Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 141: đường phía trước mênh mông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn xe từ từ đi vào địa phận Vĩ Huyền. Trong một ngôi biệt thự ngoại ô Vĩ Huyền, hai người Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông đã tìm được thứ mình cần, tất cả không có gì khác thường, hai người lặng lẽ rút lui. Bởi vậy có thể thấy được cứ điểm bí mật này của Bộ Yên vẫn không bị ai tiến đến.

Hai người an toàn lui ra, lái xe rời đi. Một chiếc xe Mazda lặng lẽ tiến vào nhà khách Vĩ Huyền. Dương Phàm và Vương Thần xuống xe. Lái xe Tiểu Vương theo lệ đến đón Dương Phàm đi làm, thấy cảnh này không khỏi ngây ra.

Một người đàn ông mặc áo T-shirt màu xám khẽ vỗ vai Tiểu Vương, ra hiệu bảo hắn đi lên lầu. Chỉ chưa đầy mười phút đã khống chế được toàn bộ nhà khách.

Trong phòng Dương Phàm, Vương Thần nhìn bài trí đơn giản bên trong, không khỏi vuốt cằm cười nói:

- Có định mua nhà tại huyện Vĩ Huyền không?

Dương Phàm cười cười, lắc đầu nói:

- Tôi độc thân, mua nhà làm gì?

Vương Thần cười nói:

- Cậu suy nghĩ vấn đề của mình đi, tổ chức khi chọn cán bộ, có hôn nhân ổn định hay chưa cũng là một điều kiện đó.

Dương Phàm nhún vai bất đắc dĩ nói:

- Tôi hai tháng nữa mới tròn hai mươi ba tuổi. Lúc nói chuyện, Dương Phàm đang lo lắng không biết đám Trần Thái Trung có thuận lợi hay không. Một tia lo lắng hiện lên trong mắt hắn đã bị Vương Thần nhạy cảm nhận ra.

Vương Thần vỗ vỗ vai Dương Phàm:

- Đừng gấp, tôi đã bố trí hết rồi.

Dương Phàm cười cười gật đầu không nói gì. Vương Thần quay đầu nhìn cửa, hạ giọng nói:

- Phó chủ tịch Điền rất quan tâm đến cậu. Ha ha, tôi ra ngoài xem chút.

Vương Thần cười ha hả đi ra ngoài cửa, Dương Phàm trong lúc nhất thời không có phản ứng, không biết Vương Thần nói là có ý gì. Khi Vương Thần quay đầu lại cười quỷ dị với mình, đóng cửa lại; Dương Phàm mới hiểu được là Vương Thần đang tạo cơ hội cho mình.

Chạy vọt vào trong toilet, Dương Phàm lấy một chiếc sim cất trong ví ra, thay sim điện thoại, do dự một chút.

Điền Trọng vừa dậy đang tập thể dục trong sân, vợ cầm điện thoại di động đi ra, có chút nghi hoặc nhìn Điền Trọng:

- Số lạ.

Điền Trọng cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ số điện thoại di động này, không nhiều người biết lắm. Điền Trọng ấn nút nghe, nghiêm giọng nói:

- Ai đó?

- Điền thúc, là cháu. Vĩ Huyền xảy ra chuyện lớn. Cháu nghĩ vẫn nên gọi điện cho chú.

- Ừm, cháu từ từ nói, đừng gấp.

Điền Trọng rất kiên nhẫn nghe Dương Phàm nói, không ngừng ừ ừ, cuối cùng mới nghiêm giọng nói:

- Phía ban kỷ luật có nghĩa vụ giữ bí mật cho nhân chứng, kết quả cuối cùng sẽ do tòa án quyết định, nhưng thái độ của ban kỷ luật rất quan trọng. Ba đến năm năm là không thể tránh, cố gắng lắm sẽ được án treo.

Dập máy, Dương Phàm xóa phần ghi âm, vứt sim này vào bồn cầu, sau đó mới đi ra khỏi toilet, ho khan một tiếng. Vương Thần cười cười đi vào:

- Sắp đến giờ làm rồi, gọi cho đồng chí Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình đến đây gặp mặt. Muốn giữ cho Vĩ Huyền ổn định, phải dựa vào nỗ lực của mọi người.

Hồng Thành Cương nhận được điện của Dương Phàm không khỏi khó hiểu, ý nghĩa đầu tiên là Dương Phàm lại bận việc gì thế, không đi làm mà lại gọi điện tới.

- Chủ tịch Hồng à, không tiện nói nhiều, đến nhà khách, lên phòng tôi, có chuyện muốn nói với anh.

Hồng Thành Cương rất ngạc nhiên, chuyện gì mà không thể nói trong phòng làm việc? Do dự một chút, Hồng Thành Cương vẫn đồng ý. Bên phía Hạ Tiểu Bình cũng tương tự như vậy.

Hai người một trước một sau đến phòng Dương Phàm. Thấy bên trong có một khuôn mặt xa lạ, không khỏi biến sắc.

- Đồng chí Hồng Thành Cương, đồng chí Hạ Tiểu Bình, đến rất nhanh. Tôi là trưởng ban kỷ luật Uyển Lăng, Vương Tuyết.

Vương Tuyết vẻ mặt nghiêm nghị chủ động bắt tay, làm cho hai vị này không khỏi hơi biến sắc.

Dương Phàm ở bên cạnh nhìn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ hai người này mặc dù không có vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề nhỏ thì vẫn có. Dương Phàm cũng đang suy nghĩ một vấn đề, chẳng may ngày nào đó người của ban kỷ luật đảng xuất hiện trước mặt mình, thì thế nào nhỉ?

Ngay lúc này, Dương Phàm đã hạ quyết tâm, kiếm tiền thì được, nhưng tuyệt đối không thể đụng tay đụng chân vào tiền công. Nếu không đối mặt với người của ban kỷ luật đảng, không thể cười được.

Vương Thần mời hai người này ngồi xuống, mặt nghiêm nghị đầy uy hiếp, nhỏ giọng nói:

- Sáng sớm nay đồng chí Dương Phàm nắm trong tay rất nhiều chứng cứ xác thực và cả người làm chứng, tập đoàn Vĩ Huyền do Lô Trò cầm đầu đã bại lộ. Bây giờ các đồng chí ban kỷ luật đã bắt đầu hành động. Mời hai vị đến đây là bởi vì thị ủy tin tưởng các đồng chí. Bây giờ tôi sẽ truyền đạt chỉ thị của bí thư thị ủy Lý Thụ Đường.

Vương Thần nói tới đây, dừng lại nhìn quanh một vòng nói:

- Đồng chí Hồng Thành Cương, đồng chí Hạ Tiểu Bình và đồng chí Dương Phàm, các đồng chí nhất định phải phối hợp thật tốt, vững vàng vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Lô Trò bị bắt ngay trong phòng làm việc. Mười mấy người như Ngụy Thanh Sơn, Bộ Vân trước sau cũng bị bắt ở nhà hoặc phòng làm việc. Mới đầu hành động được tiến hành rất bí ẩn. Nhưng chuyện lớn như vậy không thể nào giấu được mắt người đời.

Trưa hôm đó, Chu Đào bị công an huyện bắt ở trong một căn nhà, đưa lên xe cảnh sát. Không lâu sau, trước cửa mấy nhà vang lên tiếng còi xe cảnh sát, tiếp theo cả thành vang lên tiếng còi xe, náo nhiệt suốt ngày, còn náo nhiệt hơn cả tết.

Ngả Vân đã hẹn Dương Phàm sáng nay cũng xuống xã, sau khi đi vào nhà khách thấy không khí có chút không đúng, lập tức bị người mời vào trong phòng khách ngồi. Sau khi hỏi rõ thân phận, người này mới rất khách khí với Ngả Vân. Ngả Vân không biết chuyện gì nên hỏi vài câu về Dương Phàm, kết quả người ta căn bản không trả lời nàng, ngược lại còn mắng:

- Cái không nên nghe thì đừng nghe.

Đứng trước cửa sổ phòng khách, nhìn xe ra ra vào vào, mang hết người này đến người khác tới. Mặc dù không thấy Dương Phàm, nhưng Ngả Vân vẫn rất lo lắng. Muốn gọi điện cho Dương Phàm, nhưng điện thoại di động trước đó đã bị người ta thu, chỉ có thể đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Ở trong phòng khách cả buổi sáng, phía trước có người của tập đoàn Vĩnh Thái đến tham gia đợt tập huấn này, vì thế nàng mới lấy lại tự do.

Lúc này Dương Phàm cũng đang bận hết cả buổi sáng. Sáng nay Trầm Ninh cũng rất bận. Phó trưởng phòng Khúc Hướng Đông bị người giải đi, trưởng phòng cũ kiêm bí thư đảng ủy đang được quan sát đặc biệt trong bệnh viện.

Huyện ủy và ủy ban huyện nhìn từ ngoài thấy không có biến hóa gì mấy, mọi người cố gắng bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng lại như có lửa đốt. Hồng Thành Cương chính là điển hình. Chức vị bí thư huyện ủy, đủ để làm hắn muốn động. Thân phận Hạ Tiểu Bình tương đối xấu hổ một chút, bởi vì hắn chỉ là người được đưa lên để làm cân bằng trong đấu đá, là kẻ như góa phụ cho không ai thèm. Nếu muốn tiến thêm một bước, Hạ Tiểu Bình muốn đi rất khó khăn.

Dương Phàm lại là người bình tĩnh nhất, bởi vì thứ hắn muốn đã đạt được nên không còn có chút gì lo lắng, vẻ mặt bình tĩnh bận bịu hết cả sáng. Dương Phàm đang định nằm nghỉ một chút trong phòng làm việc, điện thoại di động lại vang lên.

- Dương Phàm, anh ở đâu? Không có việc gì chứ?

Ngả Vân vội vàng hỏi, làm Dương Phàm có chút cảm động. Chẳng qua Dương Phàm phát hiện mình đã không dễ bị đánh động như trước nữa, tim chỉ hơi đập loạn một chút là thôi. Dương Phàm cười trả lời:

- Anh nếu có việc, còn có thể nghe điện của em sao? Anh đang ở trong phòng làm việc.

Ngả Vân vội vàng nói:

- Em sẽ đến đó ngay.

Dương Phàm vội vàng từ chối nói:

- Bây giờ đến đây không tiện. Em tốt nhất là lo cho đợt tập huấn. Cơ sở trồng dược liệu không thể chậm trễ.

Dập máy, Dương Phàm vừa định nghỉ ngơi, ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc, ra mở cửa thì thấy Tào Dĩnh Nguyên đang âm trầm đứng trước cửa.

- Phó bí thư Tào? Anh đây là?

Dương Phàm có chút sửng sốt, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.

Tào Dĩnh Nguyên đi vào, uy nghiêm ngồi xuống. Đợi Dương Phàm rót nước, lão mới mở miệng nói:

- Đồng chí Dương Phàm, tôi đại biểu bí thư thị ủy Lý Thụ Đường đến muốn hỏi ý kiến của đồng chí về mấy vấn đề.

Dương Phàm bình tĩnh nói:

- Mời nói.

Tào Dĩnh Nguyên không biết tại sao mà mình luôn thấy Dương Phàm không vừa mắt. Đây cũng là nguyên nhân mà Tào Dĩnh Nguyên không hy vọng con gái có quan hệ gì với Dương Phàm. Về vấn đề này, Tào Dĩnh Nguyên cũng nghĩ đến nguyên nhân, mơ hồ cảm thấy hình như là mình ghen ghét. Sau đó Tào Dĩnh Nguyên không tốn đầu óc suy nghĩ vấn đề này.

Giờ phút này một mình đối mặt với Dương Phàm, Tào Dĩnh Nguyên nghiêm giọng nói:

- Bí thư Lý bảo tôi hỏi cậu, sắp xếp hai vị trí lãnh đạo Vĩ Huyền, cậu có ý kiến gì không?

Tào Dĩnh Nguyên hỏi rất nhiều ý. Trên thực tế khi Lý Thụ Đường nói chuyện với Tào Dĩnh Nguyên, mơ hồ đã có ý đưa Dương Phàm lên. Lúc ấy Tào Dĩnh Nguyên khôn khéo thể hiện ý của mình, đó chính là Dương Phàm còn rất trẻ, thoáng cái đã chủ trì công tác một huyện, sợ rằng không ổn. Tào Dĩnh Nguyên có thể cảm thấy Lý Thụ Đường đã có ý về chuyện này. Bây giờ cần phải xem thái độ của Dương Phàm. Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, khi Tào Dĩnh Nguyên hỏi đã thay đổi cách nói. Nhưng ý tứ vẫn thể hiện ra, Dương Phàm hiểu Lý Thụ Đường bảo Tào Dĩnh Nguyên đến hỏi ý mình.

Trở mặt với cả nhóm để mình thăng chức. Hay là làm cả nhóm thăng chức? Dương Phàm nghĩ đến chuyện sau này trở lại Uyển Lăng, trong lòng không khỏi thầm cười khổ.

Trầm ngâm một chút, Dương Phàm quyết định bỏ qua cơ hội lần này, hắn nghĩ chỉ ở lại Vĩ Huyền trong thời gian ngắn hoàn thành công việc là rời đi.

- Phó bí thư Tào, tôi đến Vĩ Huyền không lâu, nhưng tôi cảm thấy đồng chí Hồng Thành Cương và đồng chí Hạ Tiểu Bình đều là người một lòng muốn làm được điều gì đó cho nhân dân Vĩ Huyền. Tôi đề cử hai người này với đồng chí. Năm trước khi đến mùa thu hoạch dưa lê, đồng chí Hồng Thành Cương đang là phó chủ tịch vì giải quyết vấn đề tiêu thụ dưa mà....

Dương Phàm khen Hồng Thành Cương một trận, tiếp theo lại nói đến đồng chí Hạ Tiểu Bình lần trước chủ động nêu ý kiến trong hội nghị thường ủy, biến Hạ Tiểu Bình thành một cán bộ tốt kiên quyết đấu tranh với phần tử

Dương Phàm nói hơn mười phút nhưng không có câu nào nói tốt cho mình, ý tứ rất rõ ràng. Đồng chí Hồng Thành Cương làm bí thư, đồng chí Hạ Tiểu Bình thay chức chủ tịch huyện.

Sắc mặt Tào Dĩnh Nguyên cũng dần trở nên hòa hoãn hơn khi Dương Phàm nói. Bởi vì cả quá trình Dương Phàm thủy chung đều vì muốn ổn định tình hình Vĩ Huyền, làm cho huyện ủy và bên chính quyền coi trọng vấn đề nông lâm nghiệp, qua đó làm cho kinh tế Vĩ Huyền tăng trưởng.

- Cắt ngang một chút, tôi hỏi một vấn đề. Đồng chí có suy nghĩ cụ thể gì về công tác của mình không?

Tào Dĩnh Nguyên đột nhiên hỏi câu này. Thực ra trong lòng lão đang suy nghĩ, tiểu tử, lão phu không tin mày không hiện nguyên hình. Chức phó bí thư chuyên trách của huyện ủy, mày không có hứng thú sao?

Dương Phàm trầm ngâm một chút:

- Suy nghĩ không phải không có, nhưng đều liên quan đến mấy công việc trước mắt. Khó khăn hiện nay rất lớn, nhưng không thể nào cứ có khó khăn là lại kêu khổ được. Cho nên tôi đang cố gắng liên hệ với bên ngân hàng. Đương nhiên nếu trên thị có thể cấp thêm viện trợ, tôi có nhiều tài chính hơn, như vậy làm việc càng thêm thuận lợi.

Tào Dĩnh Nguyên coi như đã mở rộng tầm mắt. Vốn nghĩ rằng Dương Phàm sẽ theo nước đẩy thuyền mà nói ra dã tâm muốn chức vụ gì đó. Ai ngờ được suy nghĩ của hắn lại đặt vào cơ sở trồng dược liệu và vấn đề phát triển nông lâm nghiệp. Phó chủ tịch huyện phụ trách kinh tế này đúng là lúc nào cũng không quên nhiệm vụ.

- Ngoài ra....

Dương Phàm nói đến đây liền dừng lại. Tào Dĩnh Nguyên lại cảnh giác, trong lòng không khỏi có chút đắc ý. Dương Phàm nói tiếp:

- Có một chuyện, tôi cảm thấy nhất định phải chỉnh đốn lại. Đó chính là xã Thỏ Lĩnh trong huyện chúng tôi, ở đây có không ít mỏ quặng lậu, đều là kinh doanh không hợp pháp, quả thực là đang cướp đoạt tài sản quốc gia. Bọn chúng trốn lậu thuế, phá rừng, hơn nữa vì cướp đoạt tài nguyên mà thường gây ra những vụ ẩu đả, vi phạm pháp luật. Về vấn đề này, tôi đang định kiến nghị lên lãnh đạo huyện, tiến hành chỉnh đốn một lần.

Tào Dĩnh Nguyên cảm thấy mình như nghẹn lại, uống một ngụm nước lớn, lúc này mới có thể làm mình giữ được bình tĩnh.

- Tôi nói xong rồi.

Dương Phàm nói suốt nửa tiếng mà không nhắc một câu nào đến vị trí của mình. Tào Dĩnh Nguyên cảm thấy rất khó hiểu, đây là một người thanh niên mới hai mươi ba tuổi sao?

- Nếu lãnh đạo thị ủy để cậu đảm nhiệm chức chủ tịch hoặc là phó bí thư thường trực, cậu nghĩ thế nào?

Tào Dĩnh Nguyên lúc này không phải không cam tâm, mà theo lệ hỏi câu cuối cùng.

Dương Phàm lộ ra vẻ khiếp sợ. Vẻ mặt này làm Tào Dĩnh Nguyên rất bất mãn. Trầm ngâm một chút, Dương Phàm cười khổ nói:

- Tổ chức nếu thực suy nghĩ như vậy, tôi cảm thấy không thỏa đáng. Đầu tiên tôi còn ít tuổi, rất thiếu kinh nghiệm công tác, nếu phụ trách cả một huyện, bản thân tôi không dám chắc. Tôi đề cử đồng chí Hạ Tiểu Bình, đây là sự lựa chọn thích hợp hơn cả. Tiếp theo, bổ nhiệm chức phó bí thư thường trực, tôi cảm thấy đồng chí Tào Dĩnh Nguyên, trưởng phòng thông tin tuyên truyền rất thích hợp. Cuối cùng tôi hy vọng cứ ngồi ở vị trí này, nỗ lực làm tròn công việc của mình.

Tào Dĩnh Nguyên không nhắc lại vấn đề này nữa, đứng lên nói:

- Ý kiến của cậu, tôi sẽ nói lại với bí thư Lý.

Tào Dĩnh Nguyên đứng lên, đi đến hành lang, Tào Dĩnh Nguyên nhìn Dương Phàm, đầy ẩy ý nói:

- Tôi hẹn đồng chí Hồng Thành Cương nói chuyện.

Vừa nói Tào Dĩnh Nguyên từ từ đi lên lầu, Dương Phàm đưa mắt nhìn lão biến mất, lúc này mới xoay người đi vào phòng làm việc.

Suy nghĩ một chút, Dương Phàm rút điện thoại di động ra, nhắn cho Hạ Tiểu Bình một tin.

- Phó bí thư Hạ. Phó bí thư thị ủy Tào Dĩnh Nguyên tìm tôi nói chuyện. Tôi đề cử đồng chí làm chủ tịch huyện, đồng chí Tào Dĩnh Nguyên tiếp nhận vị trí của đồng chí với đồng chí Tào Dĩnh Nguyên.

Thời gian buổi chiều rất bận, cứ thế mà trôi qua. Cả Vĩ Huyền biến hóa rất lớn, nhưng khách sạn Vân Lĩnh hôm đó lại rất yên tĩnh. Mãi cho đến đêm, mấy chiếc xe với hơn mười người tiến vào khách sạn, bãi đỗ xe ngoài cửa mới có sinh khí. Chẳng qua trước khi trời tối, trước cổng khách sạn đặt một tấm biển: "Tạm ngừng kinh doanh"

Gió mưa mặc dù không quá lạnh, nhưng khi mùa mưa đến, cả Vĩ Huyền đã chìm trong màn mưa.

Người ban kỷ luật đóng ở khách sạn Vân Lĩnh, người cần tra xét không bỏ qua bất cứ ai. Dương Phàm cũng rất bận, đợt tập huấn đã kết thúc, hắn bắt đầu chia tổ công tác thành năm tiểu tổ. Dương Phàm tự mình dẫn một tiểu tổ, trời mưa lớn cũng vẫn đi xuống xã Hắc Câu.

Trong xe rất yên tĩnh, Vương Vĩ Tân quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:

- Mùa mưa năm nay đến chậm một chút, cuối tháng sau là dưa lê sẽ được đưa ra thị trường. Hai thương nhân hôm trước đề nghị cơ sở sản xuất bao bì, việc này đã được bố trí ở khu khai phá. Hôm qua còn nghe nói nhận được thông báo từ ban tổ chức thị ủy, mời chủ tịch Hồng, phó bí thư Hạ và trưởng phòng Tô lên thị ủy, không biết có chuyện gì xảy ra.

Dương Phàm trừng mắt nhìn Vương Vĩ Tân:

- Anh hỏi thăm nhiều như vậy có tác dụng gì? Làm việc của mình mới là đúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vương Vĩ Tân rụt rụt cổ nói:

- Phó chủ tịch Dương, nghe nói vị trí của phó chủ tịch Lưu để lại, thị muốn lấy ý kiến của huyện.

Vương Vĩ Tân nói rất hàm súc, Dương Phàm cười khổ nói:

- Chuyện này tôi chỉ có quyền biểu quyết, không có quyền kiến nghị. Anh muốn thì tìm chủ tịch Hồng đi.

Trong lòng Vương Vĩ Tân khinh thường suy nghĩ, coi tôi là thằng ngu sao? Bây giờ những thằng nào có mắt chẳng biết, Dương Phàm mặc dù là phó chủ tịch, nhưng lại có tiếng nó rất lớn.

- Hắc hắc, tôi chỉ muốn nghe ý kiến của anh chút thôi.

Vương Vĩ Tân cười cười vô sỉ, đây coi như chính thức muốn dựa vào Dương Phàm. Dương Phàm thầm nói ngươi là người của Hồng Thành Cương mà, tiến gần tới tôi làm gì? Dương Phàm suy nghĩ một chút cho rằng thằng nhãi này sợ mình sẽ ngăn cản gì đó, không khỏi mỉm cười nói:

- Chờ các chức vụ chủ chốt của huyện được xác định, anh nói suy nghĩ của mình với đồng chí Hồng Thành Cương đi.

Dương Phàm nói xong liền nhắm mắt lại, không cho Vương Vĩ Tân cơ hội nói tiếp. Điều này làm Vương Vĩ Tân có chút thất vọng. Bởi vì hắn quả thực muốn dựa dẫm vào Dương Phàm. Trưởng phòng Tô kia chỉ vì đánh cho đám Lô Trò một cái bạt tai trong hội nghị thường ủy mà cũng được đề bạt cơ mà? Phó bí thư thường trực, chức cao hơn trưởng phòng thông tin tuyên truyền đó.

Chánh văn phòng Vương Vĩ Tân đang suy nghĩ miên man. Chánh văn phòng sao có thể so với phó chủ tịch được chứ. Người đều muốn tiến bộ, sao lại không cho mình cơ hội chứ? Nghĩ như vậy, chánh văn phòng Vương Vĩ Tân hiện ra vẻ ai oán.

Trái đất luôn quay, Vĩ Huyền không có ai đó, công việc vẫn có người làm. Trận mưa rào che kín cả sơn cốc, cát trên đường bị mưa cuốn trôi, lộ ra đá vụn.

Bịch. Xe nhảy lên, Tiểu Vương cẩn thận quay đầu lại nhìn Dương Phàm. Thấy Dương Phàm mở mắt ra, vội vàng nhỏ giọng nói:

- Làm vỡ một hòn đá nhỏ.

Dương Phàm híp mắt nói:

- Sắp đến chưa thế? Thời tiết hôm nay không chừng lở đất đó.

Tiểu Vương không quay đầu lại, chăm chú nhìn phía trước, nhỏ giọng cười nói:

- Vùng này lở đất không nghiêm trọng mấy. Mưa rất to thì một vài khu vực mới có hiện tượng lở đất.

Dương Phàm nhìn phía trước, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Con đường này cũng nên sửa lại, nếu không sẽ khiến dân chúng lo lắng.

Vương Vĩ Tân lúc này không bỏ lỡ thời cơ nói:

- Phó chủ tịch Dương, anh còn không biết, tôi nghe Biện Vĩ Cường nói, hai thương nhân hoa quả đến xã đi dạo một vòng, làm cả xã náo nhiệt. Nghe nói là do anh mời đến, người dân đều nói anh là quan tốt.

Dương Phàm nghĩ đến mấy thứ trong tay Trần Thái Trung, không khỏi cười khổ nói:

- Làm qua một khóa, cũng phải làm chút chuyện nghiêm chỉnh chứ.

Mưa vẫn rơi, đường phía trước không nhìn được quá xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio