Editor: Táo đỏ phố núi
Trong biệt thư xa hoa duy nhất ở trên lưng chừng núi Dương Minh!
“Hu hu... Chị Liễu, giấy, khăn giấy...” Trong đại sảnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc thút thít, chỉ thấy bà nội ngồi trên ghế sa lon, khóc sướt mướt, hộp khăn giấy ở trước mặt cũng đã trống trơn, nghe vậy, chị liễu ở sau lưng vội vàng đưa khăn giấy tới.
“Hu hu... Có loại ba không chịu trách nhiệm như vậy sao? Đúng là đứa bé có số khổ... Chị Liễu, chị nói một chút xem, đứa nhỏ này tốt như vậy, tại sao ông trời lại bắt con bé chịu khổ nhiều như vậy chứ...”
“Thật sự là quá đáng thương mà... hu hu.”
Chiếc ti vi LCD siêu mỏng cực lớn ở trong phòng khách đang chiếu (Trung tâm trẻ sơ sinh Thiên Nhai), làn điệu khắc khoải vang vọng ở trong phòng khách, quả thực là đã khiến bà nội rơi nước mắt rất nhiều.
Chị Liễu nhìn bà nội khóc tới mức sưng cả mắt lên, âm thầm thở dài, lại đưa khăn giấy tới, rồi mới mở miệng nói: “Đúng là đứa nhỏ khiến cho người ta phải bận tâm, nhưng mà lão phu nhân, khóc như vậy đối với mắt của bà rất không tốt, hơn nữa, chờ một lát nữa thiếu gia mới trở về, để tôi đi chuẩn bị ít đá vụn để bà thoa lên mắt, ti vi thì sau này lại xem tiếp?”d,dylq.d.
Cũng không biết có phải là do tuổi tác đã lớn không, năm đó bà là một nữ cường nhân thủ đoạn mạnh mẽ, mấy năm gần đầy, càng ngày càng trở nên đa sầu đa cảm.
“Chờ tôi xem xong tập này đã... Đúng rồi, trước hết chị hãy nói người làm hâm nóng cháo gà lên đi, đợi khi A Hoa tới có thể uống ngay đươc...”
“Dạ!”
Sau khi chị Liễu quay sang dặn dò người làm xong, liền quay lại lần lượt lấy khăn giấy cho bà cụ.
Bởi vì lần trước hai cha con vẫn còn khúc mắc khá sâu, nên mặc dù Huyền Vũ Thác Hàn rất ít khi trở lại, nhưng mà Huyền Vũ Viêm vẫn dọn ra ngoài ở, cho nên trong căn nhà rộng lớn này, chỉ còn lại một bà già cô đơn lẻ loi, (dĩ nhiên, ngoại trừ chị Liễu và những người giúp việc), cho nên Chu Hữu Mai nhìn thấy trên ti vi như vậy, liền không nhịn được mà muốn gặp chắt nội của bà, mặc kệ lúc tuổi trẻ bà đã dũng mãnh như thế nào, tóm lại lúc già bà muốn cho con cháu vây quanh!
Bởi vì trong điện thoại Chu Hữu Mai nói không đầu không đuôi, lại nức nở nghẹn ngào một tiếng, khiến cho anh tưởng có chuyện gì xảy ra nên sau khi chiếc xe thể thao xông ra khỏi cửa chính của Tiêu Vân Các, thì liền phi thẳng về phía nhà chính, liên tục vượt qua đèn xanh đèn đỏ, nhiều lần cắt đuôi cảnh sát đuổi theo!
Vốn phải mất nhiều thời gian đi trên đường, nhưng mà với tốc độ điên cuồng như vậy, thời gian đã rút ngắn hơn phân nửa!
‘Két két...”
Ngoài cửa biệt thự, tiếng thắng xem muốn đâm thủng màng nhĩ vang lên, bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành những tia lửa điện.
Chiếc xe dừng lại, cửa xe được mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn vội vã lao xuống xe, ngồi chồm hổm ở bên cạnh nôn khan!
Huyền Vũ Thác Hàn cũng vội vội vàng vàng xuống xe, lo lắng đi tới hỏi: “Em bị làm sao vậy? Không sao chứ?”
Lúc này, cửa biệt thự có nhiều người giúp việc đi ra, vừa nhìn thấy tình hình đó, liền xoay người đi vào nhà thông báo.
“Ọe...”
Xá Cơ Hoa liên tục nôn khan mấy lần, d,dylq.d. lúc này sắc mặt tái nhợt đứng lên, nhưng mà, sau khi nhìn thấy người đàn ông ở sau lưng với vẻ mặt lo lắng thì trực tiếp trừng mắt lên nhìn.
Mẹ kiếp, vội vàng đi đầu thai sao, dọc đường đi, chạy với tốc độ vội vàng như vyaaj, thiếu chút nữa dọa cô mất đi nửa cái mạng.
“Em...”
“A Hoa, con bị làm sao rồi? Khó chịu ở chỗ nào?” Lúc này không đợi Huyền Vũ Thác Hàn mở miệng quan tâm, ở bên trong cửa biệt thư đã có một bóng dáng hùng dũng oai vệ đi ra!
Bà nội nào đó vừa nghe thấy cháu dâu bảo bối không thoải mái, nhất thời vội vã đi ra, vẻ mặt lo lắng đi tới bên cạnh Xá Cơ Hoa khẩn trương hỏi!
Hơn nữa Huyền Vũ Thác Hàn ở bên cạnh, cũng trực tiếp bị bà bỏ qua một bên.
“Bà nội!” Mới vừa nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Chu Hữu Mai, Huyền Vũ Thác Hàn cau mày.
“Bà nội cái rắm gì, tên nhóc thúi kia, con chăm sóc người kiểu gì đây? Con... Chờ chút nữa sẽ tính sổ với con.”
“A Hoa, chậm một chút, chúng ta đi vào trong nhà đi.”
Dạ dày Xá Cơ Hoa đảo lộn giờ đã từ từ ổn định lại, chỉ có sắc mặt là vẫn còn tái nhợt một chút, Chu Hữu Mai nhìn thấy vậy đau lòng không thôi. Vội bảo hai người làm đỡ đi vào trong nhà.
“Không cần, con... con có thể tự mình đi được!” Nói thật là có chút không thoải mái, nhưng cũng không nghiêm trọng tới mức phải để người da dìu dắt đi như vậy, tình trạng lúc này, khiến cho cả người Xá Cơ Hoa không được tự nhiên!
Nhưng rất dễ nhận thấy là không ai nghe lời nói của cô, “Các người đỡ cẩn thận một chút cho tôi.”
Huyền Vũ Thác Hàn nhìn thấy người phụ nữ được đỡ đi vào với bộ dạng vô cùng cẩn thận như vậy, thì chân mày không khỏi rút gân, nhưng mà, anh cũng không quên chuyện vội vàng chạy tới đây, cho nên lúc thấy bà nội định đi vào theo thì vội vàng chạy lại lo lắng hỏi bà.
“Bà nội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?”
Đôi mắt của Chu Hữu Mai vẫn sưng đỏ, rất dễ nhận ra là dấu vết đã khóc.
Còn đang lo lắng cho đứa chắt nội này của mình, Chu Hữu Mai nhất thời cũng quên mất chuyện lúc trước gọi điện cố ý khiến cho người ta hiểu lầm.
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì? Đi đi, tên tiểu tử thúi nhà anh, sau này mới tính sổ với anh... Này, các người dìu cẩn thận một chút cho tôi...”
Huyền Vũ Thác Hàn bị đẩy qua một bên không ai để ý tới, ngược lại nhất thời không phản ứng kịp, lúc phản ứng lại thì ở cửa chỉ còn lẻ loi một mình anh!
Anh! Còn là thiếu gia trong nhà này sao? Lúc nào thì anh bị mọi người hoàn toàn bơ đi không thèm nhìn tới? Trên gương mặt tuấn tú xuất hiện ba vạch đen chạy thẳng xuống dưới.d,dylq.d.
Trên ghế sa lon trong phòng, vẻ mặt Xá Cơ Hoa có chút rút gân nhìn ông già ngoại quốc ở trước mặt; bác sĩ Wesley, mẹ kiếp, bởi vì chuyện lần trước, vừa nhìn thấy ông già ngoại quốc này, cô liền không nhịn được mà có loại kích động muốn đánh người, dĩ nhiên, lúc này dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, cô cũng không có bất kỳ động tác gì, nhưng mà, đối với lần kiểm tra này, rất không bình tĩnh, cô chỉ bị say xe một chút, phải gọi toàn bộ bác sĩ tới sao (bên cạnh còn có gia đình bác sĩ)? Nếu như không phải là cô liên tục thanh minh mình không có việc gì, không hề có việc gì cả, thì có thể cô sẽ bị ông ta đưa lên xe trực tiếp đi thẳng tới bệnh viện.
Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, thì mới làm xong mấy cái kiểm tra râu ria, mà cô nghe không hiểu ngôn ngữ nước ngoài, cho nên lúc người làm đưa cháo gà lên xong, thì trực tiếp cầm cái chén đi lại bàn ngồi xuống ăn.
Mà lúc Huyền Vũ Thác Hàn đi vào, cũng đưa tới một chén cháo gà!
“Sao rồi? Người lớn và đứa nhỏ đều không sao chứ?” Sau khi thấy người giúp việc đưa cháo gà lên, bà nội vẫn không yên lòng hỏi bác sĩ Wesley.
Bà đã mong chắt nội nhiều năm như vậy, không thể có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không bà sẽ không có mặt mũi đi gặp lão già nhà bà.
“Vâng, không sao cả, nhưng mà, vì là tam bào thai, mà thân thể của thiếu phu nhân lại tương đối nhỏ nhắn, theo thời gian cái bụng sẽ lớn rất nhanh, cho nên bây giờ bắt đầu phải bổ sung nhiều dinh dưỡng, nếu không lúc sinh nở sẽ rất vất vả, dĩ nhiên, cũng cần phải vận động phù hợp, chỉ cần đừng làm vận động quá kịch liệt, thì đứa trẻ và người lớn đều rất tốt.”
Cái gì gọi là vận động kịch liệt? Sắc mặt Chu Hữu Mai thoáng hiện lên một chút quái dị, ánh mắt không nhịn được liếc sang nhìn đôi nam nữ đang ngồi trước bàn ăn.
“Này, anh có hỏi bà nội chưa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Xá Cơ Hoa uống cháo, đột nhiên đá một cước lên người đàn ông đang ngồi cách đó một cái hỏi.
Lúc trước nhìn anh nhận điện thoại giống như là có chuyện rất gấp mà, nhưng bây giờ, tại sao cô lại có cảm giác không có chuyện gì cả.
Bị cô không thèm để ý tới một lúc lâu, tâm tình của Huyền Vũ Thác Hàn vừa tức giận vừa khó chịu nói: “Làm sao tôi biết được!”
“Người phụ nữ này, lúc nào thì mới chân chính quan tâm tới sự tồn tại của anh đây? Đáng ghét ~ Xá Cơ Hoa liếc mắt trừng anh một cái: “Bà là bà nội của anh, sao cái gì anh cũng không biết vậy.”
“Em...”
“Thiếu gia, tiểu thư, lão phu nhân mời các người đi qua.” Đúng lúc này, chị Liễu không biết tới từ lúc nào, mở miệng nói cắt đứt hai người đang tranh chấp.
“Tôi sẽ không đi, tôi còn đang ăn cháo gà mà.” Trừng mắt nhìn người đàn ông nào đó, Xá Cơ Hoa chuyển cái bát trống không cho người giúp việc ở bên cạnh, muốn cô ta múc thêm cho một bát nữa.
Nhưng mà Huyền Vũ Thác Hàn lại đứng lên, kéo cô đi ra khỏi bàn ăn d,dylq.d..
“Này, Huyền Vũ Thác Hàn, anh làm gì thế...”
“Gặp bà nội!”
“Không cần, anh buông tay, tôi còn muốn uống canh!”
“Sau này lại uống tiếp!”
“Không cần, anh buông ra...”
"......"
Đặt Xá Cơ Hoa không muốn đi đang liều mạng giãy giụa ngồi xuống ghế sa lon ở đại sảnh, lúc này Huyền Vũ Thác Hàn mới buông cô ra, nhưng mà, lại ngồi sát vào cô, để tránh cho người phụ nữ này lại làm ra chuyện gì.
“Tiểu tử thúi, con cẩn thận một chút, đừng thô lỗ như vậy làm A Hoa bị thương.” Chu Hữu Mai thấy động tác thô lỗ của anh, bất mãn nói.
Nhưng mà, cũng chỉ thế thôi.
“Bà nội, hôm nay đột nhiên bà gọi con trở lại, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì?”
Bà nội nhíu nhíu mày, mất mấy giây mới nhớ tới lúc nói chuyện điện thoại, nhất thời không vui nói: “Tên tiểu tử thúi nhà anh, có phải là xảy ra chuyện gì thì mới có thể bảo anh trở về được sao? Chẳng lẽ muốn nhìn thấy cháu trai của t thì phải đợi xảy ra chuyện gì mới nhìn thấy hay sao?”
Lại nói thì liền nổi giận, lớn muốn dọn đi ra, nhỏ thì về nhà cũng phải tìm lý do. Hai cha con này, không người nào làm cho bà yên tâm được.
DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
“Bà nội, con không phải có ý đó! Con...”
“Được rồi, được rồi không nói chuyện kia nữa, chỉ là, ta có việc muốn nói với các con.”
“Chuyện gì?” Xá Cơ Hoa tò mò nhìn sang.
“Khụ, các con ... khụ, ta biết là các con còn trẻ tuổi, khí huyết bừng bừng, dễ dàng kích động, nhưng mà, bác sĩ đã nói rồi, vì tốt cho đứa nhỏ, thời gian này các con không được làm chuyện quá kích động.”
Mặc dù Chu Hữu Mai tự nhận là một Obasan của thời đại mở cửa, nhưng vừa nhắc tới chuyện tình giữa nam và nữ, vẫn có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà, vì chắt nội của bà, thì bà vẫn phải nhắm mắt mà nói ra.
“Cái gì?” Xá Cơ Hoa ngây ngốc một chút, chờ phục hồi lại tinh thần, nhất thời trợn mắt lên thiếu chút nữa rớt cằm xuống.
Mẹ kiếp, ý đó không phải là ý mà cô nghĩ đấy chứ?
“Bà nội, bà kêu con về nhà, chính là vì muốn nói cái này?” Đối với lời nói của Chu Hữu Mai, ngược lại Huyền Vũ Thác Hàn rất ung dung.
“Lão phu nhân, con thấy ngài đã suy nghĩ nhiều rồi, con và anh ta không có gì cả, đừng nói chi là cùng anh ta làm chuyện đó, không thể nào...”
“Xá Cơ Hoa! Cái gì gọi là không thể nào? Bây giờ em dám nói những lời này, có tin là tôi lập tức biến không thể thành có thể không?”
Vốn là Huyền Vũ Thác Hàn đã sớm dự tính trước khi cưới người phụ nữ này, thì không có ý định ăn cơm trước kẻng, mà điều bà nội lo lắng thì thật ra có chút sớm, nhưng bây giờ nghe thấy người phụ nữ nào đó vội vàng phủi sạch, nhất thời nổi giận.
"Huyền Vũ Thác Hàn DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn —— anh vô sỉ ——"
“Vô sỉ thì thế nào, bây giờ em dám nói thử xem!”
“Anh...”
“Khụ khụ!” Chu Hữu Mai không nhịn được khẽ ho cắt đứt hai người.
“Tiểu tử thúi, chuyện yêu đương của người trẻ tuổi các con, bà nội không cần phải trông nom, nhưng mà, dám quá kịch liệt làm tổn thương chắt nội của ta, ta liền lột da con.”
“Yên tâm, cho dù có làm, con cũng sẽ cẩn thận.” Một người đàn ông tuyệt đối không ngượng ngùng mở miệng nói thẳng.