Edit: jena
Sở Nhuế thức trắng cả đêm.
Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, vài người vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, Thương Trọng Lệ dựa lưng vào tường không biết có ngủ hay không, Sở Nhuế nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, khoác thêm áo khoác và balo ra ngoài cửa.
Gia đinh đi đến cổng lớn, dọn dẹp máu dính trên mặt đất, giống như đã tập thành thói quen, không có chút gì hoảng sợ với xác thịt và cảnh tượng trước mặt.
Sở Nhuế đi qua hỏi: "Xin chào, anh có biết trước đây ai ở phòng này không?"
Gia đinh ngẩng đầu, hành vi máy móc: "Hình như là...!phòng của nhị thiếu gia."
Sở Nhuế nhíu mày: "Nhị thiếu gia?"
"Đúng, đúng, là thiếu gia Lạc Hải Cát." Nói xong, gia đinh cầm cây lau nhà đi vào chỗ tối trong phòng.
Sở Nhuế đứng tại chỗ suy tư, hình như anh đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
"Anh lại phát hiện ra gì?
"Thương Trọng Lệ đột nhiên lên tiếng, dọa Sở Nhuế nhảy dựng.
"Cậu đi như thế nào mà lại không phát ra tiếng?" Sở Nhuế nhỏ giọng oán trách.
Thương Trọng Lệ cong môi: "Biết anh nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì làm sao mà tôi còn để cho anh phát hiện nữa?" Hơn nữa, đối diện với Sở Nhuế, cậu có chút chột dạ.
Lúc trước cậu đã hiểu lầm anh rất nhiều, nhưng bây giờ đã hiểu rõ, cậu vốn nghĩ Hoa Lạc Thâm là quân sư quạt mo nhưng bây giờ chắc hẳn là Sở Nhuế.
"Tối hôm qua anh chạy ra ngoài một mình là lại phát hiện ra thứ gì đó nhưng không thể tùy tiện nói cho người khác, đúng không?"
Sở Nhuế quay đầu,.
Khi Thương Trọng Lệ híp mắt nhìn một người giống như ánh mắt của một con báo săn đang nấp sau bụi cỏ, chuẩn bị vồ lấy con mồi, cực kỳ nguy hiểm, chẳng trách Tôn Phong lớn như vậy lại vẫn kiêng kỵ cậu ta.
Sở Nhuế: "Phòng của Hoàng Nghị là chỗ ở trước đây của Lạc Hải Cát."
Thương Trọng Lệ nghe xong, hỏi: "Lão gia Lạc?"
"Lạc Hải Cát là lão gia Lạc!" Đúng rồi, đúng là anh đã thấy cái tên này ở đâu đó, chắc là khi đi vòng vòng ở trong phủ, vô ý nhìn thấy.
Thương Trọng Lệ: "Lão gia Lạc tên là Lạc Hải Cát, những phỏng đoán mà anh nói tối hôm qua đều đúng, mấy ngày nay tôi cũng có tin tình báo, lão gia Lạc là con thứ hai trong nhà, có một người chị gái, là song sinh khác trứng, hai chị em được sinh ra cùng một lúc.
Nhưng hôm qua tôi điều tra gia phả nhà họ Lạc, cũng hỏi người làm trong nhà nhưng không ai biết vị đại tiểu thư Lạc này đã đi đâu, giống như bà ta đã tan biến vào thinh không."
Sở Nhuế quay đầu nhìn ngôi nhà tối tăm phía xa, suy tư một lúc, đi vào phòng của Cam Hiểu Hiểu.
Thương Trọng Lệ đi theo sau anh.
Vào sau vách ngăn, Thương Trọng Lệ nhìn vào cái động trên tường: "Sao ở đây lại có một cái động?"
"Dùng để rình coi người khác." Sở Nhuế nhàn nhạt nói, đứng ở đây có thể nhìn thấy phòng bên kia, gia đinh vẫn đang quét tước.
Đối phương mặt không cảm xúc đang lôi hai cái xác đi, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
"Rình coi? Ý anh là trước đây Lạc Hải Cát dùng cái động này để rình coi người trong phòng..." Thương Trọng Lệ suy nghĩ, hiểu ra: "Ông ta rình coi chị ruột của mình."
Sở Nhuế gật gật đầu.
"Chậc..." Với góc nhìn của người hiện đại thì hành vi này quả thật khiến người khác cảm thấy ghê tởm chán ghét không thể tưởng tượng nổi.
Thương Trọng Lệ lại hỏi: "Tôi còn một chuyện không hiểu, nếu bóng đen là phu nhân Lạc thì sao bà ta lại hại chính con trai của mình?" Còn giết chết một cách tàn nhẫn như vậy.
Sở Nhuế lắc đầu: "Khó nói lắm, chỉ sợ rằng chỉ khi gặp được bà ấy, chúng ta mới hỏi được."
"Thật ra..."
Thương Trọng Lệ đang nói thì đột nhiên ngừng lại, cậu nhìn Sở Nhuế, Sở Nhuế nghi hoặc trừng mắt lại.
"Thật ra anh cũng không nói sai, đúng là anh rất thông minh." Giọng điệu của Thương Trọng Lệ vô cùng hiền lành, ngược lại khiến cho Sở Nhuế cảm thấy cậu thật gian xảo.
Anh xoay người đi ra ngoài.
"Này, anh thật sự là làm hành chính hả?"
Sở Nhuế không trả lời, Thương Trọng Lệ chạy theo phía sau hỏi: "Anh thông minh như vậy, sao chỉ làm hành chính thế, có hứng thú đổi sang làm ở chỗ tôi không?"
Sở Nhuế dừng bước, không nói gì.
Thương Trọng Lệ cho rằng anh cảm thấy hứng thú với đề nghị của mình, đang chuẩn bị đọc diễn văn giới thiệu công việc thì thấy sắc mặt của Sở Nhuế nghiêm trọng, cậu nhìn theo tầm mắt của anh, ở giữa sân vườn, những cánh hoa trắng muốt tung bay, một người phụ nữ trẻ tuổi nằm dài trên mặt đất lạnh lẽo, gần như bị hoa trắng vùi lấp, trông vừa thuần khiết lại yêu dã.
"Cái quỷ gì vậy?!" Tôn Phong từ trong phòng bước ra trừng lớn hai mắt, nhìn cái xác ở dưới lầu.
Chu Tây Vũ và Cam Hiểu Hiểu ra sau, nhìn thấy lại có người chết thì vô cùng khiếp sợ.
Trên hành lang phía tây, một nha hoàn la lên: "Tiểu thư! Tiểu thư chết rồi!"
Không lâu sau, trong sân đầy người, cũng chỉ có lúc này, những tòa nhà rộng lớn hoang vu nơi đây mới bắt đầu có bóng dáng của người sống.
Lão gia Lạc ôm lấy xác con gái mình khóc rống lên.
Vốn vừa trải qua đám tang thê lương của con trai nhỏ, bây giờ đứa con gái duy nhất cũng ra đi, tóc trên đầu ông bạc đi nhiều, nhìn qua vô cùng thê thảm, đáng thương.
Người chơi ở trên lầu nhìn những người khóc lóc ở dưới sân vườn, Chu Tây Vũ chỉ tay vào thi thể của nhị tiểu thư: "Mọi người nhìn xem, trên ngực có một lỗ thủng...!Cách chết đúng là giống nhau."
Cam Hiểu Hiểu rét run núp sau lan can: "Bà ta còn dám giết cả con ruột mình, chúng ta thật sự phải đi tìm bà ta à?"
"Bà ta" đương nhiên là phu nhân Lạc.
Năm người nhìn nhau, Chu Tây Vũ lên tiếng trước: "Không đi thì làm gì bây giờ? Cô muốn mãi mãi bị nhốt ở trong trò chơi à?"
Một lúc lâu sau.
Tôn Phong run rẩy nói: "Vẫn...!vẫn là thôi đi!"
Trong không khí truyền đến một mùi hương kỳ lạ, Sở Nhuế cau mày.
Tầm mắt của Thương Trọng Lệ luôn khóa chặt trên người Sở Nhuế từ tối hôm qua liền phát hiện ra biểu tình khác thường của anh: "Sao vậy?"
Sở Nhuế: "Có mùi gì đó."
Tôn Phong ngửi ngửi: "Không có, làm gì có mùi?"
Sở Nhuế cảm thấy khó hình dung: "Giống như mùi oxy hóa nồng lên..
Sao lại có mùi khói?"
Chu Tây Vũ cố gắng ngửi thử: "Hình như có một chút."
"A! Mọi người nhìn kìa!" Cam Hiểu Hiểu chỉ tay vào hành lang.
Mọi người nhìn theo, căn phòng của Cam Hiểu Hiểu đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, như ác ma nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, cắn nuốt vạn vật nó chạm tới.
"Chạy nhanh lên!"
Người ở trong sân bị cảnh tượng này dọa đến choáng váng, chạy trốn, tiếng la ó ầm ĩ, tiếng kêu cứu, trở thành một trận hỗn loạn.
Sở Nhuế không có máu vận động, chạy không nhanh, luôn ở phía sau cùng.
Phía trước anh là Tôn Phong lưng hùm vai gấu, chạy cũng không nhanh, chạy vài bước lại quay đầu nhìn một cái, lửa nóng phóng to khiến hắn sợ hãi đến tè ra quần, bị kéo lại phía sau anh.
Chạy liên tục, bỗng nhiên Sở Nhuế nghe thấy tiếng khóc nỉ non của phụ nữ.
Tiếng khóc truyền ra từ tầng hai.
Sở Nhuế sửng sốt một giây, bước chân chậm lại, vừa xuống cầu thang, Tôn Phong hốt hoảng thất thố, không quan tâm nữa, dùng sức đẩy Sở Nhuế ra, lao xuống dưới lầu.
Sở Nhuế hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ bị đẩy như vậy.
Ngọn lửa đã gần ngay trước mắt.
Thương Trọng Lệ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Nhuế té ngã trên hành lang tầng hai, cậu nhảy lên tầng hai, khiêng Sở Nhuế lên vai, sau đó nhảy lên mái nhà.
Sở Nhếu bị xóc đến buồn nôn, ngẩng đầu nhìn, ngọn lửa mãnh liệt không ngừng lan ra khu vườn đầy hoa, hoàn toàn chẳng giống một vụ cháy nữa mà giống như dung nham bùng nổ, nó nhanh chóng lan tràn ra khu vườn phía sau, sảnh ngoài, bao trùm cả phủ nhà họ Lạc.
Ai nấy cất tiếng kêu cứu, khóc lóc van xin, ở cầu thang tầng một, một người đàn ông vạm vỡ bị lửa bám vào ống quần.
Đó là Tôn Phong.
Hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất nhưng không thể thoát khỏi thống khổ khi ngọn lửa đã phủ kín cả người.
Sở Nhuế không kịp nhìn hết, trong chớp mắt, một cơn sóng nhiệt đổ ập đến.
Anh được Thương Trọng Lệ khiêng ra cửa lớn nhà họ Lạc, đồng thời cũng bị sóng nhiệt làm cho hôn mê bất tỉnh.
——
"Sở Nhuế, tỉnh, tỉnh!"
Sở Nhuế bừng tỉnh, anh đang dựa vào người Thương Trọng Lệ.
Đối phương trông không hề vui vẻ, quả thực vậy, ai bị một người đàn ông đè nặng lên người mình làm sao mà vui nổi.
"Anh sắp đè chết tôi rồi!"
Sở Nhuế nhanh tay nhanh chân bò dậy.
Anh nhớ lại ngọn lửa cao ngập trời, còn nghĩ rằng mình nằm mơ, nhưng bây giờ anh và Thương Trọng Lệ đang nằm trên mặt đất trước cửa lớn nhà họ Lạc, cách đó không xa là Chu Tây Vũ và Cam Hiểu Hiểu bất tỉnh, trông bọn họ chật vật vô cùng, trên mặt còn dính tro đen.
Nếu không phải giấc mơ...
Sở Nhuế ngẩng đầ nhìn tòa dinh thự hoa mỹ đồ sộ trước mặt.
Nếu không phải giấc mơ thì biệt phủ nhà họ Lạc sao lại mới tinh tươm, sạch sẽ, giống như chưa hề phát sinh ra trận cháy kia?
Sở Nhuế nhìn Thương Trọng Lệ, đối phương nhún vai: "Anh đừng nhìn tôi, tôi không biết đâu."
"Khụ khụ khụ..." Cam Hiểu Hiểu và Chu Tây Vũ lần lượt tỉnh lại: "Tôi không chết! Anh trai nhát gan, anh không sao chứ?"
Sở Nhuế gật đầu với Cam Hiểu Hiểu, tỏ vẻ mình không sao.
Chu Tây Vũ nhìn quanh bốn phía: "Cái gì đây? Không phải vừa mới cháy sao?"
Cánh cửa lớn nhà họ Lạc từ từ mở ra, quản gia hơn tuổi đi ra từ bên trong: "Các vị là khách đến tham gia tiệc mừng thọ của lão gia nhà tôi? Xin mời vào!"
Cam Hiểu Hiểu ngẩn ra: "Tiệc...!Tiệc mừng thọ..."
Thương Trọng Lệ hiểu ra, cong môi: "Ra là một vòng lặp tuần hoàn."
"Chết tiệt! Chu Tây Vũ tháo mắt kính, điên cuồng gãi đầu: "Phó bản thường...!Sao phó bản thường lại khó như thế này? Không nên, không nên chút nào!"
Cam Hiểu Hiểu nhìn Chu Tây Vũ đang nổi điên, sợ hãi nhích tới gần Sở Nhuế.
Sở Nhuế đưa cho cô một tờ khăn giấy: "Lau mặt trước đi đã."
Cam Hiểu Hiểu ngơ ngác nhận lấy tờ giấy.
"Em có khỏe không?" Sở Nhuế hỏi.
"Dạ?" Cam Hiểu Hiểu cho rằng Sở Nhuế hỏi tình huống hiện tại của mình: "Khá tốt ạ."
"Đừng có phát ngốc ở đây, vào trong trước đi." Thương Trọng Lệ nói xong, làm gương cho binh sĩ, bắt đầu vào trong nhà họ Lạc.
Cam Hiểu Hiểu nhìn Sở Nhuế, Sở Nhếu đã đi rồi.
Cam Hiểu Hiểu chạy theo, Sở Nhuế mỉm cười nhợt nhạt: "Tóc em bị rối kìa..."
Gió thổi hiu hiu, Cam Hiểu Hiểu ép tóc mình xuống, tay chân luống cuống sửa sang lại, một giọt nước mắt rơi xuống.
"Sao lại khóc?" Sở Nhuế kinh hoảng, anh không làm gì lỗ mãng, cũng không biết dỗ con gái đâu!
"Ai cần anh lo!" Cam Hiểu Hiểu đột nhiên thay đổi sắc mặt, "hừ" một tiếng chạy vào trong.
Sở Nhuế thấy thế thì lắc đầu theo sau.
Chu Tây Vũ còn ở bên ngoài muốn không vào cũng không được: "Mấy người chờ tôi với!"
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Mỗi người đều có một bí mật nhỏ.
Con gái không muốn nói thì đàn ông con trai cũng đừng cố gắng vạch trần.
...