Ngón tay Tùng Lệ Lệ vẫn đang vuốt ve trên lưng rộng lớn của người đàn ông, một bên vuốt ve một bên cười nói:
- Da của anh thật láng mịn.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, đưa tay nắm lấy điểm kia mà hơi bóp. Tùng Lệ Lệ đã sớm chờ đợi như mì gặp nước nóng, cả người mềm nhũn ghé vào vai Dương Phàm, đôi môi đỏ mọng lẩm bẩm bên tai Dương Phàm. Mặc dù Dương Phàm dùng sức mạnh hơn nhưng Tùng Lệ Lệ cũng không kêu đau, chỉ là da thịt trên người như chặt lại, hai chân không nhịn được tự cọ xát vào nhau.
Chỉ riêng khuôn mặt thì Tùng Lệ Lệ không phải là cực phẩm, chẳng qua cả thân hình thì nói là trời sinh quyến rũ cũng không quá đáng. Sau một phen sờ soạng, Tùng Lệ Lệ cố tránh người ra, hai vai nghiêng một chút, chiếc áo ngủ màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà tắm. Tùng Lệ Lệ cầm lấy chiếc khăn tắm từ từ lau trên lưng Dương Phàm, miệng lại ghé sát vào bên tai Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Em kỳ lưng cho anh nhé.
Dương Phàm hơi ngẩn ra một chút thì hai tay Dương Phàm đã ôm lấy cổ hắn, cả người dán sát vào, cặp vú đè vào lưng, nhẹ nhàng chuyển động. Dương Phàm rất muốn hỏi một câu việc này học từ đâu, chiêu này quả thật rất thích hợp phát huy ưu thế thân thể của Tùng Lệ Lệ. Dương Phàm tự hỏi cũng không thể nào chống lại sức hấp dẫn này.
Sau một phen "kỳ lưng" một bàn tay nhỏ bé không ngừng đi xuống cầm lấy bảo bối người đàn ông đang cứng ngắc kia. Dương Phàm thoải mái hừ một tiếng ..
Chuyện xí nghiệp Hồng Tinh mặc dù đã được đè xuống nhưng vấn đề cần phải xử lý còn rất nhiều nhưng những việc này không cần Dương Phàm lo lắng nhiều. Sau một đêm nghỉ ngơi, Dương Phàm tinh thần thoải mái đi đến trụ sở thị ủy. Sau đó Dương Phàm mang theo Lý Thắng Lợi và Liêu Chính Vũ lên trên tỉnh báo cáo chuyện xí nghiệp Hồng Tinh. Thành phố Hải Tân thậm chí cả tỉnh Thiên Nhai gần như không có mấy xí nghiệp nhà nước. Xí nghiệp Hồng Tinh năm đó là xí nghiệp tiêu biểu của thành phố Hải Tân, trên tỉnh tự nhiên vẫn luôn quan tâm đến. Bây giờ xảy ra chuyện này dù muốn che thì cũng cần báo cáo với tỉnh ủy chứ.
Lựa chọn xuất phát vào buổi sáng, Dương Phàm còn có một nguyên nhân khác đó là trốn không gặp Nguyễn Tú Tú, không để cho Nguyễn Tú Tú cơ hội biện bạch, cũng có thể làm cho Nguyễn Bình Hòa khó chịu vài ngày. Không thể cho thằng ranh Nguyễn Bình Hòa vui vẻ được.
Triệu Việt ở trong phòng làm việc gặp Dương Phàm. Nghe Dương Phàm báo cáo về chính quyền thành phố đã tiến hành trấn an quần chúng nhân dân đang có tâm trạng bất an khi sự việc đột nhiên xảy ra. Báo cáo này trước khi xuất phát Dương Phàm đã nói chuyện với Tào Dĩnh Nguyên, hai người đều thống nhất cách nói. Sau đó là thị ủy và chính quyền thành phố thống nhất cách nói. Đương nhiên cũng không thể nói sai hết được, trong báo cáo của Dương Phàm vẫn ám chỉ một chút có đồng chí cá biệt đáng nghi ngờ là trốn tránh trách nhiệm, nhưng đã được phê bình giáo dục. Thái độ của đồng chí đó cũng rất tốt, đầy đủ nhận thức sai lầm, thị ủy dự định không truy cứu trách nhiệm. Về vấn đề xí nghiệp Hồng Tinh, chính quyền thành phố đã thành lập một tổ công tác chuyên môn do thị trưởng Tào dẫn đầu, mau chóng tra xét rõ ràng vấn đề rồi khôi phục sản xuất.
Báo cáo như vậy Triệu Việt nghe không ít, có tin hay không là một chuyện nhưng mặt mũi thì phải cổ vũ một chút. Sau đó Triệu Việt còn tỏ vẻ lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng xí nghiệp nhà nước. Dù sao Trung Quốc là quốc gia xã hội chủ nghĩa lấy kinh tế nhà nước làm chủ đạo mà.
Sau khi báo cáo kết thúc, Dương Phàm ra ngoài thì Chương Vũ Ninh đưa ra ngoài đầu cầu thang. Trước khi Dương Phàm rời đi, Chương Vũ Ninh cười nói:
- Tối cho tôi một cơ hội mời khách.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Tôi cũng vừa có ý này.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Chương Vũ Ninh không khỏi vui vẻ trong lòng. Nói như vậy Dương Phàm đã nghĩ được biện pháp giúp mình rồi. Trên đường đi xuống lầu Dương Phàm bị Đinh Duệ chặn lại, ông bạn thân này đã sớm đợi từ trước. Đinh Duệ không nói một lời kéo Dương Phàm vào trong phòng làm việc. Sau khi rót trà và nói khách khí vài câu, Đinh Duệ cười nói:
- Nghe nói Nguyễn Bình Hòa gây loạn cho cậu? Nguyễn Tú Tú cũng rất bất đắc dĩ, vừa lại không dám ra mặt xin xỏ, vì thế tìm tới chỗ tôi.
Đinh Duệ ra mặt nói giúp là chuyện rất ngạc nhiên. Qua đó Dương Phàm có thể thấy gần đây Đinh Duệ và Nguyễn Tú Tú hợp tác rất tốt. Đồng thời Dương Phàm cũng có thể nhìn ra người phụ nữ Nguyễn Tú Tú này rất giảo hoạt. Dương Phàm cố ý tránh đi nhưng kết quả vẫn có người nói giúp cho.
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi cười nói:
- Mặt mũi Đinh ca tôi tự nhiên sẽ cho rồi. Chẳng qua xin Đinh ca chuyển lại với Nguyễn Tú Tú một câu, có thời gian rảnh thì ngồi xuống nói chuyện với tôi. Có những lời tôi cảm thấy nhất định phải trực tiếp nói với chị ta.
Nếu không thể không nể mặt Đinh Duệ, Dương Phàm liền quyết định thay đổi chủ ý, quyết định tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với Nguyễn Tú Tú. Nếu không thằng ranh Nguyễn Bình Hòa kia sớm muộn cũng làm Dương Phàm hoàn toàn tức giận.
Đinh Duệ tự nhiên rõ ràng ý nghĩa trong lời nói của Dương Phàm. Vì thế cười nói:
- Cũng được, lời xấu nói ra trước luôn tốt hơn là để sau.
Hai người lại nói chuyện một lúc nữa, sau đó Đinh Duệ muốn lưu Dương Phàm ở lại cùng ăn trưa, Dương Phàm lấy cớ còn chuyện khác mà từ chối.
Ra khỏi trụ sở tỉnh ủy, Dương Phàm phát hiện mình không ngờ lại không có nơi để đi. Ở tỉnh thành thực ra cũng có một biệt thự, trước kia vẫn bị Thu Vũ Yến chiếm lấy. Chẳng qua gần đây Thu Vũ Yến đang ở bên Du Nhã Ny, hai người phụ nữ này cùng ở Nam Kinh bàn bạc chút chuyện kinh doanh. Mấy hôm trước Thu Vũ Yến gọi điện tới nói Trần Tuyết Oánh tìm được hai người định có chút chuyện. Ba người phụ nữ tiếp cận làm chuyện gì thì Dương Phàm cũng không quá quan tâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tối Chương Vũ Ninh muốn mời khách, bây giờ vẫn còn hơn nửa ngày nữa. Dương Phàm mang theo Lý Thắng Lợi và Liêu Chính Vũ tìm một khách sạn ở trước. Một mình ở trong phòng khá nhàm chán, Dương Phàm không biết như thế nào lại nghĩ đến món ăn quê nhà mà Vu Thanh Bình làm.
Trong những người phụ nữ của mình, Vu Thanh Bình thật ra nấu ăn hợp khẩu vị của Dương Phàm. Nghĩ đến đây Dương Phàm liền nhắn tin cho Vu Thanh Bình:
- Giữa trưa muốn ăn món ăn em làm.
Vu Thanh Bình rất nhanh nhắn một tin tức:
- Anh đang ở tỉnh thành sao, em lập tức sẽ về.
Sau khi dặn Lý Thắng Lợi một câu, Dương Phàm một mình ra khỏi khách sạn, bắt xe đi đến tiểu khu mà Vu Thanh Bình ở.
Vừa xuống xe taxi, Vu Thanh Bình từ phía sau đã chạy tới trước mặt, từ xa đã cười nói:
- Anh đến nhanh thật.
- Sao không thấy em lái xe?
Dương Phàm có chút kỳ quái. Dương Phàm nhớ Vu Thanh Bình có xe mà.
- Em không lấy gì mà rời đi, như vậy trong lòng cũng thoải mái hơn chút.
Vu Thanh Bình trả lời rất tự nhiên, nụ cười trên mặt rất vui vẻ, xem ra cuộc sống gần đây cũng không tệ lắm. Ăn cơm Vu Thanh Bình nấu, hai người giống như cũng không có ý muốn làm chuyện kia. Vu Thanh Bình đi rửa bát, Dương Phàm đứng dựa cửa mà nói chuyện với cô ta. Chủ yếu nói về chuyện trong cơ quan của Vu Thanh Bình. Dương Phàm nghe xong cảm thấy rất thú vị, thi thoảng hỏi một câu. Không khí này nói thật ra rất bình dị, nhưng hai người dường như khá phù hợp ở chung. Nhất là Dương Phàm ở trong loại không khí bình dị tự nhiên này cảm thấy tâm trạng rất dễ chịu, có thể tạm thời quên đi những biến ảo trong chốn quan trường.
Sau khi dọn dẹp ở bếp xong, Vu Thanh Bình lấy nho từ trong tủ lạnh ra, hai người ngồi trên ghế sô pha vừa ăn nho vừa nói chuyện.
- Em đang định đổi cơ quan, em ở chỗ cũ làm không thích cho lắm. Một ngày làm tám tiếng thì có bảy tiếng nói chuyện với đồng nghiệp. Em lại là một người phụ nữ không thích nói chuyện mấy, trước kia em cảm thấy làm ở đó khá thoải mái, nhưng bây giờ lại cảm thấy trống trải.
Vu Thanh Bình rất tùy ý nói một câu như vậy. Dương Phàm nghe xong không khỏi sửng sốt một chút, nhưng trong lòng lại thầm cười mình quá mẫn cảm. Vu Thanh Bình muốn đổi lại cơ quan thì có thể nói rõ với mình mà, không cần phải nói bóng nói gió làm gì. Hai người đã lên giường với nhau, hơn nữa Vu Thanh Bình cũng chưa đưa ra yêu cầu gì. Dương Phàm cảm thấy mình nhất định phải giúp Vu Thanh Bình một chút.
- Anh tìm một cơ quan khác đổi lại cho em nhé. Ngoài ra em không có xe cũng không tiện cho lắm thì phải.
Dương Phàm giống như thuận miệng mà nói tiếp. Vu Thanh Bình nghe xong sửng sốt một chút lập tức có chút mất hứng nhỏ giọng nói:
- Không cần, em ở bên anh nhưng không muốn gì từ anh cả.
- Anh cũng không cảm thấy em có ý đồ gì với anh. Chuyển cơ quan của em, đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay mà thôi. Có xe sau này muốn đến chỗ em không phải có một lái xe miễn phí sao?
Vu Thanh Bình do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Thực ra cơ quan cũ cũng được. Chẳng qua gần đây chủ nhiệm mới chuyển đến là một người đàn ông hơn tuổi, không có việc gì nhưng vẫn thích gọi em vào phòng làm việc của lão ta.
Thì ra là như vậy, Dương Phàm suy nghĩ một chút không khỏi cười hì hì. Vu Thanh Bình đang là chơi trò thông minh, chẳng qua chút thông minh này không ảnh hưởng đến toàn cục. Hơn nữa còn làm cho Dương Phàm có cảm giác phải có nghĩa vụ bảo vệ Vu Thanh Bình.
- Chủ nhiệm kia tên là gì, giao cho anh xử lý. Ngoài ra anh vừa nãy đi vào thì thấy tường nhà đã bong ra. Em xem có nên tìm một căn phòng vừa vừa, anh cũng có chút tiền mà.
Vu Thanh Bình nghe xong liền mạnh mẽ lắc đầu nói:
- Không cần, chủ nhiệm kia họ Hình, anh đừng có làm quá.
Dương Phàm kinh ngạc nhìn Vu Thanh Bình một chút. Vu Thanh Bình không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Bình thường ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy. Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, lão ta chỉ thích nói chuyện với phụ nữ mà thôi, cũng không dám động tay động chân.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền cười cười, như trước nhìn chằm chằm vào Vu Thanh Bình. Vu Thanh Bình đã không phải cô nữ sinh cấp ba nữa nhưng giờ phút này lại rất xấu hổ, cằm đã sắp chạm tới ngực. Một lúc sau Vu Thanh Bình mới ngẩng đầu lên nói:
- Được rồi, đừng nhìn nữa. Anh đó, xấu quá đi.
- Ha ha, anh rất thích ở bên cạnh em, khi đó không cảm thấy chút áp lực nào. Con người của anh thực ra rất đọc đoán, em hiểu không?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Vu Thanh Bình bình tĩnh mở to mắt nhìn chằm chằm Dương Phàm một lát, gật đầu nhỏ giọng nói:
- Em biết rồi, anh nếu một ngày không nói không cần em, em sẽ không tìm người đàn ông khác.
- Ha ha, vậy thì không cần. Chỉ cần em quyết định tìm một người đàn ông khác thì thông báo anh trước một câu là được.
Dương Phàm cười cười tự giễu mình rồi nói tiếp:
- Nếu em đã đáp ứng, sau này anh càng phải thêm chiếu cố em. Tên chủ nhiệm Hình kia anh sẽ tìm người nhắc nhở một chút mà thôi. Về vấn đề nhà ở, em đi tìm một nơi phù hợp với mình, đừng quá lớn, nếu không ở trong đó sẽ cảm thấy trống trải trong lòng. Về vấn đề xe thì em tự mình đi mua, hay là anh đi cùng em.
Vu Thanh Bình cũng không cãi nữa, gật đầu nói:
- Để em đi xem nhà và xe trước, sau đó thông báo với anh. Thực ra anh không cần quá để ý đến em, lúc nào nhớ đến em thì đến với em là được.
Dương Phàm nằm trong căn phòng ngủ có vẻ chật chội và đơn sơ của Vu Thanh Bình ngủ một giấc. Buổi chiều Vu Thanh Bình vẫn đi làm. Buổi tối khi Vu Thanh Bình vừa về nhà thì Chương Vũ Ninh đã gọi điện tới, hẹn địa điểm dùng cơm. Dương Phàm dập máy rồi nói với Vu Thanh Bình:
- Trang điểm một chút rồi cùng anh ra ngoài ăn cơm.
- Ai mời khách vậy anh? Em đi có tiện hay không?
Mặc dù lúc trước Vu Thanh Bình đã đi vòng vo thử dò xét Dương Phàm một chút, Vu Thanh Bình phát hiện Dương Phàm rất quan tâm đến mình. Nhưng lúc này Vu Thanh Bình vẫn có chút do dự, sợ Dương Phàm cảm thấy mình đang muốn leo lên. Nói như thế nào nhỉ, Vu Thanh Bình từ nhỏ bởi vì hoàn cảnh gia đình nên rất mẫn cảm với mọi chuyện.
- Thư ký của bí thư tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai– Chương Vũ Ninh. Em đi theo anh làm quen một chút với anh ta. Sau này nếu anh không có ở đây, em có chuyện gì có thể trực tiếp tìm anh ta.
Dương Phàm tự tin cười nói. Vu Thanh Bình lộ ra vẻ ngạc nhiên, không dám tin mà nói:
- Mặt mũi của anh lớn như vậy sao? Thư ký bí thư tỉnh ủy cũng có thể sai khiến?
- Mặt mũi là do người khác cho, nhưng phải dựa vào chính mà mà đạt được đủ sự tôn trọng. Chương Vũ Ninh lúc này có việc cần anh, mà nhân tình này bán cho hắn ta, anh cũng không có hại.
Đây là lần đầu tiên Dương Phàm nói chuyện này với Vu Thanh Bình. Nói ra cũng kỳ quái, trước mặt Vu Thanh Bình, Dương Phàm không hề có chút đề phòng nào. Cảm giác này làm cho Dương Phàm cảm thấy rất ngạc nhiên.
Vu Thanh Bình nghĩ nghĩ một chút rồi thay một chiếc váy màu trắng, cả người trở nên gợi cảm và thành thục hơn nhiều, trên mặt thật ra không đánh phấn chỉ bôi son môi một chút, sửa lại mái tóc rồi đứng trước mặt Dương Phàm cười nói:
- Có được không?
Dáng người Vu Thanh Bình không quá đầy đặn nhưng rất cân đối. Đôi tất chân màu đen bó sát đôi chân thon dài, váy rất vừa người. Vu Thanh Bình đứng trước mặt Dương Phàm chuyển động một chút, cái mông tạo thành hình cung mê hồn. Hồi còn đi học, Dương Phàm nhìn các cô gái đầu tiên là xem mặt. Nhưng mấy năm nay xem phụ nữ đầu tiên đều là nhìn chân. Dương Phàm có thể dễ dàng tha thứ cho một người phụ nữ có khuôn mặt bình thường, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận một người phụ nữ có thân hình không cân đối, chân không dài.
- Rất đẹp, đi thôi.
Chương Vũ Ninh cũng dẫn theo một người phụ nữ, rất rõ ràng người phụ nữ này không phải vợ của Chương Vũ Ninh. Nguyên nhân rất đơn giản, người phụ nữ này thoạt nhìn còn chưa đến tuổi, ngồi ở đó toát ra vẻ tươi trẻ. Phụ nữ trẻ tuổi tự nhiên được người đàn ông thích. Chẳng qua Dương Phàm cảm thấy phụ nữ thành thục một chút là tốt hơn. Phụ nữ thành thực cùng với hơi thông minh một chút mới hợp khẩu vị của Dương Phàm.
Gặp thức ăn và rượu, mới đầu Chương Vũ Ninh còn khá trấn tĩnh, chẳng qua không duy trì được bao lâu. Rất nhanh Chương Vũ Ninh nháy nháy mắt với người phụ nữ bên cạnh. Lúc ăn được một nửa, hai người phụ nữ không hẹn mà cùng đứng dậy đi toilet. Chương Vũ Ninh vội vàng đi đến bên cạnh Dương Phàm cười nói:
- Hôm nay lão đệ hình như có chuyện gì không nói rõ, bây giờ không có ai khác.
Dương Phàm cười cười nhỏ giọng nói:
- Phó thị trưởng Lỗ Sơn thành phố Hải Tân sức khỏe không tốt, đã không thích hợp đảm đương công tác ở tuyến đầu. Tỉnh ủy có phải nên lo lắng chiếu cố một chút, đưa đến Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân hoặc là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc. Sau khi thành phố Hải Tân lên chức, bộ máy thường vụ tỉnh ủy có lẽ cũng có cơ hội điều chỉnh.
Chương Vũ Ninh nghe xong mà trong lòng mừng như điên. Dương Phàm cho hắn một đường cong tuyệt diệu. Đầu tiên ngồi thay vị trí Lỗ Sơn để đi nhờ xe. Sau khi thành phố Hải Tân thăng cấp liền vận động một chút đẩy Lưu Đông Ba rời đi, đến lúc đó Dương Phàm tự nhiên sẽ nói chuyện cho Chương Vũ Ninh tiếp quản vị trí bí thư đảng ủy cục Công an thành phố và vào thường vụ tỉnh ủy. Thời gian nhiều nhất chỉ mất một năm. Mà vấn đề ảo diệu trong đó chính là vận động tiền kỳ. Đương nhiên vận động bước đầu này Dương Phàm sẽ không đưa tay ra, mà phải dựa vào bản thân Chương Vũ Ninh. Có thể chỉ ra một con đường, hơn nữa không cho người quấy rối, điều này đã là Dương Phàm rất nể mặt Chương Vũ Ninh rồi.
Chuyện đau đầu nhất đối với Chương Vũ Ninh bây giờ là thành phố Hải Tân không có vị trí trống. Điều này cũng là nguyên nhân mà Triệu Việt không gật đầu thả người. Không vị trí có nghĩa là không thể nào đáp nhờ xe thành phố Hải Tân sắp thăng cấp. Chương Vũ Ninh gần đây gấp đến độ mông như có lửa cháy, uống bao nhiều nước lạnh cũng không có tác dụng gì.
Trong lòng rất vui mừng, nhưng một lát sau trên mặt Chương Vũ Ninh lại lộ ra vẻ suy nghĩ, hơi nhăn nhó một chút nói với Dương Phàm:
- Cái này tôi không tiện mở miệng. Dù thế nào cũng phải có người đề cập giúp tôi một chút, người này tốt nhất là của ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
Lúc mới đầu Dương Phàm còn có chút khinh bỉ tên Chương Vũ Ninh này. Chẳng qua rất nhanh Dương Phàm có phản ứng, Chương Vũ Ninh thật đúng là không tiện tự mình nói với Triệu Việt. Làm thư ký lén hoạt động thì có thể, nhưng tự mình ra mặt là không được rồi. Nếu không Triệu Việt sẽ nghĩ như thế nào nhỉ? Như thế nào? Không muốn đi theo bên cạnh tôi, muốn gấp rời đi sao? Cho nên Chương Vũ Ninh đúng là có chút khó xử, cơ hội ở ngay trước mặt ai không muốn nắm bắt chứ? Với thân phận bây giờ của Chương Vũ Ninh, hoạt động vị trí này không khó, chỉ cần có người đề cập đến chuyện Lỗ Sơn, Chương Vũ Ninh sẽ nắm chắc.
- Ha ha, người tốt phải làm cho trót, đưa phật đến Tây Thiên. Bây giờ trong thành phố cũng không có chuyện gì quan trọng nên tôi định lười biếng hai ngày. Như vậy đi, mai là cuối tuần, tôi sẽ gọi Đinh Duệ ra, mọi người gặp nhau cho thân thiết một chút.
Chương Vũ Ninh nghe xong trong lòng lại vui điên lên, cứ như vậy vấn đề sẽ được giải quyết. Đinh Duệ là trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, Đinh Duệ nhắc đến chuyện này là thích hợp nhất.
- Ha ha, không giấu gì lão đệ, bí thư Triệu nhiều lần tỏ vẻ chỉ cần có thể có vị trí thích hợp là đưa tôi ra ngoài. Bên phía Lỗ Sơn có thể khó làm hay không?
Chương Vũ Ninh tỏ vẻ lo lắng một chút. Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm thở dài một tiếng trong lòng. Thầm nói tên Chương Vũ Ninh này đúng là sốt ruột, chẳng lẽ không thể tự mình hỏi thăm hay sao?
- Lỗ Sơn bị bệnh thận, tiểu đường, mỗi tuần đều phải chạy máy, gần đây một mực đi tìm thận mới. Lỗ Sơn cũng đã hơn tuổi, căn bệnh này không có một năm, một năm rưỡi cũng không thể khỏi được.
Dương Phàm đã nói đến nước này mà Chương Vũ Ninh còn không rõ thì đúng là thằng ngu.
- Không biết nói gì hết. Sau này tôi đi theo lão đệ lăn lộn.
Chương Vũ Ninh mỉm cười, cuối cùng đã thở dài một tiếng.
- Không nói đến cái này, có Chương lão ca đến thành phố Hải Tân, công việc sau này cũng dễ dàng triển khai. Chẳng qua nói đi nói lại sau khi điều chỉnh bộ máy, vị trí cũng cũng cần chiếu cố tôi. Đừng trách tôi nói thẳng, tôi vốn quen như vậy mà.
Ý của Dương Phàm rất rõ ràng, lời xuất nói trước. Nếu đến lúc đó Chương Vũ Ninh phải biết điều, đừng có mà qua sông rút cầu.
Chương Vũ Ninh tự nhiên là vội vàng nói theo:
- Bí thư Triệu nói với tôi, mặt mũi của tôi không to bằng anh khi nói chuyện với ban Tổ chức cán bộ.
Chương Vũ Ninh vừa nói đến đây hai người phụ nữ liền mở cửa đi vào. Hai người nhìn nhau cười cười không nhắc đến chuyện kia nữa.
- Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy? Cười thật xấu xa, bỉ ổi.
Người phụ nữ mà Chương Vũ Ninh mang theo tùy tiện nói một câu như vậy, đúng là không biết trường hợp là gì. Chương Vũ Ninh nghe xong sa sầm mặt, có chút không hài lòng mà nói:
- Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen miệng vào.
Người phụ nữ bị mắng trên mặt có chút mất hứng, miệng không ngừng lẩm bẩm, cũng may không dám phát thành tiếng.
Dương Phàm hơi nhíu mày thầm nói con đàn bà của Chương Vũ Ninh này đúng là. Nhất định phải tìm cơ hội nhắc nhở Chương Vũ Ninh một chút. Đám trẻ con cái gì cũng không hiểu, nói chuyện cũng không biết e ngại gì, sớm muộn cũng có chuyện xấu xảy ra. Lại nói con bé này cũng khá đẹp, Dương Phàm đến đây một lúc mà quên không hỏi tên cô ả.
Ở vấn đề phụ nữ, Dương Phàm luôn thờ phụng một điều. Phụ nữ không phải vấn đề lớn, nhưng chìm trong nữ sắc lại là vấn đề lớn. Dương Phàm hy vọng Chương Vũ Ninh thuộc về loại người đầu tiên, nếu không sớm muộn gì cũng ngã vì đàn bà.
Sau khi ăn xong Chương Vũ Ninh đưa ra lời mời cùng nhau tìm một chút ngồi xuống nói chuyện. Dương Phàm thấy Vu Thanh Bình ở bên cạnh không hăng hái cho lắm, vì thế cười cười nhìn cô gái bên cạnh Chương Vũ Ninh. Dương Phàm đi đến gần Chương Vũ Ninh rồi nhỏ giọng nói:
- Thôi không cần, tối nay anh còn phải hoạt động mà, tiết kiệm thể lực đi, cũng không còn trẻ nữa mà.
Chương Vũ Ninh nghe xong cười hắc hắc, nhỏ giọng nói:
- Như nhau mà.
Bắt taxi về lại khu nhà Vu Thanh Bình. Trên đường đi Vu Thanh Bình không nói gì chỉ dựa vào người Dương Phàm. Xuống xe vào trong phòng, Dương Phàm lười biếng ngã xuống giường, Vu Thanh Bình ngồi xổm xuống cởi giày cho hắn rồi nhỏ giọng nói:
- làm quan có phải đều như vậy hay không?
Dương Phàm ngồi dậy cười khổ nói:
- Vấn đề này em nói rất nghiêm túc đó.
Dương Phàm vừa nói liền đưa tay nâng cằm Vu Thanh Bình lên, nhìn chằm chằm vào mắt Vu Thanh Bình rồi nói:
- Em cảm thấy giữa hai chúng ta có phải là giao dịch hay không?
Vu Thanh Bình lắc đầu. Dương Phàm cười nói:
- Vậy không phải đã có kết luận hay sao? Trong một khu rừng lớn thì loài chim nào cũng có. Mỗi người đều có những yêu cầu đặc biệt ở các giai đoạn khác nhau. Người trong chốn quan trường cũng tương tự như vậy. Hầu hết người đều muốn làm một chút chuyện. Tiền cũng được, phụ nữ cũng được, chẳng qua chỉ là những sản phẩm phát sinh mà thôi. Em cũng có thể nói đây là một hứng thú. Dù sao mỗi ngày đều bận rộn, áp lực công việc rất lớn. Vì thế khi rảnh rỗi cần phải có việc điều tiết. Có nhu cầu tự nhiên sẽ có giao dịch. Con người ở trong hoàn cảnh này thực ra cũng là một món hàng.
- Anh nói quá sâu xa, em nghe không hiểu.
Vu Thanh Bình thở dài một tiếng trực tiếp ngồi vào giường rồi dựa đầu vào đùi Dương Phàm.
- Thực ra một chút cũng không hề phức tạp. Xã hội loài người từ sau khi tiến vào thời đại Phụ hệ, đàn ông vẫn luôn là chủ đạo của xã hội này. Rất tự nhiên hầu hết phụ nữ muốn tốt đều theo bản năng đi dựa vào một người đàn ông. Trong mối quan hệ giữa nam và nữ, hầu hết những lúc không phải là người đàn ông có tình cảm, mà là ham muốn, mà là nhu cầu.
Dương Phàm nói đến đây không tự giác cười khổ một tiếng. Vu Thanh Bình ngược lại cười rất vui vẻ. Vu Thanh Bình nằm trên giường đẩy Dương Phàm nằm xuống, ngồi trên người Dương Phàm, từ trên cao nhìn xuống rồi cười nói:
- Anh có muốn em không?
Dương Phàm thấy mặt Vu Thanh Bình bắt đầu đỏ lên, không khỏi cười cười hỏi ngược lại:
- Còn em?
Vu Thanh Bình cúi người xuống, miệng gần như lướt trên mặt Dương Phàm mà nói:
- Em không biết có phải là muốn hay không, em chỉ biết khi em ở bên anh thì tâm trạng đặc biệt vui vẻ. Dù là không làm chuyện kia, em cũng rất vui vẻ.
So sánh với Tùng Lệ Lệ và Du Nhã Ny, Vu Thanh Bình rõ ràng không giỏi về hấp dẫn người đàn ông, việc này có quan hệ đến tính cách của con người. Thấy Vu Thanh Bình hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, Dương Phàm mỉm cười nâng tay vỗ vỗ đầu Vu Thanh Bình.
- Ồ.
Vu Thanh Bình rên lên một tiếng nhưng thật ra hiểu rõ ý nghĩa của động tác này. Người hơi tuột xuống phía sau, quỳ gối khom người trên giường. Về kỹ xảo thì Vu Thanh Bình rõ ràng hơi ngây ngô, chẳng qua thái độ rất chăm chú.
Đương nhiên đối với phụ nữ mà nói chính là không học cũng biết. Không lâu sau động tác của Vu Thanh Bình trở nên thành thục, đầu lưỡi linh hoạt liếm liếm, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phun ra nuốt vào.
Đinh Duệ truyền đạt lại đầy đủ ý của Dương Phàm, cho nên mới sáng sớm Nguyễn Tú Tú đã gọi điện vào điện thoại di động của Dương Phàm.
- Bí thư Dương, cho chút mặt mũi cùng uống trà nhé.
Trong giọng nói của Nguyễn Tú Tú mang theo vẻ xin lỗi một chút. Dương Phàm mặc dù không muốn đi gặp, nhưng mặt mũi của Đinh Duệ không thể không cho.
- Nói địa điểm đi, nửa tiếng sau tôi sẽ đến. Dương Phàm nói như vậy là cố ý nhắc nhở cho Nguyễn Tú Tú biết mọi người mặc dù là trong một vòng tròn nhưng chủ và thứ rất rõ ràng.
- Không có vấn đề gì, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho ngài.
Nguyễn Tú Tú thầm thở dài một tiếng, trong lòng có chút tức tối. Đương nhiên Nguyễn Tú Tú tức tối không phải là nhằm vào Dương Phàm. Hai người nếu điều đến một vị trí thì tám chín phần mười mình không rộng lượng được như Dương Phàm.
Dương Phàm dập máy thấy Vu Thanh Bình nằm bên đã dậy. Dương Phàm nhìn đồng hồ thấy đã giờ sáng. Vu Thanh Bình đang muốn bật dậy ngay.
- Chết rồi, muộn làm mất.
Vu Thanh Bình trần như nhộng không để ý đến Dương Phàm ngồi bên, ngồi dậy định xuống giường. Dương Phàm cười cười đưa tay lên sờ sờ bộ ngực đang nhảy lên nhảy xuống ở trước mặt mà nói:
- Hôm nay là thứ bảy mà, em quên rồi sao?
- Vậy ư? Ồ, đúng rồi.
Vu Thanh Bình có chút xấu hổ cười nói, trên mặt lộ ra một tia thẹn thùng nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Em bị vậy không phải do anh làm sao?
Đang khi nói chuyện thì Vu Thanh Bình lại phát hiện bàn tay của người đàn ông đang không thành thật chui vào giữa hai chân mình. Vu Thanh Bình luống cuống ưỡn ẽo, vội vàng đưa tay đè lại rồi nói:
- Đừng làm loạn, phía trước, phía sau đều đau, không biết anh lấy đâu ra nhiều sức như vậy chứ.
Dương Phàm không nhịn được mà cười nói:
- Nói chuyện với em thật mâu thuẫn, tối qua là ai hô anh mạnh lên một chút nhỉ?
Vừa nói tay Dương Phàm đang nhẹ nhàng mát sa trên đùi Vu Thanh Bình. Vu Thanh Bình phối hợp khẽ mở chân ra, trong miệng nhỏ giọng rên rỉ:
- Em bị anh làm xấu rồi, trước kia đâu có như vậy.
- Trước kia như thế nào? Bây giờ như thế nào?
- Trước kia mười ngày nửa tháng không làm cũng không nghĩ đến. Bây giờ chỉ cần tay anh chạm vào một cái bên dưới liền chảy nước. Em không phải người phụ nữ tốt.
Cả người Vu Thanh Bình bắt đầu đỏ lên, người mềm nhũn ngã xuống, người như không xương vậy.
Dương Phàm suy nghĩ đến rất nhiều cô gái trong truyện Hồng Lâu Mộng kia, các cô gái mà đã dính đến đàn ông thì người sẽ như không có xương vậy, mặc dù các nhân vật này ít có cơ hội xuất hiện, nhưng Dương Phàm cảm thấy hầu hết người đàn ông trong Hồng Lâu Mộng không ai quên các cô gái đó. Đầu ngón tay vô thức lướt đến khe rãnh đó, bên trong đã ướt đẫm. Dương Phàm lại nhìn Vu Thanh Bình, Vu Thanh Bình đang cuộn mình không nhúc nhích, bờ mông đang khẽ đè ép lên bảo bối người đàn ông.
Nguyễn Tú Tú đợi hơn nửa tiếng mới thấy Dương Phàm đang chậm như rùa đi lên lầu. Nguyễn Tú Tú vội vàng đứng lên vẫy vẫy. Quán trà này kinh doanh cũng được, người đến người đi không ngừng. Nguyễn Tú Tú tìm một vị trí gần cửa sổ đúng là có ý tìm tĩnh trong động.
Dương Phàm từ từ đi tới trước mặt, thấy chỉ có một mình Nguyễn Tú Tú đến đây trong lòng ít nhiều thoải mái hơn. Người phụ nữ Nguyễn Tú Tú coi như biết điều vì không mang theo Nguyễn Bình Hòa đến.
- Gọi gì ăn chứ? Nơi này có trứng đà điểu rất được.
Nguyễn Tú Tú cười cười giới thiệu, Dương Phàm gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi, có lục trà thì lấy một chén.
Chọn món xong hai người ngồi xuống, Nguyễn Tú Tú có chút áy náy cười nói:
- Thật xấu hổ, Bình Hòa làm ngài thêm phiền phức.
Dương Phàm cười cười không nói gì chỉ mà nhìn chằm chằm Nguyễn Tú Tú một chút. Nguyễn Tú Tú bị nhìn đến độ trong lòng run lên, lúc này Dương Phàm mới từ từ nói:
- Thật lòng mà nói tôi hôm nay không muốn đến, nhưng lại không thể không đến. Mọi người là bạn, tôi cảm thấy có lời nhất định phải nhắc nhở chị một chút.
Nguyễn Tú Tú nghe xong trong lòng có chút lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
- Xin mời nói.
- Tính cách của em trai chị là như thế nào, nói như vậy không cần tôi nói nhiều. Tôi muốn hỏi một câu, chị nhất định là giúp hắn ta lau mông không ít lần phải không? Sau này đừng như vậy nữa. Người ta phải học cách phụ trách với công việc mà mình làm. Nếu không cả đời này không thể trưởng thành được. Tính cách của Nguyễn Bình Hòa chủ yếu là do có chị. Lời này của tôi không dễ nghe, nhưng tôi cho rằng phải nói, bởi vì đây là thái độ của một người bạn.
Nguyễn Tú Tú thở dài một tiếng, có chút lo lắng xoay người rồi nói:
- Tôi biết, tên Bình Hòa này thích chơi trò thông minh, thích lập công lớn, còn muốn cậy thế hiếp người.
Dương Phàm cười cười khoát tay mà nói:
- Đây cũng không phải vấn đề lớn, mấu chốt là thiếu việc dám gánh vác trách nhiệm. Chuyện Xí nghiệp Hồng Tinh nếu cậu ta lúc ấy đứng ra mà không phải đẩy Từ Bình Bình ra phía trước, tôi hoàn toàn có thể lo lắng cho hắn ta vào thường vụ tỉnh ủy. Tôi nói như vậy chị có nghe được hay không thì không biết, nhưng tuyệt đối không nên nói với hắn ta.
- Có ý gì?
Nguyễn Tú Tú có chút mất hứng, thầm nói chẳng lẽ mình không thể dạy bảo em trai mình sao?
- Không có ý gì cả. Tôi cảm thấy chuyện này để cho hắn ta tự mình suy nghĩ ra là tốt nhất. Là chị, chị không thể nào trông nom hắn ta cả đời. Người không chịu thiệt một lần sẽ không biết đau.
Dương Phàm không lưu tình nói một câu, nói sắc như đao vậy.
Tâm trạng Nguyễn Tú Tú lúc này rất không tốt, nhưng lại hiểu rõ lời này của Dương Phàm là thật. Nguyễn Tú Tú thở dài một tiếng rồi nói:
- Tôi biết mà.
- Ha ha, lần này thì thôi. Sau này phải dựa vào chính hắn ta.
Dương Phàm nói đến đây thì bữa sáng đã được bưng lên. Dương Phàm cười nói:
- Được rồi, những điều cần nói tôi đã nói, ăn sáng thôi.
Tâm trạng Nguyễn Tú Tú rõ ràng không ở bữa sáng này, cúi đầu nhìn món ăn đến ngây ra, hoàn toàn trái ngược với Dương Phàm ăn đến độ đầu đầy mồ hôi. Ăn hết bữa sáng, Dương Phàm cầm khăn tay lau miệng rồi nói:
- Ha ha, không muốn ăn sao, tôi cũng không khuyên chị đâu.
Rõ ràng lời Dương Phàm nói đều là ý tốt, trong lòng Nguyễn Tú Tú tự nhiên sẽ không ghi hận, chỉ thở dài một tiếng rồi nói:
- Xem ra tôi trước kia đã làm sai rồi, phải nên cho thằng bé đó chịu thiệt mới được.
- Sao lại nói như vậy?
Dương Phàm cười cười hỏi lại một câu. Nguyễn Tú Tú thở dài một tiếng rồi nói:
- Làm cho Tào Dĩnh Nguyên điều chỉnh một chút phân công đi.
- Không vấn đề gì, lão Tào cũng rất tức giận với chuyện lần này, để cho lão Tào phát tiết một chút cũng tốt.
Dương Phàm có chút việc không thể nói rõ. Nguyễn Tú Tú thấy Dương Phàm như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng. Nói đi nói lại thì toàn bộ đều là do Nguyễn Bình Hòa kém cỏi, khiến cho chị phải nhờ người đi chỉnh em trai mình.
- Thời tiết hôm nay rất được, cùng đi đánh golf đi.
Nguyễn Tú Tú cười cười đưa ra yêu cầu. Đây là thủ đoạn chiêu đãi Dương Phàm mà tối qua Nguyễn Tú Tú đã nghĩ ra. Nguyễn Tú Tú bản năng cho rằng Dương Phàm sẽ chấp nhận yêu cầu này.
- Tôi gọi hai người nữa có được không?
- Không vấn đề gì.
Nguyễn Tú Tú rất sảng khoái đáp ứng. Dương Phàm rút điện thoại di động ra gọi cho Chương Vũ Ninh trước, cười ha hả nói:
- Đã dậy chưa vậy, cùng đi đánh golf.
Khi điện thoại di động vang lên, Chương Vũ Ninh đang nằm trong phòng khách sạn. Chương Vũ Ninh tốn rất nhiều sức tránh khỏi cô bé bám chặt lấy mình như bạch tuộc. Chương Vũ Ninh nghe thấy Dương Phàm nói vậy không khỏi sửng sốt một chút:
- Mới sáng ngày ra mà, anh hăng hái nhỉ.
- Ha ha, là phó trưởng ban Nguyễn mời, tôi gọi thêm cả Đinh Duệ cùng đi chơi.
Dương Phàm cười giải thích. Chương Vũ Ninh ngồi bật dậy, thầm nói động tác của tên Dương Phàm này nhanh thật.
Chuyện quan hệ đến tiền đồ bản thân, Chương Vũ Ninh tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng cười nói:
- Tôi lập tức sẽ tới. Tỉnh thành có một sân golf, chúng ta gặp ở cửa câu lạc bộ.
Chơi golf chẳng qua chỉ là một lý do mà thôi, hơn nữa Dương Phàm cũng không thích đánh golf cho mấy. Nhân cơ hội này kéo Chương Vũ Ninh vào trong vòng tròn mới là mục đích cuối cùng của Dương Phàm.
Dương Phàm gọi điện cho Đinh Duệ, hắn nhắc đến chuyện đánh golf với Chương Vũ Ninh, Đinh Duệ tự nhiên không thể không đồng ý. Người tuyệt đối thân tín bên cạnh bí thư tỉnh ủy, có quan hệ thì chỉ có lợi mà không có chỗ hại. Dương Phàm lên xe của Nguyễn Tú Tú, phó trưởng ban Nguyễn Tú Tú tự mình lái xe đi đến sân golf ở ngoại thành. Đến nơi thì thấy Nguyễn Bình Hòa đang chờ ở bên ngoài. Dương Phàm thấy thế miệng không khỏi nhếch lên một chút.
Nguyễn Tú Tú này đúng là biết tính kế. Đầu tiên là đưa Đinh Duệ ra nói giúp mình, hôm sau sẽ mời khách xin lỗi, cuối cùng là làm cho Nguyễn Bình Hòa xuất hiện để hoàn toàn giải quyết vấn đề. Dương Phàm thầm nghĩ như vậy nhưng sau khi xuống xe vẫn cười cười bắt tay Nguyễn Bình Hòa:
- Đồng chí Bình Hòa cũng đến sao?
Nguyễn Tú Tú lúc này đi lên nói:
- Tôi bảo thằng bé này mang gậy đánh golf tới.
Nguyễn Tú Tú nói xong liền quay đầu lại nói với Nguyễn Bình Hòa:
- Bỏ đồ xuống, nếu không có việc gì thì về đi.
Tuy nói như vậy nhưng hai mắt Nguyễn Tú Tú lại đảo qua người Dương Phàm. Rõ ràng Nguyễn Tú Tú đang đợi phản ứng của Dương Phàm. Người không biết lại nghĩ Nguyễn Tú Tú là trầu già thích gặm cỏ non.
Nguyễn Bình Hòa tự nhiên không chịu cứ như vậy mà đi, liền tươi cười lấy lòng nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, chị tôi đã mắng tôi một trận, làm cho tôi khắc sâu vì mình đã phạm sai lầm do không có cái nhìn đại cuộc.
Lời này tự nhiên là do Nguyễn Tú Tú dặn dò trước. Dương Phàm nghe xong không khỏi nhìn Nguyễn Tú Tú một chút.
- Biết sai lầm là tốt rồi, trong công việc có ai là không phạm sai lầm chứ? Biết sai và sửa đó chính là đồng chí tốt. Lúc này thành phố Hải Tân đang trong giai đoạn rất quan trọng. Đối mặt với cơ hội phát triển lớn như vậy, tôi hy vọng các thành viên bên đảng và chính quyền thành phố nhất định phải có tinh thần đoàn kết.
- Nhất định, nhất định.
Nguyễn Bình Hòa liên tục gật đầu. Dương Phàm cười cười nhìn Nguyễn Tú Tú một chút. Ý của Dương Phàm rất rõ ràng, có thể được chứ? Tôi không so đo, chị cũng nên để cho thằng ranh chướng mắt này rời đi rồi chứ?
Nguyễn Tú Tú ít nhiều có chút thất vọng. Dương Phàm không yêu cầu Nguyễn Bình Hòa cùng chơi. Thực ra Nguyễn Tú Tú có thể tìm một lý do lưu Nguyễn Bình Hòa lại. Dù sao cũng không mấy khi có cơ hội gặp mặt Chương Vũ Ninh và Đinh Duệ. Chẳng qua nếu Dương Phàm không có ý này, tự nhiên là có chuyện không muốn cho nhiều người nhìn thấy.
- Bình Hòa, cậu về đi, sau này chịu khó nghe lãnh đạo nói.
Nguyễn Tú Tú phất phất tay bất đắc dĩ đuổi Nguyễn Bình Hòa không quá cam lòng đi. Nguyễn Tú Tú thực ra có chút buồn bực trong lòng, thầm nói thằng ranh Nguyễn Bình Hòa làm ở thành phố Hải Tân, có bao nhiêu cơ hội dựa vào lòng lãnh đạo, không ngờ không biết tận dụng. Có thời gian chỉ biết chơi với gái.
Mặc dù có chút không cam lòng, Nguyễn Bình Hòa rất nhanh nhận ra một điều, ít nhất hiện nay Dương Phàm chỉ thể hiện ý tốt ngoài mặt, thực ra không thích mình. Bây giờ lựa chọn duy nhất là xám xịt rời đi. Nếu không phải vừa hóa giải được nguy cơ thì không biết chừng nó sẽ trỗi dậy từ đống tro tàn.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Nguyễn Bình Hòa hãm hại người cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng quan trọng là thằng ranh Nguyễn Bình Hòa lại ám chỉ Dương Phàm nên làm như thế này, như thế kia. Đây là vấn đề nhân phẩm không thể tha thứ.
Trốn tránh trách nhiệm và tìm con quỷ thế mạng thì được. Nhưng lãnh đạo không hỏi mày, mày lại chủ động tìm tới cửa thì là điểm không đúng của cấp dưới.