Lam Thần ngây ra nhìn màn hình, giây phút vui vẻ khó quên nhất? Có lẽ là lúc được cha cậu ôm vào lòng!
Lam Thần lại nhìn máy tính trầm mặc thật lâu, rồi gõ tiếp
Lam Thần cắn môi, đôi mắt như nhòe đi
Vũ Lam trầm mặc một hồi
Lam Thần đắn đo thật lâu, cậu rất cảm kích người bạn này, y đã cùng cậu chia sẻ buồn vui nhiều năm như vậy, gặp mặt một lần cũng là chuyện nên làm, ít ra cũng có thể biểu đạt chút lòng biết ơn của cậu với y!