Phụng Minh chưa bao giờ biết Triệu Lục cũng dính người, ngày thường Triệu Lục luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng, hơn nữa tác phong làm việc cứng rắn, thế nhưng hai ngày nay, chỉ cần rảnh rỗi liền tới đây nhìn mình.
Phụng Minh nghĩ, có lẽ do y sắp xuất chinh, vì chính hắn cũng không muốn y đi đánh giặc, nhưng ở Phụng quốc, Phụng Minh chỉ tin tưởng một mình Triệu Lục vô điều kiện.
Triệu Lục không thích nói chuyện, cũng không thường biểu lộ tình cảm, trước kia đều như thế, cho nên Phụng Minh không để ý, nhưng trong lòng Triệu Lục rõ ràng, bản thân có chút bất an, hiện giờ hai nước sắp giao chiến, cuối cùng ngày này phải tới.
Phụng Minh truyền đại thần thương nghị kế sách xuất binh, mọi người nhượng Lữ tướng lên tiếng, Lữ Thế Thần nói: “Vi thần là một thư sinh, chỉ hiểu an dân thế nào, chuyện hành quân đánh giặc còn phải xem ý kiến của Trục Lộc hầu.”
Triệu Lục nhìn bản đồ, trầm ngâm một chút, tựa hồ đang suy tư, hiện giờ mỗi một câu y nói đều thập phần gian nan, đều giày vò lòng y.
Bởi vì mỗi một bước đi của y, đều mang theo lừa gạt, lừa Phụng Minh, khiến hắn bại dưới tay Tiết Quân Lương.
Triệu Lục nói: “Tiết quốc binh hùng tướng mạnh, hiện giờ Tiết vương lại thu phục quân đội Đằng quốc, càng không thể khinh thường, mặt ngoài là chúng ta ở thế hạ phong… Nhưng Đằng quốc quy thuận, Đằng vương hạ ngục, dân tâm nhất định bất hòa, Đại vương có thể lợi dụng điểm này, bắt đầu tử Đằng quốc, chiếm lĩnh Đằng quốc, thì có thể tấn công Tiết quốc từ hai phía.”
Mọi người nghe xong đều gật đầu, Lữ Thế Thần nói: “Là hảo kế sách, nhưng Đằng quốc xa xôi, hành quân không đổi, sao có thể đoạt được Đằng quốc?”
Triệu Lục nói: “Đằng quốc hiện tại nhân tâm hoảng sợ, không ngại phái người tung lời đồn, nói Tiết vương muốn chặt đầu Đằng nam hầu, hơn nữa ghi hận người Đằng quốc sát hại hoàng hậu, sẽ nhổ cỏ tận gốc Đằng quốc, cứ như vậy khiến bách tính Đằng quốc cảm thấy bất an, đương nhiên không rảnh đánh giặc. Dưới loại tình huống này, thần chờ lệnh lĩnh một vạn quân tiên phong, dùng kị binh tập kích, nhiễu loạn quân tâm, buộc bọn họ mở thành đầu hàng.”
Y nói xong, mọi người sôi nổi tỏ vẻ đồng ý, cái này đúng là biện pháp tốt, Phụng Minh cũng hiểu không tồi, cứ như vậy chiếm được Đằng quốc, Đằng quốc có lương có nước, có doanh trại không sử dụng, đến lúc đó Phụng quốc và Đằng quốc hai mặt tiến công, Tiết Quân Lương kẹp ở giữa, dù có vạn đại quân, cũng khó cố thủ.
Lữ Thế Thần nói: “Mặc dù có lý, nhưng vi thần sợ Tiết vương sẽ phái binh chặn đường lui của Trục Lộc hầu, đường lui đã đứt, chẳng phải binh tẫn hết lương?”
Phụng Minh nói: “Cô liền phái người giả vờ xung đột, quấy nhiễu trước mặt Tiết quốc, như vậy phân tán chú ý của Tiết Quân Lương, Trục Lộc hầu có thể thuận lợi tới Đằng quốc.”
Triệu Lục gật gật đầu, trong lòng lại thở dài, Phụng Minh tin y như thế, còn muốn giúp y quét dọn nguy hiểm.
Mọi người cùng thương lượng vạn toàn chi kế, thẳng đến khi trời tối, đại môn hoàng cung sắp đóng cửa, các đại thần mới tản đi, mà Triệu Lục liền ở lại trong cung.
Mặc dù rất nhiều người cảm thấy Triệu Lục nhờ bước lên long sàng mới được thăng quan tiến chức, nhưng không thể không thừa nhận, Triệu Lục thông thạo binh thư, hành quân đánh giặc, không ai sánh bằng, khiến người bội phục.
Ít ngày nữa Triệu Lục sẽ xuất chinh, nhưng khổ Phụng Minh, bị y gây sức ép nhiều lần, Phụng Minh đã từng là võ tướng, hiển nhiên thể lực không kém, cũng không chịu nổi.
Chính là hắn chưa bao giờ cự tuyệt Triệu Lục, ngay cả đầu gỗ Lữ Thế Thần đều nhìn ra. Có một lần Phụng Minh và Lữ Thế Thần thương thảo chuyện trùng kiến Minh Thủy, xem nhẹ Triệu Lục, hai người trò chuyện với nhau thật vui, Triệu Lục đều không biết hóa ra mình ăn dấm, trước mặt Lữ Thế Thần liền hôn Phụng Minh.
Phụng Minh tâm mỏng hơn y, Triệu Lục vì hắn ăn dấm, hắn đương nhiên vui mừng, nhưng sợ dọa đến Lữ Thế Thần, Lữ Thế Thần là thư sinh, khó tránh khỏi có chút cổ hủ, mặt mày đỏ bừng, thật lâu không dám ngẩng đầu nhìn hai người, tổng cảm thấy nên trở về thôi.
——-
Hôm sau Phụng Minh tỉnh lại thì đã gần chính ngọ, Thụy Tuyết đứng một bên, biểu tình không biết là khóc hay cười, thấy hắn tỉnh liền nhanh chóng tới hầu hạ rửa mặt mặc quần áo.
Phụng Minh trên người đau nhức, tuy đã quen chuyện này, nhưng thân thể hắn không phải sắt đá, liên tiếp vài ngày hiển nhiên ăn không tiêu.
“Chủ tử nhà ngươi đâu?”
Thụy Tuyết mấp máy môi, run giọng nói: “Chủ tử nói việc này không nên chậm trễ, sáng nay đã mang binh xuất chinh.”
Phụng Minh sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Làm sao vậy, ta còn không luyến tiếc, ngươi khóc làm gì? Luyến tiếc chủ tử nhà ngươi sao?”
Thụy Tuyết xoa xoa khóe mắt, “Nô tỳ… Nô tỳ thay ngài luyến tiếc.”
Phụng Minh nói: “Ta tin y nhất định bình an trở về, Triệu Lục đánh giặc, chưa từng thua qua.”
Thụy Tuyết nghe thế, rốt cuộc nhịn không được, nước mắt thi nhau rơi xuống, Phụng Minh còn xem nàng là tiểu nữ tử, chưa từng thấy chiến tranh, an ủi vài câu, cho nàng về nghỉ tạm.
Hắn nào biết, Thụy Tuyết khóc là vìTriệu Lục đi rồi, đi thật tiêu sái, chắc chắn không trở về. Trước khi đi Triệu Lục còn vuốt tóc Phụng Minh, nhẹ giọng dặn Thụy Tuyết, hầu hạ Phụng Minh chu đáo, nói bên cạnh không có người vừa ý hắn, chỉ có Thụy Tuyết thân thiết hơn.
Triệu Lục phủ thêm áo giáp, lại liếc mắt nhìn hướng hoàng cung một cái, điểm một vạn thân tín, dựng thẳng đại kỳ, đề bốn chữ “Trục Lộc tiên phong”, chậm rãi phát binh hướng Đằng quốc.
——-
Đằng Vân mang binh tới Đằng quốc tu miếu, dân chúng nghe lời đồn, nói Tiết Quân Lương muốn giết Đằng nam hầu, còn sợ dân chúng Đằng quốc tác loạn, muốn giệt trừ hậu hoạn, nhưng Đằng Vân vừa đến liền xóa bỏ băn khoăn trong lòng họ.
Quan viên địa phương sợ uy nghi của Tiết Quân Lương, tuy không muốn ra tiền xuất lực, nhưng vẫn giúp Đằng Vân tu miếu.
Căn bản ba huynh đệ họ Hà không phục Đằng Vân, tuyên bố chỉ giám sát, thà bị chặt đầu cũng không làm việc cực nhọc, Đằng Vân không cưỡng cầu bọn họ, tự mình xăn tay áo, cùng các tướng sĩ vất vả.
Ba huynh đệ họ Hà nhìn trong mắt, tuy vẫn không phục, nhưng không còn chửi rủa Đằng Vân.
Những phú hào của Đằng quốc, người có tâm hoài thiên hạ đều tới bái phỏng Đằng Vân, giúp hắn tiền tài tu miếu, không ít lưu dân và người địa phương đều sôi nam tham gia quân đội, không mấy ngày đã được hai vạn người.
Đằng Vân thường xuyên xuất chinh bên ngoài, nhưng dù gì Đằng quốc cũng là quê hương của hắn, ai thanh quan ai tham quan hắn đều biết rõ.
Đằng Vân mang ba huynh đệ họ Hà đến quỷ phủ của các tham quan, bắt nhi tử của họ xung quân, có bậc trưởng bối nào muốn con mình nhập ngũ, phàm là không muốn nhập ngũ, liền góp bạc cho quân lương.
Không có nhi tử thì bắt bọn họ lại, nói những người này có tâm phản quốc, phải mất đầu, bằng không sau này nguy hại giang sơn xã tắc, tham quan đương nhiên sợ chết, chỉ có thể lấy tiền bạc hối lộ cho Đằng Vân.
Cái Đằng Vân cần chính là kết quả này, mang theo ba huynh đệ họ Hà có thể trấn áp, luận công phu, hộ vệ phủ quan căn bản không đấu lại, muốn mạnh bạo cũng không được.
Rất nhanh chuyện rơi vào tai Tiết Quân Lương, một số quan viên tốc giác Đằng Vân thu hối lộ cường thưởng bách tính, khiến dân chúng Đằng quốc lầm than.
Tiết Quân Lương vừa lấy được tố giác, Đằng Vân liền phái Hà trung đưa sổ nghi chép tới, trong vòng ngày trưng thu ba vạn binh sĩ, trưng thu vô số vàng bạc, toàn bộ sung quân lương.
Tiết Quân Lương hỏi Hà Trung: “Đằng Anh có từng tham ô?”
Hà Trung gãi gãi đầu nói: “Bạc đều do ba người chúng ta thu, hắn không hề chạm qua dù chỉ một nén.”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, cũng không nói tiếp, không dặn dò gì, y nghĩ nếu đối phương dám làm như thế, hiển nhiên cũng có biện pháp bình ổn, không cần y làm điều thừa.
Đằng Vân phái thám tử thăm dò tin tức, biết là Trục Lộc hầu dẫn một vạn binh, hướng bên này, Đằng Vân trưng thu ba vạn binh, cố thủ Đằng quốc, lương thảo có, tiền bạc sung túc, cũng không úy kỵ cái gì.
Nhưng ba vạn binh này phần lớn là tân binh, nếu thật sự ra chiến trường, chưa trải qua huấn luyện, nếu giao phong trực tiếp với Trục Lộc hầu, phần thắng không lớn.
Đằng Vân sai người đào hầm bố trí bẫy rập, hơn nữa phái binh chỉ thủy, bày thuyền trận, chặn quân đội của Trục Lộc hầu lại.
Tinh binh tiên phong của Triệu Lục quả nhiên sập bẫy, bị binh sĩ mai phục bên cạnh giết trọn ổ, tuy quân của Trục Lộc hầu được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng khó tránh khỏi kinh hoảng, chúng tướng sĩ phóng ngựa bò lên hố, quay đầu chạy về.
Đằng Vân không cho người đuổi theo, chỉ tiếp tục bảo vệ chỉ thủy.
Ba huynh đệ họ Hà không có kiên nhẫn chờ đợi như vậy, muốn xuất trận giết một lần thống khoái, Đằng Vân liền phái ba người nửa đêm đến cướp trại, quấy rầy quân địch, không cho Triệu Lục dựng xong quân doanh.
Ba người dẫn hơn mười đội nhân mã, tập kích từ ba phía, nhưng không liều mạng chém giết, phá một lúc rồi chạy trở về, quân địch thấy người chạy liền đuổi theo, kết quả trời tốt lại sập hố.
Hà Trung thấy quân địch ngu ngốc, liền đắc ý vênh váo, kết quả bản thân cũng sập bẫy, ngựa gãy chân, Triệu Lục vừa lúc dẫn người qua, gần đánh tới nơi, Hà Trung phải triệu hồi mã ngăn Triệu Lục lại, phái binh sĩ cứu Hà Trung ra.
Triệu Lục cả đời hành quân đánh giặc, đương nhiên lão luyện, hai người giáp công chỉ là chuyện nhỏ với y.
Đằng Vân thấy ba người chậm chạp chưa về, phái người thăm do, thám tử hồi báo ba vị tướng quân bị Trục Lộc hầu chặn trước chi thủy, đang chém giết.
Đằng Vân biết không hay, phái các tướng sĩ trên chỉ thủy giơ đuốc, đánh trống vang vọng bốn phía, giả vờ muốn xuất chiến, còn mình mang ba mươi kỵ binh lên bờ cứu người.
Hắn qua đúng lúc Hà Trung vừa ra khỏi hố, xông lên muốn đấu với Triệu Lục, Đằng Vân sai người vây Triệu Lục, cũng không dám đánh lâu, sợ binh mã Phụng quốc đuổi theo, người đông thế mạnh liền không dễ ứng phó.
Mọi người vây quanh Triệu Lục, cố ý lộ ra sơ hở, để Triệu Lục thoát vòng vây, lên ngựa quay về đại doanh, Đằng Vân cũng không ham chiến, chờ Triệu Lục đi rồi, lập tức dẫn tướng sĩ về chỉ thủy.
Trong quân đều có công văn đem việc này bẩm báo kinh thành, Tiết Quân Lương gọi Tiết Hậu Dương đến xem công báo, Tiết Hậu Dương khiếp sợ không thôi.
“Này… Thần đệ không thể tin được, nếu Đằng Anh sáng suốt như thế này, sao lại giúp Đằng Thiển Y phóng hỏa?”
Tiết Quân Lương cũng lắc lắc đầu, “Ta cũng không rõ.”
Tiết Hậu Dương nhớ ra cái gì đó, nói: “Bệ hạ, Triệu Lục lãnh binh đến, tuy Đằng Anh ngăn được quân địch, nhưng đó có phải là kế sách lâu dài không, một khi quân địch phát hiện tất cả thủ hạ của Đằng Anh đều là tân binh, hiển nhiên lập tức tấn công, đến lúc đó Đằng quốc nguy hiểm, không bằng phái binh trợ giúp, có thể khiến dân chúng an tâm.”
Tiết Quân Lương đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu, nói: “Ngươi cứ chờ Triệu Lục quy hàng thôi.”
Tiết Hậu Dương không rõ, nhưng Tiết Quân Lương lại không nói ra, hắn cũng không tiện hỏi thêm.
Đằng Vân biết Đằng quốc có bao nhiêu thực lực, hiện tại không kịp thao luyện binh sĩ, Triệu Lục ở phía bắc chỉ thủy, mình ở phía nam chỉ thủy, chỉ có thể lấy nước ngăn cách, Triệu Lục chậm chạp không phát binh, cũng khiến Đằng Vân có chút kiêng kị.
Đằng Vân ngồi trên thuyền nhìn bờ bên kia, trong lòng ngẫm nghĩ đối sách, liền nghe tiếng người ca hát, một thuyền nhỏ xuôi dòng, vải bát che mưa gió, hướng bên này mà đến.
Hình như người trên thuyền là một khất cái, trên tay cầm một cái bát, vừa hát vừa giơ bát qua lại, tướng sĩ trên thuyền nhìn thấy, liền lấy trường thương chọc vào thuyền của hắn, muốn ngăn hắn.
Tên khất cái kia cười rộ lên, dùng gậy trúc gạt nhẹ, liền khiến trường thương trong tay tướng sĩ rơi xuống nước, ‘tõm’ một tiếng không còn bóng dáng.
Ba huynh đệ họ Hà là người luyện võ, lòng hiếu thắng nổi lên, cầm trường mâu khoa tay múa chân, kết quả trường mâu chưa đụng tới thuyền nhỏ, Hà Trung xui xẻo bị một mảnh vỡ đập trúng ngực, nằm ngửa nửa ngày không dậy nổi.
Mảnh vỡ đen thui, còn đầy mùi thối.
Đằng Vân bảo mọi người dừng tay, đi ra phía trước, chắp tay nói: “Chẳng lẽ vị anh hùng này muốn xung quân?”
Tên khất cái cười một tiếng, “Tiểu bạch kiểm ngươi ngược lại thông minh?”
“Tiền bối chỉ ra tay, không dùng hết sức, thuyết minh không muốn chấp nhặt với chúng ta, cũng không có địch ý.”
Tên khất cái nói: “Nếu ngươi biết đạo lý này, vì sao chỉ trú binh tại chỉ thủy?”
Đằng Vân sửng sốt, không hiểu được ý tứ của hắn, nói: “Còn cần thỉnh tiền bối chỉ giáo.”
Tên khất cái nói: “Triệu Lục đã ở phía bắc chỉ thủy mười ngày, nếu muốn tấn công đánh hạ Đằng quốc, nhất định sớm hành động, hiện giờ chỉ thấy khói bếp không thấy kích trống, thuyết minh Triệu Lục không có ý phát binh, chính như ngươi nói, không có địch ý.”
Đằng Vân nghe hắn nói vậy, cảm thấy có lý, nhưng Trục Lộc hầu đến đây không phải để đánh giặc, chẳng lẽ để đầu hàng sao?
Tên khất cái nói: “Chi bằng tướng quân bày trận, chính diện giao phong một lần, Triệu Lục không có viện binh, nếu không địch lại còn có thể cắt lương thảo của y, ba vạn nhân mã lại e sợ một vạn nhân mã của y ư?”
Đằng Vân nghe xong, âm thầm kinh hãi, người này nhìn nhận sắc bén, lại hiểu rõ suy nghĩ của mình, khiến Đằng Vân vừa mừng vừa sợ, hắn yêu mến nhân tài, mà đối phương nói chuyện rõ rang trọng điểm, hơn nữa công phu không kém, nếu có thể thu về thì tốt, nếu không thể liền là họa lớn.
Đằng Vân lập tức chắp tay, thỉnh người nọ tọa trấn, tên khất cái nghe xong, thế nhưng không cự tuyệt, cười nói: “Tại hạ lần đầu tiên tới Đằng quốc, Đằng nam hầu ghét bỏ tại hạ tướng mạo xấu xí, đánh ba mươi trượng đuổi khỏi thành, không ngờ đều là họ Đằng, lại không có cùng khí phách.”
Lúc này ba huynh đệ họ Hà xen mồm nói: “Ngươi thế mà kêu xấu, ngươi có xấu bằng ba người chúng ta đâu? Ngươi thối mới đúng!”
Đằng Vân nhịn cười, cung kính mời hắn lên thuyền lớn, sai người múc nước để hắn rửa mặt chải đầu một phen.
Tất cả mọi người không ngờ tới, tên khất cái này vừa sửa soạn xong, lại là mỹ nam tử khí độ bất phàm.
Hà Trung nói: “Ngươi vừa rồi còn nói Đằng Anh là tiểu bạch kiểm, ta thấy mặt ngươi còn bạch hơn hắn!”
Người nọ cười một tiếng, “Đáng tiếc tiểu bạch kiểm ta đây, vừa rồi không cẩn thận thắng tướng quân.”
Hà Trung bị phản bác, liền ngậm miệng, trên mặt đỏ lên, ồn ào nói muốn đánh với hắn lần nữa, lúc trước là sai lầm.
Đằng Vân vẫn luôn lấy lễ đối đãi, người nọ cũng có sở động, nói: “Tại hạ Triệu Thống, là người hầu cận của Trục Lộc hầu Triệu Lục.”
“Triệu Lục?”
Ba huynh đệ họ Hà hét to một tiếng, rút kiếm muốn chém chết Triệu Thống, Triệu Thống cũng không kích động, tay không đoạt được trường kiếm của hắn, trở tay một cái, trực tiếp tra kiếm vào vỏ.
Cười nói: “Các vị tướng quân không cần hoảng, tại hạ tới thay mặt Trục Lộc hầu quy hàng.”
Hà Trung nói: “Thiên tài tin ngươi!”
Triệu Thống từ trong ngực lấy thư ra, là thư tự tay Triệu Lục viết, trên đó nói y vốn là người Tiết quốc, vì thụ đại ân của Tiết vương, cam nguyện xa quê hương tới Phụng quốc, giúp Tiết vương tìm hiểu tin tức.
Đây là thư Triệu Lục viết khi còn ở Tiết quốc, phía dưới có ấn tín của Tiết Quân Lương, để tránh ngày sau gặp mặt giết hại lẫn nhau.
Nhưng Triệu Lục không ngờ tới, y chỉ định trà trộn vào quân doanh, thế nhưng một đường lên tới tướng quân, bị Phụng Minh mang vào cung, cuối cùng biến thành Hầu gia dưới một người trên vạn người.
Lúc này, Trục Lộc hầu muốn bứt ra càng thêm khó khăn.
Hiện giờ Phụng Minh phái người tấn công Phụng quốc, Triệu Lục chọn binh sĩ thân tín của người, vừa lúc cao thấp cùng nhau quy thuận.
Đằng Vân đọc qua thư, hai tay phát run, hắn chưa từng nghĩ Tiết Quân Lương tâm cơ sâu như thế, mai phục xa như thế, ngay cả Trục Lộc hầu không ai bì nổi của Phụng quốc cũng là người của Tiết Quân Lương, đây là điều hắn trăm triệu lần không dám tưởng tượng.
Đằng Vân không khỏi nghĩ đến, nếu có một ngày, Tiết Quân Lương phát hiện, biết mình căn bản không phải Đằng Anh, biết hoàng hậu đã chết kia kỳ thật bị thay đổi, kết cục thế nào, hắn hoàn toàn không biết, vì hắn không hiểu được Tiết Quân Lương.
Hôm sau Đằng Vân gọi Triệu Thống, phái ba huynh đệ họ Hà chỉ huy chỉ thủy, tự hắn đến gặp Triệu Lục.
Triệu Lục sớm có được tín hiệu, đã dọn xong binh mã, một vạn người đứng chỉnh tề, bả đao thương kiếm đều đặt bên chân, tay không cầm binh khí, thể hiện thành tâm.
Triệu Thống bái kiến chủ tử của mình, tay Triệu Lục chấn động, đem trường thương của mình cắm trên mặt đất, sau đó tháo mũ giáp xuống, dẫn dắt mọi người quy hàng.
Chuyện Triệu Lục quy hàng khiến cả Phụng quốc chấn động, mọi người sôi nổi nghị luận, có người mắng Triệu Lục bội bạc, có người nhân cơ hội bôi nhọ y, mới đầu Lữ Thế Thần không tin, phái người thăm dò, chỉ nhìn thấy mũ giáp và ngân thương cắm trên mặt đất.
Vì thế thám tử đem trường thương và mũ giáp của Trục Lộc hầu về Phụng quốc, không ai không tin nữa, Lữ Thế Thần vẫn luôn kính trọng Triệu Lục, đương trường khiếp sợ lảo đảo vài bước.
Không mấy ngày có người cầu kiến Triệu Lục, người tới là Thụy Tuyết, sau khi Thụy Tuyết đặt hết đồ đạc xuống, liền đưa ra một đoạn cầm, trên cầm còn vết máu đã khô.
Thụy Tuyết nói: “Chủ tử… Hầu gia phủ bị niêm phong, tội danh của ngài tày trời, có người bắt thuộc hạ muốn khảm đầu, Lữ tướng thả ta ra khỏi thành, bảo ta đưa cầm này tới gặp chủ tử.”
Tay Triệu Lục khẽ run lên, nhẹ nhàng vuốt ve đoạn cầm đứt dây, không nói gì.
Thụy Tuyết rơi lệ nói: “Chẳng lẽ ngài không hỏi Phụng vương sao?”
“A… Hắn thế nào.”
Thụy Tuyết có chút nghẹn ngào, “Phụng vương hắn… Thuộc hạ chỉ có thể nói… Chỉ có thể nói hắn còn sống.”
Đằng Vân đề phòng Triệu Lục không thật sự quy thuận, cho nên phái người tới thám thính tin tức, có người Phụng quốc đột nhiên đến tìm y, cũng khó trách Đằng Vân sẽ có lòng nghi ngờ.
Hắn không nghĩ tới, lại nghe được những câu như vậy.
Đằng Vân hít một tiếng, hắn nghe qua quan hệ giữa Triệu Lục và Phụng Minh, tuy không rõ vì sao giữa hai nam tử cũng có loại tình cảm này, nhưng nhìn thái độ của Thụy Tuyết, không phải giả vờ bi thương, có lẽ hết thảy là tạo hóa trêu người.