Đoạn Thủ hết sức chăm chú, tay dán trên làn da trắng nõn của An Trữ, từ phía dưới hơi dùng sức di chuyển lên trên, chậm rãi tiếp cận ấn ký màu đen kia. Lại đột nhiên cảm giác được một trận gió quật tới, sau đó cổ áo mình bị người túm lấy, cả người bị xách lên, lại một trận gió nữa, mông liền cảm nhận được một trận đau đớn. Tay Đoạn Thủ vẫn còn duy trì tư thế chẩn bệnh, người đã bị vứt ra ngoài phòng, rồi lại nghe thấy một tiếng rầm vang, cánh cửa phía sau đã chặt chẽ đóng lại. Sửng sốt hồi lâu, Đoạn Thủ mới kịp phản ứng, đau đến méo miệng đứng lên, xoa mông. Vừa tức giận, vừa chột dạ, nghĩ nghĩ, vẫn là không nên vào nhà, chỉ có thể đứng ngoài phòng phiết miệng oán thầm vài câu, rồi căm giận mà rời đi.
Bên trong phòng, chỉ còn lại có An Trữ cùng Đông Phương Ngọc. Hai người đối diện mắt to trừng mắt nhỏ. Đông Phương Ngọc thật là lửa giận đốt lên tận đầu, còn An Trữ thì nhìn “tên hỗn đản bạc tình quả tính” trước mắt cũng là phẫn nộ, chua xót, thấy Đông Phương Ngọc còn trừng hắn, vì thế cũng không chút yếu thế mà trừng lại.
Đông Phương Ngọc thấy vậy cơn tức càng lớn hơn nữa, lập tức kéo hắn lại gần, chất vấn: “Các ngươi đây là đang làm cái gì?”
“Làm cái gì cũng không cần nói cho ngươi biết!” An Trữ vừa thấy y hung dữ với mình, bi phẫn tức thì chuyển hóa thành lửa giận.
“Ngươi……” Đông Phương Ngọc phát hỏa, “Ngươi đây là không biết lễ nghĩa liêm sỉ!”
An Trữ một tay hất ra tay y đang cầm giữ, chỉnh trang lại y phục của mình, vừa thương tâm, vừa ủy khuất lạnh lùng hỏi ngược lại: “Cái gì gọi là không biết lễ nghĩa liêm sỉ, ngươi đi thanh lâu là lễ nghĩa liêm sỉ sao?”
Đông Phương Ngọc dừng lại, nhất thời không thể cãi lại, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt bởi vì tức giận mà trướng đỏ, ánh mắt tràn đầy không tin cùng không lượng giải. Đông Phương Ngọc vừa tức vừa vội, dứt khoát hít một hơi, lại kéo hắn lại, hung hăng nói: “Ta cho ngươi biết, cái gì mới thật là không biết lễ nghĩa liêm sỉ”
Vừa dứt lời, Đông Phương Ngọc liền cúi đầu ngoan chuẩn hôn lên môi An Trữ.
An Trữ tức khắc ngây dại, ngây ngốc để mặc Đông Phương Ngọc muốn làm gì thì làm.
Đông Phương Ngọc thấy người trong lòng không có phản ứng, vì vậy càng thêm càn rỡ, hung hăng trằn trọc như muốn nghiền áp môi hắn, sau lại thấy An Trữ vẫn mở to mắt nhìn mình, liền thoáng buông ra, nói: “Nhắm mắt.”
An Trữ nghe được, kịp phản ứng, muốn vùng thoát ra khỏi lòng y. Đông Phương Ngọc làm sao có thể để hắn trốn, lập tức mạnh ép quay về, một tay khóa chặt eo hắn, một tay chế trụ phía sau đầu, lại không quan tâm hôn xuống. Lần này khác với lần trước, sau khi mút vào hai cái, liền khiêu khai miệng hắn, cường lực xâm lấn tiến vào.
Đầu lưỡi nhuyễn non bị điêu luyện liếm thỉ khẽ cắn, An Trữ cảm giác có thứ gì đó rất kỳ quái từ trong ngực lan ra toàn thân, muốn giãy dụa cũng không thể. Dần dần, hô hấp trở nên khó khăn, ánh mắt cũng bất giác mờ nước, chỉ có thể khẽ ngâm hai tiếng.
Thẳng đến khi hắn tưởng như sắp không thở nổi, Đông Phương Ngọc mới luyến tiếc rời đi, sau đó yên lặng nhìn hắn.
An Trữ được thả ra, một hồi lâu mới bình ổn được hô hấp, lập tức khuôn mặt vốn đỏ bừng lại càng thêm đỏ như muốn xuất huyết đến nơi. Hắn mặc dù là cái xử nam, nhưng cũng tính ‘đọc nhiều sách vở’, cho nên thứ cần biết vẫn là có biết……Mới vừa rồi, mới vừa rồi, việc y vừa làm, đó không phải là, đó không phải là……
Thân mình còn bị ôm chặt, An Trữ không thể thoát ra, vì vậy liền dứt khoát ngọc đá cùng tan, dùng đầu đập vào ngực Đông Phương Ngọc.
Thấy hành động của An Trữ, tâm tình Đông Phương Ngọc mới hơi hơi tốt lên. Lại vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vỗ lưng hắn: “Không buồn nữa rồi.”
An Trữ mới không tình nguyện ngẩng đầu lên, lại mai đầu. Đông Phương Ngọc nâng cằm hắn, buộc hắn ngưỡng mặt lên, hắn cũng chuyển tầm mắt, không nhìn Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc khẽ nhếch môi: “Ngoan, ta đi thanh lâu, chính là bàn chuyện làm ăn, không có làm chuyện gì quá phận, ta ngay cả tay mấy cô nương kia cũng chưa động.”
An Trữ khinh hừ một tiếng, bỏ qua không tin.
Đông Phương Ngọc nhéo nhéo má hắn: “Trong lòng ta giờ chỉ còn một sửu tiểu tử vừa ngốc vừa xấu, đâu còn tâm tư đi nhìn người khác đâu?”
An Trữ lập tức giương mắt trừng y, mắt lộ ra hung quang: “Vừa ngu xuẩn, vừa ngốc, vừa xấu thì thế nào hả?”
“Không có gì, không có gì, ta thực thích, vô cùng thích.” Đông Phương Ngọc vội vàng dỗ dành: “Càng không có người cùng ta tranh.”
Mắt An Trữ trừng to hơn nữa, “Thế chẳng phải nói không ai muốn ta nên ngươi mới miễn cưỡng nhận sao? Vậy ngươi lại đi tìm cô nương xinh đẹp ôn nhu đi! Ta mới không cần!”
Đông Phương Ngọc đau đầu: “Ta không có ý này, ta là nói, ngươi mới là người ta để ý nhất!”
An Trữ lại khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ, ôm hắn đến bên cạnh bàn, nhỏ giọng dỗ dành: “An Trữ ngoan, đừng nóng giận. Ngươi xem ngươi cùng Đoạn Thủ làm việc gì thật không minh bạch, ta không phải còn chưa có tức giận sao?”
An Trữ vẫn như cũ hừ một tiếng: “Người bị ngươi ném ra ngoài còn chưa có tức giận đâu….Không đúng, cái gì thật không minh bạch? Hắn là đang giúp ta chẩn bệnh.”
“Chẩn bệnh cần phải cởi áo tháo thắt lưng?” Đông Phương Ngọc xuy một tiếng, vừa giúp An Trữ chỉnh trang lại quần áo.
An Trữ cắn môi, nhìn y: “Ngươi không tin ta?”
“Ta tin, ta đương nhiên tin.” Đông Phương Ngọc nhanh nhanh nói.
An Trữ mới lại yên lạnh ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Đông Phương Ngọc nhất thời cũng không biết tiếp theo nên nói cái gì. Đúng vậy, nói cái gì a? Dù sao chuyện cũng đã làm, lại tự hỏi, lại do dự giãy dụa đều vô ích. Nghĩ như vậy, Đông Phương Ngọc bất giác gợi lên khóe miệng, tràn đầy ngọt ngào. Y thừa nhận, y quả thật trong lúc vô tình mà động tâm, trao tâm cho tiểu tử ngốc đang lặng im ngồi trong lòng y sinh hờn dỗi này. Không cần phải phủ nhận, y vốn chính là kẻ không câu nệ hậu thế tục nhân, An Trữ lại có cách nghĩ khác với người thườnghơn nữa xem ra hắn cũng không phải không có cảm giác, nếu đã lưỡng tình tương duyệt, thì còn có chuyện gì cần lo lắng đâu? Huống hồ hiện giờ nam phong cũng coi như thịnh truyền.
Một lúc lâu sau, An Trữ mới chịu mở miệng, nhưng lại là hạ lệnh trục khách: “Ta mệt mỏi, phải nghỉ ngơi trước.”
Đông Phương Ngọc chọn mi: “Thật sự?”
An Trữ ninh mày rời khỏi đùi y, lôi tay áo y: “Đương nhiên là thật, ngươi đi mau, ta muốn ngủ.”
Đông Phương Ngọc lúc này mới đứng dậy, bị hắn kéo đến cửa, sau đó dựa khung cửa lại cúi đầu trộm một cái hương hương, mới cười nói: “Vậy sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta lại tới tìm ngươi.”
An Trữ đỏ mặt huy huy tay, lúng túng đáp: “Ngô, ngươi đi mau đi mau đi mau.”
Sau đó “ba” một tiếng đóng cửa phòng, Đông Phương Ngọc sờ sờ cái mũi, mang theo mặt cười sáng lạnh ly khai đinói theo cách khác, thật là giống con hồ ly chộp được gà mà!