Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 234: mặt mũi ai lớn hơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc họp kéo dài hai tiếng, Dương Phàm từ lúc vào không nói một lời nào. Mấy lần Trương Uy chủ động hỏi ý kiến của Dương Phàm, Dương Phàm đều lắc đầu cười, tỏ vẻ không có gì để nói.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Dương Phàm đột nhiên giơ tay lên, nghiêm túc nói:

- Cục trưởng Trương, vụ án này tôi muốn không tham gia.

Trương Uy có chút khó hiểu hỏi:

- Phó cục trưởng Dương, anh có điểm khó xử?

Dương Phàm cười giải thích:

- Tôi mới xem tài liệu, nhìn bức ảnh của người tên Vương Chí, phát hiện đó là bạn học hồi đại học của tôi. Cho nên tôi muốn được tránh.

Trương Uy sửng sốt một chút, lập tức cười nói:

- Quan hệ giữa hai người rất tốt?

Dương Phàm giải thích:

- Chỉ là bạn học bình thường, sau khi học xong trên cơ bản không có quan hệ gì.

Trương Uy lập tức cười nói:

- Như vậy không cần phải tránh. Đến bây giờ anh vẫn không phát biểu ý kiến gì, hơn nữa vụ án này đã quá rõ ràng, tôi đã báo lên lãnh đạo, chuẩn bị chiều nay có hành động.

Dương Phàm vừa nghe thấy thế, liền lấy điện thoại di động ra đặt lên bàn:

- Hôm nay tôi không rời khỏi phòng họp này.

Trương Uy liền cười ha hả nói:

- Không cần như vậy. Điện thoại di động đúng là cần giữ lại, nhưng anh có thể cùng đi với các đồng chí tổ chuyên án, khảo sát quá trình phá án.

Dương Phàm đã từng làm lãnh đạo một huyện, hiển nhiên hiểu rõ kỷ luật quan trọng như thế nào. Nếu Trương Uy đã nói như vậy, Dương Phàm cũng chỉ gật đầu đồng ý. Trưa cùng mọi người ở lại đây, ăn chút gì đó. Chờ sau khi bố trí xong mọi việc, Dương Phàm mới ra cửa lên xe, đi thẳng đến Cục Giám sát chứng khoán Bắc Kinh.

- Đã xác định, tất cả mục tiêu đều đang trong phòng họp.

- Hành động.

Dương Phàm đi theo một tổ hành động, đứng ở trong bãi đỗ xe. Khi mệnh lệnh được đưa ra, hắn đi theo tổ lên trên.

Dương Phàm đứng ở hành lang thì thấy Vương Chí bị đưa đi, hai chân hắn đã không thể tự di chuyển. Thật khó tưởng tượng thanh niên đang bị hai nhân viên phá án mang đi lại là bạn học cũ từng rất oai phong, kiêu ngạo của hắn.

Vương Chí cúi đầu nên không thấy Dương Phàm đứng ở bên cạnh. Hai nhân viên phá án lễ phép chào Dương Phàm:

- Phó cục trưởng Dương.

Dương Phàm khách khí nói một câu:

- Vất vả.

Lúc này Vương Chí ngẩng đầu lên, thấy Dương Phàm mặt không chút cảm tình nhìn mình, Vương Chí không biết lấy đâu ra sức lực, vùng thoát khỏi hai nhân viên phá án. Bộp một tiếng, Vương Chí quỳ xuống trước mặt Dương Phàm.

- Dương Phàm, nể mặt bạn học cũ mà cứu tôi.

Vương Chí vừa nói vừa gào khóc, Dương Phàm vô thức lui về sau một bước. Hai nhân viên phá án sợ Dương Phàm tức giận, lao lên đè Vương Chí xuống. Một người tức giận mắng:

- Mày muốn bọn tao chết hả. Định tấn công phó cục trưởng Dương của bọn tao.

Người này tìm một cớ, vung tay lên định đánh.

Dương Phàm lắc đầu, thở dài nói:

- Được rồi, đưa đi.

- Dương Phàm, cứu tôi, tôi không muốn vào tù.

Vương Chí không ngừng gào khóc, giọng càng lúc càng bi thảm, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất. Dương Phàm nhìn sang thì thấy có người nhét vải vào miệng Vương Chí.

Sau khi Vương Chí bị đưa đi, lại một người đàn ông trung niên vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh bị đưa ra, chẳng qua chân hắn hơi run. Điều này để lộ tâm trạng của hắn lúc này.

Dương Phàm thầm thở dài một tiếng. Không cần biết bọn họ bị bắt vì nguyên nhân gì, bọn họ đã từng rất oai vệ, kiêu ngạo trước mặt người thấp hơn mình.

Dương Phàm nhìn từng người từng người bị đưa ra ngoài. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó tả. Dương Phàm lấy cớ Viện khoa học xã hội có việc để đi trước. Dương Phàm không muốn tiếp tục xem nữa.

Về đến Viện khoa học xã hội, vào văn phòng của Chu Minh Đạo, Dương Phàm nói chuyện này ra một lần. Chu Minh Đạo không khỏi mỉm cười nói:

- Có phải cảm thấy quá tàn khốc không?

Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:

- Dù sao cũng là bạn học bốn năm. Nhìn cậu ta quỳ xuống trước mặt em cầu cứu, trong lòng đúng không không nhịn được.

Chu Minh Đạo cười nói:

- Lúc cần thì trái tim phải cứng rắn.

Ngồi trong phòng làm việc một lát, Dương Phàm phát hiện rất khó bình tĩnh lại để mà xem tài liệu. Hắn thu dọn đồ rồi đứng dậy đi về. Dù sao ở trong chính quyền cũng không có ai quản mình. Hắn đúng là một người nhàn hạ.

Vừa xuống tầng liền bị Chu Dĩnh đang xông lên chặn lại. Cô bé này làm tư thế đại bàng bắt gà con, đưa tay ra cản đường nói:

- Hì hì, bị em chặn được rồi.

Dương Phàm thấy Chu Dĩnh, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều. Cô bé này đôi khi có tác dụng làm Dương Phàm vui vẻ.

- Em muốn làm gì?

Dương Phàm ra vẻ sợ hãi. Chu Dĩnh quả nhiên mắc câu, đắc ý nói:

- Tiểu thư tối nay có ý tốt, muốn mời anh ăn cơm.

Dương Phàm cười hắc hắc nói:

- Không đi. Tối anh còn phải đi cùng Tư Tề.

Chu Dĩnh đảo đảo mắt, cười hì hì đi lên khoác tay Dương Phàm, dùng bộ ngực mặc dù không quá to nhưng lại cao vút cọ cọ vào tay Dương Phàm, trong miệng lại nói với giọng ngọt ngào đủ để giết người:

- Ca ca, đi chơi với em đi. Cùng lắm thì dù anh rượu say làm loạn, em cũng không cần anh chịu trách nhiệm.

Dương Phàm dở khóc dở cười, đưa tay lên véo cằm Chu Dĩnh nói:

- Không nói linh tinh, anh là người đứng đắn, dùng sắc đẹp không có tác dụng gì với anh.

Lời này đúng là đã đả kích Chu Dĩnh, cô bé cúi đầu chán nản nói:

- Chị, ra đi.

Trương Tư Tề đi ra, cười cười ngọt ngào với Dương Phàm. Dương Phàm đi lên, vươn tay ra ôm lấy Trương Tư Tề. Ba người cứ như vậy đi ra.

Lên xe Dương Phàm, thấy Dương Phàm lái xe về phía chỗ ở, Chu Dĩnh vội vàng ngồi xuống rồi nói:

- Dương Phàm xấu xa, anh đi đâu? Người ta đói gần chết, đi ăn đã.

Dương Phàm cười ha hả nói:

- Về nhà, anh nấu cơm cho em ăn. Đồ ăn bên ngoài anh không quen.

Chu Dĩnh sung sướng lăn lộn ở ghế sau, nói:

- Hì hì, có thể được ăn món ăn Dương Phàm thối nấu.

Hiển nhiên đây là do trước đây ăn thành nghiện.

Lăn lộn một lát, Chu Dĩnh nằm xuống ghế nói:

- Dương Phàm thối, em ăn quen đồ ăn anh nấu thì làm sao bây giờ? Anh lại không chịu lấy em, lại không muốn em làm vợ bé của anh. Nếu không như vậy đi, em làm bảo mẫu cho anh.

Dương Phàm không ngờ cô bé này lại nghĩ được như vậy, không khỏi trêu chọc:

- Nghĩ như thế nào mà lại muốn là như vậy? Làm em gái của anh không tốt sao?

Trương Tư Tề ở bên cạnh cười nói:

- Chu Dĩnh vẫn nghĩ làm bảo mẫu có thể vụng trộm với chủ.

Dương Phàm nghe xong cảm thấy không thể tin nổi, không khỏi quay đầu lại nhìn Chu Dĩnh. Phát hiện cô bé này đang cúi thấp đầu xuống, lẩm bẩm:

- Tư Tề tỷ, chuyện này cũng bị chị nhìn ra. Sau này em sao có thể đoạt chồng với chị.

Trương Tư Tề ôm bụng cười, một lúc sau mới nói:

- Em nên bỏ những ý định đó đi.

Ba người cứ trêu chọc nhau như vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ. Đến phòng Dương Phàm, hai cô gái chạy vào phòng ngủ Dương Phàm, không biết vào trong đó to nhỏ gì với nhau. Dương Phàm lấy đồ ăn mua ở siêu thị ra, đầu tiên vo gạo, cắm cơm, bắt đầu làm việc.

Chuẩn bị món ăn xong, Dương Phàm phát hiện hai cô bé này vẫn ở trong phòng ngủ. Hắn tò mò. Lặng lẽ đi tới, định nhìn trộm, nghe trộm một chút. Dương Phàm khẽ đẩy cửa ra, phát hiện hai người đang ngồi trước mặt máy tính xách tay của mình, không biết đang xem cái gì.

Dương Phàm thầm nói trong máy tính xách tay của mình không có phim AV (Adult Video – phim người lớn) mà, lén đi tới nhìn, kết quả phát hiện hai cô bé đang nghiên cứu mật mã QQ của mình.

- Đừng nghiên cứu, mật khẩu là phiên âm tên của anh, ba số .

Dương Phàm trầm giọng nói. Hai cô bé vừa quay đầu lại thấy Dương Phàm đang trừng mắt nhìn, hoảng sợ chia làm hai đường bỏ chạy.

Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, quay về bếp nấu ăn. Chu Dĩnh và Trương Tư Tề lại về chỗ vừa nãy, nhìn nhau cười. Trương Tư Tề nói:

- Nhìn nữa không? Chị cảm thấy hắn không có bí mật.

Chu Dĩnh nói:

- Xem, nhất định phải xem.

Tò mò là bản tính của phụ nữ, hai người mở QQ của Dương Phàm ra, phát hiện bên trong chỉ có bốn bạn tốt. Chu Dĩnh lập tức như quả bóng xì hơi. Bốn nick trong QQ của Dương Phàm gồm Trương Tư Tề, Chu Dĩnh, Chúc Vũ Hàm và Du Nhã Ny.

Trương Tư Tề lập tức tắt QQ đi, Chu Dĩnh lười biếng nằm xuống giường nói:

- Tốn bao công sức mà chẳng có gì hay ho cả. Em không tin hắn là người thành thật, nhất định có gian díu với phụ nữ khác.

Trương Tư Tề không hề khách khí bóp mũi Chu Dĩnh:

- Chị thấy em muốn gian díu với hắn thì đúng hơn. Bỏ đi, không chơi với em nữa, chị xuống giúp hắn đây.

Thực ra Dương Phàm đang thầm cảm thấy may mắn. Bởi vì hắn có thói quen xóa hết các bản lưu của QQ. Nếu không rất nhiều lời da thịt với Chúc Vũ Hàm sẽ bị hai cô bé này biết hết.

Sau khi Trương Tư Tề vào bếp, Dương Phàm ra vẻ không có việc gì, cười trêu chọc:

- Thám tử Trương, có phát hiện được tin tức gì đáng giá không?

Trương Tư Tề trừng mắt nhìn hắn:

- Em rửa bát.

Dương Phàm coi như thoát được một kiếp.

Dương Phàm nấu ăn cũng được, rất nhanh đã chinh phục được miệng hai cô bé. Lúc ăn, Chu Dĩnh còn hô to gọi nhỏ:

- Món đó anh để lại cho em một ít, em thích ăn món này nhất.

Sau khi ăn xong, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đi rửa bát. Dương Phàm ngồi trên sô pha hút thuốc. Không lâu sau hai người đi ra, lấy túi xách, lấy mỹ phẩm lau lau tay.

- Đi, đi đến sàn nhảy.

Chu Dĩnh lại kéo Dương Phàm đi. Dương Phàm lắc đầu nói:

- Anh không thích mấy chỗ đó.

Trương Tư Tề đã nói thế, Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi theo. Chu Dĩnh rất quen đường, chỉ huy Dương Phàm đi đường này đường nọ, đi đến một câu lạc bộ đêm.

Bây giờ vẫn còn sớm, trong câu lạc bộ không có mấy người. Câu lạc bộ này khá rộng, nhưng bây giờ mới có bảy, tám khách. Chu Dĩnh đi đến sân khấu ở giữa, cầm micro lên, ngoắc ngoắc tay với Trương Tư Tề, nói:

- Miao Rike.

Trương Tư Tề không ngờ cũng lên sân khấu, ngồi xuống trước đàn piano, quay đầu lại cười nói với Chu Dĩnh:

- Bài gì?

Chu Dĩnh đưa tay ra hiệu, Trương Tư Tề tỏ vẻ đã hiểu, tay lướt xuống phím đàn như nước chảy. Dương Phàm nghe thấy không khỏi kinh hãi, không ngờ cô bé này lại biết đàn piano, sao trước đây không nghe cô ấy nói nhỉ.

- Tương kiến thì nan biệt diệc nan

Đông phong vô lực bách hoa tàn

Xuân tàm đáo tử ti phương tận

Lạp chúc thành hôi lệ thuỷ can

Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải

Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn

Bồng Lai thử khứ vô đa lộ

Thanh điểu ân cần vị thám khan.

(Gặp nhau đã khó huống chia xa

Đông phong dẫu nhẹ rụng trăm hoa

Tằm tơ đến chết còn chưa dứt

Lệ nến thành tro vẫn chửa nhòa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Soi gương một sớm hay đầu bạc

Lảy khúc thâu đêm lạnh nguyệt tà

Bồng Lai chốn ấy xa xôi lắm

Chí có chim xanh nhớ đến ta.)

Đây là bài Tương Kiến Nan, Biệt Diệc Nan

Chu Dĩnh vừa cất tiếng hát, đó là một bài hát nổi tiếng trong phim Tây Du Ký, Dương Phàm lại ngạc nhiên. Xem ra hai cô bé này trước kia đã tập với nhau. Dương Phàm suy nghĩ một chút, hai người cùng ở tỉnh thành với nhau lâu như vậy, đã tập với nhau là rất bình thường.

Chu Dĩnh hát xong bài, mọi người bên dưới đều vỗ tay. Dương Phàm nhìn lướt qua phát hiện tất cả mọi người đều đang chú ý hai nàng. Chu Dĩnh vô cùng đắc ý gọi Dương Phàm:

- Dương Phàm thối, anh cũng lên hát một bài.

Dương Phàm thấy mọi người cao hứng, hắn cũng vui vẻ nhảy lên sân khấu, cầm micro, nói về phía quầy bar:

- Xin cho một cây đàn guitar.

Chu Dĩnh không dám tin nhìn Dương Phàm nói:

- Anh có thể chơi guitar sao?

Dương Phàm cười cười trông rất bình tĩnh. Chu Dĩnh chạy đến bên cạnh Trương Tư Tề, ngồi xuống. hai người không ngờ muốn cùng đánh đàn. Chỉ lát sau người ở quầy bar đã mang đàn guitar lên. Dương Phàm thành thạo chỉnh dây âm một chút, cười cười với Trương Tư Tề và Chu Dĩnh:

- Thời gian bị lãng quên.

Một đoạn bài hát được vang lên, tiếng guitar vang lên, sau đó là tiếng đàn piano. Đây là lần đầu tiên ba người diễn tấu nhưng phối hợp rất tốt. Ít nhất mọi người không chuyên ở dưới không thấy có gì sai sót.

Lúc này trong càng lúc càng lại có không ít khách đi vào. Mọi người bên dưới sân khấu mặc dù yêu cầu tiếp tục nhưng Dương Phàm sống chết không chịu. Dương Phàm xuống, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh cũng xuống. Ba người tìm chỗ ngồi, gọi mấy chai bia uống và nói chuyện với nhau. Một lát sau khách trong câu lạc bộ nhiều lên, trên sân khấu cũng bắt đầu có ca sĩ ra biểu diễn.

Bắt đầu có người lên sàn nhảy, Chu Dĩnh muốn kéo Dương Phàm lên. Dương Phàm nói:

- Anh không lên, không thể mất mặt.

Thấy Dương Phàm như bị cực hình nếu kéo hắn lên sàn nhảy, Chu Dĩnh và Trương Tư Tề cũng không ép Dương Phàm. Hai người lên nhảy với nhau.

Dương Phàm ngồi tại chỗ uống bia, ánh mắt nhìn ra xung quanh. Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một hình bóng quen thuộc. Dương Phàm tập trung nhìn không ngờ là Tiểu Tạ và hai cô nữ sinh cùng nhau đi vào. Dương Phàm do dự một chút, không đứng dậy chào.

Trương Tư Tề và Chu Dĩnh chơi rất vui, uống chút bia vào khiến hai nàng hưng phấn, nhảy hết bài này đến bài khác. Ngồi trong càng lúc càng ồn ào này, Dương Phàm cảm thấy mình không thuộc thế giới này.

Đột nhiên Dương Phàm phát hiện Tiểu Tạ đang tranh chấp với một đôi nam nữ, hai người bạn bên cạnh đang giúp. Hai bên hình như tranh chấp gì đó. Dương Phàm bị bên đó hấp dẫn, thấy hai bên càng tranh cãi càng lớn tiếng. Tiếp theo có hai thằng đi tới, hơn nữa còn động tay động chân. Dương Phàm không nhìn được nữa, vừa định đứng lên thì thấy một thằng bên đó đã đưa tay ra đẩy Tiểu Tạ. Sau đó một con ả nhào tới Tiểu Tạ, định cào cấu.

Tiểu Tạ bị đẩy lui về phía sau mấy bước, lui thẳng đến chỗ Dương Phàm. Dương Phàm xông lên trước, ôm lấy Tiểu Tạ, đưa ra sau lưng. Sau đó hắn chắn trước mặt Tiểu Tạ. Con ả kia không chịu bỏ qua, lớn tiếng mắng:

- Thằng chó nào thế.

Dương Phàm giơ tay lên chặn tay con ả này lại. Con ả này thấy là một người đàn ông, lập tức dừng lại, lui về sau một bước.

- Ồ, còn có người giúp cơ à. Trông đẹp trai đó, xem ra đã cho thằng này chơi hả?

Lúc này khúc nhạc vừa vặn đã hết. Hai người bạn của Tiểu Tạ cũng sợ hãi trốn ra sau lưng Dương Phàm. Dương Phàm thấy ba thằng đang đi tới, lạnh lùng hừ một tiếng:

- Có chuyện gì không thể nói rõ, cứ phải động tay động chân sao?

Bảo vệ câu lạc bộ lúc này cũng đi tới. Một thằng trên mặt có vết sẹo đi vào giữa hai bên, cười lạnh nói:

- Mọi người nể mặt chút, đừng gây chuyện ở đây được không?

Chu Dĩnh và Trương Tư Tề lúc này cũng từ sàn nhảy về, đứng hai bên Dương Phàm.

Một thằng tóc tết bím nói với mặt sẹo:

- Đao Ca, chúng tôi có thể nể mặt anh, nhưng mặt mũi Long thiếu gia, ai cho đây?

Mặt sẹo ngẩn ra, nhỏ giọng nói:

- Long Nhị thiếu gia?

Thằng tết bím kiêu ngạo gật đầu nói:

- Con đượi kia chạm vào em họ Long thiếu gia còn cứng miệng. Không cho ả một trận thì mặt mũi Long thiếu gia để đâu?

Mặt sẹo hừ một tiếng:

- Nơi này là ai mở, mày phải biết. Cho nên tao khuyên mày đừng gây sự ở đây.

Tết bím cười lạnh một tiếng, nói:

- Ok. Tôi nể mặt anh. Bảo con ả kia lại đây dập đầu nhận lỗi với tiểu thư, sau đó bảo mấy con đượi kia ngủ cùng với các anh một đêm, việc này cho qua.

Mặt sẹo quay đầu lại nhìn Dương Phàm, thấy Dương Phàm vẫn ra vẻ không thèm quan tâm, không khỏi thầm giật mình. Ở trường hợp này mà có thể trấn tĩnh như vậy, có lẽ cũng không phải người dễ dây vào.

- Thằng chó nào đánh rắm thối thế. Long Siêu Quần là mẹ gì chứ. Dám tự xong Nhị thiếu gia.

Chu Dĩnh không hề khách khí mở miệng chửi. Trương Tư Tề ở bên cười lạnh nói theo:

- Bảo con đàn bà bên bọn mày quỳ đầu nhận lỗi, sau đó chơi với bạn trai tao một đêm, việc này coi như bỏ qua. Nếu không dù là Long Siêu Quần cũng gặp phiền phức.

Trương Tư Tề vừa dứt câu, Dương Phàm quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng nói:

- Đùa gì thế? Cái loại này anh thèm vào.

Dương Phàm nói rất rõ ràng, không thèm quan tâm kẻ sau lưng mấy thằng này.

Nói với Trương Tư Tề một câu, Dương Phàm cười cười với Tiểu Tạ và bạn của cô ta:

- Ngồi xuống đi, tôi muốn xem tối nay bọn chúng muốn làm gì.

Lúc này mặt sẹo đã chạy sang một bên gọi điện, chắc là gọi cho ông chủ.

Ba nam một nữ đối diện thấy tên của chủ bị nói ra, mặt hơi tái đi. Bọn chúng không biết đám Dương Phàm có lai lịch gì, sợ chọc vào người không thể chọc. Cho nên đứa con gái rút điện thoại di động ra gọi. Ba thằng còn lại cũng không dám làm loạn. Đây là Bắc Kinh.

Đám Dương Phàm về vị trí, Tiểu Tạ hoảng sợ đến biến sắc, cầm tay Tiểu Tạ, nhỏ giọng nói:

- Phó cục trưởng Dương, Long nhị thiếu gia kia...

Trương Tư Tề ở bên cắt ngang lời:

- Chúng tôi biết, cô không cần nói. Trước hết nói về cô xem?

Dương Phàm nghe ra Trương Tư Tề đang ghen, không khỏi cười khổ giải thích:

- Phòng Tài liệu trong cục Giám sát, ngồi cùng phòng với anh.

Câu lạc bộ đang náo nhiệt nhất lại phải dừng nhạc vì chuyện này. Một ít người sợ phiền phức đã rời đi. Bây giờ chỉ còn lại nửa số khách, có lẽ đều là những kẻ thuchs xem náo nhiệt.

Dương Phàm hỏi Tiểu Tạ về nguyên nhân của vụ việc? Tiểu Tạ giải thích lúc nhảy người phụ nữ kia giẫm lên chân mình. Tiểu Tạ khẽ đẩy ả ra, không ngờ ả đứng không vững, ngã xuống đất. Vừa đứng lên liền chửi người. Hai bên bắt đầu tranh chấp. Sau đó ba thằng kia tham gia, ả kia liền động tay động chân.

Dương Phàm nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy giúp Tiểu Tạ là đúng. Xoay người nhỏ giọng nói với Trương Tư Tề:

- Long nhị thiếu gia kia là ai?

Trương Tư Tề nhỏ giọng nói:

- Con trai của thường vụ thành ủy Bắc Kinh, ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị.

Dương Phàm vừa nghe đã biết bối cảnh của Long thiếu gia này. Các phái chính trị ở Bắc Kinh, Dương Phàm không quen cho lắm. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh hiểu hơn hắn nhiều.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Dương Phàm quay đầu lại cười nói với Tiểu Tạ:

- Cô yên tâm ngồi đây, chờ ả kia đến nhận lỗi.

Một bạn gái của Tiểu Tạ vội vàng nói:

- Thật sự phải dập đầu nhận lỗi sao?

Chu Dĩnh ở bên cười lạnh nói:

- Dập đầu là nhẹ cho ả rồi. Dám ra tay với Dương Phàm, đáng đánh gãy chân.

Dương Phàm nghe Chu Dĩnh nói như vậy, thầm nghĩ cô bé này ghê quá. Cẩn thận suy nghĩ cũng đúng, Trần lão, Chu Minh Đạo cùng với một Trương đại tướng. Bất cứ ai trong ba người này dậm chân một cái, cả Bắc Kinh đều phải run lên.

Tiểu Tạ và bạn càng thêm hoảng sợ, lập tức đến bên cạnh Chu Dĩnh, bốn người thầm thì to nhỏ một lúc, rất nhanh vừa cười vừa nói. Một bàn năm nữ, một nam, nữ khá đẹp, trong đó còn có hai cô rất tuyệt, nơi này rất nhanh hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Dương Phàm thấy Trương Tư Tề nhắn tin, hắn đi tới, ôm eo Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói:

- Em làm gì đó?

Trương Tư Tề cười nói:

- Bảo cảnh vệ trưởng phái một toán đến đây, đề phòng trước vẫn hơn, đỡ bị người chơi sau lưng.

Dương Phàm thấy Trương Tư Tề như thế này, cười nói:

- Em trước đây có phải hay đi chơi?

Trương Tư Tề cười nói:

- Đúng thế, ở nhà chán lắm nên ra ngoài uống ít bia, thoải mái chút.

Khoảng nửa tiếng sau ngoài cửa câu lạc bộ có tiếng ồn ào, bảy, tám người chạy ào vào. Người cuối cùng đi vào là một thằng thanh niên mặc áo choàng màu xám.

Ba nam một nữ kia lập tức đi đến. Con ả kia bắt đầu tố khổ. Câu lạc bộ khá tối nên mọi người không thấy rõ. Chỉ thấy thằng thanh niên kia nhíu mày, có vẻ không nhịn được đi về phía bàn Dương Phàm.

Dương Phàm đang nói chuyện cười với Dương Phàm. Ba người Tiểu Tạ lại sợ hãi không dám nói chuyện. Long Siêu Quần chưa đi đến trước bàn đã lớn tiếng cười lạnh nói:

- Ai muốn em họ tao dập đầu xin lỗi? Có phải không nể mặt Long nhị này?

Trương Tư Tề nghe thấy thế không khỏi ngẩng đầu nhìn Long Siêu Quần. Nàng đang định nói thì Dương Phàm đã ngăn lại, lạnh nhạt nói:

- Là tao. Mặt mũi là do người khác dành cho, nhưng mình cũng phải biết làm người. Đàn em của mày đều là chó má. Dám bắt bạn gái tao dập đầu xin lỗi em gái mày, còn muốn bạn gái tao ngủ với hắn. Mày cảm thấy yêu cầu này có quá đáng không?

Long Siêu Quần không nhận ra Trương Tư Tề, cẩn thận nhìn kỹ. Hắn không khỏi lui ra sau hai bước.

- Hai người họ gì?

Không đợi Dương Phàm và Trương Tư Tề trả lời, ngoài cửa đã có người lớn tiếng nói:

- qq, mày tiến bộ nhỉ. Ở địa bàn của tao dám gây chuyện còn không tính, không ngờ còn nhằm vào lão Tứ nhà tao. Chuyện hôm nay nếu không nói rõ ràng, mày cứ ở đây cả đêm. Hoặc là gọi cho ông già mày đến đón mày.

Dương Phàm đưa mắt nhìn thấy người đang nói là Trần Xương Bình. Hắn lại nhìn Trương Tư Tề, thấy cô bé đang che miệng cười trộm, tức giận nói:

- Em biết đây là quán của hắn?

Trương Tư Tề cười nói:

- Nói nhảm, quán của người khác em có thể đến sao? Câu lạc bộ đêm rất phức tạp, người bảo vệ hôm nay không nhận ra em, nếu không đã sớm ra tay đánh người rồi.

Trần Xương Bình không thèm để ý đến Long Siêu Quần, cười ha hả đi đến trước bàn, nhìn Trương Tư Tề, nói:

- Em dâu, xin lỗi, ở địa bàn nhà mình mà làm em sợ. Đây là lỗi của anh.

Trương Tư Tề nhìn Long Siêu Quần, quay đầu lại cười lạnh nói với Trần Xương Bình:

- Đừng có linh tinh, em đã điều người đến, chuyện hôm nay không cần anh lo.

Trần Xương Bình bị nói thế không khỏi xấu hổ. Hắn cười khổ nói với Dương Phàm:

- Lão Tứ, thằng anh này mở cửa buôn bán mà. Em khuyên bà xã mình đừng làm loạn được không.

Dương Phàm nghe thấy thế liền biết Trần Xương Bình quen Long Siêu Quần, đang muốn chừa mặt mũi cho Long Siêu Quần. Câu nói lúc trước có lẽ là định trấn an Dương Phàm và Trương Tư Tề. Trương Tư Tề có lẽ đoán được Trần Xương Bình sẽ làm như vậy, vì thế nàng đã gọi điện điều cảnh vệ đến.

Long Siêu Quần lúc này mới biết được sự nghiêm trọng của vấn đề. Dương Phàm hình như không nể mặt Trần Xương Bình. Bạn gái bên cạnh cũng không nể mặt Trần Xương Bình.

Lúc này Chu Dĩnh đã đứng lên, nói với Trần Xương Bình:

- Anh Xương Bình, không phải không nể mặt anh... thằng tết bím kia còn đòi em và chị Tư Tề ngủ với hắn.

Trần Xương Bình nghe thấy thế liền biến sắc, quay đầu lại hét lên với mặt sẹo:

- Mặt sẹo, lời này là ai nói? Đánh gãy chân nó, xong chuyện xử tiếp.

Mặt sẹo nghe thấy thế liền dẫn người bao vây. Long Siêu Quần vội vàng đưa tay ra ngăn lại:

- Chờ chút.

Nói xong đi đến gần Trần Xương Bình, nhỏ giọng nói:

- Xương Bình ca, chừa chút thể diện.

Trần Xương Bình nhỏ giọng nói:

- Đừng nói tao không nhắc mày, đây là tao đang cứu mày. Thằng tết bím kia muốn chết nên mới trêu vào cháu gái của Trương đại tướng. Mày nói nên làm gì bây giờ?

Long Siêu Quần ngẩn ra, lắp bắp nói:

- Vậy còn em họ tôi? Làm như vậy sao?

Trần Xương Bình thở dài một tiếng:

- MD, lão Tứ, tao cũng không thể nói được nó. Tao khuyên mày tốt nhất cứ làm theo ý nó. Nếu không tối nay mày không thể ra ngoài.

Vừa dứt câu, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân. Một đám binh lính xông vào giữ cửa. Mấy thằng Long Siêu Quần mang đến đang định có động tác đã bị cho ăn đòn, toàn bộ ngã xuống đất. Trước mặt là nòng súng, có ai dám nói gì, không dám thở mạnh. Lục soát một lát, một binh sĩ cầm mấy thứ nhanh nhẹn đi đến trước mặt Trương Tư Tề, đặt lên mặt bàn.

- Báo cáo, thu được hai khẩu súng tự tạo, ba con dao.

Trương Tư Tề nhìn các thứ trên mặt bàn, cười lạnh một tiếng. Nàng cười nói với Dương Phàm:

- Anh nói nên làm như thế nào?

Dương Phàm thấy súng không giật mình. Thứ này có thể lấy mạng đó. Hôm nay có người đứng ra gánh vác, nếu không mình chắc đi rồi. Dương Phàm không khỏi tức giận, xoay xoay khẩu súng trong tay. Lạnh lùng nói:

- Lão Đại, xin lỗi, cho khách về hết đi.

phút sau, tất cả người không liên quan trong khách sạn đều được mời về.

Dương Phàm đang suy nghĩ cách xử lý chuyện này. Trần Xương Bình không nói gì, chỉ lạnh lùng ngồi bên quan sát. Do dự một chút, Dương Phàm cười nói với Trần Xương Bình:

- Lão Đại, chuyện này tôi nghĩ anh không hy vọng ông cụ biết, phải không?

Có súng, vấn đề đã trở nên nghiêm trọng, Trần Xương Bình hiển nhiên không thể che chở Long Siêu Quần nữa. Trần Xương Bình cười khổ một tiếng, nói với Long Siêu Quần:

- Mày tự nói xem nên làm gì bây giờ? Tao không có cách nào.

Long Siêu Quần nhìn đàn em của mình, thấy không có thằng nào đứng nổi, ngã trên mặt đất. Thắt lưng thành dây trói, chỉ có con em họ đang run lên.

- Tôi nhận sai, các người nói như thế nào thì làm như vậy.

Long Siêu Quần rốt cuộc cũng cúi đầu, đặt mông ngồi xuống ghế.

Dương Phàm và Trương Tư Tề đứng lên, cười lạnh nói:

- Bảo em họ mày lại đây lạy nhận sai. Sau này phải dạy cô ả cho tốt, đó là chuyện của mày.

Long Siêu Quần khẽ cắn môi quay đầu lại nói với cô em họ. Ả đi dến trước mặt Dương Phàm, quỳ xuống. Dương Phàm đưa tay ra ngăn lại:

- Chờ chút.

Hắn cười nói với Tiểu Tạ:

- Tiểu Tạ, cô lại đây.

Tiểu Tạ đến ngồi bên cạnh Dương Phàm. Dương Phàm cười nói:

- Cô yên tâm, sau này chỉ cần cô thiếu một sợi tóc, tôi sẽ đánh gãy chân ai đó.

Lời này đằng đằng sát khí, ngay cả Tiểu Tạ cũng run lên.

Trần Xương Bình ở bên lúc này mới thở dài một tiếng, không nói gì.

Con ả này bị Long Siêu Quần nhìn chằm chằm như vậy, đành phải quỳ xuống trước mặt Tiểu Tạ, trong miệng còn kêu khóc:

- Xin lỗi.

Dương Phàm từ từ đứng lên, nói với mấy phụ nữ phía sau:

- Không sớm nữa, về thôi.

Vừa nói hắn đi đến trước mặt Trần Xương Bình:

- Cái khác anh tự xử lý. Có gì không xử lý được cứ coi như em làm.

Dương Phàm nói vậy chẳng khác gì nói cho Trần Xương Bình biết mình không phải kẻ đuổi tận giết tuyệt. Đây coi như Dương Phàm đã nể mặt Trần Xương Bình. Trong lòng Trần Xương Bình cũng hiểu rõ nếu Dương Phàm không ngăn cản thì Trương Tư Tề đã hủy nơi này rồi. Cô bé trước đây đã làm một lần, không ngại làm thêm lần nữa.

Ra khỏi câu lạc bộ, đầu tiên bắt một xe taxi cho mấy người Tiểu Tạ, sau đó Dương Phàm mới lái xe về.

- Vì sao không vào trong chỉnh mấy thằng đó?

Trương Tư Tề đột nhiên cười nói. Dương Phàm đang lái xe không trả lời ngay mà cười nói:

- Đằng trước không có thuốc, châm anh điếu.

Trương Tư Tề cau mày lấy một điếu, châm lửa. Dương Phàm rít một hơi, cười nói:

- Cần gì phải như vậy? Phải nể mặt Xương Bình chứ.

Trương Tư Tề không hài lòng nói:

- Anh Xương Bình gì cũng tốt, nhưng lại chỉ biết đến tiền. Nghe nói Xương Bình rất thân cận với Long Siêu Quần, nếu không tối nay em đã đánh gãy chân thằng đó. Không ngờ còn dám mang theo súng, nếu bọn chúng ra tay, vậy chúng ta xong rồi.

Dương Phàm cười nói:

- Trong quán của Xương Bình, bọn chúng không dám ra tay.

Trương Tư Tề nói:

- Đúng là ở trong không dám, nhưng ở ngoài thì sao? Những thằng này đều là kẻ vào tù ra tội.

Dương Phàm cười cười. Hắn thấy Chu Dĩnh không nói gì, quay đầu lại thấy cô bé đã dựa đầu vào ghế mà ngủ. Hắn đưa tay lên miệng ra hiệu Trương Tư Tề nói nhỏ. Trương Tư Tề nhỏ giọng nói:

- Muộn quá rồi, tối đến chỗ anh ngủ.

Dương Phàm cười khổ nói:

- Anh thì không vấn đề gì. Chẳng qua anh chỉ có một cái giường, có thể ngủ được sao?

Trương Tư Tề mỉm cười nói:

- Vậy anh phải ra ghế ngủ. Để giường đó cho em và Chu Dĩnh.

Dương Phàm ngửa mặt lên trời than thở:

- Ông trời quá bất công. Đang mùa đông, anh đến khách sạn thuê phòng thôi.

Đưa hai cô gái về nhà, Dương Phàm bế Chu Dĩnh lên, cô bé này đã tỉnh ngủ nhưng lại giả vờ. Dương Phàm ôm cô bé đặt lên giường, định rời đi. Chẳng qua Chu Dĩnh đã đưa tay lên ôm chặt lấy cổ Dương Phàm.

Chu Dĩnh hôn mạnh lên mặt hắn, mông cũng bị Trương Tư Tề vỗ mạnh lên. Lúc này Dương Phàm mới biết Trương Tư Tề cũng đã tham gia. Dương Phàm đang vừa đau vừa sướng bị hai người phụ nữ trong nháy mắt liên hợp đuổi ra khỏi phòng ngủ. Trên đời này đúng là quá bất công.

Chuyện càng bất công hơn là lệnh điều động công tác của Chu Dĩnh và Trương Tư Tề đã hoàn thành. Một người làm ở báo Thanh niên Bắc Kinh; một người vào làm trong đài truyền hình Bắc Kinh. Càng quá đáng chính là Trương Tư Tề tiếp tục làm phó ban phỏng vấn. Nghĩ lại chuyện xảy ra trong câu lạc bộ, Dương Phàm cảm thấy chuyện này cũng chẳng đáng gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio