"Thời gian dễ dàng bỏ người đi, anh đào đỏ thắm...." Dương Lệ Ảnh đứng trước cửa sổ, nhìn xuống sân, không biết sao lại nhớ đến câu này.
Lúc còn trẻ khi thấy câu này, bà không thể hiểu nổi. Khi năm tháng vô tình làm mất tuổi xuân, quay đầu nhìn lại chỉ có thể cảm thán hoa đào hàng năm nở rộ, sau đó lại phai tàn.
Trần Chính Hòa lặng lẽ đi vào, nghe thấy Dương Lệ Ảnh nhỏ giọng đọc, liền đi tới, nhỏ giọng nói:
- Sao thế? Con tới, em sao lại không vui?
Dương Lệ Ảnh quay đầu lại nhìn Trần Chính Hòa một chút, chua xót nói:
- Con nói ở khách sạn, không đến tham gia hôn lễ.
Trần Chính Hòa trầm ngâm một chút, sau đó ôm vai Dương Lệ Ảnh, nhỏ giọng nói:
- Con có thể đến, đã là một tiến bộ không nhỏ. Chúng ta cũng đừng ép con, phải hiểu cho con. Anh có thể làm cũng chỉ là từ từ bù đắp, dùng phương pháp của anh.
Dương Lệ Ảnh cười cười, nhẹ nhàng đẩy Trần Chính Hòa ra:
- Đi thôi, đến khách sạn, em đã đặt bàn, tối cùng ăn cơm.
Trần Chính Hòa ngẩn ra:
- Ý của con?
Dương Lệ Ảnh gật đầu. Trần Chính Hòa không khỏi ngửa mặt đắc ý nói:
- Con của anh mãi là con của anh.
Dương Phàm xuống phòng ăn khách sạn, ngồi ở ghế, nhàm chán nhìn cánh cửa xoay tròn. Người ra người vào, cánh cửa luôn chuyển động. Dương Phàm không thể dùng từ ngữ hình dùng tâm trạng mình lúc này, chỉ cảm thấy cả người vô lực, còn có một tia không cam lòng.
Nhìn qua qua bức tường pha lê có thể thấy sự huyên náo ở bên ngoai. Dòng người vội vàng, xe đi chầm chậm. Thành phố này, mỗi ngày đều như vậy.
Chu Minh Đạo từng vui đùa bắt một quẻ cho Dương Phàm, sau đó nói với Dương Phàm:
- Em rất muốn khống chế mọi thứ, tính cách này rất hợp trong chốn quan trường.
Dương Phàm bây giờ nhớ lại, cảm thấy những lời này của Chu Minh Đạo rất đúng. Thực ra lão già Chu Minh Đạo thật đáng ghét, cái khác không nói, xem như đồng bọn của Trần gia.
Khi Dương Phàm cảm thấy Chu Minh Đạo đáng hận, không khỏi nở nụ cười, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Nghĩ đến thời gian ở Bắc Kinh, đi theo lão già này, thực ra thấy cũng có điểm đáng yêu. Hơn nữa lúc Chu Minh Đạo dạy cháu gái bảo bối Chu Dĩnh, đã nói một câu như sau:
- Đàn ông tốt là thứ quý hiếm, phát hiện cần phải ra tay thật nhanh, nếu không đến lúc đó người hối hận chính là mình. Ví dụ như động tác của bà nội cháu cũng rất nhanh.
Dương Phàm đang suy nghĩ miên man, Trần Chính Hòa và Dương Lệ Ảnh đã vào. Bởi vì cũng chưa đến lúc ăn cơm, hai người đưa mắt nhìn là đã thấy Dương Phàm đang ngồi ở bàn sát bên ngoài. Thấy con trai, trên miệng Trần Chính Hòa hiện lên một tia đắc ý. Nhất là khi nữ nhân viên phục vụ cứ quanh quẩn gần Dương Phàm, thi thoảng rót một cốc nước cho hắn, đổi lấy câu cảm ơn của Dương Phàm, vẻ đắc ý càng hiện rõ hơn trên mặt Trần Chính Hòa.
Nhìn khoảng một phút, Trần Chính Hòa mới ra hiệu với Dương Lệ Ảnh là có thể đi tới.
- Đến sớm không con?
Trần Chính Hòa hỏi, Dương Phàm gật đầu.
- Nghe nói con ở Vĩ Huyền rất được?
Trần Chính Hòa lại hỏi, Dương Phàm khẽ lắc đầu, cười cười, nhưng không nói gì.
- Vất vả lắm hả?
Trần Chính Hòa rất kiên nhẫn, Dương Phàm không khỏi nở nụ cười:
- Cũng được.
Dương Lệ Ảnh ở bên cạnh nhìn hai bố con này, trong lòng thầm nghĩ, tiểu hồ ly sao có thể là đối thủ của lão hồ ly? Nghĩ đến đây, Dương Lệ Ảnh nhìn Trần Chính Hòa. Ừ, có nếp nhăn, đúng là hơi già.
Dương Phàm chú ý thấy vẻ mặt của mẹ, thầm giật mình. Bởi vì ánh mắt của Dương Lệ Ảnh rất dịu dàng, trìu mến:
- Muốn ăn gì con? Phòng ăn này không phải tốt nhất ở Sa Thành.
Dương Lệ Ảnh có chút tiếc nuối. Bởi vì Dương Phàm ở khách sạn này, địa điểm ăn cũng chọn nơi này, một nơi như quá ăn vậy.
Dương Phàm cười nói:
- Ăn gì không quan trọng, quan trọng là ăn với ai.
Những lời này làm vẻ mặt hai vợ chồng hai đổi, quay đầu nhìn nhau. Hai người nghĩ đến ý trong lời nói của Dương Phàm:
- Thực ra, con vẫn hy vọng chúng ta có cơ hội ăn cơm với nhau chỗ đông người.
Hai vợ chồng coi như đã hiểu rõ tại sao Dương Phàm lại chọn nơi này để ăn tối.
Dương Phàm cầm menu, tùy tiện chọn mấy món. Dương Lệ Ảnh ngồi bên cạnh con trai, nhìn quần áo của con, không khỏi nhỏ giọng nói:
- Quần áo con không ai là à? Nhăn quá.
Dương Phàm cười cười, lắc đầu. Trần Chính Hòa ngồi phía đối diện nói:
- Sau khi ăn xong, em dẫn con đi mua mấy bộ quần áo.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Quá đắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trần Chính Hòa nói với giọng không cho phép được dị nghị:
- Số tiền đó bố vẫn bỏ ra được.
Dương Phàm nhướng mày, nhỏ giọng nói:
- Đây không phải phòng làm việc của chủ tịch tỉnh.
Dương Lệ Ảnh lập tức nhìn Trần Chính Hòa với ánh mắt dịu dàng, Trần Chính Hòa cười khổ một tiếng, không kiên trì nữa. Dương Phàm thắng một ván, kịp thời điều chỉnh được tâm trạng.
- Vĩ Huyền bây giờ rất hài hòa. Tôi định ở đó ba đến năm năm.
Dương Phàm đúng là cây ngay không sợ chết đứng, bình tĩnh nói. Câu nói này kéo Trần Chính Hòa lên vị trí thượng phong. Thân là ông bố, Trần Chính Hòa suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Ba năm quá lâu, hai năm đi. Sau đó làm ba năm nữa rồi kết hôn. Sau đó đến trường đảng trung ương khoảng một năm.
Dương Phàm nghe sắp xếp như vậy, trong lòng không khỏi có chút mâu thuẫn, nhỏ giọng nói:
- Tôi không muốn kết hôn quá sớm.
Trần Chính Hòa bị nói thế làm cho mắt trợn lên, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, thở dài một tiếng nói:
- Chuyện hôn nhân của con, bố không can thiệp. Nhưng có một gia đình ổn định hay không, đó là tiêu chuẩn quan trọng mà tổ chức khảo hạch một cán bộ.
Dương Phàm cúi đầu nhìn chén trà trước mặt, không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói:
- Ba mươi lăm.
Trần Chính Hòa cười cười, cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, nói:
- Hai mươi sáu.
- Ba mươi ba.
- Hai mươi tám.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, cắn răng nói:
- Ba mươi, không thể sớm hơn.
Trần Chính Hòa mỉm cười:
- Đồng ý. Chẳng qua Tào Ny Ny kia không được. Cô ta không đủ tư cách, lớn tuổi hơn con cũng không được, không thể phá vỡ quy củ.
Dương Phàm kinh ngạc nhìn Trần Chính Hòa. Trần Chính Hòa mỉm cười nói:
- Đừng kích động, bố không phái người điều tra con. Chẳng qua trên đời không có bức tường nào không hở gió. Chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là có thể biết rõ. Tình huống của con, thích những cô gái thành thục một chút cũng là bình thường.
Dương Phàm đột nhiên cảm thấy mình trước mặt Trần Chính Hòa không có chỗ lẩn trốn. Người này sao cái gì cũng biết? Dương Phàm không cam lòng, thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Làm sao ông nhìn ra?
Trần Chính Hòa mỉm cười nói:
- Sửa lại một chút, bố không phải nhìn ra, mà là phân tích ra. Bối cảnh của điện tử Hòa Tinh, bố hiểu rõ hơn con. Dựa vào cái gì mà nể mặt con?
Trần Chính Hòa không nói ra những điều phía sau, bởi vì Dương Lệ Ảnh ở bên đang trừng mắt nhìn ông.
Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút, không khỏi phì cười. Tất cả mọi chuyện là do góc độ nhìn nhận của từng người. Trần Chính Hòa nhìn vào điện tử Hòa Tinh, đúng là không khó để đưa ra kết luận. Chẳng qua Dương Phàm vẫn có điểm đắc ý. Bởi vì chuyện Chúc Vũ Hàm, Trần Chính Hòa không biết.
Vì giấu được ông bố một chuyện, Dương Phàm nở nụ cười đắc ý. Trần Chính Hòa đột nhiên nói một câu:
- Thằng bé này, có mấy người?
"Phì" may là Dương Phàm quay đầu lại kịp thời, phun ngụm trà trong miệng ra.
Thời khắc quan trọng thì món ăn được mang lên. Dương Phàm coi như có cơ hội thở một hơi. Dương Lệ Ảnh cũng rất phối hợp, không ngừng trừng mắt nhìn. Trần Chính Hòa lúc này mới bỏ qua không dây dưa về vấn đề này nữa.
Dương Phàm gọi một chai Ngũ Lương Dịch, rót cho bố mẹ, giơ chén lên nói:
- Tôi chúc phúc hai người trước.
Trần Chính Hòa cầm chén rượu lên, khẽ thở dài nói:
- Chú, bác của con cũng đến, thật không thể đến bữa tiệc sao?
Dương Phàm kiên quyết lắc đầu:
- Tôi cảm thấy không thoải mái.
Bữa cơm tối trôi qua một cách bình tĩnh. Phòng ăn này được bố trí rất tốt, người đến đây ăn đều rất yên tĩnh. Phòng ăn phát ra một bài hát khá cổ, giai điệu hiền hòa:
- Cảm thấy sẽ có một ngày như vậy, nhìn anh không biết nói gì, ánh nắng chiếu lên mặt em....
Bài hát này, Dương Phàm cảm thấy vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Dương Phàm ở lại Sa Thành ba ngày, hai ngày đầu đi dạo khắp nơi với mẹ. Mua không ít đồ, trong đó chủ yếu là quần áo. Sang ngày thứ ba, Dương Lệ Ảnh bận, bởi vì đó là ngày hôn lễ diễn ra.
Dương Phàm đứng trong một góc, thấy bố mẹ đang mỉm cười, mời rượu khách khứa. Một lúc sau, Dương Phàm lặng lẽ xoay người, về khách sạn thu dọn hành lý.
Vé máy bay hắn đã nhờ khách sạn đặt giúp, Dương Phàm lựa chọn lặng lẽ rời đi. Trong hôn lễ, mẹ mặc dù có chút buồn, nhưng nụ cười rất vui vẻ. Nếu đã là như vậy, Dương Phàm có thể yên tâm rời đi.
Xe taxi đi trên đường cao tốc, Dương Phàm nhận được điện của Trần Chính Hòa.
- Bố đã sai người chuyển ba trăm ngàn vào tài khoản của con, đừng từ chối.
Dương Phàm trầm ngâm, Trần Chính Hòa cười khổ nói tiếp:
- Thượng lộ bình an.
Dương Phàm hiểu rõ, trước mặt Trần Chính Hòa, mình còn quá non.
Máy bay bay vòng vòng trên bầu trời sân bay Giang Nam, tiếp viên hàng không nói trên loa:
- Bởi vì thời tiết, máy bay tạm thời chưa thể hạ cánh. Mong quý khách kiên nhẫn chờ đợi.
Dương Phàm rất kiên nhẫn quan sát tiếp viên hàng không. Cảm thấy bản lĩnh lừa người của cô ta không có gì đặc biệt. Chẳng qua đồng phục tiếp viên rất được, phải nghĩ biện pháp lấy một bộ để Du Nhã Ny mặc vào. Nghĩ đến đây, Dương Phàm không khỏi cảm thấy dễ dàng hơn nhiều. Không biết vì sao, chỉ cần có suy nghĩ xấu xa, hắn nghĩ đến đầu tiên là Du Nhã Ny.
Tất cả giống như trong tưởng tượng của Dương Phàm, máy bay mãi vẫn không hạ xuống. Không phải vấn đề thời tiết, mà là cái cánh đáng chết không hạ xuống được, vì vậy kéo dài thời gian là lựa chọn duy nhất. Tiếp viên hàng không sau khi chuẩn bị, liền trấn an. Hầu hết hành khách đều kích động, có người còn gào khóc. Thấy tiếp viên hàng không cầm micro nói luôn miệng mà không có hiệu quả là bao. Dương Phàm mỉm cười, đứng lên, cầm lấy micro.
- Không muốn chết thì im hết cho tôi, theo hướng dẫn của tiếp viên hàng không mà làm. Mạng của ai cũng đều quý giá. Đừng nói cho tôi trong nhà các người có bao nhiêu tiền, các người là quan chức to đến đâu, bây giờ tất cả mọi người đều như nhau.
Hét lên một tiếng, Dương Phàm trả lại micro cho tvhp, không để ý đến nụ cười cảm kích của nàng. Ngồi vào ghế, đeo dây an toàn, hai tay đặt lên đầu, lặng lẽ cầu khấn.
Chấn động mạnh, bụng như đảo lộn, Dương Phàm mạnh mẽ chịu đựng cơn chấn động tiếp theo, rốt cuộc cũng đã dừng lại được, đám hành khách chen lấn lao ra. Tiếp viên hàng không khản cả giọng gọi mọi người bình tĩnh. Dương Phàm rất khác mọi người, ngồi im tại chỗ, không hề động.
Khẽ bị người đẩy một cái, một khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười với hắn, nhỏ giọng nói:
- Sao anh không đi xuống?
Dương Phàm thiếu chút nữa bật cười. Nhìn đám người đang trợn trừng mắt, mặt mày hung tợn tranh nhau xuống, hắn khẽ cười:
- Anh cũng muốn lắm, nhưng anh chẳng còn chút sức lực, tay chân mềm nhũn ra.
Lời nói của Dương Phàm làm tiếp viên hàng không mỉm cười, đưa tay ra cởi dây an toàn cho Dương Phàm, nói:
- Em giúp anh.
Dương Phàm xua tay, hít sâu một hơi nói:
- Mạng anh rất tốt, không chết được.
Vừa nói vừa giãy dụa đứng lên, lảo đảo đi theo đám người, nhảy xuống.
Chạm chân đến mục đích, nhìn xe cứu hỏa đang rú còi chạy tới, sức lực đang về lại cơ thể hắn. Chỉ có một chút thời gian, Dương Phàm như trải qua một vòng luân hồi, giữa sống và chết. Dương Phàm lúc này cảm thấy chết tử tế không bằng sống vật vã.
Cầm hành lý, Dương Phàm không vội vàng rời đi, mà là tìm một quán bar ở sân bay, ngồi xuống gọi một cốc bia, uống một hơi, sau đó lại gọi cốc nữa. Lúc này hắn chẳng có việc gì gấp, nhìn khoảng không ngoài cửa sổ, hưởng thụ khoái cảm tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nghỉ ngơi một lát, Dương Phàm mới từ từ đi ra ngoài sân bay. Chân vẫn hơi lảo đảo, có một cánh tay dịu dàng đỡ Dương Phàm.
Dương Phàm quay đầu lại, thấy một khuôn mặt tươi cười vừa quen vừa lạ, gật đầu cảm ơn. Tìm một vị trí ngồi xuống, chủ nhân của khuôn mặt tươi cười đó chủ động ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, cười nói:
- Cảm ơn anh ở trên máy bay. Chị em chúng em đều nói, anh là người bình tĩnh nhất, đúng là một tấm gương cho mọi người.
Dương Phàm không khỏi cười cười, dán sát vào tiếp viên hàng không, nhỏ giọng nói:
- Anh nói thật với em, anh lúc ấy rất sợ chết, tay chân đều đang run rẩy, anh phải cố kiềm chế đó.
- Vậy sao, bây giờ anh đang nghĩ gì?
Tiếp viên hàng không cười cười ám muội, hai mắt nhìn Dương Phàm với ý trêu chọc. Ai bảo mắt của Dương Phàm không thành thật, nhìn loại qua cổ áo của người ta.
Dương Phàm cười hắc hắc, dựa ra sau, nhỏ giọng nói:
- Đối tửu đương ca, nhân sanh kỷ hà. Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong, hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang.
Trước rượu nên hát
Đời người bao lâu?
Giống như sương sớm
Ngày qua khổ đau
Nghĩ tới ngậm ngùi
Buồn lo suốt đời
Lấy gì quên được?
Tiếp viên hàng không nghe xong, cười nói:
- Tiếp theo thì sao?
Dương Phàm giơ hai tay lên:
- Không có.
Tiếp viên hàng không cười cười:
- Anh là thái giám, ăn cắp ý tưởng của thái giám.
Dương Phàm cười hắc hắc, ngửa đầu ra sau, thở dài một hơi nói:
- Cảm giác còn sống thật tốt. Bây giờ đang nghĩ tìm một chỗ, uống cho đã.
Tiếp viên hàng không thở dài một hơi:
- Em cũng muốn, anh mời em chứ.
Dương Phàm giả vờ nhảy bật dậy như lò xo, nhìn tiếp viên hàng không từ trên xuống dưới, gãi gãi đầu, rất nghiêm túc nói:
- Anh là người rất đứng đắn. Anh sợ em uống say sẽ khi dễ anh.
- Anh thật đáng ghét.
Tiếp viên hàng không vừa nói liền đánh Dương Phàm một cái. Dương Phàm cười cười, trong đầu dâng lên một suy nghĩ muốn phát tiết. Suy nghĩ này thậm chí đã bắt đầu muốn làm loạn.
- Được, đang ở nội thành, em dẫn đường. Anh là nông dân ở nông thôn.
Dương Phàm tiếp tục trêu đùa, tiếp viên hàng không nhìn hắn đầy khinh bỉ:
- Anh cho em là Tiểu Bạch à, có ai là nông dân như anh không?
Vừa đi vừa trêu chọc nhau, xe đến nội thành, lúc xuống xe cô tiếp viên hàng không dẫn đường, Dương Phàm đưa ra yêu cầu tìm một khách sạn trước. Tiếp viên hàng không giới thiệu một khách sạn mình quen, sau khi vào phòng, bỏ hành lý xuống. Hai người nhìn nhau.
Dương Phàm thấy một đôi mắt khát vọng, trong lòng nói còn uống rượu gì nữa, tiện tay vứt túi máy tính lên bàn, Dương Phàm tiến lên ôm lấy cô tiếp viên hàng không, một tay đưa vào giữa hai chân thon dài. Cô tiếp viên hàng không rên lên một tiếng, hai tay đáp trả, một trận mãnh liệt.
Điên cuồng suốt buổi chiều và buổi tối, hai người mới từ chỗ chết trở về càng thêm điên cuồng. Giống như sắp đến ngày tận thế.
Lúc bình minh, Dương Phàm dựa vào thành giường hút thuốc, người phụ nữ lõa lồ đang gối đầu lên bụng Dương Phàm, hai chân mở ra, không hề có ý kiêng kị.
- Trời đã sáng.
Dương Phàm nói một câu, cô gái gật đầu, đáp lại:
- Ừ, trời sáng.
- Anh muốn đi.
- Anh đi đi.
Dương Phàm mặc quần áo xong, do dự một chút, cô gái chủ động nói:
- Đừng để lại phương thức liên lạc. Anh không thuộc về em, em đã qua cái tuổi mơ mộng.
Dương Phàm gật đầu, xuống dưới thanh toán, không hề do dự ra khỏi khách sạn. Sau đó tìm một khách sạn gần đó, lấy phòng rồi vùi đầu mà ngủ.
Tình một đêm rất mệt mỏi. Dương Phàm nghĩ như thế, lặng lẽ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại thì trời đã tối đen. Dương Phàm rửa mặt một chút, tìm một chỗ ăn chút gì đó, sau khi lấy lại chút thể lực liền gọi cho Tề Quốc Viễn:
- Tôi đang ở thành phố, anh tìm một chiếc xe đưa tôi về.
Tề Quốc Viễn ngẩn ra nói:
- Sao lại đi ngay trong đêm? Tìm một cô em cho cậu, chính là lần trước nhé.
Dương Phàm cảm thấy thằng này đúng là cầm thú. Chẳng qua bây giờ mình cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Chẳng cần biết tốt đẹp hay không, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
- Không cần, tôi đang vội.
Chạy suốt đêm về Vĩ Huyền, đuổi lái xe rời đi, Dương Phàm lúc này mới có một cảm giác chân thật. Đứng trên hành lang, Dương Phàm rất hưng phấn, nhìn khu nội thành không quá phồn hoa, Dương Phàm có cảm giác khác lạ.
Tinh thần hưng phấn đi vào trong trụ sở ủy ban, trên đường đi thi thoảng có người chào:
- Phó bí thư Dương, chào phó chủ tịch.
Lần đầu tiên Dương Phàm có cảm giác rất kỳ diệu, cảm giác này rất thoải mái. Áp lực nặng nề hình như đã mất sau khi trải qua giữa cái sống và chết đó. Lúc này hắn chỉ có động lực muốn đi về phía trước.
Ngẩng đầu, ưỡn ngực, nở nụ cười. Ánh mắt nhìn qua các khuôn mặt tươi cười và nịnh nọt.
Dương Phàm nghĩ như vậy, chân bước đi càng thêm vững chắc, từ từ đi về phòng làm việc của mình. Võ Cương xuất hiện, cũng nở nụ cười, nhưng không phải vẻ nịnh nọt như Vương Vĩ Tân. Nụ cười trên mặt Võ Cương thân thiết và cảm kích.
- Phó chủ tịch Dương, vừa nghe nói anh đã về, tôi liền chạy lên báo cáo.
- Vào trong hãy nói.
Vẻ mặt Dương Phàm làm Võ Cương cảm thấy khác thường. Nói như thế nào nhỉ? Tự tin hơn, lạnh nhạt hơn, trầm ổn hơn.
Báo cáo của Võ Cương rất chi tiết, quá trình ở từng xã, đầu tư tài chính vào từng xã, thái độ của lãnh đạo các xã. Tất cả mọi chuyện được kể lại một cách cụ thể.
- Còn khoảng nửa tháng nữa cơ sở trồng dược liệu có thể đi vào giai đoạn chính thức. Từ hợp đồng của tập đoàn Vĩnh Thái có thể thấy, mỗi một mẫu hàng năm có thể thu được ba ngàn. Hợp đồng tiêu thụ dưa lê cũng đã được bàn bạc xong, bước tiếp theo chính là quá trình ký kết với bà con nông dân. Ủy ban huyện đứng ra đảm bảo, tất cả chắc sẽ được tiến hành thuận lợi.
Võ Cương báo cáo gần một tiếng mới xong. Lúc này cầm lấy chén trà, rót cho mình và Dương Phàm.
Dương Phàm cười hài lòng:
- Chánh văn phòng Võ, anh kiên trì thêm nửa tháng, tôi bây giờ không thể không có anh.
Võ Cương cười nói:
- Tôi biết. Bây giờ sáng tôi đến phòng làm việc một chút, sau đó lập tức xuống xã.