Đằng Vân cảm thấy mình càng ngày càng nhìn không thấu Tiết Quân Lương, mà đối phương thì hoàn toàn tương phản, y càng ngày càng quen thuộc với mình, càng ngày càng có biện pháp.
Mượn chuyện Tiết Hậu Dương xuất chinh mà nói, Đằng Vân thực không hiểu ý định của Tiết Quân Lương, chắc chắn Tiết Quân Lương không muốn thân đệ đệ chung tình với một nam nhân, chưa nói nam nhân này có thân phận gì, chỉ cần nói cho người khác nghe cũng đủ để chê cười.
Dù sao một thiết huyết tướng quân như Vạn Niên hầu, sa vào nam sắc, chẳng phải quá hoang đường, mà ngay cả thanh danh của Tiết vương cũng bị ảnh hướng.
Nhưng Tiết Quân Lương không chỉ không trách cứ Tiết Hậu Dương, lần xuất chinh này còn để Đằng Thường đi cùng hắn.
Tiết Quân Lương chờ Thẩm Dực đi rồi, nhìn thấy Đằng Vân vẫn khẽ cau mày, tựa hồ đã hiểu được tâm tư của đối phương, cười nói: “Chuyện gì có thể khiến hoàng hậu của cô cau mày?”
Nói xong, dịch người qua, lấy tay nhu mi tâm của hắn.
Đằng Vân nghiêng đầu đi, hắn có chút hoảng sợ vì phản ứng của chính mình, hắn dần dần quen thuộc với hành động thân thiết nho nhỏ của Tiết Quân Lương, lúc đầu chán ghét ghê tởm, đến hiện tại là trốn tránh, Đằng Vân thật không ngờ, mình ở hoàng cung này không lâu, lại có thể thay đổi nhiều tới như vậy.
Tiết Quân Lương nói: “Là vì chuyện Đằng Thường? Ngươi không biết vì sao ta phái y đi cùng Tiết Hậu Dương?”
Đằng Vân không phản bác, chấp nhận suy đoán của Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương cười nói: “Ta đoán đúng rồi, khiến người vân đạm phong khinh như ngươi thay đổi biểu tình, phỏng chừng chỉ có thể là Đằng Thường.”
Đằng Vân cả kinh trong lòng, “Bệ hạ…”
Tiết Quân Lương phất tay, ngăn hắn lên tiếng, lại nói tiếp: “Nếu Đằng Thường không phải thê thất của Vạn Niên hầu, với địa vị của y trong lòng ngươi, cô sẽ ban chết cho y… Nhưng không chỉ có ngươi yêu mến y, mà ngay cả Hậu Dương cũng yêu mến y, tuy làm huynh trưởng không hy vọng đệ đệ si tình với một nam tử, nhưng theo bản tính của Hậu Dương, chỉ sợ mười đầu trâu cũng kéo không lại, hiện tại ta liền ngóng trông Hậu Dương có thể thích thượng thiên kim nhà ai đó, rồi quên đi Đằng Thường, bất quá khả năng này rất thấp.”
Đằng Vân nghe xong, có thể nhận ra Tiết Quân Lương đang lo lắng cho Tiết Hậu Dương, quả thật như thế, tuy chuyện nam thiếp nam sủng không phải quá kỳ quái, nhưng dù sao cũng đại biểu cho “Ngu ngốc”.
Trong mắt dân chúng, nếu quân vương nạp nam phi, thì là hôn quân, tuy dân chúng không dám nói gì, nhưng thủy chung vẫn lấy ra làm trò cười giữa lúc trà dư tửu hậu, nếu đại thần nạp nam thiếp, thì là gian thần, dù không ăn hối lộ không kéo bè kết cánh, toàn bộ tội danh cũng đổ xuống.
Nói cho cùng, đây vẫn là chuyện thế tục bất dung, mọi người đâu để ý ngươi chân tình thế nào.
Bất kì ai là quân vương, đều không cho phép chuyện này xảy ra, không cho phép chuyện này tổn hại thanh danh của mình, nhưng Tiết Quân Lương vẫn đứng ở góc độ của Tiết Hậu Dương mà lo lắng.
Đằng Vân cảm thán trong lòng, lần đầu tiên hắn cảm thấy, nếu hắn không phải người Đằng quốc, có lẽ đã được Tiết Quân Lương – vị quân vương cầu hiền nhược khát này đề bạt trọng dụng, hoặc đứng trên triều bày mưu tính kế, hoặc giống Tiết Hậu Dương, tại biên cương gìn giữ lãnh thổ.
(Cầu hiền nhược khát: Cầu hiền tài như khát nước)
Tiết Quân Lương thấy hắn hưng trí không cao, nói: “Là thân mình không thoải mái sao? Có cần truyền thái y đến xem?”
Đằng Vân mấp máy môi, bỗng nhiên nói: “Bệ hạ không cần dụng tâm với ta.”
“Sao đột nhiên nói vậy?” Tiết Quân Lương cười nói: “Cô không dụng tâm với ngươi, vậy dụng tâm với ai? Ngươi sợ chịu không nổi ý tốt của cô, bị cảm động?”
Đằng Vân nói: “Nếu nói thật, quả thực ta bị bệ hạ cảm động, nhưng là cảm động vì cách bệ hạ đối đãi với Vạn Niên hầu.”
Tiết Quân Lương lập tức hiếu kỳ: “Vậy ngươi nói một chút, thời điểm ngươi ở Phụng quốc, thân nhân của ngươi đối đãi ngươi thế nào?”
Đằng Vân dừng thật lâu, như đang nhớ lại, sau đó nói: “Từ khi ta sinh ra, chưa bao giờ biết đến thân nhân… Người duy nhất đối tốt với ta, dạy ta đọc sách viết chữ, còn là một Hầu gia khác họ, rất nhiều năm ta đều nghĩ, vì sao người cùng huyết thống với nhau lại lãnh tâm như thế, ngược lại người không có huyết thống lại nhân hậu đến vậy.”
Tiết Quân Lương trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Vậy đệ đệ của ngươi đâu.”
Đằng Vân biết y nói tới Phụng vương, trưởng công chúa có một thân đệ đệ đồng phụ đồng mẫu, bản thân Đằng Vân cũng có, tựa như Phụng Minh muốn giết trưởng công chúa, nhưng cuối cùng không giết được, thân đệ đệ của Đằng Vân cũng muốn giết hắn, sau đó thất bại, tại đất phong chiêu binh mãi mã mưu đồ tạo phản, Đằng Vân nhớ rõ, là chính mình từ biên cương trở về, mang binh trấn áp.
Hắn không nói gì, Tiết Quân Lương là người lớn lên trong cung, sao không hiểu chuyện này, ngoài Tiết Hậu Dương, y còn có rất nhiều huynh đệ, tựa như Tiết Ngọc, mà những người này mới là người muốn y chết nhanh nhất, y chết, bọn họ có thể sống thọ, sống đến vui vẻ tự tại.
—-
Tiết Quân Lương được Thẩm Dực nhắc nhở, liền đổi người thủ vệ Vân Phượng cung, tăng mạnh cấm vệ quân, tuy y tín nhiệm sự trung tâm của ba huynh đệ họ Hà, nhưng ba người này rất bất cẩn, chỉ biết đối đầu trực diện.
Tiết Hậu Dương và Đằng Thường chuẩn bị vài ngày liền xuất phát, dù sao dân chạy nạn ngày càng tăng, hơn nữa Đằng Tín đã khởi binh nhiều ngày, nếu không trợ giúp chỉ sợ không kịp.
Tiết Quân Lương bày tiệc rượu trước cửa cung, bảo Tiết Hậu Dương ngồi đối diện, chúc Tiết Hậu Dương khải hoàn trở về, Đằng Thường thừa dịp này đi tới Vân Phượng cung, vừa lúc đến cửa lại gặp Tưu Thủy, nàng liền dẫn Đằng Thường vào điện, sau đó thông báo cho Hoàng hậu nương nương.
Đằng Vân không ngờ Đằng Thường sẽ đến tìm mình, có lẽ lời nói ngày ấy, Đằng Thường cũng có chút ấn tượng? Nhưng chỉ bằng một câu kia, không đủ để thuyết minh cái gì, nhiều lắm là có chút nghi ngờ.
Đằng Vân nhượng Đằng Thường ngồi xuống, Tụ Dao dâng trà.
“Không biết Đằng tiên sinh tới đây, có chuyện gì?”
Vì trên điện còn Tụ Dao Tưu Thủy và các cung nhân khác, hiển nhiên Đằng Thường không thể hỏi ra nghi hoặc trong lòng, chỉ có thể ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Đằng mỗ sắp đi xa, đặc biệt đến bái biệt hoàng hậu, nghe nói Hoàng hậu nương nương trí tuệ siêu quần, có thể đánh bại Trình Điền cũng nhờ diệu kế của Hoàng hậu nương nương, cho nên cả gan hỏi ngài vài đối sách về lần xuất chinh này.”
Đằng Vân gật gật đầu, ý bảo Đằng Thường tiếp tục nói.
Đằng Thường nói: “Đằng Tín binh nhiều thế cường, nếu bao vây hoàng cung, nên trợ giúp thế nào?”
Đằng Vân ánh mắt lạnh nhạt, cười nói: “Dùng kị binh đánh bất ngờ, trước tiên nhiễu loạn trận tuyến.”
Đằng Thường lại nói: “Vậy dân chạy nạn rất đông, nấu cháo cứu tế phí sức phí tài, mở hay không mở cửa?”
Đằng Vân nói: “Ăn no không biết ân trọng, chỉ lúc chịu khổ mới nhớ tới chi ân, nấu cháo cứu tế có thể khiến dân chạy nạn mang ơn, sau đó tổ chức cho họ trồng trọt, lương thảo ở biên quan có thể tự cấp tự túc một phần, dù lương thảo cung ứng không kịp, dân tâm cũng không dao động.”
Đằng Thường nghe, ánh mắt có chút chớp động, nhưng chỉ gật gật đầu, giống như ứng lời Đằng Vân, lại nhẹ giọng nói: “Làm khó ngươi… Làm khó ngươi nhớ không thiếu một chữ…”
Y nói xong, thanh âm có chút run rẩy, như tận lực khắc chế cái gì đó, lập tức bưng trà lên uống một hơi, che dấu thất thố.
Tay dấu trong ống áo của Đằng Vân nắm chặt thành quyền, binh pháp này đều là Đằng Thường dạy hắn, Đằng Vân nhớ phi thường rõ ràng, hắn biết Đằng Thường đang thăm dò mình, vì thế cố ý nói cho đối phương nghe, quả nhiên Đằng Thường nghe hiểu.
“Lần này Đằng tiên sinh tới biên cương, nhớ bảo trọng thân thể…”
Đằng Thường gật gật đầu, lập tức không nói gì nữa, quỳ an, lui ra ngoài.
Y ra khỏi Vân Phượng cung, vừa lúc Tiết Quân Lương tiễn bước Tiết Hậu Dương, theo quân đội tới ngoại môn, hướng biên cương.
Tiết Quân Lương biết Đằng Thường đến Vân Phượng cung, nhưng y không lo lắng, đều có Tưu Thủy bẩm báo lại tất cả cho y.
Tưu Thủy rất nhanh tìm lý do lại đây, đem sự tình nói hết: “Nô tỳ cảm thấy có một câu kỳ quái, Đằng Thường nói ‘Làm khó ngươi nhớ không thiếu một chữ’.”
Tiết Quân Lương dùng ngón trỏ gõ bàn, cũng không tỏ thái độ, nhưng trong lòng y rõ ràng, tất nhiên hoàng hậu đã sớm nhận thức Đằng Thường, hơn nữa quan hệ không ít.
Tưu Thủy tiếp tục lên tiếng: “Nô tỳ ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương mấy ngày nay, còn cảm thấy Hoàng hậu nương nương có chút… Có chút kỳ quái, nương nương không thích người hầu hạ, không thích trang điểm, rảnh rỗi liền đọc binh thư, Thái tử gia thường xuyên đến Vân Phượng cung, thỉnh Hoàng hậu nương nương dạy bắn cung, nô tỳ cho rằng… Hoàng hậu nương nương thân thể ngàn vàng, dù có là trưởng công chúa phụng quốc, sao có thể bắn cung…”
Lời của nàng chưa dứt, thình lình nghe Tiết Quân Lương không nhẹ không nặng vỗ bàn, ngữ khí không mặn không nhạt nói: “Tưu Thủy a, cô bảo ngươi chú ý nhất cử nhất động của hoàng hậu, không phải để ngươi nghi ngờ hoàng hậu, nếu chuyện đó cũng cần người nghĩ, vậy cô còn làm vua một nước làm gì?”
Tưu Thủy nghe y nói, trong lòng chợt lạnh, biết mình biểu hiện quá mức, vội vàng quỳ xuống dập đầu, bi thương nói: “Nô tỳ cũng vì tận trung, nô tỳ không dám, bệ hạ tha nô tỳ.”
Tiết Quân Lương vẫn dùng ngón trỏ gõ bàn, y nghiêng người dựa vào thượng tọa, có chút lười nhác, hai chân bắt chéo, từng chuỗi ngọc trên mũ miện lay động, một thân long bào uy nghi.
Tưu Thủy quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiết Quân Lương, nháy mắt có chút tâm động, nàng từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung Đằng quốc, vì thông minh nên được đi theo Đằng Thiển Y, xem như gặp đủ loại người, hoàng thân quốc thích cao quý tuấn mỹ thế nào cũng đã thấy, chính là những người đó không có khí thế như Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương không giận mà uy, lại càng thâm trầm, không thể đoán ra, khiến người ta mê muội.
Tưu Thủy vẫn luôn nhớ rõ chuyện bố ngẫu, Tiết Quân Lương đáp ứng sẽ cân nhắc, cho nên càng dốc sức giám thị Đằng Vân.
Nào biết tư thái này, ngược lại khiến Tiết vương không vui.
Tiết Quân Lương nói: “Ngươi không cần quay về Vân Phượng cung nữa, bảo Khương Dụ cho ngươi một bài tử, đi Chu Tú cung chờ tuyển chọn.”
“Bệ… Bệ hạ.”
Tưu Thủy mãnh liệt ngẩng đầu lên, nàng cao hứng cơ hồ nói không ra lời, vội vàng dập đầu: “Tạ ân điển của bệ hạ!”
Tiết Quân Lương phất phất tay, ý bảo nàng đi ra ngoài, nếu là trước kia, có lẽ y đã thu Tưu Thủy vào hậu cung , dù sao Tưu Thủy thông minh, tư sắc cũng không kém, trọng yếu hơn là, nàng biết khi nào nên nịnh nọt, khi nào nên yếu đuối, đối với một quân vương mà nói, vì sao không sủng hạnh một nữ nhân biết thuận theo ý mình chứ?
Tiết Quân Lương cảm thấy mình nhất định bị bệnh, mới có thể động lòng trước một hoàng hậu luôn luôn vân đạm phong khinh, không biết nũng nịu, không biết hầu rượu, càng không biết ca múa.
Có lẽ là nhìn quen hậu cung dịu dàng hợp lòng người, bỗng nhiên xuất hiện một phi tử có thể dụng binh đánh giặc, rất mới mẻ.
Tiết Quân Lương chỉ có thể thuyết phục bản thân như vậy, nếu không vì sao một hoàng hậu đáng ngờ như vậy, y lại thấy càng ngày càng thuận mắt?
Trên bàn trước mặt Tiết Quân Lương đặt một bản tấu chương, là Khương Dụ tập hợp lại, y mệnh Triệu Lục thăm dò chuyện trưởng công chúa Phụng quốc, Triệu Lục gửi thư về vài lần, Khương Dụ sợ thân phận của Triệu Lục bại lộ, đem thư đốt, sao toàn bộ nội dung của thư sang tấu chương.
Tấu chương viết rất kỹ càng tỉ mỉ, hẳn là nhờ Triệu Lục có quan hệ không nhỏ với Phụng vương.
Tiết Quân Lương nhìn tấu chương, cười một tiếng, Đằng Vân tán gẫu về thân thế của mình vài lần, Tiết Quân Lương không rõ hắn có giấu diếm điều gì không, nhưng cảm giác lúc hắn nói chuyện rất thực, bởi hắn nói rất nhiều chuyện Tiết Quân Lương cũng từng trải, đây là chuyện của hoàng gia, không phải người ngoài có thể hiểu hết được.
Mà những việc này, không có một việc được viết lên tấu chương…
Tiết Quân Lương mở ra đóng lại tấu chương nhiều lần, tựa hồ cực nhàm chán, chính là nhìn vẻ mặt của y, Khương Dụ cũng không dám tùy tiện hé răng.
—-
Tiết Hậu Dương và Đằng Thường tới biên quan, Đằng Thường hiến kế, dùng kị binh đánh bất ngờ, trước loạn trận tuyến của quân địch, lại có thể tu chỉnh quân mình, để tránh tướng sĩ lặn lội đường xa không thể tác chiến, đồng thời giải vây cho hoàng thành.
Đằng Tín trời trời sinh đa nghi, năm lần bảy lượt bị đánh lén, sao không sợ hãi, hơn nữa hắn xuất binh danh không chính ngôn không thuận, không được dân tâm, dưới tình huống như vậy, không dám tùy tiện hành động.
Chờ tập kích xong, đại quân của Tiết Hậu Dương cũng tu chỉnh ổn thỏa, liền phân binh thành ba lộ, Đằng Thường mang hai lộ binh, vây quanh hoàng thành, Tiết Hậu Dương mang một lộ binh khác, hướng đất phong của Đằng Tín.
Đất phong là gốc rễ của phản quân, nếu có thể đoạt được đất phong, phản quân vì thiếu lương liền không đánh đã bại.
Thứ nhất, Đằng Tín không ngờ Tiết Quân Lương sẽ phái binh trợ giúp cừu địch, thứ hai, cũng thật không ngờ người đối chiến với mình là Tiết Hậu Dương và Đằng Thường.
Đại quân của Đằng Tín bao vây hoàng thành, thế lực vốn phân tán, lúc này bị hai đại quân của Đằng Thường tấn công, nhất thời tan tác, không ít tướng sĩ bỏ chạy, vừa lúc đó, Đằng Tín lại nhận được bẩm báo, đất phong thất thủ, Tiết Hậu Dương dùng một số tiền lớn mua chuộc quan binh canh giữ cửa thành, Tiết quân vừa tới, cửa thành liền mở, Tiết Hậu Dương ra vào đất phong như chốn không người.
Đất phong thất thủ, sĩ khí phản quân hạ, cơ hồ quân lính tan rã, lúc này Đằng Thường như giẫm trên đất bằng, bắt giữ Đằng Tín và quan viên lớn nhỏ dưới trướng của hắn.
Đằng vương biết Tiết Quân Lương sẽ phái binh trợ giúp, bất quá hắn trăm triệu không ngờ, người tới cứu mình là Tướng gia Đằng Thường ngày xưa.
Thời điểm Đằng Thường tiến vào hoàng thành, dân chúng bên trong vẫn còn run sợ, bọn họ bị vây hơn nửa tháng, mày mà lưu trữ không ít lương thực, nếu không đã sớm biến thành tử thành.
Mọi người nhìn thấy Đằng Thường, có người nhận ra y, đột nhiên quỳ lạy trên mặt đất, hô to “Là Thường tướng… Tướng gia đã trở lại! Tướng gia trở về cứu chúng ta !”
Người nọ hô xong, lại có người liên tiếp hô lên, nhất thời, trong thành tiếng vang rung trời, ngay cả hoàng cung cũng nghe được.
Đằng Thường ngồi trên lưng ngựa, ngựa bị tiếng vang làm thất kinh, giơ chân hai cái phát ra tiếng phì phì trong mũi, y vội kéo cương ngựa, dưới chân ngựa dòng người như thủy triều, sôi nổi quỳ xuống, mà ngay cả binh sĩ thủ thành cũng dập đầu lạy.
Tình cảnh tang thương này, khiến Đằng Thường đỏ mắt.