Một tuần sau, Đinh Lập Hiên mở cuộc họp hội nghị cấp cao mời toàn bộ các đoàn thể trong Đinh thị tham dự. Lúc mọi người đã ngồi vào vị trí, Đinh Lập Hiên lập tức công khai tuyên bố một bản văn kiện, nội dung là tất cả sản nghiệp của y đều được chuyển sang tên đứa con thứ hai – Đinh Vũ Khuynh. Tức thì, những người có mặt tại đó đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, không ai biết Đinh tổng còn một người con nữa, cũng không ai hiểu đứa con này từ đâu xuất hiện?
Đinh Lập Hiên đưa tay ý bảo tất cả mọi người im lặng, sau đó y đi tới kéo Lam Thần đến đứng cạnh mình, “Thân phận thật sự của Lam Thần chính là con trai út của tôi Đinh Vũ Khuynh, từ nay về sau cậu ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn Đinh thị, hy vọng các vị hiện đang có mặt ở đây có thể làm việc hết mình, cố gắng phụ tá cậu ấy!”
Không cần nhìn cũng biết có mấy chục đôi mắt không hẹn mà cùng nhau bắn về phía Lam Thần, nghi hoặc, kinh ngạc,…..đủ mọi thần thái, khiến Lam Thần khẩn trương lên. Chuyện cha cậu triệu tập hội nghị lâm thời ngay chính cậu cũng không được báo trước, thật không biết trong đầu cha cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Cho dù y có muốn giao hết toàn bộ tài sản cho mình, thì ít ra cũng phải đợi đến lúc y trăm tuổi đã!
Một vị luật sư ngồi bên cạnh làm người công chứng, sau khi Đinh Lập Hiên tuyên bố xong, y nhanh chóng làm thủ tục ngay trước mặt mọi người, lúc kí tên cũng không hề do dự chút nào cả. Nhìn thấy phía dưới đang bàn tán sôi nổi, Đinh Lập Hiên cười lạnh, “Sao thế? Mọi người có ý kiến gì à?”
Bốn phía nhất thời lắng xuống, sau khi hội nghị chấm dứt, tất cả mọi người đều đi đến trước mặt Lam Thần chúc mừng, “Chúc mừng Lam tổng, không, phải gọi là Đinh tổng mới đúng!”
“Cám ơn!”
Đợi cho mọi người đi hết, Lam Thần mới đi tới trước mặt cha mình, “Ba muốn làm gì?”
“Vì ba yêu con, nên ba muốn để lại cho con tất cả!”
“Đó là nguyên nhân mà tối hôm đó ba hỏi con muốn làm con trai hay làm tình nhân đó sao?”
“Như vậy với con không công bằng, ba không thể quá ích kỉ! Huống chi những thứ này đáng thuộc về con!”
Tuy bề ngoài Lam Thần có vẻ như rất bình tĩnh nhưng trong lòng cậu lại đang dậy sóng ba đào, cậu hiểu tại sao cha cậu phải làm như vậy, đơn giản là vì câu nói nguyện đánh cược một lần của cậu, y đã chặt đứt tất cả đường lui của bản thân, để chứng tỏ vị trí của cậu trong lòng y. Lam Thần không nói gì cả, cậu chỉ chậm rãi nâng tay trái cha mình lên, gỡ xuống chiếc nhẫn kia, đưa lên môi hôn một cái, sau đó lại trịnh trọng đeo vào cho y. Cảm giác của Đinh Lập Hiên lúc này……..chỉ có chính y mới hiểu được.
“Lam Thần, ba đã cho con hết tất cả rồi, sau này con phải nuôi ba nha?”
Nhìn vẻ mặt trêu cợt của cha mình, Lam Thần trừng mắt, liếc y một cái, “Được, con nuôi ba, nhốt ba vào căn phòng phía sau!”
“Ha ha, ba biết con sẽ không đành lòng đâu!”
“Hừ, còn chưa chắc!”
Hai người cười nói vui vẻ, đi ra khỏi phòng họp.
Ngay lúc Vũ Kiệt bị giam vào ngục, Dương Thiện phát hiện mình lại có thai, nhưng lúc này cô không cười nổi nữa, cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng phải kết thúc, nhưng lúc này cô lại có thêm một đứa con thì phải tính thế nào đây? Đứa trẻ này nếu sinh ra nhất định phải chịu nhiều đau khổ. Lúc Đinh Lập Hiên biết chuyện quả thật rất vui mừng, dù gì cũng phải nghĩ tới tương lai sau này, Đinh gia cần có người nối dõi tông đường, sau một phen bàn bạc cuối cùng Dương Thiện cũng đồng ý sinh đứa con trong bụng ra. Khi sinh xong, cô sẽ lập tức ly hôn với Vũ Kiệt, đồng thời Đinh Lập Hiên cũng đồng ý bỏ ra năm triệu mua đứt quyền nuôi dưỡng cả hai người con của Dương Thiện.
Trong khoảng thời gian này những người hầu trong Đinh gia quả thật là vô cùng hoảng sợ, hai người họ đã dọn về ở trong biệt thự, mọi người cũng đã biết thân phận thật của Lam Thần, những người hầu từ lớn tới nhỏ trước đây đều đối xử không tốt với cậu, cho nên từ lúc cậu lên làm chủ nhân của Đinh gia, bọn họ đều làm việc vô cùng cẩn thận, sợ bị cậu nhân cơ hội tính nợ cũ! [bây giờ mới biết sợ sao, ta dám chắc nếu ngày xưa các người đối xử với e nó tốt chút thì giờ đâu phải lo]
Sáng hôm đó, Lam Thần ngồi trên sô pha xem báo, Lưu quản gian cẩn thận đi đến phía sau cậu, “Ông chủ, xin hỏi sáng nay người muốn dùng gì?”
Lam Thần lật tờ báo sang trang bên kia, không chút nghĩ ngợi thốt ra, “Nấu bát mì là được rồi!”
“Người muốn ăn mì gì?”
“À, Mì gì cũng được, hay mì ăn liền đi!”
Nhắc tới mì ăn liền, Lưu quản gia vô cùng sợ hãi, bởi vì ông nhớ tới chuyện mùa đông năm đó mình chỉ đưa cho Lam Thần một thùng mì rồi trở về nhà, kết quả làm hại Lam Thần nhịn đói hai ngày! Vốn dĩ Lam Thần chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ người nói vô tình mà người nghe lại chột dạ, những lời này rơi vào trong tai Lưu quản gia lại biến thành ý tứ khác.
“Ông chủ, xin lỗi, người đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, lúc trước tôi có chỗ nào đắc tội, xin người rộng lượng bỏ qua, đừng để ở trong lòng!”
Lam Thần quay đầu lại nhìn Lưu quản gia đang toát mồ hôi lạnh, cảm thấy kì lạ, “Ông đang nghĩ gì vậy? Tôi chỉ muốn ăn bát mì thôi, có cái gì không đúng sao?”
“Ông chủ, xin lỗi!”
Lúc này Lam Thần mới sực nhớ lại, khó trách dạo này nhóm người hầu trong nhà lại kỳ quái, nhìn thấy cậu giống y như nhìn thấy Diêm La, “Lưu quản gia, những chuyện trước kia đều là quá khứ, ông thấy tôi giống loại người lòng dạ hẹp hòi sao?”
“Không giống!”
“Nếu đã hiểu rõ rồi thì nhanh đi nấu mì cho tôi đi, lát nữa tôi còn phải tới công ty!”
“Dạ, ông chủ, tôi lập tức đi ngay!” Có câu nói của Lam Thần, Lưu quản gia an tâm không ít, ông cười cười chạy nhanh xuống bếp. Nhìn thấy bóng lưng của người đã tận tụy vì Đinh gia suốt mấy chục năm, Lam Thần chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Đinh Lập Hiên mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm màu xanh, còn đang ngáp ngủ, bước xuống lầu, “Bảo bối, chào buổi sáng!”
“Thức rồi à? Sao không ngủ thêm lát nữa?”
“Ngủ một mình lạnh lắm!”
Lam Thần liếc y một cái, đặt tờ báo xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cha cậu đang ngồi đối diện, “Quẳng hết toàn bộ công việc cho con, ở nhà hưởng an nhàn, ba muốn hành con tới chết mới chịu à?”
“Ba tin tưởng vào năng lực của con, bảo bối, tiếp tục cố lên, ba sẽ ủng hộ con về mặt tinh thần!”
Từ khi chuyển giao công việc cho Lam Thần, Đinh Lập Hiên trở nên rất an nhàn, ngay cả công ty y cũng không đi, mỗi ngày nếu không phải ở nhà đọc sách, xem TV thì chính là đi đánh golf, rèn luyện thân thể, cuộc sống cứ thoải mái mà trôi qua. Nhưng Lam Thần thì thảm rồi, không ngờ cái ghế tổng giám đốc này lại mệt tới vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ cứ đầy ra, làm mãi không xong, lại còn phải đi uống rượu xã giao, mỗi ngày phải bận tới khuya mới về được tới nhà. Nhìn thấy vẻ mặt và nụ cười xấu xa của cha mình, Lam Thần có cảm giác dường như mình đang bị người này tính kế.
“Bảo bối, tiền của ba xài hết rồi, trước khi đi nhớ đưa cho ba một ít nha!”
“Ủa, tuần trước con mới cho ba mười ngàn mà, sao lại xài nhanh như vậy?”
“Ba cũng không biết sao lại xài nhanh như thế, mới chớp mắt đã xài hết rồi!”
Lam Thần híp mắt, hai tay ôm trước ngực, “Muốn tiền, có thể nha, quay về công ty làm, con sẽ trả lương cho ba!”
“Đừng nha, vất vả lắm mới có thể về hưu, ba phải cố gắng hưởng thụ một chút!”
Dùng biện pháp mạnh không được, Lam Thần đành phải dịu dàng một chút, lần này cậu nhất quyết phải rinh được cha cậu về công ty, không thể để y an nhàn hưởng phúc như thế.
“Ba à, một mình con thật sự làm không hết, công ty không có ba thật sự là không được, ba trở về làm việc đi, nha?”
Đinh Lập Hiên vặn vẹo thắt lưng, “Bảo bối, công ty là của con, ba tin con sẽ làm được!”
Lam Thần liếc một cái, đứng dậy, đi tới bên người cha mình, ngồi lên đùi y làm nũng, ra vẻ thật đáng thương, “Ba à, dạo này con mệt mỏi quá, ba xem, vòm mắt cũng đen thui cả rồi, ba không đau lòng sao? Trở lại làm việc đi, con cam đoan sẽ cho ba làm phó tổng giám đốc, tiền lương cũng do ba quyết định, được không?”
Cậu vừa nói vừa lắc mình, vặn vẹo khiến dục hỏa của Đinh Lập Hiên bị thổi bùng lên, y khẽ nuốt một chút nước bọt, “Muốn mời ba về làm việc, vậy còn phải xem thành ý của con nha!”
Nhìn cái mặt gian trá kia, Lam Thần đương nhiên hiểu đó là ý gì, trong lòng không khỏi mắng xối xả, “Chỉ được một lần!”
“Ba lần, nếu không, không bàn nữa!”
“Hai lần, không được thì thôi, hừ!”
Đinh Lập Hiên hưng phấn lên, “Thành giao!” nói xong lập tức ôm lấy Lam Thần đi lên lầu. [cái này cũng có thể trả giá sao???] Lúc này quản gia cũng đã bưng thức ăn tới, “Lão gia, ông chủ, bữa sáng………”
“Để đó đi, hai tiếng nữa xuống ăn!”
Lam Thần trợn trắng mắt, nhủ thầm, hai tiếng, ông không sợ mệt chết à?……….
Sau một cuộc giao dịch, cuối cùng Lam Thần cũng thành công rinh được Đinh Lập Hiên đang ngồi an nhàn ở nhà hưởng phúc trở về công ty, chuyển một nửa công vụ sang cho y, nhờ đó mà áp lực công việc của cậu giảm đi không ít. Bấy giờ, những người trong công ty đều đang xì xào bàn tán, cha đi làm công cho con mình, nhà này đúng thật là đủ kì quái.
Nửa năm sau, Dương Thiện thuận lợi hạ sinh một bé trai nặng ba kí tư, Đinh Lập Hiên vui mừng quyết định đặt tên cho cháu trai là Đinh Thần!