Nhìn Huyền Vũ Thác Hàn chảy máu mũi như bão tố, Xá Cơ Hoa nhíu nhíu mày, chẳng lẽ thật sự là do cô nghĩ nhiều quá nên xuất hiện ảo giác? Liếc mắt nhìn người đàn ông dưới đất, tin, vừa rồi có thể thật sự do bản thân mình sinh ra ảo giác rồi.
Nhưng mà, người đàn ông này không khỏi cũng quá rắm thúi rồi? Lại nói anh sẽ không yêu cô, lại chấp nhận cho cô yêu anh? Mẹ nó, tên đàn ông thúi, anh ta tưởng anh ta là ai chứ? Ngọc Hoàng đại đế? Hay là Jesus? Đi TM, muốn cô yêu anh? Anh nằm mơ đi! Khốn kiếp, trứng thúi, giết ngàn đao...
Nhưng mà, tại sao cô phải tức giận như vậy? Sao cảm thấy trong lòng hơi không thoải mái? Mẹ nó, nhất định là bị người đàn ông chết tiệt này làm tức giận.
“Stop! Anh? Anh yên tâm đi, coi như đàn ông khắp thiên hạ đều chết hết rồi, tôi cũng tuyệt đối không yêu anh, anh bỏ bớt tư tưởng đó đi, tùy tiện tìm một người đàn ông, đều còn mạnh hơn anh, hừ!”
Người đàn ông chết tiệt TM, anh thật sự coi mình là kho báu hả? Cô còn khinh thường đó! Còn dám nói chấp nhận cho cô yêu anh! Cô yêu anh cái cọng lông, anh ngoại trừ dáng dấp đẹp mắt một chút, nhị thế tổ một chút, anh có chỗ nào tốt nữa? Mà ngay cả Thiên Bảo nhà cô còn tốt hơn ~
() nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau năm làm vua. (Theo wikipedia)
“Cô...”
Biết mình vừa mới nói chuyện quá mức, nhưng nghe được lời phía sau của cô, sắc mặt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi, đàn ông khắp thiên hạ đều chết cũng tuyệt đối sẽ không yêu cô? Mẹ nó, chẳng lẽ muốn yêu Minh Hạo Thiên đồ chết tiệt kia rồi sao?
Nghĩ đến Minh Hạo Thiên đó, trong lòng Huyền Vũ Thác Hàn lại thắt chặt thắt chặt, người phụ nữ này sẽ không thật sự thích Minh Hạo Thiên đó chứ? Đáng chết, nghĩ tới khả năng này, trong lòng lập tức dâng lên từng cơn chua xót.
‘Cạch cạch’ nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Lúc này, Huyền Vũ Thác Hàn die nd da nl e q uu ydo n ngồi dưới đất như thế nào cũng không nghĩ đến, người đàn ông vừa mới nghĩ tới, lại xuất hiện ngay trước mặt anh vào lúc này.
Một bộ đồ hiệu W
Đột nhiên, có một cảm giác uy hiếp chưa từng xuất hiện, đột nhiên dâng lên trong đầu anh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ trên ghế sa lôn. Nhìn thấy Xá Cơ Hoa quay đầu lại, khi nhìn thấy người tới thì đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, rồi nụ cười nhanh chóng tản ra từ đáy mắt.
Chính là như vậy, chính là như vậy, Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên phát hiện nguyên nhân khiến cho tâm tình của mình trong nháy mắt trở nên kém, và nguồn gốc của cảm giác uy hiếp rồi.
Nụ cười của cô.
Bắt đầu từ khi anh thấy cô, bây giờ đã hơn một tháng, cô chưa từng cười với anh, cho dù cười cũng hầu như treo không chút để ý hoặc là đùa cợt, chưa từng chân chân thật thật cười, nhưng mới vừa rồi khi đối mặt với Minh Hạo Thiên, anh lại thấy được nụ cười chân chân thật thật trên khuôn mặt cô, là nụ cười phát ra từ đáy lòng.
Sự phát hiện này khiến cho ngực anh cảm thấy khó chịu, khi anh thấy Xá Cơ Hoa nhảy xuống ghế, định đi ra cửa.
Huyền Vũ Thác Hàn lau máu mũi, đứng lên từ dưới đất tiến lên, giữ cô lại, sắc mặt không mang theo đẹp mắt: “Em đi làm gì vậy?”
Nhìn thấy Minh Hạo Thiên tới, Xá Cơ Hoa vui vẻ trong lòng định hấp ta hấp tấp chạy tới thì tay đột nhiên bị kéo lại, quay đầu nhìn, trợn lên giận dữ nói: “Tôi mới phải hỏi anh làm gì vậy, anh làm gì mà kéo tôi như thế, buông tay, tôi và anh quen lắm sao?” Kéo tay lại, giống như rất ghét bỏ lau máu đỏ dính trên tay, sau đó dưới ánh mắt bốc lửa của người đàn ông nào đó, trực tiếp chạy về phía Minh Hạo Thiên còn đứng ở cửa.
“Xá Cơ Hoa...” Huyền Vũ Thác Hàn nhìn bóng lưng kia, hai mắt phóng lửa, siết quả đấm vang lên răng rắc.
“Ông chủ, sao anh lại tới đây? Sao anh biết tôi đang ở đây? Mau vào ngồi đi.” Xá Cơ Hoa vừa nhìn thấy kim chủ lớn, lập tức quên không vui lúc trước, nhất thời vui vẻ kéo người đi vào, hoàn toàn không chú ý tới hai luồng ánh mắt nóng như lửa có thể đốt xuyên hai lỗ trên người phía sau lưng.
Minh Hạo Thiên cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười, đáy lòng không hề dao động, đột nhiên khe khẽ đẩy lên [email protected] một lớp sóng, cảm giác ấm áp hơi xa lạ lại hơi quen thuộc, lại một lần nữa được đưa lên từ đáy lòng.
Mất mát mấy ngày trước, khi nhìn thấy cô thì chậm rãi phai nhạt đi, cảm giác ấm áp thoải mái này bao quanh, chính là cảm giác này, khiến cho anh quyến luyến không thôi.
Thật ra thì hôm nay trong lúc vô tình anh cũng nghe thấy ông nội anh nhắc tới mấy ngày trước Chu Hữu Mai có đến chỗ ông nội đòi người, từ đó biết được cô ở chỗ này, trong lòng nghĩ tới đi xem một chút, đã tới rồi.
Theo cô đi vào phòng bệnh, Minh Hạo Thiên lạnh nhạt quét mắt nhìn Huyền Vũ Thác Hàn ở sau lưng cô, dáng vẻ lúc này của anh ta, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng, có một vẻ kinh ngạc, chỉ có điều nhanh chóng thu liễm xuống.
“Đúng rồi ông chủ, anh muốn uống trà gì? Tôi pha cho anh, tay nghề của tôi tuyệt đối OK đó.” Một nửa còn lại trong phòng bệnh là bàn trà ghế sa lon đầy đủ hết, sau khi Xá Cơ Hoa dẫn người ngồi xuống, lập tức vội ân cần hỏi, tính tích cực này, có thể nói cho mồi lửa nóng giận bên kia thêm dầu.
“Tùy tiện, cám ơn.”
“Ông chủ, anh không cần khách khí với tôi như vậy, thế thì để tôi pha cho anh một ly Phổ Nhĩ đi, anh chờ một chút nha.”
Pha trà cho người đàn ông khác?
Đờ mờ, pha cho anh một ly trà thì tăng thêm cả một đống đồ, bây giờ lại pha trà cho người đàn ông khác, còn ngầm ra hiệu tay nghề của mình tốt, lại cười thành như vậy? Cô, cô quả nhiên có ý tứ với Minh Hạo Thiên?
Trong lòng Huyền Vũ Thác Hàn buồn bực một trận, Xá Cơ Hoa đi pha trà, anh lập tức vào toilet, sau khi sửa sang lại mình một phen, còn cố ý thay trang phục bệnh nhân.
Anh vừa mới đi ra toilet, chỉ thấy Xá Cơ Hoa vừa pha trà xong, Huyền Vũ Thác Hàn cũng hai ba bước đi qua, đặt mông ngồi đối diện Minh Hạo Thiên.
“Tôi cũng muốn uống trà Phổ Nhĩ.” Người đàn ông nào đó không nặng không nhẹ mở miệng nói, nhìn về phía ánh mắt của cô, lại chằm chằm nhìn thẳng vào ly trà trên tay cô, chỉ có điều, thật ngại quá, người phụ nữ nào đó không hề có ý định để ý đến anh, xoay người một cái, cái mông trực tiếp đối diện với anh.
Xá Cơ Hoa cười tủm tỉm đặt ly trà ở trước mặt Minh Hạo Thiên, “Ông chủ, anh hãy thử xem, lá trà trong bệnh viện này rất tốt đấy.”
Lá trà trong bệnh viện cái gì, đó là trà nhà anh đấy! Tức giận nhìn cái mông đối diện với mình, lửa giận đau khổ thất vọng của Huyền Vũ Thác Hàn thành bão tố, vừa định nổi giận, nhưng nghĩ tới cái gì, sắc mặt tức giận khựng lại, trong chớp mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ giống như biến sắc trong nháy mắt, không còn thấy bất kỳ tức giận gì, ngược lại trong nháy mắt, sắc mặt đột nhiên giống như mang theo cảm giác tái nhợt suy yếu.
“Cô em à...”
Minh Hạo Thiên nhấp một hớp, có thể cảm giác uống ra vị trà có phẩm chất thượng đẳng, bệnh viện? Tầm mắt, lạnh lùng bay lên người Huyền Vũ Thác Hàn ngồi đối diện, cậu ta vừa mới [email protected]dyan(lee^qu.donnn) đột nhiên biến sắc mặt, anh cũng không để lỡ mất, chỉ có điều cũng không nói gì, chẳng qua khi đối diện với tròng mắt đen khí phách thâm thúy kia thì tầm mắt của anh không nhịn được nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt.
“Có được không? Cảm giác như thế nào? Mùi vị cũng không tệ lắm phải không?” Mắt to chớp chớp, mong đợi nhìn kim chủ lớn, giọng Xá Cơ Hoa từ bỏ cũng không từ bỏ truyền đến từ sau lưng.
“Ừ, rất tốt.” Minh Hạo Thiên rất nịnh nọt lại nhấp thêm một hớp rồi mới để xuống, gật đầu đáp lại, trên gương mặt lạnh lùng tuấn tú, dâng lên chút ý cười nhàn nhạt.
Vừa thấy anh gật đầu nói tốt, người phụ nữ nào đó vui vẻ rồi, “Ha ha, ông chủ thích là tốt rồi, đúng rồi, ông chủ anh tới đây làm gì?”
“A Hoa...” Một giọng nói yếu ớt truyền đến.
“Tới làm chút chuyện.”
“Tới làm chút chuyện? Chuyện gì vậy? Chỗ này tôi còn hơi quen thuộc, có gì cần tôi giúp một chút không?” Ngày đó nói đi làm, nhưng ngay cả một cái chuông cũng còn không lên chân đâu, muốn người ta bắt đầu trả lương từ ngày đó, cũng hơi ngượng ngùng.
“A Hoa...”
Minh Hạo Thiên không hề trả lời, mà liếc ra sau lưng cô nói, “Hình như tổng giám đốc Huyền Vũ hơi không thoải mái.”
“Anh ta không thoải mái? Anh ta có thể có gì không thoải mái chứ?” Mới vừa rồi còn có thể lớn tiếng gào tới quát đi, có thể có chuyện gì chứ!
Xá Cơ Hoa hơi giận xoay người, lại thấy khuôn mặt tái nhợt, “Này, anh làm sao vậy?” Không phải mới vừa rồi rất đỏ thắm sao? Thế nào trong nháy mắt lại thành trắng như vậy?
Người phụ nữ đáng chết, phải để cho người đàn ông khác nhắc nhở mới xoay người, vừa mới dùng sức quá mức đè lên vết thương, lúc này thật sự đau không chịu nổi, mồ hôi lạnh như bão tố tràn ra trên trán.