Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 585: cách thức thể hiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:

- Vấn đề bộ máy Huyện ủy và chính quyền huyện Vĩ Huyền, thị ủy thành phố Uyển Lăng giám sát bất lực và dùng người không rõ đúng là có trách nhiệm. Nhưng cả thị ủy và chính quyền thành phố Uyển Lăng vẫn đáng để khẳng định, dù sao phần tử xấu là số ít. Tôi đề nghị ba đồng chí lãnh đạo chủ yếu của thị ủy thành phố Uyển Lăng phải làm bản kiểm điểm khắc sâu với tỉnh ủy. Lo lắng đến thái độ của các đồng chí cùng với sự tích cực trong công việc, tỉnh ủy chỉ cảnh cáo nhưng không điểm danh phê bình. Về vấn đề huyện Vĩ Huyền phải làm là không được che đậy, không được giấu đi, phải thích hợp làm cho quần chúng nhân dân hiểu rõ chân tướng sự việc, để tránh cho một số phần tử trong xã hội e sợ thiên hạ không loạn mượn cơ hội này sinh sự.

Dương Phàm vừa dứt câu, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thôi Tiểu Hạo nghiêm túc nhấc tay nói:

- Tôi nói hai câu.

Mọi người ở đây đều biết, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thôi Tiểu Hạo bình thường bình thường trong hội nghị thường ủy không bao giờ chủ động phát biểu ý kiến. Hôm nay là ngày gì thế này? Đừng nói là liên minh Triệu Phong và Đỗ Trường Phong, mặc dù là Hác Nam tự nhận đã khống chế được tình hình cũng càng thêm hoảng sợ, thầm nghĩ đây là Thôi Tiểu Hạo muốn đứng vào bên nào sao?

- Tôi đồng ý với đồng chí Dương Phàm về vấn đề này. Vấn đề này kiên quyết phải tra xét. Đối với các đồng chí khác, đáng khẳng định thì phải khẳng định, đáng phê bình thì phê bình giáo dục. Đối đãi khác nhau tránh tạo thành tình hình bất an cho tất cả mọi người. Tổng bí thư đã nhiều lần nhấn mạnh, ổn định áp đảo tất cả. Huyện Vĩ Huyền là huyện có kinh tế phát triển nhất thành phố Uyển Lăng, nơi này mà không ổn định thì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thành phố Uyển Lăng. Thành phố Uyển Lăng lại là thành phố có kinh tế phát triển nhất tỉnh Giang Nam chúng ta. Thành phố Uyển Lăng có ổn định hay không sẽ ảnh hưởng đến tình hình toàn tỉnh.

Nếu như nói Thôi Tiểu Hạo chủ động lên tiếng làm mọi người khiếp sợ, như vậy người tiếp theo lên tiếng làm cho mọi người ở đây cảm thấy như mình đang nằm mơ.

- Tôi cũng nói hai câu.

Giọng nói khàn khàn, trầm thấp, hùng hậu vang lên. Đối với giọng nói của người đàn ông này, mọi người cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc là thường xuyên nghe được ngoài hội nghị thường ủy, xa lạ là chưa từng nghe thấy trong hội nghị thường ủy.

- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của đồng chí Dương Phàm. Đồng chí Dương Phàm hiểu rất rõ thành phố Uyển Lăng. Ý kiến của đồng chí Dương Phàm là lo lắng toàn cục.

Quan Bằng không để ý đến vẻ mặt của mọi người, nói rất nhanh, nói xong lập tức ngậm miệng lại, trên mặt thủy chung vẫn mang theo vẻ bình tĩnh.

Hác Nam, Dương Phàm, Thôi Tiểu Hạo, Quan Bằng, thêm bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh, trưởng ban thư ký tỉnh ủy, đây là mấy phiếu, lúc này thế cân bằng đã nghiêng về một bên. Lúc này phó chủ tịch thường trực tỉnh Điền Dã nhấc tay nói:

- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của đồng chí Dương Phàm.

Triệu Phong cùng Đỗ Trường Phong đã dao động tin tưởng, theo Điền Dã nghiêng theo Dương Phàm đã hoàn toàn sụp đổ.

Hác Nam đã khôi phục thái độ bình thường, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ thì còn cảm thấy may mắn. Khiếp sợ là bởi vì Dương Phàm không ngờ có phục binh, may mắn là mình đã làm công tác lúc trước đầy đủ. Hác Nam vốn tưởng rằng có Dương Phàm gia nhập, không cần biết như thế nào cũng đủ để chấn nhiếp hai tên Điền Dã cùng Ma Cao Phi đứng ở thế trung lập, như vậy sẽ không thể thất bại. Bây giờ xem ra vấn đề hơi nằm ngoài dự đoán. Điền Dã bình thường thoạt nhìn đi lại khá gần Đỗ Trường Phong lại tỏ thái độ trước. Nhưng Ma Cao Phi lại cúi đầu, không nói gì cả.

Dù nói như thế nào thì thế cân bằng đã hoàn toàn nghiêng về liên minh Hác Nam – Dương Phàm, cơ hội này Hác Nam tuyệt đối không bỏ qua.

- Các đồng chí có ý kiến gì khác đều có thể nói.

Hác Nam nói xong rồi nhìn quanh một vòng. Thấy không ai có ý nói chuyện, Hác Nam liền lớn tiếng nói:

- Nếu như vậy, ý kiến xử lý vấn đề này của đồng chí Dương Phàm được thông qua. Tiếp theo chúng ta thảo luận vấn đề nhân sự mà mấy lần trước không thể thông qua.

Hác Nam thời gian gần đây vẫn luôn bị áp lực trong lòng, cười cười coi như đã lấy lại cục diện khống chế tình hình trong tay. Nhìn đám người chống đôi mặt mày đều tái nhợt, giọng điệu của Hác Nam càng lúc càng tự nhiên:

- Một ít đồng chí xảy ra vấn đề. Thân là bí thư tỉnh ủy tôi rất đau lòng đồng thời cũng cảm thấy mình có trách nhiệm rất lớn, cho nên vấn đề nhân sự tiếp theo ...

Triệu Phong dần dần lấy lại bình tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, không ngừng hút thuốc. Triệu Phong bình tĩnh lại đã không quan tâm xem Hác Nam đang nói gì, mà cẩn thận cân nhắc xem mình sai lầm ở đâu. Thực ra trong nháy mắt khi Quan Bằng nói chuyện, Triệu Phong đã ý thức được mình mắc phải một sai lầm chết người, đó là không quá coi trọng Dương Phàm mới đến nhận chức. Triệu Phong vốn tưởng rằng mặc dù Dương Phàm có ý hướng về phía Hác Nam, nhưng mình vẫn sẽ không thất bại. Bây giờ xem ra mình quá xem thường Dương Phàm. Triệu Phong càng thật không ngờ người ta chưa xuống thì phục binh đã chôn sâu ở tỉnh Giang Nam này. Bài học quá sâu sắc.

Tâm trạng Đỗ Trường Phong cũng dần dần bình tĩnh lại. Đỗ Trường Phong trải qua vô số cuộc tranh đấu sẽ không vì một lần thất bại này mà mất đi ý chí chiến đấu. Đỗ Trường Phong coi đây là một bài học sâu sắc. Chốn quan trường luôn luôn biến ảo, mỗi một đối thủ và đối thủ ẩn giấu, cũng phải coi trọng đầy đủ. Nếu không kết quả chính là thất bại.

Nhìn Hác Nam đang tự tin mà nói, Đỗ Trường Phong không khỏi cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: "Lão còn có năm nữa là đến tuổi. Đồng chí bí thư không thể nào lên được nữa, cho lão năm thoải mái đi" Nghĩ đến đây, Đỗ Trường Phong liền liếc nhìn Dương Phàm đang vô cùng bình tĩnh, ý thức được mình đang đối mặt với một kẻ địch rất mạnh.

Hội nghị thường ủy kết thúc, mỗi người rời đi vẻ mặt rất bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra cả. Khác nhau có lẽ là bước chân có người đi rất nhẹ nhàng, trên trán lộ ra vẻ tự tin và ung dung. Có người vẻ mặt khá nghiêm túc, không chú ý sẽ khó phát hiện sự khác nhau.

Khi mọi người đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Hác Nam đột nhiên nói:

- Đồng chí Trường Phong, có chút việc đến phòng làm việc của tôi, chúng ta bàn một chút.

Dương Phàm dừng một chút, trên mặt mang theo nụ cười từ từ đi ra khỏi phòng họp. Đồng thời Dương Phàm thầm nghĩ Hác Nam khá lắm, lúc này nắm trúng thời gian quá độc. Khi Dương Phàm đi ra ngoài liếc nhìn Đỗ Trường Phong một chút, quả nhiên thấy trên mặt đối phương có vài phần âm trầm.

Không thể không nói chiêu này của Hác Nam cũng không quá cao minh. Người hơi có chút đầu óc là có thể nghĩ rõ vấn đề này. Nhưng con người vốn đa nghi, nhất là người trong chốn quan trường càng như vậy. Hác Nam chưa chắc nghĩ có thể tạo ra hiệu quả, nhưng mai phục một cây kim thì có thể nói là đạt được.

- Đúng là gừng càng già càng cay.

Dương Phàm không khỏi lẩm bẩm khen đồng minh này của mình.

Trần Minh Dương đứng trước cửa phòng làm việc của Dương Phàm cười rất sáng lạn. Trần Minh Dương vừa trở về đã được Na Mẫn ám chỉ một chút, công tác của phó trưởng ban thư ký Trần có thể sẽ điều chỉnh một chút. Đương nhiên lên chính là không có kahr năng, chẳng qua điều chỉnh đến một vị trí càng phát huy năng lực của Trần Minh Dương hơn, đây là điều tất nhiên.

- Có chuyện gì tốt hay sao?

Dương Phàm cười cười đi vào trong, Trần Minh Dương cũng vội vàng đuổi theo.

- Vừa nãy tôi có nói chuyện với Na Mẫn, nhắc đến chủ nhiệm ủy ban Khoa học tỉnh đã đến tuổi.

Khi Trần Minh Dương nhắc đến đây, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Nụ cười của hắn là cho Phó bí thư Dương xem mà thôi.

- Đây là chuyện tốt.

Dương Phàm cười cười khẳng định một chút, chẳng qua ánh mắt có chút mơ hồ. Điều này càng làm Trần Minh Dương thêm chắc chắn với nhận định của mình.

- Bí thư Dương, ngài đây là xem thường tôi.

Trần Minh Dương nghiêm mặt lại, giọng nói rất kiên định.

- Phó lên chính, anh không muốn đi sao?

Dương Phàm cười nói. Trần Minh Dương cười khổ một tiếng mà nói:

- Phó bí thư Dương, ngài đừng giày vò tôi, không muốn tiến bộ là ngu ngốc. Chẳng qua người ta đâu có ý tốt như vậy, đây là muốn che đậy tai mắt của ngài.

Dương Phàm cười cười một tiếng mà nói:

- Tại sao không đi? Công việc ở ủy ban khoa học rất quan trọng. Hơn nữa cấp bậc tăng lên nhất định không phải chuyện xấu.

Trong lời của Dương Phàm có ý khác, Trần Minh Dương nghe xong liền hiểu rõ, do dự một chút rồi nói:

- Tôi hy vọng có thể ở bên cạnh ngài.

Dương Phàm đưa một điếu thuốc cho Trần Minh Dương rồi nói:

- Cấp bậc tăng lên, sau này sẽ phát huy tác dụng càng lớn hơn. Ủy ban khoa học thoạt nhìn không bắt mắt, nhưng người là sống mà.

Trần Minh Dương muốn tiến thêm một bước thể hiện sự trung thành của mình thì Dương Phàm đã lạnh nhạt vung tay lên. Trong lòng mặc dù có chút không rõ, nhưng Trần Minh Dương vẫn lui ra. Lúc này không cần biết anh hiểu rõ hay không, tiếp tục lưu lại chính là biểu hiện của sự ngu xuẩn. Dương Phàm đã nói khá nhiều, có thể lĩnh ngộ hay không phải do cá nhân từng người. Hiểu được thì sau này có thể tiến thêm một bước theo sát lãnh đạo. Không thể hiểu ra, như vậy không biết chừng sau này sẽ dần dần rời khỏi vòng tròn trung tâm.

Vẻ mặt của Dương Phàm cũng trở nên bình tĩnh khi Trần Minh Dương rời đi, đây là kết quả do Dương Phàm cố gắng khống chế tâm trạng của mình. Việc thảo luận vấn đề nhân sự trong hội nghị thường ủy cũng không đi theo như suy nghĩ của Dương Phàm.

Sau khi xác định người của sở Tài chính và sở Giao thông tỉnh, Hác Nam liền ngừng không tiến công nữa bằng một câu: "Cuộc họp hôm nay thảo luận đến đây thôi"

Có thể do đã suy nghĩ kỹ nên thái độ này của Hác Nam không hề để lộ ra với ai trước đó.

Cũng may Hác Nam không làm quá tuyệt, hơn nữa trước mặt mọi người còn mời Đỗ Trường Phong đến phòng làm việc của mình, đây là làm cho mọi người xem, cũng là làm cho Dương Phàm xem. Vừa về lại gặp chuyện với Trần Minh Dương. Trần Minh Dương đoán không sai, Hác Nam đây là có ý loại bỏ tai mắt của Dương Phàm, nhưng cũng là một cách thử phải không? Dương Phàm vừa đến, Trần Minh Dương đến dựa vào đã có tiến bộ, đây là thể hiện uy tín của Dương Phàm. Hác Nam dùng biện pháp trông như mâu thuẫn xử lý tình hình này, điều này làm cho Dương Phàm không thể suy nghĩ được tâm tư thật sự của Hác Nam.

Dương Phàm cầm lấy một tờ giấy viết mấy chữ lên trên: "Hác Nam, Đỗ Trường Phong, mình", sau đó vẽ vòng tròn lên.

Ngơ ngác nhìn chữ viết trên tờ giấy, Dương Phàm đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười quái dị.

Dương Phàm đã có một kết luận, tất cả cũng trở nên vô cùng đơn giản, nguyên nhân rốt cuộc vẫn là hai chữ: "Chế định"

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm. Dương Phàm ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Phong đang đứng ngoài cửa, Lý Thắng Lợi bên cạnh có chút khẩn trương xoa xoa tay mà nói:

- Phó bí thư Dương ...

- Quấy rầy rồi.

Triệu Phong mỉm cười, trong mắt mang theo một tia tìm tòi đầy ẩn ý. Dương Phàm cười ha hả một tiếng rồi nói:

- Trưởng ban Triệu quá khách khí rồi, Thắng Lợi mau pha trà.

Triệu Phong không hề có ý khách khí, từ tốn ngồi xuống. Dương Phàm nhìn lướt qua bao thuốc đặc biệt trên bàn rồi nói:

- Còn hàng không, cho tôi một bao.

Vẻ mặt này của Triệu Phong đó là không coi Dương Phàm là người ngoài. Dương Phàm không cho rằng Triệu Phong đơn giản là coi trọng thuốc, mà muốn thể hiện ý gì đó.

- Triệu huynh cũng thích cái này ư? Thuốc này cũng khó kiếm, cũng phải xem người mà.

Dương Phàm cười cười xoay người mở ngăn kéo, lấy một bao thuốc đặc biệt đưa tới.

Ý của Dương Phàm chính là anh muốn thuốc này không phải không có con đường, có gì thì hôm nay có thể nói rõ, đừng cất giấu trong lòng. Ai chẳng biết ai là gì chứ?

Triệu Phong không khỏi lộ ra một tia nhăn nhó, cầm điếu thuốc trong tay mà miệng hơi nhếch lên một chút. Triệu Phong lộ ra một tia thất vọng, thở dài một tiếng rồi nói:

- Đúng là khác nhau mà. Tôi không thể so với anh. Lão gia tử vẫn còn đương chức, anh em nhiều. Bên phía bà xã cũng có không ít anh em hút thuốc lá, muốn có được thuốc này cũng không dễ dàng như vậy.

Hai người nói chuyện một phen như đâm đầu vào sương mù. Lời Triệu Phong nói không biết thật hay giả nhưng ít nhất đang lộ ra một ý, đó chính là địa vị của Triệu Phong ở trong nhà xa xa không bằng Dương Phàm ở Trần gia. Trong lòng Dương Phàm cũng không coi lời này là thật, trên mặt lộ ra nụ cười đầy hàm súc coi như chấp nhận lời Triệu Phong nói.

- Cũng không còn sớm nữa, cùng nhau dùng bữa chứ?

Dương Phàm cười cười rồi nói, hai mắt nhìn thoáng lên trên lầu. Triệu Phong đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý nở nụ cười mà nói:

- Mong còn không được.

- Trời quá nóng, không ra ngoài ăn làm gì, đến nhà khách thôi. Thư ký cuộc sống của tôi nấu ăn khá được, bảo cô ấy chuẩn bị mấy món ăn, uống hai cốc bia cho mát người.

Dương Phàm cười cười đứng lên, nói xong liền nhìn Triệu Phong một chút.

Triệu Phong cười cười đứng lên, đang định nói chuyện thì ngoài cửa xuất hiện một người - chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thôi Tiểu Hạo

- Phó bí thư Dương. Trưởng ban Triệu.

Vẻ mặt Thôi Tiểu Hạo vẫn nghiêm túc như bình thường.

- Đồng chí Tiểu Hạo có việc sao?

Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Thôi Tiểu Hạo nhìn Triệu Phong một chút, muốn nói lại thôi. Cuối cùng Thôi Tiểu Hạo vẫn thản nhiên nói:

- Huyện Vĩ Huyền có chút tiến triển mới, tôi có chút việc muốn hỏi ý kiến Phó bí thư Dương.

- Bây giờ cũng đã đến giờ ăn, đầu tiên bỏ sang bên đã, cùng đến chỗ tôi uống chai bia, được chứ?

Dương Phàm cười cười đưa ra yêu cầu. Trong lòng Triệu Phong đã sớm nhận định Thôi Tiểu Hạo là cùng phe với Dương Phàm, mặt liền nở nụ cười chờ phản ứng của Thôi Tiểu Hạo, là hàm súc từ chối vì e ngại, hay là thuận thế đáp ứng? Nếu hàm súc từ chối nói rõ Thôi Tiểu Hạo còn lưu đường sống. Nếu Thôi Tiểu Hạo đồng ý, đó chính là giơ rõ ngọn cờ rồi.

- Được, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Thôi Tiểu Hạo đáp ứng dứt khoát như vậy làm cho Triệu Phong không khỏi có chút khổ sở trong lòng. So sánh với Triệu Phong khi đến tỉnh Giang Nam là một mình một chiến trường, cảnh ngộ của Dương Phàm không thể nghi ngờ là hạnh phúc hơn nhiều lắm.

Triệu Phong than thở như vậy, Dương Phàm và Thôi Tiểu Hạo không biết. Trước khi ra ngoài cửa, Dương Phàm còn khách khí một chút, ý là mời hai người này đi trước. Triệu Phong vốn không có ý khách khí. Nhưng thật ra Thôi Tiểu Hạo lại hơi đứng sang bên cạnh cửa rồi thản nhiên nói:

- Mời Phó bí thư Dương.

Thôi Tiểu Hạo làm như vậy, Triệu Phong lập tức có phản ứng. Dương Phàm xếp ở vị trí trên mình. Trong lòng Triệu Phong mặc dù có chút ghen ghét nhưng vẫn đứng sang bên cạnh, ngoài miệng thì không nói nhưng đã tỏ thái độ ra.

Ba người không phải là những kẻ trẻ tuổi nữa, kinh nghiệm tranh đấu xã hội phong phú làm bọn họ hiểu rất rõ một sự thật. Trong hội nghị thường ủy hôm nay, Hác Nam đột nhiên ngừng lại, sau khi hội nghị thường ủy kết thúc lại lưu Đỗ Trường Phong nói chuyện, trong đó ám chỉ rất nhiều tin tức. Nói trắng ra là Hác Nam không định đấu đá tiếp nữa. Nói quá đáng một chút, Hác Nam quyết định buông tha tác phong mạnh mẽ tuyệt đối trước kia.

Đây là thay đổi về tính cách ư? Thằng ngu mới cho rằng như vậy. Chỉ có một giải thích duy nhất là Hác Nam không còn sự lựa chọn nào khác. Hác Nam gặp phải áp lực rất lớn, ba người ở đây chẳng lẽ không sao?

Ba chiếc xe Audi lần lượt đi ra khỏi trụ sở tỉnh ủy. Cảnh này rơi vào trong mắt Hác Nam và Đỗ Trường Phong vừa mới nói chuyện xong rồi đi ra. Hai người thực ra nói chuyện những gì, không có người thứ ba nào biết. Chẳng qua bây giờ ba thường vụ tỉnh ủy vẻ mặt thân thiết đi xuống dưới lầu, sau đó cùng lên xe ra ngoài cửa, cả trụ sở tỉnh ủy đều thấy hết.

Hác Nam và Đỗ Trường Phong không hẹn mà cùng cười cười, nhìn nhau. Sau đó Đỗ Trường Phong cáo từ ra về.

Về đến phòng làm việc, trên mặt Hác Nam không có biểu hiện gì nhiều. Đồng chí Na Mẫn thật ra có thể nhận ra chút khác lạ, nhưng lại không quá rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ ý thức được tâm trạng bất đắc dĩ bay trong phòng làm việc giống như quỷ mị vậy.

...

Sáu bảy món ăn được bày lên, một két bia, ba thường vụ tỉnh ủy ngồi cạnh bàn, không có uống rượu và nói lời khách khí. Ba người đều tự uống của mình, sau đó nói chuyện gia đình, sinh hoạt.

Nói chuyện chủ yếu chính là Dương Phàm và Triệu Phong. Thôi Tiểu Hạo hầu hết là chuyên chú với đồ ăn trên bàn và uống bia, thi thoảng xen vào một hai câu. Nội dung chủ yếu của cuộc nói chuyện chính là một ít kiến thức ở Bắc Kinh. Về mặt này thì Triệu Phong chiếm thế mạnh, nói đủ những tin đồn trên Bắc Kinh, không khí khá hòa hợp.

Tiếu Vũ bước đi rất nhẹ nhàng, mỗi lần đều là lặng lẽ xuất hiện, bỏ đĩa thức ăn xuống rồi đi, một khắc cũng không lưu lại thêm. Chẳng qua hơi chú ý một chút có thể phát hiện Tiếu Vũ khá hưng phấn và lỗ tai hơi dựng thẳng lên.

- Hôm nay Bí thư Hác để vấn đề nhân sự mấy công ty nhà nước lại lần sau, Phó bí thư Dương thấy như thế nào?

Triệu Phong uống cạn cốc bia rồi đột nhiên nói một câu như vậy.

Thôi Tiểu Hạo sửng sốt một chút, ánh mắt bắt đầu phiêu hốt, đứng lên hết nhìn đông tới nhìn tây rồi nói:

- Toilet ở đâu nhỉ?

Vừa nói Thôi Tiểu Hạo liền bước chân ra ngoài, giống như rất cấp bách vậy.

Dương Phàm mỉm cười đưa mắt nhìn Triệu Phong, dừng như vậy khoảng giây. Hai người không hẹn mà cùng cười cười, đều thu hồi tia sắc bén trong mắt mình.

- Nhìn anh kìa, làm Thôi Tiểu Hạo sợ đến bỏ chạy.

Dương Phàm cười cười nói một câu như vậy. Triệu Phong không khỏi nhếch lên đầy đắc ý, không thèm để ý mà nói:

- Đại án công ty thuốc lá Giang Hoài là do Thôi Tiểu Hạo kết hợp với phòng Ủy ban kỷ luật trung ương bắt, tiền đến mấy tỷ, hai cán bộ cấp phó bộ cũng bị dính dáng tới.

Vừa nói Triệu Phong nhìn thoáng ra cửa một chút. Lời nói chưa hết, nhưng Dương Phàm có thể hiểu rõ ý còn lại của Triệu Phong: "Hắn không chạy trốn mới là lạ"

- Tôi vừa tới, không định phát biểu cái nhìn cá nhân. Nhưng tôi xuất phát từ góc độ công việc thấy ai thích hợp thì người đó lên.

Dương Phàm bình tĩnh cầm cốc bia, ngửa đầu uống cạn, tỏ thái độ. Hác Nam tìm Đỗ Trường Phong nụ cười, xem ra cũng là không khí như thế này.

- Về vấn đề nhân sự, anh là phó bí thư tỉnh ủy không tỏ thái độ, vậy không thể được phải không?

Triệu Phong mỉm cười nói một câu nhằm vào Dương Phàm. Triệu Phong hiểu rõ tâm tư của Triệu Phong. Triệu Phong đây là ám chỉ Dương Phàm không có người lựa chọn nên mới làm như vậy.

Triệu Phong tin rằng con người đều ích kỷ, chỉ cần mình thể hiện thái độ ủng hộ lẫn nhau, như vậy Dương Phàm chắc sẽ động tâm mà.

- Triệu huynh đúng là. Tôi là phó cho Bí thư Hác, tôi phải nhìn vấn đề từ toàn cục.

Vẻ mặt Dương Phàm hơi nghiêm lại một chút, trong mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn. Dương Phàm đang tỏ thái độ bất mãn với việc Triệu Phong cứ dây dưa ở vấn đề này.

Triệu Phong cười hắc hắc giơ tay lên ra vẻ đầu hàng mà nói:

- Được, được, tất cả xuất phát từ góc độ công việc.

Triệu Phong nói xong liền bỏ cốc xuống đứng lên, cười hì hì nói:

- Uống khá nhiều rồi, tôi cũng nên đi.

Dương Phàm đưa tay lên nói:

- Tôi uống hơi kém, không tiễn.

Triệu Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu, trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Thôi Tiểu Hạo như nhìn trúng thời gian mà xuất hiện đúng lúc. Đi vào Thôi Tiểu Hạo liền cười cười, ngồi xuống rồi thản nhiên nói:

- Tôi uống cũng khá nhiều rồi, cũng nên đi.

Dương Phàm nhìn Thôi Tiểu Hạo một cái, thản nhiên nói:

- Uống thêm hai cốc nữa chứ?

- Được.

Thôi Tiểu Hạo nói xong liền ngồi lại. Dương Phàm rót đầy cốc cho Thôi Tiểu Hạo, nâng chén lên nói:

- Lời khách sáo không nói, làm một cốc đã.

Thôi Tiểu Hạo hiểu rõ Dương Phàm xếp trước vị trí của mình. Dương Phàm mời rượu, vậy mình phải đáp lại như thế nào.

- Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật là thường vụ tỉnh ủy, Bí thư Hác luôn luôn yêu cầu công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy phải đứng trên đại cuộc của tỉnh ủy mà triển khai.

Thôi Tiểu Hạo uống cạn rồi thản nhiên nói.

Trong lòng Dương Phàm biết rõ Thôi Tiểu Hạo muốn thể hiện điều gì.

- Hiểu rồi, còn gì nữa?

Dương Phàm cười rất mập mờ. Thôi Tiểu Hạo lại không hề cười, liếc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Dương Phàm, lạnh lùng nói:

- Chức tổng giám đốc tập đoàn thuốc lá Giang Hoài, chủ tịch tỉnh nhất định phải có được.

Thôi Tiểu Hạo nói xong câu này liền xoay người rời đi. Dương Phàm không khỏi suy nghĩ một chút, nhìn theo Thôi Tiểu Hạo biến mất, nhìn những chai bia trên mặt đất mà cười cười một tiếng. Thôi Tiểu Hạo ủng hộ mình xem ra cũng là có hạn. Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Dương Phàm không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn.

- Triệu Phong, giỏi đó.

Dương Phàm lẩm bẩm một tiếng, hắn tự nhận xem như đã nhìn ra điểm gì đó.

Dương Phàm ngủ trưa một lát rồi thức dậy đi làm. Buổi chiều vừa đến phòng làm việc, Lý Thắng Lợi ra ngoài không lâu liền đi vào, vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Bí thư Hác mời trưởng ban Triệu đến phòng làm việc nói chuyện.

- Biết rồi.

Dương Phàm phất phất tay, trong đầu nghĩ đến lời nói lúc trưa của Triệu Phong và Thôi Tiểu Hạo.

Hác Nam có thể là muốn thông qua biện pháp thỏa hiệp để chia tách hai đồng minh Triệu Phong và Đỗ Trường Phong, cho nên trong hội nghị ban sáng không đuổi cùng giết tận, đoạt được hai vị trí quan trọng liền thu binh. Còn có bảy tám vị trí cấp sở không xác định, những người khác cũng muốn ăn được một chút chứ. Dương Phàm càng nghĩ càng rõ ràng. Hác Nam lưu Đỗ Trường Phong lại, mục đích giống như Triệu Phong nhắc đến tổng giám đốc các xí nghiệp nhà nước với Dương Phàm vậy. Phó bí thư tỉnh ủy quản lý nhân sự, nếu ở vấn đề nhân sự không làm gì, như vậy còn gì là uy tín nữa? Có thể nói Triệu Phong coi như nắm được điểm yếu hại, mục đích là hy vọng Dương Phàm đi tranh đoạt một chút. Tương tự như vậy là Hác Nam, lão cũng hy vọng Triệu Phong và Đỗ Trường Phong tranh đoạt lẫn nhau. Đương nhiên nếu Dương Phàm mà xen vào trong đó thì Hác Nam càng vui hơn.

- Chiêu này quá độc.

Dương Phàm nhe răng trợn mắt mà cười, Dương Phàm cầm lấy tài liệu về nhân sự mà lúc trước ban Tổ chức cán bộ đưa tới, cẩn thận đọc:

- Tôi không cần biết là người của ai, bây giờ chỉ có thể xuất phát từ góc độ công việc.

Dương Phàm nhịn chút khó chịu trong lòng lại, vô cùng bình tĩnh đọc tài liệu.

Đỗ Trường Phong chắp tay sau lưng xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Dương Phàm, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện, sau đó cười nói với Lý Thắng Lợi đang làm việc:

- Tiểu Lý, Phó bí thư Dương có ở trong phòng làm việc không?

Lý Thắng Lợi bị ánh mắt thân thiện của Đỗ Trường Phong làm cho run lên một chút, vội vàng đứng lên mà nói:

- Chào chủ tịch tỉnh Đỗ, Phó bí thư Dương đang ở trong đó, mời ngài vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Lý Thắng Lợi cố ý nói lớn tiếng một chút. Lý Thắng Lợi đây là sợ Dương Phàm không nghe thấy.

Lý Thắng Lợi cao giọng nhắc nhở như vậy nếu Dương Phàm còn không nghe thấy thì chính là thằng điếc. Khi Đỗ Trường Phong đi đến cửa, Dương Phàm đã đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi ra nghênh đón.

- Chủ tịch tỉnh Đỗ, ngài có chuyện gì gọi điện gọi tôi tới là được, sao ngài lại phải tự đi như thế này.

Dương Phàm có vẻ vô cùng khách khí, thái độ rất nghiêm chỉnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio