Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 174: người anh họ hiến thân cho giải trí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đầu Dương Phàm hoàn toàn không có khái niệm làm tóc. Đối với Dương Phàm, hai chữ

"cắt tóc" là hoàn toàn bình thường.

Cùng Trương Tư Tề đi vào một trung tâm thiết kế tóc, Dương Phàm mơ hồ có chút bất an sờ ví, vẻ mặt đau khổ nói với Trương Tư Tề:

- Anh cũng không mang nhiều tiền mặt đi đâu.

Trương Tư Tề cười hì hì nói:

- Không có việc gì, có thể thanh toán bằng thẻ được mà.

Dương Phàm có cảm giác tỉnh ngộ. Xem ra, hôm nay cô gái nhìn có vẻ dịu dàng, thùy mị này định xin mình tí huyết đây.

Dương Phàm nghiêm khắc tuân thủ lời nói lúc đầu, cắt tóc, gội đầu, cạo mặt, sau đó ngồi bên cạnh chờ Trương Tư Tề. Vốn tưởng rằng chỉ khoảng hai giờ là nhiều, nhưng không ngờ hơn bốn giờ vẫn chưa xong. Tất cả các tài liệu đem tới đều đã được Dương Phàm xử lý xong hết, không có việc gì bèn ra ngoài đi dạo một vòng trở về. Nhân viên tạo mẫu tóc vẫn quấn lấy Trương Tư Tề, thỉnh thoảng hai người lại nhỏ giọng nói mấy câu với nhau, sau đó cười cười, rồi lại quay đầu nhìn Dương Phàm đang có vẻ cực kỳ nhàm chán.

Nếu nhân viên tạo mẫu tóc kia là nam thì Dương Phàm chắc chắn là buồn bực tới hộc máu. Cũng may, nhân viên tạo mẫu tóc đó lại là nữ, hơn nữa hình thức cũng không tệ, khi nhàm chán còn có thể ngắm mỹ nữ hoặc nhìn các nữ nhân viên khác trong trung tâm này làm việc, mà đa số bọn họ đều có hình thức không tệ.

Nữ nhân viên tạo mẫu tóc tiến hành cắt, ép, sấy… cho Trương Tư Tề. Nói thật, dường như tóc chỉ được là thẳng ra nhưng thoạt nhìn Trương Tư Tề dường như hoàn toàn thay đổi, biến thành một nữ sinh trung học. Mái tóc dài đen làm người ta nhìn vào có cảm giác mềm mại như một mảnh tơ lụa.

- Thế nào, xinh chứ?

Trương Tư Tề có lẽ rất hài lòng với kết quả này, kéo Dương Phàm khẽ hỏi.

Dương Phàm có chút thành khẩn nói:

- Xinh, nhưng thời gian chờ lâu quá. Về sau đánh chết anh cũng không tới đây, chịu tội một lần hôm nay là đủ rồi. Chẳng lẽ em không thấy mệt sao? Làm hơn bốn giờ đồng hồ.

Trương Tư Tề khẽ chu môi nói:

- Anh không phải phụ nữ, không thể hiểu được. Tính tiền đi nào.

Dương Phàm cảm thấy tính tiền mới là trọng điểm của hôm nay đối với Trương Tư Tề, không phải Trương Tư Tề không đủ tiền để trả mà do ai trả tiền mới là vấn đề.

Quả nhiên, khi nữ nhân viên cầm tờ biên lai tới, Dương Phàm nhìn thấy mà trong lòng kinh ngạc, hai người tiêu hết hơn tệ. Nữ nhân viên còn cười nói:

- Giảm giá % cho hai người, chỉ cần trả tệ là được rồi.

Nghe cô ta nói nhẹ nhàng như vậy, Dương Phàm thầm than trong lòng. Một tháng tiền lương không đủ cho một lần làm tóc. Hắn nhìn nữ nhân viên làm tóc với vẻ sát khí đằng đằng, vô cùng bi phẫn lấy ví ra, lưu luyến không rời đưa thẻ thanh toán cho cô ta.

"Mình hận các trung tâm làm tóc!" Khi đi ra cửa, Dương Phàm nghĩ thầm.

Trương Tư Tề thì có vẻ rất khoái trá, khi về đến nhà, cô hâm nóng những đồ ăn còn thừa từ trưa để dùng làm bữa tối.

- Từng này cơm mà đủ ăn sao?

Dương Phàm vẻ mặt cực kỳ hoài nghi nhìn chút cơm trong nồi, trong đó không đủ hai bát nhỏ.

Trương Tư Tề cầm một quả táo nói:

- Em đang giảm béo, đó là cho anh ăn.

Dương Phàm đánh giá dáng người Trương Tư Tề một chút, không khỏi oan ức nói:

- Như thế này mà còn muốn giảm béo à? Em còn muốn phụ nữ khác sống nữa hay không vậy?

Trương Tư Tề lườm Dương Phàm một cái nói:

- Anh thì biết gì? Phải giữ gìn vóc dáng cho tốt. Em còn phải tập thể dục hàng tuần, hàng tháng còn phải đi bơi nữa cơ.

Dương Phàm nhớ tới một câu nói "Vì sắc đẹp, phụ nữ có thể chịu đựng được bất cứ sức ép nào đối với bản thân" Người nói ra những lời này thật sự là rất tài tình, cực kỳ hiểu tâm tính phụ nữ.

Dương Phàm đang đói bụng, lập tức ăn như hổ, như sói, nuốt sạch cả cơm canh lẫn thức ăn, lúc này mới xem như lửng dạ. Hắn đang chuẩn bị đi rửa bát đũa thì Trương Tư Tề đã tới, đoạt lấy nói:

- Đàn ông chui vào phòng bếp làm gì? Để em làm.

Châm một điếu thuốc, nhìn Trương Tư Tề như bướm vờn hoa đi lại trong phòng, tâm trạng của Dương Phàm tốt lên rất nhiều, nhất là nhìn thấy mái tóc dài mượt mà kia, nỗi đau lòng của hắn cũng giảm bớt đi đáng kể.

Rất nhanh, Trương Tư Tề thay một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, xoay một vòng trước mặt Dương Phàm hỏi:

- Thế nào? Đẹp chứ?

Dương Phàm rất muốn nói: "Không phải đẹp, mà là cực kỳ đẹp, câu hồn người ta!", nhưng lại nghĩ tới tệ, liền nói trái với lương tâm mình:

- Cũng được, thông qua.

Kỳ thật, lúc này nói Trương Tư Tề cực kỳ xinh đẹp cũng không hề quá chút nào.

Vừa nghe vậy, Trương Tư Tề lập tức nói:

- Vậy để em đi thay bộ khác.

Dương Phàm lúc này mới nổi tâm tư ích kỷ, cảm thấy làn da trắng nõn mịn màng của Trương Tư Tề chỉ có thể dành cho mình xem mà thôi nên mới gọi Trương Tư Tề lại nói:

- Mặc bình thường một chút, đừng quá thoáng nha.

- Em mua hai bộ y phục dạ hội này mất hơn ngàn tệ, anh bảo em không mặc à?

Trương Tư Tề nói giọng hơi bất mãn.

Dương Phàm tỏ vẻ không thể chống cự nổi nói:

- Nếu muốn khoe hàng thì cứ về nhà mặc cho mình anh xem là được. Lộ hết cả vai, đùi, người khác nhìn vào anh cũng thấy khó chịu, dù có tiền cũng không thể ăn mặc kiểu đó được.

Trương Tư Tề không thể tin nổi nhìn Dương Phàm, ngẫm nghĩ một chút lập tức đắc ý cười cười nói:

- Em biết rồi, người khác nhìn em làm anh ghen phải không, không được chống chế.

Nói xong, cô vô cùng cao hứng trở về thay quần áo.

Dương Phàm muốn giải thích mấy câu, nhưng lại phát hiện thực sự không biết nói gì.

Đổi sang một chiếc áo phông và quần bò, Trương Tư Tề đi ra, giang hai cánh tay xoay một vòng, nói:

- Giờ ngon rồi chứ?

Dương Phàm nhìn lướt qua nói:

- Được rồi, xuất phát đi.

Đến khi lên xe, lúc này Dương Phàm mới nhớ ra hỏi:

- Em mang anh đi dự tiệc gì vậy?

Trương Tư Tề giảo hoạt mỉm cười nói:

- Tới nơi rồi anh sẽ biết.

Cách ăn mặc của Dương Phàm và Trương Tư Tề nhìn giống như một đôi tình nhân sinh viên. Khi hai người hiện ra trước cửa hội sở, nhân viên lễ tân còn hơi sửng sốt. Đôi nam nữ này quả thật có cảm giác giống như Kim Đồng Ngọc Nữ.

Khi đi vào đại sảnh, Dương Phàm cảm thấy mắt hoa cả lên, bởi vì ở đây có quá nhiều oanh oanh yến yến đủ loại màu sắc, ăn mặc đủ loại hình thức. Dương Phàm cảm thấy mình có lẽ hơi làm khó cho Trương Tư Tề, không ngờ lại bắt cô ăn mặc chẳng giống ai như vậy.

Tuy nhiên, đã đến đây rồi thì không hối hận, hai người nhìn nhau cười, chậm rãi đi vào.

Vừa đi chưa được vài bước, một người đàn ông mặc âu phục mạnh mẽ hiện ra trước mặt hai người.

- Hai vị là nghệ sĩ của công ty nào vậy?

Hai người dừng lại, Dương Phàm nhìn người vừa đột nhiên chặn mình lại, thấy y hai mắt mê đắm, nhìn vào những chỗ hở của Trương Tư Tề, còn nhìn chằm chằm vào ngực nàng mấy lần. Dương Phàm khó chịu kéo Trương Tư Tề ra phía sau, không vui nói:

- Anh nhìn lầm rồi, chúng tôi không phải diễn viên.

Lời nói của Dương Phàm cũng hơi cay nghiệt, hàm ý miệt thị mãnh liệt. Nói thật, Dương Phàm cũng không mấy hảo cảm đối với giới nghệ sĩ, chỉ cảm thấy đó là những kẻ giả dối, cơ bản không hề đứng đắn, bề ngoài thì tử tế nhưng sau lưng thì vô số các vụ bê bối, thỉnh thoảng lại đánh nhau với phóng viên… thu hút ánh mắt của công chúng.

Nói thật, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống, Dương Phàm không thích giới nghệ sĩ nhưng cũng không kỳ thị. Tuy nhiên, kẻ trước mặt vừa đi tới đã hỏi hai người là nghệ nhân của công ty nào, điều này chẳng phải là xem thường người ta sao? Tưởng rằng họ giống mấy diễn viên sao?

Kẻ đối diện bị câu trả lời đầy mùi thuốc súng của Dương Phàm khiến ngẩn ngơ, sửng sốt một lúc. Tuy nhiên y phản ứng rất nhanh, liền lộ ra khuôn mặt tươi cười nói:

- Không phải giới diễn viên sao? Vậy thì tốt quá. Tôi là Dương Vĩ, tổng giám đốc công ty nghệ thuật giải trí Hoa Mỹ, muốn mời hai vị tới công ty của tôi làm diễn viên. Công ty chúng tôi hiện nay đang chuẩn bị triển khai một bộ phim mới, cũng chưa tìm được nam nữ diễn viên chính, vừa rồi thấy hai vị, cảm thây hai người là thích hợp nhất.

Dương Phàm còn chưa nói gì, Trương Tư Tề đã từ phía sau tiến lên, lạnh lùng nói:

- Mắt mù à?

Dương Vĩ bị mắng, sắc mặt liền biến đối, không khỏi trầm giọng nói:

- Các người cũng đừng xấu hổ nữa. Công ty Hoa Mỹ của chúng tôi đã tới đây hôm nay, có ai mà không muốn có cơ hội được lên màn ảnh chứ?

Lời nói này liền khiến Dương Phàm phát hỏa, có thể là cộng với nguyên nhân tên Dương Vĩ này luôn nhìn chằm chằm vào ngực Trương Tư Tề. Dương Phàm chỉ thẳng vào mặt y nói:

- Tôi khuyên anh một câu, lập tức biến khỏi trước mặt chúng tôi.

Lúc này mấy mỹ nữ nghe thấy Dương Phàm nói lớn tiếng, đều đi tới. Một cô ả cười lấy lòng với Dương Vĩ:

- Tổng giám đốc Dương, ngài đừng nóng giận, việc gì phải bực mình vì loại nhà quê này cơ chứ?

Dương Phàm chẳng thèm đánh đàn bà, nếu không đã động tay từ lâu rồi. Tuy nhiên Trương Tư Tề lại không hề khách khí, vừa lúc một nhân viên phục vụ bưng chén đĩa đi ngang qua, Trương Tư Tề không hề nghĩ ngợi, cầm lấy một chén rượu vang đỏ, hất thẳng vào mặt cô ả kia.

- Mày, mày, chúng mày… oa!

Cô ả kia bật khóc, quay đầu bỏ chạy. Đám phụ nữ đứng xem đều tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa, nhìn cô ả kia chạy trốn rồi lại nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này bằng đôi mắt có chút kính nể.

Lúc này, vị tổng giám đốc Dương Vĩ không thể nhịn được nữa, chỉ vào Dương Phàm hỏi:

- Chúng mày vào đây bằng cách nào?

Lần này tới lượt Dương Phàm cầm lấy một ly rượu vang đỏ trên khay của nhân viên phục vụ bên cạnh, hất thẳng vào mặt Dương Vĩ, cười lạnh nói:

- Tôi đã cảnh cáo anh, biến ngay lập tức.

- Chúng mày chờ đấy!

Dương Vĩ lấy khăn tay ra lau mặt, cay độc nói, sau đó quay đầu sang nhìn đám phụ nữ đang đứng quanh xem náo nhiệt, mắng:

- Nhìn cái gì? Chỉ là cave với lưu manh chứ có gì mà nhìn.

Nói xong hùng hùng hổ hổ xoay người bỏ đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn xung quanh.

Dương Phàm bốc lửa, lao thẳng tới, đạp một phát vào mông tên khốn đó khiến y ngã sấp xuống, sau đó còn tặng thêm mấy đá. Trương Tư Tề vừa thấy Dương Phàm động thủ liền cầm một chai rượu không ở bên cạnh, chạy thẳng tới, nện một phát vào đầu Dương Vĩ khiến y hôn mê ngay lập tức. Trương Tư Tề thấy chai rượu không bị nứt vỡ gì cả liền cười nói:

- Chắc lắm!

Nói xong, Trương Tư Tề còn bước tới dẫm đạp cho y thêm mấy phát, vừa đạp vừa nói:

- Dám mắng tao à, cái mõm thối này.

Dương Phàm thực sự không ngờ cô bé này lại bạo lực như vậy, vội vàng bước tới giữ chặt lấy cô nói:

- Đừng đánh, đánh nữa là phạm pháp đấy.

Lúc này, mấy tên bảo vệ chạy tới, đỡ Dương Vĩ dậy, lập tức một trưởng nhóm bảo vệ đi tới cười khổ nói với Dương Phàm:

- Quý ngài và quý cô xin hãy đi đi.

Nói xong, viên trưởng nhóm bảo vệ hạ giọng nói:

- Hai vị, đây là tiệc rượu của công ty giải trí Hoa Mỹ, ông chủ của họ có bối cảnh lớn lắm đó.

Trương Tư Tề khinh thường cười cười nói:

- Cảm tạ hảo ý của anh! Anh đi đi, chúng tôi không cần anh lo.

Trưởng nhóm bảo vệ thấy hai người này không hề có vẻ gì là sợ hãi, xác định rằng hai người này lai lịch không nhỏ, tự nhiên cũng không dám nhiều chuyện, gật gật đầu nói giọng cầu xin:

- Ngàn vạn lần đừng gây rối nữa, chúng tôi sẽ rất khó xử.

Dương Phàm thản nhiên cười nói:

- Bọn họ không gây sự thì sẽ không có việc gì.

Một cảnh tượng rất kỳ quái xuất hiện: đôi nam nữ vừa đánh người này dường như đến tiệu rượu này để đi dạo vậy, cứ đi đến đâu, mọi người đều tránh né như thể rắn rết.

Đi dạo một vòng, trừ một ít mỹ nữ, Dương Phàm cảm thấy chẳng có thu hoạch gì. Hắn không rõ tại sao Trương Tư Tề lại kéo mình tới đây liền hơi không vui hỏi Trương Tư Tề:

- Em đến chỗ chết tiệt này làm gì? Ở đây có gì hay ho cơ chứ?

Trương Tư Tề ngượng ngùng thè lưỡi, thấp giọng cười nói:

- Chúng ta đến hơi sớm, chờ lát nữa anh sẽ biết.

Đang nói thì có người hô:

- Ông chủ Trần đến.

Một đám mỹ nữ lập tức vọt tới phía cửa, xếp hàng hai bên, dáng vẻ chào đón.

Dương Phàm và Trương Tư Tề quay đầu nhìn, căn bản là không thể nhìn được ai đang vào. Tuye nhiên đã nghe thấy có người cười lạnh, lớn tiếng nói:

- Ai lớn gian như vậy, dám đánh người của tôi?

Lời này vừa ra, xung quanh lập tức im lặng, vội vàng xếp thành hai hàng để người kia đi ra. Trương Tư Tề cười lạnh nói:

- Là Dương Phàm và tôi đánh đó, anh muốn làm gì tôi nào?

Người đến là một nam giới khoảng hơn , mặc toàn hàng hiệu, tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex vàng óng, nhìn thấy Dương Phàm và Trương Tư Tề đang đứng đó cười lạnh, y trầm mặt xuống, quay đầu lại hô to:

- Dương Vĩ, Mễ Mễ, hai người lại đây.

Cô ả bị hắt rượu lúc trước hiện ra bên người nam nhân kia, kéo tay y, tức giận nói:

- Xương Khoa, chính là bọn họ bắt nạt em. Bộ lễ phục dạ hội người ta mua hơn tệ cũng bị làm bẩn mất rồi.

Nói xong, cô ta còn chỉ vào vết bẩn trên người nói:

- Anh xem này!

Tổng giám đốc Dương Vĩ cũng ôm đầu đi tới, thấy Dương Phàm và Trương Tư Tề đứng đó, hung tợn nói:

- Ông chủ, chính là chúng nó đánh em.

Người vừa tới đương nhiên là Trần Xương Khoa, anh họ của Dương Phàm. Y cười ha hả đi đến trước mặt Dương Phàm và Trương Tư Tề, hạ giọng hỏi:

- Hai người vì sao đánh bọn họ?

Dương Phàm cười cười nói:

- Hắn nói năng thô bỉ, so sánh chúng ta với diễn viên thì không nói, cuối cùng còn dám nói chúng ta là lưu manh và cave, anh nói có nên đánh hay không?

- Còn con kia nữa, nói chúng tôi là nhà quê!

Trương Tư Tề bổ sung.

Trần Xương Khoa nghe xong không khỏi ngạc nhiên, lập tức cười to, chậm rãi trở lại trước mặt Mễ Mễ và Dương Vĩ, khuôn mặt tươi cười hỏi:

- Hai người có biết bọn họ là ai không?

Hai người lắc đầu, Trần Xương Khoa cười tủm tỉm nói:

- Không biết? Không biết mà các người dám dính vào họ? Không biết mà dám mở mồm chửi?

Trần Xương Khoa nói xong, vẻ mặt dần lạnh đi, chỉ vào mũi Mễ Mễ nói:

- Cô mắng họ là nhà quê, vậy cô có biết chuỗi ngọc trên cổ em dâu tôi đủ cho cô bán mông cả đời đó.

Bốp một tiếng, Trần Xương Khoa tát liên tiếp hai cái trên mặt Mễ Mễ. Mễ Mễ thấy vẻ mặt dữ tợn của y, thậm chí còn không dám khóc, chỉ có thể ôm mặt quay người đi. Trần Xương Khoa lại đi tới trước mặt Dương Vĩ, nhìn bộ dạng của gã, không kìm nổi lại bật cười:

- Ha ha, bị thương cũng khá nặng nhỉ. Chú cũng giỏi đấy, dám mắng em trai và em dâu tôi là lưu manh và cave, tôi thật sự bội phục dũng khí của chú. Thế này đi, nhìn dũng khí của chú khá đáng khen, đi ra cửa, tự tát mình hai mươi cái. Ăn bớt một cái thì tôi sẽ tháo một bộ phận trên người chú ra.

Dương Vĩ liên tục nói:

- Dạ, dạ em làm ngay.

Trần Xương Khoa còn thêm một câu:

- Làm việc nhanh lên một chút, phóng viên mà tôi mời sắp tới rồi đó.

Xử lý xong mọi việc, Trần Xương Khoa mới chậm rãi đi tới trước mặt Dương Phàm và Trương Tư Tề, hạ giọng cười nói:

- Người anh em, em dâu, thấy xử lý đã thỏa đáng chưa?

Trương Tư Tề hừ một tiếng nói:

- Thủ hạ của anh kiểu gì vậy?

Trần Xương Khoa thấy Dương Phàm thủy chung giữ vẻ mặt lãnh đạm, không khỏi hơi hơi cười khổ nói:

- Hai người đừng giận, bộ dạng của hai người thế này, tôi muốn nhờ hai người giúp đỡ cũng ngượng không dám mở miệng.

Dương Phàm thản nhiên cười cười nói:

- Em có thể giúp gì được anh? Em chỉ là một thằng nhà quê.

Trần Xương Khoa nghe xong cười ha ha nói:

- Người anh em đúng là quá khách khí, xuống đây lấy cảnh chính là huyện Vĩ Huyền của chú, ở đó có rất nhiều kiến trúc thời Thanh, Minh. Có nhiều chuyện anh phải nhờ chú là quan chức hỗ trợ đó.

Trương Tư Tề ở bên cạnh cười cười, tiến lên đá Trần Xương Khoa một phát nói:

- Người của anh thật đáng ghét, giống như ruồi bọ vậy, thế mà còn không biết xấu hổ.

Trần Xương Khoa không dám trốn, trúng một đá, chỉ cười khổ nói:

- Cô em à, em tha cho anh đi. Anh còn nhớ là mượn anh trai em hơn một trăm binh sĩ để diễn mà.

Trương Tư Tề vừa thấy Trần Xương Khoa không ngừng nháy mắt với mình, có chút không vui quay người nói:

- Cái này tôi kệ, anh cứ đi tìm anh trai tôi.

Nói xong, cô khẽ nói với Dương Phàm:

- Hai người nói chuyện, em đi rửa tay.

Trương Tư Tề xoay người đi thật nhanh. Trần Xương Khoa nhìn theo cô, miệng chậc chậc:

- Em chinh phục cô bé này thế nào vậy? Ở thủ đô, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cô nàng này đều phải đau đầu.

Dương Phàm không tiếp lời. Ánh mắt Trần Xương Khoa hiện lên một tia chua xót, lại gần hạ giọng hỏi:

- Đã ngủ chưa?

Dương Phàm nhìn nụ cười dâm đãng của người này, trong lòng không khỏi có cảm giác không nói nên lời. Có lẽ do máu mủ tình thâm nên mặc dù Dương Phàm rất không có hảo cảm với Trần Xương Khoa nhưng nhìn bộ dáng tùy ý khi nói chuyện của y đối với mình, Dương Phàm vẫn cảm thấy rất gần gũi.

- Ngủ nhưng không làm. Sợ sau này có chuyện, cô ấy lại nắm lấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Dương Phàm không ngờ lại đưa ra đáp án như vậy.

Trần Xương Khoa hơi sửng sốt, bật cười nói:

- Người anh em, chú không chuyên nghiệp tí nào cả. Cô bé này cực kỳ bảo thủ, nếu chú đã làm rồi, vậy thì trước khi kết hôn, cô ta còn ngoan hơn cả mèo ấy chứ. Anh nói cho chú nghe, phụ nữ đều vậy cả, khi chưa có giấy đăng ký kết hôn thì cơ bản đều cực kỳ dịu dàng, ngoan ngoãn. Nhưng sau khi chính thức thì chân tướng mới lộ ra. Anh là người từng trải, có kinh nghiệm, nghe anh đi. Đừng kết hôn sớm quá, sập bẫy đó. Anh sẽ không kết hôn làm gì cả.

Thằng cha này nói vậy khiến Dương Phàm trợn mắt há hốc mồm, không tìm nổi câu nào để phản bác, đành phải lái sang chuyện khác:

- Anh tuyển nữ nhân viên kiểu gì vậy?

Trần Xương Khoa cười lạnh nói:

- Anh mà phải tìm sao? Chỉ cần phát ra thông báo tuyển nữ diễn viên là như ruồi bọ ngửi thấy mùi, bu lại ngay lập tức. Chú thích ai cứ nói một tiếng, siêu sao quốc tế thì anh không dám cam đoan chứ minh tinh bình thường, chú thích ngủ với ai, anh cho cô ta ở suốt đêm với chú.

Dương Phàm bất chợt cảm thấy trong lòng chua xót, thấy những cô gái đó quả là ngu ngốc, ít nhiều cũng có chút thông cảm nói:

- Các cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì.

Trần Xương Khoa không khỏi cười lạnh nói:

- Không dễ dàng? Con mẹ nó, ai mà chẳng không dễ dàng chứ. Mấy con bé đó muốn nổi danh, muốn phát tài, muốn hoành tráng, chúng nó có gì làm vốn? Không phải là thân thể nhũn nhẽo đó sao? Trong số mấy con bé mà em thấy chói lọi trên TV, trên sân khấu, trông ngây thơ như ngọc nữ nhưng trước khi lên diễn, có đứa nào không ngủ với đạo diễn, với bầu sô, thậm chí ngay cả với đám thợ âm thanh ánh sáng, sợ rằng chúng nó cũng phải ngủ, nếu không lúc lên diễn lại bị chúng nó làm trò.

Dương Phàm bất giác buồn bực thở dài:

- Thực tế chẳng khác gì tiểu thuyết.

Trần Xương Khoa cười cười, vỗ vỗ bả vai Dương Phàm nói:

- Không nói chuyện này nữa, nói chuyện Vĩ Huyền đi. Anh bố trí cho chú một nữ minh tinh đã nổi danh trong nước, kỹ thuật thổi kèn bậc nhất. Anh nói thật với chú, nhìn vẻ mặt thuần khiết của cô ta, nhìn cô ta mở cái miệng nhỏ nhắn, cúi người quỳ xuống trước mặt chú…

Dương Phàm khoát tay nói:

- Dừng ngay, anh đừng hại tôi. Tôi là đảng viên đó.

Trần Xương Khoa nghe xong không khỏi bĩu môi nói:

- Không nói thì thôi. Đúng rồi, gần đây chị chú về nước, tìm hai anh em chúng ta, cũng có nói tới chú.

Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, hỏi:

- Nói gì tới em?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio