Editor: Táo đỏ phố núi
“Này, anh định mang tôi đi đâu vậy?” Ăn điểm tâm xong, Xá Cơ Hoa liền bị lôi kéo nhét vào trong xe, có chút không kiên nhẫn quát lên với người đàn ông đang ngồi ở ghế tài xế.
Đi qua đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư trước mặt, sau đó xe bắt đầu đi về phía khu vực ngoại thành.
“Em sẽ biết nhanh thôi.” Huyền Vũ Thác Hàn liếc nhìn cô, cười cười nói. Chờ xe dừng lại thì một bảo vệ đã nhanh chóng bước tới mở cửa xe giúp bọn họ.
Xuống xe, Xá Cơ Hoa ngẩng đầu lên nhìn năm chữ to đùng ‘Câu lạc bộ đua ngựa’ trên bảng hiệu thì không kiên nhẫn quay đầu nhìn người đàn ông ở sau lưng. Die enda anl eequ uyd onn.
“Này, mới sáng sớm anh kéo tôi đi ra ngoài, là để tới đây? Anh ăn no rửng mỡ rồi hả? Bây giờ tôi như thế này, có thể cưỡi ngựa được sao?”
Mẹ kiếp, mặc dù cô thật sự có chút hứng thú với việc cưỡi ngựa, nhưng mà cô có ngu dốt cũng không thể không biết, bụng này của cô có thể cưỡi được sao?
Ánh mắt quan sát bốn phía, trong lòng không khỏi than thầm: đúng là một chỗ không tồi, mới vừa rồi không để ý nhiều, bây giờ nhìn lại, mới phát hiện ra bốn phía mặc dù trang trí không được xa hoa lắm, nhưng mà cấu trúc bốn phía lại rất tinh xảo và thiết thực, bên ngoài tuy đơn giản nhưng lại lịch sự và tao nhã, bên trong được xây dựng theo kết cấu của người giàu có.
Huyền Vũ Thác Hàn ném chìa khóa xe lại cho bảo vệ bên ngoài, rồi không cho cô có cơ hội né tránh, nắm lấy tay cô, đi về phía cửa chính: “Không phải em vẫn nói tôi suốt ngày nhốt em ở trong nhà sao? Bây giờ tôi dẫn em tới lãnh địa của tôi tham quan một chút, để cho em hiểu rõ hơn về cuộc sống của tôi.”
Thật ra thì lần đầu tiên, đột nhiên anh nảy ra ý định anh muốn đưa cô đi, muốn cô thực sự dung nhập vào cuộc sống của anh.
Mặc dù Xá Cơ Hoa muốn hất tay của anh ra, nhưng trong lòng không nhịn được muốn nhanh chóng tới xem ngựa thật, dù sao cũng tới rồi, không nhìn nhiều một chút thì cũng uổng.
Hai người, mang theo hai tâm tình không giống nhau, cùng lôi kéo nhau đi vào cửa chính của câu lạc bộ.
Mà lúc bọn họ vừa đi vào thì ngoài cửa cũng có một chiếc xe hơi chạy tới.
Chỉ thấy xe dừng lại, một dáng người nóng bỏng từ trên xe bước xuống.
“Không phải thám tử tư nhầm lẫn đấy chứ? Anh Thác Hàn sao lại đi tới một chỗ như thế này?” [email protected]dyan(lee^qu.donnn). Trì Á Hinh đeo một chiếc mắt kính đầy kiêu ngạo, nhìn khung cảnh mộc mạc nơi này, lông mày nhíu lại nói thầm.
Bảo vệ ở bên cạnh vốn chạy lại để mở cửa, vẻ mặt ngây ngốc nhìn tới mức choáng váng, trong lúc nhất thời quên cả lấy lại tinh thần.
Trì Á Hinh chán ghét trừng mắt lên nhìn anh ta, không nhịn được mà quát lên: “Này, anh kia, bên trong có phải là ‘Câu lạc bộ đua ngựa’ không?”
Bảo vệ gác cổng bị cô ta quát một tiếng như vậy, vội hồi hồn lại, sự kinh ngạc mới vừa rồi biến mất, trong lòng có chút chán ghét, cô gái này, dáng dấp mặc dù có chút xinh đẹp, nhưng mà khiến cho người ta không yêu thích nổi.
Mặc dù nơi này không đặc biệt xa hoa, nhưng mà cũng chỉ có những nhân viên nội bộ biết được chỗ này, còn cao cấp hơn những nơi gọi là trường đua cao cấp kia không biết bao nhiêu lần, có thể đi vào nơi này, cũng nhất định phải có thẻ hội viên cao cấp, mà nhìn ánh mắt của cô gái này, có thể nhìn ra ý tứ từ trong lòng của cô ta qua ánh mắt.
Bảo vệ gác cổng cũng không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, lui về phía sau một bước, thể hiện đã được huấn luyện rất nghiêm khắc, vẻ mặt cung kính trả lời: “Đúng vậy, tiểu thư, xin hỏi cô có thẻ hội viên không?”
Trì Á Hinh vừa nghe đến đây, nhất thời cũng liếc nhìn anh ta, giống như lười không muốn nói chuyện, tiện tay ném cái chìa khóa cho anh ta, đi vòng qua người anh ta, chiếc giày cao gót bảy tấc liền ‘lộc cộc’ đi tới cửa.
Nhận lấy chiếc chìa khóa xe mà cô ta tiện tay ném tới, sắc mặt người bảo vệ gác cổng ngưng đọng một chút, rồi tiến lên ngăn cản trước mặt của cô ta: “Thật ngại quá tiểu thư, nơi này không tiếp nhận những vị khách bên ngoài, nếu muốn, cô có thể đi khoảng hơn hai mươi kilomet tới câu lạc bộ XX.” Dứt lời, đưa cái chìa khóa xe tới.
“Cái gì?” Khuôn mặt xinh đẹp của Trì Á Hinh liền biến sắc, giống như nghe thấy một câu chuyện cười vậy: “Nơi này của các người không phải mới mở đó sao? Anh đó, tìm quản lý của các anh tới đây, tôi muốn gặp, để xem nơi này của các người có phải không muốn làm ăn gì nữa hay không.”
Nhìn cô gái trước mặt đang bừng bừng cơn giận, bảo vệ gác cổng cau mày lại, nhưng mà giọng điệu vẫn vô cùng khách khí: “Tiểu thư! Nơi này của chúng tôi có quy định riêng, mong cô đừng làm khó chúng tôi.”
“Anh... Tôi không nói chuyện với anh, tôi muốn đi vào trong để tìm quản lý của các người, đến lúc đó anh sẽ không xong với tôi đâu.” [email protected] dyan (lee^ qu.donnn). Trì Á Hinh tức giận không thể chịu được, có khi nào cô phải quả đắng như vậy, hôm nay cô cũng không tin, muốn vòng qua người của anh ta đi vào bên trong.
Cũng không biết từ khi nào, ở cửa lại xuất hiện hai người bảo vệ gác cổng ăn mặc giống như nhau, đứng ở trước mặt của cô ta, vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi.”
“Các người... Được, các người muốn thẻ hội viên đúng không? Chờ đó cho tôi.” Nghĩ tới Huyền Vũ Thác Hàn đang ở bên trong, Trì Á Hinh mặc dù nổi giận, nhưng mà cũng có chút đầu óc, trực tiếp móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho ba của cô ta.