Anh nhẹ nhàng nắm bàn tay trắng như tuyết, hít vào hương thơm phái nữ đang tản mát xung quanh: "Tay cao lên một chút. Chú ý, bóng tới rồi!"
Xá Cơ Hoa điều chỉnh vị trí, thần sắc chăm chú nhìn chòng chọc vào quả bóng đang bay tới.
"A ─", khẽ kêu một tiếng, cô xuất ra toàn lực, vung gậy lên!
Cộp!
Mặc dù vẫn không đánh trúng, chỉ sượt qua quả bóng, nhưng xem như khá hơn trước rất nhiều!
"Oa ——", cô hưng phấn thét chói tai: "Chút xíu nữa là đánh trúng rồi! Thật, thật đấy, tôi còn nghe được tiếng gậy ma sát với bóng, anh có nghe thấy không?"
"Có, có nghe thấy, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng!". Bị lây cảm giác hưng phấn cùng vui sướng từ người bên cạnh, Huyền Vũ Thác Hàn cũng vui vẻ cười to: "Cố gắng lên! Cô tiến bộ rất nhanh đấy, chuẩn bị đạt được thành tựu. Đúng rồi, bả vai của cô rất đau phải không? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?".
"Không cần, tôi không mệt!". Xá Cơ Hoa lên tiếng cự tuyệt, hưng phấn bừng bừng nhìn chòng chọc vào máy ném bóng.
Ha ha ha, thật vui vẻ, cực kỳ kích động! Nội tâm như có ngàn ngọn lửa thiêu đốt hừng hực ý chí chiến đấu, giờ phút này cô không hề tức giận, cũng không muốn suy nghĩ đến chuyện người đàn ông ghê tởm này đang tính toán mình ra sao, chỉ muốn đánh trúng bóng, ra sức đánh trúng bóng là đủ!
Rốt cuộc, sau khi Xá Cơ Hoa huơ gậy thất bại bốn mươi lần, thì sau cùng tiếng "Bộp!" cũng vang lên, bỗng nhiên gậy lại đánh trúng tâm cầu, quả bóng nhỏ nhanh như tia chớp phi ra ngoài, bay thật là cao, thật là cao.
"A a —— tôi đánh trúng, đánh trúng rồi! A, thật sự đánh trúng rồi! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——", Xá Cơ Hoa ném cây gậy ra vui vẻ kêu to.
Thật ra thì đường bóng này không thể coi là đường bóng tốt, cũng không được chắc chắn cho lắm, nhưng cô đã thật vui vẻ rồi, bởi vì, dưới tình huống Xá Cơ Hoa mồ hôi như mưa đã đánh trúng được quả bóng đầu tiên, ý nghĩa trở nên vĩ đại hơn nhiều!
quả bóng tiếp theo bắn ra, cô gom góp đánh trúng đủ được mười quả.
Sau khi hoàn thành cô còn nhảy cẫng lên, vui vẻ túm lấy Huyền Vũ Thác Hàn nói: "Vạn tuế —— tôi thắng, thắng rồi nhé! Anh xem, tôi đã đánh trúng được bóng, có máy vi tính rồi! Ha ha ha ha ha ——"
"Chúc mừng chúc mừng, cô rất giỏi!", dường như Huyền Vũ Thác Hàn còn hưng phấn hơn, vui vẻ mà rống lên: "Xá Cơ Hoa, quả nhiên cô đã làm được rồi! Rất đáng khen, tôi tình nguyện chịu thua, cô chính là người giỏi nhất!".
Hai người ôm nhau nhảy chồm chồm, vừa cười, vừa nói hệt như những đứa trẻ ngây thơ.
Tiếng cười của họ hấp dẫn ánh mắt của ông bác trung niên cũng muốn tới chơi bóng, người nọ tò mò đứng ở đằng sau lưới sắt, hâm mộ nói: "Tình cảm của hai đứa thật tốt! Chàng trai à, cậu tốt số thật đó, bạn gái mềm mại, xinh đẹp như vậy, còn có thể cùng tới đây chơi bóng, phải biết quý trọng đấy!"
"Hả?", lúc này Xá Cơ Hoa mới phát hiện dường như bản thân đã kích động thái quá, cả người cô quả thật đã vắt hẳn lên người Huyền Vũ Thác Hàn, khó trách người ngoài lại ngộ nhận hai người bọn họ là người yêu.
Vì thế liền luống cuống tay chân, hốt hoảng nhảy xuống, lắp ba lắp bắp giải thích: "À...... không phải đâu, tôi với anh ta không phải...". Cô loạn xạ muốn phủi sạch quan hệ, nhưng bụng lúc này lại không phối hợp ra mấy tiếng "Ùng ục, ùng ục".
"Haiz ——", Xá Cơ Hoa thất bại che trán, mặt như đưa đám chỉ muốn đào hố chôn mình ngay tại chỗ!
Quá mất mặt! Tên chết tiệt kia nhất định lại tìm cơ hội cười nhạo rồi, bụng của cô lại phát ra “Không thành Kế”! Mẹ nó chứ! Lần này mất hết sạch mặt mũi rồi.
"Ha ha ha ——", Huyền Vũ Thác Hàn sung sướng cười to, tà mị nói: "Cô đói bụng, sao lại không nói chứ?". Hiện tại cũng đã là một giờ trưa rồi, khó trách bụng cô lại kiến nghị, ngay cả anh cũng thấy hơi đói rồi!
Lời vừa mới dứt, bụng của anh cũng rất ăn ý phát ra âm thanh "Ùng uc, ùng uc".
Xá Cơ Hoa hồ nghi nhìn người đối diện, một giây sau, liền lớn tiếng cười to: "Ha ha ha ha ha ——" còn dám cười nhạo cô nữa thôi? Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười!
Nhìn khuôn mặt tươi cười kia, tâm tình có chút lúng túng vừa rồi biến mất trong nháy mắt không thấy bóng dáng tăm hơi, đáy mắt Huyền Vũ Thác Hàn nhìn người trước mặt rất đỗi dịu dàng, ngay cả bản thân cũng không chú ý tới.
Cho đến khi người nào đó đã cười đủ mới thôi.
Xá Cơ Hoa cảm thấy thật sảng khoái, toàn thân vô cùng thoải mái, hai mạch Nhâm Đốc như được đả thông, khí huyết tuôn trào, buồn bực đang đè nén cũng biến mất không còn.
Cô cười he he đề nghị: "Đi, chúng ta đi ăn một bữa! Anh là ông chủ lớn nên tất nhiên phải mời cơm, sau đó nhớ trả máy vi tính với điện thoại lại cho tôi đấy. Đừng hòng thu của tôi một đồng nào, cũng đừng mong đổi ý!" Ha ha ha, thật là quá hời!
"OK!"
Xá Cơ Hoa nhất thời hưng phấn, nói tiếp: "Đã có người muốn mời khách, vậy tôi cũng sẽ không khách sáo nữa, đi thôi, nhà hàng do tôi chọn, món ăn cũng thế, cảnh cáo anh trước nhé, một xu tôi cũng sẽ không bỏ ra đâu, nhớ mang đủ tiền."
"Không thành vấn đề!", Huyền Vũ Thác Hàn cười to nhìn cô, sau đó hai người cứ thế sóng vai đi ra ngoài,.
......
Buổi trưa hôm đó, hai người họ ở chung vô cùng hài hòa, sau khi cơm nước xong xuôi, lại trở lại sân bóng chày, dường như Xá Cơ Hoa rất si mê bộ môn này, quan trọng hơn là, chỉ cần mỗi lần đặt cược, cô đều có thể thắng, nhìn tiền đặt cược không ngừng chảy vào túi, cảm giác kia, thật thoải mái vô cùng!
Buổi tối, sau khi dốc hết tinh lực suốt một ngày trời, Huyền Vũ Thác Hàn lại tiếp tục mời khách.
Huyền Vũ Thác Hàn lái xe dừng ở chỗ Xá Cơ Hoa đang đi bộ, cô gái này, mới vừa còn tốt lắm mà, sao từ lúc anh đi lấy xe lại không nói tiếng nào đi, cả ngay nay cô cũng không đối địch như vậy? Hiện tại làm vậy là có ý gì?
Một tay anh mở cửa xe, một tay gõ hai cái trên mui: "Lên xe đi!"
"Lên xe?", Xá Cơ Hoa không hiểu, liếc ánh mắt dò hỏi xuyên qua cửa xe nhìn người nào đó.
Anh ta không phải về sao? Mới vừa từ nhà vệ sinh ra ngoài không thấy người, đột nhiên lương tâm trỗi dậy chăng?
Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày, không hiểu vì sao cô lại trưng ra vẻ mặt kia? Không phải mới vừa rồi còn vừa nói vừa cười với anh sao?"Nếu không thì là gì? Nhanh lên xe đi!".
Anh ta mà lại tốt bụng như vậy?
"Muộn rồi, tôi muốn đi về!", Xá Cơ Hoa thắc mắc nhìn vào gương mặt anh tuấn kia, hôm nay đã đi ra ngoài cả ngày, không biết Vũ và Tuyết có lo lắng cho cô hay không! ( Sau khi gặp lại, Hoàng Bộ Tuyết cũng chuyển vào ở cùng hai người họ)