Dương Phàm nằm trên giường bệnh hết cả buổi sáng. Tòa nhà tỉnh ủy mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh. Lưu Truyền – trưởng ban kỷ luật tỉnh ủy từ trên xe đi xuống, bước nhanh đến phòng làm việc bí thư tỉnh ủy Chúc Đông Phong. Lập tức phải mở hội nghị thường ủy, vấn đề của hội nghị chính là ban bệ Vĩ Huyền xuất hiện vấn đề rất lớn. Là trưởng ban kỷ luật tỉnh ủy, Lưu Truyền có chuyện gì cần phải xin chỉ thị của Chúc Đông Phong.
Lưu Truyền đúng là cán bộ Giang Nam điển hình, từ Vu Thành đến tỉnh, từng bước đi sát theo Chúc Đông Phong mà thăng chức. Ở trong ban kỷ luật tỉnh ủy, thực ra muốn tiến thêm một bước cũng rất khó khăn. Lưu Truyền thuận lợi như vậy hoàn toàn là do theo đúng người, cũng có thể nói đứng đúng phe cánh.
Sau khi vào phòng làm việc của Chúc Đông Phong, Lưu Truyền cười cười, tiến lên đặt một bản báo cáo, sau đó nhẹ nhàng lui lại một bước. Chúc Đông Phong đang cúi đầu đọc tài liệu, biết Lưu Truyền tiến vào cũng không lập tức ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay chỉ vào ghế đối diện.
Lưu Truyền mỉm cười ngồi xuống, rất kiên nhẫn chờ Chúc Đông Phong cầm báo cáo lên xem. Một lúc sau Chúc Đông Phong mới ngẩng đầu, nghiêm nghị nói:
- Chứng cứ có xác thực không?
Lưu Truyền gật đầu, mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Có phải nên trình với ban kỷ luật trung ương?
Chúc Đông Phong trầm ngâm một chút, vẻ mặt không có chút biến hóa, vài phút sau mới trầm giọng nói:
- Tất cả theo trình tự tiến hành, thời gian cũng đến rồi, anh đi đến phòng họp trước đi.
Trong tòa nhà tỉnh ủy hôm nay xảy ra chuyện gì, không nhiều người biết. Ngoại trừ người thường ủy, chỉ có thể biết được chính là hôm nay phó chủ tịch Tề có chút mệt mỏi, nguyên nhân là gì, mọi người không biết.
Bị Trương Tư Tề bắt ở trong bệnh viện cả ngày, sáng hôm sau Dương Phàm rốt cuộc có thể ra viện. Đồng phục y tá mặc dù rất hấp dẫn, nhưng Dương Phàm không có nhiều thời gian thưởng thức, từng người từng người vội vàng đi qua phòng hắn, chỉ để lại bóng lưng mà thôi.
Dương Phàm đến phòng làm việc, vừa mới mở cửa ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, điều này đại biểu hôm nay lại bận rộn.
Vương Vĩ Tân tươi cười đầy mặt vẫn cung kính như vậy. Mấy hôm nay nụ cười trên mặt Vương Vĩ Tân đã nhiều hơn.
- Phó chủ tịch Dương, anh sao không nghỉ thêm mấy hôm? Tôi vừa nghe thấy anh đã đi làm. Thực sự là vết thương nhẹ không ngăn cản lên chiến trường, đúng là tấm gương cho cả ủy ban.
Câu nịnh nọt này có chút không đầu không đuôi. Dương Phàm nghe xong thầm buồn cười, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Anh Vương có chuyện gì?
Vương Vĩ Tân lấy một chiếc chìa khóa ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn nói:
- Đây là nhà mà chủ tịch Hồng đã bố trí cho anh, nhà còn chưa được trang trí gì, anh xem cần gì để tôi làm?
Vương Vĩ Tân không thể nghi ngờ là coi trọng hai vị trí phó chủ tịch huyện đang bỏ trống. Hai hôm nay có lẽ đã đi lại vận động các vị lãnh đạo. Người này năng lực cũng có, nhưng thực ra trong lòng Dương Phàm không quá thích hắn. Cảm thấy Vương Vĩ Tân hay nịnh nọt quá. Chẳng qua suy nghĩ một chút, thì hắn vốn là người của Hồng Thành Cương, luôn bị chèn ép ở trong huyện này, có thói quen đó cũng là bình thường.
Lúc này chỉ cần Dương Phàm khẽ gật đầu, Vương Vĩ Tân có thể sẽ sửa sang nhà cấp cho Dương Phàm thật tốt. Chẳng qua Dương Phàm không cho hắn cơ hội này. Vĩ Huyền hôm nay đang bị soi mói, Dương Phàm không muốn vì chuyện nhỏ này mà có người dèm pha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Cầm chìa khóa lên tay, tung lên mấy lần, Dương Phàm mỉm cười nhìn Vương Vĩ Tân, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi tạm thời ở trong nhà khách đã, sinh hoạt cũng tiện. Chuyện nhà ở, tôi sẽ tìm bạn giúp.
Vương Vĩ Tân có chút thất vọng, chẳng qua rất nhanh đã che giấu được, đi lên nhỏ giọng nói:
- Hôm qua đài truyền hình và báo Uyển Lăng đã gọi điện tới, muốn phỏng vấn cơ sở trồng dược liệu. Anh xem chuyện này có phải là anh nên ra mặt tiếp đón?
Dương Phàm thoáng suy nghĩ một chút, nói:
- Chủ tịch Hồng đang chủ trì công tác. Báo chí phỏng vấn, phải do lãnh đạo.
Vương Vĩ Tân ngẩn ra, vội vàng gật đầu.
- Tôi lập tức đi sắp xếp.
Vương Vĩ Tân vội vàng rời đi, Dương Phàm dựa lưng vào ghế, trên miệng nhếch lên nụ cười khác thường.
Sáng hôm đó thị ủy Uyển Lăng triệu tập hội nghị thường ủy bất thường. Vấn đề trung tâm của hội nghị chính là điều chỉnh bộ máy Vĩ Huyền. Không khí trong phòng họp khá quỷ dị. Mỗi một thường ủy tiến vào đều vô thức nhìn về phía chức chủ tịch của Quý Vân Lâm, sau đó mới về vị trí của mình.
Chính trị biến ảo khó lường, điều này được thể hiện rõ ràng trong hai ba tháng gần đây. Có thể nói là từ xuân phong đắc ý, thành buồn bã, mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi.
Giống như bình thường, Quý Vân Lâm là người gần cuối cùng vào phòng họp, bước đi vẫn vững chắc, nhưng vẻ mặt hơi buồn bã. Y Đạt Hữu bị bắt đối với Quý Vân Lâm mà nói đúng là không phải tin tức gì tốt. Chính quyền từ trước đến nay đều là liền mạch, Uyển Lăng xảy ra biến động như vậy, hiển nhiên sẽ tác động đến tỉnh. Điều Quý Vân Lâm quan tâm nhất bây giờ không phải là ban bệ ở Vĩ Huyền, mà là biến hóa trên tỉnh. Nhưng biến hóa trên tỉnh không phải là điều Quý Vân Lâm có thể quyết định. Cho nên hắn chỉ có thể chờ, và chờ.
Người cuối cùng đi vào chính là Lý Thụ Đường, có thể nói bước đi như bay, vô cùng đắc ý, cằm hơi ưỡn lên, nhìn quanh một vòng, phát hiện thấy người cần tới cũng đã tới, hắn mới khôi phục vẻ trầm ổn ngày thường, ánh mắt thu liễm lại, từ từ ngồi xuống ghế.
Vẻ mặt Lý Thụ Đường chính là thể hiện biến hóa của cục diện chính trị Uyển Lăng. Tình thế đang từ thị ủy và ủy ban là cân bằng, bây giờ đã bắt đầu nghiêng về phía thị ủy.
- Bắt đầu họp, đề tài thảo luận hôm nay liên quan đến...
Lý Thụ Đường khai mạc, lời nói ra vẻ buồn bã. Ban bệ Vĩ Huyền xảy ra vấn đề lớn như vậy, liên quan đến mấy trăm triệu, làm bí thư tự nhiên phải tỏ vẻ một chút.
- Tôi đã tự mình kiểm điểm trước tỉnh ủy.
Cả hội nghị như chỉ quan tâm đến câu nói này. Ồ, tự mình kiểm điểm, tức là không có chuyện gì. Bí thư Lý không có chuyện, tức là người khác có chuyện. Các ánh mắt như ẩn như hiện không hẹn mà cùng vào Quý Vân Lâm đang buồn bực cúi đầu ghi chép.
- Bí thư tỉnh ủy đã chỉ thị, trước mắt phải ổn định tình hình trong tỉnh, chỉ có ổn định mới giữ được tốc độ phát triển kinh tế cao như hiện nay...
Câu nói này làm cho bao người giật mình lo lắng, ánh mắt rất nhiều người thu liễm lại. Ừ ừ, ít nhất trong thời gian ngắn cái ghế của Quý Vân Lâm không có biến hóa gì.
Mỗi một người ở đây đều đang cố gắng tìm kiếm một chút dấu vết trong lời nói của Lý Thụ Đường.
- Tiếp theo, xin mời đồng chí Vương Thần trưởng ban kỷ luật thị ủy thông báo về quyết định đề cao tinh thần liêm chính chống tham nhũng trong phạm vi toàn tỉnh.
Lý Thụ Đường đắc ý nói gần nửa tiếng, lúc này mới chuyển đề tài. Bước ngoặt này làm nhiều người ngầm hiểu, cười cười.
Lúc này cằm Quý Vân Lâm coi như đã nâng cao lên được một ít. Vương Thần đã bắt đầu nói, các thường ủy cũng rời sự chú ý. Bởi vì một cái tên thường xuyên xuất hiện, làm cho mọi người tập trung. Tên này là Dương Phàm.
Dần dần tất cả mọi người đều hiểu một chuyện. Đồng chí Lưu Truyền trưởng ban kỷ luật tỉnh ủy nhiều lần chỉ thị, muốn biểu dương một điển hình tiên tiến cho phong trào. Trong phong trào ở Uyển Lăng, có một nhân vật nổi trội. Những người ngồi ở đây ít nhiều đều thấy một đạo lý.
Phó bí thư thị ủy Tào Dĩnh Nguyên vẻ mặt bất định. Mỗi lần Vương Thần nhắc đến tên Dương Phàm, ánh mắt lão đều có chút kỳ quái, đồng tử co rút lại. Lý Thụ Đường đang rất vui vẻ. Đồng chí Lý Quân, trưởng ban tổ chức đã chính thức tiến vào thường ủy lại không ngừng nở nụ cười, chăm chú lắng nghe.
Vương Thần nói xong, Lý Thụ Đường một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng và kiên quyết chấp hành tinh thần của tỉnh ủy. Lúc này Lý Thụ Đường mới nhìn Quý Vân Lâm từ đầu đến cuối không có ý kiến gì:
- Chủ tịch Quý, đồng chí có gì muốn phát biểu không?
Quý Vân Lâm hả một tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương, rất nhanh nhỏ giọng nói:
- Ừm, tinh thần chỉ thị của tỉnh ủy, tất cả mọi người đều phải lĩnh hội, ghi nhớ trong lòng. Dưới sự lãnh đạo của thị ủy, kiên quyết quán triệt.
Lý Thụ Đường mỉm cười nói:
- Như vậy về điển hình tiên tiến phiền trưởng ban Vương mau chóng đưa ra một phương án. Thị ủy sẽ báo lên tỉnh ủy.
Vương Thần gật đầu hiểu ý. Lý Thụ Đường tiếp tục cười nói:
- Vấn đề tiếp theo, xin mời đồng chí Lý Quân trưởng ban tổ chức phát biểu.
- Kính thưa.... dưới chỉ thị của thị ủy, ban tổ chức đã khảo sát, các ban ngành Vĩ Huyền cần phải có điều chỉnh. Ban tổ chức có đề xuất như sau. Đề xuất đồng chí Hồng Thành Cương tiếp nhận chức bí thư huyện ủy Vĩ Huyền. Đề xuất đồng chí Hạ Tiểu Bình tiếp nhận chức chủ tịch huyện Vĩ Huyền. Đề xuất đồng chí Tô Diệu Nga nguyên trưởng phòng thông tin tuyên truyền đảm nhiệm chức phó bí thư huyện ủy, chủ trì các việc trong đảng và liên quan đến quần chúng. Đề cử đồng chí Dương Phàm đảm nhiệm chức phó bí thư kiêm phó chủ tịch huyện, chủ trì kinh tế.
Dương Phàm được nêu tên ở vị trí thứ tư trong hội nghị thường ủy, biến đổi này rất vi diệu.
- Bởi vì sức khỏe đồng chí Dương Phàm đang không tốt, ban tổ chức mới chỉ là đưa ra đề xuất.
Mới lành bệnh mà đã vùi đầu vào công việc, người rất nhanh đã mệt. Dương Phàm chỉ ngồi trong phòng làm việc có hơn tiếng mà đầu như muốn hôn mê. Bỏ mọi chuyện xuống, Dương Phàm đi đi lại lại trong hành lang, hít một cơn gió đang thổi đến. Sau một ngày đẹp trời, hôm nay lại bắt đầu có mưa, chân trời đen kịt.
Trương Tư Tề lặng lẽ xuất hiện ở hành lang, phía sau còn có hai lão già ánh mắt cao ngạo. Thấy Dương Phàm đứng ở ban công, Trương Tư Tề đứng lại, quay đầu nhỏ giọng nói với hai lão già:
- Anh ta chính là Dương Phàm.
- Thật quá trẻ.
Hai lão già đồng thanh nói.
Dương Phàm đang thoải mái hưởng thụ mưa bụi quất vào mặt, nghe thấy có người nói, không khỏi xoay lại. Thấy Trương Tư Tề đang cười trộm, không khỏi mỉm cười.
- Đây là hai chuyên gia từ Bắc Kinh tới, giáo sư Ngưu, giáo sư Mã.
Dương Phàm mỉm cười đi lên bắt tay. Hai lão già khá trang nghiêm đạo mạo, nhưng ánh mắt cao ngạo một chút. Giáo sư Ngưu khẽ nắm lấy tay Dương Phàm:
- Nghe nói phó chủ tịch Dương là học trò đắc ý của Chu huynh? Do Chu huynh nhờ, hai huynh đệ chúng tôi cố ý đến đây một chuyến.
Dương Phàm vừa nghe khẩu khí của hai người, biết bọn họ có quyền được cao ngạo. Là người có học vấn mà, đạt đến trình độ này, cao ngạo một chút với tiểu bối vẫn có thể chấp nhận.
Bắt tay xong, Dương Phàm cung kính mời hai người vào phòng làm việc. Trương Tư Tề tạm thời đảm nhiệm chức thư ký kiêm bưng trà rót nước cho ba người. Có lẽ hai lão già thấy Dương Phàm thản nhiên như không nhận sự hầu hạ của Trương Tư Tề, vẻ mặt không khỏi có chút biết hóa.
Trương Tư Tề đang làm gì, hai lão già lẽ nào không biết? Chẳng qua giới trí thức cao ngạo đã quen, hơn một bậc ít nhiều có ý coi trời bằng vung.
Dương Phàm đưa tài liệu mà mình đã chuẩn bị cho hai người, lúc này mới cười nói:
- Xây dựng mô hình nông nghiệp mới ở Vĩ Huyền, đây là vấn đề quan trọng trước mắt mà lãnh đạo huyện rất quan tâm. Các quy hoạch và hạng mục cụ thể đã được nêu trong tài liệu. Trước mắt chúng tôi muốn trọng điểm tiêu thụ chính là đặc sản lá trà và dưa lê Vĩ Huyền.
Dương Phàm vừa nói vừa cười:
- Hai lão xem tài liệu trước, tôi gọi điện xuống văn phòng, bảo bọn họ sắp xếp lịch trình cho hai lão.
Vẻ bình tĩnh của Dương Phàm làm hai lão thu bớt sự khinh thường, bắt đầu rụt rè xem tài liệu. Dương Phàm cầm điện thoại di động lên, suy nghĩ một chút, đứng lên cúi người nói:
- Tôi còn có chuyện phải đi làm, Tư Tề ở đây nói chuyện với nhị lão.
Dương Phàm vừa nói liền đi ra, suy nghĩ một chút, xoay người đi lên lầu. Đi đến trước cửa phòng làm việc của Hồng Thành Cương, thư ký thấy liền vội vàng đứng dậy chào hỏi.
- Chủ tịch Hồng, có tin tức tốt muốn báo cáo với anh.
Dương Phàm thấy Hồng Thành Cương liền cười nói. Hồng Thành Cương không khỏi cảm khái:
- Phó chủ tịch Dương, tin tức tốt mà cậu mang đến, tôi bây giờ chắc là đã miễn dịch rồi. Ha ha, nói đùa thôi, ngồi xuống rồi nói.
Dương Phàm cười cười nói:
- Không ngồi, có hai chuyên gia từ Bắc Kinh xuống, đang ở trong phòng làm việc của tôi. Mục đích của bọn họ đến đây chính là đưa ra một quy hoạch hoàn toàn mới về mô hình nông lâm nghiệp huyện chúng ta, xem có đáng để nhân rộng trong cả nước không. Tôi cảm thấy chuyện này cần báo cáo với anh. Nếu anh có thời gian thì gặp họ một lần, nói chuyện một chút, sau đó để phóng viên sửa sang lại rồi viết bài, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.
Dương Phàm nói làm cho Hồng Thành Cương do dự một chút. Bởi vì Dương Phàm quá thấp mình, rất đúng mực, điều này không phù hợp với suy nghĩ của Hồng Thành Cương. Hồng Thành Cương do dự, Dương Phàm thấy rõ, cười thầm trong lòng:
- Ở huyện tự nhiên lãnh đạo phải đột xuất hơn mọi người.
Hồng Thành Cương không nhịn được cười. Lên báo, mặc dù nói lãnh đạo sẽ xuất hiện, nhưng trên thực tế uy danh của Dương Phàm có thấp hơn không? Tương đương nhau mà thôi. Chẳng qua thái độ này của Dương Phàm làm Hồng Thành Cương rất thoải mái.
- Ha ha, phó chủ tịch Dương chú ý đại cục đúng là làm người ta khâm phục. Tôi cũng nên xuống. Như vậy đi, phó chủ tịch xuống trước một bước, tôi dặn văn phòng làm tốt công việc tiếp đón.
Dương Phàm suy nghĩ một chút:
- Như vậy không tốt, tôi xuống đưa bọn họ lên đây.
Hồng Thành Cương hơi ngẩn ra, trong lòng đang nghĩ không biết trong lòng người thanh niên trước mặt này đang nghĩ gì. Chẳng lẽ người thanh niên này thực sự không muốn nhân cơ hội bước lên một bước? Hay là nói người ta căn bản không định ở lại Vĩ Huyền này quá lâu?
Hồng Thành Cương dừng một chút, nói:
- Để cho chính thức, tôi gọi chánh văn phòng Vương tự mình đi mời.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Hồng Thành Cương nghi hoặc, lúc gọi Vương Vĩ Tân lên, hình như đã nắm được điểm gì đó. Dương Phàm không có ý lập tức thiết kế nhà ở, mà định ở lại nhà khách. Hiện tượng này đáng phải suy nghĩ.
Hồng Thành Cương coi như có đáp án, xuất hiện tước cửa phòng làm việc Dương Phàm, cả người rất phấn chấn. Hai vị chuyên gia kiêu ngạo, Hồng Thành Cương cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Bắt tay, Hồng Thành Cương nhiệt tình nói:
- Hai lão, dùng tiền cũng không mời được. Có thể chú ý đến Vĩ Huyền chúng tôi, đây là một chuyện đáng ăn mừng với lãnh đạo huyện.
Trong lời nói dường như Hồng Thành Cương đã ngồi vào vị trí bí thư huyện ủy. Dương Phàm ở bên cạnh luôn nở nụ cười.
Nói chuyện một lúc, Vương Vĩ Tân xuất hiện, nói đã hết giờ làm, cơm trưa đã được bố trí. Mọi người đứng dậy ra ngoài, giáo sư Mã chờ Hồng Thành Cương đi xuống trước, liền nói một câu:
- Phó chủ tịch Dương trẻ tuổi, chủ tịch Hồng rất có khí độ.
Lời này có ý gì?
Trong suy nghĩ của Dương Phàm, lão già này không phải là một bóng đèn.
Trong phòng ăn trưa của ủy ban, sau khi cơm no rượu đủ, giáo sư Ngưu đứng dậy nói:
- Các đồng chí Vĩ Huyền rất nhiệt tình, công việc làm cũng rất cẩn thận. Buổi chiều chúng tôi sẽ về, không tiện làm phiền hơn nữa.
Hồng Thành Cương nghe xong không khỏi hoảng sợ, vội vàng nói:
- Hai lão không xuống dưới xem một chút sao? Vừa đến đã về luôn sao? Làm như vậy chúng tôi rất khó xử.
Giáo sư Mã cười nói:
- Ha ha, chúng tôi xuống đây là vì dưa lê và lá trà, hai lĩnh vực này, chúng tôi coi như cũng có chút quyền. Những thứ khác thì chờ mô hình mới của Vĩ Huyền khởi động hãy nói.
Dương Phàm coi như hiểu rõ, ý của hai lão già này đến hỗ trợ chính là do nể mặt Chu Minh Đạo. Dưa lê bây giờ chưa đến mùa thu hoạch, Dương Phàm cũng không có biện pháp. Nhưng lá trà thì có sẵn.
Dương Phàm cười cười, đi lên nói:
- Hai lão cứ về phòng nghỉ một chút, tôi đi sắp xếp xe đưa hai lão.
Vừa nói Dương Phàm nháy mắt với Vương Vĩ Tân, sau đó cười cười với Hồng Thành Cương, bước nhanh ra khỏi phòng ăn. Vương Vĩ Tân vừa đi ra, Dương Phàm liền nói:
- Anh Vương, anh lập tức đi chuẩn bị một ít chè tốt nhất.
Vương Vĩ Tân hiểu ý gật đầu, trong mắt Dương Phàm lóe lên một tia đắc thắng.
Dương Phàm tuyệt đối tin tưởng vào lá trà Vĩ Huyền. Nhất là ở mùa này, trà được trồng trên sườn núi ở độ cao hơn ngàn mét, phẩm chất không kém gì các loại chè nổi tiếng, thậm chí còn hơn.
Hồng Thành Cương và Dương Phàm ngồi tiếp chuyện hai vị chuyên gia trong phòng làm việc gần tiếng, Vương Vĩ Tân đầu đầy mồ hôi đã xuất hiện. Dương Phàm lúc này mới nháy mắt với Hồng Thành Cương. Hồng Thành Cương đứng lên nói mấy câu khách khí, đưa hai lão ra cổng ủy ban, lúc này coi như kết thúc cuộc tiếp đón.
Hồng Thành Cương coi như đã ngửi được mùi trong này, đưa mắt nhìn xe đã đi xa, quay đầu lại cảm thán nói:
- Phó chủ tịch Dương, trên thị phái đồng chí đến Vĩ Huyền, đây là phúc của Hồng Thành Cương tôi.
Trong nháy mắt này làm Dương Phàm cảm thấy mình không phí công vô ích. Dương Phàm cười cười:
- Sau này nhất định phối hợp tốt với lãnh đạo, làm cho kinh tế Vĩ Huyền phát triển hơn nữa.
Hồng Thành Cương hiểu ý cười cười, đi lên lầu. Dương Phàm đi theo sau, vẻ mặt tự tin.
Trương Tư Tề đang ngồi đánh máy, trông giống con chim chiếm tổ. Dương Phàm về mà nàng vẫn không có ý nhúc nhích, chỉ cau mày nói:
- Chán quá, suốt ngày viết mấy thứ này.
Dương Phàm đi đến cạnh nàng nhìn một chút. Cô bé này đang tốn đầu óc dùng từ, viết một bài: "Xây dựng mô hình nông lâm nghiệp mới" coi như đã viết được mở bài.
Dương Phàm sờ sờ mặt nàng:
- Khổ em rồi, tôi cùng đi dạo phố với em.
Trương Tư Tề cao hứng, đẩy Dương Phàm ra:
- Anh tránh ra, đừng ảnh hưởng người ta làm việc.
Dương Phàm rất muốn sửa cô bé này, đó là vị trí của mình mà. Chẳng qua thấy cô nàng đang hăng hái, liền cầm tập công văn ra ghế ngồi, cau mày xem.
Hết giờ, trời không ngờ lại sáng lên. Mặc dù hơi âm u nhưng không còn mưa phùn nữa. Hiển nhiên cũng không có một đôi thanh niên nam nữ che ô.
Về đến nhà khách, thấy Hầu Vệ Đông đang đi đi lại lại trên tầng hai, Dương Phàm không khỏi cười cười.