Bộ : Tung hoành tứ hải
Lãnh Thanh Thanh là một con bạch xà yêu mơ hồ, hùng tính, ba trăm tuổi, tính cách đơn thuần, dung mạo đẹp đẽ, nếu như đổi sang cách tính tuổi của người, thì y là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.
Từ khi ra đời y đã sống tại Bích Hải Thương Đào cốc, trải qua cuộc sống nhàn nhã. Thú tiêu khiển lớn nhất của y, chính là cùng một con hắc hùng tinh trong sơn cốc trộm mật ong, sau đó dùng mật ong thơm ngọt ủ rượu, cuối cùng cùng uống đến say mèm.
Năm nay, hoa quả trong Bích Hải Thương Đào cốc kết trái nhiều hơn năm trước, vừa to vừa đỏ, Lãnh Thanh Thanh háu ăn đương nhiên sẽ không bỏ qua mỹ thực này, đem cả vùng hoa quả to toàn bộ quy thành địa bàn của mình, mỗi ngày hầu như đều ôm lấy hoa quả mà ngủ.
Có lẽ là gần đây hoa quả ăn quá nhiều, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy bụng của mình trướng đến lợi hại. Nhưng ngửi được vị ngọt ngào của hoa quả núi, lại nhịn không được há miệng ra ăn, ăn, ăn rồi ăn.
Đang ăn ngon lành, hắc hùng tinh lại tới tìm y uống rượu. Lãnh Thanh Thanh đang trướng bụng khó chịu nghiến răng, rồi vẫn quyết định cùng hắc hùng tinh ăn uống nhậu nhẹt.
Thế là tới tối, Lãnh Thanh Thanh đã uống tới say túy lúy không còn ra hình người, nên dứt khoát biến ra nguyên hình, chui vào lùm cỏ ợ một cái, nghiêng nghiêng ngả ngả lướt đi, trong miệng còn đang ngâm tiểu khúc tự biên.
Không bao lâu rượu đã phát tác, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy toàn thân nóng đến đòi mạng, y muốn tới khe suối phía trước để tắm một cái. Không dễ gì mới lết được tới trước khe suối, y dứt khoát ngâm cả người vào trong, rồi trôi theo dòng nước chảy.
Lãnh Thanh Thanh cứ bồng bềnh như vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Sơn cốc nghênh đón bình minh trong tiếng kêu chói tai của Lãnh Thanh Thanh.
Lãnh Thanh Thanh há to miệng, nhìn thân thể mình đang vây lấy một quả trứng. Quả trứng này trắng như tuyết, giống hệt màu sắc của bản thân, điểm hơi kỳ quái là, trên thân trứng có một vòng hoa văn màu đen giống hệt như đường vân, nếu Lãnh Thanh Thanh từng trải sự đời, thì chắc đã biết đó là chú phong cấm kỵ nhất của cửu thiên thập địa.
Nhưng Lãnh Thanh Thanh ngốc nghếch cho rằng trên thân trứng này vốn đã có hoa văn như vậy, hơn nữa y còn rất đương nhiên cho rằng__ đây là trứng do mình sinh ra!
Nghĩ tới đây, cảm xúc của Lãnh Thanh Thanh cuối cùng cũng từ chấn kinh chuyển sang thân tình bộc phát, thân mật cọ cọ quả trứng mà mình đã sinh ra trong lúc say túy lúy, lè lưỡi ra liếm liếm: “Hài tử của ta nha xà bảo bảo ba ba nhất định sẽ ấp con ra ”
Từ ngày đó, Lãnh Thanh Thanh quả nhiên bắt đầu nghiêm túc ấp trứng.
Tuy có một lần, y uống rượu say, xem trứng bảo bảo thành cầu da mà đá chơi. Tuy còn có một lần, y ôm trứng bảo bảo đi hiến bảo cho yêu quái khác, không cẩn thận để bảo bảo lăn xuống vách núi, còn có một lần…
Nhưng mà nhưng mà, trứng bảo bảo dẻo dai lại dùng lực sinh mạng ngoan cường tới phát sợ, nỗ lực trưởng thành trong vỏ trứng.
Thời gian trôi đi từng ngày, cuối cùng có một ngày, bảo bảo phá vỏ mà ra!!
Đây là thời khắc kích động nhân tâm, trước đó một ngày Lãnh Thanh Thanh đã phát giác bảo bảo có dấu hiệu, vì thế kéo đám yêu quái trong chu vi mười dặm quanh đó tới ăn mừng.
Ánh mắt tràn đầy kích động của mọi người đều tập trung trên quả trứng đang dần nứt ra đó, đột nhiên, một cái đầu nhỏ từ bên trong chui ra.
Tiếng chúc mừng chuẩn bị sẵn nhất thời biến thành tiếng thổn thức sụt sịt.
Hắc hùng tinh đồng tình nắm tay Lãnh Thanh Thanh, hít hít mũi nói: “Lão đệ, rượu không thể uống nữa rồi, ảnh hưởng tới đời sau a.”
Mẫu lộc tinh kế bên cũng nhân cơ hội dạy dỗ công lộc tinh: “Thấy chưa! Kết cục của nát rượu! Chính là sinh quái thai! Sau này không cho phép đi tìm đám quỷ bạch xà nữa!”(Mẫu: cái, Công: đực, Lộc: hươu)
Một tiểu hoa yêu còn chưa dứt hơi sữa, nhảy ra chỉ vào “xà bảo bảo” vừa mới nở ra kêu: “Sửu tiểu xà! Sửu tiểu xà!”
Lãnh Thanh Thanh ủy khuất cực điểm cuối cùng nhịn không nổi nữa, hét lớn: “Cút hết cho ta! Đây là hài tử của ta mà! Nó tên Lãnh Tịnh! Không phải là sửu tiểu xà gì hết!”
Thế là một đám yêu quái quê mùa xôn xao nghị luận tản đi.
Đợi khi mọi người đều đi hết, Lãnh Thanh Thanh mới chống cằm nhìn lên “xà bảo bảo” trên giường, khổ não nói: “Tiểu Tịnh nha, sao con lại có tướng mạo quái như thế?”
Thì ra “xà bảo bảo” tuy toàn thân trắng tuyết, giống hệt mình, nhưng lại mọc vảy sáng lấp lánh, trên đầu có sừng, hơn nữa còn có bốn cái vuốt, giương nanh múa vuốt, bộ dạng giống như rất có uy phong.
Nếu Lãnh Thanh Thanh chỉ cần hiểu một chút sự đời, nếu đám yêu quái đó từng thấy một chút việc đời, thì chắc đã biết thứ vừa mới nở ra này không phải là xà, mà là long, một con tiểu bạch long vô cùng hiếm thấy.
Cuộc sống xui xẻo của Lãnh Thanh Thanh bắt đầu từ đây.