Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 581: chỉ là bắt đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ha ha, tôi đúng là có thích thứ này, các đồng chí nghe được ở đâu vậy?

Dương Phàm nở nụ cười, đưa tay mở nắp ống trúc ra, bên trong toát ra mùi trà thơm ngát.

Dương Phàm đưa sát lên mũi hít sâu một hơi rồi nói;

- Không sai, là trà mới của Vĩ Huyền năm nay.

Chu Quang Vinh vừa thấy dáng vẻ của Dương Phàm như vậy, thầm nói có cửa rồi. Từ suy nghĩ của Chu Quang Vinh thì thấy đã làm quan không ai không nhận quà, quan trọng là xem mày tặng như thế nào thôi. Tặng quà không thể nghi ngờ là một kỹ xảo.

Đương nhiên Dương Phàm nói mình thích thứ này, Chu Quang Vinh nghe xong trong lòng không khỏi thầm chửi bới: "Mày nói dễ dàng, bao nhiêu người biết lãnh đạo thích gì, nhưng có bao nhiêu người biết mà lại không có cơ hội đến gần lãnh đạo" Sau khi chửi thầm một phen, Chu Quang Vinh không khỏi có chút đắc ý, cảm thấy mình đã nắm được mạch môn của Dương Phàm.

- Ngài nhìn xem chiếc chén này.

Chu Quang Vinh cẩn thận mở nắp hộp ra, bên trong lộ ra một chén ngọc.

- Thứ này niên đại nào?

Dương Phàm không đưa tay ra cầm mà mở to mắt nhìn.

Chu Quang Vinh không khỏi mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ tên này biết hàng là tốt rồi.

- Đây là chén ngọc uống trà từ đời Ung Chính, cũng không phải quá lâu. Ngài xem một chút, đây là một đôi.

Dương Phàm mặc dù không quá hiểu về đồ cổ, chẳng qua chén ngọc Ung Chính thì hắn đã được nghe thấy.

- Thứ này chắc không rẻ phải không?

Dương Phàm cười cười nhìn Chu Quang Vinh, điều này làm Chu Quang Vinh hốt hoảng trong lòng, có chút không rõ ý đồ thực sự của Dương Phàm. Chuyện đã đến nước này, Chu Quang Vinh chỉ có thể kiên trì đến cùng mà nói:

- Cụ thể giá bao nhiêu thì tôi cũng không rõ lắm. Đây là bạn tôi đào được ở trong nhà, tôi mượn dùng một chút.

- Vậy sao? Vậy đúng là quá vất vả rồi.

Dương Phàm thu ánh mắt lại, đưa tay cầm lấy một chiếc chén cẩn thận mà nhìn. Trong nháy mắt này Chu Quang Vinh coi như hoàn toàn yên tâm. Lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Dương Phàm nhìn một lát rồi cẩn thận bỏ chén vào trong hộp, trên mặt lộ ra vẻ không nỡ bỏ:

- Thứ tốt, ha ha.

Chu Quang Vinh nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ, vội vàng nói:

- Ngài thích thì dùng vài ngày, không cần vội trả lại.

Dương Phàm lộ ra vẻ chần chờ mà nói:

- Như vậy không tốt lắm thì phải?

Chu Quang Vinh có thể nói là mừng như điên. Dương Phàm nói như vậy thực tế là muốn nhận. Chỉ cần thu đồ, như vậy tất cả không còn gì phải suy nghĩ.

- Phó bí thư Dương, cái này cũng không có gì không tốt, ngài chỉ là lấy giám định, giám định. Tôi ...

Chu Quang Vinh kịp thời dừng lại không nói nữa, mặt mũi lãnh đạo to hơn trời mà.

- Nếu như vậy tôi giữ lại chơi vài ngày. Ngồi đi, đồng chí Quang Vinh sao lại đứng vậy. Thắng Lợi pha trà.

Dương Phàm nở nụ cười hài lòng. Chu Quang Vinh không khỏi thầm may mắn mình nhặt được bảo. Thầm nghĩ có câu nói này của Dương Phàm, xem ra vấn đề của mình cũng không quá khó, cửa này coi như qua. Mặc dù là như vậy, Chu Quang Vinh trước khi ngồi vẫn lén lau mồ hôi, nhưng lại không chú ý trong nháy mắt khi Dương Phàm cúi đầu, trong mắt hắn lại lộ ra một tia tàn nhẫn.

Chu Quang Vinh tự nhận đã giải quyết xong chuyện này, hắn quyết định biết điều rời đi. Người có thể lăn lộn đến vị trí này, chút ánh mắt là phải có. Thể hiện ý tứ của mình, lãnh đạo cũng đã biết, như vậy cần làm gì thì đi làm cái đó.

- Tôi tiễn anh.

Dương Phàm ra vẻ định đứng lên. Chu Quang Vinh là kẻ lão luyện, vội vàng lên tiếng:

- Xin lãnh đạo dừng bước.

Dương Phàm cười cười ngồi xuống, duy trì vẻ rụt rè của người cấp trên, nói với Lý Thắng Lợi ngoài cửa:

- Thắng Lợi tiễn đồng chí Quang Vinh một chút.

Trần Minh Dương mặc dù còn chưa hoàn toàn là người bên cạnh Dương Phàm, nhưng là phó trưởng ban thư ký đi sát theo lãnh đạo, cảm nhận được có điều nhất định cần phải nhắc nhở lãnh đạo. Cho nên đưa mắt Chu Quang Vinh tay không rời đi, Trần Minh Dương liền gõ cửa đi vào.

- Phó bí thư Dương.

Trần Minh Dương nhìn lướt qua chiếc hộp trên bàn, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.

Dương Phàm phát hiện ánh mắt của Trần Minh Dương, liền cười cười mà nói:

- Ngồi đi, thứ của Chu Quang Vinh không dễ nhận, điều này trong lòng tôi biết.

Trần Minh Dương lộ ra một tia xấu hổ, xem ra mình lo lắng là quá nực cười. Trần Minh Dương ngồi đối diện Dương Phàm, do dự một chút rồi nói;

- Chu Quang Vinh là thường vụ thị ủy, chuyện này nhất định đã kinh động đến tỉnh ủy.

Dương Phàm cười cười một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Đúng thế, ngày mai chúng ta cũng nên về tỉnh thôi.

- Sao không đi thành phố Tam Hà nữa sao?

Trên mặt Trần Minh Dương lộ ra một tia kinh ngạc mà hỏi. Dương Phàm cười nói:

- Về một chuyến, sau đó chúng ta lại một lần nữa xuống thành phố Tam Hà.

Trần Minh Dương lần đầu tiên nghe thấy Dương Phàm nói như thế này, trong nháy mắt có một cảm giác rõ ràng mình coi như đã hoàn toàn được nhận. trong chốn quan trường không có người ngu, hơi suy nghĩ một chút, Trần Minh Dương lộ ra một tia kính nể mà nói:

- Thì ra Phó bí thư Dương còn có nước cờ lợi hại hơn nữa.

Trần Minh Dương nịnh nọt không quá rõ ràng, nhưng lại nói trúng ý đồ trong lòng Dương Phàm. Vì thế Dương Phàm liền lộ ra vẻ tán thưởng:

- Tình hình bây giờ rất phức tạp, rất nhiều chuyện ở trong trụ sở tỉnh ủy không tiện nói, không tiện làm, đi xuống thì khác rồi. Càng đừng nói thành phố Uyển Lăng đối với tôi mà nói có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Trần Minh Dương đối với chuyện này đương nhiên biết không ít. Bởi vì Trần Minh Dương được họ Vương đề bạt lên, lúc trước mang theo đầu heo không tìm được cửa miếu, bây giờ nhớ lại mà vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Trần Minh Dương ý thức được Dương Phàm muốn lấy thành phố Uyển Lăng làm điểm đột phá, qua đó tăng trọng lượng lời nói trong tỉnh ủy. Trần Minh Dương biết ý không nói tiếp, mà chuyển giọng nhìn thoáng hai chiếc chén ngọc Ung Chính trên bàn, cười nói:

- Thứ này nên xử lý như thế nào?

- Anh thu lại trước, chờ Bí thư Hác gọi điện tới, nói đây là vật chứng mà Chu Quang Vinh hối lộ lãnh đạo.

Dương Phàm nói vô cùng đơn giản, nhưng Trần Minh Dương nghe xong không khỏi bội phục trong lòng. Quả nhiên lãnh đạo đi một bước, tính ba bước. Người còn đang ở Vĩ Huyền đã tính đến vấn đề thành phố Uyển Lăng. Hác Nam nhất định sẽ gọi điện tới thương lượng, chỉ có hai vị này bàn bạc trước, các chuyện khác mới có thể làm tốt được.

...

- Phó bí thư Dương đã về.

Không biết ai lộ ra tiếng rõ, không đầy nửa ngày tin tức này đã lan truyền khắp huyện Vĩ Huyền. Tin tức Dương Phàm quay về giống như một cơn bão làm cả Vĩ Huyền sôi trào.

Bốn phương tám hướng khách sạn Vân Lĩnh có không ít người chạy đến. Trong những người này có cán bộ, có quần chúng nhân dân. Bảo vệ khách sạn đương nhiên không cho bọn họ vào, quần chúng nhân dân cũng không gây náo loạn, cứ như vậy yên tĩnh đợi ngoài cửa, hơn nữa người tập trung càng lúc càng nhiều.

Lãnh đạo Huyện ủy tự nhiên là bị kinh động. Chu Quang Vinh tâm trạng đang khá tốt nghe thấy tin này liền vô cùng sợ hãi. Chu Quang Vinh vội vàng cầm lấy điện thoại di động gọi cho Vân Đại Thành.

- Lão Vân ư? Chuyện ở cửa khách sạn Vân Lĩnh, lão biết chưa?

- Bí thư Chu, tôi cũng vừa mới nhận được tin, nghe người bên dưới nói có mấy trăm người tụ tập.

- Chúng ta lập tức đến đó.

Chu Quang Vinh bỏ điện thoại xuống rồi lập tức lên xe chạy đến cửa khách sạn Vân Lĩnh. Từ trên xe đi xuống, Chu Quang Vinh ngoài ý muốn phát hiện những quần chúng nhân dân này đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, giống như đang nhìn một người chết vậy. Trong lòng Chu Quang Vinh vô cùng khó chịu. quần chúng nhân dân không náo loạn, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Bên phía Công an huyện đã cử người đến duy trì trật tự.

- Chuyện gì thế này?

Chu Quang Vinh đi lên bậc thang, trưởng phòng công an Phương Chính Minh đầu đầy mồ hôi trả lời:

- Tôi cũng không biết, nhận được báo cáo, tôi liền dẫn đội đến đây. Những người này cũng không gây náo loạn, chỉ tụ tập ở cửa không đi mà thôi.

- Anh không yêu cầu quần chúng nhân dân tản đi sao?

Chu Quang Vinh có chút tức giận. Dương Phàm ở đây nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, như vậy chức bí thư huyện ủy đừng làm nữa.

- Tôi có mà, nhưng bọn họ căn bản không đáp lời, ai cũng như cây cọc, tôi nói đến khô cả miệng mà không có chút phản ứng nào.

Phương Chính Minh trong lòng như có lửa cháy. Đám quần chúng nhân dân này cứ tụ tập ngoài cửa, gì cũng không nói, gì cũng không làm, cứ yên tĩnh đứng như vậy, cảnh sát có thể làm được gì chứ?

Thấy Vân Đại Thành từ trên xe đi xuống rất từ từ, trong lòng Chu Quang Vinh càng thêm vô cùng khó chịu, chẳng qua nghĩ bây giờ đang là cùng hội cùng thuyền, hơn nữa Dương Phàm đã nhận đồ, Chu Quang Vinh thầm nghĩ có người phải chịu tội thì cũng không đến lượt mình. Phải biết rằng hai chiếc chén ngọc Ung Chính dó không rẻ đâu.

Chu Quang Vinh đoạt lấy micro rồi đứng trên bậc thang lớn tiếng nói với quần chúng nhân dân:

- Các đồng chí, thưa bà con, tôi là bí thư huyện ủy Chu Quang Vinh. Mọi người có gì thì có thể nói với tôi, tập trung ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến lãnh đạo tỉnh ủy nghỉ ngơi.

- chúng tôi muốn gặp Phó bí thư Dương.

Trong đám người truyền ra giọng nói già nua, đám người yên tĩnh liền theo giọng nói này xuất hiện, trong nháy mắt mọi người phát ra tiếng kêu như sấm:

- Chúng tôi muốn gặp Phó bí thư Dương.

Chu Quang Vinh bị tiếng la này làm cho tim đập loạn lên, ánh mắt nhìn lướt qua những khuôn mặt bên dưới. Những người này có già, có trẻ, có nam, có nữ, trong mắt bọn họ đầy vẻ kích động và mong chờ.

- Các đồng chí yên tĩnh. Tâm trạng mọi người muốn gặp Phó bí thư Dương, tôi có thể giải thích. Nhưng chuyện này tôi không làm chủ được, phải xin chỉ thị. mặc dù được lãnh đạo thông qua, mọi người cũng không thể cùng lên hết, phải chọn ra mấy đại biểu.

Chu Quang Vinh vừa nói lời này, vừa âm thầm cân nhắc. Chờ Dương Phàm rời đi sẽ thu thập mấy tên đại biểu đó.

...

Dương Phàm đang trong phòng ngủ bị tiếng kêu này làm tỉnh giấc, hắn mở mắt nghe thấy bên ngoài rất ồn ào. Trong lòng Dương Phàm có chút khó chịu, vội vàng rửa mặt và đi ra cửa. Thấy Trần Minh Dương và Lý Thắng Lợi đang ở trong phòng khách làm việc, Dương Phàm liền trầm giọng nói:

- Bên ngoài có chuyện gì vậy?

- Phó bí thư Dương đã dậy, vừa nãy người của Công an huyện đã lên báo cáo, nói có mấy trăm quần chúng nhân dân Vĩ Huyền tụ tập bên ngoài khách sạn, khuyên như thế nào cũng không đi.

Trần Minh Dương vội vàng trả lời, Dương Phàm nghe xong trên mặt liền lộ ra một tia bất mãn mà nói:

- Sao không gọi tôi dậy? Bên ngoài nắng như vậy, chẳng may có quần chúng nhân dân nào bị say nắng thì sao? Các anh đây là theo chủ nghĩa quan liêu.

Dương Phàm phê bình xong cũng không nói gì nhiều, trực tiếp mở cửa đi xuống dưới lầu. Chu Quang Vinh đang nói chuyện đến độ nước miếng tung bay, đột nhiên đám người trở nên yên tĩnh. Chu Quang Vinh có chút ngạc nhiên, vừa nãy nói nửa ngày mà đám người này ồn ào như vậy, bây giờ uống nhầm thuốc hết sao?

Chu Quang Vinh theo bản năng quay đầu lại thì thấy Dương Phàm mặt mang theo nụ cười đang vững chắc đi tới. Chu Quang Vinh vốn đang thẳng thắt lưng, trong nháy mắt liền hơi khom lại, chạy tới vài bước nghênh đón:

- Xin lỗi Phó bí thư Dương, tôi làm không tốt công tác, ảnh hưởng đến ngài đang nghỉ ngơi.

Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:

- Vất vả rồi. Quần chúng nhân dân muốn gặp tôi, đó là yêu cầu hợp lý mà. Cán bộ lãnh đạo nếu cứ cao cao tại thượng, quần chúng nhân dân sẽ chửi cho thối mũi.

Dương Phàm từ từ đi tới bậc thang, ánh mắt kích động nhìn một vòng. Quần chúng nhân dân bên dưới đều im lặng đứng đó, không ai phát ra một tiếng. Trong mắt mỗi người đều mang theo vẻ tha thiết, tập trung hết lên người Dương Phàm.

Chào bà con.

Dương Phàm cười cười lớn tiếng nói.

- Chào Phó bí thư Dương.

Mấy trăm quần chúng nhân dân đồng thanh nói, giống như được huấn luyện vậy.

Dương Phàm nhìn mặt trời nóng rực trên đầu, lại nhìn quần chúng nhân dân đứng trên nền xi măng nóng bức một thời gian, trên mặt rất nhiều người đều đã đầy mồ hôi.

- Đồng chí Quang Vinh, lập tức yên cầu khách sạn chuẩn bị trà.

Chu Quang Vinh vội vàng gật đầu, lập tức sai người đi làm. Dương Phàm từ từ đi xuống bậc thang, quần chúng nhân dân bên dưới tự động tránh ra một chút. Huyện ủy Vĩ Huyền muốn đi theo, không ngờ quần chúng nhân dân trong nháy mắt tụm lại, ngăn bọn họ với Dương Phàm.

- Phó bí thư Dương.

Tiếng chào hỏi cân cần không ngừng vang lên, Dương Phàm vừa đi vừa bắt tay mọi người, cuối cùng đi tới giữa mới dừng lại lớn tiếng nói:

- Trời nắng như vậy, bà con đứng đây yêu cầu gặp tôi, điều này làm tôi vô cùng cảm động, cũng rất xấu hổ. Tôi cảm động là vì mọi người vẫn không quên tôi. Xấu hổ là vì làm mọi người đợi quá lâu dưới trời nắng chang chang như vậy. Đây là sỉ nhục của cán bộ lãnh đạo.

- Phó bí thư Dương, chỉ cần có thể gặp được ngài, chúng tôi nguyện chờ.

Một lão già trước mặt Dương Phàm nói ra tiếng lòng của quần chúng nhân dân. Dương Phàm liếc mắt một cái là nhìn ra đó là Thạch Thái – hiệu trưởng trường Nhất Trung. Dương Phàm vội vàng bước tới bắt tay rồi nói:

- Hiệu trưởng Thạch. Tôi đang chuẩn bị ngày mai đến Nhất Trung xem một chút, không ngờ ngài đã đến trước rồi.

Thạch Thái đã về hưu, đối mặt với Dương Phàm bắt tay mình như vậy, Thạch Thái tóc đã hoa râm cảm kích nói:

- Phó bí thư Dương, tôi đã sớm nói với mọi người là Phó bí thư Dương đang nghỉ ngơi, nếu không ngài đã sớm ra gặp mặt mọi người.

Dương Phàm đưa mắt nhìn quanh một vòng, trên mặt lộ ra một tia lo lắng mà nói:

- Mặt trời hôm nay rất nóng, rất độc, cứ như vậy không tốt lắm. Mọi người đề cử ra mười mấy đại biểu, chúng ta vào phòng họp nói chuyện.

Đề nghị này trong nháy mắt được quần chúng nhân dân hưởng ứng, rất nhanh đại biểu đến từ các xã được chọn ra, đi theo Dương Phàm vào trong phòng hội nghị của khách sạn. Các quần chúng nhân dân khác cũng đều tản đi, chẳng qua cũng không đi quá xa mà tìm một chỗ có bóng mát mà ngồi xuống, không chặn trước cửa khách sạn Vân Lĩnh nữa.

Trần Minh Dương vẫn đi theo bên cnahj Dương Phàm, coi như thấy được uy tín của Dương Phàm ở huyện Vĩ Huyền. Dương Phàm vừa đứng vào trong quần chúng nhân dân, quần chúng nhân dân lập tức yên tĩnh. GIống như nhìn thấy Dương Phàm, mọi người đều đạt được mục đích của mình vậy. Trái lại các thành viên bộ máy Vĩ Huyền, mặt quần chúng nhân dân rất khó coi. Dường như Dương Phàm vừa xuất hiện đã làm chỗ dựa cho mọi người. Bình thường quần chúng nhân dân trước mặt quan chức đều vâng vâng dạ dạ, bây giờ lá gan cũng to lên, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.

Điều hòa trong phòng hội nghị đã mở nấc to nhất. Dương Phàm ngồi xuống, sau đó ra hiệu cho hơn mười quần chúng nhân dân ngồi xuống hai bên. Điều này làm cho các thành viên bộ máy Vĩ Huyền phải ngồi ở phía sau. Cũng may phòng hội nghị này không nhỏ, nếu không những người này chưa chắc đã có vị trí.

Cầm lấy tút thuốc trong tay Lý Thắng Lợi, Dương Phàm mở ra lấy một bao cho mình, sau đó đưa sang hai bên mà nói:

- Nhiều người, mọi người tự mình ra tay.

Trước kia khi Dương Phàm xuống các xã cũng thường xuyên làm như vậy, hút thuốc với quần chúng là chuyện bình thường, mọi người tự chia thuốc là bình thường. Vì thế mọi người quen thuộc tự chia. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Phó bí thư Dương, mấy năm nay ngài đi, mọi người đều nhớ ngài.

Lão hiệu trưởng về hưu Thạch Thái là người đầu tiên nói chuyện, run rẩy hút một hơi, cảm khái mà nói:

- Nhân dân Vĩ Huyền lúc nào cũng nhớ đến những việc ngài đã làm cho huyện Vĩ Huyền.

Vừa nói ánh mắt của Thạch Thái còn có chút khó chịu lướt nhìn bộ máy lãnh đạo Vĩ Huyền ngồi đằng sau.

Dương Phàm cũng có chút cảm khái mà nói:

- Cảm ơn mọi người đã nhớ đến tôi. Lần này tôi về chủ yếu là xem một chút, vốn không định quấy rầy cuộc sống của mọi người. Nói ra thì là lỗi của tôi đã làm mọi người đứng quá lâu dưới trời nắng như vậy.

- Phó bí thư Dương, chỉ cần có thể gặp ngài, nói những lời mọi người muốn nói ra, chúng tôi chờ được.

Một người phụ nữ khoảng hơn tuổi lớn tiếng nói. Dương Phàm nhìn chị ta, trầm ngâm một chút rồi nói;

- Chị là Điền Thục Anh ở thôn Hạ Vương.

Người phụ nữ mặt kích động đến đỏ ửng, nhiều năm trôi qua vậy mà Dương Phàm liếc mắt một cái là nói ra tên mình. Nếu như nói người phụ nữ xinh đẹp còn được, nhưng Điền Thục Anh trông rất bình thường. Trần Minh Dương ở bên cạnh không khỏi có chút giật mình, thầm nghĩ nếu là mình thì không thể nhớ nổi một cán bộ thôn xóm bình thường như vậy.

- Phó bí thư Dương, ngài vẫn còn nhớ rõ tôi.

Điền Thục Anh nói hơi lắp bắp. Bình thường Điền Thục Anh là người nói nhanh nhảu, bây giờ vì cảm động nên lắp bắp.

- Đương nhiên là nhớ. Năm đó tất cả mọi người đều không muốn trồng dược liệu, sợ vì công trình chiến tích sẽ bị hại như các lần trước. Thôn Hạ Vương chính là thôn đầu tiên đứng ra hưởng ứng lời kêu gọi của Huyện ủy. Lại nói tôi phải cảm ơn chị năm đó ủng hộ công việc của Huyện ủy. Tôi nhớ lúc ấy chị còn chưa là nữ chủ nhiệm.

...

Giống như người một nhà gặp nhau nói chuyện vậy. Dương Phàm cùng các đại biểu nói một lát, không khí rất hòa hợp. Chẳng qua khi nói đến tình hình của mọi người gần đây, không khí dần dần xảy ra biến hoá.

- Phó bí thư Dương, ngài lúc trước đưa ra chính sách, bây giờ còn tính nữa không? Sau khi công ty mậu dịch Nông nghiệp bị tư nhân thu mua, bọn họ đều không tính đến các hợp đồng đã ký trước đây. Dược liệu trước kia trực tiếp ký hợp đồng với nhà máy, bây giờ nhất định phải thông qua tay của công ty tổng hợp công thương, như vậy làm cho mọi người giảm thu nhập %.

Nói đến lợi ích quan hệ đến nhà mình, Điền Thục Anh không còn lắp bắp nữa.

- Còn có, chúng tôi làm vận chuyển, trước kia chỉ khi có hàng mới phải trả tiền. Bây giờ không cần biết có lái xe đi hay không, hàng tháng đều phải trả tệ, đưa xe đi lại tính khác.

- Phó bí thư Dương, tôi ...

Quần chúng nhân dân bắt đầu kể khổ, Dương Phàm không tỏ thái độ, mặt vẫn nở nụ cười, không ngừng nói với Lý Thắng Lợi ở bên cạnh:

- Ghi hết vào.

Ba bốn tiếng đồng hồ trong nháy mắt là trôi qua, mặt trời đã bắt đầu lặn, Dương Phàm ngồi trước cửa sổ bị ánh hoàng hôn bao phủ như tỏa sáng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, một mực kiên nhẫn lắng nghe quần chúng nhân dân phản ánh. Trái lại đám cán bộ Vĩ Huyền mặt mũi đều tái nhợt. Cả quá trình Dương Phàm không nói với bọn họ một câu, mà là không ngừng yêu cầu Lý Thắng Lợi ghi chép, sau đó không ngừng nói với đại biểu:

- Tôi biết rồi.

Quần chúng nhân dân có vẻ rất yên tâm. Mấy chữ đơn giản của Dương Phàm chẳng khác nào giải quyết vấn đề. Trần Minh Dương đi một lát, khi về liền nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười cười.

- Thời gian không còn sớm, nếu không còn vấn đề khác nữa, phòng ăn của khách sạn đã chuẩn bị đồ ăn, bà con ăn cơm rồi về. Các đồng chí Vĩ Huyền lưu lại một chút.

Dương Phàm nửa câu đầu rất nhiệt tình, nửa câu sau lại lạnh như băng.

Đại biểu quần chúng nhân dân đều cáo từ đi ra ngoài. Dương Phàm vẫn ngồi ngay ngắn trên vị trí của mình, tay cầm điếu thuốc, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào đám quan chức có vẻ đang hoảng sợ ở bên dưới.

- Mọi người chắc đều đói bụng rồi hả. Tôi cũng đói, cũng muốn ăn cơm. Nhưng không được, nhiều vấn đề xảy ra trước mắt như vậy, thân là quan phụ mẫu của huyện Vĩ Huyền, mọi người có gì cần nói với tôi không?

Dương Phàm cầm lấy quyển sổ ghi chép của Lý Thắng Lợi, lạnh lùng ném tới trước mặt.

- Phó bí thư Dương, đầu tiên tôi muốn kiểm điểm với ngài, thân là bí thư huyện ủy tôi ....

Chu Quang Vinh mặt thì sợ hãi, nhưng trong lòng không hề khẩn trương chút nào. Từ suy nghĩ trong lòng của hắn, Dương Phàm có lẽ cũng chỉ là làm ra cho quần chúng nhân dân xem một chút, nếu không sao có thể dẹp yên được?

Chu Quang Vinh vừa mới nói một câu, điện thoại di động của Dương Phàm liền vang lên. Dương Phàm lấy ra nhìn số máy thì thấy là số cá nhân của Hác Nam. Dương Phàm cười thầm trong lòng, rồi nghiêm túc nói:

- Minh Dương, anh chủ trì một chút. Làm mọi người nhận thức sâu về vấn đề này.

Vội vàng ra khỏi phòng họp, Dương Phàm ấn phím nghe, tất cả đều trong dự đoán.

- Bí thư Hác, tôi là Dương Phàm.

Giọng nói của Dương Phàm vô cùng bình tĩnh, điều này làm cho Hác Nam ở đầu bên kia điện thoại có chút khó chịu trong lòng.

- Nói chuyện có tiện không?

Hác Nam nghiêm giọng lộ ra sự uy nghiêm của bí thư thị ủy.

Dương Phàm nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói:

- Không vấn đề gì.

- Đồng chí Dương Phàm, tôi bây giờ chính thức thông báo với đồng chí, thị ủy thành phố Uyển Lăng đã báo cáo chuyện huyện Vĩ Huyền lên với tỉnh ủy. Tỉnh ủy triệu tập hội nghị khẩn cấp bàn bạc, quyết định phải có hành động nhằm vào sai lầm nghiêm trọng của bộ máy Vĩ Huyền. Các đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã xuất phát, thời gian hành động có lẽ là tối nay. Bây giờ đồng chí đang ở huyện Vĩ Huyền, tỉnh ủy nhất trí quyết định, hành động lần này do đồng chí phụ trách, đồng chí còn có ý kiến gì không?

Dương Phàm do dự một chút rồi nói:

- Bí thư Hác, tôi thấy như vậy có được không. Tôi từ thành phố Uyển Lăng đi ra, cho nên rất nhiều chuyện không tiện tham gia vào. Tỉnh ủy có thể lo lắng phái một đồng chí khác xuống chủ trì tình hình không. Tôi định trong hai ngày này sẽ về tỉnh, xử lý một chút rồi tiếp tục đi thị sát.

- Đây là quyết định của hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Đồng chí đã có suy nghĩ, tôi lát nữa sẽ thương lượng với các đồng chí khác. Tất cả mọi người đều có ở đây.

Hác Nam không một tiếng động nói ra hội nghị thường ủy tỉnh ủy đang thảo luận vấn đề Uyển Lăng. Dương Phàm không khỏi chấn động trong lòng, thầm nghĩ tên Hác Nam này giỏi, lúc này gọi điện thoại tới không phải đã nói rõ không được ý kiến gì sao.

Nghĩ đến đây, giọng điệu của Dương Phàm càng thêm bình tĩnh:

- Cá nhân tôi kiên quyết phục tùng quyết định của hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Nhưng xin các đồng chí lo lắng đến ý kiến của tôi. Ngoài ra có một chuyện tôi muốn báo cáo với tỉnh ủy. Trưa ngày hôm nay, Chu Quang Vinh đến phòng tôi ...

Dương Phàm đoán không sai. Hác Nam trước mặt các thường vụ tỉnh ủy đã gọi điện. Trước mặt mọi người gọi điện không nhắc tới, chỉ cần lời Dương Phàm không chú ý một chút, tạo thành ảnh hưởng không phải là chuyện nhỏ. Tiếng xé gió đầu bên kia điện thoại đã chứng minh phán đoán của Dương Phàm. Dương Phàm không khỏi thầm may mắn, trong lời nói không có ý thiên lệch chút nào, đồng thời cũng âm thầm chửi bới Hác Nam quá âm hiểm.

- Chuyện cơ bản đã được xác minh, tạm thời như vậy đã. Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc sẽ thông báo cho đồng chí Dương Phàm.

Hác Nam vội vàng dập máy. Dương Phàm nhét máy vào túi, không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng.

...

Thị ủy thành phố Uyển Lăng đã triệu tập hội nghị khẩn cấp, nghiên cứu thảo luận vấn đề huyện Vĩ Huyền. Buổi chiều Chu Hàng về phòng làm việc, việc đầu tiên là tìm món đồ công nghệ kia, mở gói bọc ra thì phát hiện có một phong bì chứa chiếc thẻ ngân hàng. Chu Hàng tự mình kiểm tra tài khoản một chút, Chu Hàng thấy một con số lên đến chữ số, trán lập tức đầy mồ hôi lạnh.

Chu Hàng không hề suy nghĩ gì khác mà vì bảo vệ mình, Chu Hàng liền gọi điện báo cáo cho Hác Nam, chuyện thẻ ngân hàng phải giải thích một phen. Đám quan chức đừng nhìn bình thường mặt mày nghiêm nghị, khi đối mặt với kỷ luật Đảng, quốc pháp thì , % đều sợ hãi. Nói đi lại nói lại, nếu thật sự điều tra anh, thủ đoạn cao minh đến đâu cũng không trốn thoát

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio