"Lão đại, sao rồi? Vừa rồi bên trong kịch liệt như thế! Không biết chị dâu như thế nào? Đã đi vào khuôn khổ chưa?". Long Húc Hàng thấy Huyền Vũ Thác Hàn từ trong phòng đi ra, vội vàng chân chó tiến lên, chẳng khác nào ăn trộm liếc mắt nhìn vào cửa phòng nhỏ giọng hỏi.
Mắt thấy tối nay lão đại nhà mình ‘ cường thế ’ quá mức, ngay cả tên gọi cũng trực tiếp sửa lại.
Lão đại thật sự đã quá lao lực rồi, anh ta đi theo Hàn Vũ Thác Hàn nhiều năm, thật sự vẫn chưa từng thấy người này cậy mạnh như thế bao giờ.
Đi vào khuôn khổ? Người kia mà chịu đi vào khuôn khổ thì anh cũng không cần đen mặt đá cửa đi ra sao? Nghĩ đến thái độ của cô vừa rồi trong lòng lại bừng bừng lửa giận.
"Mà sao cậu vẫn còn ở đây hả? Không phải đã bảo cậu về rồi sao?". Huyền Vũ Thác Hàn hùng hổ đi tới, vừa nghe Long Húc Hàng hỏi thế càng thêm khó chịu, mặt hiện đầy vạch đen! Nhưng nghĩ tới hai từ chị dâu kia, bất chợt lại dịu lại, vô cùng hài lòng với danh xưng này.
"A, ha ha —— tôi đây không phải quan tâm đến anh sao, hơn nữa, không chỉ có mình tôi đâu, mà còn một người nữa đang chờ cậu ở phòng khách đấy! Bọn tôi quyết định xả thân vì lão đại, thương thảo kế sách, gặp chiêu chống chiêu!". Long Húc Hàng vội trêu chọc nói.
"Chống chiêu?"
Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày, tròng mắt thâm thúy chợt sáng lên, quay đầu lại, trầm mặc nhìn người đối diện: "Gần đây các cậu có vẻ rảnh quá nhỉ?"
"Tôi, cái này không......"
Bao nhiêu thủ đoạn Lão đại đều xuất ra cả rồi, bọn họ có thể không bán mạng lao theo sao? Tất nhiên! Trừ Hạ Tuyền Vũ vừa từ Mỹ bay sang Ý, thì gần đây xác thực bọn họ không có sự tình gì lớn cả, nêu nhãn rỗi là lẽ đương nhiên.
Có điều, mỗi lần Lão đại thốt ra câu này, quả nhiên không có chuyện gì tốt, khóe miệng tươi như hoa của Long Húc Hàng chợt cứng đờ, tay đổ đầy mồ hôi!.
"Nếu đã như vậy, thì các cậu hãy mau mau nghĩ cách chống chiêu đi, nhanh, mau tới đại sảnh!". Dứt lời, Huyền Vũ Thác Hàn xoay người, vững vàng bước ra phòng khách.
Long Húc Hàng sững sờ, mới vừa rồi anh ta không nghe lầm đấy chứ? Lão đại thế mà lại muốn bọn họ chống chiêu?
Cho đến khi bóng lưng ai đó biến mất trên hành lang, Long Húc Hàng mới phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo: "Lão đại, đừng nóng vội, chờ tôi một chút......"
......
Trong một quán cà phê nhỏ nằm trên con phố sầm uất.
"Ở đây! Các cậu nhanh lên một chút, bên này!". Khi hai bóng dáng xinh đẹp xuất hiện tại cửa thì tại một góc khuất của quán bỗng dưng có một cánh tay đưa lên khua loạn xạ.
"Sao giờ mới đến, nào, nhanh ngồi xuống!"
"A Hoa, cậu chạy ra ngoài được sao? Hai ngày nay không việc gì đấy chứ?". Trong góc ba cô gái chụm đầu vào nhau thầm thì một cách đầy thần bí.
Xá Cơ Hoa nhỏ nhắn nhát trong ba người, từ trên xuống dưới đều là màu đen, lên tiếng: "Có thể không có chuyện gì được sao, các cậu không biết đâu, tên kia vô cùng xấu tính, cứ nhìn cách ăn mặc của mình thì biết!", nói xong liền chỉ chỉ lên người mình.
"A Hoa, ánh mắt của tên kia quả nhiên không tốt, cậu hoàn toàn không hợp với màu đen, trông thật khó coi!". Hạ Tình Vũ ngồi bên phía tay phải đưa mắt đánh giá.
Trong góc, Xá Cơ Hoa lập tức quăng ánh mắt tức giận nói: "Mình gọi các cậu đến không phải để nhận xét về trang phục trên người mình mà là muốn hai người giúp mình chạy trốn. Mình đã vất vả tốn biết bao công sức mới có thể chạy ra ngoài này đấy!".
Cứ nghĩ tới hai ngày vừa qua tên đàn ông chết tiệt kia lúc nào cũng canh giữ gắt gao thì tóc gáy của cô liền dựng hết cả lên.
Nếu như không phải là tối hôm qua, ‘ không cẩn thận đi ngang qua thư phòng’, nghe được ngày mai anh ta có hội nghị khẩn cấp, làm sao có cơ hội chạy trốn ra ngoài đây.
"Chạy trốn? Có chuyện gì nghiêm trọng mà cậu phải chạy trốn như đòi mạng thế? Chẳng lẽ Huyền Vũ Thác Hàn muốn rắc rắc cậu sao?", Hạ Tình Vũ giật mình trợn to mắt, làm ám hiệu chặt cổ, rồi vội hỏi.
Xá Cơ Hoa dáo dác nhìn ra cửa thăm dò, thấy không có ai, lúc này mới vội vàng gật đầu đáp:
"Nào chỉ là rắc rắc không thôi, nếu như bây giờ không trốn, thì không lâu sau nữa, mình rất có thể được anh ta tiễn vào nấm mồ luôn rồi!". Hôn nhân chính là nấm mồ không phải sao!
"Cái gì? Anh ta thật sự muốn giết người diệt khẩu à? Quá ghê tởm....". So với Hoàng Bộ Tuyết trầm tĩnh ngồi yên, Hạ Tình Vũ lại kích động khác thường.
"Vũ, cậu đừng nhìn gió thì nói có mưa, cái gì cũng chưa rõ mà đã vội vàng khẳng định!". Hoàng Bộ Tuyết lập tức trừng mắt phân tích.
"Mình đây không phải vì A Hoa......thôi được rồi, không nói nữa là được!".
Hạ Tình Vũ liếc Hoàng Bộ Tuyết một cái, sờ sờ mũi, hết ý kiến, mới vừa rồi hình như bản thân đã kích động hơi quá thì phải!
"Đừng mà, các cậu mau nghĩ biện pháp cứu mình đi, mình không muốn gả cho tên ma-cà-bông kia đâu!".
"Không lấy? Vậy đứa nhỏ trong bụng cậu thì làm thế nào?". Hoàng Bộ Tuyết đi thẳng vào vấn đề, ngay cả Hạ Tình Vũ cũng vội vàng gật đầu phụ họa.
Bụng? Xá Cơ Hoa nghe thấy vậy liền cúi đầu nhìn xuống cái bụng đang nổi lên của mình, chân mày chau lại thật chặt, mang thai ba tháng mà bản thân cô lại chẳng hề hay biết tí gì?
"Mình cảm thấy trong bụng nhất định không có đứa bé đâu, ngày đó lúc theo lão phu nhân đi kiểm tra, kết quả đó chỉ là cái u thôi mà, sao đột nhiên biến thành đứa bé được chứ, hơn nữa, mấy cậu không phải không biết, mình và Huyền Vũ Thác Hàn chỉ có một lần như vậy, sao có thể một phát ăn ngay, anh ta là thần hay sao chứ?"
"Vậy? Cậu chắc chắn chứ?"
Xá Cơ Hoa quan sát ánh mắt lo lắng của hai người bạn tốt, nhất thời không thể xác định, lúc ấy cô cũng chỉ đoán bừa, nhưng nếu như thật sự mang thai, thì sao lão phu nhân và chị Liễu không nói cho cô biết.
"Lúc ấy bác sĩ là một người nước ngoài, mình nghe không hiểu gì cả, chỉ đoán vậy thôi!"
Hoàng Bộ Tuyết và Hạ Tình Vũ đồng thời im bặt, liếc mắt nhìn nhau, đoán? Cũng chỉ có người này nghĩ ra được.
"Vậy thì còn kỳ kinh nguyệt thì sao? Cậu phải nắm rõ ràng chứ?". Ba tháng trôi qua rồi, bất kể thế nào, cũng không thể không phát hiện ra ~!
"Mình bốn mùa đều trải qua!". Ba tháng không có cũng là bình thường, có điều, tính đi tính lại hình như là đã muộn mất hai mươi mấy ngày rồi.
"Vậy cậu không cảm giác cơ thể mình có gì khác sao?Đừng nói là không có đấy!".
Nôn ọe nhiều lần như thế, nếu như người này còn nói không có cảm giác, Hạ Tình Vũ sẽ mở banh đầu của cô ra xem xem bên trong phải toàn đậu hũ hay không?
"Có cái gì không đúng chứ, nhưng mà, trước mắt chúng ta tạm gạt những chuyện này qua một bên đã, các cậu mau nghĩ biện pháp đi, nếu không chỉ sợ sau khi Huyền Vũ Thác Hàn biết mình chạy trốn, không biết có tìm đến hay không nữa?".
Aiz! Điều này là tất nhiên! Cả ba không hẹn mà đồng thời có chung một suy nghĩ.
Lúc này trong phòng họp Tổng giám đốc.
Bầu không khí gần như đóng băng khiến cho tất cả cổ đông đều bị dọa trắng bệch cả mặt. Lý do là vì một công ty con thuộc Chi nhánh phía Tây bị tổn thất lớn, nhưng quản lý ở đó chẳng những không kịp thời thông báo về Tổng công ty, còn cố ý giấu giếm.
Huyền Vũ Thác Hàn hoàn toàn không cho phép sai lầm này xuất hiện, cho dù Chi nhánh công ty này nằm dưới quyền quản lý của chú anh cũng giống như vậy.
Hiện tại, tất cả quản lý cấp cap ai ai cũng run như cầy sấy chờ đợi phán quyết của Huyền Vũ Thác Hàn.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng kia đang tản ra ánh lạnh khủng khiếp khiến người ta sơh hãi không thôi.
Huyền Vũ Thác Hàn nhìn chung quanh một vòng, hơi híp mắt lại. Đôi môi hé mở từ từ lên tiếng: "Tập đoàn Huyền Vũ không cho phép phạm phải sai lầm, tất cả nhân viên dính dáng trong đó, tôi muốn nhìn thấy đơn từ chức đặt trên bàn tôi sau khi tan họp!"
Anh luôn kiên trì tác phong làm việc nhanh nhẹn, hung ác, chuẩn xác. Mặc dù lần tổn thất này đối với Tập đoàn Huyền Vũ mà nói không đáng kể gì nhưng anh tuyệt đối không cho phép công ty mình tồn tại những kẻ bại hoại, đặc biệt còn là thuộc hạ của Huyền Vũ Kiến Nhân.
"Tổng giám đốc... Vậy phí thôi việc của chúng tôi...". Một Trưởng bộ phận nào đó đang ngồi ở một bên run run rẩy rẩy hỏi.
"Phí thôi việc?", Huyền Vũ Thác Hàn lạnh nhạt nhếch miệng lên hỏi ngược lại: "Số tiền tổn thất đủ để trả phí thôi việc cả đời cho bọn họ rồi!".
"Nhưng......" quản lý mặc dù đã có chút phát run nhưng vẫn cố nhắm mắt nói: "Chúng ta......"
"Trợ lý La, ngay bây giờ hãy nhanh chóng đến phòng nhân sự xử lý tất cả mọi tài liệu của các nhân viên có liên quan đến sự việc lần này, sau đó lập tức thông báo với toàn giới thương nghiệp, những người này đã nằm trong danh sách đen của Tập đoàn Huyền Vũ!". Huyền Vũ Thác Hàn không nhanh không chậm nói.
"Tổng giám đốc! Van ngài hãy xuống tay lưu tình!". Vừa nghe đến việc bị cho vào danh sách đen lên, mấy quản lý phía dưới đã không nhẫn nại được bắt đầu quay sang cầu cạnh Huyền Vũ Thác Hàn.
Bọn họ ai cũng biết, một khi bị tập đoàn Huyền Vũ khai trừ sau đó được đưa vào danh sách đen tương đương với việc cả đời này không cần tìm việc nữa. Hiện tại Tập đoàn Huyền Vũ đứng đầu trong giới thương nghiệp, người nào đắc tội với Huyền Vũ cũng đồng nghĩa với đắc tội cả thương giới.
Huống chi bọn họ chỉ là những nhân viên nhỏ trực thuộc chi nhánh Công ty, nếu như không có tiền lương của Tập đoàn Huyền Vũ, bọn họ đã sớm không sống nổi nữa!
Mấy quản lý này cứ cho là phía trên đã có Huyền Vũ Kiến Nhân đỡ đầu, chỉ tham ô một chút có lẽ Huyền Vũ Thác Hàn sẽ không phát hiện ra, ai ngờ đâu, chẳng những bị xa thải, còn bị liệt vào danh sách đen! Cuộc sống sau này sẽ khó khăn đến cỡ nào chứ.
Mấy quản lý không ngừng cầu cạnh Huyền Vũ Thác Hàn, những người không liên quan mặc dù sâu sắc đồng tình, nhưng ai cũng không dám tiến lên nói đỡ một câu, nếu như bây giờ chọc giận Huyền Vũ Thác Hàn, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi.
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại bỗng reo lên, cả căn phòng chìm trong căng thẳng, càng thêm đổ mồ hôi lạnh, nhưng cũng may là không phải điện thoại của mình kêu.
"Chuyện gì?", Huyền Vũ Thác Hàn vừa thấy điện thoại kêu trong đầu đã đoán được nhất định cô gái kia lại gây loạn nữa rồi.
Nhưng khi tai vừa nghe thấy tin người nào đó ngang nhiên đánh ngất tài xế chạy trốn thì lửa giận càng bùng phát dữ dội, vỗ lên bàn một cái, cả đám quản lý cấp cao nhất thời sợ toát cả mồ hôi lạnh, bầu không khí căng thẳng khẩn trương khác thường, cho dù mồ hôi chảy cả vào mắt, cũng không dám nhúc nhích đưa tay lên lau.
"Lập tức phái người đi tìm, nhất định mang người trở lại cho tôi!". Tiếng rống giận vang vọng khắp khán phòng hội nghị.
Long Húc Hàng ngồi ở phía bên phải anh, lập tức đứng lên nói với tất cả cổ đông: "Hội nghị kết thúc!".
"Tổng giám đốc, cầu xin ngài xuống tay lưu tình...". sắc mặt mấy vị quản lý hốt hoảng, dồn dập đứng lên cầu cạnh.
"Đi ra ngoài! Đừng để tôi phải gọi bảo an đến!". Một giọng nói không nhạt không mặn vang lên, nhưng lại chứa đầy uy nghiêm làm cho người ta phải run sợ.
Mấy quản lý bị Long Húc Hàng liếc mắt cảnh cáo, lập tức ăn ý ngậm miệng, sau đó lục đục nhanh chóng đi ra ngoài phòng họp.
"Lão đại, đã xảy ra chuyện gì vậy?". Khi toàn bộ mọi người đã đi ra ngoài, lúc này Long Húc Hàng mới hỏi Huyền Vũ Thác Hàn vừa cúp điện thoại xong.
Điều lệ trong cuộc họp không được mở điện thoại di động đã bị chính người này phá vỡ.
"Cô nhóc kia dám đánh ngất tài xế chạy trốn, đáng chết, tôi thấy cũng chẳng cần chuẩn bị hôn lễ làm gì, chờ đến lúc tìm được người trực tiếp đi đăng ký là được!". Huyền Vũ Thác Hàn tiện tay tắt máy tính, rồi xoay người bước nhanh ra khỏi phòng họp.