Khách sạn này cũng khá đông khách. Trang Tiểu Điệp hình như có quan hệ với quản lý nhà hàng, được xếp một bàn gần cửa sổ. Quan hệ giữa bốn người khá vi diệu. Trương Tư Tề rất bình tĩnh ngồi xuống, hình như nghĩ hai người phụ nữ trước mặt không có khả năng uy hiếp mình.
Sau khi ngồi xuống, Dương Phàm mới chính thức giới thiệu mọi người. Khi nhắc đến Trương Tư Tề, liền nói thêm từ "bạn gái" Cách gọi này ở trong nước coi như một tiêu chí. Cô gái sau khi bị gán hai từ này, coi như thể hiện được thân phận của mình, nhưng đây chỉ là tương đối mà thôi.
Trước đây, hai từ này Dương Phàm đặt trên người Trang Tiểu Điệp, nhưng đã bị dỡ xuống, thay bằng người khác.
Thời gian không còn sớm, thành phố đã lên đèn, từng ngọn đèn chiếu sáng màn đêm.
Trang Tiểu Điệp có chút buồn bã, nhìn quanh một chút, lại quay đầu thấy Trương Tư Tề đang ngồi bên cạnh Dương Phàm. Trương Tư Tề mỉm cười nhìn hai người đối diện, không quá nhiệt tình, không quá lạnh nhạt, còn có một tia đề phòng.
Trương Tư Tề không phải thiếu tự tin, mà đàn ông đều không chống nổi sức hấp dẫn từ đàn bà. Có những người phụ nữ bi quan không phải đều kêu chồng chồng, đến vậy mà còn bị bỏ rơi? Huống hồ bây giờ Trương Tư Tề mới là bạn gái của Dương Phàm mà thôi.
Liếc nhìn xung quanh một vòng, Trương Tư Tề thấy vẻ thương tiếc trong mắt Dương Phàm, không khỏi có chút khẩn trương, lặng lẽ đưa tay ra nắm lấy tay Dương Phàm ở dưới bàn. Bàn tay nàng rất mềm, rất ấm. Dương Phàm cảm thấy tay nàng đang khẽ run lên, không khỏi có động tác thân mật, khom người nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Đừng khẩn trương, đều là quá khứ rồi.
Dương Phàm thẳng thắn thừa nhận như vậy lấy được nụ cười của Trương Tư Tề. Trương Tư Tề quay đầu lại cười nói với hai người phụ nữ đối diện:
- Sao lại im lặng như vậy?
Dương Phàm cười nói:
- Đúng, bạn học cũ gặp lại, có nhiều chuyện để nói chứ.
Trang Tiểu Điệp cười cười, nhưng nụ cười của nàng có chút ảm đạm, nói:
- Tối nay lúc mới thấy anh, giống như có rất nhiều lời muốn nói. Bây giờ.... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Ha ha, làm sao vậy? Sao mình thấy giống như cảnh còn người mất thế? Đây không phải là trong trường đại học B mà, bạn học cũ gặp nhau phải cao hứng mới đúng. Dương Phàm, anh bây giờ rốt cuộc làm gì? Nói thật xem nào.
Ngả Vân rất nỗ lực muốn đánh động hào khí, cắt ngang câu nói có dấu hiệu oán trách của Trang Tiểu Điệp.
Dương Phàm cười ha hả, nói:
- Rất nhiều chuyện nói ra thì rất dài. Thực ra hồi đại học, mọi người thấy anh chính là thực đó. Thay đổi sau đó anh không muốn nói, đó là chuyện riêng tư. Về phần bây giờ, anh đang là phó chủ tịch huyện Vĩ Huyền. Trong đám bạn học, coi như cũng được.
- Phó chủ tịch huyện? Trời ạ, cán bộ một huyện. Anh, hình như ít hơn em nửa năm thì phải.
Ngả Vân kinh hãi kêu lên. Trang Tiểu Điệp nghe xong cũng không khỏi động dung. Cũng không biết làm như thế nào, Dương Phàm vừa nói ra chức vụ hiện tại, hai bạn học cũ đều lộ ra vẻ kính sợ.
Dương Phàm đột nhiên cảm thấy không có gì hay ho cả, thấy vẻ mặt bạn học như vậy, trong lòng rất không thoải mái. Đây có lẽ là do hiện tượng văn hóa quan lại ở Trung Quốc. Làm gì cũng không bằng làm quan. Quan niệm này đã ăn sâu vào suy nghĩ của mọi người.
- Ha ha, về cơ sở trồng dược liệu của tập đoàn Vĩnh Thái, anh là người phụ trách. Anh cũng vì chuyện này mà được điều xuống Vĩ Huyền.
Dương Phàm giải thích một chút, thở ra một hơi buồn bực trong lòng, tiếp tục nói:
- Được rồi, đừng nói chuyện của anh nữa. Nói chuyện hai em đi. Anh cảm thấy thằng khóa trên của Trang Tiểu Điệp có vấn đề.
Dương Phàm cảm thấy mình nhắc như vậy đã là rất tốt. Dù sao Trương Tư Tề cũng ở bên cạnh. Nếu Trang Tiểu Điệp bây giờ muốn giúp đỡ, nàng nói ra Dương Phàm nhất định sẽ giúp hết sức. Chẳng qua sau khi giúp xong, mỗi người một phương, từ đó về sau như người qua đường.
Trang Tiểu Điệp hình như không có ý cảm kích, khẽ cười, nâng chén trà lên, giống như đang che mặt mình, bỏ chén trà xuống, nàng mới nhỏ giọng nói:
- Hắn là bạn trai em, có vợ rồi.
Trang Tiểu Điệp nói với giọng rất bình tĩnh, giống như đang nhắc đến chuyện của ai đó, không phải là mình. Dương Phàm đang bình tĩnh, bị những lời này làm cho tâm trạng quay cuồng, không khỏi cười khổ một tiếng, nhưng lại không thể nói thành lời. Tình yêu ngây thơ năm đó, cứ như vậy lại dễ dàng thua trong tay một người đàn ông đã kết hôn.
Dương Phàm cảm thấy thật tức cười, nhưng việc này xuất hiện ngay trước mặt mình. Lúc này, Trương Tư Tề vẫn không nói gì liền hỏi một câu:
- Chị Trang là người dẫn chương trình của đài truyền hình hả? Tôi cảm thấy hình như trước kia chị và Dương Phàm có quan hệ...?
Những lời này của Trương Tư Tề làm cho Trang Tiểu Điệp hơi biến sắc. Phụ nữ nghĩ nhiều, Trang Tiểu Điệp lập tức nghĩ Trương Tư Tề có phải đang có ý hỏi mình, tại sao lại bỏ Dương Phàm mà đi làm vợ bé của người?
Trang Tiểu Điệp có chút bi thương, Trương Tư Tề nói tiếp:
- Chị đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn hỏi chuyện riêng tư của chị. Giữa chị và Dương Phàm chỉ là chuyện quá khứ, tôi chỉ tò mò chút thôi, chị có thể không trả lời.
Dương Phàm thở dài một tiếng, khẽ khẽ vỗ tay Trương Tư Tề ở dưới gầm bàn, cười nói với Trang Tiểu Điệp:
- Tư Tề có chút đơn thuần, nhưng rất nhiệt tình.
Lời giải thích kịp thời này làm cho hai cô nàng kia thoải mái hơn. Ngả Vân liền nói:
- Tiểu Điệp, bà không muốn nói, mình nói thay.
Vừa nói Ngả Vân lại thấy ánh mắt cầu khẩn của Trang Tiểu Điệp, nhìn Dương Phàm cười khổ nói:
- Thực ra Dương Phàm cũng đã thấy tên chết tiệt kia đối xử với Tiểu Điệp như thế nào. Hắn không ngờ muốn Tiểu Điệp dụ anh lên giường, giúp hắn thăng chức.
Dương Phàm và Trương Tư Tề đều trợn mắt há mồm. Một lúc sau Dương Phàm mới cười khổ nói:
- Hắn đánh giá anh cao quá nhỉ? Dụ anh, sao không bằng dụ phó chủ tịch tỉnh Điền Trọng.
Lời này có ý trêu đùa, Dương Phàm nói xong liền cười cười đầu tiên, ba nàng cũng cười, không khí dễ chịu hơn chút.
Ngả Vân nhân cơ hội thở dài nói:
- Tiểu Điệp đúng là, em khuyên cô ấy rất nhiều lần, bảo cô ấy rời khỏi tên chết tiệt đó, nhưng cô ấy không nghe.
Trang Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Ngả Vân, bất đắc dĩ cười nói:
- Không nói chuyện này nữa, đó là số của mình.
Vừa nói Trang Tiểu Điệp có chút ai oán nhìn Dương Phàm.
Bữa ăn này bởi vì sự xuất hiện của Trương Tư Tề khiến ăn không thoải mái mấy, nhưng cũng khá hài hòa. Tính tiền rời đi, Dương Phàm lái xe chở Trang Tiểu Điệp và Ngả Vân đến ký túc xá đài truyền hình, đưa mắt nhìn hai cô nàng biến mất, Dương Phàm khởi động xe.
- Trang Tiểu Điệp thật đáng thương. Thực ra tiết mục cô ấy dẫn cũng được, em cũng hay xem.
Trương Tư Tề đột nhiên nói một câu. Dương Phàm nghe mà ngẩn ra. Biết cô nàng này đồng tình, thương xót, Dương Phàm trong lòng vừa động.
- Em muốn giúp cô ấy?
Dương Phàm khởi động xe, nhỏ giọng nói, Trương Tư Tề khẽ gật đầu nói:
- Thằng kia quá đáng hận, ăn trong bát, còn nhìn trong nồi.
Dương Phàm không khỏi có chút xấu hổ, trong lòng thầm nói lời này dùng vào mình rất thích hợp.
Xe đi trên đường, Trương Tư Tề đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngơ ngác nhìn phía trước, một lúc sau mới đột nhiên nói:
- Em vừa nhìn ánh mắt của cô gái đó, liền biết cô ta trước đây cùng anh .... Không cho phép anh cùng Trang Tiểu Điệp kia sống dậy từ đống tro tàn. Đàn ông các người thấy phụ nữ cởi quần áo, không ai có thể nhịn được.
Dương Phàm há hốc mồm rộng đến độ nhét vừa quả trứng gà, há mồm không nói được gì, chỉ có thể khẽ gật đầu. Trương Tư Tề lúc này mới cao hứng, cười nói:
- Mai em tìm Trang Tiểu Điệp, xem xem tên chết tiệt kia là ai.
Thì ra cô nàng lo lắng điều này. Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:
- Em muốn làm thế nào thì tùy em. Anh và Trang Tiểu Điệp trước kia chỉ là bạn học đơn thuần, ngay cả môi cũng còn chưa hôn. Khi đó anh rất thành thật, chỉ cầm tay cô ấy là tốt lắm rồi. Có mấy tối, cô ấy cho anh cơ hội nhưng anh không dám. Ai...
Trương Tư Tề hiểu rõ ý của Dương Phàm, không khỏi cười mắng:
- Hối hận à?
Dương Phàm lập tức nói rõ:
- Không nói chuyện này, chẳng qua nghĩ đến hơi cảm khái trong lòng, cảm thấy đàn ông dễ bị hoàn cảnh ảnh hưởng.
Theo Trương Tư Tề chỉ điểm, Dương Phàm dừng xe trước của khách sạn Hilton. Trương Tư Tề xuống xe, do dự một chút, quay đầu lại nói với Dương Phàm:
- Tối anh có thể ở đây. Em và chị Nhã Ny ở chung phòng.
Dương Phàm cười hắc hắc nói:
- Em ngủ với anh, anh ở lại.
Trương Tư Tề trừng mắt, giơ giơ nắm tay lên:
- Lưu manh, em đánh chết anh.
Trêu nàng thành công, Dương Phàm đắc ý cười hắc hắc, khởi động xe chạy rời đi. Trương Tư Tề nhìn xe rời đi, trên mặt đỏ hồng, yêu kiều giậm chân một cái, có chút xấu hổ xoay người đi vào.
Đi trên đừng, Dương Phàm nghĩ đến ánh mắt ám chỉ của Dương Phàm nhìn trước khi rời đi, tìm nơi yên tĩnh dừng xe, lấy điện thoại di động ra gọi.
- Hết chuyện rồi, chị đang ở đâu?
Dương Phàm nói chuyện, trong đầu hiện lên cảnh Chúc Vũ Hàm đang mặc áo ngủ.
- Sao? Tối không có chỗ ngủ à?
Chúc Vũ Hàm thực ra đang chờ cuộc điện thoại này. Lúc gần đi nhìn hắn chính là có ý này. Chẳng qua sự ngượng ngùng của phụ nữ làm cho Chúc Vũ Hàm vẫn phải nói như vậy.
Dương Phàm rất phối hợp, cười nói:
- Đúng ạ, chờ chị thu lưu em.
- Tên lưu manh này, chị ở khách sạn X, phòng , em trực tiếp đến đây đi.