Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 12: kế tuyệt hậu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mắt Dương Phàm đảo một vòng, A Ngọc người quấn khăn tắm đang đứng run lẩy bẩy, A Hồng lõa lồ nằm trên đất, ghì đầu vào thành giường và khóc lóc. Lúc này là lúc vô cùng khẩn trương, thấy đầu giường có bao thuốc của Trầm Ninh liền cầm lấy một điếu, hít một hơi dài, Dương Phàm đưa tay lên lau mặt một cái rồi nói:" Thời gian vẫn còn sớm, lập tức liên hệ với ông già mày, xem xem ông ấy đang ở đâu rồi đến tìm người, nếu may mắn thì còn có thể ngăn cản được."

Trầm Ninh vội vã mặc áo ngủ vào, cầm lấy di động rồi nói:" Để tao gọi cho thư ký Hồ, ông ấy khẳng định là biết ông già tao đang ở đâu." Nói xong Trầm Ninh chỉ vào A Hồng và A Ngọc:" hai con này thì giải quyết thế nào?"

Dương Phàm đi vào nhà vệ sinh, lấy một chiếc khăn ra rồi xe làm mấy mảnh để trói lại tay chân hai đứa này lại, rồi nhét quần lót vào mồm cả hai.

Làm xong đâu đấy, Trầm Ninh cầm điện thoại đi tới bảo:" Rõ rồi, thư ký Hồ nói ông già tao cũng ở khách sạn này, phòng tầng . Ông ấy còn hỏi tao muốn biết để làm gì, tao nói bừa là có việc gấp."

Dương Phàm tán dương gật đầu nói:" Thông minh, thủ đô là nơi nhiều quan chức, việc gì cũng không được làm to chuyện, người biết việc này càng ít càng tốt. Đi, mau lên trên xem."

Hai người vội vàng ra khỏi cửa, đi thang máy lên tầng , nhanh chóng tìm ra phòng . Trầm Ninh muốn đẩy cửa mà vào, Dương Phàm tai thính, nghe thấy bên trong có tiếng động, liền kéo Trầm Ninh nấp vào một bên. Cửa khẽ mở ra, một đứa con gái khoảng thò đầu ra, khi vừa thấy Trầm Ninh và Dương Phàm liền giật mình đến cửa cũng không kịp đóng. Vì lo lắng bên trong còn đồng bọn, Dương Phàm nhanh đưa tay chụp tới bịt mồm con kia lại, tay còn lại ghì cổ nó vào tường, đầu gối đè lên trên bụng khiến cho nó không thể động đậy, Trầm Ninh ở bên cạnh vội đẩy cửa lẻn vào.

Lúc này từ trong phòng tắm có người nói:" Vương Khiết, sao thế?"

Trầm Ninh lẻn vào rất khẽ khàng, rồi quay lại đánh mắt với Dương Phàm, lẳng lặng luồn tới bên cạnh phòng tắm. Ở bên trong vừa có một cái đầu thò ra, Trầm Ninh liền nắm lấy cổ áo vật ra ngoài, sau đó dùng sức đè xuống dưới sàn, hai đầu gối ghì chặt.

Bịch một tiếng, người phía dưới bị đánh cho tơi bời hoa lá, còn chưa kịp tỉnh thì tay Trầm Ninh đã chặt vào sau gáy, lập tức ngất lịm trên đất.

Lúc này con bé cửa đã bị bóp tới mức mắt trắng dã, Dương Phàm thấy Trầm Ninh làm xong việc mới thả tay ra. Trầm Ninh nhảy bổ tới hai tay túm lấy áo con bé đó, khuôn mặt ác độc hỏi:" Vương Khiết, hai anh em nhà mày làm trò gì đây, bố tao đâu?"

Vương Khiết ho một lúc mới lấy lại hơi, nỗi sợ khi sự việc bại lộ khiến cho mặt cắt không còn hột máu, toàn thân run rẩy hai chân thì lập cập, một tay vô lực chỉ vào trong một căn phòng, ý bảo người ở trong đó.

Trầm Ninh chạy vào phòng ngủ, thấy Trầm Minh đang nằm trên giường, lật chăn ra thì quả nhiên đang trần truồng, cũng may lật chăn lên thấy Trầm Minh vẫn còn đang thở đều đặn, Trầm Ninh mới nhẹ nhõm được một nửa.

Dương Phàm không có đi theo vào, mà đặt Vương Khiết ngồi tại sa lông, sau đó lấy một cái túi đen bên cạnh Vương Đông, mở ra thì thấy máy quay và máy ảnh kỹ thuật số, đồ còn chưa kịp mang đi, cuối cùng cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

Việc phát sinh ở đây với Trầm Minh rốt cục là việc gì, Dương Phàm không muốn biết, trong lòng ngược lại lại có một cảm giác chán ghét. Thấy Trầm Ninh từ bên trong đi ra, Dương Phàm cười nói với Trầm Ninh:" Cũng may là lên kịp, việc ở đây giao lại cho mày, tao xuống dưới trông hai đứa kia, tránh điều không hay sảy ra.

Trầm Ninh lập tức hiểu rằng Dương Phàm làm vậy vì sợ ông già mình không thể chịu đựng nổi, cố ý kiếm cớ để chuồn, nghĩ lại vẫn còn phát sợ nhưng đồng thời cũng cảm thấy ấm áp, hướng Dương Phàm gật đầu, trịnh trọng nói:" Cảm ơn mày."

Dương Phàm vẫy tay rồi đi khỏi, lúc đóng cửa lại trên mặt là một nụ cười khổ, trước kia chỉ mới nghe quan trường nguy hiểm, giờ còn chưa nhận chức đã gặp kiến thức được sự tàn nhẫn trong đó. Việc này tuyệt đối không đơn giản, phán đoán của Dương Phàm chính là địch thủ của Trầm Minh muốn dồn ông ta vào tử địa. Mâu thuẫn kiểu gì lại có thể khiến cho đối thủ dùng tới loại thủ đoạn này? Dương Phàm không thể biết được, chỉ là nhắc nhở bản thân sau này việc gì cũng phải cẩn thận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Trầm Ninh học theo Dương Phàm xé khăn tắm, trói anh em Vương Đông lại, sau đó dùng khăn lạnh lau mặt cho Trầm Minh. Lau một lượt xong, cuối cùng Trầm Minh cũng tỉnh lại, thấy mặt thằng con, Trầm Minh sửng sốt nói:" Việc gì thế này? Sao con lại ở đây?"

Trầm Ninh cười âm trầm nói:" Nếu không phải có Dương Phàm, hôm nay cha con ta gặp tai họa lớn rồi." Tiếp theo đó Trầm Ninh đem mọi việc nói ra, Trầm Minh nghe mà mặt chuyển từ trắng sang xanh rồi lại sang đen.

Trầm ninh nói xong bèn ngồi lên chiếc ghế đối diện không nói gì nữa, Trầm Minh châm một điếu thuốc rồi hít lấy hít để, một lúc sau mới từ từ khôi phục lại sắc mắt mọi khi.

"Ha ha, không ngờ cha con ta thiếu chút nữa là bại dưới tay loại thủ đoạn thấp hèn dơ bẩn này." Trầm Minh cuối cùng thốt ra một câu, Trầm Ninh ở bên cạnh nghe mà cười lạnh nói:" Đã là thủ đoạn, làm gì còn phân biệt cao thấp chứ? Quan trọng là phải xem hiệu quả."

Trầm Minh liên tục lắc đầu nói:" Mày sai rồi con ơi, hôm nay cha con ta bị trúng kế tuyệt hậu, chiêu này trên quan trường là đại kỵ. Rất dễ tạo nên cục diện ngươi sống ta chết, nếu không cần dùng thì tốt nhất không nên dùng. Nói thẳng ra thì lúc này đây tao muốn ép họ Hạ vào bước đường cùng cũng không còn quá vội nữa rồi, mày đi ra xác nhận tình huống một lát đi."

Trầm Ninh vâng một tiếng rồi đi ra, Trầm Minh lại châm thêm một điếu thuốc, trầm lặng suy nghĩ. Trầm Minh vốn là một trong phó thư ký tại Uyển Lăng thị ủy, sau khi thư ký tiền nhiệm nghỉ hưu sau khi bị Trầm Minh quật khởi đánh bại đoạt mất tiếng nói lớn nhất vốn thuộc về thị trưởng đương nhiệm Hạ Trì Siêu. Trầm Minh thắng quan trọng là vì có cụ Trần nâng đỡ, Hạ Trì Siêu đương nhiên không phục, quan hệ tại Uyển Lăng tự nhiên là khẩn trương. Hạ Trì Siêu ở tình cũng thuộc loại có bối cảnh, rất nhiều việc luôn chống đối Trầm Minh.

Trầm Minh luôn muốn mối quan hệ của hai người hòa hoãn, đáng tiếc Hạ Trì Siêu không chịu, vừa đúng lúc phòng điều tra nhận được một phần tài liệu, nội dung nói chủ nhiệm khu đô thị mới Giang Hạc nhận hối lộ của công ty khai thác Ôn Châu, Giang Hạc là bè đảng của Hạ Trì Siêu, Trầm Minh quyết định lợi dụng việc này để dẹp sạch phe cánh của Hạ Trì Siêu, triệt để xác lập quyền uy của mình. Trầm Minh chưa hề có ý dồn địch thủ vào chỗ chết, cho nết sau khi chuyển tài liệu về Giang Hạc cho ủy ban kỷ luật tỉnh, Trầm Minh liền lên Bắc Kinh, một là tránh bị nghi ngờ, hai là muốn tới cảm ơn lão thủ trưởng.

Theo lý mà nói Trầm Minh làm vậy rất là kín đáo, không ngờ lại bị người ta chơi một vố. Trầm Minh tử tế suy nghĩ, nhớ tới trong hội nghị trước khi rời Uyển Lăng, vì định mỉa mai đối thủ một chút nên Trầm Minh nhắc tới tên Giang Hạc, nói có đồng chí cấp dưới phản ánh Giang Hạc ngang ngược, trong công tác có tác phong thô bạo vân vân.

"Lẽ nào vấn đề khu đô thị mới rất lớn? Lẽ nào Hạ Trì Siêu cũng dính vào vụ này rồi?" Trầm Minh suy tư, nếu hai giả thiết này là thật, vậy không khó để lý giải khi đối thủ khẳng định sẽ cho rằng lần này mình lên thủ đô là để tìm sự trợ giúp của cấp cao, muốn dựa vào việc khu đô thị mới triệt để ra tay bóp chết hắn."

Xâu mọi việc lại với nhau, Trầm Minh đã nắm được phần, đúng lúc Trầm Ninh cũng đi vào, hung hăng ngồi đối diện nói:" Là Giang Hạc ra lệnh, Vương Đông kia dùng tiền của ủy ban để đánh bạc, thua năm mươi mấy ngàn, Giang Hạc dùng việc này uy hiếp Vương Đông đê cho hắn chơi bố một vố. Lại nói Vương Đông quả thật là dùng hết vốn liếng, đến cả em gái mình Vương Khiết cũng đem ra. Vương Khiết là trưởng kíp nơi này, là cô ta giở trò trong trà, đợi bố ngủ rồi Vương Khiết gọi điện cho Vương Đông, cởi truồng ra sau đó... ." Trầm Ninh vẫn còn để cho ông già chút mặt mũi, vế sau không có nói ra, mà cũng không cần nói tiếp.

Trầm Minh sau khi làm rõ mọi việc, khẽ dập điếu thuốc trong tay, sau đó lạnh lùng cười nói:" Con trai à, mày lớn bằng này mới làm đúng duy nhất một việc, đó chính là kết bạn với Dương Phàm." Câu nói này khiến cho Trầm Ninh cảm thấy xấu hổ, đây là khen hay là đả kích đây? Rõ ràng là đả kích nhiều hơn.

"Hai đứa kia nên xử lý thế nào bây giờ?" Trầm Ninh vội đổi đề tai, Trầm Minh trầm ngâm một lúc, nhỏ giọng nói:" Việc này không đươc làm to chuyện, đồ thì giữ lại, để bọn chúng viết lại một bản tường trình rồi điểm chỉ lên đó, sau đó thả bọn chúng đi."

Trầm Ninh vừa nghe liền nhảy dựng lên nói:" Cái gì? Chỉ thế thôi hả bố?"

Trầm Minh cười khổ nói:" Con trai, mày thì biết cái quái gì, mày còn non lắm con ơi. Cứ làm theo tao bảo đi, đây là thủ đô, việc này càng ít người biết càng tốt."

Trầm Ninh mặc dù không cam lòng, nhưng thấy ông già thái độ kiên quyết, nhớ tới lúc nãy Dương Phàm nói cũng là mấy câu này bèn gật đầu đi làm.

Dương Phàm quay về tới phòng mình, thấy hai con bé kia đang ngồi dựa vào nhau mà khóc, vì mồm bị nhét quần lót nên chỉ nghe mấy tiếng ú ớ. Thấy Dương Phàm quay lại, cả hai đều lộ ra ánh mắt cầu xin.

A Hồng toàn thân không quần áo, cái khăn quấn của A Ngọc cũng sắp rơi ra, trong phòng mặc dù có điều hòa nhưng cũng vẫn hơi lạnh, hai con bé lạnh run lên, Dương Phàm nhìn mà động lòng thương hại, tiến tới dùng chăn đắp cho hai người, sau đó kéo hai cái quần lót trong miệng hai người ra rồi nói:" Đừng khóc nữa, nói rõ hết mọi việc ra đi."

A Hồng giành nói trước:" Anh ơi, việc này con Ngọc không biết gì cả, đều do một mình em làm, anh tha cho nó đi, tất cả em chịu hết."

Con bé này quả thật cũng trượng nghĩa, cũng vì câu nói này, Dương Phàm nảy sinh một chút lòng trắc ẩn, bất quá trên mặt vẫn không có chút thay đổi, lạnh lùng nói:" Xử lý thế nào không phải việc của bọn cô, cô thành thật nói rõ mọi việc đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio