Editor: Táo đỏ phố núi
“Ồ! Hiên, các cậu đang làm gì thế? Không phải đi làm sao?” Lúc này, Long Húc Hàng vừa mới ở nước ngoài trở về tới công ty, nhìn thấy mọi người đang đứng ở cửa, ánh mắt nhìn lướt qua năm vị thư ký kia!
“Chào tổng giám đốc...”
Năm người thư ký vừa nhìn thấy mặt, nhất thời cả đám nhanh chóng tản ra! Vẻ mặt không chút biểu cảm tập trung ‘nghiêm túc’ làm việc!
“Hiên, đã xảy ra chuyện gì à? Tại sao sắc mặt của cậu lại kỳ lạ như vậy? Đúng rồi, lão đại có ở đây không? Mới vừa rồi tôi nghe thư ký của tôi nói hình như lão đại đã trở về...” Vẻ mặt hồ nghi nhìn mấy người thư ký nhanh chóng trở về vị trí, nhíu mày nhìn La Vũ Hiên đứng ở cửa với vẻ mặt kỳ lạ hỏi.
Trong tay của anh vẫn còn một tập tài liệu cần Huyền Vũ Thác Hàn ký tên, nhân tiện anh cũng có chuyện muốn thương lượng với lão đại một chút!
La Vũ Hiên vừa nhìn thấy Long Húc Hàng, ánh mắt vui mừng chợt lóe lên, nhanh chóng bước lại: dfien ddn lie qiu doon “Ở đây, tôi còn đang muốn đi tìm cậu đây, lão đại...”
“Chết tiệt, hôm nay người nào làm vệ sinh?” Không đợi La Vũ Hiên nói xong, trong phòng làm việc liền vang lên một tiếng gầm thét đầy giận dữ! Trong nháy mắt lửa giận của anh như tràn ngập cả tòa nhà cao tầng này!
Nhất thời khiến cho thân thể của bảy người cứng lại, trong đó sáu người nổi vạch đen lên! Đặc biệt nhất là Long Húc Hàng đang cầm tài liệu đi tới, vẻ mặt anh biến sắc ~
“Cái đó... đột nhiên tôi nhớ lại, chi nhánh ở Malaysia có việc gấp cần tôi phải tới xử lý, Hiên, đây là hợp đồng quảng cáo bán cao ốc của Tập đoàn Phong Hoa, mọi việc đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ thiếu mỗi chữ ký của lão đại nữa thôi, không còn thời gian nữa, nhờ cậu đưa cho lão đại ký giúp tôi, tôi phải lên máy bay gấp, phải mất nửa tháng, bên Malaysia mới xử lý xong hết được, chuyện công ty nhờ cậu...”
Lời nói phía sau còn chưa nói hết, thì mọi người chỉ thấy một cơn gió xoáy lướt qua trước mặt, chờ lúc định thần lại thì bóng người đã biến mất khỏi tầm mắt rồi.
Năm vị thư ký nãy còn vội vội vàng vàng ‘nghiêm túc’ làm việc, giờ mọi người đều nhìn về phía bóng lưng kia vừa biến mất, khóe miệng giật giật, trong lòng đau xót, vị cấp trên này còn có thể chạy, nhưng bọn họ là những viên chức nhỏ, chỉ có thể nước mắt lưng tròng đi vào làm bia đỡ đạn thôi!
Trong năm thư ký thì có một thư ký nam tương đối sâu sắc, tiếp nhận ánh mắt của trợ lý, chỉ có thể nhắm mắt đi vào!
Mới vừa bước vào, đã nghe được một tiếng la hét đầy bất mãn vang lên ở bên trong!
Trời ơi! Thần ơi, hãy thu bọn họ đi! Lão đại biến thái này, thật sự khiến cho bọn họ không chịu nổi. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Lúc này La Vũ Hiên chỉ có một tâm nguyện: A Hoa, mau trở lại đi...
Nếu không trở lại, bàn làm việc cũng lau tới mức mòn đi mất, thủy tinh cũng bị lau tới mức sắp hỏng, tất cả máy vi tính đều phải lau sạch ba lần, so với mua mới còn sạch sẽ hơn rồi...
Ba ngày sau, mười giờ tối, chính là lúc mà KTV buôn bán tốt nhất.
Trong một gian phòng thỉnh thoảng truyền ra một giọng nói vui vẻ còn có cả những tiếng cười duyên, hai cô gái vui vẻ ca hát, còn cầm lấy cái chuông gõ nhảy nhót phong tình vạn chủng, chơi rất vui vẻ.
Con đường quanh co khúc khuỷu giấc mộng xoay vần
Lỡ mất người không gặp, chỉ còn mình tôi
Có thể chỉ là một thói quen, cảm giác an toàn của một người
Đường rất quanh co, tình yêu xoay vần, biết rõ là sẽ quên nhưng lại rất khó
Tôi đi dọc con đường, ngả ngả nghiêng nghiêng, nhưng không tìm lại được hình dáng ôm ấp
Có phải trả giá quá nhiều sẽ đổi được hy vọng quay về
Hơi thở yếu ớt, thế giới quá rộng, duyên phận sao quá ngắn...
『 Tên bài hát: Con đường quanh co. Ca sĩ thể hiện: Phan Vĩ Bách. Thơ: Trần Đức Chí / Lý Niệm』(Vì là lời bài hát nên phiên phiến thôi ạ ^_^)
Cửa phòng bị đẩy ra, một mùi thơm của hoa lài thổi tới, gương mặt của Hoàng Bộ Tuyết nôn nóng chạy vọt vào: “Trời ạ! Mệt chết mình rồi, A Hoa! Mau...”
Hạ Tình Vũ và Xá Cơ Hoa đang hát karaoke, nhìn thấy Hoàng Bộ Tuyết vừa mới đi được hai mươi phút đột nhiên trở lại, nhất thời vui vẻ nhào tới: “Rốt cuộc cậu đã tới rồi, người ta chờ cậu rất lâu rồi! Mau tới đây, thì ra hát ở KTV lại đã nghiền như vậy.”
“Cậu... trước hết đừng hát nữa.” Hít một hơi thật sâu, Hoàng Bộ Tuyết bình tĩnh lại, chạy lại ghế salon cầm túi xách giúp cô: “Sắp đuổi tới rồi, chúng ta mau đi thôi!”
“Tuyết, cái gì sắp đuổi tới rồi? Là ai muốn đuổi theo cậu sao?” Hạ Tình Vũ bước lên phía trước hỏi.
“Không phải đuổi theo mình, mà là đuổi theo A Hoa.”
Hoàng Bộ Tuyết đã cầm được túi xách xong rồi, vội lôi kéo hai người phụ nữ vẫn chưa được hát thỏa mãn, vừa đi vừa nói: “Lúc vừa mới tới đó, mình nhìn thấy trợ lý bên cạnh của Huyền Vũ Thác Hàn, mình nghe anh ta nói với cấp dưới của anh ta là muốn đến KTV mang cậu trở về, mình vừa nghe thấy lập tức rẽ vào đường nhỏ để đi tới đây, đi nhanh một chút, nếu không có thể sẽ không kịp.”
“Hả? Sao bọn họ biết chúng ta ở chỗ này?” Hạ Tình Vũ nghe vậy thì hoảng hốt nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, người đàn ông đáng chết kia làm sao lại biết mình ở chỗ này?”
“Cái này tối nay mình sẽ giải thích cho các cậu biết!”
Ba người vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng bao, nhưng vẫn chậm một bước, mấy môn thần với vẻ mặt không biểu cảm đứng ở trước cửa, mà những người đi lại trên hành lang ở xung quanh, cũng không nhịn được mà bị những người áo đen đột nhiên xuất hiện này làm cho sợ hãi núp vào góc.
Mà lúc này, nhân viên làm việc ở KTV muốn tiến lên để giải tán, nhưng chưa kịp đến gần, đã bị ánh mắt lạnh lùng của một người áo đen làm cho hoảng hốt phải dừng bước lại!
La Vũ Hiên với bóng dáng cao lớn, vừa thấy ba người lao ra, khẽ nhíu mày nhìn Hoàng Bộ Tuyết ở phía trước đang lôi kéo hai người kia chạy, nhưng mà, rất nhanh đã nhìn thấy Xá Cơ Hoa thì trong ánh mắt thoáng qua một tia kích động!
“A Hoa! Trở về cùng tôi.” Ba ngày mà thôi, anh đã bị lão đại làm cho thần kinh bị tê liệt rồi, mà Hàng lại không chút nghĩa khí bỏ chạy giữa đường, Vũ thì vẫn chưa trở lại, không biết tại sao lão đại đã yên ổn rồi, nhưng mà bệnh ‘thích sạch sẽ’ kia lại ‘hành hạ’ anh mệt mỏi! Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Cuối cùng, thật sự không chịu được nữa, anh chỉ có thể tự mình hành động, dù sao thì chỉ cần ném trả A Hoa cho lão đại, tất cả sẽ khôi phục lại chứ?
Xá Cơ Hoa quét mắt nhìn bốn phía, không phát hiện thấy bóng dáng của Huyền Vũ Thác Hàn thì khẽ thả lỏng một chút, nhưng mà, khi nghe thấy lời nói của La Vũ Hiên thì nhướng mày lên.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp mở miệng, thì Hoàng Bộ Tuyết ở bên cạnh đã lên tiếng: “Trở về? Trở về đâu? Trợ lý La nếu như không có chuyện gì thì xin mời nhường đường một chút, bây giờ chúng tôi phải đi.”
Dứt lời, lôi kéo người nhanh chóng bước qua chỗ anh định đi tới phía trước!
Đôi mắt của La Vũ Hiên chợt lóe lên, cau mày nhìn người phụ nữ muốn rời đi kia, lạnh lùng ra lệnh với mấy người áo đen đứng ở bên cạnh: “Đem tiểu thư Xá Cơ Hoa mời về đi! Cẩn thận một chút.”
“Vâng!”
Mấy người áo đen nhận mệnh vẻ mặt không chút biểu cảm vây quanh họ, nhưng không chờ bọn họ động thủ, ngược lại là ba người phụ nữ bị vây lại đã đá một cước văng ra.
Xá Cơ Hoa tức giận, giơ một chân đẩy người áo đen ra: “La Vũ Hiên, mẹ nó, ý của anh là gì vậy hả?”
“Các người làm như vậy chúng tôi có quyền kiện các người.” Hoàng Bộ Tuyết cũng không yếu thế!
Hạ Tình Vũ cũng thông suốt, ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía mấy nhân viên làm việc ở đây: “Làm phiền hãy gọi giùm.”
Những người xung quanh xem náo nhiệt, nhưng mà ai cũng không động, mặc dù lúc này chính là lúc anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà nhìn thấy những thủ hạ khỏe mạnh như vậy, từ khí thế kia có thể thấy được những người này tuyệt đối là người không thể đắc tội nổi, ai dám động nữa chứ?
Những cô gái này! die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
La Vũ Hiên giơ tay lên, không kiên nhẫn: “Nhanh lên một chút! Đối với tiểu thư Xá Cơ Hoa nhẹ tay một chút, còn với những người khác nếu phản kháng, thì khóe mắt không có mắt.”
Lời nói lạnh lùng vang lên, chỉ thấy mấy người vệ sĩ vừa rồi không đánh trả lại, thật sự là trước mặt nhiều người như vậy, mà lại dám động thủ!
“Khốn kiếp, buông tôi ra! Tôi không muốn trở về...”
“A Hoa, còn có một tuần nữa là mẹ cô trở về rồi, hơn nữa vị sư huynh kia của cô cũng ở đây, cô trở về thì có cái gì là không được!” La Vũ Hiên hoảng hốt nhìn Xá Cơ Hoa giãy giụa kịch liệt, vội vàng nói.
Bây giờ mà nói, chỉ cần cô trở về, tất cả mọi người đều bình yên!
......
Mà lúc này ở bên kia, cũng xảy ra một trận cãi nhau ầm ĩ!
Một giọng nói phụ nữ nghiêm nghị trách móc: “Giao điện thoại ra đây!”
Đột nhiên bị níu lại, Long Húc Hàng kinh ngạc nhíu mày kiếm lại, nghi ngờ nhìn người phụ nữ trước mắt: “Chuyện gì?”
“Không cần phải giả bộ! Anh mau đem điện thoại của anh giao ra đây, đây là cơ hội cuối cùng của anh, nếu như anh không đem những tấm hình kia xóa đi ở ngay tại đây, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, bắt anh lại rồi xử theo pháp luật!”
Long Húc Hàng ung dung quan sát người phụ nữ ở trước mắt. Lạ thật, rốt cuộc thì anh đã đắc tội người phụ nữ này khi nào? Vì sao cô ấy lại nhắm vào anh, bắt anh giao điện thoại di động ra, hơn nữa đôi mắt xinh đẹp còn phun ra lửa giận hừng hực, bộ dạng như muốn chặt anh là thành trăm mảnh như thế này?
Sau khi anh cẩn thận quan sát xong, hết sức khẳng định mình không biết người phụ nữ này, giữa hai người tuyệt đối chưa từng gặp nhau.
Nhưng mà, dung mạo của cô ấy đúng là rất xinh đẹp! Gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt to linh hoạt, trắng đen rõ ràng; lông mi vừa dài lại vừa cong, giống như hai cái rèm màu đen xinh đẹp; mái tóc gợn sóng tán loạn ở trước trán, ánh mắt rạng rỡ mang theo một chút quật cường và thái độ kiêu ngạo; làn da rất đẹp, trắng mịn không tì vết, lại còn sáng bóng giống như trân châu; hấp dẫn nhất, chính là cánh môi căng mọng đỏ tươi, khêu gợi như muốn mời chào người ta cắn một cái...
Muốn cắn một cái? Long Húc Hàng sững sờ, không hiểu sao mình lại có một suy nghĩ điên khùng như vậy, dù sao, cô gái này tuy ánh hào quang xinh đẹp bắn ra bốn phía, vóc người cũng đầy đặn hấp dẫn, có thể nói là mỹ đứng đầu trong những mỹ nữ, nhưng mà bọn họ còn xa lạ gì nữa chứ! Hơn nữa, ánh mắt của người phụ nữ này tràn ngập lửa giận, thoạt nhìn rất khó dây vào.
“Tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói gì nữa? Trong này có phải có hiểu lầm gì không?”
“Không có hiểu lầm gì hết!” Cô gái kia tức giận cắt ngang lời nói của anh, giọng nói tức giận được nâng cao lên. “Loại biến thái buồn nôn! Có gan chụp ảnh không có gan nhận à? Không phải anh cũng cảm thấy hành động của mình rất xấu xa sao? Mau đưa điện thoại ra đây!”
Tiếng la hét đầy giận dữ của cô ta đã khiến những người bên cạnh vây lại xem, rồi bàn tán ầm ĩ: “Xảy ra chuyện gì rồi à? Cô gái xinh đẹp kia thoạt nhìn đang rất tức giận thì phải!”
Một bà thím lớn tuổi cũng lớn giọng trả lời lại: “Hình như là người đàn ông kia chụp ảnh của cô ấy, ôi trời, nhất định là chụp cảnh phía dưới váy rồi! Đàn ông các người là nhàm chán nhất, thật sự không hiểu tại sao lại thích chụp dưới váy của phụ nữ như vậy?”
Mấy cô gái xinh đẹp như hoa thét chói tai nói: “Cái gì? Chụp ảnh dưới váy? Buồn nôn thật... kỳ lạ, người đàn ông này nhìn rất đẹp trai, dáng dấp này nhất định là nhân tài, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài...”
Mọi người ở bốn phía vây xem càng lúc càng nhiều.
Cô gái kia cười lạnh: “Đừng có chó cùng rứt giậu nữa, mau đưa điện thoại di động giao ra đây! Nói cho anh biết, tôi không phải người dễ bắt nạt đâu, ngộ nhỡ bị đưa lên đồn cảnh sát, tôi nhất định sẽ kiện, kiện chết anh! Bảo đảm đời sau của anh cũng không trở mình được!”
Hừ, đời này cô căm thù nhất là loại đàn ông biến thái đi quấy rối phụ nữ, quả thật là vô sỉ hạ lưu, không bằng heo chó!
Những người khác cũng bà một câu tôi một câu, phát biểu ý kiến...
“Ôi trời, làm gì mà lại chụp dưới váy của con gái vậy chứ? Quả thật là rất thất đức! . Còn không mau giao điện thoại di động ra, sớm nhận tội một chút không phải đỡ hơn sao!”
“Đúng vậy, tôi thấy cô bé kia khí thế hung dữ như vậy, không dễ chọc đâu! Người đàn ông này nếu không muốn phải ra hầu tòa, tốt nhất là giao điện thoại ra, rồi xin cô gái kia tha thứ mới đúng.”
Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, mà Long Húc Hàng đang ở trong tâm bão mà bộ dạng nhàn nhã giống như không có việc gì, mọi chuyện không liên quan tới mình.
Anh khẽ mỉm cười nói: “Tiểu thư, tôi có thể xác định cô thật sự nhận nhầm người, mặc dù tôi không biết cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng tôi có thể trịnh trọng nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không chụp ảnh dưới váy của cô hay là chụp những chỗ không nên chụp. Cô có muốn cẩn thận nhìn lai một lần nữa hay không, để xác nhận cho chính xác một chút? Nếu không, cứ như thế này lên đồn cảnh sát, chỉ sợ không phải là cô kiện tôi, mà là tôi kiện cô tội phỉ bang danh dự của người khác.”
Mặc dù cô gái này bản lĩnh, cũng rất hung hãn, nhưng mà, nhìn vẻ xinh đẹp này của của cô, Long Húc Hàng quyết định cho cô gái này thêm một cơ hội!
Cô gái kia lại nổi giận hét to lên: “Anh đang nói chuyện vớ vẩn gì ở đây vậy? Tôi không có nhận nhầm người, chính xác là anh! Anh một mực ở dưới bục chụp ảnh dưới nách và dưới váy tôi! Đừng tưởng rằng anh vứt cái mũ lưỡi trai đi là tôi không nhận ra anh!”[email protected]dyan(lee^qu.donnn).
Hừ, mặc dù cô mặc váy bó sát, người đàn ông này sẽ không chụp được nội y của cô, nhưng mà cảm giác bị chụp trộm chỗ đó vô cùng khó chịu, cho nên cô nhất định phải lấy lại công bằng!