Trận tuyết đầu đông tại Ninh Nam rơi xuống vào cuối tháng mười một.
Bông tuyết từ không trung bay xuống không giống như lông ngỗng tại phương Bắc, mà là nhỏ bé, bay xuống đất liền tan thành nước, trên mặt đất khắp nơi đều là một mảnh ướt sũng. Chỉ có chỗ ngồi của một hàng xe đạp đỗ ven đường đọng lại một lớp bông tuyết mỏng.
Đinh Huyên ra ngoài từ sáng sớm, ngồi xổm trông chừng tại dưới lầu khách sạn mà đoàn phim ở lại —— hôm nay Nhan Nghiên xin nghỉ.
Đinh Huyên không hề do dự mà khẳng định rằng, hôm nay Nhan Nghiên sẽ đi gặp bà đồng từng bán thẻ bài cho cô ta. Quả nhiên một giờ trưa, Nhan Nghiên đội mũ lưỡi trai màu đen đeo khăn quàng cổ kính râm đi ra ngoài. Ngồi xe rồi đổi thành đi bộ, vòng qua vài hẻm nhỏ trong thành phố, bỏ lại trợ lý, cuối cùng tiến vào một hẻm nhỏ đối diện đường lớn, gõ cửa bước nhanh vào một mảnh sân.
Đinh Huyên âm thầm vòng ra phía sau mảnh sân, thế mà lại có thêm một hẻm dân cư eo hẹp. Tấm nhãn “Ngõ đuôi chó” trên cột điện đã bị uốn cong phần rìa, bị một lớp bụi đen thật dày che phủ. Trong lối đi nhỏ chật hẹp, hộ gia đình ở hai bên đều đang đốt bếp lò, có nhà nấu thuốc bắc, có nhà hầm món kho, ngẫu nhiên có vài con chó hoang gầy gò tìm đồ ăn trong đống rác. Cũng có người đạp xe bấm chuông chạy qua, bắn nước bẩn lên góc tường. Thỉnh thoảng không biết từ căn nhà nào truyền ra tiếng nam nữ cãi cọ, nội dung không ngoài việc chơi mạt chược thua bao nhiêu tiền.
Dưới bầu trời âm u, cửa sau mảnh sân khép chặt. Trận tuyết nhỏ hồi sáng giờ đã trở thành tuyết lớn tựa như lông ngỗng hiếm gặp ở phía Nam, rơi xuống rào rào, mau chóng đọng lại tại ven đường, bẻ cong cỏ dại.
Đinh Huyên không dám tùy tiện đi vào, chỉ đành chần chừ ở bên ngoài, sốt ruột chờ đợi Đoàn Luật Minh tới giữa trưa mới xuống máy bay. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nửa tiếng sau Đoàn Luật Minh rốt cuộc hiện thân. Mặc dù mang theo vẻ mệt mỏi từ chuyến đi, anh vẫn ăn mặc chỉnh tề. Áo khoác ngoài màu đen thấy rõ vòng eo, khăn quàng cổ ca rô màu cà phê được chỉnh sửa thỏa đáng, có vài bông tuyết khẽ khàng rơi xuống đầu vai.
“Tình hình thế nào?” Anh vòng qua một vũng nước, nhíu mày.
“Nhan Nghiên vẫn còn ở bên trong.” Đinh Huyên lập tức nghênh đón, trong giọng nói mang theo vẻ khẩn trương, “Anh có cảm giác được không? Lúc trước tôi viết trong căn nhà này có rất nhiều vật tà ma lớn nhỏ. Anh phải đặc biệt chú ý một cái lư hương, cái đó bà ta dùng nhân khí để nuôi dưỡng, cũng coi như là yêu. Sau khi tích lũy đủ nhân khí, ở bên trong đó dưỡng thành một con xà yêu. Cho dù còn chưa thành thân thể yêu quái nhưng cũng vô cùng kịch độc.”
“Em có biết nó đã thành hình chưa?” Đoàn Luật Minh hơi híp mắt.
“Nếu Cửu Vĩ không làm nát thẻ bài, tôi có thể khẳng định nó thành hình sau khi bộ phim đóng máy.”
“Vậy trước đó em miêu tả tình huống hiện giờ thế nào?” Đoàn Luật Minh hỏi.
“Chính là…bà đồng nảy lòng ác ý, muốn lấy nữ chính làm thịt nuôi dưỡng xà yêu, sau đó anh đúng lúc chạy tới.” Đinh Huyên ngượng ngùng kể sơ qua, “Tiếp đó đại loại chiến đấu ba trăm hiệp, thu phục bà đồng, nhưng lúc ấy anh không biết ý đồ thật sự mà bà ta muốn giết nữ chính, chỉ cho rằng bà ta muốn lấy mạng người. Con rắn kia trốn chạy, về sau tìm anh báo thù cho chủ nhân.”
“Biết rồi.” Đoàn Luật Minh nói ngắn gọn, anh tiến lên vững vàng, chiếc khóa trên cửa rơi xuống. Anh đẩy cửa ra, ra hiệu Đinh Huyên đừng tùy tiện đi vào.
Trong sân chồng chất đủ vật linh tinh, nhìn càng giống như một xưởng tượng thạch cao, góc tường đặt một cái vại to dơ bẩn, chồng lên một đống tre trúc khô vàng, khắp nơi đều nhỏ giọt thạch cao màu trắng, bột xám trắng vung vẩy khắp nơi, trong sân dựng không ít pho tượng to nhỏ mang tư thế khác nhau, không hề ngoại lệ mà dựng đối diện mặt tường, còn có tấm ni lông cũ nát che đậy, trong không khí bay mùi tàn hương.
Mà trong phòng chính, loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
“Đợi một lúc nữa, anh liền ——” Đinh Huyên rụt rè, nhưng vẫn cố lấy dũng khí theo vào, nhưng mà lời nhắc nhở của cô còn chưa nói xong, đã trông thấy Đoàn Luật Minh nhanh nhẹn đá văng cửa gỗ phòng chính.
Trong phút chốc Đinh Huyên trợn tròn mắt.
Mà trong căn phòng tầm mắt vốn mờ tối, bà đồng sắc mặt đầy nếp nhăn ngồi trên chiếu, đang đặt một vài thẻ bài kích cỡ khác nhau trên cái bàn dài, giảng giải tường tận cho Nhan Nghiên. Sắc mặt bà ta đột ngột thay đổi.
“Người ngoài tới.” Ánh mắt bà ta vẩn đục, nhưng lộ ra tia sáng kỳ quái, âm thanh khàn khàn, giống như cổ họng bị tờ giấy nhám chà xát, “Tôi có thể cảm giác được, có một ——”
Lời còn chưa dứt, cửa chính đột nhiên bị phá mở từ bên ngoài. Ánh sáng ban ngày chiếu vào bên trong, bóng dáng màu đen của Đoàn Luật Minh mang theo gió đứng ở cửa.
Nhan Nghiên thét to lăn đi né tránh. Mà nói không nhanh không chậm, bà đồng bỗng nhiên mất tiêu, một bóng dáng nhỏ như con mèo từ trên chiếc bàn dài nhảy xuống, hướng về phía cửa sổ muốn chạy trốn.
Ánh mắt Đoàn Luật Minh sắc bén, một cước đá văng chiếc bàn dài, lư hương trên bàn bay lên, tàn hương phân tán bốn phía. Tay trái anh cầm đồng tiền trên bàn bói toán, anh ra tay nhanh chóng, ngón tay gọi gió. Chỉ thấy một đồng tiền như lưỡi dao bay ra, trong vòng một giây chém cổ họng của bóng đen kia cắm vào tường vững vàng, tơ máu văng khắp nơi.
Tàn hương trong không khí càng đậm đặc hơn, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Đinh Huyên tiến vào sau chỉ nhìn thấy con chồn hồn bay phách lạc trên tường. Cô hoàn toàn ngây người, “Anh, anh sao không dựa theo nội dung mà đã ra tay rồi!” Nữ chính còn chưa gặp nguy hiểm, bà đồng cũng chưa kịp dưỡng xong xà yêu.
“Chẳng muốn chờ.” Đoàn Luật Minh phủi tay dính phải tàn hương, trả lời ba chữ đơn giản, nhìn sang Nhan Nghiên ở một bên.
Trong tầm mắt mờ tối, Nhan Nghiên co người ở góc tường, khuôn mặt xinh đẹp phờ phạc, tàn hương xám trắng rơi đầy trên đầu tóc, đột nhiên cô ta giật mình một cái, kinh hoảng nhìn Đoàn Luật Minh và Đinh Huyên, cô ta chợt thét to khàn cả giọng, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, chạy ra ngoài.
“Không được, bây giờ cô không thể đi!” Đinh Huyên xoay người đuổi theo.
Đoàn Luật Minh vẫn ở trong phòng, cẩn thận tìm kiếm lư hương mà Đinh Huyên nói tới. Mà ngoài cái lư hương vừa mới bị quăng rớt ra thì không còn cái đỉnh nào khác.
Đoàn Luật Minh xoay người bước ra cánh cửa.
Bông tuyết vẫn lặng lẽ rơi, không hề thấy bóng dáng của Đinh Huyên.
Anh nhíu mày.
Nhan Nghiên hoảng hồn vẫn chưa ổn định, giống như ruồi bọ không đầu xuyên qua ngõ nhỏ hỗn loạn này, đụng phải bác gái xách nước bẩn ra ngoài đổ, bắn nước bùn lên quần. Lắng nghe tiếng mắng ở đằng sau, cô ta thậm chí không kịp tự hỏi, càng không kịp chải chuốt đầu tóc đã rối bời, nhìn thấy đầu ngõ liền quẹo ngay, theo bản năng rời xa chỗ kia.
Cô ta không để ý mình quẹo vào một ngõ cụt, chạy được vài bước rồi xoay người lại, trông thấy Đoàn Luật Minh một thân màu đen đứng ở đầu ngõ.
Trước mắt Nhan Nghiên tối sầm, cô ta vươn tay chống mặt tường gồ ghề, không khí lạnh lẽo trong hơi thở khiến cô ta phát lạnh đến thấu xương và sợ sệt.
“Đinh Huyên đâu?” Trên mặt Đoàn Luật Minh không hề có biểu cảm dư thừa.
“Tôi không biết, tôi không nhìn thấy cô ta.” Nhan Nghiên vội vàng lắc đầu.
Đoàn Luật Minh nghe xong muốn rời khỏi, nhưng anh bỗng dừng bước, xoay người trở về.
“Tôi không biết gì hết!” Nhan Nghiên lập tức thét to, trong âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, “Tôi thề! Tôi không biết gì hết!” Cơ thể cô ta yểu xìu, từ vách tường dần dần trượt xuống.
Miệng cô ta lặp đi lặp lại mấy chữ này, khi cô ta từ khuỷu tay ngẩng đầu lên, Đoàn Luật Minh đã bỏ đi. Trận tuyết lớn mau chóng trải trên dấu chân anh, giống như chưa từng tới nơi.
Nhan Nghiên đờ đẫn nhịp tim loạn xạ, dần dần tựa như sống lại, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười, cô ta cẩn thận lấy ra một miếng ngọc thạch kích cỡ bằng di động từ trong lồng ngực, trên đó điêu khắc một người con gái trần truồng ngồi ngay ngắn, dùng mái tóc dài che lấp cơ thể.
……
Đinh Huyên khẳng định mình gặp phải yêu quái. Nếu không ảo giác này nên giải thích như thế nào?
Sau khi đuổi theo Nhan Nghiên đẩy cửa sau chạy ra —— cô nhìn thấy một mảnh sân có bài trí y như đúc, còn có bóng dáng Nhan Nghiên ở đâu, mà khi trở về —— cũng không thấy Đoàn Luật Minh.
Căn nhà này giống như mê cung khóa cô lại, khiến cô mỗi khi đẩy ra một cánh cửa thì đều nhìn thấy một gian phòng có vị trí như đúc, không gian tựa như mạng nhện kéo dài, không nhìn thấy điểm cuối.
Căn nhà này chính là tà yêu, là cái đỉnh mà bà đồng vẫn luôn tích lũy nhân khí.
Nhận ra điểm này, trong lòng Đinh Huyên dần lạnh xuống, adrenalin theo đó tăng lên mạnh mẽ và da đầu run lên. Thế nên hiện giờ có lẽ bà đồng còn chưa kịp nuôi dưỡng yêu quái, mà hiện tại Đinh Huyên đang ở trong bụng cái đỉnh này.
Cô đột ngột ngẩng đầu nhìn pho tượng thạch cao lớn nhỏ ở bốn phía —— không bình thường.
Lẽ nào, lẽ nào những cái này đều là người bị hại?
Trong phút chốc một sợi dây thần kinh của Đinh Huyên đứt đoạn. Cô nhất định phải ra ngoài, nhất định phải nghĩ cách ra khỏi đây. Cô nhìn xung quanh, theo bản năng hô một tiếng, “Đoàn Luật Minh!”
Nhưng mà không ai trả lời.
Có lẽ tâm trạng quấy phá, hoặc chính là vậy, cô ngửa đầu nhìn lên, tuyết vẫn bay đầy trời, nhưng không khí dần dần bắt đầu nóng lên.
Gần như là vài phút, trán cô đã thấm mồ hôi. Đinh Huyên mau chóng mở vòi nước ở góc tường, nước chảy ào ào chậm rãi ướt sũng mặt đất, sau đó dòng nước dần dần ít đi, rồi biến mất. Cô đột nhiên ngẩng đầu, cảm giác được sau lưng có người đang nhìn cô.
Đinh Huyên chợt xoay người, nhìn thấy tất cả pho tượng đối diện với mặt tường đều xoay lại đây, biểu tình dữ tợn hoặc hoảng sợ, nhưng chúng đều không hề ngoại lệ mà hướng về phía cô.
Trên mặt đất bỗng nhiên truyền đến tiếng thạch cao ma sát.
Sắc mặt Đinh Huyên trắng bệch, pho tượng thạch cao từ khắp nơi đều di chuyển về phía góc tường mà cô đang đứng.
Đinh Huyên cố gắng tập trung tìm tòi tin tức trong đầu —— cô phát hiện mình vốn không viết cách giải quyết, trong đề cương chỉ viết một câu vội vàng, “Lấy cái đỉnh hút đủ nhân khí để nuôi dưỡng ra xà yêu khổng lồ”, hoàn toàn không đưa ra bất cứ cách thức giải quyết nào.
Trong lúc hốt hoảng, Đinh Huyên cầm lấy cây gậy bằng sắt lạnh lẽo trong tay làm vũ khí, lùi về sau từng bước, cho đến khi sau lưng đụng phải vách tường. Giờ phút này, nhiệt độ không khí đã tăng lên rất cao, trong hơi thở hình như đều mang theo hơi nóng sôi trào. Trông thấy vòng vây tượng thạch cao càng ngày càng nhỏ, pho tượng gần nhất để lại dấu lôi kéo thật dài, chỉ cách cô một mét.
Cô chỉ có thể hạ quyết tâm lưng tựa sông đánh trận, giơ gậy sắt nhào tới tượng thạch cao gần nhất.
() được dùng để mô tả tình huống mà người ta phải chiến đấu để chiến thắng hay bỏ mạng, hoặc trong khi một người phải nỗ lực hết mình để giành sự sống. [nguồn: daikynguyenvn]
“Là tôi!” Cây gậy được người khác đón lấy vững vàng.
Đinh Huyên mở to mắt nhìn, Đoàn Luật Minh một thân đồ đen không nhiễm bụi bặm đứng vững vàng trước mặt cô. Phản ứng tiếp theo của cô chính là ném gậy xuống, nhào vào trong lòng anh. Hơi sức căng thẳng toàn thân tan biến trong nháy mắt.
“Nhanh lên, chúng ta phải ra khỏi nơi này.” Âm thanh Đinh Huyên hơi run run, nhưng đồng thời ý thức được hiện tại không có cơ hội giải thích. Sự xuất hiện của Đoàn Luật Minh khiến cô lấy lại lý trí. Gần như là giây tiếp theo, cô lập tức rời khỏi vòng tay của anh, khom lưng nhặt lên gậy sắt cầm trong tay.
Hành động này khiến Đoàn Luật Minh kinh ngạc, anh không kịp nghĩ nhiều, xoay người lấy khuỷu tay đánh vỡ pho tượng gần nhất. Hành động này giống như là chọc tổ ong vò vẽ, trong nháy mắt tất cả pho tượng đều di chuyển tựa như rối gỗ, gào thét một tiếng lộ ra răng nanh bén nhọn, chuyển động con ngươi màu trắng, thay phiên nhau tập kích sang đây.
Đoàn Luật Minh bản lĩnh hùng mạnh, phản ứng nhanh chóng, bảo vệ Đinh Huyên đồng thời ra tay kiên quyết chuẩn xác nhanh nhẹn, nhất thời tứ chi thạch cao vỡ vụn đầy đất. Đinh Huyên cố gắng không gây trở ngại cho anh, cầm gậy sắt làm vũ khí đập vỡ pho tượng ở phía gần nhất, nhưng mà ngoài ý muốn cô giương mắt nhìn thấy một cảnh khiến trái tim cô nguội lạnh một nửa.
Mặt tường cao hai mét, trên đầu tường đã xuất hiện không ít đầu thạch cao, pho tượng hình như ùn ùn kéo đến không dứt, từ bốn phương tám hướng lũ lượt kéo đến ngày càng nhiều. Mặt tường cũ kỹ mau chóng xuất hiện một khe hở, bụi bặm nổi lên bốn phía, sẽ sụp đổ ngay lập tức.
“Coi chừng!” Đinh Huyên nhào người qua, muốn chắn trước người Đoàn Luật Minh.
Bức tường cũ kỹ trong nháy mắt sụp xuống ầm ầm mang theo bụi đất và mảnh vụn thạch cao.
Đoàn Luật Minh nhanh tay lẹ mắt, một tay bóp cổ họng pho tượng, một tay mở áo khoác lồng Đinh Huyên vào trong lòng ngực. Trong sự chấn động, anh mau chóng bị gạch đá bao phủ.
“Ngài phò mã bước lên nhìn cho kỹ: Tấu viết rằng Tần Hương Liên ba mươi hai tuổi, tố cáo phò mã đương triều…” (Lục Bích dịch)
Đầu ngõ, ông cụ vừa cầm radio nghe kinh kịch, vừa mua đồ ăn trở về xách theo cái túi to, bên trong lộ ra rau cần, đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng hướng về phía trước.
Trong làn điệu kinh kịch êm dịu, tại phía tường bên phải của mảnh sân viết thật to chữ “Hủy”, đột nhiên truyền đến âm thanh loảng xoảng, ngay sau đó có tiếng giống như rồng gầm gừ, thổi bay chim sẻ tránh tuyết dưới mái hiên, tấm bảng đầu hẻm trong nháy mắt rơi xuống đất bể thành mấy phần, có gạch vụn từ trên tường bay ra.
Ông cụ theo bản năng dừng bước, kinh kịch bên tai đang hát đến đoạn “Đâm đơn kiện đến công đường nào đó”.
Trong âm thanh kéo dài, cánh cửa sau của mảnh sân kia theo tiếng phịch mở ra, đụng trúng tường. Cánh cửa mở rộng lộ ra pho tượng mất đi chân tay, gạch đá vụn vỡ.
Một người đàn ông vóc dáng cao gầy mặc đồ đen, bồng một cô gái trong lòng đi tới. Cô từ từ nhắm hai mắt lại, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đã hôn mê, ống tay áo bên phải dính máu, kèm theo đầu ngón tay đang nhỏ máu.
Trong gió tuyết, trên mặt anh không có biểu tình gì, khóe môi mím chặt, khi rời khỏi không hề quay đầu lại.
Ở đằng sau, căn nhà cũ kỹ kia đã đổ sập, ngọn lửa lớn chợt bốc cháy, ánh đỏ hồi lâu trong không trung mờ mịt.
Tuyết, vẫn còn tiếp tục rơi xuống.