Chiều hôm sau, trong lúc họp hội nghị cổ đông, Đinh Lập Hiên đã tuyên bố từ bỏ dự án kinh doanh địa ốc làm mọi người đều ngạc nhiên, y cũng không đưa ra lý do gì mà đã vội vàng kết thúc cuộc họp. Tin tức nhanh chóng truyền ra bên ngoài, Vũ Kiệt nghe thấy tin thì hiểu ngay, cậu ta nổi giận đùng đùng chạy vào văn phòng cha mình.
“Ba à, chuyện đã đến nước này ba còn muốn bỏ một dự án lớn như vậy hay sao?”
Đinh Lập Hiên ngẩng đầu lên liếc cậu ta một cái, “Chuyện trong công ty chưa tới phiên cậu làm chủ, đi ra ngoài!” [chính xác, e Thần của ta là vô giá cái dự án đã là gì... ]
“Có phải là vì Lam Thần hay không, ba vì cậu ta mà chấp nhận bỏ đi mấy triệu tiền lời? Để cậu ta ở cùng họ Mục kia một đêm thì thế nào, cũng không phải muốn mạng của cậu ta.”
“Cậu đang nói bậy bạ gì đó, thừa lúc tôi chưa nổi điên lên cút ra ngoài cho tôi!”
Vũ Kiệt không ngờ cha mình lại che chở cho Lam Thần như vậy, tức quá nói luôn, “Cậu ta không phải là nam kĩ hay sao, bị ai đè mà chẳng được, cùng lắm thì bồi thường cho cậu ta ít tiền………”
“Bốp!” Đinh Lập Hiên nổi nóng lên, đứng phắt dậy cho Vũ Kiệt một cái tát [hahaha tát hay lắm], hung hăng trừng mắt cậu ta, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn dám sỉ nhục Lam Thần như vậy, tôi sẽ bóp chết cậu. Lam Thần là người của tôi, đừng nói là mấy triệu, cho dù là mấy trăm triệu, mấy tỉ tôi cũng không đưa người tôi yêu cho người khác, cậu cút ra ngoài cho tôi!”
Vũ Kiệt nén giận, bụm mặt không dám nói câu nào, vẻ mặt của cha cậu lúc này đúng là giống y như muốn ăn thịt người. Cậu ta mở cửa chạy ra ngoài, không ngờ lại thấy Lam Thần đứng ở cửa, Vũ Kiệt trừng mắt liếc Lam Thần một cái, xoay người vào thang máy. Vừa rồi hai cha con nhà này ở trong phòng cãi nhau quá lớn, cho nên Lam Thần đứng ở bên ngoài nghe rất rõ ràng, lúc này trong lòng cậu rối như tơ vò.
Do dự một lát rồi mở cửa bước vào, Đinh Lập Hiên đang buồn bực lấy tay đỡ trán thấy cậu vội điều chỉnh tâm trạng, đưa tay kéo Lam Thần ngồi lên đùi mình.
“Làm sao vậy, tâm trạng không tốt?”
“Hiên, có thật là vì tôi nên người mới từ bỏ dự án kia?”
Đinh Lập Hiên vuốt mấy sợi tóc trước mặt Lam Thần, cười khẽ, “Ngốc quá đi, đừng có ở đó mà suy nghĩ nhiều!”
Lam Thần tựa vào ngực y, trong lòng không khỏi ê ẩm, cậu luôn thầm hỏi y, sao lại tốt với tôi như vậy, tôi tình nguyện để ông tuyệt tình với tôi một chút, tại sao ông lại làm dao động quyết tâm của tôi?
“Hiên, người thật sự để ý tới tôi như vậy sao?”
Đinh Lập Hiên nâng cằm Lam Thần, hôn nhẹ lên môi cậu, “Tiền có thể kiếm lại, nhưng Lam Thần thì thế gian này chỉ có một!” [ cùng cho tràng pháo tay cho lời phát biểu của bác Đinh]
Lam Thần mím môi không biết nên nói gì, trong lòng có chút cảm động, có chút kiềm lòng không được, hai tay cậu câu lên cổ Đinh Lập Hiên, hôn nhẹ lên má y.
Tựa vào đôi vai rắn chắc của cha mình, cậu nghe được một giọng nói nhỏ nhẹ từ từ truyền vào tai, “Lam Thần, em là của tôi!”
Vì chuyện lần đó khiến Lam Thần cảm thấy mờ mịt, cậu tình nguyện cha cậu đối xử với cậu giống như những thiếu niên khác, chơi chán thì vứt bỏ, vì đó sẽ không khiến cho cậu do dự như vậy. Sự dịu dàng của cha cậu giống như một liều thuốc phiện, một khi vướng vào, sẽ rất khó cai. Trước kia Lam Thần có thể an ủi bản thân rằng cha cậu chỉ đơn thuần là thích khuôn mặt này của cậu, nhưng hiện tại lý do này đã không còn đủ sức thuyết phục nữa. Từ lúc ở cùng Đinh Lập Hiên tới giờ, có nhiều người từng có ý tặng cho y mấy thiếu niên khác, có người còn đẹp hơn Lam Thần gấp mấy lần, nhưng Đinh Lập Hiên lại không nhận người nào.
Có lẽ Đinh Lập Hiên cảm thấy cậu mới mẻ nên không nỡ bỏ đi, có lẽ là như vậy. Cuối cùng Lam Thần cũng chỉ biết an ủi mình như thế, giữa yêu và hận Lam Thần vẫn chọn hận, kế hoạch vẫn tiến hành theo tính toán ban đầu của cậu.
Mấy tháng sau, tập đoàn Đinh thị lại xảy ra một chuyện lớn, nguyên nhân lần này là bộ phận tài vụ ở khách sạn do Lam Thần quản lý xuất hiện tham ô, Lam Thần đã khai trừ nhân viên tài vụ đó, với lại số tiền cũng không lớn cho nên cũng chưa có ảnh hưởng gì. Tuy nhiên, Lam Thần cũng rất xem trọng chuyện này, cậu mượn chuyện bê bối tài vụ của hai khách sạn mà tiến hành thanh tra một lần, đồng thời qua lần thanh tra này cũng phát hiện không ít vấn đề, cả hệ thống tài vụ xuất hiện một lỗ hỏng lớn.
Lam Thần báo cáo tình huống này với Đinh Lập Hiên, Đinh Lập Hiên rất coi trọng, lập tức cho kiểm tra toàn bộ công ty và để tránh có người gian lận, ngay cả kế toán viên thanh tra cũng trực tiếp mời từ bên ngoài vào, tiến hành rà soát lại một lượt. Việc này khiến cho trên dưới tập đoàn Đinh thị lo lắng không yên, hoảng sợ vô cùng. Qua một tháng, kết quả điều tra khiến Đinh Lập Hiên giận dữ, mấy vị lãnh đạo trong công ty, thậm chí là những người đã từng cộng tác với cha y đều có hiện tượng tham ô, từ mấy trăm ngàn cho đến mấy triệu, vấn đề lớn nhất chính là tổng giám của bộ phận tài vụ, tham ô những hơn năm triệu.
Ngoài ra, bên phía tài vụ còn có nhiều khoản tiền chi tiêu không rõ và quan trọng nhất chính là ngay cả Vũ Kiệt cũng có tham gia, trộm chính tiền của nhà mình đúng là chuyện nói ra ai cũng thấy buồn cười. Vũ Kiệt đến công ty mới nửa năm, vì cậu ta làm việc không chút cố gắng nên Đinh Lập Hiên cũng không thăng chức hay tăng lương cho cậu ta. Từ vụ lần đó về sau, Vũ Kiệt cảm thấy cha cậu ta ngày càng lạnh lùng với cậu ta, từ đó, cậu ta bắt đầu bỏ một chút tâm tư vào công việc, tham ô công khoản chơi cổ phiếu, kết quả đương nhiên là không thể bù lại khoản tiền kia. Ngay khi Vũ Kiệt đang nghĩ cách để bù vào lỗ hỏng này, không ngờ cha mình lại đột nhiên cho tiến hành thanh tra.
Vì mức kim ngạch quá lớn nên Đinh Lập Hiên phải báo cảnh sát, tổng giám bộ phận tài vụ và hai giám đốc khác do tham ô quá nặng nên bị bắt. Riêng những khoản ít hơn, Đinh Lập Hiên bắt bọn họ phải bù tiền vào, rồi khai trừ, đến cuối cùng người sạch sẽ nhất trong công ty chỉ có một mình Lam Thần. Cậu làm giám đốc gần hai năm, nhưng đến lúc kiểm tra một chút vấn đề cũng không có, điều này lại càng khiến Đinh Lập Hiên ngày càng tin tưởng cậu hơn. Còn về phần Vũ Kiệt, y xem như đã thất vọng triệt để rồi. [ta nói rùi mà cái tên Kiệt công tử đó thì có thể làm đc cái gì cơ chứ ko cần Thần ra tay nó cũng tự triệt con đường sống của mình rùi ]
Khoảng thời gian kế tiếp, tập đoàn Đinh thị bắt đầu tiến hành đổi mới bộ phận nhân sự, riêng về chức vụ tổng giám bộ phận tài vụ, Đinh Lập Hiên đương nhiên muốn giao cho người vô cùng tin cậy, mà người này ngoài Lam Thần ra thì không còn ai vào nữa. Từ đó về sau Lam Thần chính thức trở thành “sếp lớn” thứ hai trong tập đoàn, dưới một người trên vạn người, thâu tóm hết toàn bộ tài chính ở Đinh thị. Chức vụ này chính là thứ mà Lam Thần muốn có trước khi đến công ty, tuy rằng có hơi mất thời gian, đánh vòng mấy ngã rẽ nhưng cuối cùng cậu vẫn thuận lợi nắm trong tay.
Về chuyện mà Vũ Kiệt gây ra lần này, Đinh Lập Hiên ngay cả mắng cũng không thèm, y chỉ điều cậu ta tới bộ phận nhân sự làm nhân viên bình thường theo kiểu có hay không cũng được. Vũ Kiệt đương nhiên biết mình làm sai nên không dám kiện cáo gì, đành phải thất thỉu tiêu cực hết mấy ngày. Sau lại không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên cậu ta muốn nói rõ. Hôm đó cậu ta bước vào văn phòng cha mình, quỳ xuống đất. Đinh Lập Hiên kinh ngạc, nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Vũ Kiệt, con lại muốn ồn ào chuyện gì nữa đây?”
Vũ Kiệt nhìn cha mình bằng cái nhìn đầy áy náy, mắt rơm rớm, “Ba, con sai rồi, con thật sự sai rồi!”
Đinh Lập Hiên xoa xoa trán thở dài một hơi, “Vũ Kiệt, ngay từ nhỏ ba đã kì vọng rất nhiều vào con, trong hai đứa con, ba đối xử với con và Vũ Khuynh thế nào ba nghĩ con hiểu rất rõ!”
“Xin lỗi, ba, con đã làm ba thất vọng rồi!”
“Có phải vì ba quá cưng chiều con cho nên hôm nay con mới ra nông nỗi này?”
Vũ Kiệt cắn môi, chảy xuống một hàng nước mắt, “Ba, con xin lỗi, con sẽ không như vậy nữa, sau này con sẽ cố gắng làm việc!”
“Ba còn có thể tin vào con sao?”
“Ba, cho con thêm một cơ hội nữa được không? Con nhất định sẽ sửa đổi!”
Đinh Lập Hiên thở dài một hơi, ngay từ lúc Vũ Kiệt còn nhỏ y đã gởi gắm toàn bộ hy vọng vào đứa con này, nào ngờ nó lại kém cỏi đến vậy, hết lần này đến lần khác khiến cho y thất vọng. Lúc này Đinh Lập Hiên quả thật rất hối hận, nếu y còn có lựa chọn khác, y nhất định sẽ không chấp nhất gì về đứa con này nữa. Nhưng sản nghiệp Đinh gia lớn như vậy, nếu không có người nối nghiệp thì phải làm sao đây?
“Vũ Kiệt, tìm một cô gái kết hôn đi!”
“Kết hôn?”
“Phải, kết hôn sớm, sinh cháu cho ba!” [nói ra ông cha này cũng tuyệt tình thật coi pạn con giờ như cái máy đẻ chứ ko còn cái gì có thể xài đc nữa]
Vũ Kiệt cả kinh, ý của cha cậu ta rất rõ ràng, y đã thất vọng về cậu ta và cậu ta chỉ còn một tác dụng duy nhất chính là nối dõi tông đường, y muốn gạt cậu ta qua một bên để bồi dưỡng người thừa kế khác. Suy nghĩ tới lui một lát, Vũ Kiệt lập tức điều chỉnh lại thần sắc.
“Con hiểu rồi, ba ba, mọi chuyện con đều nghe theo ba!”
Đinh Lập Hiên thở dài, đi tới đỡ Vũ Kiệt đứng lên, vỗ lên vai cậu ta, “Đừng khiến ba thất vọng nữa!”
“Dạ, ba ba!”
[pạn con này nghe lời quá ko biết sao ta cứ cảm thấy kỳ kỳ à nha]
Tiễn đứa con đi rồi, Đinh Lập Hiên ngồi xuống ghế rút một điếu thuốc ra, hút một hơi. Những cảnh tượng trong quá khứ dần dần hiện lên trong đầu y, ngay từ nhỏ y đã xem Vũ Kiệt giống như bảo bối, còn với Vũ Khuynh thì lại xem như kẻ hầu người hạ không chút quan tâm, nếu khi ấy y có thể tốt với Vũ Khuynh một chút, có lẽ sẽ không gặp phải cục diện khó xử như hiện giờ. Nếu người y yêu là một người phụ nữ, y nhất định sẽ để cô ấy sinh một đứa con nữa, nhưng quan trọng người y lại yêu chính là một thiếu niên. Đinh Lập Hiên không muốn làm chuyện có lỗi với Lam Thần, tuy rằng y không thể cho cậu danh phận nhưng ít ra ở một phương diện nào đó, Đinh Lập Hiên không muốn để người mình yêu phải thất vọng.