Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 183: cố tình tìm phiền phức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người nói chuyện một lúc, Dương Phàm từ trong lời của Tề Quốc Viễn, đoán được ý của tên này không nhỏ. Sau khi nói mấy câu, Tề Quốc Viễn nhỏ giọng nói:

- Quy mô cải tạo cựu thành lần này không nhỏ. Đất ủy ban mặc dù không quá đắt, nhưng nếu sử dụng tốt sẽ lãi rất lớn.

Vấn đề kinh doanh của Tề Quốc Viễn, Dương Phàm không muốn xen vào, cho nên không có nói theo hắn, chỉ cười nói:

- Lão Tề làm ăn lớn, có cơ hội đương nhiên là muốn làm. Con người của tôi không tham, thuận tiện giúp bạn bè hai miếng đất là được.

Tề Quốc Viễn đúng là có ý kéo Dương Phàm xuống nước. Mắt hắn như kẻ trộm, hắn thấy được tiền đồ sau này của Dương Phàm rất lớn, cho nên muốn đầu tư từ trước. Thái độ rụt rè của Dương Phàm, Tề Quốc Viễn cũng không để ý. Người trong quan trường, có ai là không như vậy chứ? Có ai mà không có tay trong tay ngoài? Từ từ kéo xuống nước là được.

Tề Quốc Viễn nghe Dương Phàm nói có một đoàn làm phim đến Vĩ Huyền quay, Tề Quốc Viễn không khỏi suy nghĩ rồi nói:

- Đúng, đây là biện pháp hay. Anh giới thiệu giúp tôi chút được không. Tôi bỏ tiền mời mấy nữ diễn viên đến tiếp khách, rất có thể diện đấy.

Tên này chỗ nào cũng nhúng tay vào, điều này làm Dương Phàm có chút cảnh giác, thầm nói sau này giữ khoảng cách nhất định là tốt nhất. Loại người này nếu cấu kết với Trần Xương Khoa, có trời mới biết sẽ làm ra chuyện gì. Có suy nghĩ này, Dương Phàm càng thêm cẩn thận.

- Xem đã, chuyện này tôi không dám đảm bảo.

Dương Phàm nói như vậy, Tề Quốc Viễn gật đầu tỏ vẻ hiểu:

- Anh không phải người trong làng giải trí, quả thật khó mà nói. Thực ra chuyện này cũng không khó làm, tôi cũng quen biết mấy người liên quan. Tôi sẽ nghĩ biện pháp. Dùng tiền là có thể giải quyết được chuyện mà, đến lúc đó cho anh một em nhé?

Dương Phàm thật ra không nghĩ dến thằng nhãi này định lấy nữ minh tinh để kéo mình xuống nước, không khỏi mỉm cười:

- Tôi thì thôi, anh nếu kiếm dược Sophie Ma Suonong, tôi còn có chút hứng thú.

Tề Quốc Viễn trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Người nước ngoài sao? Gái phương tây lỗ chân lông đến to, da rất thô, hơn hai mươi là không thể nào nhìn được, trên người còn có mùi của , toàn dùng nước hoa để che đi.

Dương Phàm giơ tay lên đầu, cười nói:

- Được rồi, đổi đề tài khác đi. Hai người kia đi rồi à?

Tề Quốc Viễn nhìn lên lầu, đưa tay ra dấu, nói:

- Đi cái rắm, uống rượu xong được gái Nhật Bản , vui đến độ quên mẹ hết.

Nói đến đây, Tề Quốc Viễn không khỏi nhìn Dương Phàm, cười nói:

- Em bé kia được chứ? Đó là tôi chuyên môn chuẩn bị cho anh. Đang là lưu học sinh ở Trung Quốc, đứng đắn, nghiêm chỉnh.

Dương Phàm đang uống nước chút nữa thì sặc, ho khan liên tục, một lúc sau mới đỡ. Hắn cười mắng:

- Anh rốt cuộc làm thế nào mà mua được? Sao giống như buôn người vậy?

Tề Quốc Viễn mỉm cười nói:

- Tôi làm ăn rất tạp nham, mấy năm trước có chút kiêu căng, không tin tà. Ở Trung Quốc nếu muốn phát tài, cách nhanh nhất đó là làm ăn với chính quyền. Đường có rất nhiều, hôm nay coi như đã hiểu.

Tề Quốc Viễn nói nửa thật nửa giả, Dương Phàm không dám tin.

Nhìn đồng hồ, Dương Phàm cảm thấy cần phải đi về, liền đứng dậy chào, về khách sạn. Tề Quốc Viễn đưa ra cửa, một bảo vệ đưa chìa khóa xe cho Dương Phàm. Đưa mắt nhìn xe Dương Phàm biến mất, Tề Quốc Viễn thở dài một tiếng.

Tên Dương Phàm này mặc dù không ra vẻ ta đây, cũng đã đồng ý giúp, nhưng vẫn luôn giữa khoảng cách nhất định, không cho đến quá gần. Hai người trên lầu bây giờ đã là huynh đệ tốt. Muốn đối phó Dương Phàm, Tề Quốc Viễn có chút khó khăn, nuối tiếc.

Về khách sạn, lên thẳng phòng , đến nơi ấn chuông cửa. Một lúc sau cửa mở ra, lộ ra vẻ mặt sợ hãi của Tần Hinh. Cô gái này không ngờ mặc đồ ngủ đi ra.

Dương Phàm không để ý nhiều đến nàng, đi vào ngồi xuống ghế, cầm cốc nước mà Tần Hinh rót cho:

- Ông chủ Trần của em đâu?

Tần Hinh hình như vẫn khẩn trương, cúi đầu đợi Dương Phàm ngồi xuống, lúc này mới giật mình ngẩng đầu lên, nói:

- Ồ, bọn họ đến phòng khác, phòng này lưu lại cho em và anh...

Lời nói này coi như đã ám chỉ rõ ràng cho Dương Phàm. Dương Phàm liếc nhìn Tần Hinh một cái. Áo ngủ ngắn tay và cổ rộng lộ ra một khoảng ngực trắng nõn, quả thực rất hấp dẫn. Chẳng qua Dương Phàm không có tâm tư này, chỉ cười nói:

- Em đi thay quần áo đi, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Tần Hinh sửng sốt một chút, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu rồi đi vào phòng trong, chỉ lát sau truyền ra tiếng hát vui mừng. Không lâu sau Tần Hinh mặc áo T-shirt màu trắng, váy ngắn đi ra. Tần Hinh mặc dù như thế này trông giống như một nữ sinh, vô cùng thuần khiết. Dương Phàm không biết sao lại nghĩ đến câu nói kia của Trần Xương Khoa.

- Em hát nghe rất hay.

Còn có chút thời gian, Dương Phàm chẳng biết làm gì, đành chỉ vào ghế đối diện, ra hiệu cho Tần Hinh ngồi xuống. Vẻ tươi cười trên mặt Tần Hinh có ít nhiều là giả vớ, sau khi ngồi xuống mới rụt rè nói:

- Em hát không hay lắm.

Đàn ông trên thế giới này có rất nhiều loại với sở thích khác nhau, không biết chừng có kẻ thích xé quần áo phụ nữ.

- Thật sự hát rất hay, khiêm tốn quá không tốt.

Dương Phàm cảm thấy chẳng thú vị gì, cô bé này quá khẩn trương.

Tần Hinh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:

- Trước kia thực ra em cũng mơ mộng được đi hát, sau khi đến mấy công ty âm nhạc, bọn họ đều đưa ra điều kiện quá đáng, em sẽ không đi nữa. Ông chủ cũng có ý bảo em đi biểu diễn, nhưng chuyện này vẫn chưa được quyết định.

Dương Phàm thấy Tần Hinh dần dần thả lỏng, lúc này mới có hứng thú nói chuyện, cười nói:

- Em vừa hát bài gì?

- Bài hát chủ đề trong bộ phim, đạo diễn nói em hát được, muốn cho em hát ca khúc này.

Tần Hinh ngẩng đầu lên, lộ ra một tia chờ đợi. Ánh mắt này làm chút hảo cảm của Dương Phàm với Tần Hinh, trong nháy mắt biến mất sạch.

Cuối cùng nàng vẫn có tư tưởng chuẩn bị khi tham gia làng giải trí. Thuần khiết hơn nữa khi rơi vào trong bùn, đi ra cũng thành đen. Trong nháy mắt Dương Phàm không còn hứng thú nói chuyện này nữa, chỉ cảm thấy Tần Hinh có chút đáng thương. Vì điểm này nên Dương Phàm nói:

- Chuyện này anh sẽ nói với ông chủ em.

Tần Hinh lập tức nhìn Dương Phàm với vẻ kích động. Dương Phàm lúc này đã đứng dậy, mở rèm cửa sổ lên, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nói:

- Không còn sớm nữa, em mau đi báo với ông chủ, nói tối anh mời cơm.

Tần Hinh ồ một tiếng, gật đầu ra ngoài. Trong nháy mắt khi đóng cửa, thấy xung quanh không có ai, nàng kích động vung nắm đấm lên. Dương Phàm không biết sau khi mình đi, Trần Xương Khoa nói với Tần Hinh. Hầu hạ Dương Phàm cho tốt, vai diễn chính và người hát ca khúc chủ đề chính là nàng. Dương Phàm chỉ cần có chút không hài lòng, vậy thu dọn hành lý cút ngay. Cô không muốn lên, nhưng có đầy người muốn thay vị trí của co.

Với tâm trạng kích động, trong mắt Tần Hinh lộ ra một tia mất mát. Dương Phàm mặc dù đã đồng ý nói giúp mình, cũng không tỏ vẻ gì không hài lòng với mình, nhưng vẫn không có hành động đó. Trong làng giải trí, chuyện này sớm muộn cũng diễn ra. Cùng với việc cho một lão già chiếm được trinh trắng của mình, tốt hơn hết là dành cho Dương Phàm, vừa trẻ tuổi đẹp trai, mà hình như cũng có bối cảnh.

Các cô gái trẻ tuổi hầu hết đều thích anh chàng đẹp trai, Tần Hinh có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường. Nàng khẩn trương là vì không có kinh nghiệm mà thôi, nhưng có chút ý nghĩ đang tác quái trong đầu.

Không đến năm phút sau, Trần Xương Khoa cười ha hả đi tới, nhìn Dương Phàm liền cười nói:

- Người anh em, chú thật giỏi, chú xe đẹp không đi, lại đi con xe Santana cũ kỹ.

Dương Phàm mặt mày nhăn nhó nói:

- Đừng hại tôi, tôi không muốn bị người tố cáo.

Trần Xương Khoa cười nói:

- Chú cứ nói thế, việc quái gì phải ngại. Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao?

Dương Phàm cười nói:

- Cán bộ quốc gia được cấp xe công, việc gì phải ra vẻ để chịu tội?

Trần Xương Khoa gật đầu nói:

- Trong cuộc sống đúng là có đạo lý đó, nhưng trong công việc vẫn phải lấy thanh danh chứ.

Tần Hinh đi theo Trần Xương Khoa vào, nghe thấy hai người nói chuyện, không khỏi nhìn Dương Phàm với ánh mắt dò hỏi. Trần Xương Khoa coi như hiểu rõ suy nghĩ của nàng, cười cười, quay đầu lại nói:

- Lão Tứ nhà anh, kẻ duy nhất trong chốn quan trường, hai mươi ba tuổi, phó bí thư huyện Vĩ Huyền.

Tần Hinh biết bối cảnh của Trần Xương Khoa, cũng là một công ty giải trí lớn ở Bắc Kinh. Bây giờ nghe nói Dương Phàm trên thực tế là người Trần gia, lại nghe nói là quan to, mắt không khỏi sáng hẳn lên.

Dương Phàm không có ý khoe khoang, thản nhiên nói:

- Tìm chỗ nào đó cùng ăn cơm một bữa, đừng quá nhiều người.

Trần Xương Khoa gật đầu nói:

- Chú mời khách, người bình thường đâu có tư cách đó. Hai chúng ta cùng với em nữ thư ký và Tần Hinh. Chú thấy thế nào?

Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vừa nói liền rút điện thoại gọi cho Lưu Thiết, nói rõ tình hình. Lưu Thiết nghe ra Dương Phàm rất coi trọng việc này, liền gật đầu nói:

- Trích Tiên Cư đi, nơi đó khá vắng vẻ, tao để lại riêng tầng ba.

Lúc ra ngoài, Tần Hinh mặc quần áo đặc biệt, đội mũi, đeo kính, vội vàng lên chiếc xe cà tàng của Dương Phàm, ngồi ở vị trí cạnh tay lái, nàng tò mò hỏi:

- Sao anh lại đi xe cũ thế này? Em định tích chút tiền, mua xe BMWs. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dương Phàm không nói chuyện này, sau khi khởi động xe, ra khỏi bãi đỗ mới thản nhiên nói:

- Anh không phải người có tiền.

Tần Hinh coi như biết ý, thấy vẻ mặt Dương Phàm không đúng, trên đường đi không dám chủ động nói chuyện.

Bữa cơm rất đơn giản, đồ ăn khá đơn giản, đều là những món ở địa phương. Bởi vì có hai cô gái nên không khí khá được, quá trình không cần nhắc đến. Thấy bữa ăn coi như xong, Dương Phàm là người đầu tiên đứng dậy, nói:

- Bây giờ không còn sớm, mai tôi còn có chuyện phải xử lý, về trước. Dù sao các người cũng đến huyện Vĩ Huyền, có chuyện gì đến lúc đó nói.

Dương Phàm không để ý đến nữ minh tinh xinh đẹp, vội vàng trở về. Điều này làm Trần Xương Khoa thất vọng, Tần Hinh cũng thất vọng. Phụ nữ phức tạp như vậy đó, trước khi có quyết định thì khẩn trương muốn chết. Bây giờ Dương Phàm rời đi, trong lòng lại mất mát.

Trần Xương Khoa gật đầu, không giữ lại. Tính cách của Dương Phàm, hắn hiểu rõ. Dương Phàm đã quyết định chuyện gì, không bao giờ thay đổi.

Dương Phàm đi rồi, còn lại ba người ngồi đây. Em nữ thư ký cười nói:

- Ông chủ, người em của anh thật đẹp trai, em nhìn cũng động tâm.

Trần Xương Khoa không hề ghen, thản nhiên nói:

- Nó chưa chắc đã nhìn trúng em đâu. Các em cũng đừng tưởng mình xinh đẹp. Anh nói cho các em biết, so với mẹ của Dương Phàm, cũng là dì của anh, các em đúng là phải cảm thấy tự ti.

Lời này đúng là quá đả kích người. Hai cô gái dù như thế nào cũng không thể tin một người phụ nữ mấy chục tuổi có thể đẹp được đến mức nào?

Trần Xương Khoa hình như biết suy nghĩ trong lòng các nàng, nói thêm một câu:

- Không phục hả?

Vừa nói liền đứng dậy ra vẻ cần về.

Về đến Vĩ Huyền, Dương Phàm lại vùi đầu vào công việc. Thời gian này Hiểu Vân biết Dương Phàm rất mệt nên không quấn lấy hắn. Người mang đồ ăn lên cho hắn hàng ngày chính là Tiểu Diệp. Canh thập toàn đại bổ một ngày uống một bát, chẳng qua lượng thì ít hơn trước nhiều. Dương Phàm sau này mới biết hôm đó có phản ứng mãnh liệt là vì Hiểu Vân tăng liều lượng lên gấp ba.

Chẳng qua uống cái này vào, đúng là rất dễ chịu, ngồi cả ngày mà không đau lưng. Làm đến tận đêm, cuối cùng xem xong báo cáo về quy hoạch du lịch huyện. Nhớ đến lời Trần Xương Khoa nói, trong lòng Dương Phàm có chút do dự. Chẳng qua Dương Phàm là người không tin tà, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định làm. Quyết định tìm cơ hội lên tỉnh, bảo người của đài truyền hình tỉnh tuyên truyền một chút, chủ yếu là tuyên truyền xã Thỏ Lĩnh.

Lại nói, các lãnh đạo xã Thỏ Lĩnh như Dư Phượng Hà đã chuẩn bị rất chu đáo, các món ăn đặc sản được liệt kê ra một danh sách, còn đưa ra việc săn thỏ trong núi. Dương Phàm cảm thấy cái khác không nói, chỉ riêng vấn đề nay đã có thể hấp dẫn không ít người đến.

Sáng hôm sau, Dương Phàm hỏi Lâm Đốn xem hôm nay có cuộc họp nào không, sau đó mới xuống xã Thỏ Lĩnh. Trên trán Dư Phượng Hà bây giờ coi như dã dán chữ "Dương". Vì vậy chuyện Dương Phàm giao cho tự nhiên cố gắng mà làm. Dư Phượng Hà và chủ tịch xã cùng Dương Phàm đi đến chùa Thúy Phù, trên đường đi các hạng mục tu sửa đang được tiến hành, thi thoảng còn phải đi vòng qua.

Đi đến chùa Thúy Phù, thấy không sửa chữa về kiến trúc trong chùa, mà chỉ xây lại tường bao. Dương Phàm quay đầu lại nhìn Dư Phượng Hà, chờ cô ta có lời giải thích.

Dư Phượng Hà ngầm hiểu, đi lên nói:

- Công trình cải tạo này, bên phòng Du lịch và Viện bảo tàng không biết tại sao lại nghe thấy. Bọn họ gọi điện tới, ý là muốn có kỹ thuật chuyên môn, cần một khoản tiền.

Dương Phàm nghe xong lập tức hiểu rõ. Mấy phòng ban này chắc nghèo đến điên rồi. Có chút cơ hội liền thò tay ra xin xỏ? Ngoài miệng lại nói là bảo vệ di tích.

- Ha ha, bọn họ muốn bảo vệ di tích, nhưng sao lại làm cho chùa Thúy Phù xuống cấp lâu như vậy, không thấy bọn họ để ý gì đến? Tường sắp đổ mà không bỏ tiền ra tu sửa. Chúng ta muốn cải tạo, bọn họ lại đòi tiền. Nực cười.

Dương Phàm cười lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi tức giận, thầm nói đám người đáng chết này, không gõ bọn chúng, bọn chúng không biết thế nào là lợi hại.

Chủ tịch xã Giang Sơn lúc này mới cười nói:

- Phó bí thư Dương, thực ra cũng không thể trách bọn họ. Quốc gia đã có quy định rõ ràng, bọn họ cũng chỉ theo pháp luật mà làm việc, không thể cho bên dưới làm loạn. Nếu như muốn làm, đương nhiên phải có ý một chút. Tôi đã tính qua, tiền cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng năm mươi ngàn, cho bọn họ là được.

Dương Phàm cười hắc hắc nói:

- Chủ tịch Giang, anh cũng hào phóng nhỉ, một chút bỏ ra năm mươi ngàn vậy mà không chớp mắt.

Chủ tịch xã Giang Sơn bị nói thế không khỏi xấu hổ, thầm nói sao vừa rồi ngu ngốc phát biểu như vậy. Dương Phàm đang thầm nghĩ chắc là có quan hệ với người này.

Dư Phượng Hà thấy Dương Phàm bóp họng Giang Sơn, liền bỏ đá xuống giếng, lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy, Viện bảo tàng đòi năm mươi ngàn đã là không đúng. Nhưng bên phòng Du lịch còn đòi một trăm ngàn, cũng cấp cho bọn họ hết sao?

Dương Phàm không khỏi nhíu mày nói:

- Phòng Du lịch làm sao? Cái gì mà một trăm ngàn?

Dư Phượng Hà bất mãn nói:

- Còn có thể vì sao chứ? Đòi tiền mà, nói là tiền phí xây dựng danh thắng mới, nói đủ thứ nào là thẩm tra... cuối cùng mở miệng đòi một trăm ngàn. Phó bí thư Dương tìm được có năm trăm ngàn, bọn họ đưa tay ra đòi, còn được mấy đồng chứ?

Dương Phàm lạnh nhạt nói:

- Các ngành liên quan trên huyện có ý kiến gì không?

Dư Phượng Hà cười khổ nói:

- Bọn họ có thể có ý kiến gì chứ, tất cả đều giả câm giả điếc, nói đây là chuyện của phòng Du lịch, không liên quan đến bọn họ. Bọn họ không việc gì phải ra mặt.

Dương Phàm đang rất tức giận, Dư Phượng Hà còn nói thêm:

- Hôm qua còn có một phóng viên xuống, ăn uống một bữa rồi đòi ba ngàn, nói sẽ tuyên truyền cho chúng tôi. Lúc đó tôi không có ở trong xã, chủ tịch Giang thay mặt tiếp đón.

Dương Phàm biến sắc, mặt đen như đáy nồi, nhìn Giang Sơn, lạnh lùng nói:

- Ba ngàn đó, đồng chí đưa cho phóng viên?

Giang Sơn cúi đầu, vẻ oán độc trong mắt chỉ có thể chiếu vào mặt đất, một lúc mới ngẩng đầu lên, lắp bắp nói:

- Tôi thấy tiền không nhiều, tôi lại có quyền đó, cho nên định thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, liền quyết định cho phóng viên đó, đỡ bị họ viết loạn, quấy rối mình. Phóng viên đó còn nói trong khoảng thời gian ngắn sẽ đưa ra một bài viết về vùng đất con người xã Thỏ Lĩnh.

- Viết cái rắm.

Dương Phàm không nhịn được chửi bậy một câu, chỉ vào mũi Giang Sơn, nói:

- Anh có đầu óc không thế? Bình thường cũng không đọc báo sao? Đám người đó đều là chết tiệt, viết bài giúp người chỉ là vì tiền. Hắn có phải là còn đưa ra tờ giấy xin tài trợ?

Giang Sơn giơ một ngón tay lên, nhỏ giọng nói:

- Đúng, mười ngàn. Tôi không có quyền ký tên, cho nên không đồng ý. Bọn họ nói mấy hôm nữa sẽ đến.

Dương Phàm tức giận đến độ cả người run lên, chỉ vào Giang Sơn, lắc đầu nói:

- Bỏ đi, chuyện này anh đừng nhúng tay vào. Ba nghìn đó, anh bù lại cho tôi. Sau này tất cả tiền dùng cho phát triển du lịch của xã, nếu Dư Phượng Hà không ký tên, không một ai được động vào một đồng.

Dương Phàm tức giận, lập tức về huyện. Trưa thì bảo Lâm Đốn đi mua bánh mì, ngồi trong xe ăn bánh, uống nước cho qua bữa. Về đến huyện thì đã đến giờ làm việc buổi chiều. Dương Phàm đang muốn gây phiền phức liền bảo Tiểu Vương lái xe đến phòng Du lịch, đỗ cách cửa phòng năm mươi mét, xuống xe một mình từ từ đi về phía phòng Du lịch.

Phòng Du lịch rất yên ắng, đi vào không thấy một ai. Dương Phàm đi tới, không một phòng làm việc nào có người. Lên tầng hai thì nghe thấy tiếng cười đùa lớn, Dương Phàm đi tới một phòng ở giữa tầng, thấy mấy người đang nói chuyện phiếm.

Dương Phàm gõ cửa, người bên trong không thèm để ý. Dương Phàm lại dùng sức gõ thêm mấy cái, người bên trong vẫn không để ý. Dương Phàm cười cười âm hiểm, giơ chân lên đá mạnh vào cửa, rầm một tiếng, lần này mọi người bên trong đều ngây ra.

Dương Phàm nhìn đám người bên trong đang trợn mắt há mồm, cúi đầu nhìn cánh cửa thấy vẫn chưa hỏng, chất lựng cửa cũng được, chỉ lưu lại một dấu chân. Dương Phàm vỗ vỗ tay, cười nói:

- Náo nhiệt nhỉ, mọi người đang nói gì mà chăm chú như vậy?

Lúc này một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa mặc quần áo, ngáp dài một cái:

- Chuyện gì thế này? Không cho người khác ngủ trưa hay sao?

Dương Phàm quay đầu lại, cười cười với hắn, sau đó quay đầu nhìn vào trong phòng.

Người bên trong lúc này mới có phản ứng, thấy Dương Phàm chỉ có một mình. Một thằng ranh trẻ tuổi đi lên, chỉ vào mũi Dương Phàm nói:

- Con mẹ mày, mày làm gì thế? Muốn đánh nhau à?

Dương Phàm vung tay lên, túm lấy ngón tay nó bẻ gập lại. Thằng này kêu thảm một tiếng, đau đớn ngồi sụp xuống. Lúc này người đàn ông ở hành lang đã tỉnh lại, vội vàng chạy đến trước mặt Dương Phàm, cười cười lấy lòng.

- Phó bí thư Dương, sao ngài lại đến đây?

Sau khi chào Dương Phàm, người đàn ông này tung chân đá thằng đang ngồi trước mặt, mắng:

- Con mẹ mày, mày mắt chó à? Mắt bị mù à? Còn không xin lỗi cho ông, đây là phó bí thư Dương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio