Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 557

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy Dương Phàm nghe tới mức mê mẩn, Tần Hinh khẽ mỉm cười, rót một ly rượu vang đỏ đặt trên tay Dương Phàm. Dương Phàm nhận lấy, Tần Hinh mỉm cười giơ chén với Dương Phàm nói:

- Cụng ly!

Đang đắm chìm trong âm nhạc, Dương Phàm nâng chén theo bản năng, ngửa mặt uống cạn ly, sau khi buông chén vẫn không chịu rời mắt khỏi người đàn ông tóc dài ngoại quốc trên màn hình TV.

- Yanni, một thiên tài âm nhạc! Bản "Nightingale - Chim sơn ca" này là một trong những bản nhạc mà em thích nhất.

Tần Hinh cười giải thích. Đúng lúc này, âm nhạc cũng ngừng lại

Dương Phàm lắc đầu thở dài:

- Tuyệt diệu như nhạc trời vậy.

Đang nói chuyện, nữ trợ lý mới đi lên lầu lúc trước giờ trở lại với một vẻ e lệ. Bộ áo ngủ màu phấn hồng giờ đã đổi thành một bộ áo khoác bó sát người, trên mặt dường như cũng có trang điểm sơ qua, hai má ửng hồng, trên mặt mang theo một tia kỳ lạ.

- Du Du, đến ngồi xuống. Dương Phàm quen không ít người trong giới giải trí. Nếu em muốn lăn lộn trong vòng tròn này, anh ấy chỉ cần mở miệng nói một câu là xong.

Tần Hinh cười nói. Dương Phàm nghe vậy cảm thấy không thoải mái, thầm nhủ Tần Hinh nói vậy là có ý dẫn mối chăng.

Dương Phàm không để ý tới nữ trợ lý Du Du mà chuyển ánh mắt tới trên mặt Tần Hinh, hy vọng cô có thể cho mình một giải thích rõ ràng. Tần Hinh hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt Dương Phàm, không khỏi lộ ra một tia áy náy, cười hạ giọng nói:

- Du Du là một cô em đồng hương của em, cũng là học muội (học cùng trường nhưng lớp dưới). Cô ấy từ quê lên Bắc Kinh dốc sức làm ăn, đã chịu không ít khổ sở. Khi em mới trở về, cô ấy ở trong tổ phục vụ của đạo diễn Trang, vừa lúc em đang thiếu một trợ lý, đạo diễn Trang liền đề cử Du Du.

- Nếu Trang Tiểu Lục thưởng thức cô ấy, vì sao không cần cô ấy?

Dương Phàm cười hỏi đầy thâm ý. Du Du nghe vậy sắc mặt hơi ửng hồng, muốn giải thích lại không dám chen vào.

Tần Hinh không chút hoang mang cười nói:

- Hiện tại dùng diễn viên nào, đôi khi đạo diễn không có bao nhiêu quyền phát ngôn. Đạo diễn có thể quyết định những nhân vật phụ nhưng nhân vật chính thì đều định ra từ trước. Kịch bản gì đó thường được định ra theo yêu cầu trước đó đối với diễn viên.

- Hiện tại gã Trang Tiểu Lục lăn lộn thế nào? Trước kia hắn vẫn rất chiếu cố em cơ mà.

Dương Phàm thuận miệng nói một câu, không ngờ Tần Hinh lại hiểu sai, lườm Dương Phàm một cái nói:

- Anh cứ nghĩ lung tung gì thế? Trang Tiểu Lục không thích phụ nữ. Gần đây hắn ta đi lại rất gần gũi với một biên kịch tên là Lâu Cao. Hai người cứ kêu gào muốn đi Hà Lan định cư.

Dương Phàm nghe đoạn trước thì hiểu nhưng đoạn sau thì không hiểu lắm, không khỏi hơi sửng sốt. Tần Hinh cũng không giải thích, cười nói với Du Du:

- Kính Dương ca một chén rượu. Một câu nói của anh ấy còn hiệu quả hơn cả mười năm phấn đấu của em đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

- Dương ca, em xin kính anh trước một ly!

Vẻ ửng hồng trên mặt Du Du càng rõ hơn. Cô cầm chén rượu bằng hai tay, ngửa mặt uống một hơi cạn sạch.

Dương Phàm vốn không định dính mũi vào chuyện này. Hắn cũng chẳng có quan hệ gì với Du Du, tuy nhiên nếu Tần Hinh đã nói vậy, Dương Phàm cũng không thể không nể tình. Kỳ thật Tần Hinh là người cũng tự mình lăn lộn trong vòng giải trí, tuy nổi tiếng là thế nhưng cũng phải đối mặt với đủ loại áp lực và quấy rầy không ngừng. Đủ loại kẻ săn ảnh nhìn chằm chằm, những kẻ có tiền thì mơ ước, còn có đồng sự ghen tị, đố kỵ ngáng chân.

- Tửu lượng của anh không tốt. Anh uống một chén này, tiếp đó mọi người cứ uống từ từ.

Dương Phàm mỉm cười uống cạn ly sau đó buông chén xuống. Tần Hinh tiến tới nhẹ nhàng rót rượu, sau đó khẽ đẩy Du Du. Tần Hinh hơi do dự một chút rồi nhích cơ thể lại gần hơn.

Dương Phàm thật ra không chú ý thấy điều này, chỉ hơi kỳ lại vì không biết rốt cục Tần Hinh đang làm trò gì. Nếu muốn giúp đỡ học muội thì thế là được rồi, sao còn lưu lại làm kỳ đà cản mũi? Chẳng lẽ muốn cùng chơi với mình sao? Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Dương Phàm. Hiện tại Dương Phàm cũng không còn quá mãnh liệt trong vấn đề này nữa. Như Du Du tuổi trẻ xinh đẹp đang ở trước mặt Dương Phàm hiện nay, nếu là trước kia thì hắn còn động tâm một chút, tuy nhiên hiện tại thì hắn lại không hề có chút động tâm. Thậm chí khi thân hình Du Du hơi lay động, bầu ngực phập phồng, trong lòng Dương Phàm còn có cảm giác khó hiểu, sao cô gái này không mặc nội y mà lại đi ra đây. Hai điểm nổi bật kia quá rõ ràng, cứ như thể muốn đòi được giải phóng ra ngoài vậy.

- Em đi rửa tay chút.

Tần Hinh mỉm cười đứng lên rời đi, trước khi đi còn đảo mắt với Du Du một cái. Dương Phàm nhạy bén nhận ra, trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý niệm, nghĩ thầm chẳng lẽ đúng là Tần Hinh định dẫn mối cho mình? Loại chuyện này dường như không nên thuộc về phạm vi nghiệp vụ của ngọc nữ này chứ!

Tuy nhiên nhớ tới sự tình tối nay, liên tưởng đến việc phụ nữ thường làm một số việc không theo tình lý bình thường, Dương Phàm cảm thấy rất có khả năng như vậy.

- Mạo muội hỏi một câu, Dương ca là làm gì?

Ánh mắt Du Du không ngờ lộ ra vẻ quyết liệt, tuy rằng chỉ chợt lóe lên nhưng Dương Phàm vốn có thói quen quan sát cẩn thận nên vẫn phát hiện ra ánh mắt kỳ quái này.

- Hiện tại không làm gì, chỉ ở một cơ quan nghiên cứu làm linh tinh mà thôi.

Dương Phàm cũng không nói gì cụ thể, trả lời rất hàm hồ để đối phó. m nhạc vẫn dịu nhẹ, du dương, Dương Phàm nghe tới nhập thần, dù có mỹ nhân trước mặt cũng không biết.

Trạng thái này khiến trong mắt Du Du lộ ra một tia uể oải. Cô hạ quyết định, lại lặng lẽ quyết tâm thu hẹp khoảng cách một chút với Dương Phàm. Khi khoảng cách giữa hai người đã gần trong gang tấc, âm nhạc đột nhiên dừng lại. Dương Phàm nhìn lại, lúc này mới chú ý tới Du Du đã ngồi bên cạnh mình. Trong lòng khá chấn động, Dương Phàm cười nhạt.

- Em xin kính anh!

Du Du lại giơ chén lên. Dương Phàm hơi cúi đầu xuống, vừa lúc dừng tầm mắt ở trước ngực Du Du. Hai điểm nổi bật kia theo sự đong đưa thân mình của Du Du mà dâng lên hạ xuống.

Dương Phàm muốn nói chút gì đó nhưng lại nhịn xuống. Dương Phàm tự nhiên đã đại khái biết rõ trong lòng cô gái này muốn gì, chỉ có điều vẫn hơi kỳ lạ: Đây chẳng phải là nhà trọ của Tần Hinh sao? Tại sao cô gái này lại dám làm như vậy?

Tần Hinh vẫn chưa đi ra. Sau hai chén rượu, lá gan của Du Du dường như cũng to lên một chút, vẻ ngượng ngùng trên mặt đã giảm đi rất nhiều.

- Không sợ Dương ca chê cười. Lúc trước em nghĩ, chỉ cần tới Bắc Kinh, vào này vòng tròn, chính mình nhất định có thể trở nên nổi tiếng. Kết quả là chỉ một năm sau, gặp đủ chuyện va vấp, đầu rơi máu chảy mới hiểu được, trừ thân thể của em ra, em chỉ có hai bàn tay trắng.

Trong lòng Dương Phàm thoáng nổi lên một tia chua xót. Rất nhiều thứ chỉ cần khẽ động đầu óc một chút là suy nghĩ ra được. Hiện tại Du Du thể hiện thế này, vấn đề đã rất rõ ràng.

- Tần Hinh, em lăn ra đây cho anh!

Nụ cười trên mặt Dương Phàm đột nhiên cứng lại, quát lớn một tiếng. Du Du bị dọa phải rụt lại phía sau.

Tần Hinh đi ra rất nhanh từ sau một cánh cửa, vừa đi vừa hỏi:

- Chuyện gì thế? Du Du không tiếp anh chu đáo à?

Dương Phàm không trả lời mà đứng lên, thản nhiên nói:

- Mang anh vào phòng của em. Anh có chuyện muốn nói riêng với em.

Tần Hinh hơi sửng sốt, nhìn Du Du có vẻ hơi kinh hoảng, thoáng nháy mắt an ủi cô, sau đó cười kéo tay Dương Phàm nói:

- Du Du là chị em tốt của em, không phải người ngoài. Anh có chuyện gì không thể nói thẳng trước mặt…?

Một ánh mắt âm trầm của Dương Phàm lập tức chặt đứt câu nói của Tần Hinh. Tần Hinh ngượng ngùng cười cười, thè cái lưỡi hồng nhạt, kéo Dương Phàm đi vào phòng ngủ của mình.

- Nằm lên giường, ưỡn mông lên. Anh phải cho em hiểu một đạo lý: đàn ông không phải cứ gặp đàn bà là nghĩ muốn trèo lên. Em cũng không nên làm cái việc dẫn mối như thế này.

Dương Phàm cười lạnh nói. Tần Hinh lộ ra một tia ấm ức nhưng vẫn không tranh luận, thành thật bò lên giường, ưỡn cặp mông khêu gợi lên.

Bốp bốp bốp…

Mấy tiếng vỗ vang lên trong phòng. Ở trên giường, Tần Hinh không kêu đau mà chỉ phát ra những tiếng rên rỉ dịu dàng quyến rũ. Dương Phàm vỗ hơn mười phát, cúi đầu nhìn, không ngờ Tần Hinh vẫn còn đang mỉm cười nhìn mình.

- Người ta là muốn cho anh vui vẻ thôi, không hề có gì ác ý, lại có thể giúp đỡ Du Du một chút.

Lúc này Tần Hinh mới nói ra ý tứ chân thật. Vừa rồi cô đã nói chuyện trước với Du Du, chính là để Du Du tiếp đãi Dương Phàm cho tốt, để đổi lấy cơ hội cho Du Du.

Đương nhiên Du Du hiểu, người đàn ông mà Tần Hinh có thể đưa về nhà tự nhiên không phải nhân vật tầm thường, đương nhiên cũng hiểu được Tần Hinh đang cố gắng lấy lòng người đàn ông trước mặt. Lấy địa vị của Tần Hinh trong vòng tròn này mà còn như thế, dù Du Du có ngu mấy cũng biết rằng chỉ cần tiếp đãi Dương Phàm cho tốt, vậy nhất định có thể đạt được điều gì đó. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải trả giá.

- Đúng là khốn khiếp.

Dương Phàm cười mắng một câu, giờ tay lên tụt chun quần xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn trước mắt.

Tần Hinh vẫn không hề thay đổi tư thế, quay đầu lại cười quyến rũ, nói:

- Anh xem, đánh như thế nhất định sẽ đỏ lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio