Chậm rãi mở to mắt, dần dần thấy rõ cảnh vật trước mặt, An Trữ lại lập tức nhắm mắt lại.
Đông Phương Ngọc ngồi ở bên giường, khóe môi khẽ cong: “Tỉnh cũng đừng giả bộ ngủ.”
An Trữ đành phải miễn cưỡng mở mắt lần thứ hai, phiết miệng, một bộ ủy khuất: “Ngọc ca ca…”
“Ngày thường bảo ngươi dốt nát ngươi còn dám cãi! Làm chuyện gì cũng không chịu suy nghĩ! Ngươi là xem thường ta hay tự cho mình rất lợi hại?! Vô duyên vô cớ ngươi xông lên làm cái gì?!” Đông Phương Ngọc mắng liền không ngừng.
An Trữ có chút thống khổ nhắm mắt lại: “Đau đầu quá…”
“Làm sao vậy?” Đông Phương Ngọc vội hỏi.
Đoạn Thủ đứng ở một bên tiến lên chẩn mạch, phủi tay: “Yên tâm, không có việc gì mà, hắn giả bộ thôi.”
An Trữ vẻ mặt đau khổ lại trợn mắt, trừng trừng nhìn Đoạn Thủ.
Đoạn Thủ nhún nhún vai: “Hắc, ta đi ra ngoài trước, miễn cho có người ngượng ngùng.”
An Trữ vội vàng muốn ngăn hắn lại: “Đừng nha, ta không chê ngươi.”
Đông Phương Ngọc khoanh tay, nhìn hắn.
An Trữ chột dạ dời tầm mắt.
Đoạn Thủ đã thức thời sớm rời khỏi phòng. Không khí trong phòng lập tức trở nên có chút kỳ quái. An Trữ trộm liếc Đông Phương Ngọc, thấy đôi mắt y sắc quắc nhìn mình.
“Nói đi.” Đông Phương Ngọc mở miệng, “Lúc ngươi mê man ta vẫn luôn suy nghĩ, khi đó ngươi rốt cục là nghĩ gì mà lại hành động như vậy?”
Nếu nói An Trữ thay y cản một chưởng kia, y không cảm động không đau lòng đương nhiên là giả. Từ khi hắn hôn mê, Đông Phương Ngọc vẫn túc trực bên cạnh đợi An Trữ tỉnh lại, cơ hồ là chưa từng chợp mắt. May là Lâm Nhất Long cũng không phải muốn đẩy người vào chỗ chết, cho nên vẫn chưa dùng tới nhiều thành công lực. Nhưng cảm động thì cảm động, dạy bảo đương nhiên vẫn phải làm. Y luôn luôn tự hỏi mình, rốt cuộc bản thân thế nào mà lại làm cho An Trữ cảm thấy mình không đáng tin cậy?
An Trữ bĩu môi, chống tay xuống giường muốn ngồi dậy. Đông Phương Ngọc liền tiến lên đỡ hắn, lấy hai cái gối kê sau lưng cho hắn dựa.
“Ta, chỉ là theo bản năng thôi…” An Trữ thấp giọng lẩm bẩm, có chút ủy khuất, “Không muốn nhìn ngươi bị thương…”
Đông Phương Ngọc nghe xong câu này, bao nhiêu tức giận trước đó muốn phát cũng không phát nổi, chỉ đành thở dài một hơi, có lẽ cũng là vì che giấu trong lòng một mạt rung động kia.
An Trữ tiếp tục nói nhỏ: “Vừa nghĩ tới ngươi sẽ bị thương, ngươi sẽ đau, ta đã cảm thấy không vui…Ta lại dốt nát, không thể so với ngươi đi lâm trận, nghĩ đến đây lại thấy thực lo lắng, lo lắng đắc muốn khóc…”
Nói xong, đôi mắt còn thật sự rưng rưng nước. Đông Phương Ngọc cuống quýt vỗ vỗ đầu hắn: “Được rồi được rồi, ta cũng không trách ngươi a…Ta cũng thực lo lắng mà…nhìn ngươi bị thương ta cũng khó chịu a…”
An Trữ vẫn nhỏ giọng khóc nức nở.
Đông Phương Ngọc không nghĩ tới còn một chiêu này, trong lòng có chút hối hận mới vừa rồi hơi hung dữ, là nha, người ta là vì y mà bị thương, chính mình chẳng những không cảm tạ, lại còn nghiêm khắc như vậy. Dạy bảo trẻ nhỏ cũng cần phải chọn thời điểm, sao lại không chờ hắn đỡ hơn rồi nói sau cũng được mà…
“Đừng khóc,” Đông Phương Ngọc dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt An Trữ, “Ngươi khóc thế ta làm sao mắng tiếp được…”
“Vậy không mắng nữa sao…” An Trữ sụt sùi.
“Hảo hảo, không mắng không mắng.” Đông Phương Ngọc nói, “Ngoan, ta cũng vì lo cho ngươi. Ngươi nói xem ta gặp nguy hiểm ngươi sẽ đau lòng, sao không ngẫm lại ngươi bị thương ta cũng khó chịu muốn chết a.”
An Trữ giờ mới ngoan ngoãn gật đầu: “Ân, lần sau cam đoan sẽ không nữa.”
Cũng không đi quản hắn lần này “cam đoan” nặng bao nhiêu phần, Đông Phương Ngọc thấy hắn rốt cục nín khóc, tâm thần siết chặt mấy ngày qua đến giờ mới thả lỏng xuống.
“Đói bụng đi?” Đông Phương Ngọc hỏi, “Ngươi hôn mê đã hai ngày hai đêm.”
An Trữ gật đầu: “Vừa tỉnh liền thấy đói bụng, vẫn không dám nói…”
Đông Phương Ngọc nhịn xuống cơn tức, biết tiểu tử này tự cấp thang trèo lên. (kiểu như được nước lấn tới ý), nhưng cũng không đành lòng tiếp tục hung dữ với hắn: “Tại trù phòng vẫn để dành cháo với canh nóng, để ta đi gọi người bưng tới.”
“Ân”, An Trữ hé miệng, lại gật đầu, giờ mới dám ngẩng đầu nhìn y, sau đó kinh ngạc: “Ngươi sao lại râu cũng không cạo, cả mắt cũng thâm như vậy a?”
Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Không có gì, ta đi gọi người bưng cơm đến.”
Đông Phương Ngọc vừa mới xoay người định đi, lại thấy góc áo bị người kéo lại. Quay đầu lại, chọn mi nhìn người trên giường.
An Trữ tự nhiên nhìn thẳng y: “Giờ ta vẫn chưa đói bụng, ngươi trước đi ngủ đi.”
Đông Phương Ngọc vừa giận vừa buồn cười nhìn hắn: “Thật không đó?”
An Trữ vừa muốn nói “Không”, bụng lại đúng lúc kêu lên một tiếng thanh vang. Liền đỏ mặt, cúi đầu nói: “Vậy ngươi coi như lại bồi ta không được sao….”
Đông Phương Ngọc mở miệng muốn nói, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, tiếp theo là thanh âm của Đoạn Thủ: “Cháo cùng canh gà ta bưng tới rồi, xem ta nhiều quan tâm a…..”
Đoạn Thủ chút cũng không để ý tới hai người đang ‘giằng co’, dọn xong bát đũa, hướng bọn họ nói câu “Chậm dùng a”, cũng không đợi đáp lại đã đi ra ngoài.
Đông Phương Ngọc thở dài, rời khỏi bên giường, liền cảm giác tay An Trữ lại nắm chặt lấy, quay đầu lại vỗ về: “Ta không đi, ta đi bưng đồ ăn lại đây.”
An Trữ bấy giờ mới buông tay.
Một thìa một thìa uy hết cháo gà, thẳng đến An Trữ ăn no nhắm chặt miệng không chịu ăn nữa, Đông Phương Ngọc mới ngừng tay.
Lúc uy hắn ăn y vẫn không nói một lời, sau đó đặt bát xuống bàn, liền quay về ngồi ở đầu giường, thay An Trữ sửa sang lại chăn đệm, kế tiếp cứ ngồi như vậy.
Lát sau không khí dần trở nên gượng gạo. Hai người nhìn nhìn nhau, lại chuyển khai tầm mắt trong chốc lát, sau đó lại nhìn nhau…..
Ngươi qua ta lại không tiếng động như vậy một hồi, mặt An Trữ thế nhưng dần dần nổi lên nhất mạt phấn hồng, Đông Phương Ngọc nhìn, vốn cảm thấy không khí thay đổi kỳ lạ, cũng không khỏi nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng. An Trữ thấy y tựa hồ là đang cười mình, liền cắn cắn môi, mặt cũng càng đỏ hơn.
Nhận thấy rung động trong lòng sâu thêm Đông Phương Ngọc ho nhẹ một tiếng: “Ngươi muốn nghỉ ngơi một chút sao?”
“Ngươi sao?” An Trữ hỏi, “Ngươi có phải hay không vẫn không ngủ trông ta?”
Đông Phương Ngọc nhún nhún vai: “Sức khỏe ta tốt lắm, nghĩ ai cũng như ngươi sao?”
An Trữ lần này không để ý y, chính là dịch lui vào trong: “Ngươi lên đây đi, chúng ta cùng nhau ngủ.”
Đông Phương Ngọc chọn mi.
An Trữ hỏi: “Sao thế, giường này đủ lớn a….Trước kia cũng không thấy ngươi ghét bỏ….”
Đông Phương Ngọc nhún nhún vai, đẩy chăn leo lên giường: “Ta nào dám ghét bỏ ngươi.”
Nhẹ nhàng ôm lấy An Trữ nằm xuống, thấy hắn thực tại ăn no buồn ngủ, thẳng nhắm mắt, Đông Phương Ngọc cũng nhắm mắt lại. Trong lòng ngực như có thứ gì đó vô cùng ấm áp, cảm thấy thực an lòng.