Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 551: cự tuyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Làm phiền anh.

Dương Phàm rất khách khí xuống xe bắt tay, có vẻ khá khiêm tốn, sau đó đi theo thư ký vào bên trong. Dương Phàm cùng thư ký của Điền Trọng đứng ở đầu cầu thang đợi Du Nhã Ny đỗ xe đã rất bắt mắt. Khi hai người phụ nữ xinh đẹp cùng nhau lên lầu thì càng bắt mắt hơn.

Du Nhã Ny và Thu Vũ Yến chỉ cần có một người ở bên cạnh đã đủ để kiêu ngạo, một chút mang theo hai người đến, là đàn ông đều ghen ghét thằng ranh Dương Phàm này, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng:

- Thằng mặt trắng ăn quả thơm rồi.

Chủ tịch tỉnh Điền Trọng đứng ở cửa phòng làm việc đón một người, hiện tượng này rất kinh người. Điền Trọng rất coi trọng Dương Phàm, người đến phòng làm việc của chủ tịch tỉnh Điền Trọng không một ai không lặng lẽ nhìn Dương Phàm vài lần, lặng lẽ nhớ kỹ dáng vẻ của người đàn ông trẻ tuổi này.

Khi Dương Phàm nhìn thấy Điền Trọng, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành nhất, từ xa đã vươn tay mà nói:

- Sao dám làm phiền Điền thúc như thế này.

Điền Trọng hài lòng cười ha hả, vung tay lên mà nói:

- Cháu đừng có nói mấy lời này của chú. Chú thấy cháu học được cách miệng có mỡ rồi đó.

Điền Trọng mặc dù cao hứng, nhưng khi thấy hai người Du Nhã Ny và Thu Vũ Yến, Điền Trọng không khỏi thu lại vẻ tươi cười một chút, cũng không chào hai người này. Sao lại nói như vậy? Du Nhã Ny được Dương Phàm giới thiệu với Điền Trọng, nên Điền Trọng vẫn có ấn tượng. Thu Vũ Yến chạy trốn từ Nam Kinh đến Uyển Lăng, Điền Trọng cũng có ấn tượng. Nhưng hai người này còn chưa đủ tư cách để Điền Trọng chủ động bắt chuyện.

- Chào chủ tịch tỉnh Điền.

Hai người phụ nữ đều ân cần thăm hỏi. Điền Trọng khẽ vuốt cằm ra hiệu, sau đó kéo Dương Phàm vào phòng làm việc, đúng là khác biệt quá lớn.

Sau khi ngồi xuống, vẻ mặt Điền Trọng hơi ngưng lại một chút, sau một phen cẩn thận quan sát Dương Phàm, Điền Trọng liền từ tốn nói:

- Cháu đã hoàn toàn thay đổi, đã không còn vẻ sắc bén như trước. Chú không biết nên mừng cho cháu, hay là thế nào khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Điền Trọng nói như vậy là nói về tính cách của Dương Phàm. Nếu như nói những người hiểu rõ Dương Phàm, Điền Trọng là một người như vậy.

- Con người đều phải thay đổi mà, nếu không thể làm xã hội thích ứng với mình, vậy mình chỉ có thể thích ứng với xã hội.

Câu trả lời của Dương Phàm có chút bất đắc dĩ, nhưng đây là một đáp án rất rõ ràng và chính xác.

Điền Trọng gật đầu đầy đồng cảm, khẽ thở dài một tiếng rồi nói:

- Đúng thế, lúc trước chú cũng giống cháu, tránh né rất lâu, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, bắt đầu học cách che giấu bản thân mà đi thích ứng với xã hội này. Năm đó khi chúng ta ở cây cầu Đông Môn đó, chú từng than thở sự trẻ tuổi và sắc bén của cháu thật hiếm có.

Câu nói này làm cho Du Nhã Ny và Thu Vũ Yến thầm giật mình trong lòng. Điền Trọng là chủ tịch tỉnh mà, trước mặt Dương Phàm nói lời này, quan hệ giữa hai người gần nhau như thế nào? Điền Trọng hoàn toàn ôm một tâm trạng vong niên đối đãi với Dương Phàm. Điểm này hai người phụ nữ dù như thế nào cũng không nghĩ ra.

Dương Phàm nhìn thấy tóc Điền Trọng đã có điểm bạc, không khỏi thở dài một tiếng rồi nói:

- Năm tháng vô tình, ai có thể mang theo một trái tim bình thường đối mặt cuộc đời đâu chú?

Điền Trọng nghe xong không khỏi sửng sốt một chút, lập tức ngửa mặt mà cười cười. Thư ký dẫn một cô gái bưng trà đi vào, sau khi buông chén trà liền đi ra ngoài. Điền Trọng hơi nghiêm mặt lại, trịnh trọng nhìn Dương Phàm, trầm giọng nói:

- Sao, đừng ở trong cái cơ quan lạnh Viện khoa học xã hội Bắc Kinh kia, đến chỗ chú làm phó chủ tịch tỉnh đi. Chú thấy cháu khi ở thành phố Uyển Lăng và thành phố Hải Tân đều là lợi dụng lực lượng của chính quyền mà khống chế giá nhà đất. Giá nhà đất tỉnh Giang Tô mấy năm nay rất cao, hiện tượng này vô cùng nghiêm trọng, chú hy vọng cháu có thể đến giúp chú.

Sau khi Dương Phàm nghe xong liền suy nghĩ một chút, rất nhanh liền cười nói:

- Chú đánh giá quá cao về cháu. Thực ra khi cháu có thể làm chủ, thì những việc có thể làm cũng rất có hạn. Đề tài này quá lớn, là trong phạm vi toàn quốc. Vì thế không phải một hai người có thể làm được. Quốc gia cũng hy vọng vào việc này, cũng đưa ra không ít chính sách. Nhưng quan điểm của cháu vẫn không thay đổi, vấn đề giá đất thì chính quyền chiếm một vai diễn khá vi diệu trong đó.

Dương Phàm nói câu này vẻ mặt rất cẩn thận.

- Nếu như cháu muốn vậy đến đây làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đi.

Điền Trọng đưa ra yêu cầu rất có trọng lượng. Dương Phàm nghe xong lời này liền mỉm cười nói với Điền Trọng:

- Chúc mừng Điền thúc.

Điền Trọng cười ha hả mà nói:

- Thằng bé này.

Lời mời của Điền Trọng quá đột ngột, Dương Phàm cũng không đủ tâm lý chuẩn bị. Chờ Điền Trọng cười xong, Dương Phàm mới lộ ra vẻ trầm tư. Dương Phàm cần phải nghĩ rõ ràng vấn đề này, cũng không cần phải giả bộ trước mặt Điền Trọng.

- Đây là ý tứ của ai?

Sau khi trầm tư, Dương Phàm không sốt ruột trả lời, ngược lại hỏi trước một câu.

Điền Trọng hơi vuốt cằm tỏ vẻ khen ngợi trước phản ứng này, dùng giọng điệu nhất quán vững vàng, không nhanh không chậm cười nói:

- Ý tứ của chú. Chú cần một trợ thủ có thể hoàn toàn tín nhiệm ở tỉnh ủy. Trung ương Đảng cực kỳ coi trọng chống tham nhũng, chú hy vọng khi còn tại nhiệm có thể cải tạo được không khí quan trường trong tỉnh Giang Tô. Đương nhiên, cháu cứ nghĩ cho rõ ràng, chú không hề có ý tứ miễn cưỡng.

Sau khi Điền Trọng biểu đạt ý tứ một cách hàm súc, trên mặt cũng không hề biểu lộ thêm vẻ gì.

Đầu tiên, Dương Phàm ý thức được trong chuyện này có thể liên lụy tới thứ gì đó. Điền Trọng cũng không đơn giản chỉ muốn chỉnh đốn lại không khí quan trường mới khiến Dương Phàm đến làm Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Tô. Đây có lẽ là làm cho ai đó xem. Nếu thật sự là như vậy, đáp án là rất rõ ràng.

- Việc này, cháu có lẽ không thể đáp ứng chú được.

Câu trả lời của Dương Phàm khiến Điền Trọng có vẻ hơi thất vọng, khẽ thở dài, nói:

- Chú biết trước là như vậy. Có thể nói cháu nghĩ thế nào không?

- Thẳng thắn mà nói, mấy năm nay cháu cảm thấy mệt mỏi, cũng không suy xét quá nhiều nhân tố khác lắm. Cháu muốn thừa cơ hội ở Viện khoa học xã hội này, tranh thủ nghỉ ngơi một thời gian, tiện thể chỉnh sửa lại những bản thảo mà Chu lão để lại.

Dương Phàm nói rất nhanh như thể thuận miệng nói.

Điền Trọng mỉm cười không nói, ánh mắt luôn luôn quét tới quét lui trên mặt Dương Phàm như thể muốn phát hiện chút gì đó.

- Xem ra có lẽ cháu chưa được nghe một việc, nếu không cháu sẽ không thản nhiên như vậy.

Điền Trọng khẽ mỉm cười, lắc đầu thở dài nói:

- Vận khí của chú hơi kém một chút.

Từ những gợi ý của Điền Trọng, Dương Phàm ý thức được trong tỉnh Giang Tô chắc chắn đang gặp một trận bão chống tham nhũng. Tỉnh Giang Tô là tỉnh lớn, kinh tế cả nước phải dựa vào trong thời gian trước. Vốn làm Bí thư Ủy ban Kỷ luật ở đây cũng không thiếu điểm tốt, tuy nhiên tỉnh lớn kinh tế lớn lợi ích lớn thì đương nhiên càng nhiều tranh cãi, liên lụy tới càng nhiều phương diện. Đây mới là nguyên nhân chính khiến Dương Phàm không muốn tham gia.

- Ủy ban Kỷ luật, Điền thúc!

Dương Phàm lộ vẻ thành khẩn.

Điền Trọng khoát tay vẻ không để ý, nói:

- Không có việc gì, chuyện này kỳ thật làm cũng rất phiền toái. Lúc này có không ít người đang nhìn chằm chằm vị trí này. Chú cũng chỉ có quyền đề xuất mà thôi. Nếu cháu nguyện ý tới, lấy sức ảnh hưởng của ông cụ ở hệ thống Ủy ban Kỷ luật, có tám phần nắm chắc.

Đi ra từ phòng làm việc của Điền Trọng, hai người phụ nữ một mực lặng lẽ đi sau Dương Phàm. Mãi cho đến khi lên xe, đang lái xe, đột nhiên Du Nhã Ny quay đầu lại hỏi:

- Vì sao em không muốn đến tỉnh Giang Tô? Bởi vì chị em chúng tôi ở đây sao?

Lời nói này lập tức khiến Thu Vũ Yến đồng cảm. Ánh mắt hai người đều tụ lại trên người Dương Phàm. Dương Phàm chỉ có thể cười khổ nói:

- Đâu có đơn giản như mọi người nghĩ. Vị trí này nóng bỏng tay tới mức nào, Điền Trọng là muốn dựa thế đó.

Có những điều Dương Phàm không thể nói quá rõ ràng với các cô, tuy nhiên những lời này cũng đủ khiến hai người phụ nữ thông minh phải ngậm miệng.

Trở lại biệt thự, khi Du Nhã Ny dừng xe, Thu Vũ Yến tận dụng cơ hội, ghé sát lại Dương Phàm, nhẹ nhàng nắm lấy "cơ quan dân số" của Dương Phàm, cười hì hì thấp giọng hỏi:

- Anh tính toán ở bao lâu?

Trong mắt Dương Phàm suýt chút nữa thì rớt ra ngoài. Không ngờ Thu Vũ Yến dám làm chuyện này. Ai có thể tin nổi cơ chứ? Thu Vũ Yến dường như phi thường vừa lòng với biểu hiện của Dương Phàm, quay lại liếc nhìn như kẻ trộm, thấy Du Nhã Ny vẫn chưa xuống xe, tiếp theo liền hạ giọng nói:

- Không được bất công đâu đó.

Bất công hay không bất công tạm thời chưa nói tới, lúc này Thu Vũ Yến ánh mắt hàm chứa xuân ý, vòng eo thon hơi cong lại thật sự vô cùng quyến rũ. Dương Phàm vừa nhìn liền có cảm giác, lập tức khẩn trương quay người đi trước vào phòng, tránh cho kích động có hành động gì bất nhã ở bên ngoài.

- Sao không nói gì thế?

Thu Vũ Yến hơi sửng sốt, vội vàng bước nhanh đuổi theo. Thu Vũ Yến còn tưởng rằng mình vừa đùa hơi ngả ngớn khiến Dương Phàm không thích, không ngờ vừa vào trong phòng, đang định nói chuyện thì Dương Phàm ở đằng trước chợt mạnh mẽ dừng lại, quay người ôm chặt lấy vòng eo thon của Thu Vũ Yến trong vòng tay mạnh mẽ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio