Cái tên Lưu Cảm Đương đúng là rất khí phách, người cũng đẹp trai, nhưng trên thực tế người này rất dọa người. Nếu thực sự đánh nhau, hắn chỉ trốn trong đám đông mà hò hét, đánh lén. Mấy năm hồi trung học, hai người Dương Phàm và Trầm Ninh kết thành một tổ, luôn đi với nhau. Lưu Cảm Đương thì đi theo một đám lưu manh, không ra được danh tiếng. Lúc thi hết cấp ba không ngờ đạt thành tích rất cao, đỗ vào trường chuyên ngành. Trên thực tế mọi người đều hiểu nguyên nhân trong đó. Khi đó mẹ hắn là phó trưởng phòng kế toàn cục Tài chính, được cấp cho một suất trong trường.
Sau khi tốt nghiệp, Lưu Cảm Đương làm nhân viên tài chính xã cũng được, đây là do có ông già ở bên trên. Theo ý của Lưu Nguyên, làm ở bên dưới một hai năm, cố gắng làm phó ban, sau đó điều lên trên. Nhưng ngay khi Lưu Cảm Đương được đề bạt thì chính trị bên trên Uyển Lăng xảy ra biến cố. Trầm Minh đột nhiên nắm lấy chức bí thư thị ủy, sau đó là một loạt động đất diễn ra.
Không hiểu là do Lưu Nguyên quan hệ cũng tốt, hay địa vị không đủ, nói tóm lại khi thế lực của Hạ Trì Dân sụp đổ, hắn cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, miễn cưỡng giữ được vị trí. Hắn mới ngồi ở chức phó chưa được bao lâu, không có suy nghĩ gì nhiều, định cứ làm thế đến khi về hưu là được. Ai ngờ rằng còn có người nghĩ vị trí của hắn quá tốt, đá cho một cước xuống huyện Vĩ Huyền.
Chuyện bỏ đá xuống giếng rất nhiều người đều thích. Cho nên mới có câu người chết, mọi người cùng chôn. Lưu Nguyên bị đẩy xuống Vĩ Huyền, mặc dù là thường ủy, nhưng chức vụ của lão bây giờ sao có thể so sánh với phó chủ tịch huyện? Lưu Nguyên trời sinh đã sợ sệt, chỉ có thể nhịn mà xuống. Lưu Nguyên ở xã Thủy Dương, bình thường thích ra vẻ ta đây, đắc tội không ít người. Bây giờ ông già hắn bị điều đi, lập tức có người tìm hắn tính sổ, trực tiếp đá ra khỏi phòng làm việc, mỗi ngày cưỡi con xe máy cũ kỹ chạy quanh, làm chân sai vặt.
Đến cuối tuần, Lưu Cảm Đương đang rất khó chịu ngồi trên xe bus về nội thành thì điện thoại di động vang lên. Nhìn thấy số lạ, Lưu Cảm Đương không định tiếp. Hôm nay có mấy ai muốn nói chuyện với hắn.
Suy nghĩ một chút, Lưu Cảm Đương vẫn nghe điện. Bên trong truyền đến tiếng của Trầm Ninh:
- Lưu tử, ha ha ha, tìm mày đúng là khó thật.
Giọng nói rất thân thiết, gọi cái tên trước đây, nhưng Lưu Cảm Đương không nghĩ ra là ai. Chẳng qua có thể thấy là người quen cũ. Vì thế Lưu Cảm Đương nói:
- Ai đó, không nghe ra.
Trầm Ninh cười hì hì nói:
- Con mẹ nó, ngay cả giọng ông cũng không nghe ra? Thằng ranh bây giờ chắc lăn lộn tốt lắm hả, không nhớ rõ bạn học cũ. Tao là Trầm Ninh.
Lưu Cảm Đương vừa nghe thấy tên Trầm Ninh, có chút ngây ra. Thầm nói trước kia có đánh nhau với thằng này, quan hệ sau đó rất bình thường, sao lại đột nhiên gọi điện cho mình. Chẳng qua Lưu Cảm Đương nghe nói Trầm Ninh làm ăn cũng được, là trưởng công an huyện Vĩ Huyền, hơn tên nhân viên quèn như hắn nhiều.
Lưu Cảm Đương có chút ủ rũ, nói:
- Con mẹ nó, tao là cái mẹ gì. Nghĩ gì mà tìm tao?
Trầm Ninh cười hì hì nói:
- Lưu tử, tối có rảnh không? Vừa lúc tao và Dương Phàm đang đi cùng nhau, nói chuyện chút thì đột nhiên nhắc đến mày. Dương Phàm nói bạn học cũ nhiều năm không gặp, bảo tao gọi mày đi chơi cùng.
Lưu Cảm Đương hơi động tâm, chẳng qua vẫn nói:
- Tối tao phải về nhà, sợ không đi được.
Trầm Ninh hiểu ý cười nói:
- Dương Phàm nói với mày.
Dương Phàm dừng xe lại, cầm điện thoại, cười nói:
- Lưu Cảm Đương hả, ha ha, đã lâu không gặp. Hôm nay họp thấy ông già mày. Nếu Trầm Ninh không nhắc, tao quên trưởng ban Lưu là bố mày. Ha ha, nhà không cho đi ra ngoài, có nhầm không đó, lớn như vậy rồi mà. Như vậy đi, mày nói với ông già mày, nói tối nay tao mời mày đi ăn cơm. Lão nhất định sẽ đồng ý. Tao hả? Bây giờ đang làm ở Vĩ Huyền. Cứ nói như vậy đi. Xong mày gọi điện cho Trầm Ninh, nó sẽ bố trí.
Dập máy, Dương Phàm nói với Trầm Ninh:
- Mày bắt taxi đi, tao còn có chuyện phải làm, chọn được địa điểm thì gọi cho tao.
Trầm Ninh gật đầu muốn xuống xe, Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi gọi hắn lại:
- Tối bảo Lưu Thiết chuẩn bị một chút, cho thằng Lưu Cảm Đương chơi vui vẻ chút.
Trầm Ninh dừng một chút nói:
- Chuyện nhỏ. Ý của tao là Lưu Cảm Đương đã tốt nghiệp hơn ba năm, không bằng nói với Mẫn Kiến một tiếng, xem có thể cất nhắc nó chút không.
Dương Phàm do dự một chút:
- Thằng Lưu Cảm Đương này vốn là kẻ nhát gan, sợ việc, không thích hợp đứng trên thuyền của chúng ta?
Trầm Ninh nói:
- Có thêm một chân chạy thôi mà, để sau lại nói. Thằng này bề ngoài thì to mồm, nhưng miệng khá thành thật.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, cảm thấy Trầm Ninh nói có lý. Thằng Trầm Ninh, đừng nhìn ngoài mặt hắn rất thô, nhưng nhìn người rất chuẩn. Cho nên Dương Phàm gật đầu nói:
- Được, lát nữa mày ám chỉ với nó, xem phản ứng của nó như thế nào. Nếu không vấn đề gì thì tao sẽ nói với Mẫn Kiến, đưa đến nội thành thì khó, nhưng đến huyện Nam Sơn không vấn đề gì.
Huyện Nam Sơn, trên dưới đều là thủ hạ cũ của Trầm Minh. Trầm Minh mặc dù điều đi, nhưng là lên trên tỉnh, ai dám dễ dàng điều chuyển cấp dưới của lão. Đắc tội với Trầm Minh, Trầm Minh thiếu gì cơ hội gây phiền phức cho mày? Dương Phàm bố trí như vậy coi như hợp lý. Đầu tiên là tăng một cấp cho Lưu Cảm Đương, coi như tỏ vẻ thành ý. Đưa đến huyện Nam Sơn, đương nhiên là tốt hơn xã rồi.
Lưu Cảm Đương về đến nhà, Lưu Nguyên còn chưa về đến nhà. Đầu tiên nói với bà mẹ Cát Mai một tiếng. Cát Mai cũng đang đen đủi theo Lưu Nguyên, đang có người thấy bà ta không thuận mắt, trực tiếp gây khó dễ. Cát Mai đang là phó trưởng phòng, trong lòng rất khó chịu. Nghe con mình nói ra chuyện này, Cát Mai thầm để ý.
Chẳng qua Cát Mai cũng làm trong nhà nước nhiều năm, vẫn có thể nhẫn nhịn. Cát Mai nói với con:
- Chờ bố con về rồi nói.
Cát Mai mặc dù không nói ra, nhưng trên thực tế đã hết hy vọng vào tiền đồ của con trai. Dương Phàm và Trầm Ninh, Cát Mai đã nghe đến hai người này. Cái khác không nói, chỉ bằng vị trí của bọn họ hôm nay cũng đủ để cho con trai thân cận.
Trong lòng đang suy nghĩ như vậy làm cho đồ ăn khét lẹt. Lưu Nguyên vừa về đến cửa, ngửi ngửi, bất mãn nói:
- Cát Mai, em làm gì thế?
Cát Mai thấy Lưu Nguyên về, không thèm nấu nướng, tắt bếp ga đi, lau tay vào tạp dề, vội vàng đi ra ngoài gọi Lưu Cảm Đương đang chơi game:
- Con trai, bố con về rồi.
Lưu Cảm Đương đang nghĩ đến tối có trò hay, lập tức ra khỏi phòng. Lưu Nguyên có chút khó hiểu, nhìn hai mẹ con nhà nó đang cười cười đầy ẩn ý, cau mày nói:
- Hai người làm trò gì thế?
Cát Mai đóng cửa lại, sau đó kéo Lưu Nguyên ngồi xuống ghế, kích động nói:
- Lưu Nguyên, em nói với anh, hôm nay...
Nghe vợ và con trai kể, trên miệng Lưu Nguyên hiện lên nụ cười, nhìn ánh mắt mong chờ của con trai, ừ một tiếng:
- Con trai, con đi chơi đi.
Lưu Cảm Đương vâng một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài. Cát Mai gọi theo:
- Con trai, con không ăn cơm à.
Lưu Cảm Đương không hề quay đầu lại, đóng sập cửa lại, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Lưu Nguyên ho khan một tiếng làm Cát Mai chú ý đến mình. Lưu Nguyên lúc này mới cười nói:
- Gọi nó làm gì, nó không phải đã hẹn với Dương Phàm à.
Cát Mai có chút lo lắng:
- Dương Phàm này có thể dựa vào hay không?
Lưu Nguyên cười hắc hắc nói:
- Em năm nay bao nhiêu tuổi?
Cát Mai bị hỏi không khỏi ngẩn ra nói:
- Năm mươi, sao lại hỏi thế?
Lưu Nguyên nói:
- Em năm nay năm mươi tuổi mà chỉ là phó trưởng phòng. Dương Phàm năm nay mới hai mươi ba tuổi đã là phó bí thư huyện, còn là lãnh đạo cấp trên của anh. Em nói có thể dựa vào hay không?
Cát Mai gật đầu, lập tức lại lo lắng hỏi:
- Vấn đề là tại sao Dương Phàm lại giúp con chúng ta?
Lưu Nguyên đứng lên, chắp tay sau lưng nói:
- Phụ nữ lo việc nhà, hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau nấu cơm đi.
Cát Mai đột nhiên phát hiện giọng nói của Lưu Nguyên đắc ý giống như ngày xưa, không còn có vẻ lo lắng như gần đây nữa. Tư thế này đầy khí thế, không khỏi nhỏ giọng nói:
- Anh có phải muốn thay vị trí?
Lưu Nguyên nhìn vợ một cái, nói:
- Nói nhiều.
Vừa nói, Lưu Nguyên chắp tay sau lưng đi vào thư phòng. Vừa vào phòng, đóng cửa lại, trên miệng Lưu Nguyên hiện lên nụ cười.
Vốn tưởng rằng đời mình sẽ không thể thay đổi được nữa, không ngờ Dương Phàm lại đưa cành ô liu ra. Điều này có nghĩa gì? Có nghĩa là đám thường ủy cũ ở Vĩ Huyền đã xuất hiện mâu thuẫn. Theo Lưu Nguyên quan sát, rất có thể là mâu thuẫn giữa Dương Phàm và Hồng Thành Cương.
Mỗi người đều có quan hệ mà người ta không biết. Lưu Nguyên cũng thế. Vì để xác định một chút, hắn gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng đã có kết luận.
Dương Phàm vốn luôn im hơi lặng tiếng nhưng bị Hồng Thành Cương chọc giận. Có kết luận này, Lưu Nguyên không khỏi ngửa mặt lên trời mà cười. Trong lòng không khỏi thầm khinh bỉ Hồng Thành Cương. Người này quá ngu và nhỏ nhen. Nếu đổi lại là mình có một cấp dưới như Dương Phàm, nhất định phải làm thật tốt. Cấp dưới có khả năng như vậy, thành tích sẽ như mưa rơi xuống đầu. Có một cấp dưới như thế, sao còn phải suy nghĩ vớ vẩn? Nhẫn nhịn một chút, sẽ được thăng một cấp, điều lên trên. Không phải sẽ rất sướng sao? Tự nhiên cho mình một cơ hội tốt, Lưu Nguyên cuối cùng phải thầm than thở một câu ông trời vẫn còn chiếu cố mình.
Nếu Dương Phàm chỉ đơn thuần là biết làm việc, Lưu Nguyên sẽ không hề do dự đứng bên phía Hồng Thành Cương. Vấn đề là bối cảnh sau lưng Dương Phàm rất cường đại, Lưu Nguyên là người của Hạ Trì Dân, sao có thể không hiểu chứ.
Tắm rửa, ăn tối xong, Lưu Nguyên rất phấn khích ngồi xem Tv, bao nhiêu lo lắng, không hài lòng trước đây đều đã được vứt ra khỏi đầu.
Cát Mai mặc váy ngủ, cầm một quả táo trong tay, cắn một miếng rồi đưa cho Lưu Nguyên:
- Nào, ăn một miếng.
Lưu Nguyên nhìn vợ, có thể do tâm trạng đang tốt, đột nhiên thấy vợ có vài phần quyến rũ, không khỏi cười cười, sờ sờ bờ mông đã hơi nhão của vợ, cười cười nhỏ giọng nói:
- Em mớm cho anh...
Cát Mai nhìn chồng, mặt già không khỏi đỏ lên:
- Muốn chết.
......
- Sao anh không tắt đèn.
Lúc Lưu Cảm Đương ra khỏi cửa, mới hơi đói, do vừa nãy hắn không ăn mà. Rút điện thoại di động ra gọi cho Trầm Ninh, định cùng nhau ăn. Trầm Ninh vừa mới tìm được Lưu Thiết, đang chuẩn bị ăn. Nghe được điện liền lập tức bảo Lưu Cảm Đương đến đó.
Về phần Dương Phàm, hắn đến nhà Hiểu Vân, vừa đỗ xe thì cửa đã mở ra. Dương Phàm lái xe vào trong, đỗ lại rồi nói:
- Tối còn có việc phải đi làm, về ăn cơm với hai người.
Ra mở cửa chính là Hiểu Vân, thấy Dương Phàm, nàng cười tươi như hoa:
- Tôi nấu canh thập toàn đại bổ, cậu vào uống.
Dương Phàm thấy xung quanh vắng lặng, đưa tay tát nhẹ vào mông Lưu Nguyên:
- Biết ngay nghĩ đến chuyện kia.
Hiểu Vân cười đầy quyến rũ, Dương Phàm đi vào nhà, nhưng đầu óc không nghĩ đến ăn uống, trực tiếp lên lầu, vào phòng ngủ, nằm lên giường. Suy nghĩ một chút, Dương Phàm rút điện thoại di động ra, gọi cho Vương Thần.
Vương Thần rất nhanh đã nghe điện, Dương Phàm đầy ý tứ nói chuyện của mình ra, Vương Thần trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hồng Thành Cương gần đây rất hay lên thị ủy, cậu phải chú ý.
Dương Phàm lập tức hiểu ý của Vương Thần, cười nói:
- Việc này tôi đương nhiên là hiểu, cũng sớm có chuẩn bị. Chẳng qua không ngờ hắn lại ngu như vậy.
Vương Thần nghe ra Dương Phàm rất bình tĩnh, liền cười nói:
- Biết là tốt, biết là tốt, không có việc gì thì dập máy.
Dập máy, Vương Thần không khỏi mỉm cười, sau đó lẩm bẩm một câu:
- Đúng là quá ngu.
Bộ Yên bưng một bát canh lên, cười nói:
- Nghĩ anh không về ăn cơm nên không chuẩn bị gì. Bát canh này mới nấu, định để tối anh uống.
Lúc này Trầm Ninh nhắn tin đến:
- Tối cùng ăn với Lăng tử.
Dương Phàm lập tức trở nên vui vẻ, thầm tính toán. Hạ Tiểu Bình, Tô Diệu Nga, trưởng ban Trầm, Lưu Nguyên, Đổng Phương, cùng với mình, tổng cộng là sáu phiếu. Coi như nắm chắc phần thắng trong hội nghị thường ủy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Bộ Yên dùng thìa bon canh cho hắn, nháy nháy mắt đầy quyến rũ:
- Tối qua xấu hổ chết được, anh mệt lắm hả?
Dương Phàm cười nói:
- Không quen hả?
Uống thêm mấy thìa canh.
Bộ Yên cười cười lắc đầu:
- Nhưng rất kích thích. CHỉ sợ anh mệt.
Lúc này Hiểu Vân đang đứng tựa cửa, hơi ghen tị nói:
- Ai, nhân lúc tôi không có ở đây mà ? Tôi nếu không lên, thì chắc là lên giường rồi. Chị nói với Bộ Yên, không phải định
Dương Phàm cười cười cầm bát canh, vuốt mặt Bộ Yên:
- Tôi tự uống.
Bộ Yên thất vọng đứng lên, Dương Phàm thấy canh không còn nóng, lập tức uống hết. Bỏ bát xuống, đứng bật dậy đi đến cửa. Hiểu Vân đang kinh ngạc đã bị Dương Phàm bế lên, trực tiếp vứt xuống giường.
Vén váy Dương Phàm lên, Dương Phàm cười cười nhìn Bộ Yên đang trợn mắt há mồm:
- Đến đây, đánh mông cô nàng ăn dấm chua này.
Bộ Yên ngẩn ra hỏi:
- Đánh thật à.
Dương Phàm gật đầu, Bộ Yên do dự một chút, cười cười bò lên giường, nói nhỏ vào tai Hiểu Vân:
- Chị Hiểu Vân, xin lỗi.
Bộ Yên nhấn mạnh chữ "chị"
Bốp một tiếng vang lên, Bộ Yên đánh rất vui. Hiểu Vân vừa kêu, vừa xoay tay lại, kéo khóa quần Dương Phàm xuống, trực tiếp móc bảo bối ra cầm.
Dương Phàm bị nàng rất sướng, buông Hiểu Vân ra, cho nàng ngã xuống, trực tiếp cởi quần lót của nàng ra, tiến vào. Một lát sau, trong phòng bắt đầu trở nên dâm đãng. Bộ Yên ở bên cạnh cùng đã cởi sạch sẽ, dán vào phía sau Dương Phàm, đẩy tới. Hiểu Vân bị đẩy kêu rất lớn.
Mười rưỡi tối, trong một phòng, sáu cô em đang điên cuồng ưỡn ẹo. Lưu Cảm Đương đang ôm một em bé, có thể là do nhận được nhiều tiền, mấy cô em này thể hiện rất được, quay lưng về phía Lưu Cảm Đương, mông không ngừng lắc lắc vào của hắn. Chỉ vài cái đã làm Lưu Cảm Đương cứng hẳn lên. Nếu không phải lần đầu tiên chơi trò này, có thể hắn đã rồi.
Lúc Dương Phàm lên lầu, Lưu Thiết đang nằm trên quầy, trong miệng cắn bút nhìn sổ sách. Nhưng trên thực tế bên dưới có một cô em đang bảo bối của hắn.
Thấy Dương Phàm đi lên, Lưu Thiết vội vàng thu tay, cười hắc hắc lau tay vào váy cô gái, cười cười đi ra khỏi quầy.
- Bọn Trầm Ninh đâu?
Dương Phàm cười nói, Lưu Thiết nhỏ giọng nói:
- Ở trong, tao tìm sáu em hàng, tất cả đều là rau ngon, cho hai con lợn ăn.
Dương Phàm khinh bỉ nhìn hắn:
- Con mẹ nó, rau ngon chỗ mày lại là hoa tàn của người khác.
Lời này làm cô gái thu ngân đồng ý, che miệng cười.
Lưu Thiết cười hắc hắc nói:
- Một em một ngàn, đối phó Lưu Cảm Đương vừa đủ hai ngàn, hắc hắc.
Dương Phàm cười mắng:
- Mày không phải cho Trầm Ninh ăn rau sao? Cẩn thận nó thu thập mày.
Lưu Thiết ra vẻ kinh ngạc nói:
- Trầm Ninh có cổ phần ở đây, là ông chủ. Nó muốn ai còn cần nói với tao sao. Hơn nữa Trầm Ninh rất hào phóng với gái.
Dương Phàm nhìn đồng hồ:
- Bỏ đi, tao ra ngoài chờ.
Lưu Thiết quay đầu lại nhìn cô gái thu ngân, sau đó nói nhỏ vào tai Dương Phàm:
- Có muốn sắp xếp rau sạch cho mày không?
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn:
- Con mẹ mày, đi của mày đi, đừng phiền tao. Tao mệt chết rồi.
Lưu Thiết cười ha hả, xoay người rời đi, sai nhân viên phục vụ mang nước lên cho Dương Phàm. Lưu Thiết kéo em thu ngân vào phòng nghỉ phía sau. Dương Phàm thấy rõ, không khỏi lắc đầu cười khổ. Mày có thể nói gái gì nữa?
Nghĩ đến hồi đại học, thằng nam sinh viên nào đi xe ô tô đến trường, sẽ thu hút biết bao ánh mắt của nữ sinh? Nói không dễ nghe đó chính là có thể trách lợn thích ăn rau sạch sao? Chỉ có thể nói là có rau sạch, không cần biết tốt xấu, là lợn đều thích ăn. Cuối cùng vấn đề không phải trên người con lợn mà là rau. Rau sạch đặt ngay trước mặt mà không ăn, vậy lợn có thể là lợn sao? Lợn không muốn ăn cũng khó.
Ngồi ở ngoài hơn hai tiếng, Lưu Thiết từ bên trong đi ra, phía sau là cô bé thu ngân vẻ mặt đỏ bừng đầy thỏa mãn. Dương Phàm đứng lên, nói với Lưu Thiết:
- Dẫn đường.
Cửa phòng được mở ra, một mùi dâm đãng từ bên trong xông ra. Trên sàn nhảy, sáu cô gái đã cởi hết quần áo, quanh quẩn bên cạnh hai người đàn ông. Lưu Cảm Đương đã sớm phóng túng mình, đang đẩy một em bé vào tường,
Dương Phàm nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lưu Thiết:
- Sức thằng này được đó.
Lưu Thiết nói:
- Lỗ nặng, một pháo hai ngàn, giá cao lắm đó.
Dương Phàm cười hắc hắc nói:
- Tao ra ngoài chờ, chờ xong hết đợt này, bảo chúng nó dừng.
Lưu Thiết nói:
- Có lẽ mấy năm nay thằng Lưu Thiết phải nhịn nhiều quá, bạn gái cũng bỏ nó. Phải hiểu cho người ta chứ.
Dương Phàm đi ra, dựa lưng vào tường hút thuốc. Một lát sau Dương Phàm gõ cửa, gọi Lưu Thiết ra nói:
- Thôi, tao về trước, trưa mai cùng nhau ăn cơm. Tối nay cho nó chơi chán thì thôi.
Lưu Thiết đi vào, Trầm Ninh uống nhiều đến lảo đảo:
- Dương Phàm nói như thế nào?
Lưu Thiết nói lại ý của Dương Phàm, Trầm Ninh nhìn Lưu Cảm Đương nói:
- Cho nó mang hai đứa đi nghỉ đi, dặn mấy con bé đó, đừng vì tiền mà làm loạn.