Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 507

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tùng Lệ Lệ nói xong, không một ai có ý lên tiếng, không khí hội trường trở nên khá nặng nề. Dương Phàm mặt không chút thay đổi nhìn quanh một vòng, thản nhiên nói:

- Không ai có việc gì cần nói sao?

Không có ai lên tiếng, Dương Phàm thản nhiên nói:

- Nếu không có chuyện gì khác cần nói thì tan họp thôi. Đồng chí Dĩnh Nguyên và đồng chí Địa Kim lưu lại một chút, các đồng chí khác ra về.

Tất cả mọi người đều thở dài một tiếng. Trong hội nghị thường ủy, Dương Phàm không hề làm khó dễ bất cứ ai, điều này nằm ngoài suy nghĩ của mọi người. Tào Dĩnh Nguyên và Ngô Địa Kim cũng không quá lo lắng. Trong hội nghị thường ủy Dương Phàm không hề ra tay, như vậy cuộc họp giữa ba người, Dương Phàm tự nhiên sẽ không ra tay tàn nhẫn. Trên thực tế vừa nãy trong lòng hai người rất bất an. Sau một thời gian nhàn hạ, hai người cũng không hề quên Bí thư Dương là người như thế nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Lúc này Dương Phàm lưu hai người lại, trong lòng hai người hiểu rõ đây là có ý đồ kín đáo. Không cần biết trong thời gian sắp tới Dương Phàm sẽ thi thố với ai, cũng coi như là kết quả thương lượng giữa ba người. Trong lòng Tào Dĩnh Nguyên thật ra không sao cả. Tào Dĩnh Nguyên mặc dù đang cố gắng dựa vào gốc cây đại thụ Triệu Việt, nhưng bản chất không hề có ý đối đầu với Dương Phàm. Ngô Địa Kim cũng không hề lo lắng, có người làm chuyện gì đó, hắn ta mặc dù rõ ràng, nhưng hắn lại coi như mình đi ngang qua mà thôi.

- Hút thuốc đi.

Dương Phàm lấy thuốc ra, không chút vội vàng đưa cho hai người trước. Ba người cùng châm thuốc hút, lúc này Dương Phàm mới không nhanh không chậm nói tiếp:

- Lưu hai đồng chí lại để nói vài chuyện. Đầu tiên thành phố Hải Tân đã thành công thăng cấp, công việc chủ yếu là do mọi người cùng làm. Là lãnh đạo chủ chốt, chúng ta cũng không dám tham công một cách quá đáng. Bên phía chính quyền thành phố còn phải vất vả nhiều, cần phải tốn nhiều tinh lực trong nghi thức thăng cấp. Tiếp theo đây chính là một cao trào xây dựng của thành phố Hải Tân, ba người chúng ta có nên phân công một chút không? Cuối cùng tôi cảm thấy công tác xây dựng đảng cũng phải nắm chặt thật tốt. Phát triển kinh tế và xây dựng đội ngũ cán bộ, hai việc này đều phải nắm thật chặt, hai việc đều phải làm cứng rắn.

Dương Phàm tung ra mấy đề tài này, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên và Ngô Địa Kim lập tức nổi lên một cơn sóng gió ngập trời. Đây không phải là hưng sư vấn tội, mà là sớm dự định chia cắt thành quả thắng lợi. Từ chức năng mà nói, Tào Dĩnh Nguyên quản lý chính quyền thành phố, công việc chủ yếu là bên phía chính quyền thành phố. Từ tâm tư của Tào Dĩnh Nguyên mà nói, cũng không muốn có người đến phân chia chiến tích. Chẳng qua lúc này nếu Tào Dĩnh Nguyên không được Dương Phàm ủng hộ, như vậy căn bản không làm gì được ở thành phố Hải Tân này. Cho nên Tào Dĩnh Nguyên dù biết rõ Dương Phàm muốn làm gì, cũng chỉ có thể toàn lực phối hợp, như vậy mới có thể cùng thắng.

Tâm tư của Ngô Địa Kim lại ở một hoàn cảnh khác hẳn. Ngô Địa Kim là phó bí thư chuyên trách, trách nhiệm chủ yếu là xây dựng đảng. Dương Phàm đưa ra phân công như vậy, người đạt được chỗ tốt lớn nhất tự nhiên chính là Ngô Địa Kim. Ngô Địa Kim có thể danh chính ngôn thuận thò tay vào mấy hạng mục lớn. Các hạng mục ở thành phố Hải Tân hiện nay là gì, cụ thể công việc mặc dù Dương Phàm không đi làm, nhưng cũng không thể không có cánh tay Dương Phàm từ sau lưng đẩy đưa.

- Bí thư Dương có suy nghĩ cụ thể gì không?

Tào Dĩnh Nguyên không thể không tỏ vẻ gì đó. Lúc này nếu có nửa câu bất mãn, như vậy đắc tội đầu tiên không phải là Dương Phàm, mà là Ngô Địa Kim.

Ngô Địa Kim thật ra rất thức thời cười nói:

- Bí thư Dương luôn từ trên cao và nhìn xa, sự phát triển của thành phố Hải Tân luôn trong lòng bàn tay của Bí thư Dương. Vấn đề lần này tôi không có ý kiến gì.

Chiêu vỗ mông ngựa này mặc dù quá rõ ràng, nhưng lại không làm cho người ta chán ghét. Dù là Tào Dĩnh Nguyên nghe thấy Ngô Địa Kim nói như vậy, cũng hiểu được Ngô Địa Kim là người thức thời.

- Tôi cảm thấy công tác xây dựng Đảng có lẽ nên tạo ra trọng tâm và đột phá trong thời gian trước mắt, về phương diện này đồng chí Địa Kim vất vả một chút. Công tác bên phía Ủy ban kỷ luật, đồng chí Địa Kim cũng quan tâm nhiều hơn một chút. Ngoài ra về vấn đề cải cách chế độ ở xí nghiệp Hồng Tinh, đồng chí Địa Kim cũng phải quan tâm nhiều hơn. Công nghiệp Thành phố Hải Tân vốn không có gì đặc biệt quan trọng, khá yếu kém, thị ủy và chính quyền thành phố càng phải coi trọng. Công việc của đồng chí Dĩnh Nguyên gần đây rất bận, nhưng là lãnh đạo thì phải vậy mà. Việc xây dựng khu giải trí dưới nước là một trong những công trình lớn hiếm có trong vài năm gần đây ở thành phố Hải Tân chúng ta. Đồng chí Dĩnh Nguyên phải tăng cường ủng hộ. Ngoài ra tôi dự định trong thời gian sắp tới sẽ đặt trọng tâm công việc vào xây dựng Đảng, tác dụng của trường Đảng phải được phát huy một cách đầy đủ. Đối với các đồng chí không nhận thức đầy đủ về tư tưởng, đáng học tập thì phải đi học tập.

Dương Phàm vừa nói xong những lời này, Tào Dĩnh Nguyên và Ngô Địa Kim không khỏi giật mình trong lòng. Dương Phàm là người đề ra chuyện này mà không hề cướp đoạt một chút nào, nếu là hai người bọn họ ngồi trên vị trí của Dương Phàm, ở trước mặt chiến tích lớn như vậy, có lẽ hận không thể một mình nuốt trọn. Đương nhiên bọn họ càng giật mình về vế cuối cùng của Dương Phàm. Dương Phàm muốn đích thân nắm giữ việc xây dựng Đảng, nhưng bè ngoài lại muốn Ngô Địa Kim quan tâm nhiều, hàm nghĩa bên trong rất rõ ràng. Ngô Địa Kim được chỗ tốt nên không thể không làm mà. Bí thư Dương muốn thu thập ai đó, Ngô Địa Kim phải làm thanh đao vung lên trước.

Từ chuyện chính quyền thành phố nắm giữ xí nghiệp Hồng Tinh, tự nhiên cũng có mùi vị đang gõ gõ một chút, chẳng qua cũng không thương tổn vào gân cốt. Đây cũng là điều mà Tào Dĩnh Nguyên có thể thừa nhận được. Khu giải trí dưới nước có cổ phần của Hầu Phương Minh, nhưng lại làm cho Tào Dĩnh Nguyên đi quan tâm, bên trong lời của Dương Phàm có ý rất hàm súc. Tào Dĩnh Nguyên phối hợp thì thôi, nếu không phối hợp thì có thể để cho lão ta dính vào. Một bát thịt lớn như vậy, Dương Phàm nói ra rất rõ ràng, tôi muốn cho lão ăn, lão mới có mà ăn. Đương nhiên còn có cấp độ càng sâu hơn gì gì đó thì chỉ có trong lòng Tào Dĩnh Nguyên là hiểu rõ. Bộ máy chính quyền thành phố không đoàn kết quá chặt chẽ, Dương Phàm muốn thì tay vào trong chỉ là chuyện quá đơn giản, vài phút đồng hồ là được.

Cuộc họp của ba người kéo dài không lâu, nửa tiếng là tự tan đi. Sau khi rời đi, tâm trạng của mọi người là khác nhau. Tâm trạng Tào Dĩnh Nguyên tương đối phức tạp một chút. Thời gian gần đây hơi tích cực một chút, liền lập tức bị Dương Phàm mãnh liệt ám chỉ, thật lòng mà nói tâm trạng sao có thể vui vẻ được. Chẳng qua trước mặt lợi ích quá lớn, Tào Dĩnh Nguyên hiểu rõ sau này cần phải duy trì hiện trạng, mà không được suy nghĩ tham lam quá.

Phong cách làm việc của Dương Phàm, bây giờ Tào Dĩnh Nguyên đã hiểu rất rõ. Mọi việc đều dùng lý lẽ trước rồi mới dụng binh, đưa ra một phương án mà mọi người có thể chấp nhận, đồng ý chỗ tốt mọi người đều có, nhưng nếu không đồng ý thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Nhưng xuất phát từ góc độ của một thị trưởng, bên trên có một người bí thư thị ủy am hiểu kinh tế như vậy, chịu dồn sức cho việc phát triển kinh tế, nhưng lại không hề lạm dụng quyền lực với công việc cụ thể, làm sao không phải là một chuyện hạnh phúc chứ. Thành phố Hải Tân dù không có Tào Dĩnh Nguyên, kinh tế phát triển cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Nhưng nếu không có bí thư thị ủy Dương Phàm, kinh tế thành phố Hải Tân muốn phát triển nhanh chóng, đó là một câu nói vu vơ, không căn cứ.

Người thông minh sau khi nhìn nhận rõ vấn đề đều không bao giờ làm chuyện điên rồ. Tào Dĩnh Nguyên là người thông minh, cho nên mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng rất tự nhiên chấp nhận kết quả này. Về phần Tào Dĩnh Nguyên đang dựa vào Triệu Việt, Dương Phàm cũng sẽ không nói làm gì, Tào Dĩnh Nguyên vẫn sẽ tiếp tục. Loại chuyện trời mưa muốn đứng nhờ nhà người khác này, ai chẳng thực hiện.

Trong lòng Dương Phàm thực ra cũng rất phức tạp. Hai hội nghị hôm nay mục đích chủ yếu không phải là vì chấn nhiếp hai vị phó bí thư. Một bộ máy suốt ngày đấu đá lẫn nhau đối với mọi người đều không tốt đẹp gì. Dương Phàm chủ yếu là muốn tăng cường đoàn kết và hợp tác. Về phần người khác có hiểu được hay không, có thể chấp nhận hay không thì phải dựa vào hành động sau này.

Hết giờ về đến nhà, tâm trạng của Dương Phàm không cao cho lắm. Trương Tư Tề đã về nhà trước đang đứng ở cửa đón Dương Phàm, thấy Dương Phàm có chút mệt mỏi, không khỏi quan tâm hỏi một câu:

- Anh mệt sao?

Dương Phàm không bao giờ nói chuyện công việc trước mặt Trương Tư Tề, lắc đầu mỉm cười đưa tay sờ sờ mặt Trương Tư Tề mà nói:

- Thấy em sẽ không mệt nữa rồi, cảm giác mỗi ngày về nhà thấy em thật tốt.

Sáng hôm sau thức dậy Lý Thắng Lợi đã chờ ở cửa. Dương Phàm đến thị ủy dặn dò công việc hai câu, sau đó liền đi lên trên tỉnh thành. Xe đến tỉnh ủy, Dương Phàm theo thói quen gọi điện đến xin chỉ thị của Triệu Việt. Sau khi được Triệu Việt cho phép, Dương Phàm liền trực tiếp đi lên phòng làm việc của Triệu Việt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio