"Có dạng cháu như mày vậy, nếu ông nội mày dưới đất có linh cũng sẽ chết không nhắm mắt!" Người đàn ông trung niên cực kỳ tức giận kêu gào lên: "Cái thằng con bất hiếu này, đùa bỡn người nhà Huyền Vũ chúng ta ở trong lòng bàn tay, tất cả tính nết đều theo người mẹ gái điếm thấp hèn kia của mày, điểm nào giống anh tao......"
"Câm miệng!" Huyền Vũ Thác Hàn đứng lên, vẻ mặt u ám, trong mắt tất cả đều là tàn bạo, tản ra sát ý và khí lạnh làm người ta sợ hãi, anh gằn từng chữ: "Hôm nay là ngày tốt tôi kết hôn, tôi không muốn phá hỏng tâm tình, tất cả các người đều cút ra ngoài cho tôi."
Anh cao giọng kêu một tiếng, lập tức từ bên ngoài xông tới bốn, năm vệ sĩ bộ dáng người da đen và người da trắng, mỗi người đầy đủ võ trang, súng ống đầy đủ.
"Thác Hàn, có chuyện dễ thương lượng mà, mọi người đều là người một nhà, cần gì mỗi lần đều phải đấu đến bể đầu chảy máu?" Người phụ nữ trung niên vẫn không có mở miệng nói chuyện thấy thế vội vàng khéo léo khuyên can: "Chú con chính là ruột để ngoài da, thật ra cũng là quan tâm con. Nhà Huyền Vũ chúng ta cũng coi như là có uy tín danh dự, rất nhiều thiên kim danh môn tùy con chọn, làm sao con lại......"
"Bà lại muốn có cái gì?" Huyền Vũ Thác Hàn cười lạnh nói: "Không ngại nói rõ."
"Là như vầy......" Người phụ nữ trung niên cười khan hai tiếng, làm bộ hiền lành nói: "Con cũng biết, em họ không ra gì kia của con, nó mở công ty kia tài chính có chút không đủ, con có thể cho mượn trước một chút tiền vốn để cho mấy đơn đặt hàng của nó hay không......"
"Booth." Huyền Vũ Thác Hàn lười muốn nghe tiếp, ngắt lời bà ta, trầm giọng kêu tên vệ sĩ.
"Lão đại, ngài có gì dặn dò?" Vệ sĩ gọi Bố Tư là một người da đen khôi ngô, anh nói quốc ngữ tiêu chuẩn, cung kính cúi mình vái chào với Huyền Vũ Thác Hàn.
Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lùng nói: "Ném bọn họ ra, tôi không muốn thấy bọn họ xuất hiện ở đây nữa."
"Dạ, lão đại." Vệ sĩ nhận được mệnh lệnh, đi tới phía nam nữ cực kỳ kinh ngạc.
"Huyền Vũ Thác Hàn!" Người phụ nữ lấy một loại nét mặt không thèm đếm xỉa bắt đầu mắng: "Mày không nhận thức họHuyền Vũ chúng tao, chúng tao cũng sẽ không nhận thức mày! Đừng quên, chú mày còn có phần lớn cổ phần ở công ty, mày làm cho chúng tao phát bực rồi, chúng tao cũng sẽ không để cho mày có trái cây ngon mà ăn!"
Thật ra thì, ngay từ lúc nửa năm trước, Huyền Vũ Kiến Nhân âm thầm ra tay, cũng bị tan rã rồi, hơn nữa vào hai tháng trước, đột nhiên bị cắn trả một chút xíu, hiện tại thật ra thì trong tay không còn dư lại bao nhiêu cổ phần, nếu không, cũng sẽ không bởi vì con trai mà đến đòi tiền!
"Mày cái thằng con hoang này, đồ lưu manh! Mày chỉ xứng làm tên côn đồ cắc ké ở đầu đường, sớm muộn bị loạn đao mà chém chết, tao sẽ không cứ quên đi như thế...... A!" Thét chói tai cuối cùng là bởi vì Booth xốc lên cổ áo của bà ta.
Một chuỗi thét chói tai và tiếng mắng khó nghe cực điểm cũng không khiến cho Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu lại, vừa mới xoay người, tầm mắt sắc bén lại vừa vặn đối diện với cặp mắt đẹp sáng ngời lại có vẻ kinh ngạc kia ở bên ngoài. "Vì sao lại tới? Lên hạng rồi sao?" Đang đối mặt Xá Cơ Hoa thì luồng hơi thở lạnh lẽo tràn ngập ở trên người Huyền Vũ Thác Hàn khiến người run sợ, trong nháy mắt thu lại, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng cũng nhếch lên nụ cười nhạt hỏi.
Chỉ là có khoảnh khắc sao chỗ sâu đáy mắt này nhanh chóng loé qua vẻ đau đớn và che giấu kia.
Ở trong những gia tộc gọi là quý tộc kia, mẹ của anh chẳng qua là gái quán rượu thấp hèn, nếu năm đó không phải ngoài ý muốn có anh, có lẽ, đó mới là vận may của bà. Ít nhất, sẽ không mãi đau lòng trong chờ đợi cho đến cuối cùng, cũng là u buồn mà chết.
Đau đớn? Tuy là anh thu lại cũng ở giây sơ hở đó, nhưng Xá Cơ Hoa vẫn có thể cảm thấy nhàn nhạt từ trên người anh!
Nhìn người đàn ông trước mắt, Xá Cơ Hoa không trả lời anh, mà là nhíu mày một cái, cảm giác trong lòng có chút nhíu nhíu, sinh ra một cơn tức giận đối với người phụ nữ trung niên mới vừa nãy bị cứu ra!
Người đàn ông không cách nào chịu được yêu mến đồng tình của người phụ nữ, đặc biệt như một người đàn ông kiêu ngạo nào đó!
Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên cười cười nhẹ nhàng búng xuống trán cô gái nào đó, "Cô gái, ngẩn người cái gì, đi thôi, vẫn còn rất nhiều khách phải chiêu đãi đấy. Hôm nay, phải ngoan ngoãn nghe lời."
Giọng nói cưng chìu vừa nói vừa lôi kéo cô đi tới sân bãi.
Cái gì đó? Ngoan ngoãn nghe lời? Xem cô như đứa bé à, trong lòng Xá Cơ Hoa oán trách, nhìn bóng lưng người đàn ông, mặc dù có chút bất mãn anh nói giống như dỗ trẻ con. Nhưng hôm nay, cô lại ngoài dự đoán coi như phối hợp không có làm ra chuyện quá quắt.
......
Xá Cơ Hoa đứng ở trên ban công, gió đêm từ từ thổi qua, mang chút cảm giác lạnh lẽo.
Sau khi cô ở tiệc cưới, đối với trận thế kinh khủng kia, gần như là chạy trối chết, trốn về trong căn phòng được gọi là phòng tân hôn, nghĩ đến yêu cầu đi mời rượu từng bàn một kia, còn có bầu không khí ồn ào, lại bị hù đến nổi da gà bò đầy cả người.
Chờ sau khi nghỉ ngơi một chút, cô chạy đi tắm, trấn an tâm tình của mình.
Hôm nay cả ngày cô cũng đủ mệt mỏi, sáng sớm đã bị đào lên, làm đông làm tây, còn phải bị những ba cô sáu bà kia lôi kéo bao vây, mẹ nó, quá kinh khủng! Cô thật sự được hoan nghênh như vậy sao?
Sự thật, dĩ nhiên không phải á..., chính cô lại rất rõ ràng đối với hiểu rõ bản thân, đến cả những vẻ mặt được gọi là phu nhân kia, thật sự khiến cô không chịu nổi!
Có điều nói đi nói lại, mấy ánh mắt của người có tiền hôm nay tới kia, có thể đều là mọc ở dưới cằm, mỗi lần đối mắt cô thì ngửa đầu lên, trực tiếp sử dụng cái cằm nhắm về phía cô!
Tiêu chuẩn chính là tư thế mắt chó nhìn người thấp, cũng may, Xá Cơ Hoa cô thích nhất chấm mút đối tượng, chính là những cái được gọi là ‘cằm mắt’ kia, xem ra gả cho Huyền Vũ Thác Hàn, thật ra thì cũng không phải là quá mức hỏng bét nhỉ?
Sau khi Xá Cơ Hoa tắm xong, mới nhớ tới mình không có quần áo tắm rửa, nhất thời vẻ mặt trở nên thật là khó nhìn.
Trời ơi! Chẳng lẽ cô phải toàn thân trơn bóng hay sao?
Hơn nữa...... Nhưng Xá Cơ Hoa rất rõ ràng, nơi này chính là cái gọi là ‘phòng tân hôn’, nghĩ đến người người đàn ông Huyền Vũ Thác Hàn kia lúc nào cũng có thể đi vào, thấy dáng vẻ cô đạo đức như thế, gò má cô không kìm hãm được trở nên thật là đỏ, nóng quá.
Cô bao lấy khăn lông lớn đi tới đi lui ở trong phòng, dixndafnlfysdoon lúc này cô chú ý tới tủ treo quần áo bài biện trong phòng, đầu hiện lên một ý nghĩ.
Xá Cơ Hoa có chút do dự, nhưng tay chân giống như có ý thức của mình, cô mở tất cả tủ treo quần áo ra, thấy bên trong tràn đầy quần áo, ánh mắt có chút mờ mịt.
Những quần áo này nhỏ bé vừa vặn phù hợp mình, ngay cả chén chụp (áo ngực) cũng là lớn nhỏ giống nhau, còn có kiểu dáng quần áo cũng là thứ mình yêu thích.
Đây rõ ràng không phải là tủ treo quần áo của cô, lại cảm giác dường như quần áo bên trong là thuộc về mình.
Nét mặt Xá Cơ Hoa tràn đầy kinh hãi, trái tim "Thình thịch, thình thịch" bắt đầu nhảy đến có chút tăng nhanh.
Tại sao? Những quần áo này đều là đặt làm nhỉ? Ngay cả nhãn mác của vị bậc thầy nổi tiếng nào đó cũng còn móc trên quần áo, khi cô cầm lên một cái áo âu phục màu trắng khoác lên người thì nhỏ bé vừa vặn, vừa đến mức cô đột nhiên cảm thấy thật quái dị.
Xá Cơ Hoa có loại cảm giác da đầu tê dại, sau khi mặc vào bộ quần áo này, trong đầu không nhịn được ảo tưởng có phải đồ háo sắc đáng chết đó thừa dịp lúc cô ngủ len lén đo kích cỡ của cô hay không?
Huyền Vũ Thác Hàn thường xuyên làm như vậy chứ? Bởi vì, cô lại nhiều mấy lần vừa tỉnh lại thì thấy người đàn ông kia ngồi ở mép giường cô nhìn cô chằm chằm, còn cười đến có chút...... Sắc......
Vừa nghĩ tới đó, Xá Cơ Hoa bèn bực bội đầy bụng, nếu như có thể, cô đụng cũng không muốn đụng vào cả tủ quần áo, nhưng không mặc thì phải trần trụi rồi.
Xá Cơ Hoa càng nghĩ càng tức, quả nhiên là người đàn ông sắc......
Cuối cùng cô cắn đôi môi đỏ mọng, cấp tốc đổi lại quần áo đang không thực tế.
Vì để cho mình tiêu tan bớt giận, cô chạy đến ban công hóng gió một chút, lại nghe được tiếng nói của người đàn ông truyền đến từ sau lưng——
"Cô gái, làm sao em đứng ở ban công, thời tiết có chút lạnh, đừng để cảm lạnh."
Xá Cơ Hoa quay đầu lại, thấy Huyền Vũ Thác Hàn hơi say được người giúp việc kiệt sức dựa vào cửa, dùng một đôi mắt tà khí nhìn chằm chằm cô, giống như là nhìn chằm chằm con mồi.
"Làm sao anh đến chỗ tôi?"
Người đàn ông híp con mắt, đột nhiên nói một câu, "Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta."
Những lời này của anh khiến Xá Cơ Hoa cứng đờ, dùng ánh mắt đề phòng nhìn chăm chú vào con mắt sắc của người đàn ông. "Anh cũng không thể làm loạn, đừng quên, tôi còn có cái bụng đấy."
"Anh sẽ rất dịu dàng." Huyền Vũ Thác Hàn cười cười đi lên trước ôm chầm vai cô, bóng dáng cao lớn ngay cản phần lớn gió lạnh thay cô.
"Huyền Vũ Thác Hàn!" Giọng nói Xá Cơ Hoa lại hàm chứa tức giận, "Anh buông tay cho tôi, anh là quỷ háo sắc đầu thai ư, trong não anh ngoại trừ loại thuốc màu còn có cái gì!"
"Em......" Người đàn ông ép tới gần cô.
Trong lúc bất chợt, hơi thở phái nam thuộc về anh mang theo một mùi rượu ép tới, Xá Cơ Hoa ngừng thở, trừng lớn mắt nhìn anh, ở dưới ánh mắt nhìn soi mói của anh giống như một lưỡi dao sắc bén cắt xẻ thân thể của cô, nhìn thẳng chỗ sâu nhất của linh hồn cô, lòng Xá Cơ Hoa đang khẽ run.
"Cái gì?" Xá Cơ Hoa bị anh vừa đến như vậy, ngược lại không có nghe rõ!
"Anh nói, trong đầu anh, ngoại trừ loại thuốc màu còn dư lại đã bị em chiếm hết." Dĩ nhiên, nhân vật chính bộ phận thuốc màu kia vẫn là cô.
"Huyền Vũ Thác Hàn, không ngờ anh cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt nha." Bộ dáng cô tức giận.
"Anh nói đều là thật, lời ngon tiếng ngọt cũng chỉ nói cho em nghe, cô gái, em tắm rồi? Thơm quá." Anh cúi người xuống, nói nhỏ còn hít hà ở bên tai cô!
Xá Cơ Hoa không nhịn được run rẩy, không biết là bởi vì lời nói của anh cảm thấy nổi da gà lên, hay là bởi vì người đàn ông đến gần không để cho cô tự do.
"Anh có thể đừng dựa vào gần như vậy hay không?" Chỉ cần lúc anh vừa tới gần, tâm tình của cô sẽ trở nên rối loạn, đến cả tim đập cũng không nghe mình sai bảo.
Xá Cơ Hoa giận chính mình tại sao lại bị người đàn ông này ảnh hưởng? Tay nhỏ bé nắm thật chặt.
"Tại sao? Chẳng lẽ...... Em đang sợ anh?"
"Tại sao tôi phải sợ anh?" Xá Cơ Hoa mãnh mẽ đánh lại, một đôi mắt tràn đầy lửa giận thoạt nhìn đặc biệt trong suốt lóe lên.
"Cái này phải hỏi chính em."
"Tôi không có sợ anh." Cô nghiêm trang, đôi mắt đẹp đẽ nghiêm túc nhìn người đàn ông, tại sao cô phải sợ anh? Sợ cọng lông á!
"Vậy tại sao bảo anh cách xa em một chút?" Cũng không biết có phải là uống say thật hay không, trong giọng nói mang theo ý nũng nịu.
Mày rậm của Huyền Vũ Thác Hàn hơi nhíu lên, trang bubble âm thanh trở nên nhỏ giọng, nghe cực kỳ hấp dẫn mê người, "Không phải là bởi vì em sợ anh sao?"
"Suy nghĩ một chút tôi quả thật là bởi vì sợ anh mới đúng." Giọng nói của cô vừa chuyển, không để lại dấu vết mà dời thân thể đi tới bên cạnh.
"Ớ? Lại là bởi vì sao?"
Người đàn ông nâng lên cuối sợi tóc của cô, ngón tay cuốn sợi tóc của cô, đôi mắt hơi say khẽ híp lại, không khí xung quanh trở nên rất mập mờ.
"Anh đã từng đánh tôi." Cô lên án nói.
Cô chưa quên anh đã từng bóp cổ ngọc của cô, còn to tiếng quát lớn đấy!
"Đó là bởi vì khi đó em quá kiêu ngạo mà, sau này cũng sẽ không rồi." Lời nói nũng nịu nhả ra từ đôi môi, có điều, ngón tay của anh phất qua chỗ xương cổ của cô.