là xinh đẹp và tất nhiên là anh ta mê mẩn cô hơn Ashling. Nhưng anh ta cũng từng rất mê Ashling và bị dằn vặt bởi cách hành xử khốn nạn của mình. Anh ta không hề muốn đối đầu với vụ lăng nhăng lùm xùm của mình bằng cách thực hiện màn chất-vấn-và-trả-lời với Ashling.
Tốt hơn hết là cứ tập trung vào khía cạnh tích cực. Giọng run lên vì khao khát, anh ta hỏi Clodagh, “Anh có thể gặp em được không?”
“Dylan sẽ quay về sau giờ làm. Để nói chuyện với bọn trẻ. Lạy Chúa, thật khó mà tin được là...”
“Nhưng sau khi anh ta đã đi rồi thì sao? Anh có thể ở lại qua đêm. Xét cho cùng, bây giờ chẳng còn gì để lo sợ nữa cả, đúng không?”
Tim cô bay vút lên. “Em sẽ gọi cho anh khi anh ta đi khỏi.”
“Được rồi, gọi về nhà cho anh. Để chuông đổ ba lần, rồi gác máy, và gọi lại. Như thế anh sẽ biết đó là em.”
Dylan quay về sau giờ làm. Anh đã khác hẳn. Không còn rõ ràng là đau đớn nữa, nhưng giận dữ.
“Cô muốn bị bắt quả tang, đúng không?”
“Không!” Có phải không nhỉ?
“Đúng, cô muốn thế. Cô đã xử sự vô cùng kỳ quặc.”
Có lẽ là như vậy, cô thừa nhận.
“Các con tôi đã nhìn thấy cô ở trên giường với thằng khốn đó chưa?”
“Không, tất nhiên là không!”
“Hừ, thế thì tốt. Nếu như cô muốn được gần chúng.”
“Anh định nói gì?”
“Tôi sẽ giành quyền nuôi bọn trẻ, cô không có cơ hội nào đâu. Trong hoàn cảnh này," anh nói thêm, cay cú.
Lời nói, và vẻ cay nghiệt trên mặt anh chợt khiến cho Clodagh nhận ra là tình cảnh này mới nghiêm trọng khủng khiếp đến chừng nào. Đó là một góc của Dylan mà cô không hề biết rõ.
“Lạy Chúa, Dylan,” cô nổ tung, “tại sao anh lại trở thành một đồ -!” Cô im bặt ngay trước khi gọi anh là một đồ khốn nạn. Mà xét cho cùng thì tại sao anh lại không thể là một đồ khốn nạn?
Anh có vẻ hả hê trước sự phẫn nộ của cô - nếu như con người ta có thể vừa cười phá lên vừa cười khẩy cùng một lúc.
Cô nhớ ra rằng Dylan là một doanh nhân. Một doanh nhân rất thành đạt. Một người đàn ông chơi trò cứng rắn. Có thể anh sẽ không cun cút ngã lãn ra và chơi trò giả vờ chết vì bởi vì cô muốn anh làm thế. Nhưng Dylan lúc nào cũng đối xử với cô một cách dịu dàng và yêu chiều, cô đang nhận ra là sự thay đổi đột ngột này thật khó chấp nhận, ngay cả khi cô phải chịu trách nhiệm về điều đó.
“Tôi sẽ giành quyền nuôi con,” anh nhắc lại.
“Được thôi,” cô nhũn nhặn nói. Nhưng ngay cả khi ngoài mặt cô tỏ ra ngoan ngoãn, tim cô đang lồng lên, Anh ta sẽ không cướp được con mình, đừng hòng.
“Được rồi, tôi sẽ đi nói chuyện với chúng.” Dylan bước vào căn phòng nơi Craig và Molly đang xem tivi. Rõ ràng là chúng đã cảm thấy điều gì đó không bình thường vì chúng trở nên ngoan ngoãn một cách kỳ lạ suốt buổi chiều hôm đó.
Khi quay ra, Dylan lạnh lùng nói, “Tôi vừa nói với chúng là tôi phải đi vắng một thời gian. Tôi cần thời gian để suy nghĩ xem đâu là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này.” Anh xoa tay lên miệng và bỗng nhiên trông anh có vẻ kiệt sức.
Nhưng lòng thương hại đau nhói của Clodagh dành cho anh vụt biến mất khi anh nói thêm, “Tôi có thể nói với bọn trẻ rằng mẹ của chúng là đồ đàn bà khốn nạn lang chạ kẻ đã hủy hoại tất cả, nhưng như thế sẽ gây hại nhiều hơn là có lợi, tôi thấy bảo vậy. Được rồi, tôi đi đây. Tôi ở chỗ bố mẹ tôi. Hãy gọi cho tôi - ”
“Em sẽ - ”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với bọn trẻ.”
Cô nhìn anh ôm ghì lấy các con, mắt anh nhắm chặt. Chuyện này thật tồi tệ khủng khiếp. Giờ này hôm qua mọi chuyện còn không thể nào bình thường hơn thế. Cô đã làm món xào cho bữa tối, Craig đã nhè tất cả ra đĩa của nó, cô đã xem Coronation Street, cô đã cằn nhằn bắt Dylan phải thay một cái bóng điện, Molly thì bôi nhem nhuốc bơ lạc ra khắp phòng ngủ của con bé. Hồi tưỏng lại đó dường như là một thời kỳ hoàng kim, không bị nỗi đau đớn và lo lắng giày vò. Ai lại có thể nghĩ rằng chỉ trong nháy mắt cuộc sống của họ sẽ bị hất tung lên không khí và đảo lộn hoàn toàn, sa lầy trong cay đắng?
“Tạm biệt.” Dylan đóng cánh cửa trước lại sau lưng anh. Cô đã nhìn thấy anh gói ghém đồ đạc, anh đã bảo với cô rằng anh sẽ ra đi, nhưng cô không thể nào hình dung ra điều đó cho đến khi nó hiện ra như một sự đã rồi.
Chuyện này không hề xảy ra, cô nghĩ khi đứng trong phòng khách. Chuyên này không hề xảy ra.
Cô quay người khỏi cánh cửa và nhận ra Craig và Molly đang đứng chăm chú nhìn cô trong im lặng. Bẽ bàng, cô quay đi khỏi ánh mắt dò hỏi của chúng và với tay nhấc điện thoại.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại của Marcus để chuông liên tục, rồi bật chuyển sang chế độ máy trả lời. Anh ta ở đâu nhỉ? Rồi cô nhớ ra anh ta đã dặn cô gọi, gác máy, rồi gọi lại. Cô miễn cưỡng làm theo - nó khiến cô có cảm giác như mình là một kẻ ngoài vòng pháp luật.
Ở loạt chuông thứ hai, Marcus trả lời và ngay lập tức nỗi đau của cô giảm bớt và được thay thế bằng cảm giác rạo rực lâng lâng, ngây ngất.
“Dylan đi chưa?” anh ta hỏi.
“Rồi
“OK, anh đang trên đường đến.”
“Không, chờ đã!”
“Sao cơ?” Giọng anh ta đột nhiên trở nên khó chịu.
“Em rất muốn gặp anh,” cô giải thích, “nhưng không phải là đêm nay. Van còn sớm quá. Em không muốn làm bọn trẻ hoang mang. Anh biết đấy, Dylan đang nói đến tất cả những chuyện kinh khủng như là bảo đảm em không giành được quyền nuôi chúng.”
Tất cả lặng thinh, rồi băng một giọng khẽ khàng Marcus hỏi, “Em không muốn gặp anh sao?”
“Marcus, em sẵn sàng đánh đổi bất cứ điều gì! Anh biết là em sẽ làm thế, nhưng em nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta để đến mai. Này, em cá là anh đang hối hận vì đã dính dáng đến chuyện này,” cô khịt mũi, với tiếng cười khẽ.
“Đừng có điên,” anh ta khăng khăng, đúng như cô biết là anh ta sẽ làm thế.
“Chiều mai anh ghé qua đây nhé,” cô ngượng ngập mời. “Có hai người mà em muốn anh gặp qua.”
Chiều hôm sau Marcus đến với một con búp bê Barbie cho Molly và một chiếc ô tô màu đỏ to đùng cho Craig. Bất chấp những món quà, lũ trẻ chào anh ta với vẻ nghi kỵ. Cả hai đều cảm thấy là thế giới của chúng vừa bị đảo lộn khủng khiếp và lại càng trở lên e dè hơn với người mới đến này. Vật lộn với sự chống cự của chúng, Marcus kiên nhẫn chơi với cả hai, vừa trang trọng chải tóc cho Barbie vừa đẩy chiếc xe hết tiến lại lùi, hết tiến lại lùi dọc theo tấm thảm cho Craig. Phải mất một giờ tận tụy toàn tâm toàn ý và việc đưa ra một gái kẹo Percey Pigs trước khi Molly và Craig bắt đầu chơi thoải mái.
Căng thẳng vì hy vọng, Clodagh chăm chú theo dõi, hầu như khồng dám thở. Có thể mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Có thể rồi tất cả sẽ đâu vào đấy. Tâm trí cô ngây ngất hướng về tương lai. Có thể Marcus sẽ chuyển tới đây, anh ta có thể trả tiền vay thế chấp, cô sẽ giành được quyền nuôi các con, Dylan sẽ bị lộ nguyên hình là một kẻ ấu dâm hoặc một kẻ buôn ma túy và thế là mọi ngưòi sẽ căm thù anh ta và tha thứ cho cô.
Trong lúc Craig và Molly tạm thời xao lãng, Marcus tranh thủ khoảng thời gian trống để nhẹ nhàng vuốt ve cô. “Em sao rồi?” anh ta dịu dàng hỏi. “Vẫn vững vàng chứ?”
“Mọi người đều căm thù chúng ta,” cô cười nghẹn ngào. “Nhưng ít nhất chúng ta vẫn còn có nhau.”
“Đúng thế. Bao lâu nữa thì anh có thể đưa em vào giưòng?” anh ta vừa thì thầm, vừa luồn một bàn tay xuống dưới áo thun của cô và mần mê bầu vú ở xa phía bọn trẻ. Anh ta véo vào nụ hoa cô khiến miệng cô há ra vì khao khát.
“Mẹeeeeee,” Craig bắt đầu một màn nhõng nhẽo, lồm cồm đứng dậy và cố đẩy Marcus ra khỏi mẹ nó. Nó đập điên cuồng bằng cái ô tô mới màu đỏ của mình và loay hoay thế nào lại đập trúng phía bên ngoài hòn bi bên trái của Marcus. Không đủ gần để gây ra bất kỳ tổn thương thực sự nào nhưng cũng đủ để gây ra những cơn đau thắt chạy khắp bụng anh ta.
“Cưng à, cưng sẽ phải học cách chia sẻ chứ,” Clodagh dịu dàng nói.
“Không muốn đâu!”
Sau một thoáng tạm ngừng lúng túng, Clodagh nói, “Marcus, thật ra em đang nói với Craig mà.”