Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 129: chênh lệch quá lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong nháy mắt khi nhận ra Trang Tiểu Điệp, Dương Phàm có chút hoảng hốt. Người đàn ông đối mặt với cô gái đầu tiên mà mình yêu, luôn có một tâm trạng khó nói lên lời. Trang Tiểu Điệp không thể nghi ngờ chính là mỹ nữ nổi danh trong trường, chính là hoa hậu giảng đường.

Ở vấn đề phụ nữ, ánh mắt Dương Phàm rất độc. Bốn năm đại học chỉ coi trọng một người mà thôi. Bị đám bạn học khích, hắn chủ động một ít. Mới đầu Dương Phàm cảm thấy rất khó theo tán được, kết quả sau mấy lần hẹn gặp, Trang Tiểu Điệp tỏ ý sẽ chấp nhận. Khi đó Dương Phàm cảm thấy tình yêu đến quá dễ dàng. Chẳng qua sau một hai lần hẹn nữa, Dương Phàm hỏi Trang Tiểu Điệp tại sao lại đồng ý mình. Trang Tiểu Điệp lúc ấy trả lời như thế này:

- Bốn năm đại học rất nhàm chán, tìm một bạn trai cho vui. Hơn nữa anh rất đẹp trai, rất nhiều nữ sinh thầm thích anh, tán tỉnh được anh, rất đáng tự hào.

Trang Tiểu Điệp lúc ấy chỉ là nói trêu Dương Phàm mà thôi. Chẳng qua Dương Phàm lúc ấy nghe xong lại cảm thấy đau đớn trong lòng, bởi vì tất cả đều không chân thật.

Từ lần hẹn đó, Dương Phàm cảm thấy tình yêu rất nhanh sẽ hết tuổi thọ. Vấn đề không phải là do Trang Tiểu Điệp, mà xuất phát từ Dương Phàm. Bản chất Dương Phàm chính là một người đàn ông rất muốn khống chế mọi chuyện, những gì mình không thể nắm chắc đều sẽ tránh xa. Tình yêu đối với Trang Tiểu Điệp, bởi vì hắn không thể nắm chắc nên khiến Dương Phàm muốn rời bỏ. Đây là nguyên nhân mà Dương Phàm muốn chia tay. Bữa tiệc sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Trang Tiểu Điệp, Dương Phàm chạy mấy con phố mới mua được một móc điện thoại rất tinh xảo. Kết quả khi mở quà ra, Trang Tiểu Điệp chỉ nhìn lướt qua mà thôi. Vừa lúc ấy Ngả Vân ở bên cạnh Trang Tiểu Điệp nói:

- Móc thật đẹp, em thích.

Lúc ấy Trang Tiểu Điệp tiện tay nói:

- Thích thì bà lấy đi.

Trong nháy mắt đó, Dương Phàm cảm thấy tình yêu của mình bị người ta tiện tay vứt vào trong gió bay đi. Không hề do dự, Dương Phàm lập tức xoay người rời đi, kết thúc "tình yêu" kéo dài được hai tháng. Sau đó Trang Tiểu Điệp còn đi tìm Dương Phàm, rất bất mãn hỏi tại sao lúc đó Dương Phàm không nói gì đã rời đi.

Dương Phàm nói:

- Không thích, ở đó không bằng về nhà ngủ.

Nói xong Dương Phàm xoay người rời đi, không cho Trang Tiểu Điệp cơ hội nói gì nữa. Cho nên lúc đó Dương Phàm không thấy vẻ mất mát, không cam lòng trong mắt Trang Tiểu Điệp.

Dương Phàm không cho rằng tình yêu kết thúc là lỗi của mình. Bởi vì ban đầu Dương Phàm theo đuổi một tình yêu thật đẹp. Nhưng kết quả lại làm Dương Phàm thấy đau lòng. Đúng là đau lòng. Trong nháy mắt khi Dương Phàm xoay người bỏ đi, tâm trạng của hắn đúng là như vậy.

Ký ức như một thước phim hiện lên trong đầu, Dương Phàm ngẩn ra, nhìn hai cô gái mỉm cười đi đến trước mặt. Dương Phàm có chút hoảng hốt.

- Dương Phàm, anh vẫn như trước kia.

Ngả Vân chủ động đưa tay ra. Trang Tiểu Điệp không nói gì, nhìn Dương Phàm với ánh mắt đầy phức tạp.

Cầm tay Ngả Vân, Dương Phàm cảm thấy mình phải có chút phong độ, vì vậy đưa tay về phía Trang Tiểu Điệp:

- Đã lâu không gặp, em vẫn tốt chứ.

Đứng trước cửa khách sạn nói chuyện, Trang Tiểu Điệp có chút mất tự nhiên, khẽ cầm tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Đi vào rồi nói, ở đây không tiện.

Bữa tiệc được tổ chức trong đại sảnh khách sạn, mặc dù chưa chính thức bắt đầu, nhưng đã có rất nhiều người. Dương Phàm cố ý tìm một góc vắng vẻ, lúc này mới cười nói:

- Chút nữa anh không nhận ra hai em, thay đổi nhiều quá.

Dương Phàm nói cũng không quá, hai cô bé này đều được trang điểm cẩn thận. Dương Phàm nhớ mắt Ngả Vân năm đó là một mí, lông mi Trang Tiểu Điệp không mỏng như vậy, quan trọng là hai cô nàng này trông có chút tiều tụy, gầy đi.

Trang Tiểu Điệp nhìn thoáng qua chìa khóa xe trong tay Dương Phàm, có chút không đành lòng nói:

- Anh năm đó đứng đầu lớp chúng ta, sao bây giờ lại làm lái xe?

Dương Phàm ngẩn ra một chút, nghĩ nghĩ rồi cũng không giải thích, thản nhiên giải thích:

- Cũng được mà.

Ngả Vân ở bên cạnh nhìn chằm chằm Dương Phàm, thấy hắn có chút lạnh nhạt, không khỏi Tào Dĩnh Nguyên:

- Tính cách của anh, rất khó làm được trò trống gì ở xã hội này. Đúng, em nghe nói anh không phải làm nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh sao? Sao lại về đây lái xe? Chẳng lẽ anh vừa học vừa đi lái xe?

Dương Phàm không nghĩ đến Ngả Vân lại còn chủ động hơn Trang Tiểu Điệp, ngẩn ra một chút, không muốn giải thích:

- Anh đúng là làm nghiên cứu sinh, chẳng qua giáo sư chê anh ngu, sớm cấp bằng cho anh, đuổi anh về nhà. Đúng, hai em sao lại đến Giang Nam. Anh nhớ nhà hai người là ở Gia Lăng mà.

Trang Tiểu Điệp có chút ai oán nhìn Dương Phàm:

- Tốt nghiệp, một anh khóa trước mời em đến Giang Nam, vào đài truyền hình tỉnh. Mới đầu là tìm tin tức kinh tế, sau đó làm tốt hơn. Nếu anh làm không được, em nói với anh ta điều anh đến đài truyền hình làm.

Trang Tiểu Điệp cũng không biết bởi vì lời này khiến cho oán niệm của Dương Phàm đối với nàng đã biến mất. Sao lại nói như vậy? Dương Phàm có thể cảm thấy Trang Tiểu Điệp không có ý khinh thường mình. Thật tâm muốn giúp mình, dù nói thế nào thì tình bạn học vẫn còn.

Ngả Vân lúc này cười nói tiếp:

- Hay là đến công ty em đi. Ha ha, công ty em đãi ngộ không sai đâu. Gần đây có hạng mục đầu tư ở Uyển Lăng, tổng công ty điều em đến đây phụ trách một hạng mục. Anh không phải người Uyển Lăng sao?

Ách. Dương Phàm ngẩn ra. Ngả Vân có lẽ là người tập đoàn Vĩnh Thái. Ở trường hợp này, nói ra tình hình của mình, Dương Phàm cảm thấy có chút như khoe khoang, cho nên cười cảm ơn, từ chối:

- Không cần, cảm ơn hai người, thực ra anh bây giờ rất tốt.

Hai cô gái nhìn nhau một chút. Dương Phàm đang nói thật, hai nàng lại nghĩ là do hắn tự tôn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Trang Tiểu Điệp nhìn về phía cửa, nhìn thấy có một đám người đi tới, lập tức cười nói với Dương Phàm:

- Dương Phàm, em còn có việc phải làm. Tối nay em là một trong những người chủ trị. Anh và Ngả Vân nói chuyện với nhau. Bữa tiệc kết thúc đừng có chạy đó, cùng nhau ăn khuya.

Trang Tiểu Điệp vừa nói, có chút buồn bã rời đi, đi được vài bước còn quay đầu lại nháy mắt với Ngả Vân, cười cười với Dương Phàm. Động tác này làm Dương Phàm có chút khó chịu. Bởi vì Dương Phàm cảm thấy Trang Tiểu Điệp bề ngoài thì thấy làm cũng được, nhưng thực tế chắc không vui mấy.

Nói về dung mạo, Ngả Vân thực ra không tệ, chẳng qua chỉ hơi lùi một chút, đứng cạnh Dương Phàm, nàng phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn Dương Phàm.

- Dương Phàm, em nói thật, đến công ty em làm đi. Em bây giờ có thể làm chủ một chút, bố trí một vị trí tốt không khó gì.

Ngả Vân thành khẩn nói. Dương Phàm sờ sờ mũi nói:

- Ngả Vân, thực sự không lừa em, anh bây giờ rất được.

Ngả Vân chu miệng nói:

- Ý tốt lại phí công, ngu ngốc muốn ở ngoài chịu tội.

Dương Phàm vội vàng nói sang chuyện khác:

- Không nói đến anh nữa. Nói về em và Trang Tiểu Điệp đi, mấy năm qua như thế nào?

- Em còn được, chẳng qua Tiểu Điệp thì không tốt. Người khóa trên đưa cô ấy vào đài truyền hình, chẳng qua hắn quá kém, uống say là đánh Tiểu Điệp, còn mắng chửi những câu rất khó nghe. Em đã khuyên Tiểu Điệp nhiều lần, bảo cô ấy rời khỏi hắn, kết quả cô ấy không nghe.

Ngả Vân đúng là tránh nặng tìm nhẹ, quan trọng là vẫn muốn chuyển đề tài sang Trang Tiểu Điệp.

Dương Phàm hơi nhíu mày nói:

- Đài truyền hình tỉnh, anh không quen ai. Lát nữa anh hỏi bạn ở tỉnh thành xem có quen người ở đài hay không.

Ngả Vân nghe xong chu miệng lên, cho rằng Dương Phàm đang khoác lác, không khỏi thở dài nói:

- Anh này:

Vừa nói như vậy lấy khăn tay ra, nhìn nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, ngồi xuống lau bụi trên giày Dương Phàm. Động tác này làm Dương Phàm cả kinh. Ngả Vân từ trước đến nay rất bình thường, học thì giỏi nhưng lại khá lạnh lùng, không ngờ hôm nay lại có hành động này.

Dương Phàm vô thức định thu chân lại, kết quả bị Ngả Vân đè lại:

- Đừng nhúc nhích, một chút là xong.

Ngả Vân đứng lên, thở dài một hơi, cười cười, nhỏ giọng nói:

- Anh đi giày Leonrd à?

- Không phải hàng giả đó chứ?

Dương Phàm ngẩn ra, giầy là Du Nhã Ny tặng, quỷ mới biết là loại gì. Dương Phàm không có khái niệm gì về hàng hiệu.

- Giầy này mua trên đường.

Dương Phàm một lần nữa quyết định không giải thích, dù sao hôm nay cũng không thể giải thích rõ.

Lúc này Dương Phàm thấy Hoàng Tử Vinh từ ngoài cửa đi vào. Mắt lão già rất sắc, liếc mắt một cái là nhìn thấy Dương Phàm đứng ở đó, lập tức cười cười đi tới.

Ngả Vân thấy Hoàng Tử Vinh, vội vàng lè lưỡi với Dương Phàm:

- Lão tổng của em tới, anh đi theo em, em giới thiệu với anh một chút. Nói gì thì nói, đến công ty em hay không thì tùy anh, làm quen một chút cũng không có gì xấu.

Ngả Vân vừa nói xong, Hoàng Tử Vinh đã chỉ còn cách có ba bước. Ngả Vân vội vàng nói:

- Chào chủ tịch.

Hoàng Tử Vinh tập trung hết vào người Dương Phàm, khẽ gật đầu, đi tới trước mặt Dương Phàm, giơ tay ra nói:

- Anh bạn trẻ, tôi còn lo lắng hôm nay cậu không tới.

Dương Phàm cười cười, vẻ mặt rất bình tĩnh, nói đùa, bắt tay Hoàng Tử Vinh nói:

- Chủ tịch Quý thiếu lái xe, tôi bị kéo theo, đi tham gia cùng.

Hoàng Tử Vinh nghe xong cười ha hả, chỉ vào Dương Phàm nói:

- Cậu là tiểu hồ ly, càng lúc càng giảo hoạt.

Ngả Vân ở bên nhìn có chút ngây ngốc. Vẻ tự tin trên mặt Dương Phàm rốt cuộc từ đâu mà có? Nhìn bộ dạng của hắn, có chút nghèo, sao nhìn như quen biết với chủ tịch như vậy? Còn ăn nói không hề e ngại, thậm chí làm người ta có cảm giác như thượng vị. Còn tưởng rằng mình nhìn lầm, Ngả Vân dụi dụi mắt, phát hiện đúng là mình không lầm. Hai người trông khá thân thiết. Ngả Vân trong nháy mắt cảm thấy tối nay hình như không có gì là thật.

Lúc này ngoài cửa lại có một nhân vật quan trọng tiến vào. Phó chủ tịch tỉnh Điền Trọng đi cùng hai người đàn ông tiến vào. Dương Phàm nhìn theo, phía sau còn có Trang Tiểu Điệp. Lúc này Trang Tiểu Điệp đã thay đổi một bộ váy đẹp mắt, trang điểm cẩn thận, rất giống người chủ trì.

Điền Trọng sau khi tiến vào, trời xui đất khiến thế nào lại nhìn thoáng qua phía Dương Phàm. Thấy Dương Phàm và Hoàng Tử Vinh đang nói chuyện, không khỏi mỉm cười, từ từ đi tới.

Mọi người đều cho rằng Điền Trọng đi về phía Hoàng Tử Vinh. Nhưng khi Dương Phàm và Hoàng Tử Vinh cùng cười chào Điền Trọng, Điền Trọng lại chủ động bắt tay Dương Phàm.

- Tiểu Dương, lần trước sau khi gặp cháu ở bệnh viện, đã một tháng rồi chúng ta không gặp nhỉ? Khỏe chưa cháu? Chú nói cháu đó, sao không đến nhà chú chơi?

Điền Trọng dùng giọng nói trưởng bối, thân thiện nói chuyện với người thanh niên này, mọi người ở đây đều ngẩn ra. Nhưng Dương Phàm lại rất tự nhiên, bắt tay Điền Trọng mà không có chút gì khẩn trương, chỉ cười nói:

- Phó chủ tịch Điền quá khách khí rồi.

Điền Trọng nhíu mày nói:

- Thằng bé này, gọi chú.

Dương Phàm vội vàng đổi giọng, hơi khom người, cười nói:

- Điền thúc khách khí quá rồi. Cháu không phải sợ quấy rầy chú nghỉ ngơi sao. Chú có rất nhiều chuyện mà.

Điền Trọng cười hài lòng:

- Bận đến đâu thì bận, cháu đến nhà dùng cơm, chú vẫn có thời gian. Chú không hy vọng có người nói chú không chiếu cố vãn bối tốt.

Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ Điền Trọng đang ám chỉ Trần Chính Hòa, không khỏi có chút buồn bã. Mắt Điền Trọng như sao, lập tức phát hiện vẻ mặt này, liền cười nói:

- Được rồi, chú còn phải đi gặp mấy người khách, cháu đi cùng chứ.

Dương Phàm không khỏi bất ngờ, nhỏ giọng nói:

- Cái này hình như không tốt, lần này....

Điền Trọng có chút sửng sốt, lập tức cười chỉ Dương Phàm nói:

- Cháu rất giống người đó. Được rồi, tùy cháu.

Vừa nói Điền Trọng cười cười, xoay người đi vào bên trong. Từ đầu đến cuối những người khác không nói gì. Hoàng Tử Vinh đứng bên cạnh, không ai để ý đến lão. Thực ra Điền Trọng cũng không nhận ra Hoàng Tử Vinh.

Dương Phàm đưa mắt nhìn Điền Trọng đi xa, quay đầu lại thấy Trang Tiểu Điệp mặt ngây như phỗng, không khỏi cười cười đầy áy náy, muốn giải thích nhưng lại thôi.

Trang Tiểu Điệp đã lăn lộn ở tỉnh một năm, hiển nhiên biết sức nặng của Điền Trọng, một trong hai người đàn ông đi cùng Điền Trọng, chính là người học khóa trước mà nàng nói. Bây giờ dang đảm nhiệm chức phó giám đám đài truyền hình tỉnh, đang cố gắng lấy lòng phó chủ tịch tỉnh Điền Trọng.

Chỉ vừa nãy thôi, Trang Tiểu Điệp còn nghĩ thầm sẽ giúp Dương Phàm vào đài truyền hình làm việc. Chỉ trong nháy mắt, Dương Phàm trước mặt công chúng, bắt tay trò chuyện với phó chủ tịch tỉnh, coi như không có ai ở đây. Khác biệt này quá lớn. Trang Tiểu Điệp còn tưởng mình đang nằm mơ.

Dương Phàm cười cười đi lên, đang định tìm một lý do giải thích, Ngả Vân lúc này không để ý đến Hoàng Tử Vinh, kéo tay Dương Phàm sang bên, tay còn lại thì kéo Trang Tiểu Điệp đang ngây ngốc.

- Nói thật đi, anh bây giờ đang làm gì? Không nhận ra được anh đó. Dương Phàm, anh giỏi đó, giấu tốt thật. Lúc học đại học, hôm nào cũng đi làm thêm, ăn thì ăn cơm năm đồng. Em dù như thế nào cũng không nhìn ra anh đang giả vờ nghèo khổ. Hôm nay xem anh còn giả bộ như thế nào?

Ngả Vân nói một tràng dài. Dương Phàm thực sự không biết nên giải thích như thế nào.

"Ai" Dương Phàm thở dài một tiếng:

- Một lời khó nói hết, đợi bữa tiệc kết thúc rồi nói.

Trang Tiểu Điệp bây giờ chỉ ngây ngốc nhìn Dương Phàm, nàng không nói gì. Vẻ ai oán trong mắt làm tim Dương Phàm đập mạnh. Không phải là cô gái này đang oán mình trước kia lừa cô ấy đấy chứ. Nhưng quả thực Dương Phàm đúng là không lừa, việc này đúng là không biết nên nói như thế nào.

Trang Tiểu Điệp muốn nói lại thôi, vừa lúc có người gọi:

- Dương Phàm, gặp người quen à?

Người đến chính là Ngô Yến. Nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, lúc này mới tìm được, vội vàng đi tới. Dương Phàm nhìn hai cô gái, cười khổ nói:

- Đồng nghiệp gọi anh, tối cùng nhau ăn khuya rồi nói.

Vừa nói Dương Phàm vội vàng lấy hai tờ danh thiếp ra, nhét vào tay hai nàng, vội vàng rời đi.

Trong nháy mắt khi Dương Phàm biến mất trong đám đông, trên mặt Trang Tiểu Điệp đã rơi lệ. Ngả Vân ở bên cạnh thấy thế lập tức rút khăn tay ra lau cho Trang Tiểu Điệp:

- Khóc gì mà khóc, lúc trước là do bà muốn tôi phối hợp làm trò. Bây giờ hối hận cũng chẳng có tác dụng gì.

Trang Tiểu Điệp rất nhanh kiềm được nước mắt, quay đầu vào tường, nhỏ giọng nói:

- Ngả Vân, bà chẳng lẽ không biết suy nghĩ trong lòng tôi sao? Điều kiện nhà tôi như vậy, tôi sợ nghèo. Ai biết người này giấu sâu như vậy, lúc ở trường còn thảm hơn cả tôi.

Ngả Vân hừ một tiếng nói:

- Đừng khóc, trên đời này đâu bán thuốc hối hận. Bà hôm nay như thế này, còn muốn nhớ đến trước đây làm gì? Lúc đầu bà ôm gối khóc ba ngày, quyết định buông tha tất cả, thì nên nghĩ đến một ngày hắn sẽ rất tốt. Khi đó bà sẽ đối mặt như thế nào. Không ngờ ngày này lại đến sớm quá.

Dương Phàm đi tới, không quên cười cười với Hoàng Tử Vinh, lúc này mới chạy đến trước mặt Ngô Yến. Ngô Yến nhỏ giọng nói:

- Ai thế? Không giới thiệu một chút?

- Hai bạn học cũ....

Ngô Yến hiểu rõ, liền cười cười đi đến trước mặt Hoàng Tử Vinh, hai người nói chuyện một lát. Dương Phàm vừa định tìm cái gì đó để ăn, không ngờ có một bàn tay giữ lấy vai hắn, sau đó truyền một tiếng....

- Hắc hắc hắc, mày định chạy đi đâu? Anh nhìn mày cả nửa ngày trời, thấy mày cùng với người chủ trì bữa tiệc hôm nay của đài truyền hình , đúng là gian phu dâm phụ.

Có thể nói như vậy, lại dám nói như vậy, chỉ có Chu Tử Dương mà thôi. Dương Phàm quay đầu lại cười khổ nói:

- Đại ca, em bây giờ đang rất đói, tha em đi, em ăn gì trước đã.

Chu Tử Dương vừa nghe thấy thế, liền cười hì hì nói:

- Mày vừa nói như vậy, anh cũng đói rồi. Đi, bên kia có đồ ăn. Mở tiệc tối, thực ra chính là một bữa ăn mà thôi. Mọi người thực ra đều giả vờ, ăn no rồi mới đến, sau đó bưng chén rượu ra vẻ cao quý. Anh em ta việc mẹ gì phải như thế, ăn con mẹ nó.

Hai người rất ăn nhịp, lập tức động, một người một cái đĩa lớn, chọn đồ mình thích, không lâu sau hai người bê một cái đĩa đầy, tìm một góc ngồi ăn.

Ăn đang sướng, Dương Phàm nghĩ đến thị trường tiêu thụ hoa quả, liền duỗi chân đá Chu Tử Dương:

- Anh có con đường tiêu thụ hoa quả không. Trên đầu em có một vạn năm ngàn mẫu dưa lê, sắp đến kỳ thu hoạch rồi. Anh nghĩ chút biện pháp giải quyết đi.

Chu Tử Dương bị đá chút nữa thì nghẹn, cố nuốt mấy cái, uống một ngụm nước hoa quả mới đỡ, trừng mắt nhìn Dương Phàm:

- , mày sao lại lắm phiền phức như vậy, một vạn năm ngàn mẫu, bảo tao bán cho ai?

Dương Phàm cười hắc hắc:

- Em mặc kệ, dù sao anh phải giải quyết giúp em.

Chu Tử Dương tức giận nói:

- Sợ mày rồi, lát nữa tao sẽ hỏi thăm một chút. Nhiều dưa lê như vậy, mày chỉ trông vào thị trường hoa quả ở Vu Thành, cũng không bán được bao nhiêu đâu.

Dương Phàm cười nói:

- Đương nhiên rồi. Em muốn bán ra cả nước. Chẳng qua, làm Lão Đại của em, anh phải giúp em, trước hết bắt mỗi thành viên của tập đoàn Trường Giang mua ít dưa từ thiện. Em giảm hai mươi phần trăm cho anh, em chịu thiệt, hoa quả sạch đó.

Chu Tử Dương buồn bực nhìn Dương Phàm:

- Mày là quan chức chính quyền hay là gian thương? Hôm nay thì đòi buôn bán xe hơi, ngày mai lại bắt anh chuyện hoa quả.

Dương Phàm cười hắc hắc nói:

- Em còn muốn anh giúp em chuyện lá trà. Trà Vĩ Huyền, thứ tốt đó, anh có muốn không?

Chu Tử Dương không hề do dự cầm chén bước đi, vừa đi vừa nói:

- Coi như mày lợi hại, tao có mắt không tròng, tao quen nhầm người.

Dương Phàm đứng đó nhìn Chu Tử Dương chạy trối chết, không khỏi cười cười, cầm chén đi sâu vào trong góc, tiếp tục vùi đầu giải quyết đồ ăn.

Lúc này, micro phát ra âm thanh.

- Các vị lãnh đạo, quý khách, chào mọi người.

Trang Tiểu Điệp mặc bộ váy xinh đẹp, khôi phục vẻ bình tĩnh xuất hiện. Nàng cầm micro nói chuyện, Dương Phàm không khỏi nhìn lướt qua nàng, thở dài một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio