Đầu hạ, thái dương trên bầu trời trông không quá chói mắt, nhưng không khí dường như ngưng đọng thành dòng sông chảy chầm chậm. Đỉnh núi xa xa không biết tên nằm lẳng lặng trong rừng cây càng phát ra vẻ xanh um tựa như nhuộm màu. Trên bầu trời không có con chim nào, một cánh đồng lúa mì sắp chín vàng đang lặng im.
Bù nhìn đứng ở ven đường, coi giữ cánh đồng, trông chừng cư dân thôn làng yên ả cuối đường. Thôn xưa đã trăm năm, trải qua thế sự bể dâu, đã sớm loang lổ năm tháng. Vách tường trắng sụp xuống, lộ ra bùn nhão màu vàng đất, không thấy ánh sáng trong hẻm nhỏ góc xó chật chội, rêu xanh tảo hoang tạo nên bóng râm, không có tiếng người.
Có vài cụ già từng nghe kể, có một số người tâm thuật bất chính hoặc là yêu quái quá nặng tà khí trên thế gian, sẽ nuôi dưỡng yêu nô. Tên như ý nghĩa, yêu nô chính là nuôi dưỡng yêu quái làm nô lệ để làm những chuyện tà quái. Nhưng dù sao cũng là vật không thể gặp ánh sáng, vì giảm bớt gánh nặng của mình, cũng vì làm chủ nhân vui vẻ, yêu nô sẽ tự nuôi dưỡng một số vật ô uế nhằm để giúp đỡ chủ nhân. Loại vật này, thu thập linh khí của rừng sâu đầm lầy, dựa vào mạch sống của con người, ví dụ như thôn xưa trăm năm, hoặc là cụ già trăm tuổi. Nhân khí càng lâu dài, vật kia càng lợi hại. Bởi thế coi như là dựa vào rừng núi thôn dã. Đợi khi nhân mạch thôn làng suy yếu, vật kia hoàn thành.
Không ai đoán được rốt cuộc nuôi dưỡng ra thứ gì. Chỉ có thể khẳng định một điểm, lịch sử thôn xưa kéo dài mấy trăm năm thì sẽ bồi dưỡng ra vật càng lợi hại, tà khí càng nặng hơn.
Mà tại thôn làng dần dần suy yếu này, yêu nô không tìm được vật kia.
Chỉ là qua một trận mưa to, tại góc tường đột nhiên phát hiện một đứa trẻ sơ sinh òa khóc, sau đó được người ta đưa vào viện phúc lợi.
Ba mươi năm trôi qua, đứa trẻ đã trưởng thành, học hành làm việc ổn định thuận lợi, cho đến khi trở thành giáo sư tuổi trẻ đầy hứa hẹn tại viện y học trường cao đẳng.
…
Cuối hạ đầu thu, trời âm u.
“Kính thưa quý khách, phi cơ đã đáp xuống sân bay, nhiệt độ bên ngoài là độ C. Phi cơ vẫn đang trượt trên đường bay, vì sự an toàn của quý vị và những hành khách khác, xin đừng đứng lên trước…”
Anh lắng nghe loa phát thanh, thu về tầm mắt nhìn trời mù mịt bên ngoài cửa sổ. Xung quanh đã có người bắt đầu nóng nảy, đang chuẩn bị xuống máy bay. Lần này anh đi là họp hội nghị quốc tế, mang theo hai sinh viên của mình, một nam một nữ.
Sau khi máy bay dừng lại ổn định, quý cô tuổi trẻ xinh đẹp bên cạnh lúc này mới bắt đầu chậm rãi thả di động tạp chí vào trong túi, thuận tiện quan sát người đàn ông ở bên cạnh từ lúc ngồi xuống chẳng nói lời nào. Trên mũi anh là cặp mắt kính không gọng, ngăn lại ánh mắt sắc bén của anh, mái tóc đen được chải gọn gàng, mặc một bộ âu phục vừa người, áo sơ mi trắng cài đến cổ áo, không chút nếp nhăn. Mặc dù lúc lên máy bay nhìn thấy anh mang theo ý cười nói chuyện với sinh viên, nhưng vẫn khiến cô ta nghĩ tới…một thợ săn nào đó trông hờ hững, nhưng sẽ kiên nhẫn ẩn náu mấy ngày bất ngờ tấn công con mồi, hoặc là băng đá không có sinh mệnh.
“Thầy, em giúp thầy lấy hành lý.” Nữ sinh viên lấy hết dũng khí, đỏ mặt, mang theo chút dè dặt đi qua.
“Không cần, cám ơn.” Anh mau chóng trưng ra nụ cười nhàn nhạt, dường như khóe mắt cũng mang theo vẻ ôn hòa của bề trên, nhưng động tác tay lại khéo léo khiến đối phương không thể từ chối mà khống chế khoảng cách.
Máy bay không dừng đến cầu hành lang, mà là sân bay, còn phải chờ xe tới đón tất cả hành khách.
Anh đi đằng trước, hai người sinh viên đi theo sau.
Từ cửa máy bay đi ra, không trung rộng lớn là một mảng âm u, mặc dù không có đám mây đen cuồn cuộn, nhưng áp lực tựa như tấm màn phủ kín phía chân trời. Tiếp viên hàng không đứng ở hai bên lễ phép mỉm cười, dưới bậc thang là nhân viên bước xuống xe đưa đón, đã có hành khách chen chúc chờ lên xe.
Anh sờ cằm nhìn, trong bối cảnh lớn màu xám, tầm nhìn có thể đến mỗi người, có người trẻ tuổi cầm nón làm quạt, có đứa bé khóc lóc đòi mẹ ôm, có nhân viên phục vụ dưới đất nói chuyện phiếm… Số mệnh của mọi người, tựa như mật mã treo trên đầu được anh nhìn thấy. Ngay cả tuổi thọ cũng có thể đếm ngược, tựa như đồng hồ bấm giây tích tắc, được anh nhìn thấy.
Anh nhìn chằm chằm số mệnh của tài xế xe đưa đón đã biến thành màu đỏ, sau đó anh đẩy mắt kính lên, mỉm cười một cái.
Nữ sinh viên đứng phía sau vẫn dè dặt nhìn bóng lưng của giáo sư. Cô ta không hề nhận ra, nụ cười trên mặt giáo sư giống như lớp da ngoài bóng loáng của con rắn lặng lẽ lướt qua.
Không ai biết, bổn mệnh của anh, là một con giao long có yêu lực hùng mạnh.