Phó bí thư tỉnh ủy kế nhiệm là Dương Phàm, mãi cho đến hai ngày trước khi nhận chức, Đỗ Trường Phong mới biết tin tức. Chuyện này công tác giữ bí mật của ban Tổ chức cán bộ trung ương rất chu đáo, chỉ có mấy lãnh đạo trung tâm là biết. Người kế nhiệm không phải là phó chủ tịch thường trực Lý Nam mà Đỗ Trường Phong hy vọng. Đỗ Trường Phong thậm chí không có thời gian đi tìm hiểu tình hình của Dương Phàm. Ban Tổ chức cán bộ trung ương nhanh như tia chớp phái người đưa xuống. Từ dấu hiệu bề ngoài thì thấy việc Dương Phàm xuống nhận chức, Hác Nam sớm đã biết. Phán đoán này làm cho Đỗ Trường Phong mặt tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng có cơn sóng gió ngập trời. Hác Nam đã mạnh mẽ, bây giờ thêm Dương Phàm trẻ tuổi giữ chức phó bí thư tỉnh ủy, cuộc sống sau này càng khổ sở hơn.
Đỗ Trường Phong nghĩ như vậy không khỏi lặng lẽ quan sát Dương Phàm. Phát hiện vẻ mặt của người trẻ tuổi này không hề thay đổi, thậm chí tư thế cũng chưa từng có bất cứ biến hoá gì.
Người cũng có tâm trạng không thoải mái không chỉ mình Đỗ Trường Phong. Còn có bí thư tỉnh ủy Hác Nam và phó chủ tịch thường trực tỉnh Lý Nam. Người trước không thoải mái đó là đến khi xác định sẽ nhận chức, Dương Phàm cũng không tỏ vẻ sau này sẽ toàn lực phối hợp trong công việc. Hác Nam cũng không trông mong Dương Phàm có thể phục tùng mình hoàn toàn, như vậy không thực tế. Quan trọng là chút khúc mắc trong lòng Dương Phàm rốt cuộc đã được mở ra chưa, điều này Hác Nam không biết nên rất bất đắc dĩ. Tình thế khiến cho Hác Nam không thể không dựa vào uy tín rất lớn của Trần lão gia tử, còn có chính là Chúc Đông Phong xa tận phương Nam. Sau khi chuyện Dương Phàm nhận chức được xác định, mấy lần trong hội nghị ở Bắc Kinh, Chúc Đông Phong đã đứng ra nói giúp Hác Nam.
Về phần tâm trạng của Lý Nam càng thêm phức tạp. Lý Nam năm nay đã tuổi, hiểu rõ bỏ qua cơ hội lần này, sau này đừng mong tiến thêm một bước. Nhìn vị phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm trẻ tuổi này, trong lòng Lý Nam đúng là không biết nói gì.
Hác Nam từ từ nhắn nhủ tinh thần của trung ương trong việc chống tham nhũng. Dương Phàm mới đến không hề nghỉ ngơi mà là lập tức tham gia hội nghị. Qua đó có thể thấy được tình hình nghiêm trọng của tỉnh Giang Nam lúc này. Bây giờ những vụ án dù là nhỏ cũng bị kéo ra rất to. Mấy năm nay không ngừng có quan chức lợi dụng việc ra nước ngoài khảo sát mà định cư ở nước ngoài, tạo thành ảnh hưởng rất xấu. Con trai phó bí thư tỉnh ủy Vương trước khi vụ án xảy ra đã cầm tiền ra nước ngoài. Điều này gây tổn thất nặng nề về kinh tế với quốc gia.
Là bí thư tỉnh ủy quản lý cán bộ, Hác Nam tự nhiên phải chịu trách nhiệm nhất định trong vấn đề này. Về phần tình huống lớn hay nhỏ lại là chuyện khác. Sau khi nhắn nhủ tinh thần trung ương kết thúc, Hác Nam khoanh tay dựa lưng vào ghế, vẻ mặt nghiêm túc nghe chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Thôi Tiểu Hạo báo cáo kết quả điều tra các quan chức liên quan đến vụ án của họ Vương.
Sau khi Thôi Tiểu Hạo báo cáo xong, Hác Nam ho khan một tiếng. Tất cả mọi người đều tưởng rằng Hác Nam muốn nghiêm khắc thể hiện phẫn nộ trong lòng một chút. Vậy mà Hác Nam lại vô cùng bình tĩnh nhìn Dương Phàm mà nói:
- Đồng chí Dương Phàm có điều gì cần nói không?
Dương Phàm vẫn cúi đầu viết chữ dường như đã sớm có chuẩn bị, bỏ bút ngẩng đầu lên, không hề hoang mang dùng mắt đảo qua, sau đó mới thản nhiên nói:
- Tôi vừa tới nên không biết tình hình trong tỉnh, sẽ không phát biểu ý kiến.
Câu nói này của Dương Phàm đúng là nằm ngoài suy đoán của mọi người, nhất là trong lòng Hác Nam không khỏi thầm kêu khổ. Theo lẽ bình thường, tốt xấu cũng phải nói một hai câu chứ. Chỉ thị tinh thần mà bí thư tỉnh ủy Hác Nam đưa ra quan trọng như vậy, làm như thế nào kiên định chấp hành chỉ thị tinh thần của trung ương lãnh đạo tỉnh ủy gì đó. Dù sao ý không cần biết thật hay giả thì cũng phải thể hiện mình đoàn kết dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy.
Phó bí thư tỉnh ủy – chủ tịch tỉnh Đỗ Trường Phong vẫn luôn bị bí thư tỉnh ủy Hác Nam áp chế, trong nháy mắt khi Dương Phàm nói xong đầu tiên là lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó rất nhanh cúi đầu xuống. Sau khi cố gắng lắm mới làm mình không cười ra tiếng, Đỗ Trường Phong mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Dương Phàm có chút phức tạp. Chuyện xa xa không phải mờ mịt như Hác Nam thể hiện ra. Người trẻ tuổi Dương Phàm này xem ra rất có suy nghĩ của mình. Mặc kệ mục đích thật của Dương Phàm là gì, tóm lại lời nói này làm tâm trạng Đỗ Trường Phong rất tốt.
Hội nghị kết thúc trước khi hết giờ làm. Chờ Hác Nam và Đỗ Trường Phong lần lượt rời đi, Dương Phàm cầm sổ đứng lên, cười cười với mọi người rồi rời đi. Thứ tự rời đi này làm cho những người còn lại cảm thấy rất không thật. Phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi đứng thứ ba trong tỉnh ủy, điều này làm các lão già ngồi đây không khỏi thầm than thở trong lòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Ở cửa phòng hội nghị, Lý Thắng Lợi đang chờ ở đó. Thấy Dương Phàm đi ra, Lý Thắng Lợi lập tức dẫn một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đi tới.
- Bí thư Dương, đây là chị Mã – trưởng phòng Tổng hợp tỉnh ủy.
Có thể đứng ở nơi này chờ Dương Phàm, tự nhiên là phụ trách an bài cuộc sống của lãnh đạo. Mã Diễm Hồng thực ra đã sớm chuẩn bị trước, chỉ là vẫn không có cơ hội báo cáo với lãnh đạo mà thôi.
Dương Phàm cười cười gật đầu, chủ động đưa tay ra bắt tay Mã Diễm Hồng rồi nói:
- Chị Mã vất vả rồi, đến phòng làm việc của tôi rồi nói.
Nói xong Dương Phàm lững thững đi xuống phòng làm việc dưới lầu. Mã Diễm Hồng đi tới trước nửa bước, đi phía sau Dương Phàm nửa người.
Mã Diễm Hồng giỏi nghe tiếng, quan sát mặt mũi cảm nhận được Dương Phàm là người không hề ra vẻ ta đây, cho nên liền nắm bắt cơ hội vừa đi vừa báo cáo:
- Bí thư Hác rất quan tâm đến cuộc sống của ngài, tự mình hỏi việc an bài cụ thể. Bây giờ các vấn đề khác không lớn, chỉ là phòng làm việc của ngài, ngài có muốn thay đổi hay không?
Câu nói này của Mã Diễm Hồng làm cho Dương Phàm ngừng lại, trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng giọng nói đã hơi lạnh lùng, thản nhiên nói:
- không cần thay đổi, tôi không chú ý nhiều như thế.
Có thể là không nghĩ đến giọng điệu của Dương Phàm đột nhiên biến hoá, Mã Diễm Hồng sửng sốt một chút, bị Dương Phàm đi trước hai bước mới có phản ứng, vội vàng đi nhanh hơn đuổi theo. Sau khi đuổi theo, Mã Diễm Hồng quay đầu lại nhìn Lý Thắng Lợi để cầu cứu.
Lý Thắng Lợi là thư ký mà Dương Phàm mang từ thành phố Hải Tân đến Thánh Thành Khu tự trị Thiên Vực, rồi mang đến Bắc Kinh, sau đó là tỉnh Giang Nam, có Lý Thắng Lợi nói giúp, như vậy hiệu quả tự nhiên là khác hẳn. Lý Thắng Lợi cười cười với Mã Diễm Hồng, đưa một ánh mắt "đừng lo lắng", coi như là an ủi được Mã Diễm Hồng. Vốn việc này không đến lượt Mã Diễm Hồng. Chẳng qua sau khi họ vương xảy ra chuyện, đúng là là Hác Nam đang khẩn trương, các trưởng ban và phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy đều có chút lo lắng, lúc này đến phó bí thư tỉnh ủy mới nhận chức chưa chắc đã là chuyện tốt. Cho nên chuyện này rơi xuống đầu người phụ nữ Mã Diễm Hồng không hề tranh đoạt với ai bao giờ.
Đến phòng làm việc, Dương Phàm thấy đồ đạc bên trong, vẻ mặt cũng hơi đổi một chút. Phòng làm việc được lắp đặt quá xa xỉ, cái khác không nói, chỉ riêng ghế sô pha đã là da thật. Dương Phàm liếc mắt một cái là biết ít nhất không dưới ngàn tệ một cái.
- Phó bí thư Dương nếu có gì không hài lòng cứ nói, tôi lập tức cho người thay thế.
Mắt Mã Diễm Hồng rất sắc, vội vàng đi tới gần nhỏ giọng nói:
- Không cần thay thế gì cả, thay thế tiếp sẽ lạm dụng tiền của quần chúng nhân dân.
Những lời này khá nặng. Một phó bí thư tỉnh ủy đứng trong phòng làm việc của mình nói chuyện này, nếu truyền ra ngoài đúng là khiến không ít người suy nghĩ.
Trong nháy mắt đó Mã Diễm Hồng đột nhiên cảm thấy phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi trước mặt này làm cho người ta có cảm giác chân thành.
- Cụ thể Thắng Lợi bàn bạc với chị Mã. Tôi đến chỗ Bí thư Hác một chút.
Dương Phàm dặn dò một câu rồi làm ra một chuyện khiến rất nhiều người của hai bộ máy không đoán ra.
Dương Phàm tới phòng làm việc của mình, Hác Nam có chút ngạc nhiên. Lúc này Dương Phàm đáng lẽ phải hết giờ và về rồi mới phải. Khi tiếng Dương Phàm ở ngoài cửa vang lên, Hác Nam lập tức đứng lên, đi tới cửa phòng nói với thư ký đang bắt chuyện với Dương Phàm:
- Vào đi, vào đi, Tiểu Khương, sau này bất cứ lúc nào Phó bí thư Dương đến đều lập tức vào trong.
Những lời này làm cho vẻ mặt thư ký Tiểu Dương hơi biến đổi, lập tức mặt đầy vẻ tươi cười nói:
- Tôi biết rồi, mời Phó bí thư Dương.
Trong phòng làm việc của Hác Nam cũng rất xa hoa, tương đương với phòng làm việc của Dương Phàm. Vừa nãy không cẩn thận đánh giá phòng làm việc, Dương Phàm không cảm thấy hai phòng làm việc này có gì khác nhau. Chỉ duy nhất một điểm có thể nhìn ra là ghế sô pha trong phòng làm việc của Hác Nam bằng gỗ lim, loại giả cổ, thoạt nhìn cũng không hề rẻ.