Hơn một giờ sau, quản lí khách sạn mới gấp rút dẫn một bác sĩ đến, gõ cửa phòng. Đinh Lập Hiên định ra mở cửa nhưng Lam Thần cứ nắm chặt lấy quần áo y không chịu buông ra, cuối cùng y đành phải lấy di động gọi điện cho người bên ngoài tự mở cửa vào
Lúc quản lý bước vào không khỏi sửng sốt. Đinh tổng đang ôm chặt một thiếu niên, vẻ mặt lo lắng. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra một lượt, là trúng phải gió biển nên nhiễm phong hàn, cần tiêm một liều thuốc. Đinh Lập Hiên phải cố hết sức kéo hai tay Lam Thần ra, giở chăn lên để bác sĩ tiêm thuốc, lúc mũi kim châm vào làm Lam Thần lộ ra biểu tình khó chịu
“Hư!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhăn lại khiến Đinh Lập Hiên thấy mà vô cùng đau lòng, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu “ngoan, sắp xong rồi”
Quản lí đứng bên cạnh kinh ngạc nửa ngày, người này rốt cuộc là trợ lí hay là con của Đinh tổng? [cả ]
“Khi nào thì cậu ấy mới khỏe lại?”
“ Thuốc này rất nhanh, qua khoảng nửa giờ là có hiệu quả”
“Quản lí, cậu sắp xếp một phòng khác cho bác sĩ ở, chờ đến khi cậu ấy hết bệnh rồi hãy đi”
“Dạ, Đinh tổng!”
Hai người rời khỏi phòng, cẩn thận khép cửa lại, Đinh Lập Hiên lập tức đi tới ôm Lam Thần vào lòng, không biết người nhỏ bé này đã ngủ từ khi nào rồi. Trong khoảnh khắc đó, quả thật Đinh Lập Hiên đã xem Lam Thần là con mình, cái cảm giác đau lòng này còn cao hơn cả tình cảm bình thường, bên trong hòa lẫn cả thân tình. Còn chuyện Lam Thần gọi y là ba, Đinh Lập Hiên cảm thấy rất tự nhiên, dù sao y cũng lớn hơn y nhiều như vậy, hơn nữa nếu cậu ấy là con y thì tốt biết bao? Ít nhất với mối quan hệ này sẽ khiến cho cả đời cậu không cách nào rời khỏi y
Sáng hôm sau tỉnh lại, Lam Thần thấy cha vẫn đang ôm mình, tựa vào đầu giường nhắm mắt lại. Lại thấy trên cánh tay mình có dán băng cá nhân, cậu lập tức hiểu ngay là đã xảy ra chuyện gì, lúc đó cậu thật có chút cảm động cũng có một chút cảm giác thỏa mãn, vui vẻ nở nụ cười, cậu cảm thấy mình vẫn thích cảm giác này hơn. Vừa nhúc nhích một chút, Đinh Lập Hiên đã thức dậy
“Lam Thần, có đỡ hơn không?”
Lam Thần mở to mắt “ Ưm, cám ơn Đinh tổng”
Đinh Lập Hiên cúi đầu, hôn lên trán cậu một cái “Không cần nói cám ơn, chỉ cần em không có viuệc gì là tốt rồi”
Lam Thần mặt đỏ lên
“Đinh tổng, đêm qua người không có nghỉ ngơi tốt phải không?”
“Không có gì”
“Vậy người nhanh nghỉ ngơi chút đi”
“Ngày mai khách sạn khai trương, hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải làm, không ngủ được”
Đinh Lập Hiên bước xuống giường, Lam Thần vội vàng ngồi dậy
“Tôi…!”
“Em không được phép đi đâu cả, hôm nay cứ ngoan ngoãn ở trong này nghỉ ngơi đi” Nói xong liền ấn cậu trở vào chăn, đắp lại
“Đinh tổng, tôi không sao cả”
Đinh Lập Hiên cúi xuống hôn lên mặt cậu một cái “Ngoan, lát nữa tôi bảo người đem cơm tới cho em”
“Ơ”
Lam Thần không kiên trì nữa mà ngoan ngoãn chui vào chăn, Đinh Lập Hiên chỉnh chỉnh lại quần áo, nhìn cậu mỉm cười rồi mở cửa đi ra ngoài. Một lát sau nhân viên phục vụ đem điểm tâm sáng đến. Lam Thần nhìn thấy bên cạnh điểm tâm có một ly nước sôi cùng hai viên thuốc cảm
“Đinh tổng có dặn, ngài dùng cơm xong nhất định phải nhớ uống thuốc”
“Ừm, cám ơn anh”
“Đừng khách khí, chúc ngon miệng”
Món ăn Trung Quốc cũng vậy, bữa tối cũng thế, tất cả những thứ mang đến đều là những món ăn mà Lam Thần thích ăn, còn có hai viên thuốc cảm. Lam Thần biết nhất định những thứ này đều do Đinh Lập Hiên cố ý căn dặn nhà bếp làm, trên môi cậu nở nụ cười thỏa mãn
Hôm nay khách sạn khai trương nên có rất nhiều lãnh đạo đến chúc mừng, rất nhiều giám đốc của các công ty khác cũng đến tham gia, buổi lễ tổ chức vô cùng hoành tráng, những chiếc limousine đậu chật ních cả làng du lịch. Tiệc giữa trưa có đến hơn ba trăm bàn, tiệc tối cũng đến gần hai trăm, trong hôm nay Đinh Lập Hiên đã uống hết bao nhiêu rượu e rằng chính y cũng không nhớ rõ. Lam Thần quả thật rất bội phục tửu lượng của y, uống nhiều rượu như vậy mà vẫn chưa thấy say nha
“Đinh tổng, tửu lượng của người thật tốt” Lam Thần ở bên cạnh vừa giúp y mở khóa phòng vừa nói
“Ha ha, những thứ đó điều là nước, nếu không cả ngày hôm nay uống nhiều rượu như vậy, tôi còn không uống tới chết hay sao?”
“Nước?”
Đinh Lập Hiên ngồi xuống sopha, rút caravat ra, mỉm cười
“Em không thấy quản lí khách sạn cầm hai bình rượu sao, một bình là rượu thật còn bình kia là nước mà thôi”
“Àh, thì ra là thế”
“Lam Thần, lại đây”
Lam Thần đi nhanh lại, “Có chuyện gì, Đinh tổng” lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp
“Hết bệnh chưa?”
“Ưm, đã khỏe nhiều rồi”
“Vậy là tốt rồi, sau này nhớ kĩ : sau khi tắm xong không được mở cửa sổ”
“Ừm”
Đinh Lập Hiên cúi đầu, hôn một cái
“Hôm nay đã mệt lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mami còn phải trở về Vân Hải nữa”
“Được, vậy tôi trở về phòng”
“Ừm, ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Vừa định đứng dậy lại bị Đinh Lập Hiên kéo trở về, y thật sự là không đành lòng để cho người này đi, nhưng Lam Thần vừa mới khỏi bệnh y thật không muốn xuống tay với cậu. Hai người đối diện trầm mặc hai ba giây, Đinh Lập Hiên thầm ổn định tinh thần lại cắn nhẹ lên môi Lam Thần một cái
“Ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
[chăm sóc kỹ quá ha, có phải bây giờ quá trễ rùi ko??? ]
Lam Thần đỏ mặt chạy ra ngoài, Đinh Lập Hiên nhìn theo bóng dáng cậu, cười trộm, xem ra quan hệ của hai người ngày càng tiến gần hơn rồi, Lam Thần đã dần dần quen với việc bị y hôn môi
Lam Thần trở về phòng, ngã lên giường, ấn tay lên ngực mình, tim cậu cứ đập bang bang liên tục nửa ngày không hết, dường như cậu càng ngày không thể cự tuyệt nụ hôn của y. lại nâng tay mình lên nhìn, tối đó cậu còn giúp cha làm cái kia, chỉ cần nghĩ đến là khuôn mặt trắng nõn vừa mới khôi phục lại đỏ lên. Cha cậu đã yêu cậu thật rồi, cảm giác của y với cậu mãnh liệt như vậy, nếu có một ngày y biết được sự thật, không biết y có phản ứng như thế nào nhỉ? Lam Thần dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn vào gương mặt tuyệt mĩ trong gương, nở nụ cười tà ác!
Sáng hôm sau, vẻ mặt của hai người đều mỏi mệt, tinh thần trạng thái không tốt, rõ ràng đêm qua ngủ không ngon giấc! Vội vàng ăn điểm tâm, sau đó cùng bảy tám chiếc xe của tổng công ty về Vân Hải. Đinh Lập Hiên nhìn Lam Thần ngồi bên cạnh không ngừng ngáp, trong lòng cười trộm một chút, xem ra cậu ta cũng giống như mình
“Lam Thần, tối qua ngủ không ngon sao?”
“A, không được tốt lắm”
“Còn bốn giờ nữa mới tới Vân Hải, em ngủ một chút đi”
“Không cần”
Đinh Lập Hiên đưa tay kéo Lam Thần vào lòng, đặt đầu cậu gối lên đùi mình
“Nằm xuống ngủ một lát đi, đến nơi tôi sẽ gọi em”
“A?”
Kéo mớ tóc phía trước sang một bên, y nhìn Lam Thần bằng ánh mắt cưng chiều
“Nhắm mắt lại”
“Ừm” Lam Thần thỏa mãn nhắm mắt lại, trên mặt cậu nở nụ cười nhàn nhạt. Đinh Lập Hiên cứ như vậy mà nhìn chằm chằm cậu, y cảm thấy dù có nhìn nhiều thế nào đi nữa cũng không đủ. Và rồi, ánh nắng ấm áp chiếu vào khuôn mặt kia, chiếu đến thật trong suốt, thêm vào đó làn mi cong cong nhìn thật là đẹp. Ngẫu nhiên kéo tay cậu bé qua phát hiện trên tay cậu có mấy vết sẹo nhỏ, không biết tại sao lại bị như thế. Đinh Lập Hiên chưa bao giờ cảm thấy lộ trình bốn giờ lại ngắn như thế, thật là nhìn không đủ nha!
Y vỗ nhẹ lên bả vai người đang ngủ “Lam Thần, Lam Thần”
“Ưh” Lam Thần chớp chớp lông mi, từ từ mở to mắt ra, ngồi dậy xoa xoa
“Đinh tổng, tới rồi phải không?”
“Ừ, tới rồi, ngủ có ngon không?”
Lam Thần quay đầu lại, nhìn thấy xe đã tới trước cửa công ty
“Ừm, ngon lắm, cám ơn Đinh tổng”
“Gì cũng được nhưng không được nói cám ơn, xuống xe đi”
“Được”
Lúc Đinh Lập Hiên xuống xe, cơ thể y rõ ràng lung lay một chút, Lam Thần chạy nhanh đến dìu y, thấy y xoa xoa đùi mình, cậu cảm thấy có chút ấy náy, xem ra vừa rồi cậu đã làm chân y tê rần cả rồi
“Xin lỗi, Đinh tổng?
“Ngốc quá”
Đinh Lập Hiên dẫm chân vài cái rồi đi vào, lúc ra khỏi thang máy Lam Thần sửng sốt một chút, có một người đang ngồi trên ghế của cậu
“Ba ba” [con mồi xuất hiện rùi xử con mẹ rùi giờ là tới con con nha và cuối cùng là....]
Đinh Lập Hiên cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng nhìn thấy Vũ Kiệt trở về y đương nhiên rất vui
“Vũ Kiệt, con về khi nào vậy?” Vừa nói vừa kéo đứa con vào lòng, vỗ vỗ lên vai cậu ta
Nhìn thấy cảnh hai cha con họ ôm nhau thân thiết, Lam Thần cảm thấy thật chướng mắt. [cưng con quá -_- ] Cậu ở phía sau quan sát người anh này, đã vài năm không gặp, Vũ Kiệt quả thật cao lên không ít, đôi mắt có chút giống với Đinh Lập Hiên, nhìn thật anh tuấn, phong độ. Hai người nói nói cười cười đi vào văn phòng. Đinh Lập Hiên quay đầu lại nói với cậu một câu “Lam Thần, tạm thời không tiếp khách”
“Vâng, Đinh tổng” nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Lam Thần cảm giác mình lại giống như lúc trước bị một nhà ba người bọn họ nhốt bên ngoài biệt thự, trong lòng bỗng thấy thật cô đơn
“Ba ba, con đã hoàn thành học phần, đây là bằng tốt nghiệp của con”
Đinh Lập Hiên cầm lấy giấy chứng nhận, hài lòng gật gật đầu
“Được lắm, không hổ là con của ta, không tồi”
“Ba ba, ba hẳn là nên giải thích chuyện ly hôn với mẹ một chút đi?”
Đinh Lập Hiên đặt giấy chứng nhận lên bàn, sắc mặt trở nên rất khó xem
“Mẹ con ở bên ngoài ngoại tình còn bị người khác chụp ảnh, con nói ba có nên ly hôn với ả hay không?”
Vũ Kiệt cả kinh, không ngờ cha cậu lại nói thẳng như vậy, lý do này quả thật rất đầy đủ
“Hiện giờ mẹ con ở đâu?”
“Không biết, ba đã đuổi ả ra khỏi Đinh gia rồi”
“Ba à, cho dù mẹ có lỗi với ba nhưng ba không thể tuyệt tình như vậy?”
“Hừ, con đang giáo huấn ba sao?”
Ngữ khí âm trầm làm Vũ Kiệt không khỏi hoảng hốt, cúi đầu không dámnói lung tung
“Xin lỗi ba”
“Về nhà thì nên cố gắng nghỉ ngơi vài ngày, làng du lịch ở Tần thị mới vừa khai trương, con đến đó quản lí đi”
“Dạ ba ba”
Lúc ở Anh quốc biết cha mẹ ly hôn Vũ Kiệt rất muốn quay về ngay, nhưng trước lúc xuất ngoại cha cậu từng nói, nếu cậu không lấy được bằng thì sẽ không cho cậu thừa kế gia sản. Lúc ấy cũng đang là lúc làm luận văn tốt nghiệp, Vũ Kiệt là một người rất thật tế, đối với cậu ta mà nói thì phần gia sản kia còn quan trọng hơn mẹ mình nhiều! [đúng là người trong gia đình có khác, trong cái đầu bã đậu chỉ nghĩ đc tiền thui hả ]
Hai người nói chuyện rất lâu, Vũ Kiệt mới ra khỏi văn phòng, vừa rồi không để ý, cha cậu thế nhưng lại đổi một trợ lý thanh tú như vậy. Lam Thần mặt không thay đổi giúp cậu ta ấn thang máy
“Cậu là trợ lý của cha tôi?”
“Đúng vậy, thiếu gia”
“Tên gì?”
“Lam Thần”
Vũ Kiệt nhướn mày, đánh giá một chút, giọng nói của người này dường như nghe quen quen
“Thiếu gia, mời”
“Ừ”
Cửa thang máy từ từ khép lại, hai người đứng đối diện ở khe cửa thang máy nhìn nhau. Trong lúc đó, Vũ Kiệt đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, ánh mắt của cậu trợ lý kia nhìn cậu dường như có chút…cái đó không biết nên gọi là gì nhỉ, hận ý hay sát khí? Vũ Kiệt âm thầm cười nhạo tính đa nghi của mình, chắc cậu lại suy nghĩ quá nhiều rồi
Tất cả những thứ thuộc về tôi đều bị đứa con riêng như anh cướp đi, Lam Thần thầm nhủ với lòng, xử lý xong mẹ anh rồi, kế tiếp…nên đến phiên anh!