Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 192: cuộc đời như bàn cờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa hết giờ làm không bao lâu, Dương Phàm nhận được điện thoại của Điền Trọng

- Dương Phàm, chú đến Bắc Kinh họp, bố cháu nói chú mang cho cháu mấy thứ, cháu tới lấy nhé.

Dương Phàm sửng sốt một chút, lập tức nói:

- Đến tỉnh thành sao?

Điền Trọng nói:

- Chú ở Uyển Lăng, tại phòng , nhà khách thị ủy, cháu cứ đến thẳng đi.

Lần này Điền Trọng xuất hiện tại Uyển Lăng chắc chắn không phải chỉ vì chuyện mở rộng tuyển dụng sinh viên về nông thôn làm cán bộ. Điền Trọng xuất hiện thuyết minh rằng tỉnh ủy coi trọng Uyển Lăng, có lẽ còn có nguyên nhân khác nữa không biết chừng.

Dương Phàm vội vàng thu dọn tài liệu, tự mình lái xe tới Uyển Lăng theo thói quen. Khi tới nhà khách thị ủy thì trời đã hoàn tối, không còn nhìn thấy ánh hoàng hôn nữa.

Sau khi gọi điện cho Điền Trọng, đi lên phòng , gõ cửa đi vào, thấy Điền Trọng đang ngồi ở phòng khách, trên bàn bày mấy món ăn. Thấy Dương Phàm, Điền Trọng cười nói:

- Tới vừa lúc, chưa ăn tối hả? Ngồi xuống cùng ăn đi.

Dương Phàm cũng không khách khí, rửa tay, ngồi trước mặt Điền Trọng cười hỏi:

- Bí thư Lý mở tiệc chiêu đãi mà chú không thích sao?

Điền Trọng cười cười nói:

- Không có chuyện đó, tỉnh ủy đang trong sạch hoá bộ máy chính trị, chúng ta xuống dưới công tác chỉ ăn cơm thế này mà thôi. Thị cũng có ý tứ đó nhưng chú phủ quyết, chú đâu có quan tâm gì tới mấy việc ra vẻ hình thức đó.

Hai người cũng không uống rượu, chỉ ăn cơm, rất nhanh đã xong. Điền Trọng đứng dậy đi vào trong nói:

- Đánh một ván cờ nào, cờ của cháu còn mạnh hơn so với bố cháu. Cờ của ông ấy rất vững vàng, không có linh khí, cũng giống như tính cách của ông ấy.

Dương Phàm đi theo vào buồng trong, ở đó đã bày sẵn một bàn cờ. Hắn ngồi xuống, cười nói:

- Có người nói, phong cách đánh cờ của một người không ngừng biến hóa chính là theo sự biến hóa về nhận thức của anh ta đối với cờ. Cho nên phong cách chơi cờ cũng không theo tính cách con người. Cháu nghĩ rằng, phong cách chơi cờ của một người kỳ thật là từ tiềm thức của người đó quyết định chứ không phải do tính cách biểu lộ bên ngoài quyết định.

Điền Trọng hơi ngưng lại một chút, nhưng không nói gì ngay mà lấy quân đen, nói với vẻ trưởng giả:

- Cờ của cháu mạnh hơn chú, chúng ta sẽ không thể đoán trước được.

Nói xong, Điền Trọng hạ xuống một quân cờ vào góc trên bên phải, rất có tiêu chuẩn của thế thủ.

Phong cách chơi cờ của Dương Phàm thuộc loại thoạt nhìn thì vững vàng, nhưng trên thực tế, mỗi nước đi đều ẩn giấu sát khí. Điền Trọng đi từng nước rất cẩn thận, mỗi nước đi đều suy xét rất lâu. Một giờ trôi qua, bàn cờ chỉ còn ít ỏi hai, ba mươi quân, hai bên dường như đang so kiên nhẫn với nhau, đều không có ý tứ chủ động khơi mào chiến đấu.

Bố cục nhìn như sẽ kết thúc ở thế hòa, đến lượt Dương Phàm đi, nhẹ nhàng đặt một quân xuống một góc rất bình thường tưởng như không có gì phải lo của quân đen. Đây là một nước đi thử để xem quân đen sẽ quyết định ra chiêu như thế nào.

Nước cờ này khiến Điền Trọng rất khó chịu, nghĩ rằng nước cờ này nắm được thời cơ rất tốt, ngay khi quân đen còn chưa hợp lại với nhau, quân đen có thể dễ dàng ăn luôn quân trắng đó, nhưng nước tiếp theo sẽ bị lợi dụng tấn công từ bên sườn. Nếu không ăn, quân trắng rất có thể dễ dàng sống lại.

Điền Trọng suy tư một phen, quyết định vững vàng lui một bước, yêu cầu chỉnh thể công kích quân trắng. Dương Phàm thuận tay chạy ra bên ngoài, dẫn phát chiến đấu ở một nơi rất bất ngờ.

Nguyên nhân phát sinh chiến đấu giữa các cao thủ cờ vây thường không phải vì lợi ích quá lớn mà là vì một mục đích hoặc một nước đi nào đó mà mọi người không chịu nhân nhượng nhau, lúc đó mới dẫn đến chiến đấu kịch liệt.

Thấy Dương Phàm đi nước này, Điền Trọng thở dài nói:

- Cháu là bắt nạt chú lớn tuổi, không tính xa được như cháu.

Nói xong, Điền Trọng đi một nước chắc chắn, muốn tiến hành công kích chỉnh thể từ xa đối với quân trắng.

Quân đen vừa phải canh ở góc vừa phải thủ phía bên kia, bị hai nước cờ này làm khó chịu, Điền Trọng rốt cục không kìm nổi, hung hăng chụp một quân đen đặt vào trung ương, yêu cầu tiếp tục chỉnh thể công kích quân trắng. Dương Phàm đi theo ba đường, hỏi thái độ Điền Trọng, là muốn ăn hay muốn được sống.

Hai người đang giương cung bạt kiếm, bởi vì không chịu nhường nhau nên rốt cục sinh ra một hồi đại chiến. Điền Trọng mãnh công một trận, Dương Phàm lại khéo léo điều chỉnh, nương cơ hội phá mắt trận cờ của Điền Trọng, thuận tiện dọn sạch bên trong của Điền Trọng, sau đó lại chạy ra ngoài.

Thấy cục diện này, Điền Trọng không khỏi hơi thở dài nói:

- Ván cờ giống như cuộc đời, cần chú ý tới đạo cân bằng. Càng công kích mãnh liệt, thường thường sẽ nhận lấy phản kích mãnh liệt, Khó trách cao thủ nếu có thể không ăn quân của đối thủ thì sẽ không ăn.

Dương Phàm nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ, ăn một quân cờ đen, lập tức dùng quân trắng phân quân đen ra làm ba khối. Gặp nước này, Điền Trọng chậm rãi suy nghĩ nửa giờ, bất đắc dĩ nhặt một nắm quân đen vãi lên trên bàn cờ nói:

- Đầu hàng.

Dương Phàm nhìn nhìn bàn cờ, tỏ vẻ khó hiểu hỏi:

- Cục diện này tuy rằng quân đen bị tụt hậu nhưng cũng không nhiều, vì sao chú lại đầu hàng? Theo cháu thấy, giữa bình, hậu mở, quân đen hoàn toàn có thể tử chiến một trận.

Điền Trọng cười ha hả nói:

-Tuổi trẻ thật tốt, đầy ý chí chiến đấu. Chú già rồi, một nước đi nhầm sẽ khó có cơ hội quay đầu lại.

Dương Phàm cảm nhận ý nghĩa trong câu nói này, Điền Trọng cười đứng lên, vỗ vỗ tay nói:

- Đi, thừa dịp không ai chú ý chúng ta, ra ngoài đi bộ một vòng đi, gần năm rồi chú không tới Uyển Lăng.

Một già một trẻ như kẻ trộm, lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà khách. Khi hai người ra cửa, bảo vệ nhìn thấy muốn ngăn lại nhưng không dám, đành phải chờ hai người ra ngoài xong mới vội vàng điện thoại báo cáo.

Đi một lúc, Điền Trọng dừng lại, xác định phương hướng một chút rồi thở dài từ bỏ nỗ lực, nói:

- Không được, hoàn toàn không nhận ra được đường nữa. Cháu mang chú tới cầu lớn ở cửa đông đi.

Dương Phàm không khỏi cười nói:

- Vậy phải đi taxi, từ đây tới đó phải mất phút đi bộ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Điền Trọng thì thào:

- Thật không, trước kia Uyển Lăng chỉ có hai con phố, một cái ngã tư. Chú nhớ rõ, nhà sách Tân Hoa ở ngay bên cạnh ngã tư đường.

Dương Phàm cười ngăn một chiếc taxi lại, mở cửa sau cho Điền Trọng, sau khi nói đường cho lái xe thì cười giải thích:

- Chú nói chính là phố Chữ Thập cũ, hiện giờ nơi đó không tính là trung tâm thị nữa rồi. Toàn bộ khu phố cổ sắp sửa bị phá hủy rồi.

Khi xe tới cầu lớn ở cửa đông thì dừng lại, hai người xuống xe, chậm rãi đi lên cầu. Trên cầu có khá đông người bày sạp bán hàng đêm, rất náo nhiệt. Điền Trọng đi tới bên cầu nhìn xuống, nước sông đã gần như khô cạn. Ông đứng nhìn tới mức nhập thần, cứ đứng đó rất lâu.

Dương Phàm không quấy rầy ông, lặng lẽ đứng bên cạnh. Một lát sau Điền Trọng mới hơi hơi cảm khái nói:

- Ước chừng ba mươi năm trước, chính từ nơi này, chú ngồi trên một chiếc ca nô nhỏ, dọc theo dòng Thủy Dương rời khỏi Uyển Lăng, sau đó đến Thượng Hải học đại học.

Dương Phàm không biết Điền Trọng giờ phút này rốt cuộc nghĩ gì, nói theo:

- Khi cháu còn nhỏ, khoảng , tuổi gì đó, mỗi lần tới mùa mưa, đều phải phòng lũ lụt bất cứ lúc nào. Sau này ở thượng du xây một con đập chứa nước, không còn lũ lụt nữa, nhưng nước sông Thủy Dương cũng trở nên khô cạn.

Điền Trọng có chút cảm khái nói:

- Thế sự biến ảo, cuộc đời biển dâu. Năm xưa Lý Trích Tiên đến Uyển Lăng từng có thơ "Hai dòng nước sáng gương soi, Cầu cây mống đỏ rực ngời trên sông" (). Hiện giờ cầu vẫn còn đây nhưng gương sáng không còn.

Dương Phàm đang muốn nói chuyện, phát hiện xa xa có người đi theo bọn họ, không khỏi cười khổ nói:

- Điền thúc, xem ra chú phải đi về rồi, không chơi được nữa.

Điền Trọng cười ha hả nói:

- Cuộc sống bản chất chính là mâu thuẫn, được và mất vĩnh viễn cùng tồn tại. Khi cháu được một số thứ, khẳng định cũng sẽ mất đi những thứ khác. Đây là phép biện chứng. Trên thực tế, từ mấy ngàn năm trước, tổ tiên của chúng ta cũng đã trình bày và phân tích tương tự, tuy nhiên phương thức biểu đạt không giống mà thôi. Cuộc đời con người ta tiến hay lùi, thường thường chỉ trong một ý niệm.

Lời nói của Điền Trọng khiến Dương Phàm hơi xúc động, không kìm nổi cười nói:

- Khi học đại học, cháu thường xuyên nghĩ, tương lai sẽ sống thế nào. Sau khi trở về Uyển Lăng, cháu bận rộn đến mức căn bản không có thời gian suy nghĩ về tương lai, chỉ có thể nghĩ về những việc ngắn hạn hoặc sắp phải làm. Vừa rồi nghe chú nói, cháu nghĩ, tương lai khi cháu già, không thể đi được nữa, chỉ có thể ngồi nhớ lại chuyện cũ, liệu có lúc nào rảnh rỗi ngồi cảm khái về cuộc đời hay không?

Điền Trọng sửng sốt một chút, lập tức cười nói:

- Vấn đề này quá lớn, chú nghĩ hai chú cháu mình như hai triết gia đang thảo luận về ý nghĩa cuộc sống nhỉ! Ha ha…

Dương Phàm cũng cảm thấy thú vị, cười nói:

- Kỳ thật, từ thời Xuân Thu, tổ tiên chúng ta đã bắt đầu nghiên cứu về ý nghĩa cuộc sống. Cháu cảm thấy thảo luận về vấn đề này rất nhàm chán. Con người là một sinh vật rất kỳ quái, bởi vì biết suy nghĩ cho nên mới có thể trổ hết tài năng trong quá trình tiến hóa, nhưng cũng vì biết suy nghĩ mà đồng thời sinh ra những buồn lo vô cớ.

Điền Trọng bật cười bởi cách nhìn này của hắn, nói:

- Đi thôi, cần phải trở về, bằng không sẽ có người tới tha chúng ta trở về.

Dương Phàm làm một động tác mời. Hai người chậm rãi bước xuống cầu, một chiếc Audi màu đen nhẹ nhàng dừng lại ven đường, thư ký của Điền Trọng đứng bên cạnh xe, nhẹ nhàng mở cửa.

Sau khi lên xe, Điền Trọng lại cảm khái nói:

- Nói chuyện với cháu rất thú vị, thích hơn nói chuyện với lão hũ nút cha cháu. Nói thật, không biết từ khi nào, hai chúng ta càng ngày càng ít nói chuyện với nhau, mỗi lần gặp nhau nói chuyện đứng đắn chỉ đơn giản vài câu, khi làm việc thì toàn nói kiểu hàm hồ, dường như nếu không như vậy thì không biểu hiện sự thành thục của chúng ta vậy.

Điền Trọng dường như đang muốn nói tiếp thì Dương Phàm tiếp lời:

- Cháu nhớ trước kia ở nhà, hàng xóm gặp nhau đều hỏi đã ăn cơm chưa. Hiện giờ ở cơ quan chính phủ, gặp nhau chào hỏi đều hỏi là anh có bận gì không. Có người khiêm tốn thì nói không bận, trên thực tế là mỗi ngày, anh ta đều bận muốn chết. Có người nói bận, nhưng thực tế lại rất nhàn. Cơ quan chính phủ thực sự là một nơi kỳ quái, người nào không bận có nghĩa là anh ta ở bên ngoài vòng danh lợi.

Điền Trọng bật cười hỏi:

- Vậy cháu trả lời thế nào khi người khác hỏi thăm?

Dương Phàm thản nhiên cười nói:

- Cháu cứ nhìn tình hình thực tế, bận thì nói là bận, rảnh thì nói là rảnh. Tuy nhiên bất kể cháu trả lời thế nào thì cấp dưới vẫn luôn khách khí nói, phó bí thư Dương bận trăm công ngàn việc, vân vân. Vĩ Huyền đâu phải nơi rộng lớn gì, làm gì có trăm công ngàn việc để làm chứ? Quả thực là nói lời vô nghĩa. Ngồi ngây ngốc ở cơ quan lâu quá khiến học vấn của con người tăng lên nhưng lại sinh ra tục khí càng lớn. Có đôi khi, cháu rất hối hận, nếu sớm biết thì cứ ở lại Bắc Kinh, tiếp tục theo học với giáo sư còn hơn.

Điền Trọng trầm ngâm một lát nói:

- Khi cháu cảm thấy mình dính vào tục khí, cháu đã dần trở nên thành thục đó. Một người quá thanh cao sẽ không thể là một lãnh đạo tốt. Trên vai chúng ta không phải chỉ là trách nhiệm của một gia đình, cho nên cần phải hiểu quần chúng nghĩ gì, muốn gì. Đời người chỉ có một lần, ở vị trí này, cần làm những việc không trái với lương tâm. Chú nói vậy có thể nghe hơi nghiêm trọng nhưng đó là lời nói thật lòng của chú.

Dương Phàm trầm mặc một chút, chậm rãi nói:

- Cháu cảm thấy sống như vậy mệt chết đi. Khi còn đi học, có một lưu học sinh da đen, cậu ta thường xuyên có những nghi ngờ như vậy, nói rằng người Trung Quốc chúng ta vì sao không biết cách hưởng thụ cuộc sống mà cứ không ngừng làm việc và học tập rất bận rộn. Cậu ta nói một số quốc gia u Mỹ, mỗi ngày chỉ làm việc năm giờ, từ chối làm việc ngoài giờ, cũng không cần tiền, đó mới là chân chính hưởng thụ cuộc sống.

Điền Trọng thản nhiên cười cười nói:

- Tình hình mỗi nước không giống nhau, hắn đương nhiên không thể hiểu chúng ta được. Nói nhỏ một chút, chúng ta đang theo đuổi giá trị cuộc sống, mà nói to tát một chút, chúng ta gánh vác trách nhiệm quật khởi của cả một dân tộc.

Trong lúc nói chuyện, xe về tới nhà khách, Dương Phàm ra khỏi xe, chào Điền Trọng rồi tự mình lái xe trở về phòng ở tiểu khu. Lúc này đã là đêm khuya, Dương Phàm đang muốn mở cửa thì không ngờ loáng thoáng nghe thấy bên trong có tiếng động, như thể có người xem TV.

Mở cửa ra thì đèn đại sảnh cũng bật sáng, Ngô Yến đứng dựa vào cửa phòng ngủ, mỉm cười nói với Dương Phàm:

- Ở nhà ngủ một mình không được, sang đây thử vận may. Xem ra vận khí của chị không tồi.

Dương Phàm cười buông cặp đựng máy tính, ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc, gác chân lên ghế, vẫy tay với Ngô Yến:

- Cô bé, mau tới mát xa cho đại gia nào.

Ngô Yến phi thường phối hợp nói:

- Vâng, đại gia.

Nói xong liền nhẹ nhàng bước tới phía sau Dương Phàm, bóp vai cho hắn. Dương Phàm thoải mái, hừ hừ, Ngô Yến ở phía sau từ từ thở dài nói:

- Em gầy đi rất nhiều, cũng đen hơn.

Dương Phàm hơi hơi thở dài nói:

- Không có biện pháp, gần đây nhiều việc quá.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cánh tay Ngô Yến như thể xin lỗi.

Ngô Yến ôm lấy cổ Dương Phàm, thì thào bên tai:

- Gần đây chị hơi tăng cân, chị lo lần sau em gặp chị sẽ không nhận ra chị nữa.

Ý tứ của lời nói Ngô Yến khiến Dương Phàm cảm thấy có chút khó xử. Bản thân chỉ có một, không biết phép phân thân, đôi khi nghĩ kỹ, quả thật mình gây ra rất nhiều tội lỗi.

- Khi còn đi học, có một bạn ở cùng ký túc, cứ đến buổi tối là ngồi đối diện cửa sổ nói chuyện một mình. Chị xem, kỳ thật mỗi một bóng đèn trong thành phố này có lẽ chính là một trái tim cô đơn, đang chờ em tới an ủi.

Dương Phàm thản nhiên cười nói, Ngô Yến nghe xong, quấn lấy người hắn, ngồi xuống cười hỏi:

- Có bao nhiêu trái tim cô đơn mà cậu ta an ủi vậy?

Dương Phàm cười nói:

- An ủi cái quái gì. Hắn ta cũng là sinh viên nghèo giống em, vừa tan học là vội vàng đi làm thuê. Khi học năm thứ ba, được một bà giàu có bao, một tháng năm ngàn tệ, sau đó chuyển ra ngoài ở. Sau này khi tốt nghiệp cũng không còn giữ liên lạc nữa. Em nghĩ, giờ phút này nhất định là hắn ta đang ở trên một chiếc giường nào đó, dùng thân thể trẻ trung để thỏa mãn nhu cầu của đàn bà.

Ngô Yến nghe đến đó, nhẹ nhàng nói vào bên tai Dương Phàm:

- Có muốn đi tắm không? Chị phục vụ em.

Dương Phàm thò tay vào trong quần Ngô Yến, móc máy trong đó một lúc, giơ ngón tay ra trước đèn nhìn chăm chú rồi nói:

- Trước khi em đến, chị đang làm gì?

Ngô Yến lập tức hơi đỏ mặt, hạ giọng u oán nói:

- Chị còn có thể làm gì? Xem TV, xem mấy nam nữ diễn viên tán tỉnh nhau, không kìm nổi tự sờ soạng một chút. Nhưng sờ như thế cũng không thể đủ được, thiếu cảm giác phong phú đó.

Dương Phàm không khỏi cười cười nói:

- Vậy còn tắm rửa cái quái gì, bà chị nghĩ một đằng nói một nẻo này.

Trong lúc nói chuyện, Ngô Yến đã giúp Dương Phàm tháo thắt lưng, nhẹ nhàng kéo khóa quần, bộ dạng vội vàng.

Dương Phàm mặc quần sịp, quay người ôm lấy Ngô Yến nói:

- Mẹ kiếp, cúi xuống nào.

Ngô Yến không thích thế này mà thích ngồi trên vì có thể nắm giữ chủ động, đồng thời cũng có thể giúp Dương Phàm tiết kiệm thể lực, có thể tăng thêm thời gian giao lưu. Ngô Yến cực kỳ quý trong mỗi cơ hội gặp gỡ, cho nên đều lựa chọn thực hiện như vậy.

Sau mười phút, Ngô Yến không còn chút khí lực nào, tựa vào người Dương Phàm thì thào:

- Em lên đi.

Thay đổi vị trí, việc tích tụ thể lực của Dương Phàm phát huy tác dụng, không tới một trăm phát, Ngô Yến đột nhiên co rúm người run rẩy, sau đó ôm chặt lấy Dương Phàm, hạ giọng cầu xin:

- Dừng lại, dừng lại.

Dương Phàm lười biếng ngâm mình trong bồn tắm, Ngô Yến ở bên cạnh kỳ lưng cho hắn. Một lúc sau, Ngô Yến cau mày nói:

- Chị đi thay ga trải giường.

Nói xong, cứ thế trần trụi đi ra ngoài, để lại trong mắt Dương Phàm cặp mông trắng bóc và vòng eo mảnh mai như thiếu nữ.

Sau khi Dương Phàm tắm xong, không dây dưa với Ngô Yến nữa mà chỉ ôm nhau ngủ. Ngô Yến biết rằng ngày mai Dương Phàm còn phải đi họp. Hôm sau, trước khi ra cửa, Dương Phàm nói với Ngô Yến:

- Lần sau em mang chị tới một chỗ để biết hai chị em khác.

Ngô Yến sửng sốt một chút, lập tức cười nói:

- Cậu muốn thế nào thì là như thế.

Đi vào phòng họp của nhà khách thị uy, những cán bộ lãnh đạo chủ chốt của các huyện đã có hai, ba người tới. Hội nghị mà phó chủ tịch thường trực tỉnh là Điền Trọng, phó trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng tham dự, ngay cả Lý Thụ Đường cũng coi trọng, vậy cấp dưới còn ai dám chậm trễ?

Hội nghị chủ yếu là về vấn đề tuyển sinh viên về làm cán bộ nông thôn. Đây là hoạt động trong phạm vi toàn tỉnh, bởi vì Uyển Lăng là địa phương đề xuất đầu tiên nên tỉnh ủy cực kỳ coi trọng.

Điền Trọng nói chuyện rất nhiệt tình, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc trẻ hóa cán bộ cơ sở trong tỉnh. Lý Thụ Đường thì chỉ phát biểu xung quanh công tác chỉ thị tinh thần của tỉnh ủy, nhấn mạnh các huyện thị phải làm thật tốt việc này trước, nhất định phải khiến tỉnh ủy vừa lòng, khiến quần chúng vừa lòng.

Buổi sáng, hội nghị dành toàn hơn ba tiếng thời gian cho bài phát biểu của Điền Trọng và Lý Thụ Đường. Buổi chiều Điền Trọng trở về, Lý Thụ Đường cũng không tham dự hội nghị, Chủ tịch Quý Vân Lâm phát biểu về công tác tổ chức cán bộ lãnh đạo. Một ngày cứ thế trôi qua. Mọi người nói đi nói lại vẫn là nội dung này nhưng người phát biểu đều dường như không biết, cứ không ngừng lặp đi lặp lại không biết mệt trên hội nghị, nói như thể để chứng minh rằng mình đang tồn tại.

Hội nghị ước chừng một ngày, tiếp theo chính là thị ủy ra mặt ủng hộ hoạt động thông báo tuyển dụng sinh viên về nông thôn làm cán bộ của Uyển Lăng. Hình thức thông báo tuyển dụng là thi thống nhất trong toàn tỉnh, địa điểm thi được thiết lập ở nội thành Uyển Lăng.

Cuộc thi khá náo nhiệt, hơn mấy ngàn thí sinh ở toàn bộ các nơi đều tập trung tham gia thi. Kết thúc kỳ thi, Dương Phàm trở về Uyển Lăng, nhận quần áo mà mẹ gửi. Thực ra Dương Phàm cảm thấy không cần, đã lớn như vậy rồi mà mẹ vẫn còn gửi quần áo cho. Tuy nhiên khi nhận chỗ quần áo, Dương Phàm nhớ tới trước kia, mỗi mùa thay đổi cách ăn mặc, mẹ đều cắn bút tính toán chi tiêu trong nhà, tìm cách mua cho Dương Phàm một bộ quần áo phù hợp. Tình cảm ấm áp chợt nảy sinh trong lòng hắn.

Trong quá trình thi tuyển sinh viên về nông thôn làm cán bộ, Vĩ Huyền lại xảy ra một chút sự tình, buổi chiều vừa mới tới phòng làm việc, Dương Phàm liền nhận được điện thoại của Hạ Tiểu Bình, nói Dương Phàm tới gặp.

Trong điện thoại, Hạ Tiểu Bình không nói xảy ra chuyện gì. Trực giác nói cho Dương Phàm, gần đây Hạ Tiểu Bình phụ trách chủ yếu chính là việc đóng cửa các mỏ than lậu của tư nhân. Suy đoán từ cách nói trịnh trọng của Hạ Tiểu Bình trong điện thoại, sự việc này chắc chắn không tránh khỏi liên quan.

Dương Phàm vội vàng đi tới tòa nhà chính, khi dừng xe thì thấy hai chiếc xe có vẻ rất bẩn thỉu, trên xe còn dấu vết của rau xanh, còn cả dấu vết trứng gà vỡ. Nhìn tình trạng thê thảm đó, lại nhìn biển số xe, tim Dương Phàm không khỏi đập mạnh lên.

Dương Phàm lên lầu đi đến phòng làm việc của Hạ Tiểu Bình, từ xa đã nghe thấy Hạ Tiểu Bình lớn tiếng nói chuyện:

- Không thể tưởng tượng nổi dám dùng vũ lực chống lại pháp luật, xã Cổ Khê có phải thiên hạ của Lưu Đạt Toàn không? Lưu Đạt Toàn có phải chúa tể ở đó hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio