Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 486: đáng tiếc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Phàm đỗ xe rồi lên lầu gõ cửa. Vu Thanh Bình đang ở trong phòng gọi điện cho con trai, cô còn tưởng rằng là người đi thu tiền điện hay nước gì gì đó. Vì thế Vu Thanh Bình vừa nói vừa ra mở cửa.

Vừa mở cửa nhìn ra ngoài, Vu Thanh Bình đột nhiên ngây ra, sau đó mắt đỏ lên, vội vàng nói với điện thoại:

- Ngoan nào, mẹ lúc rảnh rỗi sẽ đi thăm con.

Vu Thanh Bình dập máy thì Dương Phàm đã vào trong nhà. Vu Thanh Bình sau khi đóng cửa lại mặt hơi nhăn nhó, dụi dụi mắt nhỏ giọng nói:

- Sao anh không báo trước em một tiếng là mình sẽ tới?

Dương Phàm cười nói:

- Sao vậy, không hoan nghênh anh đến à?

- Anh biết rồi còn nói, cứ muốn trêu người ta.

Vu Thanh Bình nhìn Dương Phàm với ánh mắt đầy ai oán, nhẹ nhàng ôm eo Dương Phàm.

Dương Phàm lúc này mới phát hiện Vu Thanh Bình cho đến bây giờ không phải người quá mãnh liệt trong chuyện tình cảm, dù là thể hiện cũng khá ẩn giấu. Dương Phàm nói:

- Muốn ăn cơm em nấu nên đến đây. Lái xe mệt quá.

Vu Thanh Bình nấu cơm rất ngon, Dương Phàm ăn hai bát liền, điều này nằm ngoài suy đoán của Vu Thanh Bình, trên mặt không nhịn được cười. Vu Thanh Bình sới bát cơm mà không động được mấy đũa, hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.

- Làm sao thế?

Dương Phàm ăn no buông đũa cười nói. Vu Thanh Bình cười cười cúi đầu nói:

- Em không nghĩ là anh có thể tới.

- Có phải là cảm thấy rất áy náy?

Dương Phàm cười cười trêu chọc một câu. Không ngờ Vu Thanh Bình lại gật đầu thành thật nói:

- Vâng, em thừa nhận em nghĩ sai rồi. Trong lòng anh có em.

Thái độc thẳng thắn của Vu Thanh Bình làm cho Dương Phàm đúng là không thể trêu được nàng nữa, vì thế cười nói:

- Anh gọi một cuộc điện thoại.

Dương Phàm rút điện thoại di động ra chạy đến trước cửa sổ, trong lòng không biết nên làm như thế nào mà có cảm giác chua xót.

Trong hội nghị thường trực ủy ban nhân dân tỉnh buổi sáng, Hầu Tiếu Thiên rất hàm súc phê bình một số đồng chí cá biệt tồn tại sai lầm trong công việc. Lúc ấy Khương Thanh Bình không phản đối gì, yên lặng tiếp nhận phê bình. Kết quả này làm cho Hầu Tiếu Thiên khá hài lòng, thằng ranh Khương Thanh Bình này coi như biết tốt xấu, biết mình đang chùi mông giúp hắn ta.

Khương Thanh Bình thực ra một chút biện pháp cũng không có. Xuất phát từ lo lắng giữ quyền uy của phó chủ tịch thường trực tỉnh, nếu phương án do hắn đề xuất ra phải sửa thì là điều không có khả năng. Hầu Tiếu Thiên nói ra là có phải nên linh hoạt một chút trong phương án, lời nói này coi như là làm cho Khương Thanh Bình giữ lại được mặt mũi. Lúc ấy Khương Thanh Bình liền tỏ vẻ có thể chấp nhận điều chỉnh ở một trình độ nhất định, còn điều chỉnh cụ thể như thế nào đó lại là một chuyện khác. Đầu tiên là phải có thái độ, sau đó về sẽ lén trao đổi một chút, tốt nhất là do sở Giao thông tỉnh đưa ra một phương án mới. Đương nhiên quyền phê duyệt cuối cùng của phương án này sẽ nằm trong tay Hầu Tiếu Thiên.

Sau khi hội nghị kết thúc, Khương Thanh Bình chủ động đến phòng làm việc của Hầu Tiếu Thiên báo cáo công việc.

- Chủ tịch tỉnh, công tác bên phía đồng chí Dương Phàm thành phố Hải Tân vẫn xin ngài ra mặt một chút.

Lúc nói chuyện riêng, Khương Thanh Bình nói khá trực tiếp, đương nhiên bên trong cũng tỏ vẻ mình phục tùng lãnh đạo. Từ một góc độ nào đó mà nói, lúc này Khương Thanh Bình có thể ở trước mặt bao người đến phòng làm việc của Hầu Tiếu Thiên chính là đã cúi người xuống.

Hầu Tiếu Thiên cũng không ra vẻ gì hết, ngược lại cười cười một tiếng mà nói:

- Thanh Bình à, tôi cảm thấy anh nên chủ động một chút, đầu tiên phải duy trì quan hệ cho tốt. Cậu Dương Phàm này tôi cũng hiểu một chút, anh hơi tỏ thái độ một chút là được mà.

Khương Thanh Bình trong lúc nhất thời không kịp có phản ứng, sửng sốt một chút rồi nói:

- Tôi chủ động như thế nào?

Trong lòng Hầu Tiếu Thiên không khỏi có chút không hài lòng, thầm nói đã nói đến nước này mà thằng ranh mày còn ra vẻ gì nữa hả? trong lòng không hài lòng nhưng trên mặt Hầu Tiếu Thiên vẫn ra vẻ bình tĩnh. Hầu Tiếu Thiên chỉ có thể ra vẻ suy nghĩ một chút, do dự một lát rồi lấy quyển sổ trong túi ra, viết một số điện thoại đưa cho Khương Thanh Bình.

Lúc này Khương Thanh Bình còn không hiểu nữa thì đó chính là vấn đề đầu óc. Cầm lấy số điện thoại, Khương Thanh Bình không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng, mặt mũi đúng là có chút không bỏ được mà nói:

- Tôi về suy nghĩ một chút.

Sau khi Khương Thanh Bình cáo từ rời đi, cửa vừa đóng lại thì trên mặt Hầu Tiếu Thiên đã hiện ra một tia khinh thường. Hầu Tiếu Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, vứt quyển sổ trong tay lên bàn rồi nói:

- Tiểu Tôn, vào thu quyển sổ lại.

Trong điện thoại di động của Hầu Tiếu Thiên không phải không có số điện thoại của Dương Phàm, chẳng qua muốn chép cho Khương Thanh Bình thì tự nhiên không thể rút điện thoại di động trong ngăn kéo ra mà tìm, nếu làm như vậy đúng là có chút mất mặt. Đi theo thư ký Tiểu Tôn còn có Lâm Sơ Ảnh. Lâm Sơ Ảnh thân là con dâu nhưng thật ra rất ít khi đến chỗ Hầu Tiếu Thiên.

Lâm Sơ Ảnh là một người phụ nữ rất bảo thủ, lấy chồng theo chống lấy chó theo chó, quan điểm này Lâm Sơ Ảnh luôn ghi nhớ. Chẳng qua gần đây Hầu Phương Minh không có việc gì liền ngửi ngửi đánh hơi thấy công trình xây dựng chính quyền thành phố Hải Tân sắp bắt, bên phía Dương Phàm mãi không đối phó được. Vì thế Hầu Phương Minh không thể làm gì khác hơn là trông cậy vào ông bố Hầu Tiếu Thiên để kiếm được tin tức chính xác. Nhưng trong lòng Hầu Phương Minh lại sợ ông bố, không dám tự mình tìm tới cửa. Vì thế Hầu Phương Minh không thể làm gì khác hơn là nhờ Lâm Sơ Ảnh đến.

- Bố, Phương Minh bảo con đến hỏi một chút xem tối bố có về nhà dùng cơm không?

Lâm Sơ Ảnh khi còn cách ba bước liền đứng lại, cung kính cười nói. Khoảng cách này làm cho Hầu Tiếu Thiên có cảm giác đề phòng cùng xa cách. Chuyện giữa hai vợ chồng Hầu Phương Minh, Hầu Tiếu Thiên cũng nhìn ra đang tồn tại một vấn đề không nhỏ. Chẳng qua chuyện tình cảm của con cái nên Hầu Tiếu Thiên không tiện nói gì. Hôm nay Lâm Sơ Ảnh có thể đến đây đã làm cho Hầu Tiếu Thiên rất hài lòng. Thằng ranh Hầu Phương Minh không có bản lĩnh gì, nhưng có thể tìm được một người vợ tốt.

Hầu Tiếu Thiên không thể hiện gì chỉ ừ một tiếng rồi nói:

- Cái này khó mà nói, không biết có việc đột xuất hay không?

Vừa nói Hầu Tiếu Thiên liền chỉ vào ghế sô pha đối diện, Lâm Sơ Ảnh vẫn một chút ngồi xuống, sau đó quay đầu lại nhìn thư ký cầm sổ đi ra ngoài mà nói:

- Vừa nãy lúc đi lên con thấy một người đi ra, hình như là phó chủ tịch tỉnh Khương thì phải?

Hầu Tiếu Thiên lộ ra một nụ cười kỳ quái, liếc nhìn Lâm Sơ Ảnh rồi nói:

- Bình thường con nói chuyện với Phương Minh nhiều vào, khuyên nó nhiều vào, mọi việc phải biết nhẫn nhịn.

Hầu Tiếu Thiên vừa nói liền do dự một chút, thấy thư ký đã đóng cửa lại liền nhỏ giọng nói:

- Khương Thanh Bình không có chủ yếu gì, lỗ tai rất mềm, nhưng sống chết lại muốn mặt mũi.

Hầu Tiếu Thiên chỉ đơn giản đánh giá Khương Thanh Bình một chút, Lâm Sơ Ảnh liền cười cười đứng lên nói:

- Bố làm việc đi, con phải về đây.

Hầu Tiếu Thiên mặt không đổi sắc gật đầu không nói gì. Sau khi Lâm Sơ Ảnh mở cửa rời đi, Hầu Tiếu Thiên có chút thở dài một tiếng rồi nói:

- Đáng tiếc con bé lại là phận gái.

Lời bình này của Hầu Tiếu Thiên, Lâm Sơ Ảnh không nghe thấy, chẳng qua chuyến đi này không mất công cho mấy, ít nhất Hầu Tiếu Thiên vẫn tiết lộ một chút gì đó. Bên phía thành phố Hải Tân, vấn đề của sở Giao thông tỉnh không thể xử lý. Hầu Tiếu Thiên sẽ không đồng ý cho Hầu Phương Minh có bất cứ hành động gì. Nguyên nhân không vì gì khác, nếu như Hầu Tiếu Thiên muốn cứng rắn có lẽ cũng tranh thủ được chút lợi ích cho Hầu Phương Minh, chẳng qua hậu quả như thế nào lại khó mà nói. Thực ra Hầu Tiếu Thiên để Hầu Phương Minh chuyển lời với Dương Phàm đã nói rõ vấn đề, Hầu Tiếu Thiên đã thể hiện rõ ý của mình:

- Việc Khương Thanh Bình thò tay vào thành phố Hải Tân, Hầu Tiếu Thiên sẽ đi khống chế.

Hầu Tiếu Thiên thật đúng là không nói sai cho Khương Thanh Bình. Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Hầu Tiếu Thiên, Khương Thanh Bình trực tiếp đi đến công ty Phi Vũ, nói chuyện này ra với Dư Phi Vũ. Dư Phi Vũ thở dài một tiếng rồi nói:

- Anh đó, dù chết cũng muốn mặt mũi. Thực ra chỗ Hầu Tiếu Thiên anh hoàn toàn có thể làm cho thư ký liên lạc một chút, tư thế không thể hiện ra thì trên thực tế cũng không tổn thất gì. Nếu đã quyết định thỏa hiệp thì còn cần mấy thứ kia làm gì cơ chứ?

Khương Thanh Bình hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Anh không muốn làm chiếc áo cho người khác.

Dư Phi Vũ nghe xong liền cười cười ngồi xuống bên cạnh Khương Thanh Bình, nhẹ nhàng nói:

- Anh xác định muốn xé da mặt với Dương Phàm sao? Anh xác định nếu hắn ta đối đầu với anh, anh có thể làm được gì hắn ta sao? Em thấy ba phần thắng cũng không có? Nếu như Hầu Tiếu Thiên nguyện ý làm một người đứng giữa, như vậy anh cần gì phải cố chấp làm thế?

Khương Thanh Bình sửng sốt một chút, thuận miệng hỏi lại một câu:

- Cái gì cơ?

Dư Phi Vũ cười cười cầm tay Khương Thanh Bình, nhỏ giọng nói:

- Hầu Tiếu Thiên vẫn cho anh con đường lui. Số điện thoại này là số điện thoại cá nhân của Dương Phàm, chỉ cần anh gọi tới thì cũng không có ai khác biết mà. Lén mất mặt một chút thì vẫn tốt hơn là việc Hầu Tiếu Thiên ra mặt chứ? Hầu Tiếu Thiên bây giờ làm chính là cho sở Giao thông tỉnh tự mình đưa ra phương án điều chỉnh, chẳng lẽ anh còn hy vọng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh ra mặt phối hợp sao? Nếu thật sự là như vậy thì anh sau này ở trong ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Nhai còn có uy tín gì nữa chứ?

Dư Phi Vũ phân tích một phen, mặt Khương Thanh Bình không khỏi có chút thay đổi, mặt lúc đỏ lúc trắng. Dư Phi Vũ ngồi bên cạnh thấy Khương Thanh Bình chưa hạ quyết tâm, không khỏi thầm than thở một tiếng trong lòng. Dư Phi Vũ không thể làm gì khác hơn là nói tiếp:

- Anh gọi một cuộc điện thoại hẹn Dương Phàm ra ngoài ăn cơm. Giữa anh và hắn ta dù không thể làm bạn bè của nhau, nhưng cũng không nên làm kẻ thù. Nước sông không phạm nước giếng mới phù hợp với lợi ích của đôi bên. Em dám khẳng định rằng anh chỉ cần hạ thấp mình, Dương Phàm sẽ rất biết làm người. Nếu không nhìn ra điểm này thì Hầu Tiếu Thiên cũng không đứng ra hòa giải làm gì.

- Sao em lại biết Dương Phàm biết cách làm người?

Khương Thanh Bình có chút khó hiểu, ngạc nhiên nhìn Dư Phi Vũ.

Dư Phi Vũ ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh cười hì hì rồi nói:

- Anh đó, nếu như anh ở vị trí của Dương Phàm, anh sẽ làm như thế này? Rất đơn giản đổi lại vị trí rồi tự hỏi một câu là có ngay câu trả lời. Ngoài ra chuyện quá khứ của Dương Phàm em cũng đã tìm hiểu và biết được một chút. Lúc ở tỉnh Giang Nam, hắn ta đã làm ra mấy việc không hề nhỏ chút nào. Về chuyện sửa đường giao thông, Dương Phàm vẫn chưa tự mình ra mặt là tại sao? Không phải là vì lưu lại một con đường sống sao? Nói thật anh thật sự nên học phong cách làm việc là luôn luôn lưu lại một con đường của hắn.

Nghe xong Dư Phi Vũ nói, mặt Khương Thanh Bình không khỏi hơi đổi một chút:

- Không ngờ được đó, em lại khen hắn ta như vậy.

Vừa nói Khương Thanh Bình liền thò tay vào trong áo Dư Phi Vũ, túm lấy bộ ngực mềm như bông bóp mạnh một chút. Dư Phi Vũ không khỏi rên lên một tiếng, mặt lập tức đỏ bừng, mắt nhìn Khương Thanh Bình đầy quyến rũ, trong miệng lại nhỏ giọng nói:

- Vào gian trong có được không?

Khương Thanh Bình không hề rung động, cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Thằng họ Dương kia rất đẹp trai phải không? Còn trẻ nữa, có phải là thấy nó nên nóng mắt không?

Khương Thanh Bình vừa nói, tay cũng không dừng lại, hai tay túm lấy thắt lưng mở sang hai bên, hai tay túm lấy chiếc áo lót kéo lên, một mảng da thịt trắng nõn lộ ra trước mặt hắn. Dư Phi Vũ cười cười không đành lòng nhìn cơ thể mình, ngửa mặt ra sau nhỏ giọng nói:

- Anh có phải là ăn nhầm thuốc không thế, vậy mà cũng ghen sao. Em già rồi, bụng bắt đầu có mỡ rồi đây này.

Khương Thanh Bình thấy dáng vẻ này của Dư Phi Vũ, mắt rất nhanh đỏ lên. Khương Thanh Bình đứng lên cởi quần, đẩy Dư Phi Vũ xuống rồi đè lên, thắt lưng hạ xuống rồi nói:

- Ông đang tức, phải phát tiết.

Sau mấy lần Khương Thanh Bình đẩy vào, Dư Phi Vũ càng rên rỉ đầy quyến rũ, môi hôn hít lên ngực người đàn ông. Khương Thanh Bình sướng đến độ không ngừng lẩm bẩm, bên dưới cũng tăng nhanh tốc độ.

Dương Phàm gọi vào số điện thoại của Lý Xán. Lần trước bởi vì có mặt Chương Vũ Ninh nên không tiện gặp mặt. Lần này nếu đã đi ra, không thể nào không gặp mặt nói vài câu. Hơn nữa Lý Xán cũng được, Dung Xương Ninh cũng được, quan hệ cũng không thể nào quá thân thiết. Chẳng qua nói đi lại nói lại, Dương Phàm quyết tâm làm một người trung lập nên tiếp xúc riêng tư một chút với Lý Xán cũng không sao. Sau này chỉ cần không xung đột về lợi ích, nơi phát ra tin tức sẽ thuận lợi hơn hiện nay một chút. Hơn nữa về bề ngoài thì Dương Phàm và Lý Xán là hai đồng chí chiến đấu dưới chung một ngọn cờ cơ mà.

Nhận được cuộc điện thoại này của Dương Phàm, Lý Xán thật ra rất vui vẻ. Thật lòng mà nói trong chốn quan trường rất ít tồn tại đối lập tuyệt đối, hầu hết đều là có những lúc đôi bên hợp tác, mọi người luôn biết đạo lý cùng tiến. Đến đẳng cấp này bất luận là kẻ nào làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, trên cơ bản đều là trông coi tốt ba mẫu đất nhà mình, hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng đi trêu chọc người khác. Rất nhiều lúc một người ở bên trên luôn hy vọng có thể giữ quan hệ tốt đẹp với đối phương. Đương nhiên quan hệ tốt đẹp này vẫn cần giữ một khoảng cách nhất định.

Đương nhiên cũng không loại trừ kiểu giống như Dương Phàm và Đinh Duệ. Mọi người không quá mạnh mẽ, hơn nữa lại còn có chút quan hệ sâu xa, khoảng cách gần hơn một chút, tạo thành một pháo đài cũng là chuyện bình thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Trong việc xác định quan hệ với các lãnh đạo chủ chốt trên tỉnh, Dương Phàm đã xác định rất rõ ràng. Bí thư tỉnh ủy Triệu Việt và chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên, Dương Phàm thực sự không nghiêng về phía bất cứ ai. Những người khác không bao gồm Đinh Duệ thì giữ một trạng thái hợp tác không quá sâu rộng. Đây cũng chính là nguyên nhân mặc dù Khương Thanh Bình làm việc tương đối quá đáng mà Dương Phàm vẫn lưu lại đường sống cho hắn ta.

- Dương lão đệ đang trên tỉnh thành sao?

Lý Xán ăn cơm trưa và đang ngồi ở nhà xem Tv có chút hỏi một câu. Lý Xán rất hiếm khi ở trong nhà nên khó trách điện thoại di động vừa vang lên làm cho bà xã Lưu Mai đang ngồi trong phòng khách sa sầm mặt lại.

Lý Xán gây dựng sự nghiệp từ cơ sở đi lên, bình thường khi nói chuyện thường thích xưng anh anh em em để tỏ vẻ thân thiết. Đương nhiên bên dưới vẻ hào sảng của Lý Xán đã che giấu tâm trạng của lão ta. Nếu không có chuyện khu nghỉ dưỡng kia thì Lý Xán đã gọi Dương Phàm là "Bí thư Dương"

- Có chút chuyện riêng cần xử lý nên không thể đến nhà chơi trước được, mong bí thư Lý không trách cứ.

Dương Phàm đơn giản nói một câu khá khách khí. Lý Xán tự nhiên sẽ không hỏi là việc gì, người ta đây là cho hắn cơ hội mời khách mà.

- Lão đệ, đây là cậu không đúng rồi. Lúc không có người ngoài nếu như coi trọng tôi thì gọi tôi một tiếng Lý ca đi. Ha ha, tối nay tôi bố trí một chút, không được từ chối đó.

Lý Xán trên mặt tuy cười nhưng trong lòng lại thầm nghĩ thằng ranh Dương Phàm này nói chuyện luôn luôn dễ nghe. Cái gì gọi là không đến nhà chơi trước được? Trước kia không phải thằng Dương Phàm này không đến tỉnh thành, nhưng có bao giờ đến nhà chơi đâu?

Dương Phàm liền cười nói:

- Như vậy tôi không khách khí. Tôi sẽ gọi cả trưởng ban Đinh, trưởng ban Đinh cũng muốn thân thiết một chút, chỉ là không tiện nói ra mà thôi.

Lẽ ra giữa Lý Xán và Đinh Duệ muốn liên lạc với nhau thực ra cũng không khó, chỉ là tất cả mọi người không rõ lập trường của đối phương mà thôi. Nếu mạo muội đưa ra yêu cầu thì ai biết anh có ý đồ gì xấu xa hay không? Nhưng bây giờ có Dương Phàm đứng giữa thì chuyện lại khác rồi.

- Ha ha, tình cảm là phải xây dựng mà, cứ quyết định như vậy đi.

Lý Xán cười cười dập máy. Bà xã Lưu Mai vừa lau bàn vừa có chút không hài lòng nói:

- Không mấy khi có được một ngày ở nhà nghỉ ngơi, tối anh về sớm một chút.

Lý Xán lúc này mới nhớ đến đã nửa tháng rồi không nộp thuế, trong lời nói của bà xã dường như có ý ám chỉ. Lý Xán thực ra cũng không phải loại người quá háo sắc. Chẳng qua người đàn ông qua bốn mươi tuổi khiến cho tinh lực không đủ, phụ nữ qua bốn mươi tuổi lại như hổ báo. Một bên xuống, một bên lên làm cho Lý Xán tự nhiên không phải đối thủ. Hơn nữa bình thường Lý Xán luôn mưu cầu quyền lực, quản lý rất nhiều việc nên tinh lực tự nhiên càng không có nhiều rồi.

- Đàn bà biết gì mà nói? Bí thư Dương thành phố Hải Tân cuối năm nay kiểu gì cũng vào thường vụ tỉnh ủy. Nếu không nhân lúc hắn ta chưa vào thường vụ tỉnh ủy tạo quan hệ tốt, công việc sau này còn có thể hy vọng người ta phối hợp với mình sao?

Lưu Mai cũng không dám nói gì nữa, cầm lấy một lọ thuốc nước màu vàng rồi nói:

- Uống thuốc đi.

Buổi chiều Dương Phàm đề xuất cùng Vu Thanh Bình đi xem nhà. Lại nói nơi này quả thật là khá hẻo lánh, chẳng qua có xe thì đi lại cũng tiện. Tỉnh thành thực ra không quá lớn, từ phía nam đi đến phía bắc nếu không tắc đường thì dù gặp đèn đỏ xuất đường cũng không mất nửa tiếng là đi hết.

Nhà là nhờ môi giới tìm cho, Dương Phàm cười cười dặn một câu:

- Nhớ tìm luật sư xem một chút, nếu không lại bị người ta xỏ mũi mình.

Vu Thanh Bình ấn Dương Phàm ngồi xuống giường rồi nói:

- Chuyện này không cần gấp, tối anh còn phải ra ngoài có chuyện mà. Chiều nay em ở nhà chơi với anh. Anh cũng không mấy khi được nghỉ ngơi, em hôm nay cũng không thích làm gì.

Vu Thanh Bình quý trọng thời gian hai người ở bên nhau, Dương Phàm liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhưng tự nhiên không nói thẳng ra làm gì. Dương Phàm cười cười nằm xuống giường rồi nói:

- Lại đây, ôm ngủ một giấc. Người em rất mềm mại, ôm rất thích.

Vu Thanh Bình như một con mèo ngoan ngoãn quay lưng vào trong lòng Dương Phàm. Tư thế này lại là giữa ban ngày làm cho hai người muốn ngủ là rất khó khăn. Vu Thanh Bình cầm lấy tay người đàn ông chơi đùa một chút, cảm thấy người đàn ông phía sau nằm im không nhúc nhích, vì thế liền cầm lấy tay người đàn ông đặt lên ngực mình.

Động tác ám chỉ này rất mãnh liệt, Dương Phàm nằm ở đó đang hưởng thụ sung sướng vì đầu óc không phải nghĩ gì. Sau khi nhận được ám chỉ, Dương Phàm liền ghé tai vào miệng Vu Thanh Bình mà nói:

- Tối anh về ngủ với em.

Cả người Vu Thanh Bình lập tức nóng lên, chiếc cổ trắng nõn cũng đỏ ửng lên, cả người có chút không yên giãy dụa, trong miệng lại nhỏ giọng nói:

- Vâng.

Đinh Duệ nhận được điện thoại của Dương Phàm cũng không quá ngạc nhiên. Lúc này Dương Phàm thường xuyên lên tỉnh thành có việc cũng là điều rất bình thường. Thành phố Hải Tân coi như đã lên cấp thành công, Dương Phàm chẳng qua cũng là tăng lên nửa cấp, nếu thật sự muốn vào thường vụ tỉnh ủy thì tổ chức cũng phải lấy ý kiến của đảng ủy địa phương. Lúc này Dương Phàm không thể đi sai một bước, không thể dễ dàng đắc tội với người ta. Nếu không chuyện với Khương Thanh Bình thì Dương Phàm cũng không có thái độ không bạo lực, không hợp tác như vậy.

Từ góc độ này có thể thấy Dư Phi Vũ đã đánh giá Dương Phàm rất cao. Giai đoạn này Dương Phàm bề ngoài thì đang nhẫn nhịn, hơn nữa đây là do tư tưởng cẩn thận này làm loạn. Chứ đây không phải là tính cách thật sự của Dương Phàm.

Sau khi hẹn địa điểm gặp mặt, Dương Phàm trước khi ra ngoài liền cười nói với Vu Thanh Bình:

- Trước giờ mà anh không về thì em gọi điện cho anh.

Vu Thanh Bình đang cầm lược vừa chải đầu cho Dương Phàm xong, nghe thấy thế không khỏi sửng sốt một chút, lập tức tươi cười gật đầu thật mạnh. Chẳng qua rất nhanh Vu Thanh Bình lại lộ ra vẻ lo lắng, nhỏ giọng nói:

- Cái này, người khác sẽ không nhìn anh với ánh mắt khác đó chứ?

Dương Phàm nghe xong liền cười ha hả nói:

- Mỗi người có sở thích riêng với món ăn. Hơn nữa có gì đó không tiện miễn cưỡng. Người trong chốn quan trường có ai là không hiểu rõ vấn đề này chứ.

Vu Thanh Bình chỗ hiểu chỗ không gật đầu. Dương Phàm cười giải thích một câu:

- Muốn biết cũng tốt. Anh sẽ nói với em, quan hệ chưa đạt đến trình độ đó. Nếu là Trầm Ninh, thằng ranh này sẽ dám nhét một cô gái vào trong lòng anh. Đương nhiên thằng này biết anh cũng không thích cái này, tự nhiên sẽ không bố trí chuyện đó. Về phần Lý Xán mới đầu nhiều nhất chỉ là thử dò xét một chút mà thôi. Anh chỉ cần hơi ám chỉ, hắn ta tự nhiên sẽ không vượt quá ranh giới.

- Đạo nghĩa để ở hai bên, chữ lợi viết ở giữa.

Dương Phàm tiện tay bật đài lên không ngờ lại nghe thấy câu nói như vậy. Cũng không biết cái đĩa này từ đâu mà có, không sai, ít nhất câu nói này rất có ý nghĩa giáo dục.

Địa điểm mà Lý Xán nói cũng không phải khu nghỉ dưỡng kia, mà là một quán ca nhạc ở khu trung tâm. Lý Xán lo lắng Dương Phàm không quen đường nên đã hẹn nơi gặp mặt. Dương Phàm và Đinh Duệ trước sau lái xe đến địa điểm gặp mặt, sau đó mấy người không xuống xe, đi theo Lý Xán đi về phía trước.

Quán ca nhạc này thoạt nhìn khá bình thường, chỉ là một căn nhà hai tầng, chẳng qua diện tích không hề nhỏ, lại được thiết kế cạnh bờ biển, diện tích hơn trăm mét vuông. Sau khi đỗ xe, Lý Xán dẫn hai người Dương Phàm và Đinh Duệ đi vào. Dương Phàm lúc này mới chú ý tới trong biển còn nuôi cả cá. Món ăn chính ở nơi này không phải gì khác chính là cá tươi ngon.

- Cấp bậc ở nơi này không quá cao, chẳng qua lại yên tĩnh, đồ ăn lại tươi ngon, cá đều được vớt lên từ dưới biển.

Lý Xán cười giải thích một chút. Dương Phàm và Đinh Duệ liếc nhìn nhau, cười cười không nói. Suy nghĩ của hai người Dương Phàm và Đinh Duệ khá giống nhau, Lý Xán rất cẩn thận và chú ý đến chi tiết.

Người cũng không nhiều lắm nên khi chọn món Lý Xán rất tùy ý chọn một con cá Thạch Ban, một con cá Long Hà, một bếp nướng, chuẩn bị nướng cá ăn, sau đó thêm chút gia vị, dầu mỡ là có thể ăn. Đương nhiên người thích ăn tái một chút cũng được.

Khi chọn rượu thì Lý Xán hơi do dự một chút, nhìn Dương Phàm rồi cười nói:

- Uống gì bây giờ? Nơi này có chỗ nghỉ qua đêm.

Dương Phàm do dự một chút rồi nói:

- Lát về còn phải lái xe, gọi bia đi.

Đề nghị này làm cho trong lòng Lý Xán vô cùng thất vọng. Tối Dương Phàm muốn đi, nói rõ người ta đang cố gắng giữ khoảng cách với mình. Cũng may Đinh Duệ lại nói xen vào một câu:

- Tôi thì không sao, nếu Dương Phàm muốn về thì đến lúc đó bố trí xe đưa về là được ngay mà.

Lập trường của Đinh Duệ và Dương Phàm khác nhau. Đinh Duệ mới tới nên muốn mau chóng mở cục diện. Điểm này Dương Phàm thật ra có thể hiểu cho Đinh Duệ. Lý Xán nếu đã bố trí ở nơi này, trong đó đã nói rõ vấn đề.

- Thế nào, Bí thư Dương không nên mất hứng chứ?

Lý Xán cười cười hỏi một câu. Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:

- Được rồi, nếu đã tới thì khi về bố trí người đưa là được rồi.

Dương Phàm nói đến nước này thì Lý Xán cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng mà thôi. Dương Phàm chết sống cũng phải về, đây là thái độ giữ khoảng cách với mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio