Dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, ngoạn nhạc khắp chốn, An Trữ sắp bị nơi phồn hoa hấp dẫn đến quên cả mục đích chuyến đi. Nhưng dẫu sao cuối cùng cũng tới gần hồ Động Đình. Đông Phương Ngọc còn chưa có mở miệng, Lâm Nhất Hổ đã làm ngơ quay mặt sang hướng khác. Đông Phương Ngọc định cũng không “làm phiền” hắn, chính mình viết thiếp bái phỏng trực đăng Cái bang Giang Nam phân đà đi.
Giang Nam là nơi nào? Giang Nam là đại bản doanh của Đông Phương gia nha!
Quả nhiên, giữa trưa bái thiếp, buổi chiều đã thu được trả lời, Lưu tổng quản của Giang Nam phân đà rất hoan nghênh Đông Phương Ngọc hai người tới thăm quý phủ. Về phần Lâm Nhất Hổ, vốn là người Cái bang thôi, Đông Phương Ngọc thậm chí còn khách khách khí khí nói với hắn: “Hai huynh đệ ta xin phép từ biệt Lâm đường chủ, đa tạ Lâm đường chủ một đường dẫn chúng ta lại đây.”
Sắc mặt Lâm Nhất Hổ từ lúc đi cùng bọn họ đã được ngày nào tốt quá, hiện tại trăm ngàn biến đổi, hồng hồng rồi lại hắc hắc…
“Nhưng lúc trước chính các ngươi nói phải cùng liên thủ.” Lâm Nhất Hổ phi thường bất mãn.
“Chúng ta bây giờ cũng là liên thủ a.” Đông Phương Ngọc khiêu mi, “Huống hồ dọc đường đi chúng ta cũng không có bức hiếp Lâm đường chủ ngươi, kỳ thật ngươi tùy thời đều có thể rời đi, đi theo chúng ta chẳng qua chỉ là nửa tin nửa ngờ, nhưng đến gần thời khắc cần thiết ngươi lại thận trọng quá mức. Thận trọng không phải không tốt, có điều ngươi đã có chỗ khó xử, vậy hẳn không ngại mỗi người một ngả, sau này còn gặp lại.”
Lâm Nhất Hổ nhất thời nghẹn lời, Đông Phương Ngọc nói không sai…Hắn tin tưởng thực lực của Đông Phương Ngọc, nhưng lại hoài nghi dụng tâm của y.
Đông Phương Ngọc cầm lấy vài lọn tóc rủ xuống ngoài mũ sa của An Trữ mà chơi đùa, mỉm cười mở miệng: “Chuyến đi này cũng đa tạ ngươi giúp An Trữ giải buồn.”
…Lâm Nhất Hổ tức tối, vung tay: “Để ta xem các ngươi làm như thế nào, Tam đương gia đừng để đến lúc đó phải mang tiếng xấu chịu người đời sỉ vả mới tốt!”
An Trữ bực hắn dám nói Đông Phương Ngọc như vậy, muốn tiến lên phía trước tranh luận với hắn, kết quả quên sợi tóc còn đang trong tay Đông Phương Ngọc, dùng sức một cái
Đông Phương Ngọc nhìn An Trữ thò tay vào mũ sa nhu nhu da đầu, bất giác bật cười, ngẩng đầu đối Lâm Nhất Hổ nói: “Lâm đường chủ yên tâm, ta có cưng chiều ấu đệ đến đâu, cũng vẫn sẽ giữ gìn thanh danh của mình.”
Lâm Nhất Hổ hừ lạnh một tiếng: “Vậy tại hạ cáo từ.”
“Tạm biệt.” Đông Phương Ngọc cười đáp.
Nhìn bóng dáng Lâm Nhất Hổ rời đi, giác thấy có người kéo níu níu tay áo, Đông Phương Ngọc cúi đầu: “Làm cái gì?”
“Chúng ta có phải hay không sắp đi làm đại sự a?” An Trữ ngẩng đầu hỏi.
Đông Phương Ngọc khoanh tay cười hỏi: “Cái gì là đại sự?”
“…Ân, chính là oanh động võ lâm, chấn kinh thế nhân, lưu danh sử sách đi?” An Trữ nghiêng nghiêng đầu.
Đông Phương Ngọc ngẫm lại, vỗ vỗ đầu hắn: “Nói không chừng là đúng nga.”
Oa! Mắt An Trữ lập tức lòe lòe tỏa sáng, Đông Phương Ngọc buồn cười lại vỗ vỗ đầu hắn: “Đi thôi.”
Tổng quản Cái bang Giang Nam – Lưu Dần Phong có tiếng nham hiểm, tuổi đã trung niên, võ công cao cường, năng lực cũng không tồi, là một trong những người có khả năng tiếp nhận chức vị bang chủ Cái bang.
An Trữ đi theo sau Đông Phương Ngọc bước vào đại môn, hết nhìn đông tới nhìn tây một phen. Lại nói tiếp, tuy là Cái bang, nhưng bày biện a, bố cảnh a, phải nói là cực kỳ lịch sự tao nhã. Khóe miệng Đông Phương Ngọc xả ra một mạt cười lạnh, thấy Lưu Dần Phong ra nghênh đón, liền dắt An Trữ tiến vào.
“Tại hạ Lưu Dần Phong, gặp qua Tam đương gia, tiểu thiếu gia.” Lưu Dần Phong bế quyền làm lễ nói, “Tam đương gia đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này a.”
“Đâu có, đâu có,” Đông Phương Ngọc cũng bế quyền nói, “Tại hạ cũng nghe uy danh của Lưu tổng quản đã lâu, vẫn luôn muốn tới bái phỏng.”
“Ha ha”, Lưu Dần Phong cười to, “Thỉnh!”
Đông Phương Ngọc nắm tay An Trữ theo Lưu Dần Phong vào đại đường, Lưu Dần Phong phân phó người dâng trà.
An Trữ mang theo mũ sa, trái phải nhìn quanh, Lưu Dần Phong không khỏi nhìn hắn nhiều một chút. Đông Phương Ngọc thấy thế, liền cười nói: “Mặt An Trữ bị thương, đi lại trên đường khó tránh khỏi bị người để ý, khiến cho hoảng sợ, nên mới đội mũ sa.”
Lưu Dần Phong gật đầu: “Tại hạ xá tiểu công tử không cần câu nệ.”
“Ân, tạ ơn Lưu chủ quản.” An Trữ cũng làm vẻ nho nhã lễ độ trả lời, lập tức bỏ mũ xuống.
Lưu Dần Phong trong lòng nghĩ, có nghe thấy Đông Phương gia mới thu nhận một cái nghĩa tử, diện sửu thanh ách, được Đông Phương Ngọc đặc biệt cưng chiều. Kỳ thật vẫn hiếu kỳ muốn nhìn tận mắt, vì thế đợi An Trữ bỏ mũ sa xuống mà cẩn thận đánh giá một chút.
Đông Phương Ngọc nhẹ nhàng thay An Trữ sửa sang lại sợi tóc tán loạn, mới hướng Lưu Dần Phong nói: “Khiến Lưu chủ quản chê cười rồi.”
Lưu Dần Phong vội vàng lắc đầu: “Làm sao làm sao, chỉ nói ngày đó là kẻ nào nhẫn tâm đả thương người như vậy mà thôi, tiểu công tử tri thư đạt lễ, tính cách ôn nhuận, tựa như phác ngọc chưa được gọt giũa a.”
Một phen qua lại, may là An Trữ phản ứng chậm, mặt mày hớn hở, càng thêm hữu lễ: “Lưu chủ quản quá lời rồi.”
Đông Phương Ngọc giật nhẹ khóe miệng, tùy ý tiểu tử này diễn trò.
Ba người vì thế lại bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển, hàn huyên chốc lát, Lưu Dần Phong mới nghiêm nghị hỏi: “Tam đương gia đệ thiếp bái phỏng, là vì có việc tìm đến Cái bang, xin hỏi là chuyện gì?”
Đông Phương Ngọc cười cười, nâng chén trà lên, thổi thổi bọt trà, lại uống một hơi, sau đó mới nói: “Sự tình khá lớn, ngay cả tiểu đệ ngu dốt của ta đây cũng biết.”
Sắc mặt Lưu Dần Phong càng thêm nghiêm túc, An Trữ thấy Đông Phương Ngọc nhìn về phía mình, nháy mắt mấy cái, là muốn hắn nói sao? Nhưng mà cái gì hắn cũng không biết a…Ngay cả Lưu Dần Phong cũng nhìn về phía hắn, An Trữ khẽ mím môi, cuối cùng mở miệng: “Cái bang có bại hoại.”
…Đông Phương Ngọc đặt chén trà xuống, vờ nắm tay che miệng ho nhẹ một cái để che dấu ý cười, một bên không có bỏ qua một tia lóe lên dưới đáy mắt Lưu Dần Phong.
“Ta cũng chỉ là nghe lời đồn đãi, Cái bang gần đây chính là không ngừng có người trúng độc?” Đông Phương Ngọc tùy tiện nói bừa một cái lý do, có sai cũng không lo, dù sao chỉ cần quy tội “người qua đường truyền miệng” là được.
Trong mắt Lưu Dần Phong lần này cũng lóe qua một thứ gì đó. Đông Phương Ngọc thầm nghĩ vận khí của mình quá tốt, một câu đã trúng. An Trữ tuy rằng không rõ suy tính trong đó, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi im không nói.
“Kỳ thật cũng không liên quan đến ta, chẳng qua xá đệ một lòng hiệp nghĩa, sau khi nghe thế, nhất định muốn ta đến xem, nếu chuyện này Lưu chủ quản cũng không biết, vậy thuận tiện nói cho Lưu chủ quản một tiếng.” Đông Phương Ngọc tiếp tục tán dóc.
Lưu Dần Phong trầm ngâm một chút, mới ngẩng đầu nói: “Đa tạ Tam đương gia cùng tiểu công tử quan tâm tới Cái bang, tại hạ chắc chắn sẽ tra rõ việc này.”
“Lưu chủ quản khách khí.” Đông Phương Ngọc cười nói, “Nếu cần tại hạ hỗ trợ, lưu chủ quản cứ việc nói đừng ngại.”
“Vậy xin tạ ơn Tam đương gia trước.” Lưu Dần Phong bế quyền nói.
Đông Phương Ngọc liền đứng dậy: “Tại hạ hôm nay đến đây cũng là vì việc này, nếu đã báo cho Lưu chủ quản, chúng ta cũng không tiện ở lâu, không quấy rầy Lưu chủ quản.”
Lưu Dần Phong cũng đứng dậy: “Bởi vì chuyện riêng trọng đại, ta cần phải đi điều tra rõ, hôm nay đành không lưu lại hai vị khách quý, ngày khác nhất định đáp tạ hai vị.”
“Khách khí.” Đông Phương Ngọc nói: “Vậy xin cáo từ trước.”
“Ta tiễn nhị vị.” Lưu Dần Phong cũng rất thẳng thắn.
Ra khỏi phân đà, Đông Phương Ngọc giúp An Trữ đội mũ sa, cùng hắn dạo bộ về khách đang ở tạm.
Dọc đường đi An Trữ im lặng, khác xa so với ngày thường. Đông Phương Ngọc khóe miệng mang theo ý cười, cũng không quản hắn. Chờ tới khi trở về khách , vào phòng, mới bỏ xuống mũ sa, hỏi: “Nghĩ cái gì, suy nghĩ cẩn thận không?”
An Trữ nháy mắt mấy cái nhìn về phía y, thành thật lắc lắc đầu.
Vừa lúc có người gõ cửa: “Tam đương gia, có dùng trà hay không?”
Đông Phương Ngọc gật đầu: “Một ấm bích loa xuân, lấy thêm một ít điểm tâm đến nữa.”
“Là.” Tiểu nhị vâng dạ, lui ra.
Đây là sản nghiệp của Đông Phương gia, phòng thượng hạng này chỉ dành cho người của Đông Phương gia. Nơi đây nói chung là thực an toàn, nhưng suốt một đường Đông Phương Ngọc với An Trữ ở chung phòng đã thành thói quen, cho nên cũng vẫn như vậy.
An Trữ tới trước giường treo mũ sa lên, sau đó xoay người lại, bĩu môi: “Ngươi muốn nói gì thì nói luôn đi, biết ta dốt nát còn úp úp mở mở?”
Đông Phương Ngọc ngồi xuống bên bàn cạnh cửa sổ: “Ngươi không phải dốt nát, ngươi chỉ là có chút phản ứng chậm.”
An Trữ nghe câu này không biết là khen hay là chê, cũng không biết là nên cao hứng hay phẫn nộ, đơn giản đi qua đi, ngồi đối diện Đông Phương Ngọc, trông mong nhìn y, chờ y giải thích nghi hoặc.
Đông Phương Ngọc cười lắc đầu: “Ngươi từ từ…ánh mắt Lưu Dần Phong mới vừa rồi lóe lên, chắc hẳn có vấn đề.”
“A, đúng rồi, trúng độc, ngươi khi nào thì biết đến?” An Trữ nhớ tới vấn đề này.
“Ta nào có biết đâu, chẳng qua là tùy tiện nói thôi.” Đông Phương Ngọc bật cười, “Lúc đó ngươi chẳng phải cũng vừa nói đã trúng điểm mấu chốt rồi.”
“Ta nói gì đó.” An Trữ lại hỏi.
“Ngươi nói trong Cái bang có bại hoại.” Đông Phương Ngọc mỉm cười nói, “Nếu ta nói, còn có một đại phôi đản.” (bại hoại: đồ khốn, kẻ xấu đại phôi đản: trứng thúi. à ý tục, mắng chửi. Đại loại thế ^^)
“Là thế a…” An Trữ gật gật đầu.
“Ngươi đã hiểu?” Đông Phương Ngọc chọn mi.
An Trữ lắc đầu.
Đông Phương Ngọc đã biết trước mà, khuynh thân gõ trán hắn một cái: “Giả vờ đúng thật là giống, vừa rồi còn dọa người ta.”
An Trữ cho là đang khen hắn, cười hắc hắc.
“Không sao, buổi tối ta lại đi thám thính chỗ của Lưu Dần Phong, nói không chừng thực sự tìm được cái gì.” Đông Phương Ngọc nói.
“Nga!” Hai mắt An Trữ lập tức sáng lấp lánh lấp lánh nhìn y.
“Sẽ không mang ngươi theo.” Đông Phương Ngọc tức khắc cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.
An Trữ bĩu môi.
Bên ngoài tiểu nhị gõ cửa: “Tam đương gia, tiểu thiếu gia, trà bánh đến đây.”
Đông Phương Ngọc cho người ta bưng tiến vào, An Trữ mới lại vui vẻ trở lại, xuân đường điểm tâm, ngọt mà không ngấy, đó là cực phẩm của cực phẩm nha!