Dương Phàm một lần nữa không có ý kiến phản đối, lần này tất cả thường ủy như muốn chết ngất, cảm thấy hội nghị thường ủy hôm nay có chút quỷ dị. Đây coi như là dấu hiệu báo trước cho cuộc nội chiến với thế lực cũ, nhưng thực sự không hiểu rõ mánh khóe, không biết Dương Phàm sao lại nghĩ thế, tự nhiên nhảy vào trong đó.
Sau khi hội nghị kết thúc, xác định trách nhiệm của Dương Phàm. Hắn về phòng làm việc, cầm điện thoại thì bên trong truyền đến giọng nói gấp gáp của Tô Diệu Nga:
- Phó bí thư Dương, trong hội nghị hôm nay tôi cảm thấy có chút không bình thường.
Dương Phàm cười cười thản nhiên:
- Không có gì không bình thường cả, hai vấn đề này đều do tôi đưa ra, sau đó được hội nghị thường ủy thảo luận thông qua, cho nên để làm tốt hai công việc này, tôi đâu thể đứng ngoài nhìn.
Lý do này của Dương Phàm khá xác đáng, Tô Diệu Nga nghe xong vẫn nói với vẻ lo lắng:
- Tôi lo lắng công việc sau này lúc tiến hành sẽ gặp cản trở rất lớn.
Tô Diệu Nga không nói rõ, anh làm vất vả nhưng chỗ tốt đều bị người bên trên thu lấy. Nhưng lời nhắc nhở này Dương Phàm vẫn nghe ra, trong lòng có chút cảm kích. Dương Phàm cười nói:
- Cục diện Vĩ Huyền đang trong thời kỳ vi diệu, phải làm rất nhiều việc, tôi không có thời gian và tinh lực suy nghĩ được mất.
Tô Diệu Nga ở đầu bên kia điện thoại thật lâu không nói gì:
- Phó bí thư Dương, vấn đề công việc, tôi vẫn có thái độ kia.
Tô Diệu Nga tắt máy, ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc. Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hạ Tiểu Bình đang cười cười đi vào. Lâm Đốn biết ý đứng dậy rót nước cho hai người, đóng cửa lại, đi ra ngoài.
- Phó bí thư Dương, hội nghị hôm nay tôi rất khiếp sợ.
Hồng Thành Cương cười cười, nhìn Dương Phàm đầy ẩn ý.
Dương Phàm mời Hạ Tiểu Bình một điều thuốc, châm cho mình một điếu, lúc này mới cười nói:
- Thực ra không có gì phải khiếp sợ cả. Chuyện này do tôi đưa ra, tôi phải cáng đáng. Công việc đắc tội với người, không một ai muốn làm. Tôi còn trẻ, ít có điều e ngại. Ha ha, Mạnh Tử có câu: Trên đời ngoài ta, đâu cần ngại ai.
Thấy Dương Phàm mỉm cười, hơn nữa giọng nói đầy hào khí, Hạ Tiểu Bình thầm than trong lòng, từ một ý nghĩa nào đó, công việc này phải do hắn chủ trì. Hồng Thành Cương lại không làm như vậy.
Hạ Tiểu Bình thầm nghĩ như vậy, thản nhiên cười cười, đứng lên nói:
- Nói như vậy, tôi cũng không còn gì để nói, về làm thôi.
Lúc đi đến cửa, Hạ Tiểu Bình đứng lại nói:
- Đúng, về việc thu hút sinh viên đại học, cậu phải tận dụng thời gian, bây giờ đúng là thời kỳ các sinh viên tốt nghiệp đại học đi tìm việc.
Chuyện này thời gian gần đây Dương Phàm suy nghĩ rất nhiều. Lúc đưa Hạ Tiểu Bình ra cửa liền nói:
- Tôi có ý này lên trung tâm giao lưu nhân tài trên tỉnh, chiêu sinh ngay ở hiện trường.
Hạ Tiểu Bình dừng một chút, cười nói:
- Không thành vấn đề, chuyện này mau làm bản báo cáo, sau khi để mấy thường ủy thông qua, sẽ đề xuất trong hội nghị thường ủy.
Việc mua khách sạn Vân Lĩnh rốt cuộc đã ký hợp đồng chính thức. Lúc ký hợp đồng Hạ Tiểu Bình cũng có mặt, Lưu Thiết ra mặt ký hợp đồng, khách sạn Vân Lĩnh coi như được tư nhân hóa. Sau đó Hiểu Vân dẫn một đoàn các cô gái đến khách sạn ở, bắt đầu công việc chỉnh đốn khách sạn.
Trên thực tế các trang thiết bị khách sạn Vân Lĩnh không nghiêm trọng như Hiểu Vân nói, chỉ phải bỏ ra vài trăm ngàn là có thể khai trương lại. Tuyển nhân viên và tập huấn, Hiểu Vân vẫn nhân nhượng, nhận lại hai mươi người làm trước đây, các nhân viên chủ yếu vẫn được giữ lại, hầu như không có biến hóa. Một tuần sau khách sạn Vân Lĩnh một lần nữa được khai trương. Nguồn:
Trong thời gian này, hoạt động bán đấu giá xe công của ủy ban và huyện ủy đã được tiến hành, hai bên có tổng cộng mười năm chiếc xe được tiến hành bán đấu giá. Huyện ủy đưa ra quy định mới vì dùng xe công, đưa ra các tiêu chuẩn nghiêm khắc hạn chế sử dụng xe công, quyết định sau khi hết giờ làm không được sử dụng xe công. Hồng Thành Cương là tấm gương điển hình, không biết kiếm được chiếc xe đạp từ đâu, cứ hết giờ làm là cưỡi xe chạy quanh.
Buổi bán đấu giá xe ủy ban coi như khá hút khách, tất cả xe được bán ra cũng thu được một món tiền không nhỏ. Xe Pasate của Dương Phàm cũng bị bán đấu giá, bây giờ đổi sang xe Santana. Thay đổi này Dương Phàm không để ý, thực ra Dương Phàm muốn đi xe xịn đâu thiếu cơ hội.
Hành động bán đấu giá xe công của Vĩ Huyền khiến cho truyền thông trên thị chú ý, đài truyền hình và nhật báo đều tới, sau một phen tuyên truyền, tên tuổi huyện Vĩ Huyền lại nổi như cồn. Khi đài truyền hình phát phóng sự liên quan đến hành động lần này của huyện Vĩ Huyền, chẳng qua rất nhiều người không thấy Dương Phàm đâu cả. Chuyện ra mặt như thế này, Dương Phàm lấy lý do bận công tác, từ chối. Dương Phàm vẫn luôn cho rằng gần đây mình đã quá nổi tiếng.
Tối đó Dương Phàm đang chuẩn bị cho việc lừa gạt sinh viên đại học mới tốt nghiệp thì Trầm Minh gọi điện tới, vừa mở miệng đã nói:
- Dương Phàm, Vĩ Huyền lại được khen ngợi.
Nổi tiếng có hai khả năng, một là tiếng tốt, hai là tiếng xấu. Từ trong giọng của Trầm Minh, có lẽ là vế trước.
Dương Phàm điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói:
- Trầm thúc sao nói như vậy?
Trầm Minh cười cười:
- Sáng nay có hội nghị thường ủy trên tỉnh, chế độ lãnh đạo cán bộ hỏi trách của Vĩ Huyền đã được đưa ra thảo luận. Bí thư tỉnh ủy Chúc đã khen ngợi bộ máy mới của Vĩ Huyền. Nói Vĩ Huyền một lần nữa đi trước cả tỉnh.
Dương Phàm quan tâm chính là chuyện này ai nói ra trong hội nghị thường ủy, cho nên cười nói:
- Chuyện này là vị lãnh đạo nào nhắc trước?
Trầm Minh cười nói:
- Bí thư Chúc đưa ra trước. Chuyện này là do thị ủy Uyển Lăng báo lên. Thực ra bí thư Chúc vẫn lo lắng chuyện này, chỉ là không ngờ Vĩ Huyền lại đi trước. Hôm qua sau khi kết thúc hội nghị, bí thư Chúc lén nói với chú là cháu xuống Vĩ Huyền làm rất tốt. Tỉnh ủy quyết định thí điểm ở Vĩ Huyền. Sau khi thành công bước đầu sẽ nhân rộng ra toàn tỉnh. Ngoài ra cháu cũng mau lên trên tỉnh đi, báo cáo về thí điểm mô hình nông lâm nghiệp mới ở Vĩ Huyền mà sở lâm nghiệp làm đã được tỉnh ủy phê duyệt. Cụ thể cháu lên đây, chúng ta bàn lại.
Dập máy, Dương Phàm có chút ngẩn ngơ, vừa thành thí điểm của thị, lập tức lại thành thí điểm của tỉnh. Nói thật, Dương Phàm cảm thấy trong này có mấy phần may mắn. Thực ra bất cứ chuyện gì mới đều có nguy hiểm. Dương Phàm đưa ra hai vấn đề đó, mặc dù các tỉnh khác đã làm, nhưng đúng là vẫn có khả năng nguy hiểm.
Bây giờ trên tỉnh ủy ủng hộ, như vậy lực cản trước mặt sẽ giảm đi nhiều. Nghĩ đến tâm tư của đám Hồng Thành Cương trong hội nghị thường ủy hôm nay, Dương Phàm thầm đắc ý trong lòng. May mắn hình như luôn làm bạn với người dám đứng ra gánh chịu. Trước khi giải quyết một chuyện khó khăn, Dương Phàm vẫn luôn suy nghĩ một phen. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, tâm trạng của mình lúc đầu chính là làm được chuyện gì đó đúng đắn, làm cho bộ mặt của Vĩ Huyền có thể thay đổi rõ ràng.
Dương Phàm sau khi bình tĩnh lại liền kéo ghế ra hành lang ngồi hút thuốc, nhìn những ngọn đèn phía xa xa, hắn thầm đánh giá mình lại một lần nữa. Từ khi tiến vào vòng xoáy này, tất cả coi như thuận lợi, ngoại trừ có người giúp đỡ, tính cách của mình có tác dụng quyết định. Dương Phàm hiểu rõ mình bị ảnh hưởng với tư tưởng của Nho gia, từ nhỏ đã được học Nho gia nên luôn ghi nhớ trong lòng.
Có lẽ bởi vì tác dụng của tư tưởng này nên khi Dương Phàm phải chọn lựa cũng không có nhiều băn khoăn. Từ lúc làm quan đến giờ, mặc dù cũng đã làm không ít chuyện xấu xa, nhưng mục đích vẫn là làm lợi cho nhân dân, vẫn đi theo hướng này. Phương hướng này vẫn phải tiếp tục đi. Nghĩ đến đây, Dương Phàm đột nhiên có cảm giác được giải thoát. Chẳng có gì phải lo nghĩ, cho dù va chạm đầu rơi máu chảy, cũng lắm không làm quan là được chứ gì.
Cười cười, Dương Phàm đứng lên, trên miệng nở ra nụ cười đắc ý, thầm nói: "Mình kiếm được không ít, cho dù không làm quan, sau này cũng không phải lo lắng cơm áo"
Không khí buổi sáng rất tốt, Dương Phàm dậy từ khá sớm đang từ từ chạy bộ trong thành. Ngồi mãi, bụng bắt đầu to lên, Dương Phàm muốn diệt mối nguy hiểm này từ trong nôi.
Chạy nửa tiếng, một mùi khó ngửi tiến vào mũi, trong không khí tươi mát buổi sáng, mùi này rất khó chịu. Không ít người đi đường khi đi qua đây đều đeo khẩu trang, chạy thật nhanh về trước.
Dương Phàm bịt mũi miệng, cố gắng chịu đựng mùi thối, đi đến đó.....
- Phó bí thư Dương, đây là đội trưởng Tần phụ trách vệ sinh khu vực này. Tình hình cụ thể chị ta hiểu rõ nhất.
Đường Gia Sơn cung kính giới thiệu. Dương Phàm bắt tay đội trưởng Tần:
- Chào chị, tôi là Dương Phàm.
Lần đầu tiên được bắt tay lãnh đạo cấp bậc như Dương Phàm, đội trưởng Tần rất khẩn trương, dùng sức lau lau tay lên quần, lúc này mới bắt tay Dương Phàm, lắp bắp nói:
- Chào phó bí thư Dương.
Dương Phàm cười cười nói:
- Đừng khẩn trương, ngồi xuống nói chuyện.
Trong nháy mắt khi bắt tay, Dương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được tay của đội trưởng Tần đầy chai, đây là dấu vết nhiều năm làm việc vất vả.
Có lẽ sự thân thiện của Dương Phàm đã có hôm qua, đội trưởng Tần ngồi xuống, hơi bất an một chút cũng dần tốt hơn, nói cũng lưu loát hơn. Bãi rác đó được hình thành là có nguyên nhân. Nguyên nhân của chuyện này đó là một đống nhà của người dân, đây là các nhà mà người nông dân xây lên. Khi nội thành phát triển, dân cư tăng lên làm cho nơi này trước đó vốn là ruộng đã được dựng lên rất nhiều nhà cửa.
Bộ máy tiền nhiệm khi tiến hành mở rộng nội thành không xác định rõ vấn đề vệ sinh nơi đây. Càng hay chính là nơi này là giao điểm của mấy đội vệ sinh. Người của phòng vệ sinh môi trường bình thường chỉ quét dọn đường phố, các đồ bỏ đi trong các tiểu khu phải đưa đến bãi rác công, sau đó mới có thể xử lý. Bãi rác đó, trước đây là một con mương, người dân gần đó vì tiện lợi nên không ngừng vứt rác vào đó, dần dần hình thành một con mương rác dài hơn mười mét. Bởi vì không có ai quản, nên bây giờ đã là mấy năm rồi.
Dân cư địa phương quả thật nhiều lần đã phản ứng tình huống này. Nhưng bởi vì không xác định rõ trách nhiệm, phòng vệ sinh môi trường cũng không việc gì chủ động mua việc vào mình, bãi rác đó cứ tiếp tục tồn tại. Mấy năm qua người dân mua đất làm nhà ở đó ngày càng tăng, bên chính quyền không có một kế hoạch, chương trình cụ thể gì. Cơ quan hành chính quản lý nơi đó vẫn là tổ dân phố trước đây. Tổ dân phố địa phương chỉ để ý bán đất lấy tiền, sao đi quản chuyện này?
Giải thích một phen, Dương Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ, khó trách nhà ở đó thoạt nhìn lại lộn xộn, giống như không được quy hoạch. Hiện tượng này đương nhiên không thể để tiếp tục, nếu không xử lý sẽ là một phiền phức rất lớn.
Dương Phàm rút sổ ra cẩn thận ghi chép chuyện này, suy nghĩ một chút:
- Tình huống các đồng chí nói, tôi đã ghi lại, sẽ báo lên các ngành liên qua, đưa ra một ý kiến xử lý. Chuyện này coi như không phải do phòng vệ sinh môi trường các đồng chí, nhưng các đồng chí cũng có trách nhiệm nhất định. Bãi rác đó cần phải được xử lý.
Đường Gia Sơn vừa nghe Dương Phàm nói như vậy, mặt mày nhăn nhó, oán giận nói:
- Phó bí thư Dương, ngài không biết phòng vệ sinh môi trường của chúng tôi vốn không được coi trọng, thiết bị cũ kỹ, xe rất thiếu. Ngài nhìn xe đỗ trong sân xem, đều là các xe đã từ mấy chục năm trước.
Đường Gia Sơn nói như vậy, Dương Phàm mới có chút ấn tượng, hình như xe mà trưởng phòng Đường đi cũng không có gì đặc biệt, là một chiếc xe Santana kiểu cổ.
Dương Phàm suy nghĩ một chút:
- Khó khăn của các đồng chí, làm báo cáo báo lên cấp trên đi. Tài chính trong huyện mặc dù khó khăn, nhưng việc này có liên quan đến lợi ích của quần chúng, tôi sẽ báo cáo với các lãnh đạo liên quan của ủy ban, đề nghị cải thiện thiết bị của phòng. Nhưng các đồng chí cũng phải đưa ra phương án giải quyết. Đương nhiên, nếu muốn giải quyết về căn bản của vấn đề, một mình phòng các đồng chí không thể làm được.
Giọng nói và thái độ của Dương Phàm khá thân thiện, Đường Gia Sơn vội vàng cảm ơn nói:
- Cảm ơn phó bí thư Dương đã hiểu và ủng hộ. Có thái độ này của ngài, chúng tôi tin tưởng sẽ làm tốt công việc.
Dương Phàm đứng dậy cáo từ, trước khi ra khỏi cửa còn dừng lại nói một câu:
- Phòng tốt nhất vẫn nên đưa ra một thông báo, lập một trạm thu gom rác tạm thời ở gần đó. Cứ như vậy, công việc sau này cũng chủ động hơn.
Ra khỏi đây, đầu tiên Dương Phàm nghĩ đến là phó chủ tịch Biện Vĩ Cường quản lý mảnh này. Cơ sở trồng dược liệu đã đi vào quỹ đạo, Biện Vĩ Cường đã chính thức lên ủy ban nhận chức. Chẳng qua chuyện này Dương Phàm không định trực tiếp tìm hắn, mà trước tiên tìm Hạ Tiểu Bình, thông qua Hạ Tiểu Bình nói cho Biện Vĩ Cường.
Sau chuyện Dư Phượng Hà, quan hệ giữa Biện Vĩ Cường và Dương Phàm càng gần hơn nữa. Nhưng Biện Vĩ Cường dù sao cũng là do Hạ Tiểu Bình đề bạt, cần phải chú ý chuyện này.
Về ủy ban, Dương Phàm trực tiếp tìm Hạ Tiểu Bình, gõ cửa phòng. Hồng Thành Cương có chút kỳ quái. Một buổi sáng hiếm khi không phải họp, đang định xử lý một chút chuyện, kết quả Dương Phàm đã tìm đến cửa.
- Phó bí thư Dương, có chuyện gì muốn bàn bạc sao?
Hạ Tiểu Bình cười khách khí, hai người sau cuộc nói chuyện khi hội nghị thường ủy kết thúc, quan hệ lại gần hơn chút, nói chuyện cũng tùy ý hơn.
Sau khi ngồi xuống, Dương Phàm cười cười kể chuyện buổi sáng ra, cũng nhắc đến khó khăn của phòng vệ sinh môi trường. Hạ Tiểu Bình nghe thấy thế vẻ mặt trở nên ngưng trọng, không khỏi thở dài nói:
- Chuyện này ở ngay dưới mắt chúng ta, coi như là ủy ban thất trách.
Dương Phàm cười cười nói:
- Chủ tịch Hạ nói quá rồi. Bộ máy mới sau khi nhận chức có rất nhiều chuyện phải xử lý, mọi người đều bận bịu, chuyện này hình thành có nguyên nhân rất phức tạp. Muốn giải quyết không chỉ có riêng dọn bãi rác đó, còn dính dáng đến quy hoạch nội thành... Tôi cảm thấy vừa chuyển bãi rác đó đi, còn phải xử lý từ gốc rễ vấn đề.
Hạ Tiểu Bình suy nghĩ một chút:
- Chuyện này tôi sẽ cùng các ngành liên quan xử lý một chút, nhanh chóng đưa ra phương án. Chuyện quan hệ đến lợi ích thiết thực của quần chúng nhân dân, chúng tôi nhất định cần phải làm thật nhanh, nếu không quần chúng sẽ chửi bới.
Nói xong chuyện phòng vệ sinh môi trường, Dương Phàm nói sang chuyện khác:
- Trên sở lâm nghiệp truyền đến tin tức, quyết định thí điểm mô hình nông lâm nghiệp Vĩ Huyền thành thí điểm của tỉnh. Tôi có một suy nghĩ, do ủy ban chủ trì thành lập một công ty, lấy hình thức ủy ban và nhân dân cùng đầu tư. Từ căn bản sẽ hoàn thiện việc tiêu thụ sản phẩm, giải quyết nỗi lo lắng của nông dân. Lúc này chúng ta đã tiêu thụ được dưa lê, sau này sẽ còn nhiều sản phẩm khác. Vĩ Huyền nhiều núi ít đồng bằng, hình Hồ Thạc]cảnh sát này quả thực là không được.
Hạ Tiểu Bình vừa nghe thấy thế, lập tức tỉnh táo, cười nói:
- Có phải là cậu lại tìm được tiền? Tài chính hỗ trợ thí điểm có phải là nhiều hơn không?
- Cụ thể bây giờ còn chưa thể xác định. Chẳng qua giám đốc sở Trầm của sở lâm nghiệp đã tỏ vẻ một chút. Chức vụ của giám đốc Trầm gần đây rất có thể được điều động. Cho nên ý của giám đốc Trầm chính là bảo huyện lên tỉnh, xác định chuyện này cho xong, như vậy giám đốc Trầm đi cũng an tâm.
Hạ Tiểu Bình hiểu rõ ý của Trầm Minh. Hạng mục này một khi có tài chính hỗ trợ, sau này làm sẽ không lo lắng đến nguồn tài chính. Ít nhất trong thời gian ngắn, huyện sẽ không phải lo lắng về vấn đề tài chính của hạng mục này.
Trầm Minh trước khi điều đi không quên tặng cho Vĩ Huyền một món quà lớn. Điều này cho thấy lời đồn không giả, quan hệ giữa Trầm Minh và Dương Phàm đúng là không bình thường. Nghĩ đến lúc trước, Trầm Minh lúc trước có liên quan đến một việc, nhưng cuối cùng trên tỉnh lại điều chuyển ngang hàng. Từ điểm này có thể thấy Trầm Minh tương lai sẽ ngồi lên vị trí quan trọng trong tỉnh. Khó trách Trầm Ninh có thể xuống Vĩ Huyền làm trưởng công an huyện, có thể thấy được trên thị rất kiêng kỵ Trầm Minh ở bên trên. Phát hiện mình nghĩ hơi xa, Hạ Tiểu Bình vội vàng thu hồi suy nghĩ, cười nói với Dương Phàm:
- Chuyện này đúng là phải nhanh. Mai đồng chí đi một chuyến, tranh thủ mời giám đốc Trầm xuống thị sát một chút.
Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ Hạ Tiểu Bình cũng không phải là kẻ chỉ biết cắm đầu vào làm việc, gật đầu cười nói:
- Mai tôi sẽ lên tỉnh, mặt khác bảo Võ Cương mau kéo một tiểu tổ, ngày kia cũng đến tỉnh. Tôi muốn chính thức chuẩn bị tuyển chọn sinh viên đã tốt nghiệp về Vĩ Huyền chúng ta.
Hạ Tiểu Bình vội vàng gật đầu:
- Ý tưởng này rất tốt, chuyện do cậu chủ trì, làm sẽ thuận tiện hơn. Mai cậu cứ đi trước, các chuyện khác tôi sẽ sắp xếp.
Ra khỏi phòng làm việc của Hạ Tiểu Bình, Dương Phàm có thể cảm nhận được Hạ Tiểu Bình là một chủ tịch hết lòng vì công việc, không phải là loại cán bộ chỉ chăm chăm lên chức. Điểm này từ số lần Hạ Tiểu Bình lên thị là có thể thấy. Khác hẳn với Hồng Thành Cương, gần như mỗi tuần đều chạy lên thị.
Về phòng làm việc, Lâm Đốn lại cười nói:
- Phó bí thư Dương, vừa nãy huyện ủy gọi điện tới, hỏi anh bao giờ thì chuyển.
Dương Phàm nghe thấy thế liền đoán được ý của Hồng Thành Cương, trong lòng hắn có chút không thoải mái. Nhưng ngoài mặt không lộ ra, dù sao đây là trình tự bình thường.
- Như vậy thì ngày mai đi, vừa lúc tôi muốn lên tỉnh một chuyến, anh ở lại xem việc chuyển. Sau đó phối hợp với đồng chí Võ Cương, cùng lên tỉnh.
Dặn dò một lát, Dương Phàm bận rộn cả ngày, cuối cùng xem như đã xử lý được các việc gấp trên đầu mình. Lúc này mới nhìn đồng hồ, sắp hết giờ làm.
Dương Phàm suy nghĩ một chút vẫn gọi điện cho Hồng Thành Cương, báo cáo chuyện ngày mai. Hồng Thành Cương rất ủng hộ việc này. Hắn cũng đã từng làm chủ tịch huyện, biết chỗ khó khăn của ủy ban Vĩ Huyền. Dập máy, Hồng Thành Cương lại đôn đốc văn phòng, làm báo cáo vấn đề tiết kiệm của cả huyện ủy và ủy ban, mai sẽ lên thị báo cáo cho Lý Thụ Đường.
Trong tỉnh muốn lấy Vĩ Huyền thành thí điểm của chế độ kia, Dương Phàm không nói ra, chuyện này tạm thời để lại, chờ trên tỉnh có công văn xuống, miễn cho mình bị người nói
Trước khi hết giờ, Đường Gia Sơn gọi điện tới báo cáo:
- Phó bí thư Dương, phó chủ tịch Biện đã tự mình đến phòng vệ sinh môi trường. Chủ tịch Hạ cũng gọi điện xuống tỏ ý đã bảo phòng tài chính huyện phát cho phòng vệ sinh môi trường năm trăm ngàn, mua các thiết bị phục vụ công việc. Vấn đề mà ngài nói, chúng tôi đã đưa ra một phương pháp giải quyết, ngày mai sẽ nộp cho phó chủ tịch Biện.
Chuyện đã được giải quyết, Dương Phàm rất cao hứng, nhìn thấy đã hết giờ làm, hắn khen Đường Gia Sơn hai câu, dập máy, dọn đồ, đi về.
Về đến nhà khách, Dương Phàm suy nghĩ một chút liền bảo Tiểu Vương về, để xe lại, quyết định đêm chạy đến Vu Thành ở, mai đi tỉnh.
Xe chạy trên đường, Dương Phàm đã có quyết định, sau này chỉ cần không bận, cuối tuần sẽ đến Vu Thành. Dương Phàm cũng không thể nói rõ quyết định này là tại sao, nhưng hắn cảm thấy làm như vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Xe đến biệt thự của Chúc Vũ Hàm, giống như mọi lần, Chúc Vũ Hàm như một người vợ đứng chờ ở cổng, chờ Dương Phàm đi tới. Dương Phàm mỗi lần nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều cảm thấy rất thoải mái, yên bình.
Qua một đêm, Dương Phàm lại lái xe đến tỉnh thành, nửa đường đột nhiên nhận được điện của Trương Tư Tề.
- Bại hoại, sao gần đây anh không gọi cho em?
Dương Phàm sửng sốt:
- Sao thế? Không phải thường xuyên nói chuyện trên mạng sao?
Trương Tư Tề có chút bất mãn:
- Không thèm nói với anh, chẳng biết quan tâm gì đến người ta, không có việc gì cũng không biết gọi điện cho người ta.
Dương Phàm.....