Dương Phàm vừa nghe cũng vui vẻ. Lúc trước hắn còn muốn đem truyền bá trên mạng để gieo hạt giống. Làm như vậy vẫn có chú nguy hiểm. Phương pháp sao ra đĩa CD rất hay. Lợi dụng trời tối để mấy người Trần Thái Trung phát tới từng phòng làm việc trong huyện. Sau này Hà Tiểu Mai sẽ không còn mặt mũi đứng ở Uyển Lăng. Làm như vậy có lợi ở chỗ thần không biết quỷ không hay.
- Ừ, cứ làm như thế. Các anh trở về trước đi.
Dặn dò một tiếng, Dương Phàm cười ha ha quay lại văn phòng nói với Hứa Phi:
- Đi thôi. Cùng nhau thay đổi khu công nghiệp nào.
Tô Diệu Nga và Biện Vĩ Cường dẫn một đám người đứng đợi ở đường ranh giới Vĩ Huyền tới h vẫn không phát hiện người đến khu công nghiệp. Trên khuôn mặt phúc hậu của Tô Diệu Nga hiện lên vẻ âm trầm nói với Biện Vĩ Cường bên cạnh:
- Bên khu công nghiệp có thông báo gì không?
Biện Vĩ Cường cũng có phần ngoài ý muốn nói:
- Trước khi tan ca sáng hôm qua người bên văn phòng đã thông báo rồi. Không ngờ Hà Tiểu Mai ngay cả mặt cũng không xuống. Xem ra đúng là không coi phó thị trưởng Dương vào đâu cả.
Hai người đang nói chuyện, từ xa xa liền trông thấy hai chiếc xe con nối đuôi nhau đi tới.
Người đầu tiên bước xuống từ chiếc xe dẫn đầu là cục trưởng Cục Chiêu thương Ngô Yến, trong chiếc xe thứ hai mọi người không thấy Dương Phàm, chỉ nhìn thấy thư ký Lâm Đốn, Tô Diệu Nga và Biện Vĩ Cường không hẹn mà cùng hỏi Lâm Đốn:
- Phó thị trưởng Dương đâu rồi? Lâm Đốn anh làm cái quỷ gì vậy?
Ngô Yến đứng cạnh cười giải thích:
- Đừng trách thư ký Lâm nữa, phó thị trưởng Dương đã gọi cho thư ký Lâm sáng sớm nay, nói là đã đi trước, thăm một người bạn cũ ở khu công nghiệp.
Ngô Yến giải thích như vậy, tất cả mọi người đều không phải ngu ngốc, đều cùng nhau bật cười, tâm tình cũng tốt hơn hẳn. Con người là như vậy, trong lòng có tự tin, lá gan sẽ lớn hơn, có chỗ dựa vững chắc, lúc Dương Phàm còn ở đây, cán bộ huyện Vĩ Huyền đều có tâm tính này.
Dương Phàm lái xe chở Hứa Phi tới nhà máy chế tạo vật liệu xây dựng. Khi xe tới cửa còn bị bảo vệ ngăn cản. Thấy Hứa Phi trên xe, giọng của bảo vệ lại càng khó nghe hơn.
- Ông chủ của chúng tôi nói, tiền phạt cần đóng đều đóng rồi, ngoài ra không đóng một đồng nào nữa. Ông chủ chúng tôi rất bận, không có thời gian gặp mấy người quản lý các anh đâu.
Dương Phàm xuống xe, cười với bảo vệ:
- Ha ha, anh đi nói cho ông chủ Lâm của các anh rằng có một người bạn cũ đến thăm.
Bảo vệ nhìn Dương Phàm bán tín bán nghi, hỏi:
- Vậy anh tên là gì?
Hứa Phi cười tiến lên nói:
- Anh có phải người Vĩ Huyền không hả? Sao ngay cả bí thư Dương người sáng lập ra khu công nghiệp mà cũng không nhận ra?
Lúc này bảo vệ mới vỗ mông, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Ôi trời, con mắt tôi quá kém, sao lại không nhận ra ngài chứ. ………
Ngài chờ chút, tôi đi tìm ông chủ.
Bảo vệ vội vàng dặn dò đồng nghiệp một câu, vắt chân chạy vào trong. Không lâu sau, thương nhân xứ Đài – Lâm Quang Hải cao gầy xuất hiện, từ xa đã tăng tốc độ.
- Bí thư Dương. Tôi bị ngài hãm đến khổ rồi, cửa hàng kinh doanh ở trong này, ba ngày bị phạt tiền hai lần, tôi đang chuẩn bị rút lui không làm nữa đây.
Lâm Quang Hải nắm lấy tay Dương Phàm, xả nỗi bực tức.
Cửa hàng vật liệu xây dựng này là sử dụng phế phẩm công nghiệp để tái sản xuất thành nguyên liệu, chi phí thấp, sức cạnh tranh thị trường càng mạnh. Trong năm đầu tiên, Lâm Quang Hải đã thu hồi được tiền vốn. Tuy nhiên từ năm thứ hai khi Hà Tiểu Mai tới, bắt đầu giai đoạn khổ sở.
Dương Phàm nghe xong cười an ủi:
- Đừng có gấp, một năm vừa rồi tôi phải đi học ở Bắc Kinh, giờ không phải đã trở về hay sao? Anh yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, miễn là anh tuân thủ pháp luật thì không ai dám làm khó dễ anh cả.
Lâm Quang Hải vừa nghe được lời này, lập tức kêu khổ thấu trời nói:
- Bí thư Dương à, anh không biết đâu. Tháng trước, tôi tìm đến chỗ người quản lý, yêu cầu trưng dụng khu đất phía sau cửa hàng, thủ tục cũng đã lo xong một nửa. Nhưng thời hạn công trình không đợi người, tôi không đợi kịp thủ tục xuống liền khởi công, thế là người của đội giám sát đến tìm tôi, mở miệng đòi phạt tiền. Từ ngày đội giám sát thành lập tới nay, tôi đã bị phạt tới tận tới hai triệu nhân dân tệ, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi thực sự phải đóng cửa thôi.
Dương Phàm nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, quay đầu lại nhìn Hứa Phi.
Hứa Phi lập tức tiến lên nói:
- Đúng là có chuyện này, tôi cũng đã hỏi bên đội giám sát kia, bọn họ cũng nói ngoài miệng là biết rồi, không ngờ lại xoay mông đi phạt tiền.
Dương Phàm cau mày hỏi Hứa Phi:
- Đội giám sát lấy đây ra quyền lợi lớn như vậy? Là ai cho bọn họ quyền lợi đó? Quả thực là hồ đồ.
Nói xong Dương Phàm hỏi Lâm Quang Hải:
- Bọn họ muốn phạt bao nhiêu tiền?
Lâm Quang Hải nói:
- Muốn hóa đơn ., không cấm ..
Dương Phàm nghe thế lập tức cười nói:
- Thủ đoạn cũ rích như thế mà còn dùng sao? Xem ra, tố chất những người trong đội giám sát này thật là kém cỏi. Hà Tiểu Mai kiếm đâu được đám người này, một đám mù chữ và mù luật.
Lúc này có người ở cách đó không xa lớn tiếng nói:
- Mày nói ai là thất học và mù luật vậy? Có giỏi nói thêm câu nữa xem.
Dương Phàm vừa quay đầu lại thì thấy đó là tên có vẻ mặt dữ tợn ở trên văn phòng lúc trước, không khỏi cười lạnh lùng nói:
- Tôi nói người bên đội giám sát chỗ quản lý là mù chữ và mù luật, có cái gì không đúng sao?
Tên kia vừa nghe lời này, vẻ mặt càng hùng hổ hơn, tay cầm thanh gỗ, mặt âm u đi tới trước mặt Dương Phàm. Tuy nhiên khi hắn thấy Hứa Phi thì hơi ngây ra một lúc, vẻ mặt cười như không cười nói với Hứa Phi:
- Phó ban quản lý Hứa cũng ở đây à. Người này chỉ trích đội giám sát chúng ta, sao anh mặc kệ như vậy.
Hứa Phi cười nói:
- Nói chúng mày thất học mù luật là còn khách khí đó, đội trưởng Bao, theo tao thấy chúng mày chính là một đám lưu manh.
Cái người kêu là đội trưởng Bao kia cũng không lập tức làm gì, cười gằn hai tiếng nói:
- Ôi ôi, không nhìn ra lá gan của phó ban quản lý Hứa cũng tăng lên đó, các anh em, lại hết đây xem anh hùng này.
Brừm brừm, cách đó không xa có một chiếc xe, có , người đội giám sát mặc đồng phục bảo vệ nhảy xuống. Trong tay mỗi người đều mang theo một cây gậy gỗ. Người biết thì bảo bọn này là đội giám sát. Không biết thì lại bảo đây là bọn lưu mạnh chuẩn bị gây chuyện.
Lâm Quang Hải liền hơi luống cuống, liếc nhìn Dương Phàm một cái, phát hiện bí thư Dương này mày cũng không hề nhăn lấy một chút, đang định nói cái gì đó. Bốn người bảo vệ bên trong phòng an ninh bỗng lao ra, người nào cũng cầm ống nhựa. Còn có một bảo vệ cầm cái bộ đàm, hướng về bên trong xưởng hét to:
- Già trẻ trong xưởng chú ý, người của đội giám sát muốn đánh bí thư Dương của chúng ta, tất cả mọi người đến đây hỗ trợ. Nghe cho rõ nhé, là bí thư Dương đã mang đến dược liệu, cây ăn quả cho chúng ta, lại còn dựng lên khu công nghiệp để mọi người đi làm đó.
Tiếng bộ đàm lúc này xem như là xuất hiện chuyện lớn, chiếc loa ở giữa tầng của nhà xưởng liền vang vọng hết ra xung quanh, không kể hơn trăm người từ trong nhà xưởng lao ra, công nhân của nhà máy đối diện bên đường cũng không biết thế nào cũng lao ra hơn trăm người. Hai ba trăm người này cầm đủ loại, có người đòn gánh, có người cầm gậy gỗ, người thì cầm viên gạch, khôi hài nhất là còn có mấy bác gái cầm trứng gà và cà chua, chắc là người bên căn tin nhà máy.
Cái gì gọi là lực lượng quần chúng? Đây chính là sức mạnh quần chúng. Mười mấy tên trong đội giám sát, bị hai ba trăm người vây vào bên trong, gậy cầm trên tay đã sớm rơi từ lâu, sắc mặt dần dần trắng bệch. Bọn họ cũng không biết, cái vị bí thư Dương này là người như thế nào, sao mà vừa mới xuất hiện mà những người miền núi ngày thường rất hiền lành lại cản đảm tụ tập lại đánh nhân viên quản lý chứ?
Uy tín của Dương Phàm ở Vĩ Huyền rất cao, lúc mọi người thấy Dương Phàm, người nào người nấy đều hô:
- Bí thư Dương, bí thư Dương.
Dương Phàm cũng không ngờ được sẽ xuất hiện cảnh tượng này, quần chúng đều rất thực tế, điều bọn họ quan tâm đều là chuyện đời thường cả. Thu nhập hàng năm của gia đình, mỗi ngày trên mâm cơm được ăn những cái gì. Ai có thể mang đến cho bọn họ lợi ích thì trong lòng họ đều rất rõ ràng.
- Mẹ kiếp, cũng không chịu nhìn xem đây là chỗ nào à, dám ở Vĩ Huyền động đến bí thư Dương, đánh chết bọn chúng.
Không biết là người nào kích động hộ lên một câu như vậy, lập tức tinh thần quần chúng đều trở nên kích động phẫn nộ, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều mắng chửi đám người đội giám sát. Mấy bác gái bên nhà căn tin lại càng không lo lắng tới lực sát thương của trứng gà và cà chua, cứ trực tiếp nhắm thẳng vào mấy người đứng giữa.
Lo lắng đám đông sẽ gây ra chuyện, Dương Phàm vội vàng đem cái ghế từ trong phòng an ninh ra, đứng lên trên ghế chắp tay thăm hỏi hai ba trăm người này.
- Tất cả mọi người bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.
Dương Phàm vừa hô, mọi người lập tứ đều yên lặng. Lúc này Dương Phàm mới nói tiếp:
- Mọi người có tin tưởng tôi không?
- Tin tưởng.
Tất cả mọi người đều hét lên.
Dương Phàm cười nói:
- Mọi người có tin tôi bị người đánh ở Vĩ Huyền không?
- Không tin. Dám động đến ngài ở Vĩ Huyền thì không muốn sống nữa rồi.
Tất cả đều cười sảng khoái.
Dương Phàm nói tiếp:
- Nếu tôi không có gì nguy hiểm, mọi người không thể bởi vì tôi mà làm chậm trễ công việc được, tất cả quay về đi. Đừng để cho ông chủ có cớ để khấu trứ tiền lương đó.
Mọi người lại đều cười ồ lên, thương nhân Đài Bắc – Lâm Quang Hải lúc này cũng có chút kích động, cũng mang ghế ra đứng lên lớn tiếng hô:
- Ngày hôm nay mọi người chẳng những không bị khấu trừ tiền lương, những công nhân nào có mặt ở đây đều được thưởng thêm đồng.
Vẻ mặt Dương Phàm lúc này nghiêm túc, vung tay lên nói:
- Tất cả mọi người nghe rõ đây, sau này nếu không có huyện ủy và nhân viên chủ quản ngành liên quan thông báo kết hợp. Bất cứ kẻ nào đến nhà xưởng phạt tiền, mọi người cứ đánh hắn cho tôi, người quản lý mà không thể bảo vệ quyền lợi xí nghiệp. Còn tới để làm gì?
Lời này của Dương Phàm lập tức khiến cho bên dưới vỗ tay nhiệt liệt. Trong khoảng thời gian này, những người trong đội giám sát hoành hành ngang ngược ở khu công nghiệp, liên tiếp phát sinh sự kiện xung đột đánh người. Trước kia là không ai dám quản, cũng không dám xuất đầu, bây giờ có Dương Phàm xuất hiện, giơ tay kêu gọi, mọi người tất nhiên là có dũng khí. Tất cả đều biết, trước đây bí thư Dương tuyệt đối không nương tay với tham quan ô lại, nên dứt khoát sẽ không bỏ qua những người này.
Đám người Tô Diệu Nga lái xe đến khu công nghiệp tìm Dương Phàm, không ngờ vừa mới tới tiến vào đã thấy mấy trăm người vây quanh đường lớn.
- Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?
Trong lòng Tô Diệu Nga thoáng chút hồi hộp, vội vàng xuống xe, khi phát hiện là Dương Phàm đứng ở bên trong nói chuyện với mọi người, lập tức an tâm. Ở Vĩ Huyền, Dương Phàm đi tới đâu mà quần chúng chẳng hoan hô ầm ĩ cơ chứ? Trải qua nhiều người đảm nhiệm, có ai có thể so sánh uy tín với Dương Phàm ở trong quần chúng đây?
Dương Phàm cũng thấy đám người Tô Diệu Nga, lập tức hô với mọi người:
- Tất cả đều tản đi, tản đi. Quay về làm việc cho tốt, đừng để cho ông chủ nói Vĩ Huyền chúng ta đều là điêu dân, khiến ông chủ bị hù dọa sợ chạy đi, tôi thấy mọi người chưa chắc đã có lương đâu.
Mọi người lại cười vang rồi tản đi. Trước khi đi, không ít người còn không quên kêu một tiếng:
- Hẹn gặp lại bí thư Dương.
Lúc này bọn họ nhìn lại đội trưởng Bao, trông nhếch nhác đến thảm hại, không ít người trên đầu, trên mặt đều là lòng trắng, lòng đỏ trứng gà và cà chua. Dương Phàm cũng chẳng thèm nhìn bọn này, đi thẳng tới chỗ đám Tô Diệu Nga. Tô Diệu Nga cũng bước nhanh hơn, đi tới trước mặt Dương Phàm, sau khi bắt tay nói:
- Phó thị trưởng Dương. Mong mỏi mãi cuối cùng anh cũng đã trở về.
Bắt tay đồng sự ngày xưa, Dương Phàm cũng có chút cảm khái nói:
- Tất cả mọi người đều khỏe chứ.
Sau một lúc gặp mặt, nhìn lại đám người đội giám sát đều đã chuồn sạch. Dương Phàm chính là muốn để bọn chúng đi báo tin, nên lúc trước có phát hiện nhưng không ngăn bọn này.
Đứng ở cửa nhà xưởng, Dương Phàm nhìn một đống bừa bãi dưới đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn nói:
- Các đồng chí. Cục diện tốt đẹp của Vĩ Huyền, là do mọi người hao tổn tâm huyết mới làm ra. Hiện giờ rất nhiều xí nghiệp trong khu công nghiệp đều muốn bỏ đi, trong lòng mọi người chẳng lẽ không biết hổ thẹn sao? Tôi muốn nói rằng, chỉ cần có một xí nghiệp dọn bỏ đi, thì đó chính là sự thất trách của bộ máy huyện ủy chúng ta. Xí nghiệp tin tưởng chúng ta, đến Vĩ Huyền đầu tư, chúng ta phải tạo ra một điều kiện đầu tư tốt đẹp cho người ta. Bất kể là ai, bất kể là những người này có bối cảnh gì, chỉ cần bọn họ quấy nhiễu xí nghiệp sản xuất bình thường, chúng ta nhất định phải không được lưu tình và tiến hành đấu tranh. Dương Phàm nói lời này, ít nhiều là mang ý tứ phê bình. Trong lòng Dương Phàm quả thực cũng không hài lòng đối với nhiệm vụ của huyện ủy Vĩ Huyền.
Đương nhiên lời phê bình của Dương Phàm rất kín đáo, coi như là vẫn còn giữ lại thể diện cho hai ban bệ.
Tô Diệu Nga có phần hơi hổ thẹn, giải thích:
- Huyện ủy đã nhiều lần báo cáo tình hình lên thị ủy, nhưng Đổng…bí thư không bày tỏ thái độ rõ ràng, chúng tôi cũng rất khó xử.
Trong lòng Tô Diệu Nga kích động, thiếu chút nữa thì gọi thẳng tên Đổng Trung Hoa lên.
Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Tâm tình mọi người tôi đều có thể hiểu, tuy nhiên điều này cũng không thể coi như là lý do không quan tâm tới sự khó xử của xí nghiệp được. Được rồi, mọi chuyện đều trôi qua rồi. Bây giờ mọi người cùng tôi đi đến chỗ quản lý đi.
Nói xong Dương Phàm liền đi phía trước dẫn đường, vừa mới đi được nửa đường, liền nhìn thấy con Mercedes-Benz của Hà Tiểu Mai ở phía xa.
Dương Phàm ngay cả xe cũng không dừng lại, đi thẳng vào trong sân khu quản lý. Hà Tiểu Mai cũng chỉ đành ỉu xìu theo trở về. Trong Uyển Lăng này, Hà Tiểu Mai có thể nói là vừa hận vừa sợ lại hơi ảo tưởng về Dương Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Dương Phàm đứng ở trong sân chờ Hà Tiểu Mai xuống xe, đứng ở trên bậc thang tòa nhà ba tầng, chờ Hà Tiểu Mai đi tới trước mặt, Dương Phàm cười lạnh lùng nói:
- Trưởng ban Hà, công tác của đồng chí rất xuất sắc đúng không? Đội giám sát thu được bao nhiêu tiền cho thị ủy?
Đánh người không làm mất mặt, lúc Dương Phàm quay về phía Hà Tiểu Mai không hề kiêng kị chút nào. Trong lòng cố gắng kìm nén cơn tức giận, muốn tới bạt tai một phát, Nếu không phải có nhiều người ở hiện trường, Dương Phàm thực sự có thể nhào tới tát thật.
- Việc đó, việc đó, tôi cũng là vì tăng cường quản lý khu công nghiệp thôi.
Hà Tiểu Mai không biết nói sao, nhìn thấy Dương Phàm liền nói chuyện lắp bắp.
- Người của đội giám sát đều cầm gậy, đồng chí tăng cường quản lý như vậy à? Bây giờ tôi lấy thân phận phó thị trưởng phụ trách kinh tế tuyên bố hai quyết định. Thứ nhất, lập tức giải tán đội giám sát, người nào không liên quan không được lưu lại. Thứ hai, xét thấy nhận được rất nhiều tài liệu tố cáo sự tiêu cực của bên quản lý, tạm thời đình chỉ công tác trưởng ban quản lý của đồng chí Hà Tiểu Mai, chờ tới khi quay về sẽ thông báo xử lý bước tiếp theo. Công việc tại khu quản lý tạm thời do đồng chí Hứa Phi phụ trách.
Vừa rồi ở trên xe Dương Phàm đã xem tài liệu mà Biện Vĩ Cường đưa tới, chưa cần xem nội dung, chỉ cần nhìn hơn mười trang đánh máy cũng đủ để ra quyết định này.
Hà Tiểu Mai không nghĩ tới, việc đầu tiên khi Dương Phàm quay về là xử mình. Ở trước mặt bao người, trong lòng vừa thẹn vừa phẫn, nghểnh cổ về phía Dương Phàm quát:
- Tôi được đồng chí bí thư thị ủy Đổng bổ nhiệm, đồng chí không có quyền xử trí như vậy.
Trong lời nói của Hà Tiểu Mai còn có một tầng ý khác, cha của thị hiện là chủ tịch tỉnh. Dương Phàm ngươi cũng phải nhìn xem một chút chứ?
Dương Phàm cười khỉnh nói:
- Được, đến văn phòng của đồng chí nói đi.
Nói xong Dương Phàm trực tiếp đi trước lên tầng, Hà Tiểu Mai quay đầu lại sợ hãi nhìn đám người liên quan, rồi cũng khẩn trương theo sau.
Khi Dương Phàm đẩy cửa văn phòng của Hà Tiểu Mai ra, bên trong có một tên công tử bột đang nằm trên ghế sô pha, chân gác lên bàn làm việc hút thuốc lá. Dương Phàm đứng ở cửa lạnh lùng không nói gì, Hà Tiểu Mai xấu hổ tiến vào, lớn tiếng quát tên công tử bột kia:
- Cút, lập tức cút ngay cho bà.
Nói xong Hà Tiểu Mai còn nhấc chân lên đạp, không còn hình tượng thục nữ như lúc trước. Tên công tử bột sợ chết khiếp chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói:
- Làm sao thế? Làm sao thế? Dùng xong rồi thì ném đi à.
Dương Phàm chờ Hà Tiểu Mai giữ cửa rồi mới lấy một chồng tài liệu từ trong túi ra, quăng xuống trước mặt Hà Tiểu Mai nói:
- Tự cô xem đi, xem xong rồi quyết định lại, xử lý dựa theo quyết định của tôi hay là để tôi đem đống tài liệu này nộp lên lãnh đạo thị ủy.
Ngày đầu tiên Dương Phàm trở lại Vĩ Huyền, không ngờ lại nhằm vào con gái chủ tịch tỉnh mà chém. Điều thú vị chính là, Hà Tiểu Mai lại ảo não bỏ chạy. Buổi sáng cùng ngày liền thu thập đồ đạc quay về thị. Ngay cả cái rắm cũng chưa từng phóng. Việc tốt này phải cảm tạ đống tài liệu do Biện Vĩ Cường chuẩn bị. Dương Phàm nếu không nể Hà Thiếu Hoa thì đã sớm đệ trình trực tiếp lên Ủy ban Kỷ luật rồi.
Đám người của đội giám sát lại càng xám ngắt đi tới Công an huyện. Bởi vì rất nhiều người ở khu công nghiệp đều đề cập tới chuyện ẩu đả. Dương Phàm tạm thời không thể đem Hà Tiểu Mai vào chỗ thích hợp, chẳng lẽ còn không thể trừng trị đám tôm tép này sao? Trầm Ninh nhận được thông báo, đứng chờ sẵn ở ngoài cửa, lôi từng người một vào tra khảo.
Số tiền trong tài khoản mà Hà Tiểu Mai kiếm được cũng đều ngoan ngoãn giao cho Dương Phàm. Mặc dù là như thế này, nhưng tiền của một ít xí nghiệp vẫn không có biện pháp bổ sung hoàn toàn. Bây giờ cũng không phải là thời cơ Dương Phàm thừa thắng xông lên, buộc lòng phải thương lượng với huyện ủy một chút, dựa theo tỉ lệ, trước tiên cứ trao trả một phần. Còn đâu sau này cứ từ từ tìm hình thức bù lại.
Tin tức Dương Phàm quay về, lập tức liền gây chấn động cả Vĩ Huyền, những người đi làm ở khu công nghiệp, sau khi về nhà cứ truyền miệng nhau, tường thuật lại cuộc nói chuyện của Dương Phàm lúc ấy. Nhất là kể đến câu nói của Dương Phàm: "Mọi người cứ đánh hắn ra ngoài" đám người đều bắt chước Dương Phàm vung tay rất có khí thế, lập tức khiến cho ai nấy cũng cười sảng khoái.
Chuyện này cũng khiến cho thị ủy chấn động rất lớn, bởi vì Hà Tiểu Mai là con gái của Hà Thiếu Hoa.
Rất nhiều người đều hả hê chờ chuyện kế tiếp xảy ra